Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 142: không cần hắn nữa

Lâm Gia Thành

13/01/2015

Được kế sách Trương Khởi hiến, Lan Lăng Vương liền tỉnh táo, hắn đi ra ngoài, liên tiếp bận rộn ba ngày sau, khi hắn về phủ, nghĩ đến nguyện vọng đi ra ngoài của Trương Khởi, liền dẫn theo nàng, hai người tay nắm tay, đi ra đường phố.

Mùa xuân tháng tư, trời đất mới vừa được một cơn mưa xuân rải xuống, không khí vừa mát mẻ vừa sáng rỡ. Trương Khởi đội mũ bành to che mặt, mặc thường phục đi chung với Lan Lăng Vương, mặc dù diện mạo không thể nhận ra, nhưng thần vận phong thái mà mỹ nhân tuyệt thế mới có, khiến những người qua lại trên đường liên tiếp quay đầu lại.

Chỉ về quán rượu đằng trước, Lan Lăng Vương nói nhỏ: "Có muốn tới đó ngồi một lát không?" Hắn đỡ Trương Khởi, nghĩ thầm cũng đi một hồi rồi, nàng nên nghỉ ngơi một lát.

Trương Khởi lắc đầu một cái, nàng giống như lần đầu tiên ra đường, cảm thấy hết sức mới mẻ với tất cả trước mắt, không ngừng nhìn chung quanh. Một lát sau, mới tỉnh hồn nhận ra hắn đang nói chuyện, vội vàng trả lời: "Không cần, ta còn muốn xem." Âm thanh mềm mại, khiến tim hắn cũng mềm ra.

Lan Lăng Vương không tự chủ được nhoẻn miệng cười, đưa mắt nhìn nàng cưng chiều nói: "Được, tất cả tùy nàng."

Lại chuyển qua một con đường, hai người tới phố đông phồn hoa nhất náo nhiệt. Hôm nay cũng không biết là ngày mấy mà trên đường thật đông đúc, chẳng những khắp nơi có thể thấy được xe ngựa quý tộc, ở phía trước 50 bước, một đội diễm kỹ hồng lâu xiêm áo tươi đẹp, đang cười hì hì đi đến. Đi ở giữa những kỹ nữ này, là một đại mỹ nhân, da thịt nàng ta tuyết trắng, mắt to, sống mũi cao, là một nữ nhân động lòng người có cả huyết thống của Tiên Ti và người Hán.

Áo gấm mà đại mỹ nhân này mặc hơi mỏng, khiến người đi đường đều đồng loạt nhìn lại. Hả hê vì ánh mắt bốn phía, mỹ nhân kia hỏi chúng nữ sau lưng "Vẻ đẹp của ta, so với Trương cơ kia thì thế nào?" Nàng ta ngẩng đầu lên, đẩy đẩy phần đẫy đà, sau khi phân nửa phần tuyết trắng lộ ra dưới áo gấm, lại hỏi: "Không thua nhau nhiều chứ?"

Âm thanh của nàng ta được cố ý đề cao, vì vậy câu hỏi này vừa dứt, bốn phía liền vang lên tiếng cười. Một thiếu niên còn kêu lớn: "Nàng còn đẹp hơn Trương cơ kia nhiều, ít nhất ở trên giường, công phu của A Y thoải mái, nóng bỏng hơn Trương cơ nhiều" những lời này vừa ra, mọi nơi liền vang lên tiếng cười mãnh liệt, còn sắc mặt Lan Lăng Vương thì lại chuyển xanh.

Trương Khởi vội vàng đưa tay đè tay của hắn lại, nhỏ giọng nói ra: "Chúng ta đi qua bên kia."

Lan Lăng Vương nhìn chằm chằm kỹ nữ và thiếu niên kia thật lâu, ghi lại diện mạo của họ ở trong lòng xong, mới lên tiếng: "Tốt."

Khó khăn xoay người, phía sau lại truyền đến tiếng la hét, ngay sau đó, một hán tử cao giọng hét nói: "Mau tránh ra, mau tránh ra, các ngươi không muốn sống nữa à? Mau tránh ra!"

Trong tiếng quát gấp, chỉ thấy bốn hộ vệ che chở một chiếc xe ngựa mạnh mẽ đâm tới.

Lan Lăng Vương ngẩng đầu, nhìn sang dấu hiệu của chiếc xe ngựa kia, không khỏi nhíu nhíu mày.

Trong nháy mắt, xe ngựa kia vọt qua từ bên cạnh hai người, vọt tới đám kỹ nữ đẹp đẽ kia.

Khi Trương Khởi ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi có chút lo lắng thì chiếc xe ngựa vội vã kia cũng dừng lại, tiếp, một giọng nữ hơi thô lại cứ cố gắng giả bộ mềm mại vui mừng kêu lên: "Huynh là. . . . . Trường Cung?"

Màn xe được vén lên, một quý nữ có diện mạo đoan chánh, cằm hơi vuông, cả khuôn mặt có vẻ mạnh mẽ đưa mặt ra, nàng ta vui mừng nhìn Lan Lăng Vương.

Cảm nhận được ánh mắt nhìn đến từ bốn phía, Lan Lăng Vương liền kéo Trương Khởi ra sau lưng che lại, sau đó gật đầu nói: "Là Lâu Nghiên à, ngươi từ Tấn Dương trở về rồi?"

"Đúng vậy, mới vừa trở về."

Lâu Nghiên từ trong xe ngựa nhảy xuống, nàng ta mặc đồ người Hồ, kế vòng eo buộc chặt là một thanh bảo kiếm. Trên bảo kiếm đó, ngọc bội cực phẩm có bốn miếng, còn có khoảng mười viên minh châu thượng đẳng, và bảo thạch năm màu. Trương Khởi nghiêng mắt nhìn đến, liền có phần không dời mắt được. Nàng nghĩ ngợi ở trong lòng: thanh kiếm này, bằng với hoàng kim ngàn lượng. Lúc này Lâu nghiên nhảy nhảy nhót nhót về phía Lan Lăng Vương, nàng ta tuy chỉ có mười bảy tuổi, nhưng vóc người diện mạo lại tráng kiện như các quý nữ Tiên Ti điển hình, làm chuyện sôi nổi như thiếu nữ, Trương Khởi nhìn liền buồn nôn, vội vàng cúi đầu xuống.

Lâu Nghiên đi tới trước mặt Lan Lăng Vương. Đôi mắt to hơi vàng của nàng ta nhìn chằm chằm Lan Lăng Vương, nũng nịu kêu lên: "Trường Cung ca ca, sao huynh ra đường mà cũng đội mũ?" Vừa nói, nàng ta vừa vươn tay, muốn lấy mũ của hắn xuống.



Lan Lăng Vương khẽ nghiêng đầu, tránh thoát công kích của nàng ta xong, liền nhàn nhạt nói ra: "A Nghiên có chuyện gì sao?"

"Hì hì, thấy Trường Cung, dù có chuyện cũng không có chuyện rồi."

Âm thanh của Lan Lăng Vương vẫn nghiêm túc vững vàng, "Nhưng ta có việc. Cáo từ." Hắn ôm Trương Khởi, liền xoay người muốn rời đi.

"Chờ một chút"

Lâu Nghiên kêu Lan Lăng Vương dừng lại xong, lại nhìn về phía Trương Khởi, đôi mắt to của nàng ta nhìn nàng chằm chằm, quan sát Trương Khởi từ trên xuống dưới một lát sau, liền chỉa về phía nàng kêu lên: "Ngươi chính là Trương thị?"

Nàng ta vỗ tay, vui mừng nói: "Ta ở Tấn Dương đã được nghe về vẻ đẹp của ngươi. Hì hì, Trường Cung có ngươi rồi, danh tiếng liền lớn hơn, không chỉ ở nước Tề chúng ta, dù là Chu, Nam Trần, cũng đều truyền khắp. Có lẽ chỉ có người không biết Trường Cung đánh giặc lợi hại, nhưng không ai không biết, sủng cơ bên cạnh Lan Lăng Vương nước Tề lợi hại đấy. Một món đồ chơi nhỏ, lại dám tuyên ngôn trước mặt mọi người, không cho Lan Lăng Vương lấy thê, dù muốn lấy, cũng chỉ có thể lấy mình. Trương cơ, có phải có chuyện này hay không?"

Người chung quanh, từ khi biết hai người này chính là Lan Lăng Vương và Trương cơ xong, đã sớm dừng bước, dần dần xúm lại . Lâu Nghiên vừa dứt tiếng, thì mọi người đã sớm vây quanh hai người thành ba vòng, đều không kịp chờ đợi nhìn về phía Trương Khởi.

Trương Khởi từ từ nhếch môi.

Lúc này, Lâu Nghiên đột nhiên đưa tay kéo mũ Lan Lăng Vương, khi Lan Lăng Vương vội vàng hơi ngưỡng về phía sau thì tay phải nàng ta vẽ một đường trên không trung, rơi xuống trên mặt Trương Khởi. Sau đó nàng ta dùng sức lôi kéo, mũ sa của Trương Khởi liền bồng bềnh rơi xuống. . . . .

Mọi nơi an tĩnh lại.

Người trước mắt mặt mày như vẽ, là một thiếu nữ trong suốt tuyệt mỹ, mặc áo đen càng nổi bật vẻ đẹp, khiến gương mặt của nàng càng trong suốt, ánh mắt Lâu Nghiên của càng trừng càng lớn, càng trừng càng lớn.

Một hồi lâu, nàng ta thì thào nói ra: "Thì ra ngươi thật đẹp như vậy. . . . . Nữ nhân đẹp như vậy, không cam lòng chấp nhận cũng là trong tình lý."

Lâu Nghiên tuy là thì thào nhỏ nhẹ, nhưng giọng nàng ta hơi thô, khiến mọi nơi đều nghe rất rõ ràng.

Nhưng không có ai chú ý nàng ta, mọi ánh mắt đều tập trung ở trên người Trương Khởi. Kỹ nữ hồng lâu kia, thì lại cúi đầu, nàng ta lặng lẽ kéo kéo quần áo, che lại bộ ngực đã lộ ra hơn phân nửa, cẩn thận chuồn đi về phía sau. . . . Vẻ đẹp của Trương Khởi như ánh mặt trời, bức người mà đến, nhìn nàng, không biết tại sao, kỹ nữ kia chỉ có cảm giác xiêm áo mình không đủ tao nhã đoan trang, trên mặt thoa phấn quá dày, nàng ta thậm chí cảm thấy sống mũi mình quá cao, đôi môi quá dày, ánh mắt không đủ thấu đáo đa tình. Tất cả những chỗ trước kia nàng ta cho rằng hoàn mỹ, lúc này lại đều lộ vẻ

khó coi, làm cho nàng ta có chút hít thở không thông, chỉ muốn nhanh chóng chạy đi.

Dù là thiếu niên nói năng lỗ mãng, nói Trương Khởi ở trên giường không bằng nàng kia, lúc này đối diện mặt mũi trong suốt tuyệt mỹ của Trương Khởi, mặt cũng đỏ lên, lộ ra vẻ xấu hổ ngượng ngùng.

Nhưng cũng không có ai chú ý tới bọn họ.

Vô số đôi mắt si ngốc nhìn chăm chú khiến Trương Khởi nhíu nhíu mày, sau khi đưa tới nhiều ánh mắt thương tiếc, nàng mới chuyển con mắt nhìn về phía Lan Lăng Vương.

Lan Lăng Vương hiểu ý của nàng, dắt tay của nàng, liền chuẩn bị mạnh mẽ tách đám người ra.



Đang lúc này, Lâu Nghiên đột nhiên nói: “Trương cơ, nghe nói ngươi muốn gả cho Lan Lăng Quận Vương làm thê?” Trong mắt to của nàng ta đều là vẻ tò mò, “Ta vẫn không hiểu, sao ngươi có lòng tin vậy? Từ xưa tới nay, thân phận thế nào, tựa như trời định, không thể vượt qua… Là bởi vì ngươi rất đẹp sao?”

Nàng ta nhìn Trương Khởi đột nhiên dừng lại, lớn tiếng cười híp mắt nói: “Quận Vương của ngươi ta cũng muốn gả, ngươi ngăn cản Trịnh Du và đường muội ta, hiện tại phải làm sao ngăn ta lại?”

Trương Khởi từ từ rút cái tay bị Lan Lăng Vương nắm chặt ra, chậm rãi quay đầu lại.

Nàng quay đầu lại nhìn Lâu Nghiên.

Đột nhiên nàng thản nhiên cười với Lâu Nghiên.

… Giai nhân cười một tiếng khuynh thành, ánh sáng mặt trời cũng mờ đi.

Nụ cười này, cực đẹp, vô cùng sáng, nhìn kỹ, lại mang theo vài phần cao quý, mấy phần siêu thoát ở trần tục.

Trương Khởi mặc áo đen, rực rỡ cười một cái sáng ngời với Lâu Nghiên, phong thái đẹp đẽ nói: “Không…”

Nàng lẳng lặng nói: “Ta sẽ không ngăn trở.” Nàng tựa như ẩn tình, tựa như trào phúng nhìn thoáng qua Lan Lăng Vương xong, đề cao âm thanh, réo rắt nói: “A Nghiên muốn, thì cứ gả hắn.”

Khí chất của nàng tươi đẹp như hoa, âm thanh của nàng sáng ngời mà trong suốt, thần thái kia ngoài tự nhiên thanh thản, còn toát ra sự ung dung tự tin của những quý nữ đến từ thế gia ngàn năm. “Thời gian trước ta đã lập lời thề trước mặt Thái hậu, hắn cưới chánh thê của hắn, ta sẽ không ngăn trở nữa. Thế gian ngàn vạn quý nữ, ta ngăn cản một hai nữ nhân, chẳng lẽ còn có thể cản được trái tim cố ý của nam nhân?”

Khi Lan Lăng Vương từ từ buộc chặt, nơi cổ tay bị đau nhức, Trương Khởi mới từ từ nâng cái cằm trắng muốt lên, tay áo phiêu lãng theo gió, gương mặt vui vẻ: “Về phần ta, hôm nay tuy là một cơ thiếp, vậy thì như thế nào? Chung quy có một ngày, ta cũng có thể tìm được một lang quân tốt, nguyện ý lấy ta làm thê.”

… Mọi nơi không còn tiếng thở nữa.

Dù là Lâu Nghiên, hay là kỹ nữ kia, lúc này cũng đều trợn to mắt, không dám tin nhìn Trương Khởi.

Mặt Lan Lăng Vương xanh mét, hắn không dám tin nhìn Trương Khởi chằm chằm, không thể tin được lời như vậy, là từ trong cái miệng nhỏ của nàng nói ra, hắn thật không thể nào tin nổi.

Ở bên cạnh hắn, Trương Khởi vẫn lúm đồng tiền như hoa, nụ cười của nàng chẳng những sáng tỏ tươi đẹp, còn rất là rực rỡ sáng ngời. Giờ phút này, cả người nàng không hề hèn mọn, có, chỉ là một loại sáng tỏ vì đã siêu thoát ở trần thế, có, chỉ là một loại cao quý khi phá rồi xây lại… Dù là thiên hạ chú ý, chỉ trích thì như thế nào? Cùng lắm thì liền phá hủy dung mạo này, nàng phải toàn lực đánh cuộc, có lẽ, còn có một đường sống.

Trước kia vô số lần nàng đã hướng về phía người đời nói, nàng muốn gả cho hắn, nàng chỉ thương hắn, nhưng hiện tại nàng lại lật đổ những lời đó, cũng hấp dẫn hết những người có lòng với nàng… Nước đục mới phải mò cá, vô luận như thế nào nàng cũng muốn mượn thế thoát đi nơi đây, trở lại cố quốc trước kia, nàng tiếc mạng tiếc thân, càng quý trọng gương mặt này, hiện tại nàng đều buông ra, cùng lắm thì chết, cùng lắm thì biến thành xấu xí.

Mọi nơi an tĩnh cực kỳ.

Cổ tay Trương Khởi nơi truyền tới đau nhức, làm cho cái trán của nàng có mồ hôi lạnh rỉ ra. Khi tất cả mọi người ngây ngẩn cả người thì Lan Lăng Vương chợt bế Trương Khởi lên, vọt xoay người, sải bước đi ra ngoài.

Quanh người hắn, bị người đi đường chặn lại nước chảy, không lọt. Nhưng giờ phút này, những người qua đường kia rõ ràng cảm thấy, trên người hắn tản ra sự rét lạnh và dữ dội, khiến bọn họ không nghi ngờ chút nào, chỉ cần có chút chần chờ, hắn sẽ rút kiếm dài ra khỏi vỏ để lấy đầu người, nên bọn họ không tự chủ được lui về phía sau, nhanh chóng nhường ra một lối đi.

Bóng dáng hiếu chiến, thích đánh nhau, thích gây gổ bước từng bước về phía trước, ở xung quanh người hắn, mọi người vẫn còn lui về phía sau, lui về phía sau… Rút lui đến không thể lui, cho đến khi Lan Lăng Vương đã đi xa, thì một hồi tiếng ông ông mới vang lên bốn bề, trong nháy mắt đã ồn ào náo động.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cảnh Xuân Nam Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook