Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 249: Ngoại truyện 6: Bạn cũ Kiến Khang

Lâm Gia Thành

05/08/2016

Cao Ngai nhìn chòng chọc người nọ một hồi, mới nhớ Tô Uy vẫn còn ở bên cạnh, liền quay đầu nhỏ giọng nói ra: "Bá phụ, tiểu chất có chút chuyện, phải đi trước rồi."

Tô Uy đang hoảng hốt, cũng không có tâm tình nhiều lời với cậu, liền gật đầu, mang theo bọn người hầu phóng ngựa đi trước.

Đám người Tô Uy vừa đi, Cao Ngai liền ngừng bước chân lại một lát, xoa cái cằm không râu ngẫm nghĩ.

Cậu không muốn người kia gặp mẫu thân, cách tốt nhất để cho hắn ta rời đi là gì nhỉ?

Giả nữ lần nữa để lừa hắn đi sao?

Ý nghĩ này mới vừa trồi lên, Cao Ngai liền rùng mình một cái: không được, người này quá mức khôn khéo, làm việc lại quả quyết, hắn có chuẩn bị mà đến, mình trêu hắn không được mà bị bắt quả tang là toi.

Trong khi Cao Ngai đang suy nghĩ, đoàn người của thanh niên kia hiển nhiên đói bụng, từng người một tung người xuống ngựa, đi về phía quán rượu.

Nhìn đoàn người đi về phía quán rượu, ánh mắt Cao Ngai lóe lóe, âm thầm suy nghĩ: mẫu thân sắp gặp dì A Lục rồi, nương nhìn thấy ta không có ở đây chắc chắn sẽ giận. Ta không nên chậm trễ thời gian ở đây nữa.

Nghĩ tới đây, cậu lắc mình tiến vào trong một con đường tắt, sau đó, móc một thỏi vàng nhỏ từ trong tay áo ra, vẫy vẫy một hiệp khách.

Không bao lâu, hiệp khách này liền đi ra khỏi ngõ hẻm, Cao Ngai đứng ở trong góc, thấy hiệp khách đi tới bên ngoài quán rượu mà thanh niên kia ghé ăn cơm, nói chuyện văng nước miếng với một đồng bạn chuyện hắn nhìn thấy một tiên nữ ở thành Nhạc Châu. Khi hiệp khách này kể đến diện mạo của tiên nữ thì trong quán rượu, thanh niên kia đứng bật dậy, sải bước vọt tới trước mặt hiệp khách.

Lại qua một hồi, Cao Ngai rốt cuộc thấy đoàn người này vội vàng chạy về cửa thành phía tây.

Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, Cao Ngai thở ra một hơi thật dài, hắn mới vừa xoay người, lại thấy đám người Tô Uy vốn đang tìm nhà trọ để tá túc lại chạy nhanh ra ngoài, chạy ngược về phía cửa thành.

Sao vậy chứ? Sao mới vừa tới, còn chưa nghỉ ngơi chút nào, bá ấy lại muốn rời đi?

Cao Ngai ngẩn ra. Bước gấp mấy bước tới, cất tiếng trong trẻo hỏi: "Tô bá bá?"

Tô Uy quay đầu lại.

Thấy là Cao Ngai, y ôn hòa cười một tiếng, nhỏ giọng nói: "Cháu à, Tô bá bá phải đi, nếu sau này cháu đến Trường An, nhớ tìm bá bá."

Cao Ngai ngạc nhiên nói: "Bá bá mới đến Hàng Châu, còn chưa ngồi xuống, sao quyết định rời đi nhanh thế?"

Tô Uy hốt hoảng cười, hắn khàn giọng nói: "Bá bá đến đây, cũng chỉ muốn gặp bạn cũ một lần thôi. Gặp một lần rồi, bá bá hãy đi."

Hắn thở dài nói: "Biết bạn cũ mạnh khỏe, thì đã đủ rồi."

Tâm trạng này, Cao Ngai thật ra không hiểu, cậu nhìn Tô Uy không nỡ rời, nhỏ giọng nói ra: "Bá bá, từ Trường An đến Hàng Châu, đâu chỉ xa ngàn dặm? Bá đến đây một lần đã mất hết mấy tháng đi đường. Có đáng giá không? Bá bá, hay là ngài theo cháu về phủ đi. Phụ thân cháu mấy năm qua không đánh trận, rảnh đến xương cũng rỉ sét, phụ thân nhất định rất hoan nghênh ngài."

Cao Trường Cung sẽ hoan nghênh y? Tô Uy lắc đầu bật cười, y từ từ quay đầu, nhìn chân trời xa xôi, từ từ nói: "Lần này bá bá đến đây, là bởi vì khó được rảnh rỗi. . . . Hiện tại đang chiến tranh khắp nơi, nếu bá bá không đến một chuyến như vậy, không thấy được bạn cũ một lần, nói không chừng khi nào đó lại ngủm mất. Hiện tại thấy đã thấy, bá bá cũng có thể trở về thực hiện chức trách của mình rồi." Có lẽ đây là một lần cuối cùng. Nửa đời tương tư, vừa gặp thoáng qua, cũng đủ rồi.

Y tự tay xoa đầu Cao Ngau, khàn khàn cười nói: "Chàu à, thế gian này khó có thể kiềm chế nhất là lòng người, sau này, cháu đừng trêu người khác nữa."



Thấy y nói nghiêm túc, Cao Ngai suy nghĩ một lát sau, cẩn thận gật đầu nói: "Uh, ta biết rồi."

"Vậy bá bá đi nha."

Cao Ngai đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Tô Uy dần dần rời đi, đột nhiên cảm nhận được sự bi ai mơ hồ. Thì ra, cuộc sống ở thế gian này có rất nhiều chuyện không vừa ý. Truy tìm ngàn dặm, lặn lội mấy tháng, chỉ vì nhìn lướt qua một lần! Ông trời sao lại trêu người đời như thế?

Cũng không biết trải qua bao lâu, âm thanh của Thành Sử truyền đến từ phía sau, "Tiểu lang quân?"

Hắn kêu hai tiếng, Cao Ngai mới chậm rãi quay đầu lại. Cậu nhìn về cửa thành phía tây, nhỏ giọng nói ra: "Thành thúc, thúc phái một số người chạy đến Nhạc Châu đi, nói với người kia, Lệ Cơ đó không tồn tại trên thế gian, bảo hắn không cần tìm nữa."

Thành Sử hiếm khi thấy tiểu lang quân nghiêm túc, tao nhã như vậy, không khỏi ngẩn ngơ, hắn khẽ thốt lên: "Lang quân có ý gì?" Hắn nghi ngờ nhìn chằm chằm Cao Ngai, thầm nghĩ: chẳng lẽ tiểu lang quân lại nghĩ tới chiêu hại người gì?

Cao Ngai khó được có lương tâm, lại thấy ánh mắt Thành Sử như vậy, không khỏi hung ác trợn mắt nhìn hắn một cái, ra lệnh: "Bảo thúc đi thì đi đi, sao lại hỏi nhiều thế!"

"Được được được, ta không hỏi."

"Mẫu thân ta đâu?"

"Phu nhân và A Lục lâu ngày mới gặp, đang lúc vui lắm, ngài ấy không có nhắc tới tiểu lang quân."

Mẫu thân cư nhiên quên cậu? Lần này, Cao Ngai mặt mày hớn hở, cậu vui mừng vuốt cái cằm trơn bóng của mình, tự nhủ: "Tiểu tử kia tự đưa tới cửa cho ta khi dễ, ta tha hắn như thế, chẳng phải rất xin lỗi mình?" Đảo mắt cậu lại nói thầm: "Lúc nãy ta thật sự là váng đầu rồi, lại còn cho hắn biết rõ chuyện! Hừ, để hắn tìm cả đời đi!"

Thành Sử đứng ở một bên, trợn mắt há mồm nhìn tiểu lang quân đã khôi phục lại vẻ bướng bỉnh tinh nghịch, thật lâu sau mới phản ứng kịp: vậy mới đúng, tiểu tử chỉ sợ thiên hạ không loạn này mới là lang quân của mình. Người tốt bụng trách trời thương dân lúc nãy, sao có thể dính líu tới lang quân Cao gia chứ? Rõ ràng là mình hoa mắt, ù tai!

Rất nhanh, Cao Ngai liền nghĩ ra một chuyện vô cùng vui sướng, dì A Lục tới, mẫu thân của cậukhông còn tâm trạng để ý cậu. Cho nên, không chỉ việc làm của cậu ở nước Chu không bị phát hiện, mà ngay cả hành tung của câu cũng không bị ai chú ý.

Cậu tự do rồi!

Cậu thật tự do rồi!

Cao Ngai mừng rỡ, gào kêu chúng đồng bạn đang muốn vào thành Hàng Châu chơi, bộc phát ý tưởng, "Nghe nói sủng phi Trương Lệ Hoa của hoàng đế Trần Thúc Bảo nước Trần quốc sắc thiên hương, còn có rất nhiều người so sánh nàng ta với mẫu thân của ta. Hì hì, hay là chúng ta đến hoàng cung nước Trần để gặp vị quý phi này một lần?"

Cậu vừa có ý này, đám người Thành Sử liền kinh hoàng, tiểu tổ tông này, náo loạn nước Chu chưa xong, còn muốn lật cả nước Trần sao?

Cao Ngai không hề chú ý tới sự kinh hãi của mọi người, cậu càng nói càng hưng phấn, ánh sáng từ mắt bắn ra bốn phía."Nghe nói Trương Lệ Hoa rất rành thuật mê hoặc, thích dùng chuyện quỷ thần dụ dỗ mọi người. Chuyện quỷ thần mê hoặc này là sở trường của ta đó, hê hê he he. Thành thúc, chúng ta lập tức lên đường đi gặp Trương quý phi đi."

Lần này, cậu vừa dứt lời, Thành Sử dẫn đầu phản ứng kịp, hắn nghiêm túc nói nói: "Tiểu lang quân muốn gặp Trương quý phi, vốn không phải việc khó." Dừng một lát, Thành Sử thả chậm âm thanh, "Vừa đúng, Kiến Khang khá gần Hàng Châu, đến lúc đó có biến cố gì, phu nhân và lang chủ cũng kịp phản ứng!"

Lời này vừa ngừng, Cao Ngai liền nhíu chân mày lại.

Sau khi thấy, Thành Sử và đám người trao đổi một ánh mắt với nhau. Ho khan một cái xong, Thành Sử tiếp tục nói: "Cữu cữu Trương Hiên của tiểu lang quân, hiện đang phụ trách an nguy của cả thành Kiến Khang. Tiểu lang quân đến nơi đó, mặc kệ gặp được người nào đều có thể giúp đỡ nhau, cho nên có thể đến Kiến Khang đấy!"

Đúng rồi, cậu còn quên cữu cữu chưa từng gặp mặt kia, không chỉ cữu cữu, còn có cả tộc Trương thị lớn, ai, làm chuyện gì, động một chút là kéo tới một nhóm thân thích là phiền nhất. Nếu không cẩn thận làm chuyện gì mà liên hệ đến tương lai thăng chức của thân thích, vậy thì càng không thú vị.

Nghĩ tới đây, Cao Ngai mất hứng phất phất tay, nói: "Thôi thôi, Trương quý phi khẳng định không dễ chơi, không đi gặp nàng ta tốt hơn."



Thấy cậu rốt cuộc nhả ra, Thành Sử nhắm hai mắt lại, thở ra một hơi. Lúc này, Cao Ngai lại có vẻ hết sức phấn khởi nói, "Nhưng thành Kiến Khang vẫn thú vị, ta quyết định, chúng ta liền đến thành Kiến Khang chơi một lát."

Cao Ngai làm việc từ trước đến giờ dứt khoát. Sáng hôm đó đoàn người liền lên đường, cả đường vừa đi vừa nghỉ, ba ngày sau cũng đến thành Kiến Khang.

Mặc dù quân Tùy có thể tiếp cận bất cứ lúc nào, nhưng dưới sự thống trị của Trần Thúc Bảo, thành Kiến Khang vẫn vui vẻ như còn thái bình thịnh thế.

Cao Ngai đi xe ngựa một hồi, đột nhiên nghe được Thành Sử la hoảng một tiếng. Lập tức, Cao Ngai ghé đầu hỏi "Thúc, đã xảy ra chuyện gì?"

Ánh mắt Thành Sử nhìn chăm chú về một vị phụ nhân phía trước, nói: "Phụ nhân kia hình như đích tỷ của mẫu thân cậu." Được Thành Sử ra hiệu, đoàn xe chậm rãi đi về phía phụ nhân kia.

Không bao lâu, đoàn xe liền đến gần phụ nhân kia, Cao Ngai nghiêng đầu nhìn, phụ nhân trước mắt này, ước chừng chừng bốn mươi tuổi, mặt mũi thật khác gương mặt không già của mẫu thân cậu, mặt mũi phụ nhân này lộ ra vẻ già nua, xem ra thật là bình thường.

Cậu mới vừa nghĩ như vậy, lại nghe Thành Sử ngạc nhiên nói: "Trương thị a Cẩm này đã có tinh thần hơn khi gặp lần trước."

Bình thản? Cao Ngau nhìn về phía phụ nhân mộc mạc lại có mấy phần an tĩnh trước mắt, không khỏi thầm nghĩ: trước kia nàng ta không phải vậy sao?

Khi cậu suy nghĩ, xe ngựa của cậu đã đi ngang qua Trương Cẩm, nghĩ nghĩ lại, cậu nghe Trương Cẩm nói với một tỳ nữ bên cạnh: "Nhóm vải lần này hơi kém chút."

"Phu nhân có điều không biết, vải này đã bị nhị thúc đụng đến, nô tỳ không tiện mở miệng."

"Vậy ngươi tìm hắn đến đây, ta tự mình nói với hắn."

"Vâng, nhưng phu nhân, nhị thúc thích nhây nhưa, nếu hắn ta khóc kể với lang quân thì sao?"

"Để hắn ta khóc lóc kể lể đi, phu quân hiểu con người ta, sẽ không để ý đến hắn ta."

"Vâng"

Đưa mắt nhìn hai phụ nhân biến mất ở trong con ngõ, Thành Sử nhỏ giọng nói: "Xe ngựa đi theo sau các nàng có khắc hai chữ Từ phủ, nghe nói Từ phủ này là thương hộ, tiểu lang quân, xem ra đích tỷ của chủ mẫu đã tái giá với người khác."

Ngừng một lát, Thành Sử lẩm bẩm: "Không trách được sắc mặt nàng ta tốt hơn mườ mấy năm trước nhiều."

Thành Kiến Khang bây giờ, gần như là thiên hạ của Trương Lệ Hoa Trương quý phi, đoàn người đến không tới nửa canh giờ, nghe người ta nói tới chuyện triều đình, mở miệng ngậm miệng đều là"Trương quý phi", nghe mọi người nói, dù là chuyện gì, chỉ cần được Trương quý phi giúp, dù giết hoàng thân cũng được tha tội, nếu không, dù là hoàng thân giết thứ dân, cũng sẽ vào đại lao.

Rãnh rỗi ở trong quán rượu nghe một hồi, một nho sĩ trung niên đột nhiên nói: "Vẫn là tộc Trương thị hay, quý phi nương nương chỉ là một kẻ bình dân, nếu không phải theo tộc lớn Trương thị, cũng sẽ không duy trì tộc Trương thị hết mực."

Cao Ngai đang chán đến chết, đột nhiên nghe câu này, cặp mắt không khỏi sáng lên. Đang lúc ấy thì một hồi tiếng bước chân chỉnh tề truyền đến.

Cao Ngai theo tiếng đi tới, vừa hay nhìn thấy Trương Hiên đoan chính tao nhã mặc áo quan, mang theo cả đám thủ hạ đi tới bên này.

Đây chắc là cữu cữu của cậu. Cao Ngai ngẩng đầu nhìn lại, thầm nghĩ: mẫu thân luôn nói, trong tộc Trương thị, chỉ có cữu cữu này là người thân của nàng.

Đang khi Cao Ngai nhìn về phía Trương Hiên thì đột nhiên Trương Hiên cũng quay đầu, đón nhận ánh mắt của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cảnh Xuân Nam Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook