Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 245: Ngoại truyện 2: Người phải có đôi

Lâm Gia Thành

16/04/2016

Khi A Vũ sải bước tiến lên thì thiếu niên kia bước nhanh như gió vượt qua đám người, đảo mắt liền tới cạnh A Vũ.

A Vũ tiến lên, đang muốn hành lễ thì thiếu niên đột nhiên quay đầu, yên lặng nhìn chằm chằm hắn.

Nhìn sang xong, thiếu niên nghịch ngợm trừng mắt, đột nhiên nói: "Lang quân nhà ngươi tên Tiêu Mạc? Ngươi là người bên cạnh y, tên gọi A Vũ. A Vũ, ta đoán đúng hay không?"

Không thể không nói, thiếu niên này, quá đột ngột quá trực tiếp, A Vũ cũng không thể nào tin được. Đối diện A Vũ há to miệng, thiếu niên mím mím môi, nhàn nhạt nói ra: "Chủ nhân nhà ngươi tới Hàng Châu cũng hơn nửa tháng, ta biết rõ y cũng không kỳ quái."

Cũng không kỳ quái? Làm sao không kỳ quái? A Vũ nhìn thiếu niên giống như biết rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay trước mắt, đôi mắt trừng to như trâu.

Thiếu niên lại tựa như không có hứng thú nói chuyện nhiều với hắn ta, y chắp tay xong, chậm rãi nói: "Cao phủ ở đường bên trái, đi về phía trước 200 bước rồi quẹo trái 50 bước là tới. Nam tử hán đại trượng phu sống ở thế gian, nào có nhiều chuyện muốn làm mà không dám làm như vậy? A Vũ, theo ta thấy, Tiêu Lang nhà ngươi hoàn toàn có thể thoải mái tới cửa bái phỏng, có thể gặp được người quen, phụ mẫu ta chắc chắn chỉ thấy vui mừng thôi."

Nói tới đây, thiếu niên trực tiếp lướt qua A Vũ, đi ra mấy bước xong, y dừng bước quay đầu lại nói: "Đúng rồi, Tô đại nhân cai quản luật pháp nước Tùy, cũng mang theo hai người bạn tốt tới Kiến Khang, ước chừng ngày mai sẽ tới Hàng Châu, không biết Tiêu đại nhân có hứng thú gặp hay không?"

Thoải mái mời Tiêu Mạc xong, thiếu niên huýt sáo, tiếp tục đi đến phía trước.

Đi như thế một khắc đồng hồ, thiếu niên dừng bước lại, nhìn sang một cái góc nhỏ sau lưng, làm bộ lau lau khóe mắt, vô cùng bi thương nói: "Có câu nói một người không thể sinh con nên người là phải thành đôi, nhạn cũng vậy, thôi thôi. Ông trời sinh ra ta. Đó là biết lòng ta lo thiên hạ, muốn cho ta phổ độ cứu thế."

Nghe đến đó, Thành Sử mở trừng hai mắt, không nhịn được thầm nói: "Rõ ràng là Quận Vương cùng vương phi sanh người, liên quan gì tới ông trời?"

Bị ông ta quấy rối hứng thú, thiếu niên quay đầu lại trừng mắt. Nhưng chỉ chớp mắt, y lại nhìn phía con hẻm, ngẩng đầu lên, dùng âm thanh than thở ưu thương nói: "Thành thúc. Ngươi kêu tiểu cô tử đó tới đây."

Thiếu niên chỉ một thiếu nữ ngây ngô đứng ở trong góc cách đó không xa, si ngốc nhìn Tiêu Mạc đang mua say trong quán rượu.

Cô gái kia chỉ mười bảy mười tám tuổi, trong diện mạo xinh đẹp tuyệt trần, lộ ra mấy phần anh khí, ở đất phương nam này lại mang giày của phương bắc. Hai chân thon thẳng, bên hông còn giấu đoản kiếm, có thể nhìn ra, thiếu nữ này không phải hạng người yếu đuối. Nhưng mặt mày nàng nhăn nhíu, trong ánh mắt nhìn về phía Tiêu Mạc vừa si khổ, vừa thâm tình, giống như xa xa nhìn vậy cũng đủ rồi.

Đối vớ thiếu nữxuất hiện trong thành Hàng Châu nửa tháng nay giống như Tiêu Mạc, Thành Sử cũng biết được. Ông gật đầu một cái, sải bước đi về phía thiếu nữ kia.

Không bao lâu, cô gái kia liền đi tới.

Tiêu Mạc ngồi trong quán rượu, đang ngơ ngác nhìn A Vũ trần thuật, lắng lắng nghe nghe, thấy gương mặt quen thuộc của thiếu nữ kia, cùng với thiếu niên đang nói nhỏ với nàng, hắn nhíu mày lại, nhỏ giọng nói: "Cậu ta đang làm gì?"

Đảo mắt. Tiêu Mạc cười khổ nói: "Cậu ta biết rõ về ta như vậy nhưng ta không biết gì về cậu ta thì thật không hay chút nào. A Thức, ngươi đi thu thập tin tức về vị lang quân Cao gia đó đi."

"Vâng"



A Thức vừa đi, Tiêu Mạc khó khăn quay đầu, liền thấy thiếu nữ lúc nãy nhìn mình vừa nghe thiếu niên nói xong, liền cắn cắn môi, sau đó cất bước đi về phía hắn.

Tên tiểu tử đó muốn làm gì chứ.

Tiêu Mạc rất là cảnh giác, hắn chau mày, nuốt mạnh một ngụm rượu.

Không bao lâu, thiếu nữ bước vào quán rượu. Khách trong quán rượu cũng có trên trăm, lui tới không dứt, nhưng trong mắt nàng cũng chỉ có một người.

Si ngốc nhìn Tiêu Mạc, thiếu nữ cắn môi, lấy dũng khí đi tới trước bàn của Tiêu Mạc.

Cúi đầu nhìn Tiêu Mạc, không đợi hắn mở miệng, thiếu nữ đã đỏ mặt lớn tiếng nói: "Tiêu Lang, ta tới tìm chàng." Bây giờ là buổi trưa, đông thực khách lui tới, là lúc quán rượu náo hiệt nhất. Dù xung quanh huyên náo, nhưng âm thanh không nhỏ của thiếu nữ đã đè ép hết tiếng động khác.

Lúc Tiêu Mạc thầm kêu không tốt thì thiếu nữ mắc cỡ đỏ mặt, không để ý ánh mắt bốn phía đưa tới, lớn tiếng nói với Tiêu Mạc: "Tiêu Lang, A Âm thích chàng. Ba năm, A Âm yêu chàng ba năm, đi theo chàng ba năm! Trong ba năm này, A Âm từ Kinh châu theo đến Kiến Khang, lại từ Kiến Khang tới Hàng Châu."

Dùng một loại giọng nói thanh thanh thúy thúy, sáng sủa nói tới đây, vành mắt của thiếu nữ A Âm đột nhiên đỏ lên, giọng nói đột nhiên yếu đi. Nàng cúi đầu, nghẹn ngào nói: "Tiêu Lang, đừng không để ý tới ta. A Âm không biết cái gì là vì sắc mà yêu, cũng không biết cái gì là vì yêu mà bi. A Âm chỉ biết không thấy được Tiêu Lang, cả đời này chỉ còn có đau khổ! Trong ngàn ngàn vạn vạn người, Tiêu Lang cũng chỉ có một mà thôi! Dù ngày mai A Âm sẽ chết, dù cả đời A Âm nhất định cô đơn, A Âm cũng cảm thấy, chỉ có niềm vui ở bên Tiêu Lang mới tính là niềm vui thật sự."

Nói tới chỗ này, một giọt lại một giọt nước mắt tròn xoe, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng bảy màu, chậm rãi tung tóe trên bàn trà . . .

Đây là nước Trần, đây là Hàng Châu.

Trăm ngàn năm tới nay, nam nhân luôn có nhiều tài tử giai nhân, văn sĩ mặc khách, bọn họ đa sầu đa cảm, bọn họ băn khoăn ngàn vạn.

Trăm ngàn năm qua, nơi này không thiếu nam nữ si tình, lại chưa có ai dám ở trước mặt mọi người đưa ra cả một trái tim cuồng dại của mình ra trước nam nhân mình yêu giống thiếu nữ này.

Giọng mang u oán, tình cảm động trời.

Bất tri bất giác, thực khách bốn phía đã có người đỏ vành mắt.

Bất tri bất giác, đã có không ít người cầu xin nhìn Tiêu Mạc, xin hắn cho thiếu nữ si tình đáng thương này một chút đáp lại.

Nếu nói là Giang Nam nhiều nhà thơ, thì con cháu thế gia như Tiêu Mạc cũng ở trong số đó.

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày, sẽ có một người trước mặt hắn, trước mặt mọi người, thẳng thắn, khờ dại biểu đạt lòng của mình.



. . . . . Thật sự khờ dại!

Bỗng dưng, Tiêu Mạc cảm thấy quặn đau!

Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên.

Không chớp mắt nhìn chòng chọc A Âm một hồi, môi Tiêu Mạc giật giật, lại giật giật, nhưng không phát ra âm thanh.

Qua một hồi lâu, hắn mới khàn giọng nói: "Đừng đứng ở đó, tới đây rót rượu cho ta."

Hắn muốn nàng đến gần! Hắn rốt cuộc không cự nàng ở ngoài ngàn dặm nữa!

A Âm không dám tin ngẩng đầu lên, hai mắt nàng ửng đỏ ngây ngốc nhìn Tiêu Mạc, tin chắc mình không phải là nhầm xong, nàng vui mừng, run rẩy lên tiếng: "Được."

Nàng cúi chào hắn, đôi mắt đo đỏ, hạnh phúc nhìn hắn, ngây ngốc lên tiếng: "Được."

Nàng muốn cười, nhưng cười lên lại rơi từng giọt nước mắt, chỉ sợ Tiêu Mạc ghét bỏ, A Âm vội vàng lấy khăn tay ra lung tung lau một, rồi mới cẩn thận đi tới bên cạnh Tiêu Mạc.

Chỉ đứng bên cạnh hắn, A Âm liền nở nụ cười, nụ cười này, tựa như mây tan trăng sáng, sáng mờ mới nở, mỹ lệ động lòng người, thực là khó tả.

Nhìn cặp đôi người ngồi người đứng kia, Thành Sử không nhịn được thở dài nói: "Nhờ Tiểu Lang quân có tài ăn nói, mới thành toàn một cặp đôi đẹp."

Thiếu niên nghe vậy cười hả hê, y đang muốn nói gì, lại nghe được một hồi tiếng bước chân dồn dập truyền đến, quay đầu nhìn lại, là hai hộ vệ Cao phủ vội vàng chạy đến.

Hai hộ vệ sải bước vọt tới trước mặt thiếu niên, chắp tay chào y xong, thở hổn hển nói: "Tiểu Lang quân, phu nhân đã tới, ngài ấy rất tức giận, còn bảo chúng tỳ nữ nâng đá dạy con tới."

Đá dạy con này do Trương Khởi chế, thật ra chỉ là mài một khối đá thành lồi lõm như tổ ong, để cho người quỳ trên đó đau đớn khó nhịn, dù là tiểu tử kia có võ nghệ cao cường cũng giống như vậy.

Hộ vệ vừa dứt tiếng, nụ cười dương dương tự đắc của thiếu niên cứng đờ.

Nhìn thấy y vội vàng lui về phía sau, một hộ vệ khác lại nói: "Lang chủ cũng ra lệnh. Ngài nói, nếu như tiểu lang quân biết mình sai lầm, đàng hoàng trở về phủ thì thôi, nếu không, liền phong tỏa cửa thành, bảo tiểu lang quân có chạy đằng trời."

Nghe thế thì thiếu niên đã cà lăm hỏi "Êm đẹp, hai người bọn họ tức giận vậy làm gì?" Y bi phẫn không hiểu, "Ta chính là con trai ruột của họ, còn là duy nhất! Lần này trở lại nước Tề, ta còn lập bia trước mộ phụ thân. Chỉ bài văn bi thương đó, ta đã mời bốn vị danh gia, tốn mấy trăm lượng hoàng kim, tốn thời gian nửa năm mới hoàn thành. Các ngươi có biết hay không, ngày gắn tấm bia đá trước mộ, dân chúng nước Tề khóc rất thê thảm, tình cảnh mấy vạn người cùng kêu lên khóc thảm thiết, chính là ông trời thấy cũng muốn rơi lệ. Các ngươi từng gặp nhi tử hiếu thuận như ta sao? Từng gặp sao? Chưa phải không?"

Lời vừa nói ra, tận mấy đôi mắt cũng hết cách lại buồn bực nhìn về phía thiếu niên, Thành Sử tiến lên một bước, cẩn thận nhắc nhở: "Tiểu lang quân, chẳng lẽ hành động của ngươi ở nước Chu, đã truyền tới Hàng Châu rồi. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cảnh Xuân Nam Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook