Chương 6: Trà chanh bưởi
Nhược Thủy Thiên Lưu
27/07/2021
Tự mình điều tiết một lát, Bạch San San trong lòng đối với trợ lý Giang oán niệm giảm bớt một ít, cười hì hì ôn nhu mà nói: "Thương tiên sinh, xin chào."
Giọng nói này vừa mềm nhẹ, ngọt ngào, có lực sát thương kinh người, ngay cả tài xế cùng trợ lý Giang đều nhịn không được quay đầu lại ngó Bạch San San liếc mắt một cái.
Thương Trì ngừng xem báo, ngước mắt lên.
Khuôn mặt của Bạch San San rất nhỏ, khuôn mặt như tát nước với những đường nét xinh đẹp nhưng không quyến rũ, mềm mại dịu dàng, thuần khiết vô hại, không có một chút sát khí hay hung hãn, trông cô ấy rất ngoan ngoãn. Lúc này, khuôn mặt cô ấy tràn đầy ý cười, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt đen cong thành hai nếp nhăn, trên miệng vẫn còn ngậm một cây kẹo mút.
Giống như một con mèo nhỏ dễ thương với bàn chân màu hồng.
Chỉ trong nửa giây, trong mắt Thương Trì thoáng hiện lên một tia hứng thú, môi cong lên, giọng điệu chậm rãi, "Xin chào cô Bạch".
Bạch Sơn Sơn đột nhiên giật mình. Cô dường như đã nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt lập tức trống rỗng.
Xin chào, Bạch tiểu thư.
Xin chào, bạn Bạch.
Hai giọng nói nhàn nhạt vang lên trong tâm trí Bạch San San, cùng một giọng nói cô đơn, cùng một giọng điệu vô tình có chút vui đùa, trùng điệp xuyên qua dòng chảy của mười năm.
Cô một lúc xuất thần, nhanh chóng lắc đầu tỉnh táo trở lại, hít vào thở ra, hít sâu, sau khi niệm vài câu kinh Phật, cô cúi người xuống ghế sau của chiếc xe màu đen.
Đặt mông xuống, ngồi ngay bên cạch Thương Trì.
Sau đó liền không nói chuyện nữa, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lấy điện thoại ra, cắn kẹo que, vẻ mặt bình tĩnh mà lướt Weibo.
Trên thực tế, ngoại trừ tuổi học sinh nổi loạn vang danh khắp thiên hạ, Bạch Sơn Sơn vẫn luôn cho rằng mình là một thanh niên tốt ở thời đại này, có rất nhiều đức tính của Phật như "bình thản vô sự". Theo quan điểm của cô ấy, cuộc sống giống như một cuộc điện thoại, bạn cúp máy trước hoặc tôi cúp máy trước, bạn không thể quá nghiêm trọng hóa mọi chuyện, nếu không sẽ rất dễ mất mạng.
Cô thường tự cảnh báo bản thân rằng dù có chuyện gì xảy ra, dù ở trong hoàn cảnh nào, cô cũng nên bình tĩnh, bình tĩnh và bình tĩnh.
Nhưng vào lúc này, ngồi trong chiếc xe sang trọng đầy rẫy cạm bẫy này, Bạch San San cảm thấy tinh thần của mình sắp đến bờ vực sụp đổ.
Con chim này bay tứ phương, nhưng khí thế của trăm ngàn đại quân bên cạnh thật quá sức chịu đựng.
Có thể là do ngồi quá gần.
Nghĩ đến đó, Bạch San San liếc nhìn ánh sáng còn sót lại, đổi tay cầm một cây kẹo mút, hắng giọng, vuốt tóc, sau đó yên lặng dời mông ra khỏi Thương Trì, sau đó di chuyển, di chuyển, lại di chuyển.
Đột nhiên,một giọng nói lạnh lùng như vậy từ bên cạnh vang lên, "Hình như cô Bạch không thoải mái khi ngồi cùng với tôi?"
"......",Bạch Sơn Sơn kích động toàn thân, im lặng, sau đó cười khan nói: "Không phải, tôi rất thoải mái, đặc biệt thoải mái. Ngài Thương là một người dễ gần, hiền lành, tốt bụng, tôi làm sao khó chịu ở chỗ nào."
Người tài xế:"......."
Trợ lí Giang đang ngồi ở ghế phụ: "....."
Bên trong bỗng yên lặng đến kì lạ, tài xế A Trần cùng trợ lí Giang liếc mắt nhìn nhau, ' Cô gái này bị sếp dọa tới ngu luôn hay sao, ở đó nói hươu nói vượn', 'Tôi cũng không biết, cũng không dám hỏi a', biểu tình trên khuôn mặt hai người đều phức tạp, ai nấy ngồi nghiêm chỉnh, im lặng không dám lên tiếng.
Ở ghế sau, Thương Trì không chút biểu tình, khép lại tờ New York Times, " Thật sự là vậy?"
Bạch San San gật đầu như gà mổ thóc: "Dĩ nhiên là vậy rồi."
Thương Trì nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn kia, nhẹ giọng nói: "Ngồi lại đây."
Bạch Thiển Sơn nghi là mình nghe nhầm, "Cái gì?"
Khuôn mặt luôn lãnh đạm của Thương Trì rốt cuộc cũng có chút biểu cảm. Hắn nhướng mày nói: "Cô Bạch cách tôi quá xa."
Bạch Thiển Sơn cười nhìn người đàn ông to lớn ngồi bên cạnh, nghiêm túc hỏi, "Vậy mà xa sao?"
Có thể là duyên phận, có thể là do ý trời, cũng có thể là vận mệnh đã sớm an bài. Mới giây sau khi nói xong lời này, chiếc xe màu đen đã tới cổng biệt thự liền dừng lại. Trợ lý Giang cùng tài xế A Trần đồng loạt nhìn về phía sau.
Sau đó liền thấy một màn như sau:
Sếp của họ ăn mặc bảnh bao đang ngồi vắt chân lên ghế bên phải một cách duyên dáng, bên cạnh thì ôi thôi, một chuyên gia tâm lý gần như dính chặt vào cửa xe, tay chân gầy gò vốn đã mảnh mai rồi, thêm cái ví của cô trông càng nhỏ nhắn hơn. Cô gái dựa vào nỗ lực của bản thân để tách một khoảng cách vô cùng xa với ông chủ của họ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, A Trần nghiêm túc cảm thán: "Thật sự rất xa."
"Đúng vậy." Trợ lí Giang gật đầu, nhìn về phía Bạch San San, cười hiền hòa: "Hóa ra cô Bạch cũng thật thoải mái."
Bạch San San khóe môi giật giật: "....."
Là hai tên ngốc này cảm thấy Bạch San San cô chưa động dao nên nhầm tưởng cô dễ chọc sao? Chủ tớ bọn họ cùng đồng lòng bứt nạt cô phải không? Không làm cô bực đến chết thì không cam lòng phải không?
Cũng may hai người bọn họ cũng không nói thêm câu nào. Vài giây sau, trợ lí Giang xuống xe, vòng qua mở cửa cho Thương Trì, cung kính kéo cửa xe ra.
Thương Trì xuống xe.
Cảm giác áp bức đột nhiên biến mất, Bạch San San vô thức hít sâu một hơi, cảm thấy toàn bộ không khí trong xe bớt ngột ngạt đi nhiều.
Cô bình tĩnh định thần, một lần nữa điều chỉnh khuôn mặt cho thật tốt, ai biết vừa xuống xe cửa xe đã là thảm cảnh, ở đây tình cờ là một con đường sỏi đá, Bạch San San hôm nay đi giày cao gót dài đến năm phân. Không cao, nhưng gót nhọn, cô ấy không có khả năng tự vệ,mũi giày cao gót của cô ngay lập tức chìm vào các khe nứt của đá.
Bạch San San hô uy một cái, cả người dồn về trước.
Nhìn xem, lúc trước cô đã nói gì? Qủa thật năm nay vậy may của mình không tốt. Khó có thể nghĩ rằng người ngồi cùng bàn đã trở thành bệnh nhân của chính cô, và rất có thể mua lại căn nhà cũ của ông nội cô. Đến đây chưa đủ cẩu huyết sao. Không
Định mệnh còn có thể khắc nghiệt hơn nhiều.
Bạch San San nhắm mắt không nói nên lời, đau buồn chuẩn bị đầy đủ để ôm lấy vùng đất dưới chân mình.
Tuy nhiên, suy nghĩ của cô tựa hồ khác với hiện tại một chút.
Ngay trước khi Bạch Sơn Sơn sắp ôm đất, cánh tay của hắn ấy siết chặt lại rồi. Bàn tay nhìn khớp xương rõ ràng mảnh mai sạch sẽ, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, lập tức ngăn cô sắp ngã.
Bạch San San lắc lư, cơ thể lảo đảo nửa bước về phía chịu lực tác động của quán tính, rồi cô gần như không đứng vững.
Cô hơi sững sờ, ngạc nhiên ngẩng đầu.
Mặt của Thương Trì cách mặt cô rất gần, ánh mắt rũ xuống, ngưng trọng nhìn cô không chút biểu cảm.
"......." Bạch San San cảm thấy trong hoàn cảnh này, cô còn có thể nhận thấy lông mi của hắn dày và dài, xinh đẹp, chính mình cũng sắp rụng rời.
"Cảm ơn." Cô nói một cách khô khan.
Thương Trì nhìn chằm chằm Bạch San San không nói lời nào. Cô rất nghe lời, hôm nay không mặc đồ đen nữa, thay vào đó là một chiếc váy không tay màu hồng cánh sen, để lộ chiếc cổ dài trắng nõn, cánh tay gầy guộc và hai đôi chân thon dài thẳng tắp. Cả người nhẹ nhàng hòa trong ánh sáng đèn đường, trắng nõn dịu dàng gần như trong suốt.
Cùng lúc đó, một mùi hương giống như kẹo trái cây hòa với sữa xông vào mũi, Thương Trì liền dời tầm mắt xuống nhìn môi cô.
Đôi hồng nhạt nhỏ nhắn, căng mọng, có lẽ là do ăn đường, đôi môi ánh lên một tia sáng bóng. Đôi mắt anh thâm quầng, ngón trỏ vô thức chạm xuống.
Bạch San San cố gắng cử động, ngăn lại cánh tay kia.
Thương Chi chú ý tới sự mềm mại giữa năm ngón tay của hắn, lập tức thả tay ra, thu hồi ánh mắt. Cô đứng ở xa một chút, hắn không nhìn cô nữa, xoay người đi về phía biệt thự.
Bạch Thiển Sơn xoa xoa cánh tay bị nhéo có chút đỏ lên, cúi đầu khịt mũi rồi đi theo. Vừa bước nhanh vào cửa biệt thự liền nhìn thấy một thanh niên mặc vest đi thẳng về phía bọn họ, dáng vẻ có chút vội vàng.
Một thanh niên tóc vàng với sống mũi cao và vẻ ngoài điển hình của châu Âu, Bạch San San nhướng mày, thầm thở dài, "Chắc chắn rồi, người đẹp chỉ chơi với người đẹp" trong khi ôm lấy sự thuần khiết của một 'lòng yêu cái đẹp ai cũng có', âm thầm đánh giá người trước mắt này.
Chỉ thấy vị tiểu ca ca đang bước nhanh đến bên cạnh Thương Chi, cau mày nói gì đó bằng tiếng Anh, giữa hai lông mày căng thẳng và cung kính.
Tiểu ca ca nói rất nhanh, Bạch San San nhướng tai, thoạt nghe cô chỉ mơ hồ nhận ra một vài từ như "bộ phận Bắc Âu" và "ăn trộm" gì đó, phản ứng là chuyện nội bộ của công ty người khác, không tiện nghe nên đành gác lại. Vì thế cô ngoan ngoãn rũ tai xuống.
Nhìn đông nhìn tây, chán đến chết, cô liền đi dạo quan sát cái biệt thự.
Phong cách trang trí tổng thể của khu biệt thự rất sạch sẽ, đơn điệu, lạnh lẽo, khắp nơi đều tràn ngập không khí cao ngạo như vậy, giống như chủ nhân của anh vậy.
Cách đó không xa, Thương Trì đứng ở đầu cầu thang,người giúp việc đưa khăn tay cho hắn, nhưng Thương Trì lại thản nhiên vẫy tay từ chối.
Trợ lý Giang thu vào mắt cảnh này, liếc nhìn chiếc khăn trên tay của người giúp việc bị ông chủ nghiêm túc từ chối sạch sẽ, sau đó nhìn lại bàn tay vừa dùng cánh tay trực tiếp chạm vào tay Bạch San San của ông chủ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Sau một lúc thì bộ phận Bắc Âu cũng đã báo cáo xong, hỏi: "Sếp, theo anh thì nên xử lí chuyện này như thế nào?"
Hai giây im lặng, Thương Trì nói, "Thông báo cho các chi nhánh trên toàn thế giới, chúng ta sẽ tổ chức hội nghị truyền hình trong năm phút nữa."
"Vâng". Người đàn ông gật đầu, vội vã rời đi.
Một bên trợ lý Giang trên mặt toát ra một tia ngượng nghịu, hướng Bạch San San nói, "Bạch tiểu thư, tiên sinh hiện tại có một ít việc gấp cần xử lý, thực xin lỗi, làm phiền cô đợi một chút."
"....." Vậy càng tốt.
Bạch San San cười phúc hậu, "Không sao, mọi người cứ làm việc đi."
"Cảm ơn cô đã thông cảm." Trợ lý Giang vừa nói xong liền nhìn thấy sếp lớn của mình xoay người lên lầu, anh cũng nhanh chóng đi theo. Không ngờ vừa đi được hai bước, Thương Trì đột nhiên nhớ tới cái gì, bước chân dừng lại, quay đầu lại.
Trong phòng khách tầng một của khu biệt thự, bác sĩ tâm lý nhỏ bé của anh ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế sô pha màu đen, người giúp việc Jinna giao một tách trà trái cây, cô cong môi nhìn ly nước, mỉm cười cảm ơn Jinna, "Trà chanh bưởi thơm quá, cảm ơn cô."
Thương Chi ngơ ngác nhìn nụ cười nơi khóe miệng.
Trợ lý Giang tâm tình khó hiểu, hỏi: "Làm sao vậy tiên sếp?" ( sếp của anh gặp lại tình yê của cuộc đời mình, thất thần một chút thôi ấy mà:>)
Một lát sau, Thương Trì lại quay đầu nhìn về phía phòng làm việc, giọng điệu lạnh lùng không nghe ra được chút cảm xúc nào, "Cô ấy thích đồ ngọt, cô ấy không thích chanh. Kêu phòng bếp chuẩn bị sữa nóng và bánh kem dâu tây. "
"....." Trợ lí Giang khó hiểu, cung kính đáp, "Vâng."
Giọng nói này vừa mềm nhẹ, ngọt ngào, có lực sát thương kinh người, ngay cả tài xế cùng trợ lý Giang đều nhịn không được quay đầu lại ngó Bạch San San liếc mắt một cái.
Thương Trì ngừng xem báo, ngước mắt lên.
Khuôn mặt của Bạch San San rất nhỏ, khuôn mặt như tát nước với những đường nét xinh đẹp nhưng không quyến rũ, mềm mại dịu dàng, thuần khiết vô hại, không có một chút sát khí hay hung hãn, trông cô ấy rất ngoan ngoãn. Lúc này, khuôn mặt cô ấy tràn đầy ý cười, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt đen cong thành hai nếp nhăn, trên miệng vẫn còn ngậm một cây kẹo mút.
Giống như một con mèo nhỏ dễ thương với bàn chân màu hồng.
Chỉ trong nửa giây, trong mắt Thương Trì thoáng hiện lên một tia hứng thú, môi cong lên, giọng điệu chậm rãi, "Xin chào cô Bạch".
Bạch Sơn Sơn đột nhiên giật mình. Cô dường như đã nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt lập tức trống rỗng.
Xin chào, Bạch tiểu thư.
Xin chào, bạn Bạch.
Hai giọng nói nhàn nhạt vang lên trong tâm trí Bạch San San, cùng một giọng nói cô đơn, cùng một giọng điệu vô tình có chút vui đùa, trùng điệp xuyên qua dòng chảy của mười năm.
Cô một lúc xuất thần, nhanh chóng lắc đầu tỉnh táo trở lại, hít vào thở ra, hít sâu, sau khi niệm vài câu kinh Phật, cô cúi người xuống ghế sau của chiếc xe màu đen.
Đặt mông xuống, ngồi ngay bên cạch Thương Trì.
Sau đó liền không nói chuyện nữa, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lấy điện thoại ra, cắn kẹo que, vẻ mặt bình tĩnh mà lướt Weibo.
Trên thực tế, ngoại trừ tuổi học sinh nổi loạn vang danh khắp thiên hạ, Bạch Sơn Sơn vẫn luôn cho rằng mình là một thanh niên tốt ở thời đại này, có rất nhiều đức tính của Phật như "bình thản vô sự". Theo quan điểm của cô ấy, cuộc sống giống như một cuộc điện thoại, bạn cúp máy trước hoặc tôi cúp máy trước, bạn không thể quá nghiêm trọng hóa mọi chuyện, nếu không sẽ rất dễ mất mạng.
Cô thường tự cảnh báo bản thân rằng dù có chuyện gì xảy ra, dù ở trong hoàn cảnh nào, cô cũng nên bình tĩnh, bình tĩnh và bình tĩnh.
Nhưng vào lúc này, ngồi trong chiếc xe sang trọng đầy rẫy cạm bẫy này, Bạch San San cảm thấy tinh thần của mình sắp đến bờ vực sụp đổ.
Con chim này bay tứ phương, nhưng khí thế của trăm ngàn đại quân bên cạnh thật quá sức chịu đựng.
Có thể là do ngồi quá gần.
Nghĩ đến đó, Bạch San San liếc nhìn ánh sáng còn sót lại, đổi tay cầm một cây kẹo mút, hắng giọng, vuốt tóc, sau đó yên lặng dời mông ra khỏi Thương Trì, sau đó di chuyển, di chuyển, lại di chuyển.
Đột nhiên,một giọng nói lạnh lùng như vậy từ bên cạnh vang lên, "Hình như cô Bạch không thoải mái khi ngồi cùng với tôi?"
"......",Bạch Sơn Sơn kích động toàn thân, im lặng, sau đó cười khan nói: "Không phải, tôi rất thoải mái, đặc biệt thoải mái. Ngài Thương là một người dễ gần, hiền lành, tốt bụng, tôi làm sao khó chịu ở chỗ nào."
Người tài xế:"......."
Trợ lí Giang đang ngồi ở ghế phụ: "....."
Bên trong bỗng yên lặng đến kì lạ, tài xế A Trần cùng trợ lí Giang liếc mắt nhìn nhau, ' Cô gái này bị sếp dọa tới ngu luôn hay sao, ở đó nói hươu nói vượn', 'Tôi cũng không biết, cũng không dám hỏi a', biểu tình trên khuôn mặt hai người đều phức tạp, ai nấy ngồi nghiêm chỉnh, im lặng không dám lên tiếng.
Ở ghế sau, Thương Trì không chút biểu tình, khép lại tờ New York Times, " Thật sự là vậy?"
Bạch San San gật đầu như gà mổ thóc: "Dĩ nhiên là vậy rồi."
Thương Trì nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn kia, nhẹ giọng nói: "Ngồi lại đây."
Bạch Thiển Sơn nghi là mình nghe nhầm, "Cái gì?"
Khuôn mặt luôn lãnh đạm của Thương Trì rốt cuộc cũng có chút biểu cảm. Hắn nhướng mày nói: "Cô Bạch cách tôi quá xa."
Bạch Thiển Sơn cười nhìn người đàn ông to lớn ngồi bên cạnh, nghiêm túc hỏi, "Vậy mà xa sao?"
Có thể là duyên phận, có thể là do ý trời, cũng có thể là vận mệnh đã sớm an bài. Mới giây sau khi nói xong lời này, chiếc xe màu đen đã tới cổng biệt thự liền dừng lại. Trợ lý Giang cùng tài xế A Trần đồng loạt nhìn về phía sau.
Sau đó liền thấy một màn như sau:
Sếp của họ ăn mặc bảnh bao đang ngồi vắt chân lên ghế bên phải một cách duyên dáng, bên cạnh thì ôi thôi, một chuyên gia tâm lý gần như dính chặt vào cửa xe, tay chân gầy gò vốn đã mảnh mai rồi, thêm cái ví của cô trông càng nhỏ nhắn hơn. Cô gái dựa vào nỗ lực của bản thân để tách một khoảng cách vô cùng xa với ông chủ của họ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, A Trần nghiêm túc cảm thán: "Thật sự rất xa."
"Đúng vậy." Trợ lí Giang gật đầu, nhìn về phía Bạch San San, cười hiền hòa: "Hóa ra cô Bạch cũng thật thoải mái."
Bạch San San khóe môi giật giật: "....."
Là hai tên ngốc này cảm thấy Bạch San San cô chưa động dao nên nhầm tưởng cô dễ chọc sao? Chủ tớ bọn họ cùng đồng lòng bứt nạt cô phải không? Không làm cô bực đến chết thì không cam lòng phải không?
Cũng may hai người bọn họ cũng không nói thêm câu nào. Vài giây sau, trợ lí Giang xuống xe, vòng qua mở cửa cho Thương Trì, cung kính kéo cửa xe ra.
Thương Trì xuống xe.
Cảm giác áp bức đột nhiên biến mất, Bạch San San vô thức hít sâu một hơi, cảm thấy toàn bộ không khí trong xe bớt ngột ngạt đi nhiều.
Cô bình tĩnh định thần, một lần nữa điều chỉnh khuôn mặt cho thật tốt, ai biết vừa xuống xe cửa xe đã là thảm cảnh, ở đây tình cờ là một con đường sỏi đá, Bạch San San hôm nay đi giày cao gót dài đến năm phân. Không cao, nhưng gót nhọn, cô ấy không có khả năng tự vệ,mũi giày cao gót của cô ngay lập tức chìm vào các khe nứt của đá.
Bạch San San hô uy một cái, cả người dồn về trước.
Nhìn xem, lúc trước cô đã nói gì? Qủa thật năm nay vậy may của mình không tốt. Khó có thể nghĩ rằng người ngồi cùng bàn đã trở thành bệnh nhân của chính cô, và rất có thể mua lại căn nhà cũ của ông nội cô. Đến đây chưa đủ cẩu huyết sao. Không
Định mệnh còn có thể khắc nghiệt hơn nhiều.
Bạch San San nhắm mắt không nói nên lời, đau buồn chuẩn bị đầy đủ để ôm lấy vùng đất dưới chân mình.
Tuy nhiên, suy nghĩ của cô tựa hồ khác với hiện tại một chút.
Ngay trước khi Bạch Sơn Sơn sắp ôm đất, cánh tay của hắn ấy siết chặt lại rồi. Bàn tay nhìn khớp xương rõ ràng mảnh mai sạch sẽ, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, lập tức ngăn cô sắp ngã.
Bạch San San lắc lư, cơ thể lảo đảo nửa bước về phía chịu lực tác động của quán tính, rồi cô gần như không đứng vững.
Cô hơi sững sờ, ngạc nhiên ngẩng đầu.
Mặt của Thương Trì cách mặt cô rất gần, ánh mắt rũ xuống, ngưng trọng nhìn cô không chút biểu cảm.
"......." Bạch San San cảm thấy trong hoàn cảnh này, cô còn có thể nhận thấy lông mi của hắn dày và dài, xinh đẹp, chính mình cũng sắp rụng rời.
"Cảm ơn." Cô nói một cách khô khan.
Thương Trì nhìn chằm chằm Bạch San San không nói lời nào. Cô rất nghe lời, hôm nay không mặc đồ đen nữa, thay vào đó là một chiếc váy không tay màu hồng cánh sen, để lộ chiếc cổ dài trắng nõn, cánh tay gầy guộc và hai đôi chân thon dài thẳng tắp. Cả người nhẹ nhàng hòa trong ánh sáng đèn đường, trắng nõn dịu dàng gần như trong suốt.
Cùng lúc đó, một mùi hương giống như kẹo trái cây hòa với sữa xông vào mũi, Thương Trì liền dời tầm mắt xuống nhìn môi cô.
Đôi hồng nhạt nhỏ nhắn, căng mọng, có lẽ là do ăn đường, đôi môi ánh lên một tia sáng bóng. Đôi mắt anh thâm quầng, ngón trỏ vô thức chạm xuống.
Bạch San San cố gắng cử động, ngăn lại cánh tay kia.
Thương Chi chú ý tới sự mềm mại giữa năm ngón tay của hắn, lập tức thả tay ra, thu hồi ánh mắt. Cô đứng ở xa một chút, hắn không nhìn cô nữa, xoay người đi về phía biệt thự.
Bạch Thiển Sơn xoa xoa cánh tay bị nhéo có chút đỏ lên, cúi đầu khịt mũi rồi đi theo. Vừa bước nhanh vào cửa biệt thự liền nhìn thấy một thanh niên mặc vest đi thẳng về phía bọn họ, dáng vẻ có chút vội vàng.
Một thanh niên tóc vàng với sống mũi cao và vẻ ngoài điển hình của châu Âu, Bạch San San nhướng mày, thầm thở dài, "Chắc chắn rồi, người đẹp chỉ chơi với người đẹp" trong khi ôm lấy sự thuần khiết của một 'lòng yêu cái đẹp ai cũng có', âm thầm đánh giá người trước mắt này.
Chỉ thấy vị tiểu ca ca đang bước nhanh đến bên cạnh Thương Chi, cau mày nói gì đó bằng tiếng Anh, giữa hai lông mày căng thẳng và cung kính.
Tiểu ca ca nói rất nhanh, Bạch San San nhướng tai, thoạt nghe cô chỉ mơ hồ nhận ra một vài từ như "bộ phận Bắc Âu" và "ăn trộm" gì đó, phản ứng là chuyện nội bộ của công ty người khác, không tiện nghe nên đành gác lại. Vì thế cô ngoan ngoãn rũ tai xuống.
Nhìn đông nhìn tây, chán đến chết, cô liền đi dạo quan sát cái biệt thự.
Phong cách trang trí tổng thể của khu biệt thự rất sạch sẽ, đơn điệu, lạnh lẽo, khắp nơi đều tràn ngập không khí cao ngạo như vậy, giống như chủ nhân của anh vậy.
Cách đó không xa, Thương Trì đứng ở đầu cầu thang,người giúp việc đưa khăn tay cho hắn, nhưng Thương Trì lại thản nhiên vẫy tay từ chối.
Trợ lý Giang thu vào mắt cảnh này, liếc nhìn chiếc khăn trên tay của người giúp việc bị ông chủ nghiêm túc từ chối sạch sẽ, sau đó nhìn lại bàn tay vừa dùng cánh tay trực tiếp chạm vào tay Bạch San San của ông chủ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Sau một lúc thì bộ phận Bắc Âu cũng đã báo cáo xong, hỏi: "Sếp, theo anh thì nên xử lí chuyện này như thế nào?"
Hai giây im lặng, Thương Trì nói, "Thông báo cho các chi nhánh trên toàn thế giới, chúng ta sẽ tổ chức hội nghị truyền hình trong năm phút nữa."
"Vâng". Người đàn ông gật đầu, vội vã rời đi.
Một bên trợ lý Giang trên mặt toát ra một tia ngượng nghịu, hướng Bạch San San nói, "Bạch tiểu thư, tiên sinh hiện tại có một ít việc gấp cần xử lý, thực xin lỗi, làm phiền cô đợi một chút."
"....." Vậy càng tốt.
Bạch San San cười phúc hậu, "Không sao, mọi người cứ làm việc đi."
"Cảm ơn cô đã thông cảm." Trợ lý Giang vừa nói xong liền nhìn thấy sếp lớn của mình xoay người lên lầu, anh cũng nhanh chóng đi theo. Không ngờ vừa đi được hai bước, Thương Trì đột nhiên nhớ tới cái gì, bước chân dừng lại, quay đầu lại.
Trong phòng khách tầng một của khu biệt thự, bác sĩ tâm lý nhỏ bé của anh ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế sô pha màu đen, người giúp việc Jinna giao một tách trà trái cây, cô cong môi nhìn ly nước, mỉm cười cảm ơn Jinna, "Trà chanh bưởi thơm quá, cảm ơn cô."
Thương Chi ngơ ngác nhìn nụ cười nơi khóe miệng.
Trợ lý Giang tâm tình khó hiểu, hỏi: "Làm sao vậy tiên sếp?" ( sếp của anh gặp lại tình yê của cuộc đời mình, thất thần một chút thôi ấy mà:>)
Một lát sau, Thương Trì lại quay đầu nhìn về phía phòng làm việc, giọng điệu lạnh lùng không nghe ra được chút cảm xúc nào, "Cô ấy thích đồ ngọt, cô ấy không thích chanh. Kêu phòng bếp chuẩn bị sữa nóng và bánh kem dâu tây. "
"....." Trợ lí Giang khó hiểu, cung kính đáp, "Vâng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.