Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 200: Khí phái phi phàm

Lâm Gia Thành

05/08/2015

Trương Tiêu thị một mực chờ đợi.

Chỉ trong chốc lát, tiểu quản sự nàng phái đi đã trở lại. Nghe được tiếng bước chân của hắn, Trương Tiêu thị không kiên nhẫn quát khẽ: "Tại sao trở về muộn như vậy?"

Tiểu quản sự cúi đầu bẩm: "Bẩm phu nhân, tiểu nhân gặp phải Đại Lang chủ lúc trở về phủ."

Đại Lang chủ? Đó là tộc trưởng bộ tộc Trương thị. Trương Tiêu thị bất giác ngồi thẳng người, cẩn thận hỏi: "Lang chủ nói cái gì?"

"Lang chủ khiển trách tiểu nhân, hắn nói, bây giờ Trương Khởi đã là khách quý, cả bệ hạ cũng không dám khinh thường. Hắn còn nói…”, tiểu quản sự liếc mắt nhìn Trương Tiêu thị, thấp giọng nói: "Lang chủ còn nói, chuyện Trương Khởi hồi phủ, hắn sẽ phái người tiếp đãi, phu nhân bị bệnh, cũng già rồi, không cần đặc biệt tham dự!"

"Cái gì?"

Trương Tiêu thị giận dữ, nàng vọt đứng lên, cao giọng nói: "Ta là mẫu thân của nàng!"

Tiểu quản sự cúi đầu.

Thấy hắn không lên tiếng, Trương Tiêu thị thở hổn hển một hồi lại hỏi thêm: "Nàng ấy đến hay không đến?"

"Bọn họ nói, Trương phu thân phận cao quý, ở Tề quốc ta đến hoàng hậu cũng khách khí ba phần với nàng. Chỉ là một quản sự tạp dịch trong phòng thập nhị liền muốn mời phu nhân đi, đây chính là thái độ của Trương phủ sao. Lang chủ nghe xong, liền phái đại quản sự đi mời. Có lẽ không cần đến nửa canh giờ liền vào phủ."

Sắc mặt Trương Tiêu thị càng xanh, thấy nàng thở hồng hộc khạc đờm trong cổ không dứt, tiểu quản sự lặng lẽ lui về phía sau. Mà chúng tỳ nữ, đã vội vã tiến lên vuốt ngực, đấm lưng cho Trương Tiêu thị.

Trương Tiêu thị phát bệnh, vừa uống thuốc vừa xoa bóp, dùng gần một canh giờ mới tốt lên. Mới vừa chuyển tốt, một tỳ nữ ở bên ngoài kêu: "Phu nhân, Cẩm cô tử đã trở lại."

"A Cẩm trở lại? Nhanh, nhanh để cho nàng đi vào."

"Vâng."

Vừa dứt tiếng, Trương Cẩm mặc một bộ hoa phục trên mặt thoa son phấn thật dày, ngẩng cằm, mang theo mấy tỳ nữ đi tới. Trương Tiêu thị đang muốn vẫy tay, một hồi âm thanh trò chuyện ríu rít bên ngoài truyền đến, ngay sau đó, một thiếu nữ cười nói: "Thập nhị bá mẫu. A Thanh đến xem ngài." "Hì hì. Không chỉ là A Thanh nha. Thập nhị bá mẫu, chúng ta cũng tới nha."

Trong tiếng ồn ào, năm sáu thiếu nữ mang theo tỳ nữ của các nàng thong thả bước vào trong.

Những thiếu nữ này, rõ ràng đều là quý nữ con vợ cả của Trương phủ. Vừa nhìn thấy họ. Trương Tiêu thị liền nhăn đầu lông mày, mà lúc này, Trương Cẩm ở bên cạnh kéo cánh tay nàng cười hì hì nói: "Mẫu thân là như vậy. Không phải A Khởi trở về sao? Mà nàng vừa vào phủ, liền được đích thân đại gia gia đi đón. Bọn tỷ muội chưa từng nhìn thấy Trương thị A Khởi nổi danh thiên hạ,vừa đúng lúc. Vậy nên hiện tại cũng đi theo tới đây?"

Trương Tiêu thị nghe vậy, mày nhíu lại, đúng lúc này, bên ngoài truyền tới một tiếng bước chân, "Phu nhân, phu nhân Lan Lăng Vương bái kiến."

Thì ra là nàng còn biết chút lễ nghi. Trương Tiêu thị liếc mắt nhìn chúng quý nữ một cái, chậm rãi ngồi ở trên giường. Sau khi nhấp vài ngụm trà, nàng mới lạnh lùng nói: "Cho mời."



“Vâng.”

Theo âm thanh bên ngoài truyền đến, chúng đích nữ lập tức đều tự mình chọn một vị trí ngồi xuống. Họ nở nụ cười, mang nhiều hứng thú, chờ Trương Khởi đi vào như chờ một hồi xiếc có thể chơi đùa thích thú.

Trương Tiêu thị liếc nhìn các nàng một cái, vừa muốn giao phó đôi câu, chỉ nghe một loạt tiếng bước chân vang lên bịch bịch bịch. Trong nháy mắt, bốn thanh niên dáng người cao gầy, khi giơ tay nhấc chân rất có khí thế đi vào.

Bốn vị thanh niên này, người nào người ấy đều ngọc thụ lâm phong, thân hình cao lớn, phong thái giống như cây tùng, khi giơ tay nhấc chân, có một loại khí chất cao quý thanh tao chỉ con cháu thế gia mới có. Bất đồng với con cháu thế gia phương nam, bên ngoài bọn họ cũng có khí chất cao quý thanh tao, ngoài ra còn có một sự uy nghiêm không nói ra được, dường như phát ra từ trong khí huyết.

Vừa nhìn thấy bọn họ đi vào, chúng nữ đầu tiên là ngẩn ra, trong giây lát cặp mắt không kìm được có chút sáng lên.

Thấy bọn họ đường hoàng tiến vào chỗ ở của phụ nhân, Trương Tiêu thị có điểm bất mãn, nàng đang muốn quát mắng, lại thấy bốn người kia giống như người vô sự, một người đi đến bên cạnh lò sưởi trong tường, lấy ra một ít Long Tiên Hương đốt, một người khác nhìn thoáng qua phòng tối bên trong, vỗ đôi tay.

Theo tư thế tay của hắn, mười mấy người hầu đi vào. Bọn họ đi tới bên cạnh màn cửa sổ bằng lụa mỏng, không đến hai ba cái liền tháo xuống tất cả màn che, thay bằng một loại màn che mỏng trong suốt mà phiêu dật. Lại cắm ngọn nến mới tinh vào toàn bộ lò sưởi bốn phía trong tường.

Người thanh niên thứ ba chắp hai tay dạo qua một vòng ở trong phòng, sau đó liền đi ra ngoài. Đi vào lần nữa thì đã có người hầu cầm hồng gấm thật dày bắt đầu trải xuống bề mặt lối đi.

Hộ vệ thứ tư lại mang theo mấy tỳ nữ, ở trong phòng bày biện một ít chung trà bình rượu quý báu mang hình dáng phong cách cổ xưa, sau đó mới mang mọi người chậm rãi lui ra.

Những người này vừa đến, liền xem nơi này là địa bàn của mình, bắt tay vào bố trí, động tác của bọn họ vừa lưu loát lại an tĩnh, hiển nhiên đã thành thói quen. Vì vậy, không tới nửa khắc đồng hồ, chỗ ở của Trương Tiêu thị, gian phòng luôn tràn ngập mùi thuốc nồng hậu cùng hơi thở âm u, trong nháy mắt trở nên sáng ngời lại ấm áp, khắp nơi còn lộ ra một loại khí thế cao quý kiêu sa . . . . .

Những tỳ nữ trong phòng Trương Tiêu thị, đám người A Hương A Nguyệt, mấy năm nay không có chỗ nào mà không đi theo nàng. Cũng vì vậy, những người này, tất cả đều biết Trương thị A Khởi.

Giờ phút này, những người đó mặc dù lui ra, nhưng Trương Tiêu thị cũng thế, những đám người hầu bên người nàng cũng thế, một đám mắt trừng lớn nói không ra lời. Mãi đến khi Trương Tiêu thị cùng Trương Cẩm liếc mắt nhìn một cái, các nàng mới đồng loạt cúi đầu, nín thở không dám lên tiếng.

Về phần nhóm quý nữ dòng chính cố ý qua đây xem náo nhiệt, một đám càng thêm kinh ngạc choáng váng, thần trí còn chưa quay về.

Tay Trương Tiêu thị đang run rẩy.

Thuộc hạ của Trương Khởi làm những chuyện này, họ không phải chưa từng nhìn thấy. Như Trương phủ trước kia, năm ngoái đại phu nhân mất cũng là như vậy. Bình thường, nàng đi tới đâu, chỉ cần đối phương không phải người trong dòng dõi thế gia như nàng, nàng kia tất nhiên còn chưa đi vào, thuộc hạ của nàng tựa như nước chảy dũng mãnh tràn vào, cho đến khi bày biện từng cái góc của đối phương biến thành kiểu nàng thích nhất, mới cung nghênh nàng vào bên trong.

Thế nhưng, Trương thị A Khởi là ai? Một đứa con gái riêng nho nhỏ, một người ba năm trước đây Trương Tiêu thị phất tay một cái cũng có thể giết chết, lại dám ở bên trong thế gia ngàn năm làm như vậy, giống như đích nữ cực kỳ tôn quý, người còn không hề lộ diện, liền đem đồ vật của nàng, vật nàng yêu thích nhất, mùi hương của nàng tràn ngập từng cái góc trong gian phòng của mẹ cả?

Đây là nhục nhã, đây là nhục nhã cực kỳ ** trắng trợn!

Đáng hận nhất là, lúc gặp phải nhục nhã, Trương Tiêu thị cũng thế, chúng đích nữ cũng thế, lại bị những khí thế bên ngoài không có chỗ nào không phải bề trên, hộ vệ cùng bọn người hầu khi giơ tay nhấc chân, có khí thế xâm chiếm, chấn động đến nói không ra lời.

Đại phu nhân Trương phủ kiêu ngạo nhất, tùy tùng của nàng cũng chỉ là mấy người hầu. Nhưng Trương thị A Khởi này, tùy tùng của nàng sao người người lại giống như quý công tử xuất thân bất phàm, khí phái vô cùng?



Tại lúc Trương Tiêu thị giận đến cả người run rẩy, hoàn toàn nói không ra lời thì một giọng nói trong trẻo cung kính từ bên ngoài truyền đến: "Phu nhân, đã bố trí xong, có thể tiến vào."

"Ừ." Giọng nói nói chữ ừ này mềm mại, vô cùng êm tai, cũng hết sức nhu nhược. Bất tri bất giác, Trương Tiêu thị cũng thế, Trương Cẩm cũng thế, chúng đích nữ cũng thế, đồng loạt quay đầu.

Cửa phòng mở rộng ra, lúc này màn che phất phới, một mùi hương bay tới, sau đó, một tuyệt sắc giai nhân thân mang hoa phục màu vàng, xinh đẹp thướt tha, duyên dáng đi vào.

Gian phòng vốn hết sức sáng ngời, nhưng nàng vừa tiến vào, liền sáng rực thêm vài lần, dường như có một vầng trăng sáng, đang ẩn khuất trong đêm tối từ từ dâng lên. . . . . .

Đây chính là Trương thị A Khởi? Nàng sao trở nên hoa lệ, lộng lẫy kinh người như vậy?

Đang lúc Trương Tiêu thị nghi ngờ, Trương Cẩm vọt đứng lên, chúng nữ trợn to ánh mắt, Trương Khởi xinh đẹp thướt tha, duyên dáng bước vào. Nàng đưa mắt nhìn bố trí trong phòng, khẽ cúi đầu, khóe môi nâng lên hàm chứa một chút bất đắc dĩ, giống như nụ cười giễu cợt. Cho dù là nụ cười kiểu gì, nó nở rộ ở bên môi mỹ nhân, dễ dàng làm ánh trăng kia nhộn nhạo, quyến rũ làm cho không ai có thể mở miệng.

Trương Khởi quả thật có chút bất đắc dĩ, những hành động này đều do những hộ vệ kia tự phát, nàng cũng không có suy nghĩ sâu xa như vậy, có thể nói, nàng chưa từng nghĩ sẽ dùng phương thức như thế này tới đánh vào mặt của Trương Tiêu thị, tới trấn áp người của Trương phủ! Cũng có thể nói, nàng không có nghĩ tới một ngày kia tự mình có thể mang theo khí thế bề trên, hoàn toàn chèn ép mẹ cả nàng.

Trương Khởi uyển chuyển đi tới, hộ vệ họ Thành dẫn nàng, mời nàng ngồi xuống tháp đặt ở chính giữa nhà, "bịch bịch bịch" một loạt tiếng bước chân vang lên, mười hộ vệ Tề quốc tuấn tú mặc quần cao giày bó, thân hình thẳng tắp mang theo sát khí đồng loạt đi tới. Những hộ vệ này nếu như nói là hộ vệ, còn không bằng nói bọn họ đều là lang quân thế gia.

Những hộ vệ mặc trang phục lang quân thế gia đi thẳng tới sau lưng Trương Khởi, sau đó tản ra phân thành hai nhóm bao quanh bảo vệ nàng, sau đó không nhúc nhích!

Tình cảnh này, khí thế kia, không phải một chữ "Quý" có thể nói hết? Nó hiển nhiên do năm phần quyền thế cùng phú quý áp chế, ngoài ra mang theo năm phần hoa mỹ cùng huyết sát! ?

Trong khoảng thời gian ngắn, Trương Khởi không lên tiếng, đám người Trương Tiêu thị cũng không mở miệng.

Hộ vệ họ Thành dùng thủ pháp lưu loát cực kỳ tuyệt đẹp rót cho nàng một chung trà nóng sau đó cung kính đưa đến trên tay Trương Khởi. Trương Khởi nhận lấy, nàng từ từ nhấp một ngụm, nàng vẫn còn chìm trong choáng váng, đang suy nghĩ mở miệng thế nào thì thấy ánh mắt thâm ý của hộ vệ họ Thành truyền đến, lập tức dịu dàng nói: "Quà tặng của ta đâu rồi, mang lên đi."

"Vâng."

Bốn quý giới công tử hoa phục tuấn mỹ gần nhất đi tới.

Trong tay bọn họ xách theo một rương gỗ đơn giản nhất, đơn giản đến nỗi có phần xấu xí không chịu được. Đặt rương gỗ ở trên bàn nhỏ, hai người mở nắp rương ra, từ trong lấy ra mấy cái hộp gỗ.

Bọn họ khiêng rương gỗ vào bên trong thì Trương Cẩm cười lạnh một tiếng, đang chuẩn bị mở miệng nhưng lời nói còn chưa có nói ra, vừa nhìn thấy hộp gỗ trong rương gỗ thì liền thu về.

Lấy ra mấy cái hộp gỗ đặt ở trên bàn nhỏ sau đó bọn họ chuyển hướng sang Trương Khởi, đưa tay đè lên trái tim ở ngực, cẩn thận mà cung kính dị thường hướng về phía nàng hành lễ theo lễ tiết Bắc Tề rồi đồng loạt lui ra ngoài.

Trương Khởi vươn tay ngọc thon dài, từ trong lấy một cái hộp ngọc đẩy tới trước mặt Trương Tiêu thị, có chút áy náy nói: "Mẫu thân, A Khởi không biết sẽ đến Kiến Khang, trong lúc vội vàng giữa có phần thất lễ."

Vốn là Trần đế phái người mời nàng và Cao Trường Cung từ Võ Xương trở về, những lời này cũng đã được kể rồi. Lập tức Trương Tiêu thị hừ nhẹ một tiếng, nàng nghiêm mặt âm trầm, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thất lễ? Ngươi Trương thị A Khởi còn biết hai chữ thất lễ viết như thế nào sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cảnh Xuân Nam Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook