Chương 22
Nhược Thủy Thiên Lưu
27/07/2021
Vô số kí ức bị vùi lấp ở chỗ sâu nhất gào thét trong lòng cô, giống như cơn sóng thần tuôn trào, quay lại thành Bạch San San năm nào vẫn còn ngây thơ, hồn nhiên.
Đêm đó trong con hẻm nhỏ, cô bị chàng thiếu niên lạnh nhạt cướp đi nụ hôn đầu đời.
Sau vài giây bàng hoàng ngắn ngủi ấy, cô tỉnh táo trở lại, giận không nói nên lời, không chút nghĩ ngợi liền vươn hai tay đẩy Thương Trì ra, miệng ngập ngừng nói: " Thương Trì, cậu làm cái....."
Không ngờ rằng, cánh môi cô vừa hé ra, một câu hoàn chỉnh còn chưa nói xong, Thương Trì đã nhướng mày, cánh tay đã nắm lấy cố tay cô.
Ngón tay hắn lạnh lẽo, môi cũng lạnh, thậm chí đến cả hơi thở đều mát lạnh.
Nhưng hoàn toàn trái ngược với nhiệt độ cơ thể là nụ hôn đặt lên môi Bạch San San. Hắn nhắm hai mắt, gương mặt bình tĩnh mà ôn nhu, động tác tinh tế, tựa như một người sành điệu thưởng thức một tách Margaret có vị kẹo.
Động tác này khiến cho toàn thân Bạch San San cứng đờ.
Bạch San San có khuôn mặt ngoan hiền, xinh đẹp dễ thương, rất được người người tiếp đón. Từ năm lớp 6, cô thường xuyên nhận được thư tỏ tình của bạn học, cũng đã gặp qua người con trai đỏ mặt hồi hợp đứng trước mặt cô, khẩn trương đến mức từ câu "Xin hỏi cậu có thể cho tớ số di động được không?" thành "Xin hỏi cậu có thể cho tớ số di động của mẹ cậu được không?"
Bạch San San chưa từng đặt những điều đó ở trong lòng.
Cô tuy tuổi còn nhỏ, lại có diện mạo đúng chuẩn thỏ trắng đơn thuần, nhưng bên trong lại hoàn toàn trái ngược. Cha mẹ ly hôn, mẹ gả vào gia đình hào môn sau đó lãnh đạm với cô, sinh hoạt trong hoàn cảnh xa lạ.... Đủ những biến cố như vậy cơ hồ đem cô gái trở nên trưởng thành.
Từ đó về sau, Bạch San San vẻ ngoài vẫn là thỏ con đơn thuần, nhưng nội tâm của cô đã thay đổi. Cô học cách đeo mặt nạ, học được cách thờ ơ với mọi thứ xung quanh, học cách coi thường mọi cảm xúc của nhân gian.
Dựa trên hoàn cảnh như vậy, cũng không khó để lí giải vì sao Bạch San San không đem những kẻ ái mộ mình để vào mắt, bởi vì cái đó chỉ là tình cảm của những đứa trẻ ấu trĩ thôi được không? Dấu chấm câu còn chưa dùng xong còn học trên phim đòi viết thư tình, phải tập trung học tập để hướng về tương lai tươi sáng, OK?
Nhưng, vị lão đại ngồi chung bàn này lại khác.
Hắn không cần phải viết thư, không cần xin số điện thoại, không thông báo một chút gì mà trực tiếp lược bỏ mọi thứ, sau đó liền đánh bọn Trung Cảnh rồi cưỡng hôn cô.
Kì thật nghiêm túc mà nói, đổi thành những người thiếu nữ bình thường, đối với một thiếu niên thiên tài, gia cảnh lại giàu nứt đồ vách, thì làm sao mà không rơi vào bể tình cho được. Nếu bị cưỡng hôn, thì cũng giả vờ tránh né một chút, nhưng tâm lí vẫn thẹn thùng,bối rối.
Nhưng mà Bạch San San cũng không phải người bình thường.
Đối mặt với chàng trai không nói một lời liền cưỡng hôn mình, nàng híp mắt, con ngươi thoáng bừng lên ngọn lửa, vô cùng phẫn nộ.
Cứ như vậy, dưới cơn thịnh nộ, Bạch San San nhếch miệng, hung hăng cắn Thương Trì một cái.
Cô từ trước đến nay ân oán phân minh, này cắn một cái không phải giả vờ uy hiếp, mà nhẫn tâm hạ lực rất nặng. Môi cô lập tức nếm được mùi máu thoang thoảng.
Phía đối diện, đôi môi bỗng nhiên bị đau đớn, Thương Trì mày nhíu lại, mở hai mắt.
Dưới ánh trăng là khuôn mặt tinh xảo của người thiếu nữ. Khoảng cách chỉ bằng một gang tay, đôi mắt của cô sáng lấp lánh, ngọn lửa giận dữ xua tan sương mù xám xịt bao năm ẩn sâu trong lòng hắn.
Càng có vẻ kiều diễm không gì có thể sánh được.
Bạch San San ngẩng đầu nhìn Thương Trì, khẽ nhướng mày, khiêu khích nhìn người đối diện. Một bộ ngồi chờ vị lão đại này nổi trận lôi đình.
Nghĩ nghĩ, cô cắn chặt răng, cắn chặt môi hắn như trả thù.
Tuy nhiên, tất cả suy nghĩ của cô đều không thành hiện thực.
Thương Trì nhìn chằm chằm Bạch San San, đem vẻ mặt của cô thu vào đáy mắt, chợt thấy thú vị, trong ánh mắt lạnh lẽo nổi lên vài tia hứng thú. Cũng nhướng mày.
"...." Bạch San San nhìn thấy ánh mắt hắn, liền thấy sửng sốt, nhạy bén ngửi được mùi mập mờ trong không gian.
Giờ làm gì cũng đã muộn.
Môi cô vẫn mở, hàm răng không khép lại vì cắn hắn, chỉ trong vài giây, lòng bàn tay của Thương Trì đã ôm lấy vòng eo thon thả của cô, đầu lưỡi duỗi thẳng tiến vào, liền như vậy đã đánh hạ thành trì trong cô.
==================
Vô số hình ảnh mười năm trước không khống chế được mà xuất hiện trong đầu Bạch San San. Đột nhiên, một đạo sấm sét vang lên kéo nàng quay trở lại.
Căn phòng làm việc tối om, cả phòng đầy vũ khí và dao, đem cằm cô nắm chặt.
"Lần này còn định cắn anh sao? Bạn học Bạch." Hắn và cô cắn nhau chỉ hai ngón tay. Tư thế quý tộc ưu nhã, nỉ non nói nhỏ, mỗi âm thanh phát ra khi môi khép mở tựa hồ như sắp đụng vào cô.
Phảng phất chỉ cần một chút liền có thể hôn cô.
Hành động này quá mức ôn nhu thân mật làm cả lông tơ trên người Bạch dựng ngược.
Cách thức quen thuộc, hương vị quen thuộc, quen thuộc bị vị lão đại ngồi kế bên chi phối.
Nói thực ra, đây đã là năm nào rồi, mà kịch bản tổng tài này không thể bắt kịp thời đại mà đổi mới một chút? Mười năm trước hay mười năm sau vẫn như vậy, hiện tại không còn lưu hành mốt tổng tài bá đạo nữa được chưa?
Bạch San San lấy lại bình tĩnh, khôi phục bộ dáng 'ai yêu ai cũng không dính dáng gì đến tôi'.
Mười năm trước bị tên xà tinh này mạnh mẽ hôn kiểu Pháp, đau lòng mất nụ hôn đầu đời, Bạch San San đem sự kiện này quy kết thành đây chỉ là việc người ý muốn.
Mười năm sau, cô đương nhiên sẽ không ngu ngốc dẫm vào vết xe đổ.
Bởi vậy, Bạch San San chỉ bình tĩnh nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thương Trì, ngữ khí lãnh đạm: " Thương tổng, tôi lần này tới tìm ngài, chính xác là muốn nói với ngài rằng, toàn bộ yêu cầu mà ngài đưa ra, tôi toàn bộ cự tuyệt. Tôi sẽ không làm tư vấn cho riêng một mình ngài, sẽ không dọn đến Thương gia, càng sẽ không có bất kì mối quan hệ nào với ngài ngoại trừ giữa bệnh nhân và bác sĩ cùng với bạn học cũ."
Thương Trì nghe vậy liền không nói gì. Sắc mặt hắn bình tĩnh,ngón tay nắm cằm cô không hề buôn lỏng, dùng sức nâng nhẹ mặt vô lên.
Sự chênh lệch giữa quân ta và quân địch quá lớn khiến Bạch San San phải làm theo ý muốn của Thương Trì. Vì vậy cái cổ xinh đẹp mảnh mai duỗi ra, đường nét mịn màng tinh xảo, để chi ánh trăng chiếu rọi vào, trong bóng tối càng trở nên hoàn mỹ.
Thương Trì hơi cuối đầu, sóng mũi cao áp nhẹ vào vị trí động mạch của cô.
"....." Bạch San San.
"Đừng khẩn trương." Thương Trì nhắm hai mắt lại, an tĩnh cảm thụ dòng máu đang chảy dưới da. Thế giới như yên ắng, cô gái trong lòng ngực hắn là thứ tươi đẹp nhất còn tồn tại, toát ra sức sống và ngọt ngào thanh mát như trái cây. Hắn ngữ khí thanh đạm mà ôn nhu, "Tiếp tục đi, anh vẫn đang nghe."
"....®¥£%"
Muốn nói gì thì nói, việc gì anh ngửi cổ tôi làm gì? Như vậy nếu tôi nói gì không dễ nghe, anh liền như quỷ hút máu cắn tôi một cái?
Cái tư thế lạ lùng này, muốn tôi tiếp tục làm sao được?
Bạch San San không khống chế được mà run rẩy da mặt cùng khóe miệng, cô cảm thấy hối hận vì hôm nay nhất thời xúc động muốn đến đàm phán với Thương Trì.
Tư duy biến thái như này thì làm sao cô theo kịp tiết tấu cho được.
Bạn có thể trông cậy nói chuyện bình thường cùng với lão đại biến thái hay sao?
Ngắn ngủi vài giây, đội quân trong nội tâm Bạch San San đem lão tổ tông biến thái lăn qua lăn lại. Vì thế lại hít sâu, ôm ấp quan niệm trẻ em thiểu năng thì cần phải nhỏ nhẹ hơn, tiếp tục nói:"Cho nên, mong Thương tiên sinh không cần làm những hành động kì quái khiến tôi khó xử."
Nghe vậy, đối phương an tĩnh một lát.
"Bạch San San, sửa lại cho đúng cách nói của em.Về việc nhà cũ của em ở Nam Thành, anh từ đầu đến cuối không có khó xử em." Thương Trì thong thả ngồi dậy, ngón tay buông ra, từ trên cao nhìn chằm chằm cô, phi thường bình tĩnh mà nói, "Anh là uy hiếp em."
Bạch San San:"....."
Cái thái độ gì thế này.
Uy hiếp người khác mà có thể nói hợp tình hợp lí đến vậy, đại lão ngài nên quay về sao Hỏa đi a.
Bạch San San đỡ trán, đã hoàn toàn không còn kiên nhẫn. Cô nghiêng đầu, mặt không biểu tình mà nhìn phía cửa sổ, nói, "Nhà cũ ở Nam Thành, cùng việc tôi làm bác sĩ tư vấn tâm lý cho anh là hai việc hoàn toàn khác nhau, mong Thương tổng không cần gộp hai chuyện này làm một. Hơn nữa bất quá cứ phá tòa nhà kia đi, ông nội của tôi cũng đã qua đời, bán hay giữ lại, tôi căn bản không để bụng."
Giọng nói rơi xuống đất, trong phòng một lúc sau cũng không có nửa điểm âm thanh.
Thương Trì bỗng nhiên cong khóe môi, đáy mắt nhìn chằm chằm cô, mang theo ý thâm tình cùng suy tư.
Ánh mắt cực kì bình tĩnh và tập trung khiến Bạch San San thấy khó hiểu. Cô quay lại nhìn anh, mấy giây sau cũng nở nụ cười, " Không biết điều tôi vừa nói thực buồn cười sao?"
Thương Trì:"Không phải."
Bạch San San trầm giọng, "Như vậy, Thương tiên sinh, ngài là đang cười cái gì?"
Thương Trì rũ mắt, ánh mắt vẫn ung dung nhìn thẳng vào cô, lát sau, tay hắn duỗi ra chạm vào cổ cô, bàn tay còn lại thì nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô. Giống như kỵ sĩ chạm vào nàng công chúa quý báu, lại giống như chù nhân vuốt ve sùng vật của mình.
"...."Bạch San San kinh hãi, giãy giụa muốn né tránh, nhưng chỉ phí cồn, bị đối phương khống chế dễ như trở bàn tay.
"Em biết không." Thương nhàn nhạt nói, ngữ khí nhẹ nhàng ôn nhu như nước chảy, "Mặc kệ là mèo con bộ dạng phản kháng hay là nói dối, đều làm anh yêu thích không buông tay."
Bạch San San:"......."
Lão đại biến thái cùng người bình thường tư duy ước chừng khoảng cách là cả một dải Ngân Hà, bởi bậy, Bạch San San đơn phương khởi xướng trận đàm phán này đã hoàn toàn thất bại.
Cuối cùng, phát hiện lão đại biến thái căn bản ngọt mặt đều không ăn, Bạch San San chỉ có thể dùng kế hoãn binh, "Như vậy đi, tôi cần có thời gian suy nghĩ, một tháng sa lu tôi sẽ đưa ra câu trả lời cho ngài."
Thương Trì nói:"Ba ngày."
Bạch San San tức giận đến độ suýt phun ra máu, "Mười ngày, không hơn không kém."
"Bạch San San" Thương lão đại ánh mắt không cảm xúc, ngữ khí bình đạm, "Anh không có cùng em thương lượng. Ba ngày, đã là giới hạn kiên nhẫn của anh."
Bạch San San giẫm lên giày rời khỏi Thương gia đã là chín giờ tối, dựa theo lệ thường, vẫn như cũ là Thương gia chở cô về, trợ lí Giang cùng cô trở về.
Mới trải qua một hồi chiến trường, trên xe, Bạch San San cả người như khô héo. Không còn tinh lực như ngày thường, tính toán đi tìm Chu công giải sầu.
Đang lúc mơ màng, bên tai thình lình vang lên tiếng của trợ lí Giang, giọng nói trong trẻo nho nhã, hỏi, "Bạch tiểu thư, vẫn là đưa ngài về Bạch gia?"
Bạch San San bị câu hỏi làm cả kinh, xoa xoa hai mắt, ngáp một cái rồi nói, "Ừ."
Trợ lí Giang ở ghế phụ nghe được giọng điệu mệt mỏi của Bạch San San, quay đầu lại xin lỗi, "Bạch tiểu thư đang ngủ sao, thật xin lỗi."
"Không sao không sao" Bạch San San tùy ý khoát tay. Tỉnh rồi liền ngủ không được, móc điện thoại di động ra, đang chuẩn bị chơi game thì đinh một tiếng, trên màn hình hiện thông báo'Lượng pin không đủ 10%"
Bạch San San "........"
Đành phải đem điện thoại cất vào, nhắm mắt dưỡng thần. Chán đến chết, cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào liền hỏi, "Thương tổng của các anh nhìn như rất nhàn, không cần dành thời gian cho bạn gái sao?"
Nghe xong câu này, trợ lí Giang khái trước sửng sốt, sau đó mới cười trả lời, "Bạch tiểu thư nói đùa. Tiên sinh không có bạn gái."
Bạch San San nhướng mày,ngữ khí đè thấp, "Cậu theo Thương tổng từ khi nào?" Bất luận cho Thương gia gia tài nhiều cỡ nào, bối cảnh gia đình quý tốc ra sao, chỉ luận gương mặt của Thương Trì, cô không tin nam nhân kia bên người sẽ thiếu phụ nữ.
"Tôi đi theo tiên sinh đã được bốn năm, chưa từng gặp qua tiên sinh xuất hiện mối quan hệ nào khác. Thật ra ngoại trừ Cách La Lệ, tiên sinh tựa hồ bài xích với nữ nhân khác." Trợ lí Giang nói, cười khanh khách nhìn vế phía Bạch San San, "Bạch tiểu thư là người đầu tiên tôi thấy được tiên sinh nắm tay khiêu vũ."
Bạch San San:".........?"
Nhắc tới đề tài này, trọ lí Giang vô cùng hưng phấn. Hắn một tay chống cắm nhìn ta bên ngoài cửa sổ, nói, "Thật ra tôi rất muốn cảm ơn Bạch tiểu thư. Nếu không phải cô xuất hiện, nhân viên Thương thị chắc không thể nhìn thấy sếp nhảy điệu Waltz. Dáng vẻ,khí phách, mỗi cái xoay tròn, quả thực đúng là cực phẩm, phải không?"
Bạch San San:".......?"
Bạch San San cười nhẹ. Cô nể tình mà gật đầu như gà mổ thóc, vỗ tay, "Đúng vậy đúng vậy, Thương tiên sinh nhảy vô cùng mê người." Dựng ngón tay cái, "Quá đỉnh."
"Phải." Được tán đồng trợ lí Giang tâm tình càng tốt, lại nhịn không được cảm thán, "Có tiền có quyền, có đầu óc có nhan sắc, là doanh nhân giàu có, dáng người đẹp, còn biết khiêu vũ, trên thế giới làm sao tìm được người thứ hai hoàn hảo như tiên sinh."
Bạch San San tiếp tục xấu hổ mà cười gượng, đôi tay tiếp tục vỗ phụ họa,"Phải phải, Thương tổng là tuyệt nhất vũ trụ, không ai có thể phản bác."
"Nếu tôi là nữ, tôi nằm mơ cũng muốn gả cho ngài."
"Đúng vậy đúng vậy, muốn gả."
Giọng nói rơi xuống đất.
Trợ lí Giang vui rạo rực mà tháo tai nghe, trực tiếp cầm di động, cung kính mà không che dấu được vui vẻ nói, "Tiên sinh, ngài nghe thấy chưa? Bạch tiểu thư thật ra rất thích ngài." (:>>>>>>>)
"....." Bạch San San mờ mịt.
Hai giây sau ý thức được điều gì đó, cả người đều kinh ngạc, không chút nghĩ ngợi đứng dậy đoạt lấy điện thoại trong tay tiểu ca. Vừa thấy màn hình hiện lên mấy chữ to.
Đối tượng trò chuyện: BOSS
Trò chuyện đã tiến hành: 25 phút 8 giây.
Bạch San San"......"
Này con mẹ nó là bệnh gì đây aaaaaa.
Đêm đó trong con hẻm nhỏ, cô bị chàng thiếu niên lạnh nhạt cướp đi nụ hôn đầu đời.
Sau vài giây bàng hoàng ngắn ngủi ấy, cô tỉnh táo trở lại, giận không nói nên lời, không chút nghĩ ngợi liền vươn hai tay đẩy Thương Trì ra, miệng ngập ngừng nói: " Thương Trì, cậu làm cái....."
Không ngờ rằng, cánh môi cô vừa hé ra, một câu hoàn chỉnh còn chưa nói xong, Thương Trì đã nhướng mày, cánh tay đã nắm lấy cố tay cô.
Ngón tay hắn lạnh lẽo, môi cũng lạnh, thậm chí đến cả hơi thở đều mát lạnh.
Nhưng hoàn toàn trái ngược với nhiệt độ cơ thể là nụ hôn đặt lên môi Bạch San San. Hắn nhắm hai mắt, gương mặt bình tĩnh mà ôn nhu, động tác tinh tế, tựa như một người sành điệu thưởng thức một tách Margaret có vị kẹo.
Động tác này khiến cho toàn thân Bạch San San cứng đờ.
Bạch San San có khuôn mặt ngoan hiền, xinh đẹp dễ thương, rất được người người tiếp đón. Từ năm lớp 6, cô thường xuyên nhận được thư tỏ tình của bạn học, cũng đã gặp qua người con trai đỏ mặt hồi hợp đứng trước mặt cô, khẩn trương đến mức từ câu "Xin hỏi cậu có thể cho tớ số di động được không?" thành "Xin hỏi cậu có thể cho tớ số di động của mẹ cậu được không?"
Bạch San San chưa từng đặt những điều đó ở trong lòng.
Cô tuy tuổi còn nhỏ, lại có diện mạo đúng chuẩn thỏ trắng đơn thuần, nhưng bên trong lại hoàn toàn trái ngược. Cha mẹ ly hôn, mẹ gả vào gia đình hào môn sau đó lãnh đạm với cô, sinh hoạt trong hoàn cảnh xa lạ.... Đủ những biến cố như vậy cơ hồ đem cô gái trở nên trưởng thành.
Từ đó về sau, Bạch San San vẻ ngoài vẫn là thỏ con đơn thuần, nhưng nội tâm của cô đã thay đổi. Cô học cách đeo mặt nạ, học được cách thờ ơ với mọi thứ xung quanh, học cách coi thường mọi cảm xúc của nhân gian.
Dựa trên hoàn cảnh như vậy, cũng không khó để lí giải vì sao Bạch San San không đem những kẻ ái mộ mình để vào mắt, bởi vì cái đó chỉ là tình cảm của những đứa trẻ ấu trĩ thôi được không? Dấu chấm câu còn chưa dùng xong còn học trên phim đòi viết thư tình, phải tập trung học tập để hướng về tương lai tươi sáng, OK?
Nhưng, vị lão đại ngồi chung bàn này lại khác.
Hắn không cần phải viết thư, không cần xin số điện thoại, không thông báo một chút gì mà trực tiếp lược bỏ mọi thứ, sau đó liền đánh bọn Trung Cảnh rồi cưỡng hôn cô.
Kì thật nghiêm túc mà nói, đổi thành những người thiếu nữ bình thường, đối với một thiếu niên thiên tài, gia cảnh lại giàu nứt đồ vách, thì làm sao mà không rơi vào bể tình cho được. Nếu bị cưỡng hôn, thì cũng giả vờ tránh né một chút, nhưng tâm lí vẫn thẹn thùng,bối rối.
Nhưng mà Bạch San San cũng không phải người bình thường.
Đối mặt với chàng trai không nói một lời liền cưỡng hôn mình, nàng híp mắt, con ngươi thoáng bừng lên ngọn lửa, vô cùng phẫn nộ.
Cứ như vậy, dưới cơn thịnh nộ, Bạch San San nhếch miệng, hung hăng cắn Thương Trì một cái.
Cô từ trước đến nay ân oán phân minh, này cắn một cái không phải giả vờ uy hiếp, mà nhẫn tâm hạ lực rất nặng. Môi cô lập tức nếm được mùi máu thoang thoảng.
Phía đối diện, đôi môi bỗng nhiên bị đau đớn, Thương Trì mày nhíu lại, mở hai mắt.
Dưới ánh trăng là khuôn mặt tinh xảo của người thiếu nữ. Khoảng cách chỉ bằng một gang tay, đôi mắt của cô sáng lấp lánh, ngọn lửa giận dữ xua tan sương mù xám xịt bao năm ẩn sâu trong lòng hắn.
Càng có vẻ kiều diễm không gì có thể sánh được.
Bạch San San ngẩng đầu nhìn Thương Trì, khẽ nhướng mày, khiêu khích nhìn người đối diện. Một bộ ngồi chờ vị lão đại này nổi trận lôi đình.
Nghĩ nghĩ, cô cắn chặt răng, cắn chặt môi hắn như trả thù.
Tuy nhiên, tất cả suy nghĩ của cô đều không thành hiện thực.
Thương Trì nhìn chằm chằm Bạch San San, đem vẻ mặt của cô thu vào đáy mắt, chợt thấy thú vị, trong ánh mắt lạnh lẽo nổi lên vài tia hứng thú. Cũng nhướng mày.
"...." Bạch San San nhìn thấy ánh mắt hắn, liền thấy sửng sốt, nhạy bén ngửi được mùi mập mờ trong không gian.
Giờ làm gì cũng đã muộn.
Môi cô vẫn mở, hàm răng không khép lại vì cắn hắn, chỉ trong vài giây, lòng bàn tay của Thương Trì đã ôm lấy vòng eo thon thả của cô, đầu lưỡi duỗi thẳng tiến vào, liền như vậy đã đánh hạ thành trì trong cô.
==================
Vô số hình ảnh mười năm trước không khống chế được mà xuất hiện trong đầu Bạch San San. Đột nhiên, một đạo sấm sét vang lên kéo nàng quay trở lại.
Căn phòng làm việc tối om, cả phòng đầy vũ khí và dao, đem cằm cô nắm chặt.
"Lần này còn định cắn anh sao? Bạn học Bạch." Hắn và cô cắn nhau chỉ hai ngón tay. Tư thế quý tộc ưu nhã, nỉ non nói nhỏ, mỗi âm thanh phát ra khi môi khép mở tựa hồ như sắp đụng vào cô.
Phảng phất chỉ cần một chút liền có thể hôn cô.
Hành động này quá mức ôn nhu thân mật làm cả lông tơ trên người Bạch dựng ngược.
Cách thức quen thuộc, hương vị quen thuộc, quen thuộc bị vị lão đại ngồi kế bên chi phối.
Nói thực ra, đây đã là năm nào rồi, mà kịch bản tổng tài này không thể bắt kịp thời đại mà đổi mới một chút? Mười năm trước hay mười năm sau vẫn như vậy, hiện tại không còn lưu hành mốt tổng tài bá đạo nữa được chưa?
Bạch San San lấy lại bình tĩnh, khôi phục bộ dáng 'ai yêu ai cũng không dính dáng gì đến tôi'.
Mười năm trước bị tên xà tinh này mạnh mẽ hôn kiểu Pháp, đau lòng mất nụ hôn đầu đời, Bạch San San đem sự kiện này quy kết thành đây chỉ là việc người ý muốn.
Mười năm sau, cô đương nhiên sẽ không ngu ngốc dẫm vào vết xe đổ.
Bởi vậy, Bạch San San chỉ bình tĩnh nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thương Trì, ngữ khí lãnh đạm: " Thương tổng, tôi lần này tới tìm ngài, chính xác là muốn nói với ngài rằng, toàn bộ yêu cầu mà ngài đưa ra, tôi toàn bộ cự tuyệt. Tôi sẽ không làm tư vấn cho riêng một mình ngài, sẽ không dọn đến Thương gia, càng sẽ không có bất kì mối quan hệ nào với ngài ngoại trừ giữa bệnh nhân và bác sĩ cùng với bạn học cũ."
Thương Trì nghe vậy liền không nói gì. Sắc mặt hắn bình tĩnh,ngón tay nắm cằm cô không hề buôn lỏng, dùng sức nâng nhẹ mặt vô lên.
Sự chênh lệch giữa quân ta và quân địch quá lớn khiến Bạch San San phải làm theo ý muốn của Thương Trì. Vì vậy cái cổ xinh đẹp mảnh mai duỗi ra, đường nét mịn màng tinh xảo, để chi ánh trăng chiếu rọi vào, trong bóng tối càng trở nên hoàn mỹ.
Thương Trì hơi cuối đầu, sóng mũi cao áp nhẹ vào vị trí động mạch của cô.
"....." Bạch San San.
"Đừng khẩn trương." Thương Trì nhắm hai mắt lại, an tĩnh cảm thụ dòng máu đang chảy dưới da. Thế giới như yên ắng, cô gái trong lòng ngực hắn là thứ tươi đẹp nhất còn tồn tại, toát ra sức sống và ngọt ngào thanh mát như trái cây. Hắn ngữ khí thanh đạm mà ôn nhu, "Tiếp tục đi, anh vẫn đang nghe."
"....®¥£%"
Muốn nói gì thì nói, việc gì anh ngửi cổ tôi làm gì? Như vậy nếu tôi nói gì không dễ nghe, anh liền như quỷ hút máu cắn tôi một cái?
Cái tư thế lạ lùng này, muốn tôi tiếp tục làm sao được?
Bạch San San không khống chế được mà run rẩy da mặt cùng khóe miệng, cô cảm thấy hối hận vì hôm nay nhất thời xúc động muốn đến đàm phán với Thương Trì.
Tư duy biến thái như này thì làm sao cô theo kịp tiết tấu cho được.
Bạn có thể trông cậy nói chuyện bình thường cùng với lão đại biến thái hay sao?
Ngắn ngủi vài giây, đội quân trong nội tâm Bạch San San đem lão tổ tông biến thái lăn qua lăn lại. Vì thế lại hít sâu, ôm ấp quan niệm trẻ em thiểu năng thì cần phải nhỏ nhẹ hơn, tiếp tục nói:"Cho nên, mong Thương tiên sinh không cần làm những hành động kì quái khiến tôi khó xử."
Nghe vậy, đối phương an tĩnh một lát.
"Bạch San San, sửa lại cho đúng cách nói của em.Về việc nhà cũ của em ở Nam Thành, anh từ đầu đến cuối không có khó xử em." Thương Trì thong thả ngồi dậy, ngón tay buông ra, từ trên cao nhìn chằm chằm cô, phi thường bình tĩnh mà nói, "Anh là uy hiếp em."
Bạch San San:"....."
Cái thái độ gì thế này.
Uy hiếp người khác mà có thể nói hợp tình hợp lí đến vậy, đại lão ngài nên quay về sao Hỏa đi a.
Bạch San San đỡ trán, đã hoàn toàn không còn kiên nhẫn. Cô nghiêng đầu, mặt không biểu tình mà nhìn phía cửa sổ, nói, "Nhà cũ ở Nam Thành, cùng việc tôi làm bác sĩ tư vấn tâm lý cho anh là hai việc hoàn toàn khác nhau, mong Thương tổng không cần gộp hai chuyện này làm một. Hơn nữa bất quá cứ phá tòa nhà kia đi, ông nội của tôi cũng đã qua đời, bán hay giữ lại, tôi căn bản không để bụng."
Giọng nói rơi xuống đất, trong phòng một lúc sau cũng không có nửa điểm âm thanh.
Thương Trì bỗng nhiên cong khóe môi, đáy mắt nhìn chằm chằm cô, mang theo ý thâm tình cùng suy tư.
Ánh mắt cực kì bình tĩnh và tập trung khiến Bạch San San thấy khó hiểu. Cô quay lại nhìn anh, mấy giây sau cũng nở nụ cười, " Không biết điều tôi vừa nói thực buồn cười sao?"
Thương Trì:"Không phải."
Bạch San San trầm giọng, "Như vậy, Thương tiên sinh, ngài là đang cười cái gì?"
Thương Trì rũ mắt, ánh mắt vẫn ung dung nhìn thẳng vào cô, lát sau, tay hắn duỗi ra chạm vào cổ cô, bàn tay còn lại thì nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô. Giống như kỵ sĩ chạm vào nàng công chúa quý báu, lại giống như chù nhân vuốt ve sùng vật của mình.
"...."Bạch San San kinh hãi, giãy giụa muốn né tránh, nhưng chỉ phí cồn, bị đối phương khống chế dễ như trở bàn tay.
"Em biết không." Thương nhàn nhạt nói, ngữ khí nhẹ nhàng ôn nhu như nước chảy, "Mặc kệ là mèo con bộ dạng phản kháng hay là nói dối, đều làm anh yêu thích không buông tay."
Bạch San San:"......."
Lão đại biến thái cùng người bình thường tư duy ước chừng khoảng cách là cả một dải Ngân Hà, bởi bậy, Bạch San San đơn phương khởi xướng trận đàm phán này đã hoàn toàn thất bại.
Cuối cùng, phát hiện lão đại biến thái căn bản ngọt mặt đều không ăn, Bạch San San chỉ có thể dùng kế hoãn binh, "Như vậy đi, tôi cần có thời gian suy nghĩ, một tháng sa lu tôi sẽ đưa ra câu trả lời cho ngài."
Thương Trì nói:"Ba ngày."
Bạch San San tức giận đến độ suýt phun ra máu, "Mười ngày, không hơn không kém."
"Bạch San San" Thương lão đại ánh mắt không cảm xúc, ngữ khí bình đạm, "Anh không có cùng em thương lượng. Ba ngày, đã là giới hạn kiên nhẫn của anh."
Bạch San San giẫm lên giày rời khỏi Thương gia đã là chín giờ tối, dựa theo lệ thường, vẫn như cũ là Thương gia chở cô về, trợ lí Giang cùng cô trở về.
Mới trải qua một hồi chiến trường, trên xe, Bạch San San cả người như khô héo. Không còn tinh lực như ngày thường, tính toán đi tìm Chu công giải sầu.
Đang lúc mơ màng, bên tai thình lình vang lên tiếng của trợ lí Giang, giọng nói trong trẻo nho nhã, hỏi, "Bạch tiểu thư, vẫn là đưa ngài về Bạch gia?"
Bạch San San bị câu hỏi làm cả kinh, xoa xoa hai mắt, ngáp một cái rồi nói, "Ừ."
Trợ lí Giang ở ghế phụ nghe được giọng điệu mệt mỏi của Bạch San San, quay đầu lại xin lỗi, "Bạch tiểu thư đang ngủ sao, thật xin lỗi."
"Không sao không sao" Bạch San San tùy ý khoát tay. Tỉnh rồi liền ngủ không được, móc điện thoại di động ra, đang chuẩn bị chơi game thì đinh một tiếng, trên màn hình hiện thông báo'Lượng pin không đủ 10%"
Bạch San San "........"
Đành phải đem điện thoại cất vào, nhắm mắt dưỡng thần. Chán đến chết, cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào liền hỏi, "Thương tổng của các anh nhìn như rất nhàn, không cần dành thời gian cho bạn gái sao?"
Nghe xong câu này, trợ lí Giang khái trước sửng sốt, sau đó mới cười trả lời, "Bạch tiểu thư nói đùa. Tiên sinh không có bạn gái."
Bạch San San nhướng mày,ngữ khí đè thấp, "Cậu theo Thương tổng từ khi nào?" Bất luận cho Thương gia gia tài nhiều cỡ nào, bối cảnh gia đình quý tốc ra sao, chỉ luận gương mặt của Thương Trì, cô không tin nam nhân kia bên người sẽ thiếu phụ nữ.
"Tôi đi theo tiên sinh đã được bốn năm, chưa từng gặp qua tiên sinh xuất hiện mối quan hệ nào khác. Thật ra ngoại trừ Cách La Lệ, tiên sinh tựa hồ bài xích với nữ nhân khác." Trợ lí Giang nói, cười khanh khách nhìn vế phía Bạch San San, "Bạch tiểu thư là người đầu tiên tôi thấy được tiên sinh nắm tay khiêu vũ."
Bạch San San:".........?"
Nhắc tới đề tài này, trọ lí Giang vô cùng hưng phấn. Hắn một tay chống cắm nhìn ta bên ngoài cửa sổ, nói, "Thật ra tôi rất muốn cảm ơn Bạch tiểu thư. Nếu không phải cô xuất hiện, nhân viên Thương thị chắc không thể nhìn thấy sếp nhảy điệu Waltz. Dáng vẻ,khí phách, mỗi cái xoay tròn, quả thực đúng là cực phẩm, phải không?"
Bạch San San:".......?"
Bạch San San cười nhẹ. Cô nể tình mà gật đầu như gà mổ thóc, vỗ tay, "Đúng vậy đúng vậy, Thương tiên sinh nhảy vô cùng mê người." Dựng ngón tay cái, "Quá đỉnh."
"Phải." Được tán đồng trợ lí Giang tâm tình càng tốt, lại nhịn không được cảm thán, "Có tiền có quyền, có đầu óc có nhan sắc, là doanh nhân giàu có, dáng người đẹp, còn biết khiêu vũ, trên thế giới làm sao tìm được người thứ hai hoàn hảo như tiên sinh."
Bạch San San tiếp tục xấu hổ mà cười gượng, đôi tay tiếp tục vỗ phụ họa,"Phải phải, Thương tổng là tuyệt nhất vũ trụ, không ai có thể phản bác."
"Nếu tôi là nữ, tôi nằm mơ cũng muốn gả cho ngài."
"Đúng vậy đúng vậy, muốn gả."
Giọng nói rơi xuống đất.
Trợ lí Giang vui rạo rực mà tháo tai nghe, trực tiếp cầm di động, cung kính mà không che dấu được vui vẻ nói, "Tiên sinh, ngài nghe thấy chưa? Bạch tiểu thư thật ra rất thích ngài." (:>>>>>>>)
"....." Bạch San San mờ mịt.
Hai giây sau ý thức được điều gì đó, cả người đều kinh ngạc, không chút nghĩ ngợi đứng dậy đoạt lấy điện thoại trong tay tiểu ca. Vừa thấy màn hình hiện lên mấy chữ to.
Đối tượng trò chuyện: BOSS
Trò chuyện đã tiến hành: 25 phút 8 giây.
Bạch San San"......"
Này con mẹ nó là bệnh gì đây aaaaaa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.