Chương 30
Little gir 0106l
09/08/2023
" Tiểu Nguyệt, ba đã nói với con thế nào, không được tùy tiện gọi người khác là mẹ. "
" Nhưng mẹ cho con gọi như vậy mà... "
Tiểu Nguyệt mếu máo trả lời Trịnh Bân, tay không hề buông cô ra mà ngược lại ôm chặt hơn, đôi mắt to ngấn nước trông rất đáng thương.
Hạ Nguyệt thấy bé sắp khóc liền đau lòng, nhanh tay ôm bé vào lòng trấn an đồng thời giải thích cho Trịnh Bân.
" Sếp... À không Trịnh Bân, thật ra tôi để Tiểu Nguyệt gọi tôi như thế. Con bé còn nhỏ như vậy đã thiếu thốn tình thương của người mẹ. Xin lỗi vì tôi đã hành động một cách tùy tiện khi chưa được sự cho phép của anh nhưng mà tôi không đành lòng làm tổn thương con bé. "
Trịnh Bân thở dài một cái, tuy hắn thương con nhưng để con mình cứ gọi người khác là mẹ mãi thì cũng không phải là điều tốt.
" Tôi biết cô thương Tiểu Nguyệt nhưng một khi con bé đã dựa dẫm vào cô thì khi cô rời đi, nó sẽ phải làm sao đây? Với lại cô còn trẻ, đi ra ngoài bị Tiểu Nguyệt luôn miệng gọi mẹ thì sao mà cô kiếm chồng được? "
Lần này Hạ Nguyệt im lặng, cô cảm thấy lời nói này của Trịnh Bân có chút đúng. Nếu sau này cô không còn làm ở đây nữa thì Tiểu Nguyệt có buồn hay không đây.
Tiểu Nguyệt thấy cô im lặng, biết bé đã làm cô khó xử nên nhỏ giọng an ủi cô.
" Mẹ ơi, con sẽ không gọi mẹ khi ở ngoài đâu. "
Hạ Nguyệt cảm thấy xót xa, thương cảm, sao cô bé có thể hiểu chuyện đến mức này cơ chứ, người mẹ ruột kia đúng là mắt mù mới bỏ rơi con bé này một cách nhẫn tâm.
Cô đảm bảo với Trịnh Bân về việc Tiểu Nguyệt gọi cô là mẹ sẽ không ảnh hưởng gì đến cô nên bảo hắn yên tâm. Cô còn nói với Tiểu Nguyệt sau này nếu cô có bạn trai hay chồng gì đó con bé cảm thấy thế nào. Thật mừng là Tiểu Nguyệt rất hiểu chuyện, nói với cô rằng bé sẽ không buồn đâu.
Chiều hôm đó, Trịnh Bân cùng Hạ Nguyệt đi đến nơi sắp diễn ra sự kiện. Hắn chỉ cho cô từ những điều nhỏ nhặt nhất, giúp cô thích nghi với môi trường xung quanh và công việc của mình thuận lợi.
Cô thấy mình thật may mắn khi gặp được cấp trên tuyệt vời như Trịnh Bân, nể tình anh là trai tốt và có con nhỏ nên cô mới từ bỏ ý định cua anh đấy.
Đúng là chứng nào tật nấy, ngựa quen đường cũ khi thấy trai của Hạ Nguyệt.
Cô dành thời gian cả buổi chiều để học tập cách tổ chức một sự kiện như thế nào, lên kế hoạch và sắp xếp kịch bản ra làm sao. Mọi người ở đó cũng rất thân thiện, hòa đồng và sẵn lòng giúp đỡ người mới như cô.
Đến lúc tan làm, Hạ Nguyệt chào tạm biệt mọi người và hai cha con Trịnh Bân. Ngay sau đó là tiếng thông báo tin nhắn vang lên.
Cảnh Khiêm: [ Em tan làm chưa? ]
LK: [ Em tan làm chưa? ]
Oh my god, hai tên này cũng thần giao cách cảm dữ thần. Chung thời điểm và chung một nội dung tin nhắn luôn đó.
Hạ Nguyệt đắn đo một hồi rồi quyết định đi gặp Cảnh Khiêm hai mặt một lời, nói rõ hết mọi chuyện để anh ta bớt hi vọng lại. Nhắn với LK mình có việc bận, tối sẽ tự về rồi gọi cho Cảnh Khiêm.
" Tôi gửi định vị, tới đón tôi. "
Mười phút sau, một chiếc xe hơi màu đen từ từ dừng lại trước mặt cô, Cảnh Khiêm đi xuống mở cửa xe cho cô.
Đợi cô thắt dây an toàn xong, anh mới đạp ga lái rời đi. Anh đưa cô về nhà của anh, điều này làm cho Hạ Nguyệt hơi lúng túng. Tối qua vừa trốn khỏi đây giờ lại quay về nữa. Anh làm cho cô có cảm giác mình là tù nhân vượt ngục bị bắt trở lại căn phòng giam đáng ghét kia.
" Sao lại về đây? "
" Tôi có làm bữa tối cho em. "
" Anh??? "
" Dì Lý về quê rồi, người duy nhất làm bữa tối này chỉ có thể là tôi mà thôi. "
" Cho tôi về, tôi không muốn chết sớm. "
"... "
" Em yên tâm, em mà chết thì tôi chết cùng với em. "
Hạ Nguyệt miễn cưỡng cùng Cảnh Khiêm đi vào nhà, vào tới phòng bếp thì cảnh tượng ấy đã khiến cô phải thảng thốt, ngạc nhiên.
Trên bàn được dọn ra rất nhiều món ăn được trang trí đẹp mắt, không biết vô tình hay cố ý nhưng đa số đều là món ăn cô thích. Ngoài ra còn có vài cây nến thơm đã được thắp sáng
trông có vẻ lãng mạn, tình tứ.
" Anh có chắc là một mình anh nấu được hết cái bàn này không vậy? "
" Chắc chắn một trăm phần trăm, nếu nói dối nửa chữ thì làm chồng em. "
Hạ Nguyệt liếc anh một cái, ngồi vào bàn ăn.
" Đừng mơ mộng viển vông nữa. Mấy món này đều là món tôi thích, làm sao anh biết mà làm? "
" Tôi hỏi mẹ của em. Sau đó thì đi mua nguyên liệu về nấu thôi. "
" Anh biết nấu ăn ư? Nhìn không ra đấy. "
" Rảnh rỗi nên học một chút. Ăn thử đi. "
Cảnh Khiêm đã có lòng mời thì Hạ Nguyệt cô cũng không cần phải khách sáo nữa.
Đầu tiên cô thử món súp rau củ. Vị ngọt thanh của rau củ hòa quyện cùng với vị ngọt của thịt, không hề bị ngọt gắt của đường, rất vừa miệng. Món tiếp theo là bít tết, phải công nhận anh canh nhiệt độ rất chuẩn. Miếng thịt chín khoảng bảy mươi phần trăm nên vẫn giữ được cái mọng nước, không bị khô cứng, lại còn mềm khiến cô không kiềm được mà ăn nhiều một chút.
Các món sau thì như những món đầu, món nào Hạ Nguyệt cũng ăn rất ngon lành. Cả bàn ăn hầu như đều chui tọt vào bụng của cô. Cảnh Khiêm thấy tài năng của mình được cô công nhận thì thấy rất vui vẻ.
" Ăn ngon không? "
" Ngon, anh nấu ăn ngon thật đó. "
" Vậy quay lại đây ở đi, ngày nào tôi cũng nấu cho em ăn. "
" Nhưng mẹ cho con gọi như vậy mà... "
Tiểu Nguyệt mếu máo trả lời Trịnh Bân, tay không hề buông cô ra mà ngược lại ôm chặt hơn, đôi mắt to ngấn nước trông rất đáng thương.
Hạ Nguyệt thấy bé sắp khóc liền đau lòng, nhanh tay ôm bé vào lòng trấn an đồng thời giải thích cho Trịnh Bân.
" Sếp... À không Trịnh Bân, thật ra tôi để Tiểu Nguyệt gọi tôi như thế. Con bé còn nhỏ như vậy đã thiếu thốn tình thương của người mẹ. Xin lỗi vì tôi đã hành động một cách tùy tiện khi chưa được sự cho phép của anh nhưng mà tôi không đành lòng làm tổn thương con bé. "
Trịnh Bân thở dài một cái, tuy hắn thương con nhưng để con mình cứ gọi người khác là mẹ mãi thì cũng không phải là điều tốt.
" Tôi biết cô thương Tiểu Nguyệt nhưng một khi con bé đã dựa dẫm vào cô thì khi cô rời đi, nó sẽ phải làm sao đây? Với lại cô còn trẻ, đi ra ngoài bị Tiểu Nguyệt luôn miệng gọi mẹ thì sao mà cô kiếm chồng được? "
Lần này Hạ Nguyệt im lặng, cô cảm thấy lời nói này của Trịnh Bân có chút đúng. Nếu sau này cô không còn làm ở đây nữa thì Tiểu Nguyệt có buồn hay không đây.
Tiểu Nguyệt thấy cô im lặng, biết bé đã làm cô khó xử nên nhỏ giọng an ủi cô.
" Mẹ ơi, con sẽ không gọi mẹ khi ở ngoài đâu. "
Hạ Nguyệt cảm thấy xót xa, thương cảm, sao cô bé có thể hiểu chuyện đến mức này cơ chứ, người mẹ ruột kia đúng là mắt mù mới bỏ rơi con bé này một cách nhẫn tâm.
Cô đảm bảo với Trịnh Bân về việc Tiểu Nguyệt gọi cô là mẹ sẽ không ảnh hưởng gì đến cô nên bảo hắn yên tâm. Cô còn nói với Tiểu Nguyệt sau này nếu cô có bạn trai hay chồng gì đó con bé cảm thấy thế nào. Thật mừng là Tiểu Nguyệt rất hiểu chuyện, nói với cô rằng bé sẽ không buồn đâu.
Chiều hôm đó, Trịnh Bân cùng Hạ Nguyệt đi đến nơi sắp diễn ra sự kiện. Hắn chỉ cho cô từ những điều nhỏ nhặt nhất, giúp cô thích nghi với môi trường xung quanh và công việc của mình thuận lợi.
Cô thấy mình thật may mắn khi gặp được cấp trên tuyệt vời như Trịnh Bân, nể tình anh là trai tốt và có con nhỏ nên cô mới từ bỏ ý định cua anh đấy.
Đúng là chứng nào tật nấy, ngựa quen đường cũ khi thấy trai của Hạ Nguyệt.
Cô dành thời gian cả buổi chiều để học tập cách tổ chức một sự kiện như thế nào, lên kế hoạch và sắp xếp kịch bản ra làm sao. Mọi người ở đó cũng rất thân thiện, hòa đồng và sẵn lòng giúp đỡ người mới như cô.
Đến lúc tan làm, Hạ Nguyệt chào tạm biệt mọi người và hai cha con Trịnh Bân. Ngay sau đó là tiếng thông báo tin nhắn vang lên.
Cảnh Khiêm: [ Em tan làm chưa? ]
LK: [ Em tan làm chưa? ]
Oh my god, hai tên này cũng thần giao cách cảm dữ thần. Chung thời điểm và chung một nội dung tin nhắn luôn đó.
Hạ Nguyệt đắn đo một hồi rồi quyết định đi gặp Cảnh Khiêm hai mặt một lời, nói rõ hết mọi chuyện để anh ta bớt hi vọng lại. Nhắn với LK mình có việc bận, tối sẽ tự về rồi gọi cho Cảnh Khiêm.
" Tôi gửi định vị, tới đón tôi. "
Mười phút sau, một chiếc xe hơi màu đen từ từ dừng lại trước mặt cô, Cảnh Khiêm đi xuống mở cửa xe cho cô.
Đợi cô thắt dây an toàn xong, anh mới đạp ga lái rời đi. Anh đưa cô về nhà của anh, điều này làm cho Hạ Nguyệt hơi lúng túng. Tối qua vừa trốn khỏi đây giờ lại quay về nữa. Anh làm cho cô có cảm giác mình là tù nhân vượt ngục bị bắt trở lại căn phòng giam đáng ghét kia.
" Sao lại về đây? "
" Tôi có làm bữa tối cho em. "
" Anh??? "
" Dì Lý về quê rồi, người duy nhất làm bữa tối này chỉ có thể là tôi mà thôi. "
" Cho tôi về, tôi không muốn chết sớm. "
"... "
" Em yên tâm, em mà chết thì tôi chết cùng với em. "
Hạ Nguyệt miễn cưỡng cùng Cảnh Khiêm đi vào nhà, vào tới phòng bếp thì cảnh tượng ấy đã khiến cô phải thảng thốt, ngạc nhiên.
Trên bàn được dọn ra rất nhiều món ăn được trang trí đẹp mắt, không biết vô tình hay cố ý nhưng đa số đều là món ăn cô thích. Ngoài ra còn có vài cây nến thơm đã được thắp sáng
trông có vẻ lãng mạn, tình tứ.
" Anh có chắc là một mình anh nấu được hết cái bàn này không vậy? "
" Chắc chắn một trăm phần trăm, nếu nói dối nửa chữ thì làm chồng em. "
Hạ Nguyệt liếc anh một cái, ngồi vào bàn ăn.
" Đừng mơ mộng viển vông nữa. Mấy món này đều là món tôi thích, làm sao anh biết mà làm? "
" Tôi hỏi mẹ của em. Sau đó thì đi mua nguyên liệu về nấu thôi. "
" Anh biết nấu ăn ư? Nhìn không ra đấy. "
" Rảnh rỗi nên học một chút. Ăn thử đi. "
Cảnh Khiêm đã có lòng mời thì Hạ Nguyệt cô cũng không cần phải khách sáo nữa.
Đầu tiên cô thử món súp rau củ. Vị ngọt thanh của rau củ hòa quyện cùng với vị ngọt của thịt, không hề bị ngọt gắt của đường, rất vừa miệng. Món tiếp theo là bít tết, phải công nhận anh canh nhiệt độ rất chuẩn. Miếng thịt chín khoảng bảy mươi phần trăm nên vẫn giữ được cái mọng nước, không bị khô cứng, lại còn mềm khiến cô không kiềm được mà ăn nhiều một chút.
Các món sau thì như những món đầu, món nào Hạ Nguyệt cũng ăn rất ngon lành. Cả bàn ăn hầu như đều chui tọt vào bụng của cô. Cảnh Khiêm thấy tài năng của mình được cô công nhận thì thấy rất vui vẻ.
" Ăn ngon không? "
" Ngon, anh nấu ăn ngon thật đó. "
" Vậy quay lại đây ở đi, ngày nào tôi cũng nấu cho em ăn. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.