Chương 40: Bé con
Vương Khiết Băng (Yu)
16/08/2024
Việc Chu Tước sinh con cũng đã trực tiếp đả kích đến Nam Cung Mộ, vốn dĩ anh chỉ nghĩ đơn giản về việc sinh con là vào phòng sinh rồi sinh thôi.
Nhưng khi tận mắt chứng kiến thì anh lại là người rơi vào tình trạng trầm cảm sau sinh!
Từ lúc Chu Tước được đẩy vào cấp cứu cho đến khi y tá đã bế bé con ra ngoài thì anh vẫn ngồi yên bất động, đợi tới khi y tá mất kiên nhẫn, nói:
- Xin hỏi, ai là người nhà của sản phụ Chu Tước?
Mặc dù ở trước phòng sinh có rất nhiều người, ai nấy cũng muốn làm người đầu tiên bế con của Chu Tước, nhưng họ vẫn còn e dè Nam Cung Mộ lắm. Nên là dù rất muốn nhưng họ rất tiếc... Họ không dám bế em bé trước khi Nam Cung Mộ bế đâu.
Cuối cùng thì y tá phải nhắc đi nhắc lại đến năm lần thì Nam Cung Mộ mới hoàn hồn, anh cũng nhận con, nhưng thay vì nhìn mặt con thì anh lại nhìn y tá, nói:
- Chu Tước... Cô ấy thế nào rồi?
- Anh không cần lo, hiện tại bác sĩ đang may cho cô ấy, sức khỏe của sản phụ được đảm bảo an toàn, nhưng trước mắt vẫn chưa được cho về phòng hồi sức đâu, anh và người nhà có thể chăm em bé trước và về phòng đợi. Khoảng hơn năm tiếng nữa thì sản phụ sẽ được về phòng.
Tuy nhiên, dù y tá có nói nhiều đến mấy thì trong tai của Nam Cung Mộ cũng chỉ ù ù, thứ anh nghe thấy đã dừng lại từ chỗ "may" rồi.
Đào Ngột thấy anh sắp làm rơi em bé liền nhanh chóng đỡ lấy, cô ấy cũng chỉ biết thở dài, nói:- Lão đại, anh đừng có tự kỉ nữa, bác sĩ đã nói không sao rồi mà?
Nhưng Nam Cung Mộ không nói gì, anh chỉ lẳng lặng đi vào phòng hồi sức để chờ cô. Thậm chí anh còn chưa nhìn đứa con mới chào đời dù chỉ là một lần.
Tất cả những người còn lại cũng chỉ nhìn nhau, sau đó lại nhìn xuống đứa bé bị cha bỏ rơi. Âu cũng là cái số thôi con ơi, ai bảo đầu thai nhà nào không đầu thai, lại cứ phải chui vào bụng Chu Tước làm gì!
[.....]
Trải qua hơn năm tiếng thì Chu Tước cũng đã có thể đoàn tụ với con rồi. Vì vừa rồi khi sinh thì bác sĩ có nói rằng khung xương chậu của cô rất hẹp, không thể nào sinh thường được nên mới phải sinh mổ. Mà ngặt một nỗi là Chu Tước lại không ăn thuốc tê, nên bác sĩ đã ai dùng đến thuốc mê, thậm chí là ngay thuốc mê cũng không thể kéo dài lâu vì cơ địa của cô hoàn toàn kháng thuốc.
Cho nên cô chỉ mê một lúc đầu, tới khi đứa bé được bắt ra là cô đã tỉnh rồi, đương nhiên cô rất đau vì là mổ sống, nhưng khi cô nghe bác sĩ nói đứa bé không có dấu hiệu của khóc thì cô còn lo hơn... Cô sợ vì lần động thai trước mà đứa bé có mệnh hệ gì thì chắc cô sẽ không sống nổi mất.
Nhưng rồi... Bác sĩ đánh vào chân đứa bé mấy hồi, nhưng đứa nhỏ lì lợm đó hoàn toàn không có ý định khóc, thậm chí còn cười rất khoái chí. Nghe được tiếng rồi thì bác sĩ cũng chỉ biết lắc đầu... Xem ra đứa nhỏ này rất cứng đầu đây! 1
Đến bây giờ cô mới có thể nhìn kĩ bé con của mình, Nam Cung Mộ thì ngồi bên cạnh, gương mặt vô cùng tủi thân, vì từ khi cô tỉnh lại chỉ thấy cô nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ mà không nhìn anh... Anh bắt đầu thấy ghen tị rồi đó.
- Vợ ơi...Vì bệnh viện không cho quá nhiều người vào thăm, nên hiện tại trong phòng chỉ có Đào Ngột, Niệm Niệm và Nam Cung Mộ thôi. Nên Chu Tước cũng không ngần ngại, cô lập tức giở cái chăn của đứa bé lên để xác định giới tính.
- Ồ, hóa ra là mình sinh con trai à?
Đào Ngột, Niệm Niệm: "..." Hổng tin bả làm dị luôn, thằng nhỏ mà biết chắc là quê lắm.
Nam Cung Mộ: "..." Vợ nhìn cái đó của người khác... Vợ hết yêu mình rồi.
Cuối cùng, Chu Tước cũng đã có thể để bé con nếm những giọt sữa mẹ đầu tiên. Còn Nam Cung Mộ thì đang ngồi tự kỷ một góc trời riêng.
Đào Ngột và Niệm Niệm cũng chỉ nhìn nhau, sau đó thở dài và lắc đầu.
Lão đại nhà họ đúng là ấu trĩ thật đó, ngay cả đến con trai của chính mình mà cũng ganh tị, cũng ghen cho được... Có giỏi thì từ đầu từng có đẻ!
Nhưng có một điều Chu Tước hơi không hiểu lắm, rõ ràng lúc cô mang thai thì đứa nhỏ này rất thích Nam Cung Mộ mà, thậm chí khi cô ở gần anh thì nó còn hoạt bát lắm kìa. Nhưng... Nhưng sau khi nó chào đời thì nó lại không thích Nam Cung Mộ chút nào, anh vừa chạm vào là nó liền mếu máo khóc rống lên, đến mức Chu Tước cũng đinh tai nhức óc.
Nam Cung Mộ lúc này liền nhăn mày, nhìn con trai nói:
- Thằng oắt con kia! Cha đã nhận nhượng lắm rồi đấy, đừng có khóc nữa mà!
Cơ mà... Sau đó anh lại bị vợ lườm cho một cái, nói:
- Anh hạ cái giọng xuống đi, đừng có làm Tiểu Bạch giật mình!Con trai của ông trùm - Thái tử gia nhà ông trùm... Với tên thật là... Nam Cung
Nhưng khi tận mắt chứng kiến thì anh lại là người rơi vào tình trạng trầm cảm sau sinh!
Từ lúc Chu Tước được đẩy vào cấp cứu cho đến khi y tá đã bế bé con ra ngoài thì anh vẫn ngồi yên bất động, đợi tới khi y tá mất kiên nhẫn, nói:
- Xin hỏi, ai là người nhà của sản phụ Chu Tước?
Mặc dù ở trước phòng sinh có rất nhiều người, ai nấy cũng muốn làm người đầu tiên bế con của Chu Tước, nhưng họ vẫn còn e dè Nam Cung Mộ lắm. Nên là dù rất muốn nhưng họ rất tiếc... Họ không dám bế em bé trước khi Nam Cung Mộ bế đâu.
Cuối cùng thì y tá phải nhắc đi nhắc lại đến năm lần thì Nam Cung Mộ mới hoàn hồn, anh cũng nhận con, nhưng thay vì nhìn mặt con thì anh lại nhìn y tá, nói:
- Chu Tước... Cô ấy thế nào rồi?
- Anh không cần lo, hiện tại bác sĩ đang may cho cô ấy, sức khỏe của sản phụ được đảm bảo an toàn, nhưng trước mắt vẫn chưa được cho về phòng hồi sức đâu, anh và người nhà có thể chăm em bé trước và về phòng đợi. Khoảng hơn năm tiếng nữa thì sản phụ sẽ được về phòng.
Tuy nhiên, dù y tá có nói nhiều đến mấy thì trong tai của Nam Cung Mộ cũng chỉ ù ù, thứ anh nghe thấy đã dừng lại từ chỗ "may" rồi.
Đào Ngột thấy anh sắp làm rơi em bé liền nhanh chóng đỡ lấy, cô ấy cũng chỉ biết thở dài, nói:- Lão đại, anh đừng có tự kỉ nữa, bác sĩ đã nói không sao rồi mà?
Nhưng Nam Cung Mộ không nói gì, anh chỉ lẳng lặng đi vào phòng hồi sức để chờ cô. Thậm chí anh còn chưa nhìn đứa con mới chào đời dù chỉ là một lần.
Tất cả những người còn lại cũng chỉ nhìn nhau, sau đó lại nhìn xuống đứa bé bị cha bỏ rơi. Âu cũng là cái số thôi con ơi, ai bảo đầu thai nhà nào không đầu thai, lại cứ phải chui vào bụng Chu Tước làm gì!
[.....]
Trải qua hơn năm tiếng thì Chu Tước cũng đã có thể đoàn tụ với con rồi. Vì vừa rồi khi sinh thì bác sĩ có nói rằng khung xương chậu của cô rất hẹp, không thể nào sinh thường được nên mới phải sinh mổ. Mà ngặt một nỗi là Chu Tước lại không ăn thuốc tê, nên bác sĩ đã ai dùng đến thuốc mê, thậm chí là ngay thuốc mê cũng không thể kéo dài lâu vì cơ địa của cô hoàn toàn kháng thuốc.
Cho nên cô chỉ mê một lúc đầu, tới khi đứa bé được bắt ra là cô đã tỉnh rồi, đương nhiên cô rất đau vì là mổ sống, nhưng khi cô nghe bác sĩ nói đứa bé không có dấu hiệu của khóc thì cô còn lo hơn... Cô sợ vì lần động thai trước mà đứa bé có mệnh hệ gì thì chắc cô sẽ không sống nổi mất.
Nhưng rồi... Bác sĩ đánh vào chân đứa bé mấy hồi, nhưng đứa nhỏ lì lợm đó hoàn toàn không có ý định khóc, thậm chí còn cười rất khoái chí. Nghe được tiếng rồi thì bác sĩ cũng chỉ biết lắc đầu... Xem ra đứa nhỏ này rất cứng đầu đây! 1
Đến bây giờ cô mới có thể nhìn kĩ bé con của mình, Nam Cung Mộ thì ngồi bên cạnh, gương mặt vô cùng tủi thân, vì từ khi cô tỉnh lại chỉ thấy cô nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ mà không nhìn anh... Anh bắt đầu thấy ghen tị rồi đó.
- Vợ ơi...Vì bệnh viện không cho quá nhiều người vào thăm, nên hiện tại trong phòng chỉ có Đào Ngột, Niệm Niệm và Nam Cung Mộ thôi. Nên Chu Tước cũng không ngần ngại, cô lập tức giở cái chăn của đứa bé lên để xác định giới tính.
- Ồ, hóa ra là mình sinh con trai à?
Đào Ngột, Niệm Niệm: "..." Hổng tin bả làm dị luôn, thằng nhỏ mà biết chắc là quê lắm.
Nam Cung Mộ: "..." Vợ nhìn cái đó của người khác... Vợ hết yêu mình rồi.
Cuối cùng, Chu Tước cũng đã có thể để bé con nếm những giọt sữa mẹ đầu tiên. Còn Nam Cung Mộ thì đang ngồi tự kỷ một góc trời riêng.
Đào Ngột và Niệm Niệm cũng chỉ nhìn nhau, sau đó thở dài và lắc đầu.
Lão đại nhà họ đúng là ấu trĩ thật đó, ngay cả đến con trai của chính mình mà cũng ganh tị, cũng ghen cho được... Có giỏi thì từ đầu từng có đẻ!
Nhưng có một điều Chu Tước hơi không hiểu lắm, rõ ràng lúc cô mang thai thì đứa nhỏ này rất thích Nam Cung Mộ mà, thậm chí khi cô ở gần anh thì nó còn hoạt bát lắm kìa. Nhưng... Nhưng sau khi nó chào đời thì nó lại không thích Nam Cung Mộ chút nào, anh vừa chạm vào là nó liền mếu máo khóc rống lên, đến mức Chu Tước cũng đinh tai nhức óc.
Nam Cung Mộ lúc này liền nhăn mày, nhìn con trai nói:
- Thằng oắt con kia! Cha đã nhận nhượng lắm rồi đấy, đừng có khóc nữa mà!
Cơ mà... Sau đó anh lại bị vợ lườm cho một cái, nói:
- Anh hạ cái giọng xuống đi, đừng có làm Tiểu Bạch giật mình!Con trai của ông trùm - Thái tử gia nhà ông trùm... Với tên thật là... Nam Cung
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.