Chương 34
Nhược Thủy Thiên Lưu
15/12/2021
Cao tam năm đó.
Buổi chào cờ thứ hai trong tháng mười.
Mười tháng mười, đã là cuối mùa thu, sắp chuyển qua mùa đông, nhưng thời tiết thành phố B hôm nay lại như uốn sai thuốc, thái độ khác thường, nhiệt độ không khí tăng vọt, độ ấm trực tiếp phi lên hay mươi mấy độ.
Trường học yêu cầu thống nhất cách ăn mặc, bởi vậy một nhóm học sinh Nhất Trung đã sớm thay đồng phục mùa thu dày cộp, với cái độ ấm này, đại gia hỏa không hề phòng bị bị đánh cái trở tay không kịp, một đám híp mắt, lắc lắc vai, dưới mặt trời to lớn đứng dưới lá cờ Tổ quốc nghe diễn thuyết, lại là ngáp liên miên, lại là ủ rũ héo úa.
Nhân số đông đảo, thực là hoành tráng, từ chỗ cao quan sát, trên sân thượng nhìn xuống sân trường giống như trồng đầy cỏ đuôi chó bị phơi khô.
Đồng thời có danh xưng 'Đặc vây sinh' thiếu ngủ trầm trọng bạn học Bạch San San tự nhiên cũng là một thành viên trong đại quân cỏ đuôi chó. (chỗ này cũng không rõ nên giữ nguyên nha.)
Đêm hôm qua cô vừa mới tham gia đại hội võ lâm trong trong game, chinh chiến quần hùng, tiếu ngạo giang hồ, vì môn phái giành được vinh quang 'Thiên hạ đệ nhất bang', bận việc xong đã là rạng sáng 1 giờ. Hôm nay trời còn chưa sáng lại bị Chu thẩm từ trong ổ chăn xách lên ném vào trường học.
Chỉ có trời mới biết, ý chí ngoan cường cỡ nào cùng tinh thần ham học bất khuất cỡ nào, mới có thể làm Bạch San San không ngủ gà ngủ gật, mới có thể duy trì việc tự học tiếng Anh.
Lúc này, nghe hiệu trưởng trên bục giảng nói chuyện đầy nhịp điệu tựa như khúc hát ru, thái dương bị phơi đến không mở được mắt, Bạch San San chỉ cảm thấy bản thân mí mắt càng ngày càng nặng,thân mình nhỏ xinh lung lay, đầu cũng bắt đầu như gà con mổ thóc từng chút một.
Buồn ngủ quá......
Đột nhiên,
"Bạch San San." Bên tai thình lình vang lên tiếng nói thanh lãnh trầm thấp, ngữ khí cũng nhàn nhạt.
Bạch San San lúc này quá buồn ngủ, nghe vậy nhíu nhíu mi, mơ mơ màng màng mà nâng lên mí mắt dụi dụi mắt, nhìn qua bên trái. Chỉ thấy bạn ngồi cùng bàn của cô đứng ở phía cuối trong hàng ngũ nam sinh, mặt không biểu tình, thần sắc lạnh nhạt, cả người đều tản ra khí thế cường đại 'phạm vi ba dặm không có một ngọn cỏ', vạn năm bất biến.
Từ góc độ Bạch San San nhìn qua, vừa vặn là một bên khuôn mặt của hắn. Mũi cao thẳng, cằm tuyến kiêu căng lãnh ngạnh, lông mi nùng mà mật. Ánh mặt trời chiếu từ đỉnh đầu xuống, mái tóc màu đen ngắn của hắn bày ra một loại ánh sáng mờ ảo.
Loá mắt đến nỗi khiến người khác không dám lại gần.
Điều nổi bật nhất chính là, ưu thế chiều cao 1 mét 87 đó, so với người đứa ở phía trước hắn, đếm ngược từ cuối lên cao hơn nam sinh tóc húi cua đứng thứ hai nửa cái đầu.
Nam sinh tóc húi cua vóc dáng kỳ thật cũng không thấp, nhưng mảnh khảnh nhỏ yếu, cánh tay đôi chân, cùng là đồng phục ở Thương Trì che không được bờ vai rông, eo thon, chân dài, còn người ở trước mặt hắn lại giống như con gà. Hơn nữa cũng không biết do nguyên nhân gì, nam sinh tóc húi cua cả người phi thường câu nệ bất an, lưng cứng đơ, hai tay để sát vào quần, mắt nhìn thẳng, an tĩnh như gà.
Tư thế đứng đoan chính giống như trong quân đội.
Bạch San San: "......"
Bạch San San thấy thế, trầm mặc suốt ba giây đồng hồ, xuất phát từ tò mò cùng với quan tâm đến bạn học cùng lớp, thấp giọng hỏi: "Bạn học Tống Văn Cường, cậu có phải có chỗ nào không thoải mái không?"
"......" Nam sinh tóc húi cua Tống Văn Cường nghe vậy, dừng lại, ngay sau đó quay đầu, hướng cô ra vẻ thoải mái mà nói: "Không có a, mình không có nơi nào không thoải mái, cảm giác cực tốt. Mình thoạt nhìn rất kì quái sao?" Sau đó nỗ lực điều chỉnh biểu tình, nở nụ cười gượng gạo, bất an mà thử: "Hiện tại thế nào? Có phải tự nhiên hơn không?"
Bạch San San nhìn nam sinh tóc húi cua gương mặt tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, thật nghiêm túc đánh giá một phen, gật đầu gật đầu: "Phải Phải, cậu thoạt nhìn rất rất tự nhiên."
"Ưm." Tống Văn Cường được cổ vũ, gương mặt tươi cười khó coi đem đầu quay lại. Tiếp tục đứng ở tư thế quân nhân.
Bạch San San theo sau lại ngó mắt nhìn vị hào môn lão đại ngồi cùng bàn. Hắn an an tĩnh tĩnh mà đứng ở hàng cuối, không nhìn cô, mắt đen lãnh đạm không chút để ý mà nhìn hiệu trưởng trên bục chào cờ.
Bạch San San:?
Bạch San San hồ nghi, giơ bàn tay nhỏ khoang lại một vòng t, đè rên miệng thấp giọng nói nói: "Bạn Thương, tìm mình có chuyện gì sao?"
Thương Trì vẫn là không thấy cô, mặt không biểu tình mà lắc lắc đầu.
"......" Vậy cậu làm sao không duyên cớ mà quấy rầy tôi ngủ gà ngủ gật? Tâm lý âm u trả thù xã hội hả?
Bạch San San không từ nào có thể diễn tả, đáy lòng âm thầm chửi thầm vài câu, ngay sau đó liền thu hồi tầm mắt tiến lên phía trước, trực tiếp đem đầu dựa lên vai của bạn hóc phía trước, nhắm hai mắt lại.
Nhưng mà,ở giây tiếp theo khi cô vừa nhắm mắt, một âm thanh quen thuộc từ bên cạnh cô vang lên. Giọng nam hồn hậu, mười phần khí phách, phi thường săn sóc học sinh: "Trời nắng to như vậy còn phải tham gia lễ chào cờ, thật là vất vả cho em, bạn học Bạch San San."
Đang ngủ gà ngủ gật Bạch San San: "......"
Giọng nói rơi xuống đất, thiếu nữ toàn bộ thân mình đều cứng lại rồi, nửa giây sau, cô lấy tốc độ sét đánh không kịp lập tức thân mình đứng thẳng, đầu dưa lông xù xù "Pi" một tiếng ở giữa không trung vẽ ra một vào cung hoàn hảo. Đứng trước hiểm nguy, vẻ mặt nghiem túc lắc đầu, "Không không không, không vất vả không vất vả."
Chương Bình An mỉm cười: "Thời tiết như thế này đúng ra em không nên đi học, ở trong nhà là tốt hơn, ngủ đến khi nào tỉnh thì thật là thích. Đi một chuyến xa như vậy thật là khó cho em!"
Bạch San San khóe miệng vừa giật, đầu gối mềm nhũn thiếu điều quỳ dưới Chương lão nhân. Vẻ mặt tiếp tục nghiêm túc mà lắc đầu, "Không không không, không sợ khó không sợ khó."
Giây tiếp theo, Chương Bình An tươi cười trên mặt thoáng chốc biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Hắn lạnh lùng mà từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng 'hừ', bỏ xuống một câu "Chờ lát nữa lễ chào cờ kết thúc cút đến văn phòng cho tôi", sau đó quay lưng bỏ đi, chỉ còn Bạch San San khóc không ra nước mắt, buồn bực đến biến dạng.
Một lát, cô nắm chặt tay, nổi giận, nghiêng đầu, ngọn lửa phẫn nộ hừng hực rực cháy, mắt to trừng Thương Trì đang đứng một bên, giận dữ chất vấn: "Bạn học Thương, cậu đứng ở cuối cùng, Chương lão đầu đi từ phía sau lại đây cậu khẳng định là người đầu tiên phát hiện! Vì cái gì không nhắc nhở mình!"
Thương Trì nghe vậy không có phản ứng, ngữ khí cũng trước sau như một mà bình tĩnh, đạm thanh nói: "Tôi có nhắc nhở."
Bạch San San sửng sốt, "Khi nào?"
"Vừa rồi." Thương Trì nói, tầm mắt lãnh vừa chuyển, không chút để ý mà dừng khuôn mặt cô gái đang mờ mịt.
Bạch San San nhíu nhíu lông mày, hồ nghi khó hiểu: "Vừa rồi? Cậu nhắc nhở tôi khi nào? Nhắc nhở hồi nào?"
"Tôi nói, Bạch San San."
Bạch San San: "......???"
Thôi, tư duy biến thái nhân loại bình thường vĩnh viẽn không thể lý giải, cô còn có thể trông cậy vào lý luận cùng một người biến thái, sẽ ra cái gì? Ghi thù đi. Quân tử báo thù mười năm không muộn, dù sao cô cùng vị lão đại biến thái này phía trước đã có một mối "Cưỡng hôn chi thù", nhớ thêm chuyện này cũng coi như một đôi.
Suy nghĩ, Bạch San San không còn lời gì để nói, ở trong lòng đem mười tám đời tổ tông của Thương gia hỏi thăm, sau đó hướng Thương Trì lộ ra một nụ cười mỉm hài hòa, cuối cùng quay đầu lại, yên lặng lấy sổ của mình ra ghi lại, nhớ kĩ vị lão đại biến thái ngồi cùng bàn này.
Thầy hiệu trưởng với cặp kính cận dày cộp tận tụy với công việc vẫn ở trên bục cờ tiến hành đọc diễn cảm bài phát biểu thứ 286, đầy nhịp điệu nói: "...... Bởi vậy, để hưởng ứng lời kêu gọi "Bồi dưỡng tố chất nhân tài toàn diện" của tổ quốc, vì thúc đẩy thanh thiếu niên có thể phát triển các phương diện đạo đức, trí tuệ, thể chất, sắc đẹp, lao động một cách toàn diện, cũng vì đề cao tố chất thân thể của các thiếu niên đương thời, thầy quyết định cùng mười hai cơ sở trường cấp ba trọng điểm trong thành phố B liên kết tổ chức cuộc thi lần thứ nhất ' Mười ba trường Lam Cầu Liên tái kiến '. Hy vọng các bạn học sinh tích cực tham gia, hăng hái báo danh, đem lại vinh quang cho trường chúng ta!"
"Tuyệt! Hiệu trưởng nói thật sự tuyệt vời!" Chủ nhiệm răng hô bắt được điểm, ở âm cuối cùng của hiệu trưởng rơi xuống nháy mắt dùng sức vỗ tay,đồng thời tích cực phối hợp với thầy hiệu trưởng huy động các em học sinh trên sân nắm chặt tay, kêu to khẩu hiệu: "Chúng ta cùng nhau 'hăng hái báo danh, đem lại vinh quang cho trường chúng ta '!"
Sân thể dục một đám cỏ đuôi chó cái trán muốn phơi chín, rộn ràng nhốn nháo hữu khí vô lực mà phụ họa: "Hăng hái báo danh, đem lại vinh quang cho trường chúng ta......"
"Tốt, phi thường tốt! Tôi đã cảm nhận sâu sắc được các bạn học sinh đối với cuộc thi Lam Cầu Liên tái kiến nhiệt tình như lửa!" Hiệu trưởng tươi cười đầy mặt, vẻ mặt vui mừng, microphone đặt ở bên miệng tiếp tục nói, "Như vậy đi, trước mắt từng đơn vị lớp tiến hành báo danh, các em đem danh sách giao cho chủ nhiệm, chủ nhiệm lớp tiến hành tổng hợp lại. Tranh thủ trước thứ hai thành lập đội bóng rổ đầu tiên của trường chúng ta!"
"Học sinh trường nhất trung chúng ta chưa bao giờ chỉ chú trọng thành tích, chúng ta cũng tuyệt không phải chỉ những con mọt sách biết đọc. Tôi tin tưởng thông qua trận Lam Cầu Liên tái kiến lần này, chúng ta sẽ khai quật ra số lượng lớn các nhân tài bóng rổ ưu tú!" Chủ nhiệm giáo dục cảm xúc cũng thập phần tăng vọt, ủng hộ nói: "Chúng ta khuyến khích các em tự tiến cử, cũng khuyến khích các em đề cử! Thầy tin tưởng trận Lam Cầu Liên tái kiến lần này, Nhất Trung chúng ta nhất định có thể lấy được thành tích ưu việt!"
Lúc đó, 17 tuổi năm ấy, ánh mặt trời xán lạn, gió thổi cũng dịu nhẹ.
Bạch San San đánh ngáp nghe hiệu trưởng cùng chủ nhiệm giáo dục hát đôi giống như kẻ xướng người hoạ. Nghe nghe, trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe, trong chớp nhoáng liền vụt ra một ý niệm.
Cô dư quang giống như lơ đãng hướng tới chỗ bắt mắt so với mực nước biển dị thường cao, quét mắt tới, sau đó, nheo nheo mắt.
Thương Trì không nói một lời mà đứng ở hàng cuối, sắc mặt lạnh nhạt mà bình tĩnh. Đột nhiên, hắn nhận thấy được cái gì, khẽ nâng mắt.
Tầm mắt liền như vậy đột nhiên không kịp phòng ngừa mà ở trong không khí đụng vào nhau.
Thương Trì nhìn chằm chằm Bạch San San cách đó không xa. Thiếu nữ đắm chìm trong ánh nắng vàng, phơi lâu rồi, làn da tuyết trắng xuất hiện màu hồng phấn nhợt nhạt, một đôi con ngươi trong suốt sáng trong, không mang theo chút nào nhút nhát mà nhìn thẳng hắn. Ánh mắt bỡn cợt, mang ba phần không có hảo ý tà ác, giống như tiểu hồ ly nghĩ ra ý đồ xấu xí.
Giây lát, tiểu hồ ly hướng hắn cong cong khóe miệng, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường ngọt ngào mềm mại. Sau đó liền nhìn về phía khác.
Thương Trì nhìn chằm chằm cô một lát, đáy mắt hiện lên hứng thú, cũng thu hồi tầm mắt.
Quân tử báo thù mười năm không muộn.
Lúc trước mối thù cưỡng hôn, cùngcảm kích hôm nay, không thể không báo.
Bạch San San nhìn cái ót tròn vo phía trước của bạn học, tay nắm chặt, híp híp mắt, biết chính mình báo thù, thời điểm lúc này kèn cũng đã thổi lên.
——
Nhất Trung là trường cấp ba trọng điểm của quốc gia, vang danh trăm năm, với đội ngũ giáo viên hùng hậu và chất lượng giảng dạy cực cao, kể cả tỷ lệ nhập học hàng năm so với cả nước cũng cũng chưa từng rớt khỏi năm vị trí đầu. Nhưng, tỉ lệ tốt nghiệp của Nhất Trung ở thành phố B chiếm số một số hai, ở trên phương diện ở các cuộc thi đấu thể thao lại không nổi bật, dần dà, toàn bộ thành phố B trong giới liền lưu truyền, nói học sinh Nhất Trung chỉ biết đọc sách, một đám bệnh tật ốm yếu, đều là những con mọt sách tay trói gà k không chặt.
Dưới tiền đề như vậy, hiệu trưởng tự nhiên đối với lần này "Mười ba trường Lam Cầu Liên tái kiến" đặc biệt coi trọng. Hiệu trưởng thậm chí còn mời một chuyên gia bóng rổ từ một trường thể thao nổi tiếng về làm huấn luyện viên cho Nhất Trung, dốc lòng tạo ra một đội ngũ thực lực mạnh mẽ, tẩy đi danh xưng 'con mọt sách' của học sinh Nhất Trung.
Về vấn đề này, Chương Bình An từ trước đến nay luôn chủ trương 'học sinh phải phát triển toàn diện mọi mặt', tỏ vẻ ủng hộ.
Nghi thức chào cờ kết thúc, Chương Bình An đem Bạch San San ngủ gà ngủ gật gọi vào văn phòng phê bình một hồi, lúc sau liền dẫn cô trở về lớp học.
Tiết đầu tiên vừa vặn là tiết toán.
Chương Bình An lợi dụng năm phút trước tiết nói về sự kiện Lam Cầu Liên này.
"Các bạn học, mọi người đều biết, học sinh cuối cấp ba hẳn là lấy việc học là chủ. Nhưng các em yên tâm, lần này Lam Cầu Liên tái kiến, thầy tuyệt không ngăn trở các em báo danh dự thi." Chương lão nhân tùy tay đem Êke ném về phía bục giảng, cả người quay lại, cầm lấy phấn viết, xoát xoát xoát liền ở bảng đen rồng bay phượng múa mà viết xuống năm chữ to —— Đức Trí Thể Mỹ Lao.
Trong phòng học im ắng, cả lớp đều trầm mặt không lên tiếng nhìn bóng dáng tròn vo của Chương lão nhân.
Viết xong, Chương Bình An quay mặt lại hướng về phía học sinh, lấy thước dạy học gõ gõ vào năm chữ, nói: "Dạy học và giáo dục, ' đức ' ở vị trí đầu, 'thể' là thể lực theo sát phía sau. Như vậy tôi viết mấy chữ này rốt cuộc có ý tứ gì? Tôi nói cho các em, dưới tình huống không ảnh hưởng đến thành tích học tập, tôi phi thường tán thành các em phát triển thể lực, tăng cường thể chất, tham dự thi đấu thể thao."
"Nói đi." Chương Bình An giương mắt, tầm mắt quét một vòng cả lớp, "Lần này Lam Cầu Liên tái kiến, ai muốn báo danh, giơ tay, để tôi ghi lại."
Trong phòng học tiếp tục im ắng.
Các bạn học ngươi nhìn nhìn ta ta nhìn ngươi, phía dưới nửa ngày không có bất luận một phản ứng.
Chương Bình An đợi một lát, nhăn lại lông mày, hỏi: "Lớp chúng ta một người chơi bóng rổ cũng không có?"
Giọng nói rơi xuống đất, toàn bộ phòng học lại lâm vào vài giây an tĩnh. Sau đó Chương Bình An nhìn thấy một cánh tay trắng gầy giơ lên ở hàng áp chót.
Chương lão nhân rõ ràng sửng sốt, nói: "Bạn học Bạch San San, tôi hiểu mong muốn của em giành được danh dự cho trường. Nhưng đối với chiều cao này......" Nói một chút liền dừng, rót từ chước câu, tự hỏi thế nào mới có thể uyển chuyển lại không tổn thương lòng tự trọng của học sinh mà cường điệu một chút 'em liền tính có thêm một cái thang cũng chưa chắc có thể sờ được giá nóng rổ', sự thật tàn khốc, "Có lẽ phù hợp cái khác hơn so với thi đấu thể thao?"
"Thầy, em không phải báo danh cho mình." Mộtphòng an tĩnh, tiếng nói của cô gái nhẹ nhàng mềm mại, nghe tới liền ngoan ngoan ngoãn ngoãn, có vẻ phá lệ đột ngột dễ nghe êm tai.
Chương Bình An khó hiểu, "Vậy em muốn giúp ai báo danh?"
Lúc này, Thương Trì tầm mắt bình tĩnh không gợn sóng rốt cuộc lần đầu tiên từ quyển sách tiếng Anh《 quyền lực ý chí 》rời đi, không có biểu tình mà ghé mắt, nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh.
"Em giúp bạn học Thương Trì báo danh." Ánh mắt thiếu nữ linh động, khuôn mặt tuyết trắng treo nụ cười thuần lương ấm áp, thiên chân vô hại, nghiêm túc nói, "Vóc dáng bạn học Thương Trì cao nhu vậy, chơi bóng rổ nhất định rất lợi hại!"
Giọng nói rơi xuống đất,
Thương Trì nhẹ nhàng nhướng mày.
Toàn bộ phòng học lại lần nữa lâm vào quỷ dị yên tĩnh.
Tất cả học sinh trong lớp đều chấn động rồi. Trong lúc nhất thời, vô số đạo tầm mắt nhất trí từ bốn phương tám hướng hội tụ cùng nhau, hình thành một chùm tia sáng thật lớn đem hàng thứ hai đếm ngược của tổ bốn bao phủ
Bạch San San cùng bạn cùng bàn của cô nháy mắt thành tâm điểm.
Toàn lớp, bao gồm Cố Thiên Dữ cùng Lưu Tử, Hạo Tử tạo thành một nhóm trong lòng đều bồn chồn —— Thương Trì chuyển vào Nhất Trung đã gần đến hai tháng, cả lớp học đối với hắn tuy rằng hoàn toàn chưa thể nói 'hiểu biết', nhưng thói quen sinh hoạt cơ bản của đại thiếu gia vẫn là biết.
Vị này là loài động vật đơn đọc tieu chuẩn, lạnh nhạt ít lời, bất cận nhân tình. Nhập học đến nay, đừng nói giao hữu bạn bè, hắn cùng người số lần nói chuyện ít ỏi đều có thể đếm được. Tiết sau cùng thời gian nghỉ trưa, hắn phần lớn dùng để đọc sách hoặc giải quyết các văn kiện tiếng Anh mà bọn họ thậm chí còn không đọc được, trước nay không ai thấy hắn xuất hiện ở sân thể dục.
Ít nhất từ hàng loạt dấu hiệu mà bọn họ quan sát được, vị đại lão này không giống người sẽ chơi bóng. Hoặc là nói, bọn họ cũng căn bản tưởng tượng không ra hình ảnh kiêu ngạo lãnh ngạnh cùng đồng đội của mình chạy theo một trái bóng sẽ như thế nào,. một hình ảnh bình dân quỷ dị.
Bởi vậy, đối với hành vi tiến cử đầy lạ lùng của một mét sáu lão đại, các bạn học đều tỏ vẻ:???
So với một chúng học sinh khó hiểu buồn bực thêm khiếp sợ, Chương Bình An nhưng thật ra có vẻ bình tĩnh nhiều. Đối với học sinh đối xử bình đẳng, Chương lão nhân cũng không thấy bạn học ưu tú Thương Trì cùng các bạn học khác có loại bản chất không giống nhau, cho nên, nghe xong Bạch San San đề cử, Chương lão nhân chỉ là ồ lên, ngược lại liền nhìn về phía Thương Trì, hỏi: "Bạn học Thương Trì, em sẽ chơi bóng rổ sao? Có muốn báo danh không?"
Trong phòng học lại yên tĩnh.
Lưu Tử nhíu mày, duỗi tay chọt chọt một bên Cố Thiên Dữ, âm thanh đè thấp. hồ nghi nói: "Chúng ta ngày thường thời điểm chơi bóng rổ không thấy được Thương lão đại, có giống loại học sinh thiên tài xuất sắc thích vận động? Lão đại có ý tứ gì a?"
"Trò đùa dai đi." Cố Thiên Dữ suy đoán, "Lão đại vốn dĩ liền không quen nhìn bạn ngồi cùng bàn, tám phần là muốn cho hắn xấu hổ."
Bạch San San đoan đoan chính chính mà quay lại chỗ ngồi, dù bận vẫn ung dung mà chờ Thương Trì trả lời rằng 'Thật ngại quá thầy ơi, em sẽ không chơi bóng rổ.'
Nhưng mà, sự kiện đề cử này, kết cục lại ngoài dự đoán của Bạch San San.
Nghe xong câu hỏi của Chương Bình An, Thương Trì không đáp lời, chỉ là thẳng tắp nhìn chằm chằm cô gái bên cạnh. Một lát, hắn thấp giọng: "Em muốn nhìn tôi thi đấu?"
"......"? Ha?
Bạch San San ngây dại, một chốc cũng chưa phản ứng.
Sau đó cô liền thấy bạn ngồi cùng bàn thực đạm mà cong cong khóe miệng, nhìn về phía Chương lão nhân trên bục giảng, không có gì ngữ khí mà nói: "Được. Em báo danh."
"......" Từ từ.
Cáì gì kia. Cái hiểu lầm này giống như nháo đến ầm ĩ a......
——
Nguyên bản chỉ là xuất phát từ tâm lý đùa dai muốn giúp Thương Trì báo danh, khiến Bạch San San trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, vị lão đại kia cuối cùng lại thật sự tiến vào đội bóng rổ Nhất Trung.
Bạch San San đối với chuyện này rất kinh ngạc.
Ở lần nọ giữa trưa tan học, thời điểm cùng tiểu nhóm tiểu lão đệ ăn cơm trưa, cô rốt cuộc kìm nén không được lòng hiếu kỳ, cắn quả táo nói bóng nói gió mà hỏi thăm một chút tình hình luyện tập của đội bóng rổ
"Mọi người ngày thường đều khi nào huấn luyện?"
"Mỗi tuần ba lần, tối thứ năm từ 8 giờ đến 9 giờ, thứ bảy buổi chiều 4 giờ đến 6 giờ, cuối tuần cả buổi chiều." Hạo Tử trong miệng nhét đầy thịt đùi gad, vừa ăn vừa nói, "Còn có hai tuần nữa chính là trận thi đấu đầu tiên, chúng ta cùng Thất Trung đánh, thời gian khẩn cấp, huấn luyện cường độ cũng dã man."
"Ồ." Bạch San San gật gật đầu, dừng lại, trái phải nhìn quanh một phen sau mới tiếp theo nhỏ giọng hỏi, "Hai người ngày thường cùng Thương Trì một đội huấn luyện, hắn thật sự biết chơi bóng rổ sao? Đánh thế nào?"
"Đâu chỉ là biết! Quả thực trâu bò!" Lưu Tử giơ ngón tay cái lên, nội tâm bội phục, tấm tắc cảm thán, "Lão đại cậu không biết, mình cùng Hạo Tử trình độ ở Nhất Trung đã là cao thủ, hai chúng tôi liên kết phòng thủ hắn, căn bản phòng không được! Hắn quá linh hoạt, kỹ xảo cũng không thể chê, cậu cũng lợi hại, tuệ nhãn thức anh hùng, mọi người ai cũng phục cậu!"
(tuệ nhãn thức anh hùng: con mắt tinh tường thấy rõ người tài)
Hạo Tử cùng Lưu Tử đều là miệng toàn nói phét, ngày thường cà lơ phất phơ không đứng đắn, lời nói khó tránh khỏi sẽ có chút nói quá. Bạch San San nghe xong cũng không nghĩ nhiều.
Thẳng cho đến cuối tuần, cô cùng Cố Thiên Dữ nhàn rỗi không có việc gì, ước hẹn đi sân bóng rổ ở Nhất Trung nhìn một lần đội huấn luyện.
Ban giám hiệu Nhất Trung tài đại khí thô, kinh phí đầu tư xây dựng các trang thiết bị dạy học trong trường cũng rất dồi dào nên sân bóng rổ phi thường lớn. Không gian trống trải, chiếm diện tích cực lớn, phân chia thành ba sân, có thể đồng thời chứa sáu đội bóng ở cùng tiến hành thi đấu toàn trường.
(tài đại khí thô: giàu có hào sảng)
Xung quanh có khán đài để ngồi xem.
Bạch San San cùng Cố Thiên Dữ ở cửa sân bóng rổ loay hoay một vòng, lúc sau liền đi canteen trường mua nước cho Hạo Tử cùng Lưu Tử. Đến thời điểm tính tiền, Cố Thiên Dữ đem hai chai Pulse đưa cho dì thu ngân.
Dì thu ngân quét mã, nói: "8 tệ."
Bạch San San nhìn hai chai đồ uống, im lặng nửa giây, nhấp nhấp môi, chưa nói cái gì, lo chính mình lại xoay người từ tủ lạnh lấy ra một bình đặt trên quầy thu ngân.
Dì thu ngân nhìn mắt, "12 tệ."
Bạch San San bỏ tiền tính tiền.
Cố Thiên Dữ hồ nghi mà nhíu nhíu mày, đuổi theo, "San San, Hạo Tử cùng Lưu Tử chỉ có hai người a, cậu vì sao lại mua tận ba chai nước?"
"......" Bạch San San sắc mặt rõ ràng thay đổi, nhưng chỉ một lát, thực mau liền lại khôi phục thành bộ dạng tiểu khả ái cười khanh khách thường ngày, nói: "Mua nhiều hơn một chai để dự phòng, vạn nhất bọn họ không đủ uống."
Đi vào sân bóng rổ, một căn phòng rực rỡ ánh đèn. Sau giờ Ngọ, ánh nắng từ lỗ thông gió trên tầng cao chiếu vào, ánh sáng tốt, toàn bộ không gian thoáng đãng trở nên sáng sủa lạ thường.
(giờ Ngọ: 11h-13h trưa)
Bạch San San ở bên cạnh khán đài dừng chân.
Cơ hồ là nháy mắt liền thấy mấy thân ảnh rong ruổi ở sân bóng rổ.
Các nam sinh mặc đồng phục màu đen, chia làm hai đội, một tấn công một phòng thủ, bóng rổ di chuyển lên xuống linh hoạt trên tay họ. Trong mấy thân ảnh, có một người, cực kỳ bắt mắt cũng xông ra, khuôn mặt rêu rao quá mức anh tuấn, khí chất độc nhất vô nhị, vô luận ở bất cứ trong nhóm nào đều có thể thu hút ánh mắt đầu tiên của người khác.
Ánh nắng vàng từ từ chiếu xuống, cả người Thương Trì tỏa sáng, thân thể thon dài cao gầy, chân dài thẳng tắp, cánh tay trắng nõn lạnh lùng, gầy gò đầy sức sống, tràn ngập một cổ vẻ đẹp nam tính bị che giấu phía sau đồng phục.
Trong không khí tựa hồ đều tràn ngập khai một hơi thở hormone nồng nhiệt.
Bạch San San ôm hai chai nước, nhìn trong sân kia đạo thân ảnh, ngơ ngẩn, cảm giác giống như máu có cái gì kích thích, xâm nhập thẳng vào tim cùng hai má của cô.
Nhịp tim đập kích động không theo trật tự.
Trong tầm nhìn, sắc mặt thiếu niên lạnh lùng không có một tia biểu tình, chuyền bóng, luồn qua, đập rổ, mỗi một động tác đều không có nửa phần cố gắng. Hắn chạy dưới ánh nắng vàng, mồ hôi theo mái tóc ngắn thuần đen chảy xuống, cùng đồng đội ăn ý phối hợp, tỉ lệ ném rổ ghi bàn cực cao.
Một cái xinh đẹp ba phần cầu nhập rổ, nước chảy mây trôi, nước chảy thành sông, giơ tay nhấc chân cơ hồ có thể sử dụng từ 'tuyệt đẹp' hình dung.
Huấn luyện viên cao giọng hô "Tốt".
Cố Thiên Dữ ngồi ở khán đài xem giáo viên huấn luyện học sinh nhịn không được dùng sức vỗ tay.
"......" Một mảnh ầm ĩ, Bạch San San nghe thấy tim của mình không tự giác mà nhanh hơn hai nhịp.
Thình thịch thình thịch, thình thịch thình thịch.
Cô cưỡng bách chính mình tầm mắt rời khỏi thân ảnh cao lớn thon dài, duỗi tay vô ý thức mà sờ soạng vị trí tại trái tim, nhíu mày, gõ hai cái. Lại đi cảm thụ. Ân, thực tốt, tần suất khôi phục bình thường, không lại nhảy loạn.
Hai cô gái tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống.
Mấy phút đồng hồ sau, sau khi mô phỏng trận thi đấu, một nhóm nam sinh cao lớn mồ hôi đầm đìa, một bên nói nói cười cười mà nói chuyện phiếm, một bên hướng tới khu vực nghỉ ngơi bên này. Đồng phục mọi người đều ướt đẫm, tay vặn một cái dường như có thể vặn ra nước..
Cố Thiên Dữ trước đó đã nhắn tin cho Lưu Tử và Hạo Tử hai người các cô sẽ đến sân bóng. Bởi vậy hai kẻ ngu ngốc này chạy ngay đến ngồi bên cạnh cô.
Mồ hôi nức mũi.
Bạch San San tùy tay ném hai bình nước ném cho bọn họ, đứng dậy, dịch dịch, lại dịch dịch, ước chừng cùng hai cái mùi hôi này cách nhau bốn chỗ ngồi.
Được, thực tốt. Không khí nháy mắt tươi mát nhiều.
Cố Thiên Dữ bóp mũi làm ra biểu tình ghét bỏ,quạt quạt gió, "Mùi chết người. Khó trách có câu nói 'nam nhân thúi'."
"Mới vừa đánh bóng xong muốn ai thơm? Cậu thơm, sao không có câu nói ' nữ nhân thơm ' hả?" Hạo Tử cắt lời, chẳng hề để ý miệng lưỡi. Vén vạt áo lên quạt thông khí, ngưỡng cổ, ừng ực ừng ực liền rót đầy nước vào mồm to.
Bạch San San nghe bạn thân ngươi một lời ta một lời mà dỗi lẫn nhau, cúi đầu bật cười, móc di động ra chuẩn bị nghe nhạc.
Mới vừa mang lên tai nghe, chung quanh hết thảy thanh âm hình như thoáng chốc biến mất.
"......" Bạch San San động tác dừng lại, nhận thấy được chung quanh không khí biến hóa, lặng im vài giây, tầm mắt dịch chuyển, thấy một đôi giày bóng rổ thuần đen. Lớn lớn, không nhiễm chút bụi nhỏ. Hai chân thon dài thẳng tắp hướng lên trên, mắt cá chân chỗ khớp xương rõ ràng, cơ bắp chân săn chắc, tràn ngập vẻ đẹp mạnh mẽ.
Một nhóm tiểu đệ ba người đã hoàn toàn yên tĩnh.
Trong lòng không rõ ngọn nguồn hoảng hốt, gương mặt cũng mạc danh có điểm nặng, Bạch San San định định thần, trên mặt vẫn như cũ duy trì trọng thái tùy ý đạm mạc, không biểu tình nhưu ngày thường. Tháo tai nghe xuống, ngẩng cổ, tầm mắt càng nâng càng cao, rốt cuộc thấy được mặt của chủ nhân đôi giày màu đen.
Thương Trì không biết khi nào đã chạy tới trước mặt cô, rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống cô. Tóc ngắn ướt dầm dề, màu mắt đen nhánh trầm tĩnh.
Bạch San San cũng ngẩng cổ nhìn hắn.
Hai giây sau, cô liền thu hồi tầm mắt, đưa tay lên xoa xoa cái cổ đau nhức đã lâu —— cao như vậy mà không biết ngồi xuống sao? Có phải hay không muốn cô có bệnh thoái hóa đốt sống cổ.....
Chính mình chửi thầm, trước mắt bóng người nhấp nháy. Thương Trì đã ngồi xuống bên trái cô.
Bạch San San nao nao. Người này rõ ràng cũng cả người là mồ hôi, khoảng cách gần như vậy, cô nguyên bản đã làm tốt chuẩn bị tâm lý sẽ ngửi được mùi mồ hôi vây lấy.
Nhưng là không có, một chút đều không có.
Trong không khí vườn trường ngày mùa thu mùi hương của hoa kim quế, một mùi thuốc lá rất nhẹ và thoang thoảng.
"Nước của tôi." Thương Trì bỗng nhiên nói, ngữ khí thực đạm.
"......"Cậu liền như vậy khẳng định tôi sẽ mua nước cho cậu sao? Mặt thật lớn nhỉ?
Bạch San San đầu quả tim đột nhiên run lên, nhưng khuôn mặt trắng nõn của cô vẫn như cũ biểu hiện thật sự bình tĩnh, trầm mặt, tùy tay đem chai nước thứ ba vừa mua ở canteen đưa qua, không có gì ngữ khí nói: "Lưu Tử là thùng nước, vốn dĩ chai này là mua cho nó, bất quá hình như hiện tại cũng chưa cần. Cho cậu cũng được đi."
Lưu Tử một bên:......?
Lão đại, ở trước mặt đại lão đại n ày nói chuyện này, cậu có suy xét sinh mệnh của tiểu đệ cậu chưa:)?
Thương Trì nghe vậy lại không có phản ứng. Chính mình nhận lấy chai nước, rũ mắt, vặn ra, uống một ngụm.
Không biết vì cái gì, loại an tĩnh này khiến Bạch San San tim đập tiết tấu càng rối loạn. Toàn thân máu gia tốc lưu động, cô quay đầu đi âm thầm hít sâu một cái, giơ tay quạt gió, không rõ sân bóng rổ này rõ ràng bốn phía đều thông gió, cô như thế nào lại cảm thấy càng ngàng càng nóng càng ngày càng hoảng?
"Bạn học Bạch thực khẩn trương." Bên tai truyền đến một đạo tiếng nói trầm thấp dễ nghe, thanh lãnh bình tĩnh, cũng không phải câu là nghi vấn.
"Không có a." Bạch San San buột miệng thốt ra, cười khô cằn, mạc danh kì quái:"Bạn học Thương, sao cậu lại bỗng nhiên nói như vậy."
"Nếu không," Thương Trì chuyển mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn kiềm diễm của cô gái, nhẹ nhàng nhướng mày, thấp giọng: "Mặt em vì sao lại hồng như vậy."
*hoa kim quế
Buổi chào cờ thứ hai trong tháng mười.
Mười tháng mười, đã là cuối mùa thu, sắp chuyển qua mùa đông, nhưng thời tiết thành phố B hôm nay lại như uốn sai thuốc, thái độ khác thường, nhiệt độ không khí tăng vọt, độ ấm trực tiếp phi lên hay mươi mấy độ.
Trường học yêu cầu thống nhất cách ăn mặc, bởi vậy một nhóm học sinh Nhất Trung đã sớm thay đồng phục mùa thu dày cộp, với cái độ ấm này, đại gia hỏa không hề phòng bị bị đánh cái trở tay không kịp, một đám híp mắt, lắc lắc vai, dưới mặt trời to lớn đứng dưới lá cờ Tổ quốc nghe diễn thuyết, lại là ngáp liên miên, lại là ủ rũ héo úa.
Nhân số đông đảo, thực là hoành tráng, từ chỗ cao quan sát, trên sân thượng nhìn xuống sân trường giống như trồng đầy cỏ đuôi chó bị phơi khô.
Đồng thời có danh xưng 'Đặc vây sinh' thiếu ngủ trầm trọng bạn học Bạch San San tự nhiên cũng là một thành viên trong đại quân cỏ đuôi chó. (chỗ này cũng không rõ nên giữ nguyên nha.)
Đêm hôm qua cô vừa mới tham gia đại hội võ lâm trong trong game, chinh chiến quần hùng, tiếu ngạo giang hồ, vì môn phái giành được vinh quang 'Thiên hạ đệ nhất bang', bận việc xong đã là rạng sáng 1 giờ. Hôm nay trời còn chưa sáng lại bị Chu thẩm từ trong ổ chăn xách lên ném vào trường học.
Chỉ có trời mới biết, ý chí ngoan cường cỡ nào cùng tinh thần ham học bất khuất cỡ nào, mới có thể làm Bạch San San không ngủ gà ngủ gật, mới có thể duy trì việc tự học tiếng Anh.
Lúc này, nghe hiệu trưởng trên bục giảng nói chuyện đầy nhịp điệu tựa như khúc hát ru, thái dương bị phơi đến không mở được mắt, Bạch San San chỉ cảm thấy bản thân mí mắt càng ngày càng nặng,thân mình nhỏ xinh lung lay, đầu cũng bắt đầu như gà con mổ thóc từng chút một.
Buồn ngủ quá......
Đột nhiên,
"Bạch San San." Bên tai thình lình vang lên tiếng nói thanh lãnh trầm thấp, ngữ khí cũng nhàn nhạt.
Bạch San San lúc này quá buồn ngủ, nghe vậy nhíu nhíu mi, mơ mơ màng màng mà nâng lên mí mắt dụi dụi mắt, nhìn qua bên trái. Chỉ thấy bạn ngồi cùng bàn của cô đứng ở phía cuối trong hàng ngũ nam sinh, mặt không biểu tình, thần sắc lạnh nhạt, cả người đều tản ra khí thế cường đại 'phạm vi ba dặm không có một ngọn cỏ', vạn năm bất biến.
Từ góc độ Bạch San San nhìn qua, vừa vặn là một bên khuôn mặt của hắn. Mũi cao thẳng, cằm tuyến kiêu căng lãnh ngạnh, lông mi nùng mà mật. Ánh mặt trời chiếu từ đỉnh đầu xuống, mái tóc màu đen ngắn của hắn bày ra một loại ánh sáng mờ ảo.
Loá mắt đến nỗi khiến người khác không dám lại gần.
Điều nổi bật nhất chính là, ưu thế chiều cao 1 mét 87 đó, so với người đứa ở phía trước hắn, đếm ngược từ cuối lên cao hơn nam sinh tóc húi cua đứng thứ hai nửa cái đầu.
Nam sinh tóc húi cua vóc dáng kỳ thật cũng không thấp, nhưng mảnh khảnh nhỏ yếu, cánh tay đôi chân, cùng là đồng phục ở Thương Trì che không được bờ vai rông, eo thon, chân dài, còn người ở trước mặt hắn lại giống như con gà. Hơn nữa cũng không biết do nguyên nhân gì, nam sinh tóc húi cua cả người phi thường câu nệ bất an, lưng cứng đơ, hai tay để sát vào quần, mắt nhìn thẳng, an tĩnh như gà.
Tư thế đứng đoan chính giống như trong quân đội.
Bạch San San: "......"
Bạch San San thấy thế, trầm mặc suốt ba giây đồng hồ, xuất phát từ tò mò cùng với quan tâm đến bạn học cùng lớp, thấp giọng hỏi: "Bạn học Tống Văn Cường, cậu có phải có chỗ nào không thoải mái không?"
"......" Nam sinh tóc húi cua Tống Văn Cường nghe vậy, dừng lại, ngay sau đó quay đầu, hướng cô ra vẻ thoải mái mà nói: "Không có a, mình không có nơi nào không thoải mái, cảm giác cực tốt. Mình thoạt nhìn rất kì quái sao?" Sau đó nỗ lực điều chỉnh biểu tình, nở nụ cười gượng gạo, bất an mà thử: "Hiện tại thế nào? Có phải tự nhiên hơn không?"
Bạch San San nhìn nam sinh tóc húi cua gương mặt tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, thật nghiêm túc đánh giá một phen, gật đầu gật đầu: "Phải Phải, cậu thoạt nhìn rất rất tự nhiên."
"Ưm." Tống Văn Cường được cổ vũ, gương mặt tươi cười khó coi đem đầu quay lại. Tiếp tục đứng ở tư thế quân nhân.
Bạch San San theo sau lại ngó mắt nhìn vị hào môn lão đại ngồi cùng bàn. Hắn an an tĩnh tĩnh mà đứng ở hàng cuối, không nhìn cô, mắt đen lãnh đạm không chút để ý mà nhìn hiệu trưởng trên bục chào cờ.
Bạch San San:?
Bạch San San hồ nghi, giơ bàn tay nhỏ khoang lại một vòng t, đè rên miệng thấp giọng nói nói: "Bạn Thương, tìm mình có chuyện gì sao?"
Thương Trì vẫn là không thấy cô, mặt không biểu tình mà lắc lắc đầu.
"......" Vậy cậu làm sao không duyên cớ mà quấy rầy tôi ngủ gà ngủ gật? Tâm lý âm u trả thù xã hội hả?
Bạch San San không từ nào có thể diễn tả, đáy lòng âm thầm chửi thầm vài câu, ngay sau đó liền thu hồi tầm mắt tiến lên phía trước, trực tiếp đem đầu dựa lên vai của bạn hóc phía trước, nhắm hai mắt lại.
Nhưng mà,ở giây tiếp theo khi cô vừa nhắm mắt, một âm thanh quen thuộc từ bên cạnh cô vang lên. Giọng nam hồn hậu, mười phần khí phách, phi thường săn sóc học sinh: "Trời nắng to như vậy còn phải tham gia lễ chào cờ, thật là vất vả cho em, bạn học Bạch San San."
Đang ngủ gà ngủ gật Bạch San San: "......"
Giọng nói rơi xuống đất, thiếu nữ toàn bộ thân mình đều cứng lại rồi, nửa giây sau, cô lấy tốc độ sét đánh không kịp lập tức thân mình đứng thẳng, đầu dưa lông xù xù "Pi" một tiếng ở giữa không trung vẽ ra một vào cung hoàn hảo. Đứng trước hiểm nguy, vẻ mặt nghiem túc lắc đầu, "Không không không, không vất vả không vất vả."
Chương Bình An mỉm cười: "Thời tiết như thế này đúng ra em không nên đi học, ở trong nhà là tốt hơn, ngủ đến khi nào tỉnh thì thật là thích. Đi một chuyến xa như vậy thật là khó cho em!"
Bạch San San khóe miệng vừa giật, đầu gối mềm nhũn thiếu điều quỳ dưới Chương lão nhân. Vẻ mặt tiếp tục nghiêm túc mà lắc đầu, "Không không không, không sợ khó không sợ khó."
Giây tiếp theo, Chương Bình An tươi cười trên mặt thoáng chốc biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Hắn lạnh lùng mà từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng 'hừ', bỏ xuống một câu "Chờ lát nữa lễ chào cờ kết thúc cút đến văn phòng cho tôi", sau đó quay lưng bỏ đi, chỉ còn Bạch San San khóc không ra nước mắt, buồn bực đến biến dạng.
Một lát, cô nắm chặt tay, nổi giận, nghiêng đầu, ngọn lửa phẫn nộ hừng hực rực cháy, mắt to trừng Thương Trì đang đứng một bên, giận dữ chất vấn: "Bạn học Thương, cậu đứng ở cuối cùng, Chương lão đầu đi từ phía sau lại đây cậu khẳng định là người đầu tiên phát hiện! Vì cái gì không nhắc nhở mình!"
Thương Trì nghe vậy không có phản ứng, ngữ khí cũng trước sau như một mà bình tĩnh, đạm thanh nói: "Tôi có nhắc nhở."
Bạch San San sửng sốt, "Khi nào?"
"Vừa rồi." Thương Trì nói, tầm mắt lãnh vừa chuyển, không chút để ý mà dừng khuôn mặt cô gái đang mờ mịt.
Bạch San San nhíu nhíu lông mày, hồ nghi khó hiểu: "Vừa rồi? Cậu nhắc nhở tôi khi nào? Nhắc nhở hồi nào?"
"Tôi nói, Bạch San San."
Bạch San San: "......???"
Thôi, tư duy biến thái nhân loại bình thường vĩnh viẽn không thể lý giải, cô còn có thể trông cậy vào lý luận cùng một người biến thái, sẽ ra cái gì? Ghi thù đi. Quân tử báo thù mười năm không muộn, dù sao cô cùng vị lão đại biến thái này phía trước đã có một mối "Cưỡng hôn chi thù", nhớ thêm chuyện này cũng coi như một đôi.
Suy nghĩ, Bạch San San không còn lời gì để nói, ở trong lòng đem mười tám đời tổ tông của Thương gia hỏi thăm, sau đó hướng Thương Trì lộ ra một nụ cười mỉm hài hòa, cuối cùng quay đầu lại, yên lặng lấy sổ của mình ra ghi lại, nhớ kĩ vị lão đại biến thái ngồi cùng bàn này.
Thầy hiệu trưởng với cặp kính cận dày cộp tận tụy với công việc vẫn ở trên bục cờ tiến hành đọc diễn cảm bài phát biểu thứ 286, đầy nhịp điệu nói: "...... Bởi vậy, để hưởng ứng lời kêu gọi "Bồi dưỡng tố chất nhân tài toàn diện" của tổ quốc, vì thúc đẩy thanh thiếu niên có thể phát triển các phương diện đạo đức, trí tuệ, thể chất, sắc đẹp, lao động một cách toàn diện, cũng vì đề cao tố chất thân thể của các thiếu niên đương thời, thầy quyết định cùng mười hai cơ sở trường cấp ba trọng điểm trong thành phố B liên kết tổ chức cuộc thi lần thứ nhất ' Mười ba trường Lam Cầu Liên tái kiến '. Hy vọng các bạn học sinh tích cực tham gia, hăng hái báo danh, đem lại vinh quang cho trường chúng ta!"
"Tuyệt! Hiệu trưởng nói thật sự tuyệt vời!" Chủ nhiệm răng hô bắt được điểm, ở âm cuối cùng của hiệu trưởng rơi xuống nháy mắt dùng sức vỗ tay,đồng thời tích cực phối hợp với thầy hiệu trưởng huy động các em học sinh trên sân nắm chặt tay, kêu to khẩu hiệu: "Chúng ta cùng nhau 'hăng hái báo danh, đem lại vinh quang cho trường chúng ta '!"
Sân thể dục một đám cỏ đuôi chó cái trán muốn phơi chín, rộn ràng nhốn nháo hữu khí vô lực mà phụ họa: "Hăng hái báo danh, đem lại vinh quang cho trường chúng ta......"
"Tốt, phi thường tốt! Tôi đã cảm nhận sâu sắc được các bạn học sinh đối với cuộc thi Lam Cầu Liên tái kiến nhiệt tình như lửa!" Hiệu trưởng tươi cười đầy mặt, vẻ mặt vui mừng, microphone đặt ở bên miệng tiếp tục nói, "Như vậy đi, trước mắt từng đơn vị lớp tiến hành báo danh, các em đem danh sách giao cho chủ nhiệm, chủ nhiệm lớp tiến hành tổng hợp lại. Tranh thủ trước thứ hai thành lập đội bóng rổ đầu tiên của trường chúng ta!"
"Học sinh trường nhất trung chúng ta chưa bao giờ chỉ chú trọng thành tích, chúng ta cũng tuyệt không phải chỉ những con mọt sách biết đọc. Tôi tin tưởng thông qua trận Lam Cầu Liên tái kiến lần này, chúng ta sẽ khai quật ra số lượng lớn các nhân tài bóng rổ ưu tú!" Chủ nhiệm giáo dục cảm xúc cũng thập phần tăng vọt, ủng hộ nói: "Chúng ta khuyến khích các em tự tiến cử, cũng khuyến khích các em đề cử! Thầy tin tưởng trận Lam Cầu Liên tái kiến lần này, Nhất Trung chúng ta nhất định có thể lấy được thành tích ưu việt!"
Lúc đó, 17 tuổi năm ấy, ánh mặt trời xán lạn, gió thổi cũng dịu nhẹ.
Bạch San San đánh ngáp nghe hiệu trưởng cùng chủ nhiệm giáo dục hát đôi giống như kẻ xướng người hoạ. Nghe nghe, trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe, trong chớp nhoáng liền vụt ra một ý niệm.
Cô dư quang giống như lơ đãng hướng tới chỗ bắt mắt so với mực nước biển dị thường cao, quét mắt tới, sau đó, nheo nheo mắt.
Thương Trì không nói một lời mà đứng ở hàng cuối, sắc mặt lạnh nhạt mà bình tĩnh. Đột nhiên, hắn nhận thấy được cái gì, khẽ nâng mắt.
Tầm mắt liền như vậy đột nhiên không kịp phòng ngừa mà ở trong không khí đụng vào nhau.
Thương Trì nhìn chằm chằm Bạch San San cách đó không xa. Thiếu nữ đắm chìm trong ánh nắng vàng, phơi lâu rồi, làn da tuyết trắng xuất hiện màu hồng phấn nhợt nhạt, một đôi con ngươi trong suốt sáng trong, không mang theo chút nào nhút nhát mà nhìn thẳng hắn. Ánh mắt bỡn cợt, mang ba phần không có hảo ý tà ác, giống như tiểu hồ ly nghĩ ra ý đồ xấu xí.
Giây lát, tiểu hồ ly hướng hắn cong cong khóe miệng, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường ngọt ngào mềm mại. Sau đó liền nhìn về phía khác.
Thương Trì nhìn chằm chằm cô một lát, đáy mắt hiện lên hứng thú, cũng thu hồi tầm mắt.
Quân tử báo thù mười năm không muộn.
Lúc trước mối thù cưỡng hôn, cùngcảm kích hôm nay, không thể không báo.
Bạch San San nhìn cái ót tròn vo phía trước của bạn học, tay nắm chặt, híp híp mắt, biết chính mình báo thù, thời điểm lúc này kèn cũng đã thổi lên.
——
Nhất Trung là trường cấp ba trọng điểm của quốc gia, vang danh trăm năm, với đội ngũ giáo viên hùng hậu và chất lượng giảng dạy cực cao, kể cả tỷ lệ nhập học hàng năm so với cả nước cũng cũng chưa từng rớt khỏi năm vị trí đầu. Nhưng, tỉ lệ tốt nghiệp của Nhất Trung ở thành phố B chiếm số một số hai, ở trên phương diện ở các cuộc thi đấu thể thao lại không nổi bật, dần dà, toàn bộ thành phố B trong giới liền lưu truyền, nói học sinh Nhất Trung chỉ biết đọc sách, một đám bệnh tật ốm yếu, đều là những con mọt sách tay trói gà k không chặt.
Dưới tiền đề như vậy, hiệu trưởng tự nhiên đối với lần này "Mười ba trường Lam Cầu Liên tái kiến" đặc biệt coi trọng. Hiệu trưởng thậm chí còn mời một chuyên gia bóng rổ từ một trường thể thao nổi tiếng về làm huấn luyện viên cho Nhất Trung, dốc lòng tạo ra một đội ngũ thực lực mạnh mẽ, tẩy đi danh xưng 'con mọt sách' của học sinh Nhất Trung.
Về vấn đề này, Chương Bình An từ trước đến nay luôn chủ trương 'học sinh phải phát triển toàn diện mọi mặt', tỏ vẻ ủng hộ.
Nghi thức chào cờ kết thúc, Chương Bình An đem Bạch San San ngủ gà ngủ gật gọi vào văn phòng phê bình một hồi, lúc sau liền dẫn cô trở về lớp học.
Tiết đầu tiên vừa vặn là tiết toán.
Chương Bình An lợi dụng năm phút trước tiết nói về sự kiện Lam Cầu Liên này.
"Các bạn học, mọi người đều biết, học sinh cuối cấp ba hẳn là lấy việc học là chủ. Nhưng các em yên tâm, lần này Lam Cầu Liên tái kiến, thầy tuyệt không ngăn trở các em báo danh dự thi." Chương lão nhân tùy tay đem Êke ném về phía bục giảng, cả người quay lại, cầm lấy phấn viết, xoát xoát xoát liền ở bảng đen rồng bay phượng múa mà viết xuống năm chữ to —— Đức Trí Thể Mỹ Lao.
Trong phòng học im ắng, cả lớp đều trầm mặt không lên tiếng nhìn bóng dáng tròn vo của Chương lão nhân.
Viết xong, Chương Bình An quay mặt lại hướng về phía học sinh, lấy thước dạy học gõ gõ vào năm chữ, nói: "Dạy học và giáo dục, ' đức ' ở vị trí đầu, 'thể' là thể lực theo sát phía sau. Như vậy tôi viết mấy chữ này rốt cuộc có ý tứ gì? Tôi nói cho các em, dưới tình huống không ảnh hưởng đến thành tích học tập, tôi phi thường tán thành các em phát triển thể lực, tăng cường thể chất, tham dự thi đấu thể thao."
"Nói đi." Chương Bình An giương mắt, tầm mắt quét một vòng cả lớp, "Lần này Lam Cầu Liên tái kiến, ai muốn báo danh, giơ tay, để tôi ghi lại."
Trong phòng học tiếp tục im ắng.
Các bạn học ngươi nhìn nhìn ta ta nhìn ngươi, phía dưới nửa ngày không có bất luận một phản ứng.
Chương Bình An đợi một lát, nhăn lại lông mày, hỏi: "Lớp chúng ta một người chơi bóng rổ cũng không có?"
Giọng nói rơi xuống đất, toàn bộ phòng học lại lâm vào vài giây an tĩnh. Sau đó Chương Bình An nhìn thấy một cánh tay trắng gầy giơ lên ở hàng áp chót.
Chương lão nhân rõ ràng sửng sốt, nói: "Bạn học Bạch San San, tôi hiểu mong muốn của em giành được danh dự cho trường. Nhưng đối với chiều cao này......" Nói một chút liền dừng, rót từ chước câu, tự hỏi thế nào mới có thể uyển chuyển lại không tổn thương lòng tự trọng của học sinh mà cường điệu một chút 'em liền tính có thêm một cái thang cũng chưa chắc có thể sờ được giá nóng rổ', sự thật tàn khốc, "Có lẽ phù hợp cái khác hơn so với thi đấu thể thao?"
"Thầy, em không phải báo danh cho mình." Mộtphòng an tĩnh, tiếng nói của cô gái nhẹ nhàng mềm mại, nghe tới liền ngoan ngoan ngoãn ngoãn, có vẻ phá lệ đột ngột dễ nghe êm tai.
Chương Bình An khó hiểu, "Vậy em muốn giúp ai báo danh?"
Lúc này, Thương Trì tầm mắt bình tĩnh không gợn sóng rốt cuộc lần đầu tiên từ quyển sách tiếng Anh《 quyền lực ý chí 》rời đi, không có biểu tình mà ghé mắt, nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh.
"Em giúp bạn học Thương Trì báo danh." Ánh mắt thiếu nữ linh động, khuôn mặt tuyết trắng treo nụ cười thuần lương ấm áp, thiên chân vô hại, nghiêm túc nói, "Vóc dáng bạn học Thương Trì cao nhu vậy, chơi bóng rổ nhất định rất lợi hại!"
Giọng nói rơi xuống đất,
Thương Trì nhẹ nhàng nhướng mày.
Toàn bộ phòng học lại lần nữa lâm vào quỷ dị yên tĩnh.
Tất cả học sinh trong lớp đều chấn động rồi. Trong lúc nhất thời, vô số đạo tầm mắt nhất trí từ bốn phương tám hướng hội tụ cùng nhau, hình thành một chùm tia sáng thật lớn đem hàng thứ hai đếm ngược của tổ bốn bao phủ
Bạch San San cùng bạn cùng bàn của cô nháy mắt thành tâm điểm.
Toàn lớp, bao gồm Cố Thiên Dữ cùng Lưu Tử, Hạo Tử tạo thành một nhóm trong lòng đều bồn chồn —— Thương Trì chuyển vào Nhất Trung đã gần đến hai tháng, cả lớp học đối với hắn tuy rằng hoàn toàn chưa thể nói 'hiểu biết', nhưng thói quen sinh hoạt cơ bản của đại thiếu gia vẫn là biết.
Vị này là loài động vật đơn đọc tieu chuẩn, lạnh nhạt ít lời, bất cận nhân tình. Nhập học đến nay, đừng nói giao hữu bạn bè, hắn cùng người số lần nói chuyện ít ỏi đều có thể đếm được. Tiết sau cùng thời gian nghỉ trưa, hắn phần lớn dùng để đọc sách hoặc giải quyết các văn kiện tiếng Anh mà bọn họ thậm chí còn không đọc được, trước nay không ai thấy hắn xuất hiện ở sân thể dục.
Ít nhất từ hàng loạt dấu hiệu mà bọn họ quan sát được, vị đại lão này không giống người sẽ chơi bóng. Hoặc là nói, bọn họ cũng căn bản tưởng tượng không ra hình ảnh kiêu ngạo lãnh ngạnh cùng đồng đội của mình chạy theo một trái bóng sẽ như thế nào,. một hình ảnh bình dân quỷ dị.
Bởi vậy, đối với hành vi tiến cử đầy lạ lùng của một mét sáu lão đại, các bạn học đều tỏ vẻ:???
So với một chúng học sinh khó hiểu buồn bực thêm khiếp sợ, Chương Bình An nhưng thật ra có vẻ bình tĩnh nhiều. Đối với học sinh đối xử bình đẳng, Chương lão nhân cũng không thấy bạn học ưu tú Thương Trì cùng các bạn học khác có loại bản chất không giống nhau, cho nên, nghe xong Bạch San San đề cử, Chương lão nhân chỉ là ồ lên, ngược lại liền nhìn về phía Thương Trì, hỏi: "Bạn học Thương Trì, em sẽ chơi bóng rổ sao? Có muốn báo danh không?"
Trong phòng học lại yên tĩnh.
Lưu Tử nhíu mày, duỗi tay chọt chọt một bên Cố Thiên Dữ, âm thanh đè thấp. hồ nghi nói: "Chúng ta ngày thường thời điểm chơi bóng rổ không thấy được Thương lão đại, có giống loại học sinh thiên tài xuất sắc thích vận động? Lão đại có ý tứ gì a?"
"Trò đùa dai đi." Cố Thiên Dữ suy đoán, "Lão đại vốn dĩ liền không quen nhìn bạn ngồi cùng bàn, tám phần là muốn cho hắn xấu hổ."
Bạch San San đoan đoan chính chính mà quay lại chỗ ngồi, dù bận vẫn ung dung mà chờ Thương Trì trả lời rằng 'Thật ngại quá thầy ơi, em sẽ không chơi bóng rổ.'
Nhưng mà, sự kiện đề cử này, kết cục lại ngoài dự đoán của Bạch San San.
Nghe xong câu hỏi của Chương Bình An, Thương Trì không đáp lời, chỉ là thẳng tắp nhìn chằm chằm cô gái bên cạnh. Một lát, hắn thấp giọng: "Em muốn nhìn tôi thi đấu?"
"......"? Ha?
Bạch San San ngây dại, một chốc cũng chưa phản ứng.
Sau đó cô liền thấy bạn ngồi cùng bàn thực đạm mà cong cong khóe miệng, nhìn về phía Chương lão nhân trên bục giảng, không có gì ngữ khí mà nói: "Được. Em báo danh."
"......" Từ từ.
Cáì gì kia. Cái hiểu lầm này giống như nháo đến ầm ĩ a......
——
Nguyên bản chỉ là xuất phát từ tâm lý đùa dai muốn giúp Thương Trì báo danh, khiến Bạch San San trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, vị lão đại kia cuối cùng lại thật sự tiến vào đội bóng rổ Nhất Trung.
Bạch San San đối với chuyện này rất kinh ngạc.
Ở lần nọ giữa trưa tan học, thời điểm cùng tiểu nhóm tiểu lão đệ ăn cơm trưa, cô rốt cuộc kìm nén không được lòng hiếu kỳ, cắn quả táo nói bóng nói gió mà hỏi thăm một chút tình hình luyện tập của đội bóng rổ
"Mọi người ngày thường đều khi nào huấn luyện?"
"Mỗi tuần ba lần, tối thứ năm từ 8 giờ đến 9 giờ, thứ bảy buổi chiều 4 giờ đến 6 giờ, cuối tuần cả buổi chiều." Hạo Tử trong miệng nhét đầy thịt đùi gad, vừa ăn vừa nói, "Còn có hai tuần nữa chính là trận thi đấu đầu tiên, chúng ta cùng Thất Trung đánh, thời gian khẩn cấp, huấn luyện cường độ cũng dã man."
"Ồ." Bạch San San gật gật đầu, dừng lại, trái phải nhìn quanh một phen sau mới tiếp theo nhỏ giọng hỏi, "Hai người ngày thường cùng Thương Trì một đội huấn luyện, hắn thật sự biết chơi bóng rổ sao? Đánh thế nào?"
"Đâu chỉ là biết! Quả thực trâu bò!" Lưu Tử giơ ngón tay cái lên, nội tâm bội phục, tấm tắc cảm thán, "Lão đại cậu không biết, mình cùng Hạo Tử trình độ ở Nhất Trung đã là cao thủ, hai chúng tôi liên kết phòng thủ hắn, căn bản phòng không được! Hắn quá linh hoạt, kỹ xảo cũng không thể chê, cậu cũng lợi hại, tuệ nhãn thức anh hùng, mọi người ai cũng phục cậu!"
(tuệ nhãn thức anh hùng: con mắt tinh tường thấy rõ người tài)
Hạo Tử cùng Lưu Tử đều là miệng toàn nói phét, ngày thường cà lơ phất phơ không đứng đắn, lời nói khó tránh khỏi sẽ có chút nói quá. Bạch San San nghe xong cũng không nghĩ nhiều.
Thẳng cho đến cuối tuần, cô cùng Cố Thiên Dữ nhàn rỗi không có việc gì, ước hẹn đi sân bóng rổ ở Nhất Trung nhìn một lần đội huấn luyện.
Ban giám hiệu Nhất Trung tài đại khí thô, kinh phí đầu tư xây dựng các trang thiết bị dạy học trong trường cũng rất dồi dào nên sân bóng rổ phi thường lớn. Không gian trống trải, chiếm diện tích cực lớn, phân chia thành ba sân, có thể đồng thời chứa sáu đội bóng ở cùng tiến hành thi đấu toàn trường.
(tài đại khí thô: giàu có hào sảng)
Xung quanh có khán đài để ngồi xem.
Bạch San San cùng Cố Thiên Dữ ở cửa sân bóng rổ loay hoay một vòng, lúc sau liền đi canteen trường mua nước cho Hạo Tử cùng Lưu Tử. Đến thời điểm tính tiền, Cố Thiên Dữ đem hai chai Pulse đưa cho dì thu ngân.
Dì thu ngân quét mã, nói: "8 tệ."
Bạch San San nhìn hai chai đồ uống, im lặng nửa giây, nhấp nhấp môi, chưa nói cái gì, lo chính mình lại xoay người từ tủ lạnh lấy ra một bình đặt trên quầy thu ngân.
Dì thu ngân nhìn mắt, "12 tệ."
Bạch San San bỏ tiền tính tiền.
Cố Thiên Dữ hồ nghi mà nhíu nhíu mày, đuổi theo, "San San, Hạo Tử cùng Lưu Tử chỉ có hai người a, cậu vì sao lại mua tận ba chai nước?"
"......" Bạch San San sắc mặt rõ ràng thay đổi, nhưng chỉ một lát, thực mau liền lại khôi phục thành bộ dạng tiểu khả ái cười khanh khách thường ngày, nói: "Mua nhiều hơn một chai để dự phòng, vạn nhất bọn họ không đủ uống."
Đi vào sân bóng rổ, một căn phòng rực rỡ ánh đèn. Sau giờ Ngọ, ánh nắng từ lỗ thông gió trên tầng cao chiếu vào, ánh sáng tốt, toàn bộ không gian thoáng đãng trở nên sáng sủa lạ thường.
(giờ Ngọ: 11h-13h trưa)
Bạch San San ở bên cạnh khán đài dừng chân.
Cơ hồ là nháy mắt liền thấy mấy thân ảnh rong ruổi ở sân bóng rổ.
Các nam sinh mặc đồng phục màu đen, chia làm hai đội, một tấn công một phòng thủ, bóng rổ di chuyển lên xuống linh hoạt trên tay họ. Trong mấy thân ảnh, có một người, cực kỳ bắt mắt cũng xông ra, khuôn mặt rêu rao quá mức anh tuấn, khí chất độc nhất vô nhị, vô luận ở bất cứ trong nhóm nào đều có thể thu hút ánh mắt đầu tiên của người khác.
Ánh nắng vàng từ từ chiếu xuống, cả người Thương Trì tỏa sáng, thân thể thon dài cao gầy, chân dài thẳng tắp, cánh tay trắng nõn lạnh lùng, gầy gò đầy sức sống, tràn ngập một cổ vẻ đẹp nam tính bị che giấu phía sau đồng phục.
Trong không khí tựa hồ đều tràn ngập khai một hơi thở hormone nồng nhiệt.
Bạch San San ôm hai chai nước, nhìn trong sân kia đạo thân ảnh, ngơ ngẩn, cảm giác giống như máu có cái gì kích thích, xâm nhập thẳng vào tim cùng hai má của cô.
Nhịp tim đập kích động không theo trật tự.
Trong tầm nhìn, sắc mặt thiếu niên lạnh lùng không có một tia biểu tình, chuyền bóng, luồn qua, đập rổ, mỗi một động tác đều không có nửa phần cố gắng. Hắn chạy dưới ánh nắng vàng, mồ hôi theo mái tóc ngắn thuần đen chảy xuống, cùng đồng đội ăn ý phối hợp, tỉ lệ ném rổ ghi bàn cực cao.
Một cái xinh đẹp ba phần cầu nhập rổ, nước chảy mây trôi, nước chảy thành sông, giơ tay nhấc chân cơ hồ có thể sử dụng từ 'tuyệt đẹp' hình dung.
Huấn luyện viên cao giọng hô "Tốt".
Cố Thiên Dữ ngồi ở khán đài xem giáo viên huấn luyện học sinh nhịn không được dùng sức vỗ tay.
"......" Một mảnh ầm ĩ, Bạch San San nghe thấy tim của mình không tự giác mà nhanh hơn hai nhịp.
Thình thịch thình thịch, thình thịch thình thịch.
Cô cưỡng bách chính mình tầm mắt rời khỏi thân ảnh cao lớn thon dài, duỗi tay vô ý thức mà sờ soạng vị trí tại trái tim, nhíu mày, gõ hai cái. Lại đi cảm thụ. Ân, thực tốt, tần suất khôi phục bình thường, không lại nhảy loạn.
Hai cô gái tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống.
Mấy phút đồng hồ sau, sau khi mô phỏng trận thi đấu, một nhóm nam sinh cao lớn mồ hôi đầm đìa, một bên nói nói cười cười mà nói chuyện phiếm, một bên hướng tới khu vực nghỉ ngơi bên này. Đồng phục mọi người đều ướt đẫm, tay vặn một cái dường như có thể vặn ra nước..
Cố Thiên Dữ trước đó đã nhắn tin cho Lưu Tử và Hạo Tử hai người các cô sẽ đến sân bóng. Bởi vậy hai kẻ ngu ngốc này chạy ngay đến ngồi bên cạnh cô.
Mồ hôi nức mũi.
Bạch San San tùy tay ném hai bình nước ném cho bọn họ, đứng dậy, dịch dịch, lại dịch dịch, ước chừng cùng hai cái mùi hôi này cách nhau bốn chỗ ngồi.
Được, thực tốt. Không khí nháy mắt tươi mát nhiều.
Cố Thiên Dữ bóp mũi làm ra biểu tình ghét bỏ,quạt quạt gió, "Mùi chết người. Khó trách có câu nói 'nam nhân thúi'."
"Mới vừa đánh bóng xong muốn ai thơm? Cậu thơm, sao không có câu nói ' nữ nhân thơm ' hả?" Hạo Tử cắt lời, chẳng hề để ý miệng lưỡi. Vén vạt áo lên quạt thông khí, ngưỡng cổ, ừng ực ừng ực liền rót đầy nước vào mồm to.
Bạch San San nghe bạn thân ngươi một lời ta một lời mà dỗi lẫn nhau, cúi đầu bật cười, móc di động ra chuẩn bị nghe nhạc.
Mới vừa mang lên tai nghe, chung quanh hết thảy thanh âm hình như thoáng chốc biến mất.
"......" Bạch San San động tác dừng lại, nhận thấy được chung quanh không khí biến hóa, lặng im vài giây, tầm mắt dịch chuyển, thấy một đôi giày bóng rổ thuần đen. Lớn lớn, không nhiễm chút bụi nhỏ. Hai chân thon dài thẳng tắp hướng lên trên, mắt cá chân chỗ khớp xương rõ ràng, cơ bắp chân săn chắc, tràn ngập vẻ đẹp mạnh mẽ.
Một nhóm tiểu đệ ba người đã hoàn toàn yên tĩnh.
Trong lòng không rõ ngọn nguồn hoảng hốt, gương mặt cũng mạc danh có điểm nặng, Bạch San San định định thần, trên mặt vẫn như cũ duy trì trọng thái tùy ý đạm mạc, không biểu tình nhưu ngày thường. Tháo tai nghe xuống, ngẩng cổ, tầm mắt càng nâng càng cao, rốt cuộc thấy được mặt của chủ nhân đôi giày màu đen.
Thương Trì không biết khi nào đã chạy tới trước mặt cô, rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống cô. Tóc ngắn ướt dầm dề, màu mắt đen nhánh trầm tĩnh.
Bạch San San cũng ngẩng cổ nhìn hắn.
Hai giây sau, cô liền thu hồi tầm mắt, đưa tay lên xoa xoa cái cổ đau nhức đã lâu —— cao như vậy mà không biết ngồi xuống sao? Có phải hay không muốn cô có bệnh thoái hóa đốt sống cổ.....
Chính mình chửi thầm, trước mắt bóng người nhấp nháy. Thương Trì đã ngồi xuống bên trái cô.
Bạch San San nao nao. Người này rõ ràng cũng cả người là mồ hôi, khoảng cách gần như vậy, cô nguyên bản đã làm tốt chuẩn bị tâm lý sẽ ngửi được mùi mồ hôi vây lấy.
Nhưng là không có, một chút đều không có.
Trong không khí vườn trường ngày mùa thu mùi hương của hoa kim quế, một mùi thuốc lá rất nhẹ và thoang thoảng.
"Nước của tôi." Thương Trì bỗng nhiên nói, ngữ khí thực đạm.
"......"Cậu liền như vậy khẳng định tôi sẽ mua nước cho cậu sao? Mặt thật lớn nhỉ?
Bạch San San đầu quả tim đột nhiên run lên, nhưng khuôn mặt trắng nõn của cô vẫn như cũ biểu hiện thật sự bình tĩnh, trầm mặt, tùy tay đem chai nước thứ ba vừa mua ở canteen đưa qua, không có gì ngữ khí nói: "Lưu Tử là thùng nước, vốn dĩ chai này là mua cho nó, bất quá hình như hiện tại cũng chưa cần. Cho cậu cũng được đi."
Lưu Tử một bên:......?
Lão đại, ở trước mặt đại lão đại n ày nói chuyện này, cậu có suy xét sinh mệnh của tiểu đệ cậu chưa:)?
Thương Trì nghe vậy lại không có phản ứng. Chính mình nhận lấy chai nước, rũ mắt, vặn ra, uống một ngụm.
Không biết vì cái gì, loại an tĩnh này khiến Bạch San San tim đập tiết tấu càng rối loạn. Toàn thân máu gia tốc lưu động, cô quay đầu đi âm thầm hít sâu một cái, giơ tay quạt gió, không rõ sân bóng rổ này rõ ràng bốn phía đều thông gió, cô như thế nào lại cảm thấy càng ngàng càng nóng càng ngày càng hoảng?
"Bạn học Bạch thực khẩn trương." Bên tai truyền đến một đạo tiếng nói trầm thấp dễ nghe, thanh lãnh bình tĩnh, cũng không phải câu là nghi vấn.
"Không có a." Bạch San San buột miệng thốt ra, cười khô cằn, mạc danh kì quái:"Bạn học Thương, sao cậu lại bỗng nhiên nói như vậy."
"Nếu không," Thương Trì chuyển mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn kiềm diễm của cô gái, nhẹ nhàng nhướng mày, thấp giọng: "Mặt em vì sao lại hồng như vậy."
*hoa kim quế
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.