Cảnh Xuân Chợt Tiết

Chương 19: Chương 17-1

Nhược Thủy Thiên Lưu

27/07/2021

Dạo này mình bận nên lịch up truyện sẽ không đều. Nhưng mình sẽ cố gắng edit để tuần nào cũng có chương cho mọi người. Và mình sẽ chia 1 chap thành từ 2-3 phần, vì một chương tương đối dài, mà mình cũng không muốn để mọi người chờ lâu. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình nha.

==========================================

Năm đó cao tam.

Bạch San San vang danh là đại ca 'một mét sáu', không phải là do đám tiểu huynh đệ phô trương, cũng không phải vì các loại tin đồn điêu ngoa, mà là thực lực của cô, dựa vào chính mình đã dạy dỗ những tên ngu ngốc cách cư xử.

Trường trung học số 1, luôn được biết đến là "số 1 thành phố B", có cả cấp 2 và cấp 3. Từ khi Bạch San San theo Dư Lị đến thành phố B năm mười bốn tuổi, cô đã giống như con của hầu hết các gia đình giàu có ở thành phố B. Một học sinh chuyển trường năm thứ hai vào trường cấp hai đầu tiên.

Một cô gái 14 tuổi mới đến, an tĩnh ngoan ngoãn, điểm số xuất sắc, với làn da trắng như tuyết và khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, chẳng bao lâu cả trường cấp một và cấp hai đều biết rằng cô được chuyển đến từ thị trấn nhỏ của quận năm hai. Học sinh chuyển trường xinh đẹp, mềm mại và mỏng manh, giống như một bông nhài nhỏ trong trắng và mềm mại.

Tuổi dậy thì xao động, cuộc sống cấp 2 buồn tẻ, điều mà các cô gái trẻ hồi đó chú ý hàng ngày, ngoại trừ bài tập hóa học và bài kiểm tra vật lý ngày mai, là lớp nào có người đẹp như hoa,lớp nào có học sinh như soái ca. Thậm chí có một nhóm người nhàn rỗi đến mức tạo ra cuộc bầu chọn "Top 10 hoa khôi cấp hai".

Cuối cùng học sinh chuyển trường là cô may mắn lọt vào danh sách, thậm chí còn đứng hẳn ở top 1.

Bạch San San từng đi học ở Nam Thành,tuy từ nhỏ tính tình thông minh, lanh lợi nhưng tài nguyên giảng dạy và giáo viên ở quận nhỏ không thể so sánh được với một thành phố siêu cấp như thành phố B. Để có thể thích nghi với nhịp sống học tập và giáo viên của trường trung học cơ sở ưu tú càng sớm càng tốt, cô phải miễn cưỡng chia thời gian luyện cấp, đánh quái, đánh boss hàng ngày thành một nửa cho việc học.

Vào thời điểm danh sách hoa khôi của trường xuất hiện, Bạch San San vừa chuẩn bị cho kỳ thi tháng, vừa đại diện tham gia đại hội võ thuật. Một cuộc sống viên mãn thực sự bận rộn, chính vì vậy, đối với cái danh sách tầm phào này, cô cũng không quan tâm lắm.

Bạch San San lần đầu nghe tin cô là hoa khôi của trường vào tuần thứ hai sau khi danh sách hoa khôi trường ra đời.

Đó là thứ sáu, cả lớp ồn ào sau tiết học cuối cùng, mọi người gần như đã về hết. Bạch San San nhận được điện thoại từ tài xế Lão Trần, nói rằng hôm nay ở thành phố B có hội chợ, toàn thành phố kẹt xe, nên ông ấy sẽ đến muộn khoảng nửa tiếng,bảo cô đợi ở trường một lát.

Ở thời đại không có màn hình lớn thông minh và không có game di động, Bạch San San buồn chán, quay đầu lại thì thấy trong lớp chỉ có mấy học sinh đứng đầu chăm chỉ làm bài tập. Cô nghĩ nghĩ, quyết định theo số đông mà ngồi làm bài tập.

Đang đọc đề bài một cách im lặng và không biểu cảm, cửa sau của lớp học bị gõ, thành công thu hút sự chú ý của một số người trong lớp.

Bạch San San quay đầu nhìn theo ánh mắt của mọi người, cô nhìn thấy vài cô gái đứng ở cửa lớp, tất cả trông rất kiêu ngạo, đồng phục học sinh được kéo rất thấp, lộ ra da xương đòn và ngực. Cầm đầu là cô gái cao thân gầy, thân hình lồi lõm, ngậm kẹo cao su trong miệng, đôi mắt quyến rũ như cáo, được vẽ bằng phấn mắt màu đất, thoạt nhìn trông rất xinh xắn.



Đồng phục học sinh của họ cho thấy những cô gái này đang học lớp ba.

Bạch San San, nhìn cô gái dẫn đầu, xuýt xoa khen ngợi.

Mới vừa nghĩ vậy, trong đó có một cô gái để tóc ngắn như nam lên tiếng, " Bạn là Bạch San San?"

Các học sinh khác trong lớp nhận ra đây là những nữ sinh lớp ba, cầm đầu tên Ngô Phỉ, là học sinh của trường Trung Cảnh, đánh nhau hút thuốc, còn từng vào cục cảnh sát, mặt ai nấy đều trầm xuống, lo lắng quay đầu nhìn về phía bạn học nữ mới đến ngồi ở bàn thứ ba từ cuối đếm lên.

Bạn học mới vẫn giữ bộ dáng mềm mại, cong cong môi, nhìn đám nữ sinh trước mặt hỏi, "Phải, xin hỏi có chuyện gì vậy?"

Một nữ sinh trong đám lên tiếng, "Phỉ tỷ của chúng tôi muốn tìm bạn nói chuyện một chút, đến WC nữ đi."

Đừng đi, ngàn vạn đừng có đi a!!!! Các bạn học cùng lớp nơm nớp lo sợ, tuy rằng cả đám không dám nói thẳng, nhưng đều điên cuồng đưa ánh mắt ám chỉ, tiểu bạch thỏ lớp họ rất thuần lương ngoan ngoãn a.

Nhưng mà, điều bọn họ không ngờ tới, tiểu bạch thỏ hoàn toàn không thấy những ánh mắt lo lắng xung quanh, nghe xong không hề nghĩ ngợi mà nói, "Được nha."

Các bạn học: "......"

Nhìn Bạch San San đi theo đám Ngô Phỉ đến WC, các bạn học giật giật khóe miệng.

Bạn học A nhíu mày, " Ngô Phỉ chính là học sinh của trường Trung Cảnh. Nghe nói lần trước có nữ sinh không cẩn thận chọc giận cô ta, bị đám người bọn họ lột quần áo rồi bịt miệng, trói ở trong nhà vệ sinh, ngày hôm sau may có người phát hiện mà gọi cấp cứu đó."

Bạn học B khó hiểu, " Bạch San San vừa mới chuyển trường, làm sao có thể chọc tới cô ta?"

Bạn học C: "Cái này còn phải nói sao? Khẳng định là do cái danh sách hoa khôi gì gì đó rồi. Ngô Phỉ lúc trước được công nhận là hoa khôi học đường, giờ tự nhiên có học sinh mới đến không những đẹp mà thành tích học tập còn tốt, cô ta làm sao có thể bỏ qua cho Bạch San San."

"Mọi người đừng nói chuyện phiếm nữa." Bạn học A lo lắng, "Ai có số điện thoại của giám thị không, mau mau gọi đi."

Mấy phút đồng hồ sau,thầy giám thị nhận được điện thoại của học sinh mà lòng nóng như lửa đốt,lê thân hình mũm mĩm bay từ phòng làm việc giáo việc vào nhà vệ sinh nữ.

Ngô Phỉ là một học sinh có tiếng của trường, hoàn cảnh gia đình tốt nhưng thành tích lại kém, lâu lâu sẽ bị giáo viên của trường gọi lên phòng giáo vụ để phê bình,giáo dục về nhiều vấn đề khác nhau. Nhưng các giáo viên rất đau khổ, cô học trò này không biết đã dùng cách gì mà khiến mọi học sinh bị cô ta bắt nạt không dám nói lời nào, khi đi học về muốn xử lý nghiêm thì lại phải bỏ qua vì thiếu bằng chứng xác thực.



Vì vậy, tâm trạng của giám thị lúc này có thể nói là rất phức tạp. Hắn một mặt lo lắng đứa nhỏ sẽ bị bắt nạt, mặt khác vẫn là có chút cao hứng, trời đất, học sinh có vấn đề như vậy, cuối cùng hắn hiện tại có thể bắt được chứng cứ để trừng trị, cứu giúp bá tánh rồi.

Đứng cuối lối đi trên tầng 4, nhìn cánh cửa đóng chặt của nhà vệ sinh nữ, thầy giám thị nheo mắt, nghĩ đó là khoảnh khắc thiêng liêng và đáng nhớ trong đời mình rồi.

Một lúc sau, thầy giám thị tạo ra bộ dáng "người giáo viên nhân dân", dùng lực đá văng của phòng WC nữ, giận dữ thét lên, "Dừng tay lại hết cho tôi. Ngô Phỉ, em không được khi dễ bạn học."

Cánh cửa mở ra, thế giới im ắng, người thầy của nhân dân uy nghiêm cũng chết lặng.

Cảnh tượng trước mắt đại khái giống như miêu tả của học sinh đã báo tin tức cho hắn, nhưng lại có chút khác biệt. Trong tưởng tượng của hắn phải là cảnh học sinh mới đến ngồi bệch dưới đất khóc lóc thảm thiết, xung quanh là những khuôn mặt hung ác dữ tợn của năm nữ sinh, nhưng đều không phải là sao?

Hình ảnh hiện ra trước mắt thầy giám thị như sau: trước bồn rửa mặt của nữ sinh, chổi lau nhà cùng thùng rác đều bị đập xuống đất, thoạt nhìn đã xảy ra một trận chiến kịch liệt, năm người Ngô Phỉ mặt mũi đều bầm dập, đầu tóc bù xù. Nước mắt lưng tròng, một số che đầu, một số che bụng, một số khác ngồi thẳng xuống đất như không còn chút sức lực để gượng dậy.

Nhìn thấy vị giám thịtừ trên trời rơi xuống, vẻ mặt của đám người Ngô Phỉ không hề tỏ ra hoảng sợ hay khó chịu, thậm chí còn có vài phần kinh hỉ như được cứu rỗi.

Nhìn lại học sinh xuất sắc, cột tóc đuôi ngựa, đồng phục mặc gọn gàng, toàn thân từ trên xuống dưới sạch sẽ, nhìn không ra chút chật vật, cùng với đám Ngô Phỉ hoàn toàn trái ngược. Cô đứng bên cạnh cửa sổ, đôi mắt to trong veo nhìn giáo viên đột nhiên hiện lên một chút kinh ngạc, thuần khiết vô hại.

"...." Thầy giám thị tinh thần hăng hái, thề muốn cướu vớt thế giới hiện tại trên mặt xuất hiện chút ít mờ mịt.

Khoảng nửa phút sau, thầy giám thị mới hồi phục lại tinh thần, hắng giọng, lấy thước gõ lên cửa, nói, "Các em đang làm gì ở đây?"

"Em chào thầy."Bạch San San cười cười, cả người thoạt nhìn đáng yêu như ánh mặt trời, ngoan ngoãn đáp, "Các tiền bối vừa tìm em nói chuyện phiếm."

Thầy giám thị cau mày, "Các em nói chuyện gì?"

Bạch San San thành thật trả lời, "Nói về chuyện em là hoa khôi học đường."

=================

Phần này mình thấy hơi nhàm, chả thấy nam chính đâu cả, nhưng nhá hàng với mọi người phần sau anh nam chính comeback. Thêm cả chuyện nụ hôn đầu của hai ổng bả nữa, cưng lăm á.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cảnh Xuân Chợt Tiết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook