Cảnh Xuân Lãng Phí

Chương 30: C30: Chương 30

Kỉ Bôi

02/03/2024

Editor: HThanh346

---------------------------

Bốn giờ sáng Đàm Thiếu Tông về đến nhà, năm phút sau anh nhận được điện thoại báo bình an của Kỷ Ức Dương đúng như hứa hẹn.

Hình như y thấy kiểu gọi điện này rất ấu trĩ: "Có phải hơi quá rồi không? Tai nạn giao thông là sự việc xác suất nhỏ, không lý nào lại xảy ra với anh hai lần một ngày."

Đàm Thiếu Tông vội vàng cắt ngang câu nói không may mắn của y: "Lúc tắm anh nhớ cẩn thận, đừng để vết thương dính nước."

"Anh biết rồi, nhưng vừa nãy có chuyện quên không nói, sau khi cải tiến, chắc chắn sản phẩm thế hệ sau sẽ có điểm khác thế hệ trước, em nói em thích những thứ không thay đổi, vậy nên không có Kỷ Ức Dương 1.0, 2.0, 3.0, chỉ có Kỷ Ức Dương."

Đàm Thiếu Tông rất không quen Kỷ Ức Dương lặp lại những lời ấu trĩ anh nói trong hoàn cảnh và cảm xúc đặc biệt ở cuộc trò chuyện bình thường thế này, anh cũng không nghĩ có người lại nghiêm túc xâu chuỗi và phân tích mấy câu bịa đặt vô nghĩa đó. Anh đổi chủ đề: "Năm tiếng nữa đến giờ đi làm rồi, anh ngủ sớm đi."

Nói xong anh lại nhanh chóng bổ sung: "Từ từ, anh đừng nói gì, mười giây sau hẵng tắt điện thoại."

Hai bên đầu dây điện thoại đều yên tĩnh. Tuy Kỷ Ức Dương không hiểu ý Đàm Thiếu Tông nhưng vẫn nghe lời yên lặng giữ cuộc gọi kéo dài. Đàm Thiếu Tông chỉnh to âm lượng cuộc gọi, tiếng hít thở của Kỷ Ức Dương vẫn không rõ ràng, anh nín thở, im lặng tập trung lắng nghe một lát, mười giây sau ngắt điện thoại.

Người khuyên người khác ngủ sớm là Đàm Thiếu Tông lại không ngủ được, cũng may công việc của anh đã bị hủy hết, hôm sau không có chuyện gì cần giải quyết. Trải qua một đêm tâm trạng phập phồng lên xuống, hiếm khi Đàm Thiếu Tông có cảm giác đói bụng rõ ràng, anh tìm thấy vài miếng bánh mì nướng trong tủ lạnh, ăn qua loa cho đỡ đói rồi ngồi xuống trước máy tính mở hòm thư.

Vẫn không có tin tức Đàm Thiếu Tông mong đợi, anh thở dài một hơi, tiếp tục làm những việc mấy ngày nay anh liên tục làm: gửi cold email* tự chào hàng bản thân với các công ty quản lý và tạp chí nước ngoài.

Thực ra Tống Từ và Ôn Nghi Tiêu đều đã liên hệ với Đàm Thiếu Tông nhưng anh không trả lời. Không đáng ảnh hưởng đến người khác vì Khang Kiều, Đàm Thiếu Tông nghĩ nếu Khang Kiều cứ ngang ngược tới cùng thì anh có thể cân nhắc nhận vài dự án nước ngoài, Khang Kiều cũng chẳng lo được chuyện ở xa đến thế. Hiện tại anh đã cắn răng gửi không ít email, nhưng qua nửa tuần vẫn chưa nhận được phản hồi thực sự nào, Đàm Thiếu Tông bất chấp nghĩ, cùng lắm là đóng cửa studio rồi đổi nghề hoặc là quay về đi học tiếp.

Sáng sớm Kỷ Ức Dương xuất hiện ở văn phòng với vết thương trên mặt làm trợ lý Sở sợ hết hồn. Y tỏ ra không muốn nói nhiều về sự cố tối hôm qua, chỉ thuận miệng hỏi kết quả liên lạc với công ty bảo hiểm. Chờ trợ lý Sở báo cáo xong lịch trình quan trọng ngày hôm nay, Kỷ Ức Dương hỏi anh ta: "Lúc trước có tạp chí thời trang mời phỏng vấn độc quyền đúng không? Anh trả lời họ đi, nói tôi đồng ý."

Sở Tuần nhắc y: "Hình như họ mời từ một năm trước."

"Anh cứ liên hệ trước xem sao, có vấn đề gì thì bảo tổng biên tập liên hệ trực tiếp với tôi."

Đúng như dự đoán, gần trưa có điện thoại tìm Kỷ Ức Dương. Tổng biên tập tạp chí thân quen với Kỷ Ức Dương, là kiểu quan hệ có thể nói chuyện thoải mái, giọng điệu anh ta có vẻ rất vui mừng và bất ngờ: "Khó thấy đó, sao người lúc nào cũng chỉ xuất hiện trên tạp chí tài chính kinh tế lại đột ngột đồng ý nhận phỏng vấn độc quyền của chúng tôi vậy? Tôi nói trước nhé, nếu anh muốn lên trang bìa thì phải cho chúng tôi chút thời gian sắp xếp phối hợp."

"Không lên bìa cũng không sao."

Giọng tổng biên tập càng to hơn: "Dễ bàn bạc thế? Có yêu cầu gì khác à? Anh cứ nói đi, nhất định tôi sẽ nể mặt anh."

"Tôi chỉ định nhiếp ảnh gia." Kỷ Ức Dương nói.

"Cái này dễ, là ai mà anh coi trọng quá vậy?"

"Đàm Thiếu Tông."

Nghe thấy cái tên này, tổng biên tập vốn đang dâng trào cảm xúc lập tức im lặng, Kỷ Ức Dương rất kiên nhẫn chờ anh ta.

"Nếu đang ngồi trước mặt tôi hẳn anh sẽ nhìn thấy diễn biến biểu cảm của tôi bây giờ, nụ cười trên mặt tôi đã biến thành cười khổ chỉ trong một giây. Không phải chứ, lúc trước Khang Kiều nói anh và Đàm Thiếu Tông đã... Khoan, rốt cuộc anh và Khang Kiều đang đấu đá cái gì vậy?"

"Là anh ta được đằng chân lân đằng đầu trước," Giọng Kỷ Ức Dương lạnh đi: "Vì nể mặt Khang Kiều nên anh làm khó Đàm Thiếu Tông, tôi không truy cứu; nhưng anh phải đối xử bình đẳng, nể mặt cả tôi nữa đúng không? Lượng tôi đặt hàng năm hẳn không ít hơn Khang Kiều."

Bên kia yên tĩnh một lát rồi trả lời y: "Anh để tôi suy nghĩ lại đã, thật là, chọc ai không chọc, sao tôi lại trêu chọc trúng hai ông Phật lớn các anh chứ."

Nửa tiếng sau khi cúp điện thoại, quả nhiên Kỷ Ức Dương nhận được cuộc gọi như ý muốn.

Khang Kiều hỏi y: "Anh làm khó người khác làm gì? Có việc gì cứ nói thẳng với tôi này. Nhưng mà dạo này tôi bận lắm, nếu muốn gặp anh phải hạ cố đến công ty tôi."

Kỷ Ức Dương biết Khang Kiều vẫn không vui. Y không để ý ai tới gặp ai, cũng không cảm thấy đến công ty Khang Kiều là đặt mình vào thế yếu.

Thư ký của Khang Kiều chờ y trước cửa tòa nhà, đưa y thẳng tới một phòng họp trống, rồi uyển chuyển tỏ ý Khang Kiều đang bàn công việc với người khác, cần thêm chút thời gian.

Kỷ Ức Dương bình tĩnh gật đầu.

Nửa tiếng sau thư ký mới dẫn Kỷ Ức Dương vào văn phòng Khang Kiều. Thấy y bước vào Khang Kiều cũng không đứng dậy, hắn vo giấy tờ trên bàn thành một cục rồi làm động tác ném bóng rổ quăng nó vào thùng rác. Chờ thư ký rời đi, Khang Kiều đánh giá Kỷ Ức Dương một vòng từ trên xuống dưới, cứng ngắc vỗ tay hai tiếng: "Vẫn chưa có cơ hội chúc mừng anh ly hôn."

Khang Kiều quen biết rộng rãi, Kỷ Ức Dương không ngạc nhiên khi hắn tìm được cách hay tin y ly hôn. Những lời ấy không làm Kỷ Ức Dương tức giận, lần này đồng ý gặp Khang Kiều, y vốn còn có cân nhắc khác.

"Nhưng anh có biết Đàm Thiếu Tông mượn danh anh làm gì không?" Khang Kiều hỏi y: "Cậu ta coi thường anh quá phải không..."



"Lúc trước anh từng nói muốn mua cổ phần của Hựu Chỉ đúng không?" Kỷ Ức Dương cắt ngang Khang Kiều: "Giờ cơ hội đến rồi, bàn bạc số lượng rất dễ, chỉ cần anh nuốt trôi."

Khang Kiều hoàn toàn không đoán được Kỷ Ức Dương sẽ nói vậy. Khang Kiều đã tính toán xem hôm nay phải làm khó Kỷ Ức Dương thế nào, nhưng trước giao dịch đột ngột này hắn cũng phải bình tĩnh lại.

Đề nghị của Kỷ Ức Dương đúng là điều Khang Kiều mong chờ từ lâu, thậm chí nó còn hấp dẫn hơn cả mong chờ của hắn nữa.

Khang Kiều kìm nén nội tâm nổi sóng, hỏi: "Anh mạnh tay như vậy vì Đàm Thiếu Tông?"

Tất nhiên không phải chỉ vì Đàm Thiếu Tông. Y đã quyết định bán cổ phần từ trước, phân tích khách quan, Khang Kiều quả thực là người mua lý tưởng. Nay tình cờ đụng chạm đến chuyện của Đàm Thiếu Tông, ngược lại lại khiến Kỷ Ức Dương nhanh chóng đưa ra quyết định giữa những lựa chọn sẵn có. Nếu Khang Kiều chịu đồng ý, có thể nói đây là giao dịch không tồi với Kỷ Ức Dương; dù hắn không đồng ý, phía sau vẫn còn lựa chọn phù hợp khác.

Kỷ Ức Dương không định lãng phí thời gian giải thích chuyện dây mơ rễ má loanh quanh lòng vòng với Khang Kiều, nếu bắt đầu giải thích từ lý do tại sao y hạ quyết tâm rời đi thì không đáng phải nói cho Khang Kiều. Y trả lời: "Anh quen thói lộng quyền, dù tôi có nói không phải anh cũng chẳng tin, nên anh cứ coi như tôi làm thế vì Đàm Thiếu Tông đi. Dù có vì Đàm Thiếu Tông hay không, bản chất giao dịch vẫn như nhau, tôi chuyển nhượng cổ phần, anh trả tiền mua."

Khang Kiều vẫn không thể tin nổi: "Đàm Thiếu Tông có đáng để anh làm vậy không? Anh có nghĩ lúc hành động cậu ta chẳng thèm bận tâm đ ến anh chút nào, anh chưa biết cậu ta đưa Đồ Tô ra ngoài bằng cách nào đúng không? Cậu ta lôi tên anh ra để đuổi vệ sĩ đi. Anh nói xem lúc làm thế cậu ta có nghĩ tới anh một giây một phút nào không? Nếu không để ý đến quan hệ hữu nghị vĩ đại giữa hai ta thì mẹ kiếp tôi đã xử lý anh từ lâu rồi!"

Kỷ Ức Dương cười nhạo một tiếng: "Quan hệ hữu nghị vĩ đại? Không đáng. Có là kẻ thù cũng biết điểm mấu chốt là không được động đến người nhà."

"Người nhà? Ly hôn rồi còn ở đây bày đặt người nhà, anh đúng là giỏi ra vẻ. Điểm mấu chốt là không được động đến người nhà, vậy Đàm Thiếu Tông nhà anh đã làm ra chuyện tốt đẹp gì?"

Kỷ Ức Dương nhìn Khang Kiều: "Anh có coi Đồ Tô là người nhà thật không? Nếu Đồ Tô cảm nhận được như thế dù chỉ một chút thì đã chẳng cắn răng nhờ Đàm Thiếu Tông giúp đỡ rời đi bất chấp hậu quả. Anh không giữ được người là do anh không có bản lĩnh, đừng đổ lỗi cho bất kỳ ai khác. Tôi chọn anh làm người mua không phải vì tôi cảm thấy Đàm Thiếu Tông đuối lý, từ đầu Đàm Thiếu Tông chưa từng đuối lý. Như lời anh nói, quan hệ hữu nghị vĩ đại, tôi cũng nể nang tình bạn nên mới đề nghị anh mua đầu tiên, tuy là về sau có khi thứ tình cảm này sẽ chẳng còn nữa. Nếu anh hứng thú và có đủ tiền thì bảo luật sư nói chuyện với Diệp Sùng Diễn."

Khang Kiều đứng dậy, nửa sau lời Kỷ Ức Dương nói đã chọc giận Khang Kiều nên hắn cũng muốn giẫm lên cái chân đau của y: "Bây giờ còn đang thích thú nên anh sẵn lòng vô tư cống hiến cho Đàm Thiếu Tông, anh yêu cậu ta là được, cậu ta có yêu anh không anh cũng chẳng so đo, cảm động biết mấy nhỉ. Nhưng Kỷ Ức Dương anh là loại người như thế ư? Chúng ta giống nhau, đã quen nghĩ tới lợi nhuận đầu tư, có thể Đàm Thiếu Tông sẽ vĩnh viễn không bao giờ học được cách chấp nhận tình cảm của anh, cứ vậy mãi anh có cam lòng không?"

Có cam lòng không? Kỷ Ức Dương cũng từng tự hỏi chính mình.

Thích Đàm Thiếu Tông định sẵn là vất vả hơn thích những người khác, chắc chắn Đàm Thiếu Tông cũng không phải người phù hợp nhất với y. Nhưng Đàm Thiếu Tông giống như loại hình đầu tư rủi ro cao lợi nhuận lớn, mang đến niềm vui sướng và rung động gấp bội.

Chọn thứ ta thích chứ không chọn thứ tốt nhất. Đó là triết lý sống tâm đắc mà học sinh cấp hai Đàm Thiếu Tông đã chia sẻ với Kỷ Ức Dương trong lần gặp gỡ đầu tiên, nhiều năm sau Kỷ Ức Dương mới hiểu rõ.

Kỷ Ức Dương trả lời Khang Kiều rất thành thật: "Có lẽ trước kia tôi từng so đo được mất, yêu một người cũng giống như đánh giặc, chỉ muốn thắng chứ chẳng bao giờ muốn thua, nếu em ấy không đáp lại, nhất định tôi sẽ không thèm nhìn thêm lấy một lần. Bây giờ tôi không nghĩ vậy nữa."

Đêm hôm đó Diệp Sùng Diễn gọi điện cho Kỷ Ức Dương: "Phía Khang Kiều liên lạc với tôi."

Rõ ràng đã quyết định từ lâu, nhưng khi thực sự bắt đầu thảo luận điều khoản trên giấy trắng mực đen, Kỷ Ức Dương vẫn trầm tư mất một lúc, Diệp Sùng Diễn nhắc nhở y: "Quyền chủ động nằm ở anh, nếu do dự anh có thể không đồng ý."

"Không cần kéo dài thêm, bắt đầu chuẩn bị giấy tờ đi."

Diệp Sùng Diễn và thư ký hội đồng quản trị chịu trách nhiệm điều phối thời gian họp hội đồng quản trị, anh ta thảo luận ngắn gọn về thời gian biểu với Kỷ Ức Dương một lần, hết cuộc họp này đến cuộc họp khác, có lẽ cả tuần sẽ chẳng ngủ được bao nhiêu.

Kỷ Ức Dương bớt thời gian gọi điện thoại cho Đàm Thiếu Tông: "Vốn định hẹn em đi ăn nhưng dạo này công ty bận chút việc, có lẽ thời gian tới không đi đâu được."

Y chu đáo khách sáo như thế lại khiến Đàm Thiếu Tông thấy không quen, Đàm Thiếu Tông nói: "Anh đừng nói mấy câu kỳ quặc như vậy, các bạn trai cũ không phàn nàn kiểu yêu đương của anh rất giống phim thần tượng lỗi thời à? Rảnh rỗi cứ nói đại vài chuyện linh tinh, gửi ảnh, gửi tin nhắn, xác nhận anh còn sống là được."

Kỷ Ức Dương muốn đính chính trước kia y không tốn nhiều tâm tư cho chuyện yêu đương hẹn hò đến thế, nhưng rồi lại cảm thấy để cho Đàm Thiếu Tông ghen tuông một chút cũng tốt, y trêu Đàm Thiếu Tông: "Chúng ta đang yêu nhau à?"

"Wow anh lỗi thời thật đấy."

Kỷ Ức Dương bật cười thành tiếng, y lại tiếp tục ghẹo Đàm Thiếu Tông: "Nhưng em vừa nói gửi ảnh gì cơ? Ý tưởng rất táo bạo đó Đàm Thiếu Tông."

Đàm Thiếu Tông dứt khoát cúp điện thoại.

Kỷ Ức Dương mang tâm trạng vui vẻ đó đi điều hành cuộc họp, các quản lý, luật sư và cố vấn tài chính đều không đọc hiểu nổi biểu cảm thoải mái này của y là từ đâu ra, bởi vì sự tình được nhắc đến trên bàn họp hoàn toàn không dính dáng gì đến hai chữ thoải mái.

Y làm theo chỉ thị dành thời gian nhắn tin với Đàm Thiếu Tông, lúc nghe điện thoại y có thể nói chuyện trơn tru nhưng khi chính thức mở tin nhắn ra y lại chẳng biết nên nói gì. Đàm Thiếu Tông nói đúng, hình như nói chuyện quá ngượng ngùng hay quá dịu dàng đều thực sự không hợp với hai người họ. Vì vậy cuối cùng y đã gửi tin nhắn giống như tóm tắt tin tức, nội dung từ thực đơn bữa trưa trải dài đến chỉ số NASDAQ mới nhất; thỉnh thoảng gửi một hai bức ảnh tiện tay chụp, nội dung tích cực và lành mạnh, đơn giản là tấm thảm trong phòng họp hoặc bút máy chú thích tài liệu.

Không phải lần nào Đàm Thiếu Tông cũng trả lời, phần lớn là bình phẩm ảnh y chụp bằng con mắt chuyên nghiệp, từ bố cục đến ánh sáng đều bị phê bình hết.

Hết cuộc họp này đến cuộc họp khác kéo dài gần một tuần. Mỗi ngày Kỷ Ức Dương chỉ có thể ngủ ba tiếng, hễ luật sư và cố vấn tài chính thống nhất được một bước với Khang Kiều là lại có vô số quyết định mới cần y giải quyết. Ở công ty cũng có vô số vấn đề ùn ùn kéo đến từ các quản lý và cổ đông cần Kỷ Ức Dương phản hồi, đôi khi giao tiếp còn không được suôn sẻ cho lắm.

Vào ngày áp chót của cuộc đua marathon họp hành, Kỷ Ức Dương công bố thông tin cho nội bộ công ty. Ba giờ sáng y gặp Hạ Tử Tuấn trong thang máy, Hạ Tử Tuấn không trả lời lời chào của y, tới tầng mười, trước khi thang máy đóng, anh ta chợt quay người nói với Kỷ Ức Dương: "Chúng ta nói chuyện đi."

Anh ta không gọi sếp mà gọi tên tiếng Anh của Kỷ Ức Dương, cái tên rất ít dùng từ khi Kỷ Ức Dương về nước, vừa nhắc đến đã có hơi có cảm giác hồi tưởng quá khứ.

Họ tìm một phòng họp trống, Hạ Tử Tuấn vào thẳng vấn đề: "Ai cũng nói tuyệt đối đừng dành tình cảm cho công ty, bởi vì không đáng, tôi cũng biết thế, nhưng nghe tin anh định bán cổ phần tôi vẫn có cảm giác bị phản bội."



Kỷ Ức Dương hiểu rõ. Trong nhóm bạn học cùng thành lập Hựu Chỉ ở New York, một số người đã chia tay Kỷ Ức Dương để ở lại Mỹ, một số người nhận cổ phần rồi rút lui, chỉ xuất hiện trong các cuộc họp cổ đông và buổi gặp mặt thường niên, Hạ Tử Tuấn nằm trong số ít vẫn thuộc bộ phận kỹ thuật cốt lõi, hơn nữa còn là kỹ sư trưởng và kỹ sư thuật toán điều khiển quan trọng nhất.

Hạ Tử Tuấn còn chìm trong cảm xúc: "Thỉnh thoảng tôi thực sự rất muốn quay lại thời đi học, tuy lúc đó có nhiều khó khăn nhưng cũng đúng là tuổi trẻ, tự do hơn bây giờ. Viết code ba ngày chỉ ngủ có năm tiếng cũng không thấy mệt. Anh đến trường tìm tôi, hỏi tôi có muốn gia nhập công ty của anh không, nói thật tôi không nghĩ công ty của anh chắc chắn sẽ thành công, tôi chỉ cảm thấy thú vị, hơn nữa chúng ta còn là bạn bè quen thuộc."

"Nhưng may là chúng ta thành công, vừa được làm chuyện thú vị vừa thành công. Dù có quay lại thời đi học tôi cũng chẳng thể cho anh lựa chọn quý giá như thế."

"Đúng, con người phải có tiền, có lựa chọn, lần đầu tiên tôi hưởng lợi từ lựa chọn là lúc cầu hôn bạn gái, dùng tiền đó mua nhẫn kim cương đắt đến nực cười. Thực ra vài năm gần đây lúc nào cũng có chuyên viên tuyển dụng cấp cao* gọi điện cho tôi, thậm chí còn có người sẵn sàng đầu tư cho tôi tự làm việc một mình, nhưng tôi rất hài lòng với hiện tại. Chắc tôi chỉ hợp viết code, có một số việc tôi không làm nổi, đổi công ty có khi còn chẳng bằng tự do ở chỗ này."

Kỷ Ức Dương muốn giải thích với Hạ Tử Tuấn: "Tôi cũng không rời Hựu Chỉ ngay, lần này bán cổ phần..."

"Tôi biết, anh vẫn giữ rất nhiều quyền biểu quyết," Hạ Tử Tuấn cắt lời y, "Nhưng thực ra anh đã rời Hựu Chỉ từ lâu rồi, từ khi anh không còn viết code nữa mà chuyển sang ký tên. Không phải là tôi trách anh, tôi biết điều hành công ty cũng rất quan trọng, chỉ viết code thôi thì lãng phí cho anh quá, nhưng anh chẳng viết chút nào nữa thì tôi cũng thấy tiếc."

"Ai nói tôi không viết code nữa? Lúc phòng thí nghiệm làm dự án thứ nhất về con cún đó, có một kỹ sư luôn hỗ trợ cậu từ xa còn gì."

"Đó là anh à? Tôi nhớ rõ anh nói đấy là đàn em anh quen ở trường đại học, vẫn đang ở Mỹ nên chỉ có thể làm việc từ xa... là anh thật à, anh vẫn rất giỏi, lúc ấy tôi đâu biết là anh, tôi còn từng khen ngợi người đó."

"Tôi biết, tôi đã nhận được email của cậu."

Hạ Tử Tuấn chợt nghĩ đến điều gì: "Lúc trước anh bảo tôi xóa một dự án, không ai biết trước đó từng có người xem dự án đó rồi, chính là người trong cảnh tượng ấy." Hạ Tử Tuấn bỏ lỡ buổi gặp mặt thường niên, lại cũng không hóng hớt tin đồn, vậy nên vẫn chưa thể dò ra Đàm Thiếu Tông là người anh ta gặp hôm đó. Anh ta cẩn thận miêu tả đặc điểm ngoại hình, trang phục, ngày gặp người đó và phản ứng của người đó sau khi xem cảnh tượng mô phỏng cho Kỷ Ức Dương.

Nói chuyện với Hạ Tử Tuấn xong Kỷ Ức Dương vẫn còn một cuộc họp nữa. Trong cuộc họp này, rõ ràng y không tập trung bằng lúc trước, Diệp Sùng Diễn chỉ cho là y quá mệt mỏi vì liên tục thức đêm, dặn dò thư ký nhờ dì tạp vụ ca đêm chuẩn bị thêm một lượt cà phê.

Đúng là Kỷ Ức Dương đang mất tập trung, tầm mắt y dừng trên điện thoại di động, y xóa tin nhắn vừa gõ, nửa tiếng sau mới gửi hai câu không đầu không đuôi:

"Thực ra anh vẫn còn viết code."

"Ngũ Hành Sơn đổ rồi."

Bắt đầu có vài tạp chí thông báo Đàm Thiếu Tông có thể tiếp tục chụp ảnh, vì thế Kim Khiết đã được đi làm bình thường trở lại. Nhưng cô vẫn chưa quen với studio trống trải, lúc ăn trưa phàn nàn với Đàm Thiếu Tông: "Chúng ta vẫn theo đuổi phong cách tiết kiệm à?"

Đàm Thiếu Tông trừng mắt lườm cô: "Phong cách tối giản."

"Thôi bỏ đi, em đang tính dựa ké vào gốc cây cổ thụ hưởng bóng mát, anh bước chân vào nhà đại gia rồi mà, theo kịch bản phim truyền hình đáng lẽ ngài Kỷ phải tới dọn dẹp mớ hỗn độn cho anh và mua lại hết tất cả những thứ bị đập nát. Chẳng ngờ đại gia nhà anh chẳng đại gia nổi nữa."

Đàm Thiếu Tông đang vội xem thông tin người mẫu phía tạp chí gửi, không quá tập trung lắng nghe, anh thuận miệng hỏi: "Đại gia làm sao vậy?"

"Em cũng không hiểu, nhưng em xem toàn thấy bảo Kỷ Ức Dương đang gặp vấn đề về tiền bạc nên phải báo tháo cổ phần số lượng lớn."

Đàm Thiếu Tông ngồi xuống trước máy tính, lại bắt đầu tìm kiếm tên Kỷ Ức Dương, so với vài ngày trước, quả đúng là đã có thêm rất nhiều tin tức mới về giao dịch cổ phần. Đàm Thiếu Tông bối rối trước bản dịch bài công bố của sàn giao dịch, anh nhấn mở một video, có người ra dáng chuyên gia phân tích bài bản hẳn hoi, thông báo để lộ tin tức: rất có khả năng Kỷ Ức Dương đang gặp vấn đề về tài sản cá nhân. Phần sau video chiếu vài bức ảnh chụp Kỷ Ức Dương gần đây, Đàm Thiếu Tông nhận ra một người khác trong bức ảnh là luật sư của Kỷ Ức Dương.

Phần bình luận có đủ loại suy đoán, thậm chí có người còn nói là có tin tức nội bộ, đúng là Kỷ Ức Dương đang gặp vấn đề về tài chính, thêm nữa, Kỷ Chính Huân không định ra tay giúp đỡ vì không hài lòng với quyết định kết hôn đồng giới của y.

Đàm Thiếu Tông không hiểu ra sao, anh nhớ lại thái độ của Kỷ Chính Huân lúc trước, hình như ông không quá phản đối hôn nhân của Kỷ Ức Dương.

Anh mở tin nhắn với Kỷ Ức Dương, tin nhắn gần nhất Kỷ Ức Dương gửi là từ mười tiếng trước, trước đó còn có hai dòng tin anh không hiểu. Bây giờ ngẫm lại anh chợt hoài nghi Kỷ Ức Dương đang ám chỉ gì đó, chẳng lẽ y định bắt đầu viết code kiếm tiền? Liệu Ngũ Hành Sơn đổ có phải ám chỉ khủng hoảng của Hựu Chỉ?

Anh bấm số điện thoại của Kỷ Ức Dương, có tín hiệu nhưng không ai nhấc máy. Thử bốn lần vẫn vậy. Anh lại gọi cho trợ lý Sở, trợ lý Sở trả lời sáu giờ sáng nay Kỷ Ức Dương mới họp xong, y nói nếu không có việc gấp thì hôm nay không đến công ty nữa, lần gần nhất anh ta nhận được email của Kỷ Ức Dương là chín giờ sáng nay.

Đàm Thiếu Tông xem đồng hồ, từ chín giờ sáng đến bây giờ cũng đã gần năm tiếng rồi. Năm tiếng là đủ cho các thể loại tai nạn ngoài ý muốn xảy ra, Đàm Thiếu Tông rất khó không liên tưởng tiêu cực.

Anh cố gắng bình tĩnh lại, gọi một cuộc điện thoại quốc tế trước. Anh muốn tập trung giải quyết email công việc nhưng tinh thần cứ bồn chồn không yên. Ba giờ chiều, anh không chờ nổi điện thoại hay tin nhắn của Kỷ Ức Dương, đứng dậy cầm chìa khóa xe xuống tầng.

Lại lần nữa đứng trước căn nhà này, Đàm Thiếu Tông rất khó gọi tên tâm trạng hiện tại, đây từng được coi là nhà của anh và Kỷ Ức Dương, nhưng khi ấy chẳng ai tìm được cảm giác gia đình ở chốn này.

Công ty Kỷ Ức Dương sản xuất nhiều sản phẩm nhà ở thông minh, nhưng y lại tin khóa cửa truyền thống an toàn hơn. Đàm Thiếu Tông nhìn chằm chằm cửa lớn, một chùm chìa khóa trải ra trong lòng bàn tay, chỉ một giây là anh đã có thể tìm ra chiếc chìa khóa trùng khớp với ổ khóa trước mắt. Đàm Thiếu Tông bỗng có cảm giác lo lắng khó hiểu, anh thăm dò cắm chìa khóa vào ổ, nhẹ nhàng di chuyển, cửa mở.

Anh vẫn giữa chiếc chìa khóa mở cánh cửa này, và Kỷ Ức Dương cũng không đổi ổ khóa.

- -------------

Chú thích:

1) Cold email: hình thức doanh nghiệp gửi mail đến tệp đối tượng ngẫu nhiên mà không hề có mối liên hệ gì từ trước. Mục tiêu của cold email không phải là chuyển đổi ngay lập tức mà xây dựng mối quan hệ từ người lạ thành đối tác kinh doanh. Nói cách khác, cold email sinh ra để "làm nóng" những khách hàng tiềm năng đó từng chút một.

2) Chuyên viên tuyển dụng cấp cao: từ gốc là 猎头 - headhunter, dịch sang tiếng Việt nghĩa là "săn đầu người". Nghề này còn được gọi bằng những cái tên như chuyên viên tuyển dụng cấp cao, người đi săn "chất xám"... Đây là dịch vụ tuyển dụng được cung cấp bởi bên thứ ba cho tổ chức, doanh nghiệp có nhu cầu tìm kiếm nhân sự, đặc biệt là ở các vị trí cấp cao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cảnh Xuân Lãng Phí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook