Chương 22: Trong sơn động
Hướng Dương Quỳ
07/11/2021
Tô Anh Anh có nhận ra được ta có chút thích nàng ấy không.
Chỉ có điều, không thể để nàng quá đắc ý ~
- -《Nhật ký Lục Xung tự mình công lược》
-
Thời tiết tháng sáu thay đổi thất thường, tuy rằng qua chính ngọ sắc trời khá nồm, nhưng không hề có một dấu hiệu của trời sắp mưa, dù trời mưa, Tô Anh và Lục Xung đều nghĩ phải tới chạng vạng.
Ai mà ngờ trời nhanh như vậy đã mưa.
Hạt mưa dừng trên mặt, một hai giọt, không nhanh không chậm, nhưng khó đảm bảo một lát nữa trời sẽ biến thành mưa to tầm tã.
Bây giờ bọn họ chỉ cách tiểu viện tầm nửa canh giờ đường đi, nhưng trước mắt phải kiếm được chỗ trú mưa.
Ngón tay Tô Anh chạm vào vải dệt trên người Lục Xung, âm thanh mềm oặt mang theo âm mũi: "Hình như xung quanh đây có sơn động."
Lục Xung ở trong quân doanh lăn lộn rất nhiều, đương nhiên khả năng quan sát trận địa không tồi, đường núi này sáng sớm đã đi qua một lần, hắn có thể nhớ rõ nhiều chi tiết trên đường đi, ánh mắt hắn luôn quan sát tứ phía.
Hình ảnh trong đầu đầy ắp, tiếp tục đi về phái trước, ít nhất phải có hai đến ba sơn động.
Bàn tay Lục Xung siết chặt, cố định lấy chân Tô Anh: "Tô Anh Anh, ôm chặt."
Vừa dứt lời, hắn cõng Tô Anh dọc theo sơn đạo ra sức chạy thật nhanh.
Tô Anh Anh rất nhẹ, Lục Xung cõng không phí chút công sức nào, nhưng trong nháy mắt, đầu óc Lục Xung trống rỗng, kích động một cái thiếu chút nữa ném Tô Anh xuống, gò má hiện lên một vệt đỏ quỷ dị, ửng hồng.
Nhưng mưa mỗi lúc một lớn, hắn rất nhanh ném hình ảnh kiều diễm ấy ra khỏi đầu.
Tô Anh một tay ôm cổ Lục Xung, một tay khác đặt trên đỉnh đầu hắn giúp hắn che mưa.
Tóc xù xù, đầu ngoan ngoãn gác ở trên cổ Lục Xung, hốc mắt phiếm hồng, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh, nàng không chớp mắt nghiêng nhìn gương mặt Lục Xung.
Cánh môi mềm mại như cánh hoa hiện lên một nụ cười ngọt ngào.
Rất may chưa tới một nén nhang hai người đã tìm được chỗ trú mưa.
Lục Xung cõng Tô Anh vào sơn động, mưa to tầm tã trút xuống, ngoài cửa động là màn mưa lớn khiến cảnh sắc trong núi trở nên mơ hồ.
Trong lòng Lục Xung căng thẳng, mưa rào lớn như này, đường núi lại hẹp, chỉ cần sơ ý một chút sẽ nguy hiểm.
Thả lòng, nhớ ra sau lưng còn một tiểu cô nương an tĩnh, thành thật nằm bò trên lưng hắn, không thể hiên điều gì, chỉ là nam nữ khác biệt, ngực nàng đang đè chặt trên lưng cứng rắn của hắn.
Chỉ có điều, không thể để nàng quá đắc ý ~
- -《Nhật ký Lục Xung tự mình công lược》
-
Thời tiết tháng sáu thay đổi thất thường, tuy rằng qua chính ngọ sắc trời khá nồm, nhưng không hề có một dấu hiệu của trời sắp mưa, dù trời mưa, Tô Anh và Lục Xung đều nghĩ phải tới chạng vạng.
Ai mà ngờ trời nhanh như vậy đã mưa.
Hạt mưa dừng trên mặt, một hai giọt, không nhanh không chậm, nhưng khó đảm bảo một lát nữa trời sẽ biến thành mưa to tầm tã.
Bây giờ bọn họ chỉ cách tiểu viện tầm nửa canh giờ đường đi, nhưng trước mắt phải kiếm được chỗ trú mưa.
Ngón tay Tô Anh chạm vào vải dệt trên người Lục Xung, âm thanh mềm oặt mang theo âm mũi: "Hình như xung quanh đây có sơn động."
Lục Xung ở trong quân doanh lăn lộn rất nhiều, đương nhiên khả năng quan sát trận địa không tồi, đường núi này sáng sớm đã đi qua một lần, hắn có thể nhớ rõ nhiều chi tiết trên đường đi, ánh mắt hắn luôn quan sát tứ phía.
Hình ảnh trong đầu đầy ắp, tiếp tục đi về phái trước, ít nhất phải có hai đến ba sơn động.
Bàn tay Lục Xung siết chặt, cố định lấy chân Tô Anh: "Tô Anh Anh, ôm chặt."
Vừa dứt lời, hắn cõng Tô Anh dọc theo sơn đạo ra sức chạy thật nhanh.
Tô Anh Anh rất nhẹ, Lục Xung cõng không phí chút công sức nào, nhưng trong nháy mắt, đầu óc Lục Xung trống rỗng, kích động một cái thiếu chút nữa ném Tô Anh xuống, gò má hiện lên một vệt đỏ quỷ dị, ửng hồng.
Nhưng mưa mỗi lúc một lớn, hắn rất nhanh ném hình ảnh kiều diễm ấy ra khỏi đầu.
Tô Anh một tay ôm cổ Lục Xung, một tay khác đặt trên đỉnh đầu hắn giúp hắn che mưa.
Tóc xù xù, đầu ngoan ngoãn gác ở trên cổ Lục Xung, hốc mắt phiếm hồng, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh, nàng không chớp mắt nghiêng nhìn gương mặt Lục Xung.
Cánh môi mềm mại như cánh hoa hiện lên một nụ cười ngọt ngào.
Rất may chưa tới một nén nhang hai người đã tìm được chỗ trú mưa.
Lục Xung cõng Tô Anh vào sơn động, mưa to tầm tã trút xuống, ngoài cửa động là màn mưa lớn khiến cảnh sắc trong núi trở nên mơ hồ.
Trong lòng Lục Xung căng thẳng, mưa rào lớn như này, đường núi lại hẹp, chỉ cần sơ ý một chút sẽ nguy hiểm.
Thả lòng, nhớ ra sau lưng còn một tiểu cô nương an tĩnh, thành thật nằm bò trên lưng hắn, không thể hiên điều gì, chỉ là nam nữ khác biệt, ngực nàng đang đè chặt trên lưng cứng rắn của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.