Chương 9: Không hiểu...
Vương Khiết Băng (Yu)
11/08/2024
Đợi sau khi đã giải quyết xong nội bộ gia đình thì Nam Cung Mộ cũng đã chuẩn bị cho chuyến bay đến Trầm Quốc, đương nhiên không có gì ngạc nhiên khi anh lựa chọn một chiếc máy bay có không gian riêng tư.
Anh ngồi bên cạnh Chu Tước, vừa nhìn cô nghiêm túc làm việc, vừa cười khờ.
Đợi tới khi Chu Tước đã làm xong thông tin xuất nhập cảnh thì cô mới đưa mắt nhìn anh, lại nói:
- Chẳng phải ban đầu anh nói chỉ đưa Bạch Hổ và Thanh Long theo thôi sao? Sao tự nhiên lại đưa hết cả chín người đi vậy? Anh sợ Mạnh Thuận Hiên à?
- Nếu so về lực thì anh không sợ, nhưng tại vì bé cưng của anh cũng đi cùng, anh sợ tên điên đó sẽ bắt nhốt con chim xinh đẹp của anh, nên anh phải thị uy chứ.
- Ấu trĩ.
Dù là bị mắng nhưng Nam Cung Mộ vẫn thấy rất hài lòng, thậm chí là anh còn đan tay vào tay cô, hoàn toàn không để cô có cơ hội thoát khỏi tay anh. Lúc này anh còn si mê đến mức phải hôn lên tay của cô, lại còn hít hít y như con cún vậy, thiếu mỗi mọc ra cái đuôi rồi vẫy thôi.
Sau hơn ba tiếng thì cuối cùng họ cũng đã đáp xuống địa phận của Trầm Quốc, hiển nhiên đây là một bìa rừng cách biệt với thành phố, đây cũng có thể xem là tài sản của bang phái ông trùm. Chỉ cần nhìn xung quanh cũng đủ hiểu sự bí ẩn và sự nguy hiểm ở đây cũng thuộc hạng bậc nhất.
Trước khi đi tìm Mạnh Thuận Hiên thì Nam Cung Mộ cũng nhìn qua Chu Tước, nhỏ giọng nói:
- Em đói không? Hay chúng ta ăn gì đó rồi đi nhé?
- Nhưng anh có định thanh trừng bang phái của tên đó không?
Nam Cung Mộ: "..." Sao xinh đẹp mà cái đầu suy nghĩ toàn thứ đáng sợ vậy bé? Cơ mà... Anh thích!
Những người khác: "..." Mù quáng! Lão đại mù quáng lắm rồi!
Đến đây Nam Cung Mộ cũng phải đưa em bé của mình vào nhà, để cô nghĩ ngơi một chút, chứ không thì chắc nơi tiếp theo bị Chu Tước thanh trừng chính là anh đó!
Lúc này Niệm Niệm cũng đi đến ngồi bên cạnh Chu Tước, nhìn thấy Lão đại trước kia một thân uy dũng bây giờ lại đang muốn lấy lòng cô thì liền thấy rất hài lòng. Thậm chí là cô ấy còn cảm thán, nói:
- Mặc dù em không biết tại sao lại nghiện chị như nghiện đá, nhưng em nghĩ chắc là trước đó hai người đã có những kỉ niệm vào sinh ra tử rất đẹp đúng không? Nếu là vậy thì em cũng hiểu lý do tại sao Lão đại lại thích chị như thế.
- Đâu có, nghĩ sao vậy? Ai rảnh đâu mà vào sinh ra tử với anh ta? Ở bên cạnh anh ta khi đó có Bạch Hổ, Huyền Vũ và Thanh Long là quá đủ rồi, chị chỉ cần ở nhà và chỉ địa điểm thôi. Nếu mà gặp chuyện gì thì chị chạy trước.
Niệm Niệm: "..." Tôi không hiểu... Tôi thật sự không hiểu tại sao Lão đại có thể si mê bà này tới mức mù quáng như thế!
Bạch Hổ lúc này cũng chỉ nhìn sang Chu Tước rồi mỉm cười lắc đầu, nói thật thì trước đó bộ ba tam ca hay bị Lão đại cho ra rìa như họ cũng thấy rất bất công, họ thấy Chu Tước cũng chỉ một cô gái yếu đuối, cùng lắm là có thiên phú một chút về máy tính thôi. Đâu có gì gọi là quá nổi trội đâu, tại sao Lão đại lại ưu ái cô chứ?
Nhưng ở với nhau cũng đã hơn mười năm, những việc mà Chu Tước có khi còn hơn cả cánh tay phải như Bạch Hổ, chỉ là bình thường Chu Tước không thích kể công thôi.
Niệm Niệm nhìn sang ba đại nam nhân đang ngồi ở phòng khách, lúc mới gia nhập thì cô ấy cũng lấy làm khó hiểu, rõ ràng Chu Tước là nữ, cống hiến cũng không quá nhiều, cũng chẳng phải là người cận chiến hay kề vai sát cánh bên cạnh Lão đại nhiều... Vậy mà cô lại là cánh tay trái của Lão đại, chức vị cũng ngang hàng với Bạch Hổ - người được cho là đắc lực nhất của Nam Cung Mộ, người khác có thể phản bội Nam Cung Mộ, nhưng Bạch Hổ chắc chắn sẽ không bao giờ phản bội anh.
Còn nhìn lại Chu Tước... Nhỏ này thì hên xui lắm.
- Chị Tước, chị nghĩ tại sao Lão đại lại thích chị?
- Anh ta... Bị khùng!
Niệm Niệm: "..." Tôi vẫn không hiểu sao mà Lão đại thích bả được luôn á?
Bộ ba tam ca bị ra rìa: "..." Quen là được rồi.
Đợi thêm một lúc thì Nam Cung Mộ cũng từ trên thư phòng đi xuống, anh vừa nhìn thấy cô liền sáp lại gần ngay, tựa như là chỉ chờ đợi giây phút này để show ân ái.
Nhưng rồi sau đó anh lại nói:
- Anh đã hẹn Mạnh Thuận Hiên tối nay lúc chín giờ, ở quán bar Angle.
- Nơi đó là địa bàn của Ái Tước mà?
- Đúng vậy, nhưng em đừng lo, anh không thả hổ về rừng đâu.
Chu Tước lúc này cũng đưa mắt nhìn Nam Cung Mộ với ý nói "Nhìn mặt tui có lo không?"
Nam Cung Mộ cũng chỉ biết cười trừ thôi chứ làm sao bây giờ.
- Tiểu Tước đừng lo, anh nhất định sẽ không để hắn chạm tay vào em đâu.
- Hắn dám chạm, tôi dám chặt!
Nam Cung Mộ: "..." Mình là con gái, hiền dịu xíu đi bé ơi!
Anh ngồi bên cạnh Chu Tước, vừa nhìn cô nghiêm túc làm việc, vừa cười khờ.
Đợi tới khi Chu Tước đã làm xong thông tin xuất nhập cảnh thì cô mới đưa mắt nhìn anh, lại nói:
- Chẳng phải ban đầu anh nói chỉ đưa Bạch Hổ và Thanh Long theo thôi sao? Sao tự nhiên lại đưa hết cả chín người đi vậy? Anh sợ Mạnh Thuận Hiên à?
- Nếu so về lực thì anh không sợ, nhưng tại vì bé cưng của anh cũng đi cùng, anh sợ tên điên đó sẽ bắt nhốt con chim xinh đẹp của anh, nên anh phải thị uy chứ.
- Ấu trĩ.
Dù là bị mắng nhưng Nam Cung Mộ vẫn thấy rất hài lòng, thậm chí là anh còn đan tay vào tay cô, hoàn toàn không để cô có cơ hội thoát khỏi tay anh. Lúc này anh còn si mê đến mức phải hôn lên tay của cô, lại còn hít hít y như con cún vậy, thiếu mỗi mọc ra cái đuôi rồi vẫy thôi.
Sau hơn ba tiếng thì cuối cùng họ cũng đã đáp xuống địa phận của Trầm Quốc, hiển nhiên đây là một bìa rừng cách biệt với thành phố, đây cũng có thể xem là tài sản của bang phái ông trùm. Chỉ cần nhìn xung quanh cũng đủ hiểu sự bí ẩn và sự nguy hiểm ở đây cũng thuộc hạng bậc nhất.
Trước khi đi tìm Mạnh Thuận Hiên thì Nam Cung Mộ cũng nhìn qua Chu Tước, nhỏ giọng nói:
- Em đói không? Hay chúng ta ăn gì đó rồi đi nhé?
- Nhưng anh có định thanh trừng bang phái của tên đó không?
Nam Cung Mộ: "..." Sao xinh đẹp mà cái đầu suy nghĩ toàn thứ đáng sợ vậy bé? Cơ mà... Anh thích!
Những người khác: "..." Mù quáng! Lão đại mù quáng lắm rồi!
Đến đây Nam Cung Mộ cũng phải đưa em bé của mình vào nhà, để cô nghĩ ngơi một chút, chứ không thì chắc nơi tiếp theo bị Chu Tước thanh trừng chính là anh đó!
Lúc này Niệm Niệm cũng đi đến ngồi bên cạnh Chu Tước, nhìn thấy Lão đại trước kia một thân uy dũng bây giờ lại đang muốn lấy lòng cô thì liền thấy rất hài lòng. Thậm chí là cô ấy còn cảm thán, nói:
- Mặc dù em không biết tại sao lại nghiện chị như nghiện đá, nhưng em nghĩ chắc là trước đó hai người đã có những kỉ niệm vào sinh ra tử rất đẹp đúng không? Nếu là vậy thì em cũng hiểu lý do tại sao Lão đại lại thích chị như thế.
- Đâu có, nghĩ sao vậy? Ai rảnh đâu mà vào sinh ra tử với anh ta? Ở bên cạnh anh ta khi đó có Bạch Hổ, Huyền Vũ và Thanh Long là quá đủ rồi, chị chỉ cần ở nhà và chỉ địa điểm thôi. Nếu mà gặp chuyện gì thì chị chạy trước.
Niệm Niệm: "..." Tôi không hiểu... Tôi thật sự không hiểu tại sao Lão đại có thể si mê bà này tới mức mù quáng như thế!
Bạch Hổ lúc này cũng chỉ nhìn sang Chu Tước rồi mỉm cười lắc đầu, nói thật thì trước đó bộ ba tam ca hay bị Lão đại cho ra rìa như họ cũng thấy rất bất công, họ thấy Chu Tước cũng chỉ một cô gái yếu đuối, cùng lắm là có thiên phú một chút về máy tính thôi. Đâu có gì gọi là quá nổi trội đâu, tại sao Lão đại lại ưu ái cô chứ?
Nhưng ở với nhau cũng đã hơn mười năm, những việc mà Chu Tước có khi còn hơn cả cánh tay phải như Bạch Hổ, chỉ là bình thường Chu Tước không thích kể công thôi.
Niệm Niệm nhìn sang ba đại nam nhân đang ngồi ở phòng khách, lúc mới gia nhập thì cô ấy cũng lấy làm khó hiểu, rõ ràng Chu Tước là nữ, cống hiến cũng không quá nhiều, cũng chẳng phải là người cận chiến hay kề vai sát cánh bên cạnh Lão đại nhiều... Vậy mà cô lại là cánh tay trái của Lão đại, chức vị cũng ngang hàng với Bạch Hổ - người được cho là đắc lực nhất của Nam Cung Mộ, người khác có thể phản bội Nam Cung Mộ, nhưng Bạch Hổ chắc chắn sẽ không bao giờ phản bội anh.
Còn nhìn lại Chu Tước... Nhỏ này thì hên xui lắm.
- Chị Tước, chị nghĩ tại sao Lão đại lại thích chị?
- Anh ta... Bị khùng!
Niệm Niệm: "..." Tôi vẫn không hiểu sao mà Lão đại thích bả được luôn á?
Bộ ba tam ca bị ra rìa: "..." Quen là được rồi.
Đợi thêm một lúc thì Nam Cung Mộ cũng từ trên thư phòng đi xuống, anh vừa nhìn thấy cô liền sáp lại gần ngay, tựa như là chỉ chờ đợi giây phút này để show ân ái.
Nhưng rồi sau đó anh lại nói:
- Anh đã hẹn Mạnh Thuận Hiên tối nay lúc chín giờ, ở quán bar Angle.
- Nơi đó là địa bàn của Ái Tước mà?
- Đúng vậy, nhưng em đừng lo, anh không thả hổ về rừng đâu.
Chu Tước lúc này cũng đưa mắt nhìn Nam Cung Mộ với ý nói "Nhìn mặt tui có lo không?"
Nam Cung Mộ cũng chỉ biết cười trừ thôi chứ làm sao bây giờ.
- Tiểu Tước đừng lo, anh nhất định sẽ không để hắn chạm tay vào em đâu.
- Hắn dám chạm, tôi dám chặt!
Nam Cung Mộ: "..." Mình là con gái, hiền dịu xíu đi bé ơi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.