Chương 43: Bà xã uy vũ bá đạo
Vương Khiết Băng (Yu)
17/08/2024
Thái tử gia nhà ông Trùm hiện tại đã được năm tháng.
Kể từ sau cái ngày Nam Cung Mộ đưa con đi xử lý chuyện của bang phái và bị vợ ghẻ lạnh suốt ba ngày thì anh cũng chừa rồi... Tuy nhiên, anh thì chừa chứ Nam Cung Bạch thì không!
Mỗi lần thằng bé thấy cha muốn ra ngoài là liền í ới gọi, mặc dù không cần biết là cha đi đâu, nhưng thằng bé vẫn gọi cho bằng được. Dù rằng Nam Cung Mộ rất muốn bàn bạc lại với con trai, nhưng hình như là vô phương cứu chữa rồi, thằng bé hoàn toàn không nể mặt anh chút nào, thậm chí còn cười cợt anh nữa chứ.
Đưa mắt nhìn con trai, sau đó anh đành phải đi bế con trai đi hỏi ý kiến của vợ, đợi khi nào được vợ chấp nhận thì anh mới dám bế con trai đi.
Hiển nhiên, hôm nay tâm trạng của Chu Tước khá tốt nên cô đã đồng ý... Đồng ý cho anh bế con ra khỏi nhà!
Nam Cung Bạch năm tháng tuổi cuối cùng cũng nhìn thấu hồng trần rồi, thằng bé biết nên theo phe ai rồi!
Và cuối cùng, Nam Cung Bạch đã biết định đá đít cha ra chuồng gà, trực tiếp bám dính lấy mẹ, hoàn toàn không cho Nam Cung Mộ và Chu Tước có cơ hội "hàn gắn" mối quan hệ.
Còn anh cũng chỉ biết ngồi ở sofa mà thở dài... Đúng là con trai anh có khác ha? Thật sự là khiến anh đau đầu chết đi được.
Mà chuyện này còn chưa qua thì chuyện khác lại đến.
Thanh Long cùng với Bạch Hổ đi vào nhà, tuy rằng lão đại đang rất là khó ở, nhưng họ vẫn phải nói:
- Lão đại... Nam Cung Thịnh... Ông ấy... Chết rồi.
- Gì?
- Em nói Nam Cung Thịnh... Chết rồi.
- Thì sao?
- Nam Cung Quách và Nam Cung Hỷ Hoan đang ở trước nhà, nói là muốn gặp anh để hỏi tội.
Nam Cung Mộ không hiểu lắm, chuyện lão già đó chết với anh thì có liên quan gì mà hỏi với chả tội chứ? Mấy ngày này chẳng phải anh luôn ở nhà trông con và dỗ vợ sao?
Họa ở đâu ra mà lại rơi lên đầu anh nữa rồi?
Tuy rằng Nam Cung Mộ không muốn ra ngoài, nhưng anh vẫn phải bước ra để
xem Nam Cung lại muốn up cái nồi gì lên đầu anh nữa đây.
Đưa mắt nhìn Nam Cung Quách, anh nói:
- Có chuyện gì?
- Nam Cung Mộ, mày có biết ông nội của mày chết rồi không?
- Thì sao? Liên quan gì đến tôi?
- Tử vi đã nói rằng đứa con của mày chính là khắc tinh của ông nội, mày lại còn sinh nó ra... Nếu nó còn sống thì ông nội sẽ chết! Vậy có khác gì mày trực tiếp hại chết ông nội đâu chứ? Mày phải trả giá cho việc này!
Nam Cung Mộ bây giờ đến nghe cũng lười nghe, chẳng hiểu nổi trong đầu của
đám người này đang nghĩ gì nữa. Rốt cuộc thì là bọn họ ngu hay là quá cố chấp vậy chứ?
Hoặc là... Cả hai?
- Nam Cung Quách, chuyện tôi có con trai và Nam Cung Thịnh chết thì cũng chẳng liên quan gì đến nhau. Nếu ông còn ở đây ăn nói bậy bạ... Tôi sẽ giết chết ông đó. Bây giờ thì cút đi!
- Nam Cung Mộ, tao nhất định sẽ tống mày vào tù!
- Rất hoan nghênh!
Nói xong Nam Cung Mộ cũng mặc kệ Nam Cung Quách phát điên giữa đường mà đi vào nhà, thật sự là tức chết anh rồi. Chuyện lão già Nam Cung Thịnh đó chết hay sống thì liên quan quái gì đến anh?
Kể từ khi Chu Tước nhà anh mang thai, đến nay Nam Cung Bạch được năm tháng tuổi, thời gian đã hơn một năm... Đã hơn một năm anh không có gặp lão già đó rồi, vậy mà bây giờ lão ta chết lại đổ lỗi cho anh và con trai của anh?
Nam Cung gia này đúng là điên hết rồi!
[...]
Khi Nam Cung Mộ vào nhà cũng nhìn thấy vợ yêu đang bế con xuống nhà chuẩn bị cho bé con uống sữa, anh ngay lập tức lấy lại tinh thần mà chạy đến bên cạnh vợ yêu, nhẹ nhàng giúp cô bé cái của nợ kia, nhỏ giọng nói:
- Bà xã để anh làm . Để anh làm cho nha?Dù rằng Chu Tước vẫn còn đang giận anh, nhưng cô cũng không từ chối. Lúc này cô nhìn Nam Cung Mộ vô cùng điêu luyện và thành thạo việc pha sữa và cho bé con uống thì cô cũng chỉ phì cười, nói:
- Vừa rồi em thấy bên ngoài có chút ồn. Có chuyện gì sao?
Ngay lập tức Nam Cung Mộ liền bày ra dáng vẻ vô cùng ấm ức, nhìn vợ nói:
- Bà xã, em xem đám người Nam Cung gia đó quá đáng lắm luôn á. Kể từ khi em mang thai cho đến bây giờ là Tiểu Bạch được hơn năm tháng, tính ra là đã hơn một năm anh không về Nam Cung gia rồi. Ấy thế mà bây giờ lão già Nam Cung Thịnh chết thì Nam Cung Quách lại đến đây mắng anh... Em xem... Anh rất ấm ức luôn đó.
Chu Tước nhíu mày, tính ra cũng lâu rồi cô không dạy dỗ đám người đó, xem ra trận hỏa hoạn khi đó vẫn chưa đủ để họ tỉnh táo nhỉ?
Hay là... Cô chơi lớn một chút?
- Bà xã...
- Được rồi, chuyện này anh không cần lo, để em xử lý.
Dừng một chút, cô lại nhíu mày, nói:
- Người đàn ông của em, chỉ có em mới được phép bắt nạt! ( 1
Bà xã uy vũ bá đạo!
Kể từ sau cái ngày Nam Cung Mộ đưa con đi xử lý chuyện của bang phái và bị vợ ghẻ lạnh suốt ba ngày thì anh cũng chừa rồi... Tuy nhiên, anh thì chừa chứ Nam Cung Bạch thì không!
Mỗi lần thằng bé thấy cha muốn ra ngoài là liền í ới gọi, mặc dù không cần biết là cha đi đâu, nhưng thằng bé vẫn gọi cho bằng được. Dù rằng Nam Cung Mộ rất muốn bàn bạc lại với con trai, nhưng hình như là vô phương cứu chữa rồi, thằng bé hoàn toàn không nể mặt anh chút nào, thậm chí còn cười cợt anh nữa chứ.
Đưa mắt nhìn con trai, sau đó anh đành phải đi bế con trai đi hỏi ý kiến của vợ, đợi khi nào được vợ chấp nhận thì anh mới dám bế con trai đi.
Hiển nhiên, hôm nay tâm trạng của Chu Tước khá tốt nên cô đã đồng ý... Đồng ý cho anh bế con ra khỏi nhà!
Nam Cung Bạch năm tháng tuổi cuối cùng cũng nhìn thấu hồng trần rồi, thằng bé biết nên theo phe ai rồi!
Và cuối cùng, Nam Cung Bạch đã biết định đá đít cha ra chuồng gà, trực tiếp bám dính lấy mẹ, hoàn toàn không cho Nam Cung Mộ và Chu Tước có cơ hội "hàn gắn" mối quan hệ.
Còn anh cũng chỉ biết ngồi ở sofa mà thở dài... Đúng là con trai anh có khác ha? Thật sự là khiến anh đau đầu chết đi được.
Mà chuyện này còn chưa qua thì chuyện khác lại đến.
Thanh Long cùng với Bạch Hổ đi vào nhà, tuy rằng lão đại đang rất là khó ở, nhưng họ vẫn phải nói:
- Lão đại... Nam Cung Thịnh... Ông ấy... Chết rồi.
- Gì?
- Em nói Nam Cung Thịnh... Chết rồi.
- Thì sao?
- Nam Cung Quách và Nam Cung Hỷ Hoan đang ở trước nhà, nói là muốn gặp anh để hỏi tội.
Nam Cung Mộ không hiểu lắm, chuyện lão già đó chết với anh thì có liên quan gì mà hỏi với chả tội chứ? Mấy ngày này chẳng phải anh luôn ở nhà trông con và dỗ vợ sao?
Họa ở đâu ra mà lại rơi lên đầu anh nữa rồi?
Tuy rằng Nam Cung Mộ không muốn ra ngoài, nhưng anh vẫn phải bước ra để
xem Nam Cung lại muốn up cái nồi gì lên đầu anh nữa đây.
Đưa mắt nhìn Nam Cung Quách, anh nói:
- Có chuyện gì?
- Nam Cung Mộ, mày có biết ông nội của mày chết rồi không?
- Thì sao? Liên quan gì đến tôi?
- Tử vi đã nói rằng đứa con của mày chính là khắc tinh của ông nội, mày lại còn sinh nó ra... Nếu nó còn sống thì ông nội sẽ chết! Vậy có khác gì mày trực tiếp hại chết ông nội đâu chứ? Mày phải trả giá cho việc này!
Nam Cung Mộ bây giờ đến nghe cũng lười nghe, chẳng hiểu nổi trong đầu của
đám người này đang nghĩ gì nữa. Rốt cuộc thì là bọn họ ngu hay là quá cố chấp vậy chứ?
Hoặc là... Cả hai?
- Nam Cung Quách, chuyện tôi có con trai và Nam Cung Thịnh chết thì cũng chẳng liên quan gì đến nhau. Nếu ông còn ở đây ăn nói bậy bạ... Tôi sẽ giết chết ông đó. Bây giờ thì cút đi!
- Nam Cung Mộ, tao nhất định sẽ tống mày vào tù!
- Rất hoan nghênh!
Nói xong Nam Cung Mộ cũng mặc kệ Nam Cung Quách phát điên giữa đường mà đi vào nhà, thật sự là tức chết anh rồi. Chuyện lão già Nam Cung Thịnh đó chết hay sống thì liên quan quái gì đến anh?
Kể từ khi Chu Tước nhà anh mang thai, đến nay Nam Cung Bạch được năm tháng tuổi, thời gian đã hơn một năm... Đã hơn một năm anh không có gặp lão già đó rồi, vậy mà bây giờ lão ta chết lại đổ lỗi cho anh và con trai của anh?
Nam Cung gia này đúng là điên hết rồi!
[...]
Khi Nam Cung Mộ vào nhà cũng nhìn thấy vợ yêu đang bế con xuống nhà chuẩn bị cho bé con uống sữa, anh ngay lập tức lấy lại tinh thần mà chạy đến bên cạnh vợ yêu, nhẹ nhàng giúp cô bé cái của nợ kia, nhỏ giọng nói:
- Bà xã để anh làm . Để anh làm cho nha?Dù rằng Chu Tước vẫn còn đang giận anh, nhưng cô cũng không từ chối. Lúc này cô nhìn Nam Cung Mộ vô cùng điêu luyện và thành thạo việc pha sữa và cho bé con uống thì cô cũng chỉ phì cười, nói:
- Vừa rồi em thấy bên ngoài có chút ồn. Có chuyện gì sao?
Ngay lập tức Nam Cung Mộ liền bày ra dáng vẻ vô cùng ấm ức, nhìn vợ nói:
- Bà xã, em xem đám người Nam Cung gia đó quá đáng lắm luôn á. Kể từ khi em mang thai cho đến bây giờ là Tiểu Bạch được hơn năm tháng, tính ra là đã hơn một năm anh không về Nam Cung gia rồi. Ấy thế mà bây giờ lão già Nam Cung Thịnh chết thì Nam Cung Quách lại đến đây mắng anh... Em xem... Anh rất ấm ức luôn đó.
Chu Tước nhíu mày, tính ra cũng lâu rồi cô không dạy dỗ đám người đó, xem ra trận hỏa hoạn khi đó vẫn chưa đủ để họ tỉnh táo nhỉ?
Hay là... Cô chơi lớn một chút?
- Bà xã...
- Được rồi, chuyện này anh không cần lo, để em xử lý.
Dừng một chút, cô lại nhíu mày, nói:
- Người đàn ông của em, chỉ có em mới được phép bắt nạt! ( 1
Bà xã uy vũ bá đạo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.