Chương 2: Quê là quê là quê
Vương Khiết Băng (Yu)
11/08/2024
Trong khi những người khác quay về căn cứ thì nhóm Bạch Hổ, Thanh Long và Huyền Vũ đã về đến nhà của Nam Cung Mộ.
Ban đầu khi họ biết rằng anh có tình cảm với Chu Tước cũng có chút bất ngờ, vì ai cũng biết ở trong bang đã ít có nữ nhân, mà nữ nhân khó nhằn như Chu Tước thì càng khó chinh phục hơn. Tuy nhiên, lúc Nam Cung Mộ bày tỏ rõ quan điểm của mình về người phụ nữ mình thích thì ai nấy cũng chỉ im lặng và chấp tay cầu phúc cho anh thôi.
Thanh Long vừa vào nhà đã ngồi xuống ghế, nói:
- Lão đại, lần này thu thập không được nhiều đồ lắm.
Nam Cung Mộ liếc nhìn cậu ta một cái, lại nói:
- Cậu là trộm cướp sao? Cứ đi đến đâu là vơ vét đến đó vậy?
- Còn không phải là do tiền lương Lão đại trả hơi ít sao? Dạo này ngài chỉ toàn đổ tiền vào Chu Tước.
Cô nghe thấy Thanh Long nhắc đến tên mình cũng mở mắt nhìn anh ta, dù rằng Thanh Long lớn hơn Chu Tước một tuổi, nhưng khi thấy bản thân bị cô nhìn chằm chằm thì anh ấy cũng chỉ biết cười trừ.
Riêng Bạch Hổ cũng không biết nói gì hơn, cứ có cảm giác sau khi bọn họ biết Nam Cung Mộ thích Chu Tước thì chẳng còn ai cung kính anh nữa.
Chứ đổi lại trước kia thì chắc bọn họ chỉ biết đứng yên, hết gật rồi lắc thôi.
Bạch Hổ bước đến ngồi bên cạnh Thanh Long, nói:
- Lão đại, ngày mai ngài có định về Nam Cung gia một chuyến không? Dù sao thì cũng là thái lão gia mời ngài về mà.
Nam Cung Mộ cũng chỉ nghe thôi chứ chẳng quan tâm lắm. Vì anh biết rằng mục đích ông nội gọi anh về hẳn là lại vì việc kết hôn đây mà, đã suốt gần mười năm rồi, đám người Nam Cung gia cứ lải nhải về việc kết hôn từ khi anh hai mươi tư tuổi, bây giờ anh đã ba mươi ba rồi mà họ vẫn không chịu bỏ cuộc, thật sự là mệt mỏi thật đó.
Đến đây anh còn cố ý liếc nhìn sang Chu Tước một cái. Nhưng không nằm ngoài dự đoán là cô không hề quan tâm đến việc của anh, thậm chí là so với anh thì cây kẹo mút trong túi của Bạch Hổ có vẻ như thu hút cô hơn.
- Chu Tước?
- Vâng?
- Ngày mai em đi cùng anh có được không?
Cô nghe xong cũng nhìn anh, sau đó thản nhiên nói:
- Lão đại, anh cần tôi dùng dao hay dùng súng? Giết người nào?
- Không có, anh không có bảo em giết người.
- Ồ... Vậy tôi không đi đâu, mấy bữa tiệc đó chán lắm.
Nam Cung Mộ cũng cạn lời, ba đại nam nhân còn lại cũng không biết nói gì hơn... Đấy đã là tính cách của Chu Tước rồi, thôi thì họ đành chúc Lão đại bình an vô sự... Họ hi vọng rằng tới khi anh cưới được cô thì anh vẫn còn sống.
Lúc này Nam Cung Mộ cũng đành phải dùng ra chiêu bài cuối cùng, anh nói:
- Nghe nói em muốn đổi máy tính sang dòng Qingzhu 257. Chỉ cần em đi với anh thì...
- Không cần đâu, tôi đã đặt hàng rồi, ngày kia họ sẽ giao đến.
Nam Cung Mộ: "..."
Bộ ba còn lại: "..." Quê là quê là quê, Lão đại quê nhiều!
- Vậy còn bàn phím thì sao? Em nói em rất thích bàn phím Kiangi...
- À, đúng là tôi chưa mua.
- Vậy...
- Nhưng hiện tại cũng không cần lắm, tôi thao tác bàn phím cũ quen rồi.
Nam Cung Mộ: "..."
Bộ ba: "..." Quê là quê là quê, Lão đại quê quá!
Bây giờ vật chất đã không còn đủ hấp dẫn đối với cô, thì anh đành phải chọn một bài khác thôi. Lúc này anh cố ra hiệu để ba tên đang xem kịch kia rời đi.
Ban đầu tên ngốc Thanh Long còn không hiểu Lão đại đang làm gì, cứ thấy anh nháy mắt liên tục, Bạch Hổ nhìn qua đã hiểu ý, trước khi để Thanh Long phát biểu mấy câu cảm lạnh thì anh lớn là Bạch Hổ đã nhanh chóng túm đầu của Thanh Long và Huyền Vũ rời đi.
Chu Tước thấy họ đi cũng định sẽ về phòng, nhưng ai mà có ngờ cô còn chưa kịp đứng dậy đã bị Nam Cung Mộ nắm lấy tay, kéo cô lại, để cô ngồi ở trên chân mình, anh nhỏ giọng nói:
- Tước Tước...
- Lão đại, nếu anh còn gọi tôi bằng cái tên buồn nôn đó thì tôi sẽ tiễn anh một đoạn đấy.
- Haizz... Chu Tước, anh ra lệnh cho em ngày mai phải cùng anh quay về Nam Cung gia, với thân phận... Hừm... Vợ sắp cưới!
Chu Tước nhìn anh bằng một cặp mắt không thể khinh bỉ hơn, nhưng rồi cô cũng thở dài và đồng ý.
Nói thật sự thì đây cũng không phải lần đầu Chu Tước và Nam Cung Mộ cùng nhau đến những bữa tiệc, nhưng đa số là vì ở bữa tiệc có mục tiêu cần diệt trừ, còn đây là mệnh lệnh từ ông trùm.
Cô không thể từ chối.
- Được thôi. Nhưng Lão đại, tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám giở trò đê tiện thì tôi sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ!
Nam Cung Mộ nhìn cô, sau đó anh còn đặt tay ôm lấy eo của cô, nói:
- Em nói xem... Em sẽ làm gì anh?
Chu Tước mỉm cười đầy gian xảo, nói:
- Đương nhiên là cho anh nếm mùi... Sống không được... Chết cũng không xong!
- Độc! Nhưng mà... Anh cũng rất mong chờ, Tiểu Tước Tước!
Ban đầu khi họ biết rằng anh có tình cảm với Chu Tước cũng có chút bất ngờ, vì ai cũng biết ở trong bang đã ít có nữ nhân, mà nữ nhân khó nhằn như Chu Tước thì càng khó chinh phục hơn. Tuy nhiên, lúc Nam Cung Mộ bày tỏ rõ quan điểm của mình về người phụ nữ mình thích thì ai nấy cũng chỉ im lặng và chấp tay cầu phúc cho anh thôi.
Thanh Long vừa vào nhà đã ngồi xuống ghế, nói:
- Lão đại, lần này thu thập không được nhiều đồ lắm.
Nam Cung Mộ liếc nhìn cậu ta một cái, lại nói:
- Cậu là trộm cướp sao? Cứ đi đến đâu là vơ vét đến đó vậy?
- Còn không phải là do tiền lương Lão đại trả hơi ít sao? Dạo này ngài chỉ toàn đổ tiền vào Chu Tước.
Cô nghe thấy Thanh Long nhắc đến tên mình cũng mở mắt nhìn anh ta, dù rằng Thanh Long lớn hơn Chu Tước một tuổi, nhưng khi thấy bản thân bị cô nhìn chằm chằm thì anh ấy cũng chỉ biết cười trừ.
Riêng Bạch Hổ cũng không biết nói gì hơn, cứ có cảm giác sau khi bọn họ biết Nam Cung Mộ thích Chu Tước thì chẳng còn ai cung kính anh nữa.
Chứ đổi lại trước kia thì chắc bọn họ chỉ biết đứng yên, hết gật rồi lắc thôi.
Bạch Hổ bước đến ngồi bên cạnh Thanh Long, nói:
- Lão đại, ngày mai ngài có định về Nam Cung gia một chuyến không? Dù sao thì cũng là thái lão gia mời ngài về mà.
Nam Cung Mộ cũng chỉ nghe thôi chứ chẳng quan tâm lắm. Vì anh biết rằng mục đích ông nội gọi anh về hẳn là lại vì việc kết hôn đây mà, đã suốt gần mười năm rồi, đám người Nam Cung gia cứ lải nhải về việc kết hôn từ khi anh hai mươi tư tuổi, bây giờ anh đã ba mươi ba rồi mà họ vẫn không chịu bỏ cuộc, thật sự là mệt mỏi thật đó.
Đến đây anh còn cố ý liếc nhìn sang Chu Tước một cái. Nhưng không nằm ngoài dự đoán là cô không hề quan tâm đến việc của anh, thậm chí là so với anh thì cây kẹo mút trong túi của Bạch Hổ có vẻ như thu hút cô hơn.
- Chu Tước?
- Vâng?
- Ngày mai em đi cùng anh có được không?
Cô nghe xong cũng nhìn anh, sau đó thản nhiên nói:
- Lão đại, anh cần tôi dùng dao hay dùng súng? Giết người nào?
- Không có, anh không có bảo em giết người.
- Ồ... Vậy tôi không đi đâu, mấy bữa tiệc đó chán lắm.
Nam Cung Mộ cũng cạn lời, ba đại nam nhân còn lại cũng không biết nói gì hơn... Đấy đã là tính cách của Chu Tước rồi, thôi thì họ đành chúc Lão đại bình an vô sự... Họ hi vọng rằng tới khi anh cưới được cô thì anh vẫn còn sống.
Lúc này Nam Cung Mộ cũng đành phải dùng ra chiêu bài cuối cùng, anh nói:
- Nghe nói em muốn đổi máy tính sang dòng Qingzhu 257. Chỉ cần em đi với anh thì...
- Không cần đâu, tôi đã đặt hàng rồi, ngày kia họ sẽ giao đến.
Nam Cung Mộ: "..."
Bộ ba còn lại: "..." Quê là quê là quê, Lão đại quê nhiều!
- Vậy còn bàn phím thì sao? Em nói em rất thích bàn phím Kiangi...
- À, đúng là tôi chưa mua.
- Vậy...
- Nhưng hiện tại cũng không cần lắm, tôi thao tác bàn phím cũ quen rồi.
Nam Cung Mộ: "..."
Bộ ba: "..." Quê là quê là quê, Lão đại quê quá!
Bây giờ vật chất đã không còn đủ hấp dẫn đối với cô, thì anh đành phải chọn một bài khác thôi. Lúc này anh cố ra hiệu để ba tên đang xem kịch kia rời đi.
Ban đầu tên ngốc Thanh Long còn không hiểu Lão đại đang làm gì, cứ thấy anh nháy mắt liên tục, Bạch Hổ nhìn qua đã hiểu ý, trước khi để Thanh Long phát biểu mấy câu cảm lạnh thì anh lớn là Bạch Hổ đã nhanh chóng túm đầu của Thanh Long và Huyền Vũ rời đi.
Chu Tước thấy họ đi cũng định sẽ về phòng, nhưng ai mà có ngờ cô còn chưa kịp đứng dậy đã bị Nam Cung Mộ nắm lấy tay, kéo cô lại, để cô ngồi ở trên chân mình, anh nhỏ giọng nói:
- Tước Tước...
- Lão đại, nếu anh còn gọi tôi bằng cái tên buồn nôn đó thì tôi sẽ tiễn anh một đoạn đấy.
- Haizz... Chu Tước, anh ra lệnh cho em ngày mai phải cùng anh quay về Nam Cung gia, với thân phận... Hừm... Vợ sắp cưới!
Chu Tước nhìn anh bằng một cặp mắt không thể khinh bỉ hơn, nhưng rồi cô cũng thở dài và đồng ý.
Nói thật sự thì đây cũng không phải lần đầu Chu Tước và Nam Cung Mộ cùng nhau đến những bữa tiệc, nhưng đa số là vì ở bữa tiệc có mục tiêu cần diệt trừ, còn đây là mệnh lệnh từ ông trùm.
Cô không thể từ chối.
- Được thôi. Nhưng Lão đại, tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám giở trò đê tiện thì tôi sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ!
Nam Cung Mộ nhìn cô, sau đó anh còn đặt tay ôm lấy eo của cô, nói:
- Em nói xem... Em sẽ làm gì anh?
Chu Tước mỉm cười đầy gian xảo, nói:
- Đương nhiên là cho anh nếm mùi... Sống không được... Chết cũng không xong!
- Độc! Nhưng mà... Anh cũng rất mong chờ, Tiểu Tước Tước!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.