Cảnh Xuân Lãng Phí

Chương 28: C28: Chương 28

Kỉ Bôi

02/03/2024

Kỷ Ức Dương thường không nghe điện thoại số lạ, nhất là điện thoại số lạ gọi đến trong giờ làm việc. Nhưng sau khi y từ chối cuộc gọi thứ ba liên tiếp, đầu dây bên kia đã gửi tin nhắn: “Ngài Kỷ, tôi là Đồ Tô, có chuyện gấp liên quan đến Đàm Thiếu Tông.”

Kỷ Ức Dương do dự một phút, chẳng biết liệu đây có phải hình thức lừa đảo qua tin nhắn mới không.

Kỷ Ức Dương đứng dậy, nhân viên bộ phận kỹ thuật đang phát biểu dừng lời, y giơ tay ra hiệu mọi người cứ tiếp tục, đẩy cửa đi tới cuối hành lang gọi điện thoại. Người ở đầu bên kia tự giới thiệu lại lần nữa bằng giọng điệu gấp gáp: “Xin lỗi vì đã tuỳ tiện quấy rầy, tôi là Đồ Tô.”

Kỷ Ức Dương từng nghe chương trình radio của Đồ Tô vài lần, dựa trên ấn tượng mơ hồ xác định đây hẳn không phải kẻ mạo danh rảnh rỗi, y trả lời: “Tôi biết cậu, có chuyện gì không?”

“Tình hình trước mắt phức tạp, tôi nói ngắn gọn: dạo trước Thiếu Tông có giúp tôi một việc, tôi cứ tưởng rằng chuyện đã trôi qua êm đẹp, không ngờ Khang Kiều vẫn phát hiện ra. Hiện tại studio của Thiếu Tông đã phải tạm dừng hoạt động vì Khang Kiều, tôi e là chỉ anh mới có thể giúp cậu ấy.”

Dường như Kỷ Ức Dương ngay lập tức nhớ tới lần y gặp Đàm Thiếu Tông ở sân bay vào tháng trước, thoạt trông Đàm Thiếu Tông bồn chồn không yên, mu bàn tay có vết thương mới. Cũng ngay hôm ấy, lúc xếp hàng làm thủ tục bay y đã thoáng thấy một gương mặt quen thuộc giữa đám đông, Kỷ Ức Dương nghĩ lại, đó là Đồ Tô.

Một phỏng đoán hoang đường chợt hiện lên trong đầu Kỷ Ức Dương, nhưng dựa trên những gì Đồ Tô nói về Khang Kiều, Kỷ Ức Dương sợ rằng y đã đoán đúng. Y thẳng thắn, thậm chí là lộ ra vẻ sắc bén xác nhận với Đồ Tô: “Đàm Thiếu Tông giúp cậu việc gì? Tại sao Khang Kiều lại làm khó Đàm Thiếu Tông vì Đàm Thiếu Tông giúp cậu?”

Đồ Tô im lặng một khoảng không ngắn mới trả lời: “Tôi rời bỏ Khang Kiều, dù nghĩ theo ý nghĩa nào đây cũng không phải chuyện dễ dàng, vậy nên tôi mặt dày nhờ Thiếu Tông giúp đỡ.”

Kỷ Ức Dương nắm chặt điện thoại trong tay, y không biết tâm trạng hiện tại của bản thân là gì, y vừa lo lắng vừa sốt ruột, hình như còn có phần tiếc nuối vì cuộc điện thoại xin giúp đỡ này không đến từ Đàm Thiếu Tông.

Y và Khang Kiều rất ít khi bình luận về đời sống cá nhân của nhau, đôi khi y có nghe được vài chuyện nhưng chỉ dừng ở nghe mà thôi, dù cảm thấy không thích hợp, không thoả đáng cũng hoàn toàn không lên tiếng bày tỏ trách nhiệm.

Chuyện trăng hoa của Khang Kiều luôn liên tục không ngừng, Kỷ Ức Dương biết vị phát thanh viên không quá bắt mắt này là người dây dưa với Khang Kiều lâu nhất.

Thấy Kỷ Ức Dương không đáp lời, Đồ Tô tưởng y khó chịu vì Đàm Thiếu Tông tự ý hành động, bèn bổ sung thêm: “Tôi thực sự không còn cách nào khác nên mới xin Thiếu Tông giúp đỡ, tôi biết đó là ân tình cực lớn, có lẽ cả đời này tôi cũng không thể…”

“Tôi biết,” Kỷ Ức Dương cắt lời anh, “Đó là việc Đàm Thiếu Tông sẽ làm.”

Tuy đó không phải việc Kỷ Ức Dương sẽ làm, nhưng y biết Đàm Thiếu Tông sẽ làm. Đối với Kỷ Ức Dương, giúp đỡ bạn bè không cần hồi đáp, đắc tội người không nên đắc tội, thậm chí đặt tương lai sự nghiệp vào những nguy cơ không thể xác định là hành vi rất phi lý trí. Nhưng nếu nhân vật chính đổi thành Đàm Thiếu Tông thì chuyện lại trở nên khá dễ lý giải, nhiều năm trước y đã bắt gặp Đàm Thiếu Tông lẩm nhẩm câu thần chú biết rõ là vô dụng và cố gắng cứu cá vàng mất nước.

Rõ ràng Kỷ Ức Dương không phải người ngây thơ lương thiện như thế, nhưng y lại bị động rơi vào hoàn cảnh đó vì Đàm Thiếu Tông thêm lần nữa – lần trước y đã tự tay mở chai nước lọc, vậy lần này y cần làm gì đây?

Trước hết y bình tĩnh xác nhận tình hình với Đồ Tô xem sự tình đã tệ đến mức nào: “Khang Kiều đã làm gì Đàm Thiếu Tông?”

“Theo lời Khang Kiều, studio đã bị phá thành một mớ hỗn độn, sau đó hẳn là cơ quan phòng cháy chữa cháy và cơ quan thuế đã cử người đến điều tra nhiều vấn đề khác nhau. Anh cũng biết bất kể cuối cùng có trong sạch hay không, loại chuyện này ắt sẽ ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của studio. Mặt khác, chắc chắn anh ta cũng đã liên hệ với nhiều tạp chí và công ty quản lý hợp tác với Thiếu Tông, những dự án chụp ảnh sắp tới hẳn sẽ đều bị huỷ bỏ.”

Kỷ Ức Dương tức giận đến mức đâm ra thấy nực cười: “Đệch mẹ Khang Kiều.”

“Khang Kiều không biết điểm dừng, với tính tình của anh ta, tôi cũng không biết nếu anh ra mặt anh ta có chịu dừng lại hay không. Sự tình bắt nguồn từ tôi nhưng tôi thực sự thực sự không thể quay đầu hoà hợp với Khang Kiều được nữa, thấy anh ta không kiêng dè với Thiếu Tông như vậy tôi lại càng không thể. Xin lỗi ngài Kỷ, tôi đã làm phiền Thiếu Tông rồi giờ lại làm phiền anh.”

Như sợ y không tin Đàm Thiếu Tông đã rơi vào cảnh tứ cố vô thân, Đồ Tô nói tiếp: “Tôi nghĩ bây giờ cũng không còn ai khác có đủ năng lực và sẵn lòng giúp cậu ấy chống lại Khang Kiều, không trông cậy được vào bạn bè, cậu ấy đã không còn qua lại với người chung huyết thống duy nhất kia từ lâu, cậu ấy chỉ có anh.”

Kỷ Ức Dương hoàn toàn không biết chuyện giữa Đàm Thiếu Tông và người nhà. Tuần trước đi ngang qua biệt thự nhà họ Đàm, y còn hỏi Đàm Thiếu Tông có muốn vào chào hỏi không, Đàm Thiếu Tông trả lời “Để hôm khác.” bằng ngữ điệu bình thường như thể hôm khác thực sự sẽ đến.

Kỷ Ức Dương gần như lẩm bẩm: “Tôi không biết họ không qua lại nữa. Tự Đàm Thiếu Tông không muốn nói cho tôi.”

Giọng Kỷ Ức Dương buồn bã quá rõ ràng làm Đồ Tô phải giải thích: “Ngài Kỷ đừng trách cậu ấy, cũng không phải là cậu ấy xa cách với anh, tính tình cậu ấy như thế tất nhiên không muốn nói chuyện này cho ai, Khang Kiều dùng hoàn cảnh của cậu ấy để ép tôi về nước nên tôi mới biết.”

Kỷ Ức Dương cuối cùng cũng nói: “Tôi sẽ xem xét tình huống của Đàm Thiếu Tông.”

Kỷ Ức Dương không đảm bảo với đối phương rằng y nhất định sẽ giải quyết tình thế khó khăn của Đàm Thiếu Tông, tuy đúng là y sẽ giải quyết, nhưng y không định thề thốt với người không liên quan.

“Chờ chút.” Ngay trước khi Kỷ Ức Dương cúp điện thoại, Đồ Tô lại gọi y.

Ở đầu dây bên kia, Đồ Tô trầm mặc rất lâu, tựa như đang phân vân không biết có nên nói chuyện định nói hay không, lông mày Kỷ Ức Dương càng lúc càng nhíu chặt, kiên nhẫn sắp tiêu hao hết sạch, cũng may cuối cùng Đồ Tô vẫn lên tiếng: “Còn nữa, ngài Kỷ, có vài lời tôi không nên nói, nhưng như anh vừa nhắc, Thiếu Tông không phải kiểu người sẵn lòng chia sẻ chuyện riêng. Cứ coi như tôi vượt quá giới hạn đi, lúc anh mới qua New York cậu ấy có tới tìm anh, bật lửa nhựa cậu ấy vẫn luôn dùng chính là chiếc anh cho cậu ấy.”

Kỷ Ức Dương không biết y đã quay về văn phòng bằng cách nào. Phòng họp lắp cửa kính trong suốt, y cúp điện thoại nhưng không trở lại họp, chắc hẳn mọi người thấy kỳ quái lắm, điện thoại trên bàn làm việc reo rất nhiều lần, trợ lý gõ cửa phòng, y không trả lời, trợ lý thấy y khoá trái cửa nên không quấy rầy nữa. Lần trước y cũng ngồi trong văn phòng nhìn sắc trời dần tối, hạ quyết tâm rời xa Đàm Thiếu Tông; bây giờ mùa khác đã sang, mặt trời chậm chạp không lặn, y rùng mình nhớ lại câu cuối cùng Đồ Tô nói khi nãy.

Đúng là y đã từng để ý đến chiếc bật lửa Đàm Thiếu Tông dùng. Lần đầu tiên là lúc làm thủ tục bay đi New York, Đàm Thiếu Tông đứng bên cửa an ninh nói muốn ở lại chờ trợ lý, Đàm Thiếu Tông muốn giao món hàng cấm vừa bị kiểm tra cho trợ lý. Kỷ Ức Dương nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Đàm Thiếu Tông và nhân viên kiểm tra an ninh, họ phát hiện có bật lửa trong túi áo khoác Đàm Thiếu Tông, chỉ là một chiếc bật lửa nhựa mà thôi, Kỷ Ức Dương vẫn luôn nghĩ khi ấy Đàm Thiếu Tông không muốn đi đăng ký kết hôn nên mới nhàm chán tìm cớ. Tới New York, trên ban công căn hộ của y, Đàm Thiếu Tông rất thiếu lễ độ, hút thuốc không tránh đi, cũng không hỏi xem người khác có đồng ý không.

Có phải chiếc bật lửa đó không? Ngày họ chia tay, một chiếc bật lửa đã rơi ra từ túi áo khoác Đàm Thiếu Tông, y dùng nó để đốt điếu thuốc đầu tiên trong đời, sau đó y thả lại chỗ cũ rồi thực sự quên đi. Lúc kiểm tra hành lí xách tay ở sân bay, nhân viên lấy chiếc bật lửa đó ra từ túi áo khoác Đàm Thiếu Tông, ý bảo họ sẽ cho nó vào thùng tái chế đặc biệt đặt bên cạnh, Kỷ Ức Dương nhanh gọn gật đầu đồng ý.

Kỷ Ức Dương tìm số điện thoại Lý Bác Ích, thậm chí không rảnh lo tính toán giờ lệch, vừa nối máy đã hỏi: “Cậu nói cậu từng cho tôi một cái bật lửa, đó là khi nào?”

“Ai vậy? Mẹ kiếp Kỷ Ức Dương, ở đây mới có năm giờ sáng, cậu gọi chỉ để hỏi cái bật lửa từ mấy trăm năm trước? Làm tôi hết hồn, tôi tưởng cậu có chuyện gì.” Lý Bác Ích ngáp một cái, “Cậu nói gì? Bật lửa nào?”

“Lần trước gặp cậu kể cậu từng tình cờ mang một chiếc bật lửa từ Trung Quốc sang New York, sau đó cậu cho tôi. Cậu cho tôi lúc nào?”

“À cậu nói bùa may mắn của tôi hả, để tôi nhớ lại xem, khoảng sau Halloween ít lâu, sinh nhật một người bạn của Bác Dụ, cả nhóm đến quán bar ở West Village, tên gì tự dưng tôi quên rồi, đúng là lần đó, áo khoác của tôi và cậu đặt cạnh nhau, tôi bỏ nhầm vào túi áo cậu. Hôm sau nhớ ra tôi tới tìm cậu, lúc đầu cậu nói không biết, về sau lại bảo là cho người khác rồi.

Kỷ Ức Dương biết đó là lúc nào. Khi ấy y và Lý Bác Dụ mới xác nhận quan hệ không lâu, phần lớn thời gian y luôn đáp ứng mọi yêu cầu của bạn trai, thế nên thường cùng Lý Bác Dụ tham gia các buổi tụ họp bạn bè. Trước đó Kỷ Ức Dương vừa sống trong quân ngũ suốt một năm, cuộc sống sinh viên thành thị bỗng có vẻ vô cùng hấp dẫn, họ giống như mọi cặp đôi trẻ tuổi khác, tích cực tiệc tùng, mượn hộ chiếu của đàn anh trà trộn vào quán bar, cuối tuần đi Maine* ngắm lá phong.

Chính lúc ấy, Đàm Thiếu Tông, người y đã không còn thường xuyên nhớ tới nữa, lại một thân một mình đến New York tìm y, khi đó Đàm Thiếu Tông hẳn còn chưa tròn 18, Đàm Thiếu Tông đã mong đợi những gì? Kỷ Ức Dương không biết. Trong trí nhớ của y, Đàm Thiếu Tông chỉ là một người qua đường không quan trọng y tình cờ gặp trong cửa hàng tiện lợi, suốt quãng đời còn lại không cần nhớ lại tới một giây.

Lúc Lý Bác Ích hỏi đến chiếc bật lửa, y chẳng hề để tâm, đầu tiên nói chưa từng cầm chiếc bật lửa ấy, về sau Lý Bác Ích cứ hỏi đi hỏi lại, y thấy phiền mới nói qua loa: “Tôi đưa người khác rồi.”

“Đưa”, hay đúng hơn là tiện tay đặt xuống, thực ra y không nhớ rõ người nhận đã nhận được bật lửa hay chưa, mà chỉ giống như y tuỳ tiện đặt nó lên chiếc bàn nào đó, và có lẽ bên cạnh có người nào đó đang ngồi.

Y không biết người đó là Đàm Thiếu Tông.



Vì sao Đàm Thiếu Tông lại xuất hiện ở New York? Kỷ Ức Dương không dám nghĩ, rồi lại không kìm lòng được không thể không nghĩ. Sau khi vội vàng rời khỏi Bangkok, y không có hy vọng xa vời rằng Đàm Thiếu Tông sẽ đáp lại tình cảm của y, bởi vì hành động không đến cuộc hẹn đã chứng minh Đàm Thiếu Tông không muốn. Về đến nhà y mau chóng thẳng thắn xu hướng tính dục với gia đình, không phải vì Đàm Thiếu Tông, mà vì Kỷ Ức Dương đã biết y chỉ thích người cùng giới, dù cho không phải là Đàm Thiếu Tông, sau này y cũng muốn đường đường chính chính ở bên người yêu đồng giới nào đó. Có mấy năm Kỷ Ức Dương cứ không muốn nghĩ tới tình cảm y dành cho Đàm Thiếu Tông như vậy, bởi vì lần nào nghĩ tới y cũng thấy xấu hổ nhục nhã. Mãi đến sau này gặp lại, lung tung mơ màng kết hôn, sớm chiều chung chăn chung gối, y mới lại có mong chờ mới: Mười năm trước không thể, lỡ như bây có thể thì sao?

Nhưng thực ra căn bản không cần chờ tới tận bây giờ.

Kỷ Ức Dương chưa bao giờ biết trong mười năm dài đằng đẵng kia Đàm Thiếu Tông cũng từng bật đèn tín hiệu cho y.

Trời đã tối hẳn. Kỷ Ức Dương không gọi tài xế, cũng không gọi trợ lý, tự cầm chìa khoá xe xuống tầng. Lâu lắm không tự lái xe, y nhìn chằm chằm đồng hồ tốc độ một hồi rồi giật mình tự hỏi, nên đi đâu đây?

Đáp án tiêu chuẩn là y muốn đi tìm Đàm Thiếu Tông ngay lập tức để hỏi cho rõ ràng tất cả những chuyện y không biết, nhưng y cảm thấy cần giảm xóc trước. Kỷ Ức Dương rất hiểu lý do tại sao Đàm Thiếu Tông im lặng suốt buổi tối y giãi bày tâm sự ấy, dù y có thổ lộ hay chỉ trích Đàm Thiếu Tông cũng đều không trả lời – bởi vì một khi thời cơ đã trôi qua thì dù có lên tiếng nói ra, có lẽ cũng không thể truyền đạt được một phần mười cảm xúc và tình cảm lúc đó, Đàm Thiếu Tông thà một mình giữ lại toàn bộ ký ức.

Đàm Thiếu Tông luôn luôn là người hành động không quan tâm đ ến kết quả và ý nghĩa, Đàm Thiếu Tông chỉ làm chuyện Đàm Thiếu Tông thích. Vậy nên Đàm Thiếu Tông một mình bay sang nước ngoài tìm Kỷ Ức Dương không phải vì muốn Kỷ Ức Dương hồi đáp điều gì, mà chỉ xuất phát từ cõi lòng mang tâm sự mơ hồ.

Kỷ Ức Dương không biết Đàm Thiếu Tông đã tìm được y bằng cách nào, Đàm Thiếu Tông còn là học sinh cấp ba chờ y giữa đêm khuya giá rét để rồi trông thấy y sánh bước bên người yêu. Đàm Thiếu Tông phóng khoáng gấp ba trăm lần nhân vật chính phim truyền hình nên mới có thể chịu đựng không chạy ra trước mặt y chất vấn: “Chẳng phải anh thích tôi sao?”. Đàm Thiếu Tông có được một chiếc bật lửa, người ta chỉ vô tâm để lại nhưng hình như với anh như vậy là đủ, từ đó về sau anh đã dùng nó rất nhiều rất nhiều năm.

Đàm Thiếu Tông sợ nhất là dùng tình yêu làm cớ trói buộc người khác, anh đã chứng kiến bố mẹ tra tấn lẫn nhau trong một mối quan hệ khó coi chỉ vì chút ít gì đó gọi là tình yêu. Năm Đàm Thiếu Tông học lớp năm, trường học có hoạt động yêu cầu cả bố cả mẹ tham gia, Phương Vân Lệ nhắc tới, Đàm Khang lấy cớ công việc không đi được. Hôm ấy Phương Vân mất hết phong thái, hỏi Đàm Khang có nhớ hồi mới ở bên nhau, có lần ông ta đi công tác xa gọi điện nói nhớ Phương Vân Lệ, thế là vừa cúp điện thoại Phương Vân Lệ đã lên máy bay đến gặp ông ta. Sau khi Đàm Khang họp xong, họ cùng tham quan thắng cảnh địa phương, treo móc khoá tình yêu, Phương Vân Lệ chất vấn Đàm Khang: “Tôi đã đi tìm anh thế nào? Một tấm vé máy bay bằng ba tháng trích hoa hồng ở quán lẩu, tôi có bắt anh hy sinh như vậy không? Chỉ là một hoạt động gia đình thôi, tài xế mất có hai mươi phút đưa anh qua đó, nó là con anh, mẹ kiếp giáo viên yêu cầu trẻ con phải có bố!”

Đàm Thiếu Tông ở trong phòng ngủ, cửa phòng không cách âm nhiều, Đàm Thiếu Tông nhỏ xíu không hiểu rốt cuộc tình yêu là gì, nhưng cậu đã biết mối quan hệ của bố mẹ bất thường. Cậu nghĩ mẹ không nên nói như thế, mẹ tự nguyện đến gặp bố, bố chỉ nói nhớ mẹ chứ không bắt mẹ phải đi, mẹ tự tới mà. Lúc móc khoá tình yêu hẳn mẹ đã rất hạnh phúc, hạnh phúc cũng là tự nguyện, tại sao bây giờ lại lôi việc ấy ra để ép bố tham dự hoạt động gia đình?

Vậy nên dù đã làm ra hành động lãng mạn rung động lòng người, dù nắm trong tay đòn sát thủ có thể khiến Kỷ Ức Dương lập tức đầu hàng, Đàm Thiếu Tông vẫn chẳng nói một lời, hoàn toàn không có ý định dùng chuyện này để mặc cả giữ chân người đã quyết định rời đi. Một khi nói ra, mức độ quan trọng của những tâm sự đó sẽ giảm đi ngay tức khắc.

Công nghệ thực tế ảo là chủ đề mới nóng hổi mà tất cả công ty khoa học kỹ thuật đều muốn nắm bắt, cáo bạch và báo cáo thường niên đã chỉ ra rõ ràng – Hựu Chỉ không phải ngoại lệ. Sau vài cuộc họp, Kỷ Ức Dương chợt có lòng riêng, y muốn phục dựng cảnh mặt trời lặn ngày đó. Nhưng hình ảnh có giống thật đến đâu cũng chỉ là ảo tưởng dựng lên từ một chuỗi số liệu mà thôi, y mãi mãi không thể biết nếu Đàm Thiếu Thông đúng hẹn ở Bangkok, hoặc nếu y nhận ra Đàm Thiếu Tông ở New York, thì câu chuyện cũ của họ sẽ được viết lại như thế nào.

Kỷ Ức Dương rời khỏi bãi đỗ xe, y gọi Khang Kiều hai, ba cuộc nhưng đều bị từ chối. Y do dự một lát ở giao lộ đầu tiên, quyết định đổi hướng tới nhà họ Đàm trước. Kỷ Ức Dương hiểu lầm lời Đồ Tô nói, y tưởng Đàm Khang chủ động cắt đứt quan hệ với Đàm Thiếu Tông. Sự chán ghét và phẫn nộ với Đàm Khang tạm thời kéo Kỷ Ức Dương ra khỏi cảm xúc hỗn loạn, dự báo thời tiết báo sắp mưa, Kỷ Ức Dương đè chân ga đến tốc độ cao nhất cho phép, chạy tới khu biệt thự.

Biệt thự nhà họ Đàm và biệt thự nhà họ Kỷ cùng lắm chỉ cách nhau 200 mét, thế nhưng đã rất lâu Kỷ Ức Dương không bước qua cánh cửa nhà họ Đàm. Y luôn phản cảm không muốn giao lưu với Đàm Khang, lúc nào Đàm Khang cũng dễ dàng toát ra vẻ đáng khinh. Lần này Kỷ Ức Dương không đến tìm Đàm Khang với tư cách là con cháu thế hệ sau, y từng cho ông ta một cọc tiền to, mà với người yêu tiền như Đàm Khang thì người cho tiền chính là ông bà tổ tiên, vậy nên hôm nay Kỷ Ức Dương tới làm ông bà tổ tiên. Đàm Khang đã nhận tiền thì ít nhất cũng cần có nhận thức cơ bản, ông ta không được không biết kiêng dè để mặc bản thân và vợ con ức hiếp Đàm Thiếu Tông như thế nữa.

Người mở cửa là dì giúp việc nhà họ Đàm, trông thấy Kỷ Ức Dương bà có vẻ rất bất ngờ, lúng túng không biết nên xưng hô với y ra sao cho phải, ậm ừ không nói nên lời.

Thậm chí trước mặt bà Kỷ Ức Dương cũng không thèm che giấu ác cảm với chủ nhân căn nhà này, giọng điệu nói chuyện không hoà hoãn hơn chút nào: “Đàm Khang có ở nhà không?”

Câu này dì trả lời được: “Tuần trước cô Thiếu Hinh sinh con, dạo này ông chủ và bà chủ đều ở bên nhà ấy.”

“Đàm Thiếu Hinh không thuê nổi người giúp việc?”

“Có có, lúc nào cũng có người giúp việc, có cả người giúp việc chuyên chăm sóc trẻ sơ sinh và mẹ ở cữ. Nhưng ông bà chủ vẫn không yên tâm, hơn nữa đây còn là đứa cháu đầu tiên, họ yêu thương nhớ nhung vô cùng.”

Đâu phải nhà họ Đàm không có tình thân và tình cảm chân thành, chỉ là họ không chịu bố thí cho Đàm Thiếu Tông chút nào.

Kỷ Ức Dương hỏi tiếp: “Gần đây Đàm Thiếu Tông có về không?”

Dì giúp việc liếc y một cái, cúi đầu đáp: “Không.”

“Có phải lâu lắm rồi Đàm Thiếu Tông không về đây không?”

Ý ám chỉ trong câu càng lúc càng rõ ràng, thoạt trông dì giúp việc có chuyện muốn buột miệng nói ra, nhưng đến giây sau lại nhẫn nhịn không lên tiếng.

Kỷ Ức Dương không muốn làm khó bà, yên lặng chờ một lát không thấy gì, y chào tạm biệt rồi rời đi. Đi được vài bước, dì giúp việc chợt gọi Kỷ Ức Dương: “Cậu Kỷ!”

Bà làm việc ở nhà họ Đàm đã nhiều năm, nói thật bà chủ đối xử với bà không tệ, tuy luôn bày ra bộ dạng chủ nhân hất hàm sai khiến nhưng chủ nào mà chẳng thế; bà Đàm hơn ở chỗ trả thù lao cao, hào phóng cho bà quần áo cũ. Lúc con gái bà sinh con không ai chăm sóc, bà Đàm còn cho phép bà nghỉ dài hạn nửa năm. Bà luôn nhớ ơn, hơn nữa hay tin người giúp việc thay thế bị đuổi việc vì lắm miệng, bà càng thêm chú ý không bàn tán chuyện riêng tư của gia chủ với những người giúp việc nhà khác. Dù chứng kiến vài chuyện không thể đồng tình, cùng lắm bà cũng chỉ kể qua loa với chồng con ở quê, chứ chưa bao giờ nhắc đến với người ở đây.

Nhưng hôm nay nhà không có ai, lại thêm người hỏi chính là nửa kia của Đàm Thiếu Tông, tuy bà thấy chuyện hai người đàn ông ở bên nhau rất khó hiểu, nhưng kết hôn ấy mà, kết hôn nghĩa là dù mưa gió vẫn chung thuyền.

Đã gần nửa năm Đàm Thiếu Tông không về nhà họ Đàm, bà có chậm chạp đến mấy cũng ý thức được có chuyện gì đó đã xảy ra. Lần cuối cùng Đàm Thiếu Tông về đây bà đang chuẩn bị đồ ăn trong bếp, tuy không nghe hết toàn bộ câu chuyện nhưng bà cũng biết được đôi chút.

Đàm Thiếu Tông lương thiện, đức tính này đã bộc lộ từ khi Đàm Thiếu Tông còn là một đứa trẻ. Tuy người trong nhà này gọi bà là “dì”, nhưng thực ra ai cũng biết thân phận bà là người hầu, từ đầu đến cuối bà chỉ nhận được sự tôn trọng từ Đàm Thiếu Tông.

“Lúc trước một quý cậu Đàm về một lần, nhưng gần nửa năm nay không còn về nữa, cụ thể có chuyện gì không thoải mái tôi không tiện hỏi nhiều. Tôi chỉ có thể nói tôi cảm thấy chuyện không thoải mái đó không phải do cậu Đàm. Cậu Kỷ,” Bà lại gọi y, “Cậu đối xử tốt với Thiếu Tông chút đi.”

Lời này rất quen thuộc, trên bàn ăn không lâu trước đây Kỷ Ức Dương từng dặn dò mẹ y hệt như vậy.

Thì ra Đàm Thiếu Tông là kẻ đáng thương trong mắt nhiều người đến thế.

Trước kia Kỷ Ức Dương luôn nghĩ bản thân đối xử với Đàm Thiếu Tông rất tốt, tới tận khi ly hôn y mới cảm thấy hình như cũng không tốt đến vậy. Y yêu Đàm Thiếu Tông bằng phương thức võ đoán, thậm chí không thèm bỏ công sức tìm hiểu xem rốt cuộc Đàm Thiếu Tông muốn gì và không cần gì. Bởi vậy lúc này đây đối mặt với lời nhờ vả của dì giúp việc, nhất thời y cũng chẳng biết phải hồi đáp ra sao.

Thấy y không nói lời nào, dì giúp việc tưởng mình nói chuyện quá đột ngột, không đúng mực, nên vội vàng bổ sung: “Bây giờ cậu là người nhà của cậu ấy. Tôi nghĩ cậu là người rất khác biệt trong lòng cậu ấy, bởi vì lúc trước ngài Đàm cũng từng sắp xếp hôn nhân cho cậu ấy, nhưng cậu ấy sống chết không chịu, quậy phá thực sự rất khó coi. Cậu ấy có ông bố giàu có nhưng số mệnh rất khổ, người nhà này đâu có coi cậu như người thân, hồi mới tới ngày nào cũng phải chịu giày vò.”

Kỷ Ức Dương biết con ngoài giá thú thường không được chào đón, thỉnh thoảng Đàm Thiếu Hinh và Đàm Thiếu Nhuỵ vẫn trực tiếp sỉ nhục về chế nhạo Đàm Thiếu Tông trước mặt người khác, nhưng y luôn nghĩ dẫu sao họ cũng là người có giáo dục, hẳn không đến mức thực sự làm chuyện gì quá ác độc với Đàm Thiếu Tông cùng tuổi. Thực ra không chỉ mình Kỷ Ức Dương không biết, đến tận khi nhà họ Đàm thuê người giúp việc tạm thời không biết giữ miệng kia, người lớn trong cả khu biệt thự này mới rõ tình hình thực tế. Lúc ấy Kỷ Ức Dương đang ở Mỹ, tất nhiên Sầm Mỹ Luân không rảnh rỗi đến mức gọi điện thoại quốc tế cho con trai để nói câu chuyện không liên quan này.

Dì giúp việc đã dùng tới hai chữ “giày vò”, Kỷ Ức Dương cảm thấy nếu tiếp tục truy hỏi có lẽ y sẽ nhận được đáp án không thể chấp nhận nổi, vậy nhưng y vẫn hỏi: “Họ đối xử với Đàm Thiếu Tông thế nào?”

“Ôi, người như tôi mà nói ra thì không thích hợp lắm, nhưng tôi tin cậu hỏi vì ý tốt, nói với cậu chắc không sao đâu. Nói việc nhỏ rất nhiều năm trước, ngày đầu tiên cậu ấy đến tôi đã chuẩn bị giường gối chăn ga đâu ra đấy, ăn bữa xế xong cô Thiếu Hinh và cô Thiếu Nhuỵ đổ mấy lọ màu nước lên giường cậu ấy, tôi đâu có biết, cậu ấy cũng không nói với tôi, tới sáng sớm hôm sau mới tìm tôi hỏi chỗ giặt chăn ga ở đâu, bây giờ nhớ lại tôi vẫn thấy khó chịu. Còn ngày đầu tiên đi học trường mới nữa, hình như cậu cũng học trường đó, hẳn là biết quy định trang phục của trường, cậu ấy vừa đến nên mới chỉ nhận một bộ đồng phục và một đôi giày. Buổi sáng hôm đó, hai chị em bày trò giống nhau, một bên đổ coca lạnh, một bên đổ mật ong nóng vào giày cậu ấy. Bề ngoài trông không vấn đề gì nhưng thực ra miếng lót giày đã ướt sũng dính dớp, một bên nóng một bên lạnh. Bà chủ thấy nhưng không nói gì, thực ra tôi cũng thấy, nhưng bà chủ đã mặc kệ thì tôi cũng không có tư cách can ngăn, bây giờ nghĩ đến thực sự thấy có lỗi với cậu ấy. Sau đó cậu ấy phải đeo đôi giày ấy đi học.” Nói đến đây dì giúp việc bắt đầu nghẹn ngào.

Gương mặt Kỷ Ức Dương vẫn không có biểu cảm gì, y chỉ cảm thấy không thể đứng vững, y cần có thứ gì đó chống đỡ.

Vậy nên buổi chiều y tới phòng Đàm Thiếu Tông ấy, Đàm Thiếu Tông đã tự ga giường dính màu nước ư? Căn phòng trông có vẻ sạch sẽ ngăn nắp, lúc Kỷ Ức Dương bước vào Đàm Thiếu Tông đang yên lặng bọc bìa sách mỹ thuật; Đàm Thiếu Tông không hề có vẻ hung hăng của người vừa bị bắt nạt, thậm chí còn hào phóng chia sẻ mô hình thuyền yêu thích nhất với Kỷ Ức Dương. Đàm Thiếu Tông biểu hiện vô cùng khéo léo, không một ai biết Đàm Thiếu Tông vừa chịu “giày vò”. Khi ấy Đàm Thiếu Tông mới 12 tuổi.



Kỷ Ức Dương không xử lý bất cứ công việc gì kể từ khi rời phòng họp, y chỉ ngồi sững sờ một chỗ mà thôi, đáng lẽ không nên thấy mệt mỏi, nhưng lúc này y lại cảm thấy đứng thẳng thôi cũng rất khó khăn. Y không biết phải nói gì với dì giúp việc, dì không giúp đỡ Đàm Thiếu Tông lấy một lần, y cũng không.

Y tin lời Đàm Thiếu Nhuỵ nói Đàm Thiếu Tông không có gia giáo, biết có người chờ mà vẫn ngủ nướng, quá giờ hẹn rất lâu Đàm Thiếu Tông mới xuất hiện nhưng lại không cười nói, không chào hỏi, chỉ cúi đầu im lặng theo sau, bước chân vừa chậm vừa gián đoạn, đi có một quãng ngắn mà dừng lại buộc dây giày hai, ba lần.

Kỷ Ức Dương 13 tuổi chưa bao giờ nghĩ rằng có thể đã có lý do bất khả kháng nào đó khiến Đàm Thiếu Tông đến muộn và đi chậm, ví dụ như có người giở trò với đôi giày của Đàm Thiếu Tông làm việc đi lại rất khó chịu.

Kỷ Ức Dương vốn cho rằng y chỉ bỏ lỡ tín hiệu của Đàm Thiếu Tông một lần, nhưng hoá ra ở khúc dạo đầu của câu chuyện cũ, trước cả New York và Bangkok, họ đã bỏ lỡ nhau ngay trước cửa nhà.

Nhìn thấy Đàm Thiếu Tông lần thứ ba là Kỷ Ức Dương đã mất kiên nhẫn, sự tin tưởng Đàm Thiếu Tông trong y dần dần biến mất.

Phần tính cách tự phụ chiếm thế áp đảo, dù về sau lại rung động với Đàm Thiếu Tông thêm lần nữa, Kỷ Ức Dương cũng không bao giờ chịu gỡ bỏ cái mác xấu xa y gán cho Đàm Thiếu Tông. “Biết Đàm Thiếu Tông không tốt nhưng vẫn thích Đàm Thiếu Tông”, đây là điều khiến y càng thêm tự mãn – kể cả trong môn học tình yêu y cũng khiêu chiến đề bài khó, yêu người không phù hợp, yêu người không đủ tốt.

Kỷ Ức Dương từng nghĩ y nên học cách chấp nhận những điểm y không thích ở Đàm Thiếu Tông, Đàm Thiếu Tông tuỳ tiện và không coi trọng tình cảm, y tự thuyết phục bản thân rằng không sao đâu, đừng so đo tính toán, nhưng y chưa bao giờ nghĩ hiểu biết của y về Đàm Thiếu Tông có thể sai. Dù một buổi tối cách đây không lâu Đàm Thiếu Tông từng nói anh không dễ dàng thích một người đến thế.

Bầu không khí ấm áp bình yên, nhưng lòng Kỷ Ức Dương không tin những lời ấy. Cuộc trò chuyện decibel* cao giữa nhóm thiếu nữ và Đàm Thiếu Tông trên chuyến xe tham quan mùa thu, mối quan hệ với hết tiểu thư nhà giàu này đến tiểu thư nhà giàu khác, những tin đồn tình ái vô tận với các người mẫu, đây chính là hiểu biết của Kỷ Ức Dương về Đàm Thiếu Tông suốt nhiều năm qua. Lúc ấy Kỷ Ức Dương không phản bác vì y muốn thay đổi cách yêu Đàm Thiếu Tông, y muốn bao dung hơn.

Bây giờ Kỷ Ức Dương đã thoát ra khỏi định kiến của chính y, hoá ra mọi sự thật không hay về Đàm Thiếu Tông đều là giả định chủ quan của y, còn tình yêu của y chỉ là tự thoả mãn bản thân.

Kỷ Ức Dương trở lại xe, không biết trời mưa từ bao giờ. Từ lúc nghe điện thoại của Đồ Tô, y đã không ngừng trải qua đủ loại cảm xúc xa lạ, khi nãy tạm biệt dì giúp việc y thấy giọng mình hơi nghèn nghẹn. Khóc lóc không hợp với y, y nghĩ có lẽ Đàm Thiếu Tông cũng không cần loại tỉnh ngộ và thương cảm muộn màng rẻ tiền này. Kỷ Ức Dương cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cõi lòng trước giờ chưa bao giờ mờ mịt đến thế.

Y hẳn nên đi tìm Đàm Thiếu Tông, nhưng bây giờ y còn có ít dũng khí hơn cả trước khi tới nhà họ Đàm. Vì trời mưa nên đường tắc hơn lúc đến rất nhiều, y máy móc quan sát tình hình giao thông phía trước. Điện thoại di động phát sáng nãy giờ, màn hình hiển thị số điện thoại Đàm Thiếu Tông, y muốn gọi hỏi Đàm Thiếu Tông đang ở đâu và nói rằng y có việc cần gặp. Nhưng chắc chắn Đàm Thiếu Tông sẽ hỏi y có việc gì, y không biết trả lời ra sao, chuyện đó không thể nói rõ ràng qua điện thoại.

Hình như đài phát thanh trên ô tô đã chuyển sang kênh tin tức, đài đưa tin về biến động chỉ số chứng khoán mở cửa của NASDAQ*, băng nhóm lừa đảo sa lưới sau 20 năm, dự báo thời tiết đêm nay tiếp tục có mưa. Kỷ Ức Dương nghe đến phiền lòng, cúi đầu định tắt đài, nào ngờ một âm thanh còn to hơn cả tiếng đài đột ngột vang lên:

“Rầm——!”

Hôm nay Đàm Thiếu Tông đã dành gần tám tiếng đồng hồ làm việc với luật sư và cố vấn thuế.

Rõ ràng đập phá studio chưa đủ khiến Khang Kiều vừa lòng. Đàm Thiếu Tông đã cho nhân viên nghỉ làm một tuần rồi thuê người giúp việc xử lý đống lộn xộn trong studio. Sau khi đồ dùng và đồ trang trí hỏng hóc được dọn hết đi, studio chưa bao giờ trống trải đến thế.

Cũng may công việc gấp gáp nhất lúc đó không bị ảnh hưởng. Đàm Thiếu Tông để ổ cứng di động và máy tính xách tay lưu trữ ảnh Ôn Nghi Tiêu dưới tầng nên đã thoát được một kiếp nạn. Nhưng cáp mạng internet của studio không có may mắn tránh khỏi tai họa, Đàm Thiếu Tông dứt khoát nghiêm túc xử lý ảnh ngoại tuyến, mất gần hết một đêm, xong việc anh bật dữ liệu di động gửi ảnh cho thương hiệu và công ty quản lý Ôn Nghi Tiêu.

Đàm Thiếu Tông đã hợp tác với thương hiệu này nhiều lần và anh cũng quen biết người phụ trách liên lạc. Đàm Thiếu Tông hiểu rõ thói quen làm việc của người phụ trách, nếu nhận được tài liệu trong giờ hành chính, anh ta sẽ phản hồi rất nhanh để tránh những tranh luận không cần thiết vì bỏ sót thông tin và vấn đề đường truyền. Lần này là ngoại lệ, ảnh đã gửi đi thành công, nửa tiếng sau Đàm Thiếu Tông vẫn chưa nhận được bất cứ phản hồi nào.

Phản hồi chưa đến, người vốn đang được nghỉ ở nhà là Kim Khiết đã xuất hiện. Hai mắt Kim Khiết hơi sưng, thoạt trông như vừa khóc. Cho là cô buồn bã vì thấy studio thay đổi, Đàm Thiếu Tông cười cười khai sáng cho cô: “Khóc cái gì mà khóc, cải tạo studio sang phong cách tối giản thịnh hành mà chẳng tốn đồng nào, chúng ta không lỗ.”

Kim Khiết không đáp lời, đưa điện thoại cho Đàm Thiếu Tông xem với vẻ mặt nghiêm trọng.

Màn hình hiển thị đăng nhập tài khoản email chính thức của studio, hơn mười email mới được gửi tới liên tiếp, Đàm Thiếu Tông ấn mở lá thư đến từ một công ty quản lý người mẫu, nội dung viết sau khi bàn bạc nội bộ, công ty quyết định tạm thời huỷ bỏ kế hoạch chụp ảnh đã sắp xếp trước đó.

Đàm Thiếu Tông nhanh chóng hiểu ra, anh hỏi Kim Khiết: “Mười mấy email đều báo hủy lịch chụp?”

“Tất cả đều như vậy.” Kim Khiết trả lời.

Đàm Thiếu Tông bỗng thở phào nhẹ nhõm, Khang Kiều liên tục làm khó anh có nghĩa là ít nhất Đồ Tô vẫn chưa bị bắt về nước. Đàm Thiếu Tông còn có phần khâm phục Đồ Tô, sau khi tận mắt chứng kiến thế lực và thủ đoạn của Khang Kiều, anh mới hiểu trước kia Đồ Tô phải sống cuộc sống như thế nào và quyết tâm rời đi kia bao gồm biết bao nhiêu dũng khí.

Tầm mắt Đàm Thiếu Tông quay về màn hình máy tính, anh giao việc cho Kim Khiết: “Mau cho anh dùng ké mạng đi, tệp này nặng quá, gửi thêm lần nữa là anh phải bớt tiền ăn mất.”

Kim Khiết phẫn nộ với kiểu thờ ơ này của anh: “Giờ anh vẫn đang xử lý ảnh cho mấy người đó?!”

Đàm Thiếu Tông đứng dậy vỗ vỗ vai Kim Khiết, nhìn cô nói: “Người mẫu đẹp, cảnh cũng đẹp, sao phải làm khó những thứ xinh đẹp?”

Ba ngày sau đó, Đàm Thiếu Tông còn tiếp đón cơ quan phòng cháy chữa cháy đến studio kiểm tra định kỳ và đề xuất nhiều ý kiến cải tạo khắc phục, sau cơ quan phòng cháy chữa cháy là cơ quan thuế yêu cầu tiến hành kiểm tra và xác minh tình hình nộp thuế của studio trong ba năm qua.

Vì thế nên hôm nay Đàm Thiếu Tông mới gọi luật sư và cố vấn thuế tới cùng bàn bạc tìm kiếm kế sách ứng phó. Trước việc studio bị điều tra thuế, cố vấn thuế còn kích động hơn cả Đàm Thiếu Tông, anh ta cảm thấy sự chuyên nghiệp của mình bị nghi ngờ. Các thủ tục thuế anh ta hỗ trợ studio thực hiện hoàn toàn nằm trong khuôn khổ pháp luật, nếu không phải doanh thu của studio không đủ lớn để trở thành tấm gương nộp thuế kiểu mẫu trong khu vực, có khi họ đã nhận được cờ thưởng danh dự vì nộp thuế quá đủ quá đều từ lâu.

Luật sư lên tiếng đề xuất mọi người vẫn nên bình tĩnh, từ từ phân tích xem liệu có sơ hở nào có thể bị lợi dụng hay không. Tình hình trước mắt rõ ràng là Đàm Thiếu Tôn đắc tội người ta, mà một khi đã dính líu đến chuyện điều tra thuế thì dù trong sạch đến đâu cũng rất khó tránh khỏi chỉ trích.

Đàm Thiếu Tông không thích họp nhưng bây giờ đâu thể bỏ gánh mặc kệ. Cuộc họp kéo dài từ chiều đến tối, anh ngồi vẽ hết sáu trang sổ tay. Hơn tám giờ trời đột ngột đổ mưa, mưa rơi ào ào khiến sự kiên nhẫn của Đàm Thiếu Tông tăng tốc xói mòn – anh rất không thích mưa to và bão tuyết.

Tiếng mưa rơi chưa ngừng chuông điện thoại đã dồn dập reo vang, màn hình hiện số máy bàn xa lạ, trông có vẻ rất giống cuộc gọi lừa đảo, Đàm Thiếu Tông nhấn từ chối. Đầu dây bên kia thực sự rất kiên trì, cứ gọi đi gọi lại không ngừng. Cuộc thảo luận trong phòng dừng lại giữa tiếng chuông điện thoại ngắt quãng, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Đàm Thiếu Tông.

Đến lần thứ sáu, Đàm Thiếu Tông nghe máy, quả nhiên là cuộc gọi lừa đảo hoặc bán hàng: “Anh có phải anh Đàm không? Đây là bệnh viện Nhân Mục.”

Đàm Thiếu Tông cúp máy, anh chưa bao giờ đến bệnh viện này và cũng không có ý định đến.

Bên kia thế mà rất to gan, lại gọi thêm lần nữa, Đàm Thiếu Tông chưa kịp làm khó, người kia đã nói rất nhanh: “Nhóm người bị thương trong một vụ tai nạn giao thông vừa được đưa tới bệnh viện chúng tôi, anh có quen biết Kỷ Ức Dương không?”

—————————

Chú thích:

1) Maine: một bang ở vùng Đông Bắc Hoa Kỳ, có phong cảnh rất đẹp.

2) Decibel: đơn vị đo cường độ âm thanh, decibel càng lớn nghĩa là âm thanh càng to.

3) NASDAQ: nguyên văn là National Association of Securities Dealers Automated Quotation System – một sàn giao dịch chứng khoán Hoa Kỳ. Đây là sàn giao dịch điện tử lớn thứ hai tại Hoa Kỳ hiện nay, chỉ sau NYSE.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cảnh Xuân Lãng Phí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook