Chương 75: Quyết định hung ác.
Lâm Gia Thành
05/12/2014
Tiêu Mạc đã tới?
Trương Khởi cả kinh. Đại phu nhân nãy giờ vẫn nhìn chăm chú nàng thấy thế, vẻ mặt có chút biến đổi.
"Lộc cộc, lộc cộc" tiếng guốc gỗ vang lên, một mảnh xiêm áo màu trắng lọt vào mắt Trương Khởi. Người nọ cũng nhìn thấy nàng, hơi dừng một chút, rồi lại cất bước đi vào, thi lễ với đại phu nhân, âm thanh có chút khàn khàn: "Đại phu nhân cho gọi ta?"
Giọng điệu trầm thấp, hơi khàn. Cũng không biết tại sao, đại phu nhân nghe thấy vậy, lại có chút buồn phiền, đột nhiên ho khan.
Mấy tỳ nữ vội vàng tiến lên, kẻ vỗ lưng người bưng nước, chỉ có Tiêu Mạc vẫn bình tĩnh đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng.
Ho khan một lát, đại phu nhân khàn giọng nói: "Mạc lang, con giận ta à?"
Không đợi Tiêu Mạc trả lời, giọng nói đại phu nhân đã trầm xuống: "Dù con có tức giận hơn đi nữa, không đồng ý chính là không đồng ý."
Nói đến đây, bà ta đột nhiên phát giận với Trương Khởi: "Đứng lên."
Trương Khởi ngoan ngoãn đứng lên.
Đại phu nhân chỉ vào Trương Khởi, nói với Tiêu Mạc: "Mạc lang, hôm nay cô nãi nãi nói cho con biết. Chỉ cần là nữ nhi của Trương thị, dù là làm thê hay làm thiếp, cũng đều không được."
Bà ta đứng lên, chỉ vào Trương Khởi đang run rẩy nói: "Cô nãi nãi biết con xem trọng tiện chân này. Hôm nay cô nãi nãi cũng nói thẳng, nếu như con còn nhờ những người xung quanh đến làm thuyết khách nữa, cô nãi nãi sẽ lập tức đưa A Khởi này cho Tiết Tử Chấp làm kỹ thiếp"
Lời này vừa nói ra, mặt Tiêu Mạc liền trầm xuống.
Chúng tỳ nữ bốn phía cũng kinh ngạc, hoảng sợ hớp một ngụm khí lạnh.
Về phần Trương Khởi, sắc mặt lại càng thêm trắng tái. Nhắc đến đám công tử thế gia, người có tiếng xấu nhất trong lòng các cô tử, không phải Tiêu Sách, mà là người tên Tiết Tử Chấp này. Hắn ngược người thành tính, dù là tiên tử trên trời lọt vào tay hắn, thì cũng không có mấy người sống qua được một năm. Hắn còn có một sở thích làm cho người ta khó có thể mở miệng, đó chính là giết chết mỹ nhân, sau đó sẽ vui vẻ dâm loạn.
Vì vậy ba chữ Tiết Tử Chấp này, mới là cái tên khiến các cô tử vừa nghe thì mặt đã biến sắc
Hôm nay, đại phu nhân lấy hắn ra để nói chuyện, đó là gián tiếp cho Tiêu Mạc hiểu, bà ta sẽ không bao giờ đồng ý, hơn nữa, cũng không cho hắn nhắc lại việc cưới gả cô tử Trương thị trước bất kỳ ai.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả phòng đều tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở dốc của Tiêu Mạc thỉnh thoảng truyền đến.
Đại phu nhân nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú có chút vặn vẹo của Tiêu Mạc, cuối cùng vẫn không đành lòng, bà ta khẽ thở dài, trầm giọng trấn an nói: "Mạc lang, con còn nhỏ, chứ khoảng hai năm nữa, con sẽ chẳng hề chấp nhất với nữ nhân vậy đâu. A Cẩm là biểu muội của con, dù con là suy nghĩ cho thanh danh của nó, cũng không thể giúp đỡ nó nữa. Về phần A Khởi này."
Bà ta dừng lại một chút: "Cô nãi nãi vẫn là câu nói kia, nếu lại nghe thấy con có chút dính dáng gì đến nàng ta nữa, cô nãi nãi sẽ lập tức đưa nàng ta cho Tiết Tử Chấp"
Ở lúc Tiêu Mạc vẫn còn đang thẩn thờ không chút nhúc nhích, đại phu nhân tận tình khuyên bảo nói: "Vừa rồi tiểu cô tử này cũng có nói, khi còn bé nàng ta sống nhờ ở nhà ngoại, bởi vì không phụ không mẫu, thường bị người ta đánh đến bể đầu chảy máu lại còn bị giam, bị đói."
Thấy Tiêu Mạc kinh ngạc quay đầu nhìn Trương Khởi, đại phu nhân thở dài nói: "Đứa nhỏ này là một người trời sanh mệnh khổ, nào có phúc khí chịu được sự coi trọng của Mạc lang con?"
Âm thanh của bà ta mang theo một loại trầm thấp, lạnh lùng.
Tiêu Mạc quay đầu nhìn về phía đại phu nhân, nhìn một lát, hắn đột nhiên hiểu.
Nếu như không phải là đại phu nhân chú ý đến cảm thụ của mình, nếu như không phải là đại phu nhân vẫn chưa muốn hoàn toàn trở mặt, thì với thủ đoạn của đại phu nhân, chỉ sợ cái chờ mình không phải buổi nói chuyện này, mà là cảnh Trương Khởi bị ép uống rượu độc.
Đúng vậy, hai năm qua đại phu nhân tin Phật, tin có thuyết địa ngục luân hồi, nên mới nhân từ nương tay. Nếu là hai năm trước, ắt hẳn là bà ta sẽ sai người ép Trương Khởi uống rượu độc trước mặt mình, bà ta sẽ thông qua loại phương thức ày để nói cho mình biết tất cả là do bà ta định đoạt.
Đối với một người ở tầng lớp bề trên như đại phu nhân mà nói, Tiêu Mạc có thật sự để ý Trương Khởi hay không, Trương Khởi cam tâm tình nguyện với hắn không, Tiêu Mạc muốn Trương Cẩm hay là Trương Khởi, toàn bộ đều không quan trọng. Quan trọng là, nếu như Tiêu Mạc cứ khăng khăng cố chấp, bà ta sẽ sử dụng loại thủ đoạn này để răn đe hắn, cho hắn biết sợ.
Tiêu Mạc thất thần lui về phía sau mấy bước.
Hắn chậm rãi cúi đầu, đưa tay thi lễ với đại phu nhân, giọng khàn khàn: "A Mạc, không dám."
Đại phu nhân hiền lành cười một tiếng, nói: "Đứa bé ngoan."
Bà ta nhìn Trương Khởi, nói: "A Khởi, ngươi tiễn Mạc lang một đoạn đi."
Trương Khởi vẫn đang đắm chìm trong sự đe dọa của đại phu nhân, mặt nàng trắng bệch run giọng nói: "Vâng." Đáp xong, nàng cúi đầu đi về hướng Tiêu Mạc.
Đi tới trước mặt Tiêu Mạc, Trương Khởi cúi đầu nhìn mũi chân thì thào nói: "Tiêu Lang, xin mời."
Âm thanh rất thấp, vẫn còn có chút run rẩy.
Đại phu nhân liếc mắt nhìn sắc mặt đang rất khó coi của Tiêu Mạc, hiền lành cười một tiếng, ôn hòa nói: "A Khởi."
Trương Khởi quay đầu lại: "Vâng."
"Ngươi là một đứa bé thông tuệ, ngày hôm qua nói nhà làm bằng gỗ đàn hương không thể ở được, tổ mẫu tin, hôm nay quả nhiên thoải mái hơn một chút."
"Là hồng phúc của tổ mẫu thôi."
Trương Khởi cung kính trả lời.
Thấy Trương Khởi trả lời quy củ, đại phu nhân gật đầu một cái: "Đưa Tiêu Lang đi ra ngoài đi."
"Vâng."
Rốt cuộc Tiêu Mạc cũng cất bước, Trương Khởi đi theo phía sau hắn, hai người một trước một sau, từ từ đi về phía trước.
Trương Khởi vừa ra khỏi phòng, liền thở ra một hơi. Hai câu cuối cùng của đại phu nhân, là khích lệ Trương Khởi, cũng là làm cho Tiêu Mạc cùng nàng yên tâm, bọn họ chịu nghe lời, an thủ bổn phận, đại phu sẽ không xử trí Trương Khởi.
Tiêu Mạc đi rất chậm, rất chậm, bước chân còn có chút không yên.
Trương Khởi vẫn cúi đầu, lúc này đôi tay xoắn lấy nhau thật chặt.
Một tỳ nữ đi tới phía sau hai người, nói với Trương Khởi nói: "Đưa đi Tiêu Lang đi rồi, ngươi trở về phòng của mình đi."
"Vâng."
Hai người rốt cuộc đi ra khỏi Liên uyển.
Sau một lúc im lặng, hai người đi tới một con đường mòn, lá cây rập rạp, hoàn toàn che hết ánh mặt trời. Dọc theo đường đi, cũng thấy rất ít người hầu.
Tiêu Mạc lên tiếng: "Ngươi an tâm." Âm thanh của hắn rất khàn: "Đại phu nhân là một người không nói hai lời, ngươi chớ lo lắng."
"Ừ."
Lúc này, Tiêu Mạc dừng bước.
Hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn Trương Khởi không chớp mắt.
Nhìn một lúc, trong mắt hắn lóe ra một tia sáng trong suốt. Khẽ nghiêng đầu, gió mát thổi qua mặt, âm thanh của Tiêu Mạc lại càng thêm trầm khàn: "A Khởi, ta rất khó chịu."
Hả?
Trương Khởi muốn ngẩng đầu, rồi lại không dám.
Tiêu Mạc nghiêng đầu đón gió, thấp giọng, thốt ra một câu tối nghĩa: "Ta là thật tâm muốn cưng chiều ngươi, thương ngươi....... Ta đã dùng hết mọi biện pháp rồi."
Cánh môi Trương Khởi giật giật, cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Trong tiếng gió nức nở nghẹn ngào, Tiêu Mạc nhỏ giọng nói: "A Khởi có nhận được quà không?"
Trương Khởi suy nghĩ một chút, gật đầu nhỏ giọng nói: "Nhận được."
"Ý của ta ngươi hiểu chứ?"
Lần này, Trương Khởi rất ngây thơ lắc lắc đầu.
Tiêu Mạc quay đầu lại nhìn nàng một lúc lâu, nhẹ nhàng nói: "Đã đến lúc này, A Khởi ngươi còn......." Dừng một chút, hắn hạ thấp giọng, nói từng câu từng chữ: "Đó là cơ hội cuối cùng rồi. A Khởi, ngươi trở về suy nghĩ cho kỹ, cũng chuẩn bị một chút."
Cái gì?
Cánh môi Trương Khởi run run, cuối cùng vẫn không ngẩng đầu.
Tiêu Mạc liếc mắt nhìn hai phía, nói: "Trước kia ta không biết thái độ của đại phu nhân các ngươi lại ác liệt như thế, có nhiều chỗ còn an bài chưa được chu toàn. Ngươi hãy chờ ta một thời gian. Nhưng A Khởi yên tâm, sắp xếp của ta chắc chắc sẽ không sai sót, khiến mọi thứ thất bại đâu, cũng sẽ không để cho ngươi rơi vào trong tay đại phu nhân, lại càng không thể rơi vào trong tay tên Tiết Tử Chấp đó."
Trương Khởi không đáp.
Tiêu Mạc vươn tay, muốn áp lên gương mặt nàng, bàn tay đưa đến một nửa, rồi lại rũ xuống.
Một hồi lâu sau, ở lúc Trương Khởi cho là hắn đã cất bước rời đi, Tiêu Mạc cất giọng khàn khàn, nhưng âm thanh lại đầy dịu dàng, nhẹ nhàng bay tới: "Đừng trách ta....... Vừa nghĩ tới A Khởi sẽ ngủ ở trong ngực trượng phu khác, lòng ta liền buồn bực đau đớn......"
Nói tới chỗ này, hắn dứt khoát xoay người, bước nhanh rời đi.
Nhìn bóng lưng của hắn, Trương Khởi yên lặng, đứng đó, thật lâu cũng không nhúc nhích.
Trương Khởi trở lại phòng.
Qua một ngày yên tĩnh, ngày thứ hai lại tới.
Phờ phạc ngồi trong học đường, Trương Khởi cảm thấy cả người chỉ có một chữ, mệt mỏi, mệt mỏi đến ngón tay cũng không muốn động.
Trong học đường, nhóm cô tử vẫn như thường ngày, cười hì hì không ngừng nói chuyện.
"Nghe nói triều đình hạ lệnh chiêu mộ hiền tài đấy."
"Cái này thì có gì để nói?"
"Ngươi biết cái gì chứ? Nước Trần vừa lập, bây giờ bệ hạ lại là người có chí hướng. Lần chiêu sĩ này, có thể nói là một sự kiện quan trọng trong lịch sử nước Trần đấy. Nó quan hệ đến nước Trần cùng cơ nghiệp của các gia tộc, không chỉ Hoàng thất coi trọng, mà các đại gia tộc cũng thế."
Cô tử kia khẽ thở dài: "Nhớ năm đó lúc thế gia thịnh nhất, đúng là "Vương cùng ngựa, chung thiên hạ" , điều này nói lên cái gì? Nói lên rằng nắm quyền hành của cả thiên hạ trong tay, đối với thế gia mà nói là cực kỳ quan trọng. Chưa kể đến cái khác, chỉ nói đến việc không có quyền bính cùng tuỳ tùng, thế gia tuy là thế gia, nhưng có thể dùng gì để trấn áp bạo dân? Con cháu thế gia lại là những kẻ ăn sung mặc sướng, dù cho có làm được thi phú cảm động lòng người đến mức nào đi nữa, thì trong đao kiếm có thể giữ được tánh mạng sao?"
Cô tử kia dừng một chút, sau đó tổng kết lạị nói: "Tóm lại lần chiêu sĩ này, với các đại gia tộc mà nói cũng cực quan trọng."
Trương Khởi nghe đến đó, ngẩng đầu liếc nhìn cô tử vừa nói một cái.
Cô tử này là chính nữ của Ngũ Phòng, xưa nay luôn trầm lặng, không ngờ tới kiến thức lại không tầm thường chút nào.
Lại an tĩnh một lát, một cô tử thuộc dòng chính nữ khác lên tiếng: "Nghe nói chính là mấy ngày nay, hoàng cung sẽ thiết yến, đến lúc đó cô tử của các đại gia tộc cũng có thể cùng tham dự."
Một cô tử dòng chính nữ khác tò mò hỏi nói: "Chẳng lẽ bệ hạ muốn chọn phi rồi à?"
Âm thanh của nàng ta không thấp, vì vậy những lời này vừa ra, đầu tiên chỉ là nhóm cô tử ồn ào ở lân cận, đến cuối cùng, tất cả các cô tử đều an tĩnh lại.
Trong không khí yên lặng, một cô tử thuộc dòng chính nữ nói: "Bệ hạ muốn chọn phi rồi. Lần này sẽ từ các thế gia tuyển ra hai Quý Phi, một Thục Viện. Nghe nói nếu như có người hợp ý, còn có thể được chọn nhiều hơn."
Nghe đến đó, thứ nữ của cửu phòng, Trương Kỳ, liếc Trương Khởi một cái, đột nhiên nói: "Không phải trong phủ chúng ta có một tài nữ giỏi tài hùng biện đến cả Giáo tập cũng dám tranh cãi sao? Tài nữ như vậy mà không vào hoàng cung, làm phi tử như Ban Tiệp Dư, chẳng phải là quá đáng tiếc?"
Hoàng đế đã từng triệu kiến Trương Khởi, lại bởi vì tướng mạo nàng bình thường mà tiễn về, nhóm cô tử đã sớm biết. Trương Kỳ nói những lời này, chỉ đơn giản là muốn châm chọc mà thôi.
Từng tiếng cười nhẹ truyền đến. Trương Khởi liếc mắt nhìn Trương Kỳ, đột nhiên hiểu. Người muốn dùng sanh non để hãm hại mình mà không thành, La Trương thị, cũng là thứ nữ của cửu phòng. Không trách được ánh mắt Trương Kỳ nhìn mình luôn có chút kỳ lạ.
Thứ nữ đấu đá lẫn nhau như vậy, quả thực là chuyện không có ý nghĩa. Lúc này, một dòng chính nữ khẽ cười cắt đứt sự giễu cợt của chúng thứ nữ: "Nói như vậy, chúng ta cũng có việc vui rồi."
Trong ánh mắt tò mò của chúng thứ nữ, cô tử này nói: "Bệ hạ muốn chọn phi, các đại gia tộc cũng sẽ nhân cơ hội này để kết thân. Mà để tiện cho việc kết thân thì các bữa tiệc giao lưu ắt hẳn sẽ không thiếu."
Trương Khởi nghe đến đó, liền hiểu: nếu triều đình mở rộng việc chiêu hiền, ắt hẳn Hoàng thất cùng các đại thế gia sẽ không ngồi yên với việc phân phối lợi ích. Các đại gia tộc hoặc là thông qua kết thân để lôi kéo lẫn nhau, hoặc là sẽ có có những hành động đấu đã nhau. Thời gian này, thành Kiến Khang chắc chắn sẽ trở nên rất náo nhiệt.
Trương Khởi cả kinh. Đại phu nhân nãy giờ vẫn nhìn chăm chú nàng thấy thế, vẻ mặt có chút biến đổi.
"Lộc cộc, lộc cộc" tiếng guốc gỗ vang lên, một mảnh xiêm áo màu trắng lọt vào mắt Trương Khởi. Người nọ cũng nhìn thấy nàng, hơi dừng một chút, rồi lại cất bước đi vào, thi lễ với đại phu nhân, âm thanh có chút khàn khàn: "Đại phu nhân cho gọi ta?"
Giọng điệu trầm thấp, hơi khàn. Cũng không biết tại sao, đại phu nhân nghe thấy vậy, lại có chút buồn phiền, đột nhiên ho khan.
Mấy tỳ nữ vội vàng tiến lên, kẻ vỗ lưng người bưng nước, chỉ có Tiêu Mạc vẫn bình tĩnh đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng.
Ho khan một lát, đại phu nhân khàn giọng nói: "Mạc lang, con giận ta à?"
Không đợi Tiêu Mạc trả lời, giọng nói đại phu nhân đã trầm xuống: "Dù con có tức giận hơn đi nữa, không đồng ý chính là không đồng ý."
Nói đến đây, bà ta đột nhiên phát giận với Trương Khởi: "Đứng lên."
Trương Khởi ngoan ngoãn đứng lên.
Đại phu nhân chỉ vào Trương Khởi, nói với Tiêu Mạc: "Mạc lang, hôm nay cô nãi nãi nói cho con biết. Chỉ cần là nữ nhi của Trương thị, dù là làm thê hay làm thiếp, cũng đều không được."
Bà ta đứng lên, chỉ vào Trương Khởi đang run rẩy nói: "Cô nãi nãi biết con xem trọng tiện chân này. Hôm nay cô nãi nãi cũng nói thẳng, nếu như con còn nhờ những người xung quanh đến làm thuyết khách nữa, cô nãi nãi sẽ lập tức đưa A Khởi này cho Tiết Tử Chấp làm kỹ thiếp"
Lời này vừa nói ra, mặt Tiêu Mạc liền trầm xuống.
Chúng tỳ nữ bốn phía cũng kinh ngạc, hoảng sợ hớp một ngụm khí lạnh.
Về phần Trương Khởi, sắc mặt lại càng thêm trắng tái. Nhắc đến đám công tử thế gia, người có tiếng xấu nhất trong lòng các cô tử, không phải Tiêu Sách, mà là người tên Tiết Tử Chấp này. Hắn ngược người thành tính, dù là tiên tử trên trời lọt vào tay hắn, thì cũng không có mấy người sống qua được một năm. Hắn còn có một sở thích làm cho người ta khó có thể mở miệng, đó chính là giết chết mỹ nhân, sau đó sẽ vui vẻ dâm loạn.
Vì vậy ba chữ Tiết Tử Chấp này, mới là cái tên khiến các cô tử vừa nghe thì mặt đã biến sắc
Hôm nay, đại phu nhân lấy hắn ra để nói chuyện, đó là gián tiếp cho Tiêu Mạc hiểu, bà ta sẽ không bao giờ đồng ý, hơn nữa, cũng không cho hắn nhắc lại việc cưới gả cô tử Trương thị trước bất kỳ ai.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả phòng đều tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở dốc của Tiêu Mạc thỉnh thoảng truyền đến.
Đại phu nhân nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú có chút vặn vẹo của Tiêu Mạc, cuối cùng vẫn không đành lòng, bà ta khẽ thở dài, trầm giọng trấn an nói: "Mạc lang, con còn nhỏ, chứ khoảng hai năm nữa, con sẽ chẳng hề chấp nhất với nữ nhân vậy đâu. A Cẩm là biểu muội của con, dù con là suy nghĩ cho thanh danh của nó, cũng không thể giúp đỡ nó nữa. Về phần A Khởi này."
Bà ta dừng lại một chút: "Cô nãi nãi vẫn là câu nói kia, nếu lại nghe thấy con có chút dính dáng gì đến nàng ta nữa, cô nãi nãi sẽ lập tức đưa nàng ta cho Tiết Tử Chấp"
Ở lúc Tiêu Mạc vẫn còn đang thẩn thờ không chút nhúc nhích, đại phu nhân tận tình khuyên bảo nói: "Vừa rồi tiểu cô tử này cũng có nói, khi còn bé nàng ta sống nhờ ở nhà ngoại, bởi vì không phụ không mẫu, thường bị người ta đánh đến bể đầu chảy máu lại còn bị giam, bị đói."
Thấy Tiêu Mạc kinh ngạc quay đầu nhìn Trương Khởi, đại phu nhân thở dài nói: "Đứa nhỏ này là một người trời sanh mệnh khổ, nào có phúc khí chịu được sự coi trọng của Mạc lang con?"
Âm thanh của bà ta mang theo một loại trầm thấp, lạnh lùng.
Tiêu Mạc quay đầu nhìn về phía đại phu nhân, nhìn một lát, hắn đột nhiên hiểu.
Nếu như không phải là đại phu nhân chú ý đến cảm thụ của mình, nếu như không phải là đại phu nhân vẫn chưa muốn hoàn toàn trở mặt, thì với thủ đoạn của đại phu nhân, chỉ sợ cái chờ mình không phải buổi nói chuyện này, mà là cảnh Trương Khởi bị ép uống rượu độc.
Đúng vậy, hai năm qua đại phu nhân tin Phật, tin có thuyết địa ngục luân hồi, nên mới nhân từ nương tay. Nếu là hai năm trước, ắt hẳn là bà ta sẽ sai người ép Trương Khởi uống rượu độc trước mặt mình, bà ta sẽ thông qua loại phương thức ày để nói cho mình biết tất cả là do bà ta định đoạt.
Đối với một người ở tầng lớp bề trên như đại phu nhân mà nói, Tiêu Mạc có thật sự để ý Trương Khởi hay không, Trương Khởi cam tâm tình nguyện với hắn không, Tiêu Mạc muốn Trương Cẩm hay là Trương Khởi, toàn bộ đều không quan trọng. Quan trọng là, nếu như Tiêu Mạc cứ khăng khăng cố chấp, bà ta sẽ sử dụng loại thủ đoạn này để răn đe hắn, cho hắn biết sợ.
Tiêu Mạc thất thần lui về phía sau mấy bước.
Hắn chậm rãi cúi đầu, đưa tay thi lễ với đại phu nhân, giọng khàn khàn: "A Mạc, không dám."
Đại phu nhân hiền lành cười một tiếng, nói: "Đứa bé ngoan."
Bà ta nhìn Trương Khởi, nói: "A Khởi, ngươi tiễn Mạc lang một đoạn đi."
Trương Khởi vẫn đang đắm chìm trong sự đe dọa của đại phu nhân, mặt nàng trắng bệch run giọng nói: "Vâng." Đáp xong, nàng cúi đầu đi về hướng Tiêu Mạc.
Đi tới trước mặt Tiêu Mạc, Trương Khởi cúi đầu nhìn mũi chân thì thào nói: "Tiêu Lang, xin mời."
Âm thanh rất thấp, vẫn còn có chút run rẩy.
Đại phu nhân liếc mắt nhìn sắc mặt đang rất khó coi của Tiêu Mạc, hiền lành cười một tiếng, ôn hòa nói: "A Khởi."
Trương Khởi quay đầu lại: "Vâng."
"Ngươi là một đứa bé thông tuệ, ngày hôm qua nói nhà làm bằng gỗ đàn hương không thể ở được, tổ mẫu tin, hôm nay quả nhiên thoải mái hơn một chút."
"Là hồng phúc của tổ mẫu thôi."
Trương Khởi cung kính trả lời.
Thấy Trương Khởi trả lời quy củ, đại phu nhân gật đầu một cái: "Đưa Tiêu Lang đi ra ngoài đi."
"Vâng."
Rốt cuộc Tiêu Mạc cũng cất bước, Trương Khởi đi theo phía sau hắn, hai người một trước một sau, từ từ đi về phía trước.
Trương Khởi vừa ra khỏi phòng, liền thở ra một hơi. Hai câu cuối cùng của đại phu nhân, là khích lệ Trương Khởi, cũng là làm cho Tiêu Mạc cùng nàng yên tâm, bọn họ chịu nghe lời, an thủ bổn phận, đại phu sẽ không xử trí Trương Khởi.
Tiêu Mạc đi rất chậm, rất chậm, bước chân còn có chút không yên.
Trương Khởi vẫn cúi đầu, lúc này đôi tay xoắn lấy nhau thật chặt.
Một tỳ nữ đi tới phía sau hai người, nói với Trương Khởi nói: "Đưa đi Tiêu Lang đi rồi, ngươi trở về phòng của mình đi."
"Vâng."
Hai người rốt cuộc đi ra khỏi Liên uyển.
Sau một lúc im lặng, hai người đi tới một con đường mòn, lá cây rập rạp, hoàn toàn che hết ánh mặt trời. Dọc theo đường đi, cũng thấy rất ít người hầu.
Tiêu Mạc lên tiếng: "Ngươi an tâm." Âm thanh của hắn rất khàn: "Đại phu nhân là một người không nói hai lời, ngươi chớ lo lắng."
"Ừ."
Lúc này, Tiêu Mạc dừng bước.
Hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn Trương Khởi không chớp mắt.
Nhìn một lúc, trong mắt hắn lóe ra một tia sáng trong suốt. Khẽ nghiêng đầu, gió mát thổi qua mặt, âm thanh của Tiêu Mạc lại càng thêm trầm khàn: "A Khởi, ta rất khó chịu."
Hả?
Trương Khởi muốn ngẩng đầu, rồi lại không dám.
Tiêu Mạc nghiêng đầu đón gió, thấp giọng, thốt ra một câu tối nghĩa: "Ta là thật tâm muốn cưng chiều ngươi, thương ngươi....... Ta đã dùng hết mọi biện pháp rồi."
Cánh môi Trương Khởi giật giật, cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Trong tiếng gió nức nở nghẹn ngào, Tiêu Mạc nhỏ giọng nói: "A Khởi có nhận được quà không?"
Trương Khởi suy nghĩ một chút, gật đầu nhỏ giọng nói: "Nhận được."
"Ý của ta ngươi hiểu chứ?"
Lần này, Trương Khởi rất ngây thơ lắc lắc đầu.
Tiêu Mạc quay đầu lại nhìn nàng một lúc lâu, nhẹ nhàng nói: "Đã đến lúc này, A Khởi ngươi còn......." Dừng một chút, hắn hạ thấp giọng, nói từng câu từng chữ: "Đó là cơ hội cuối cùng rồi. A Khởi, ngươi trở về suy nghĩ cho kỹ, cũng chuẩn bị một chút."
Cái gì?
Cánh môi Trương Khởi run run, cuối cùng vẫn không ngẩng đầu.
Tiêu Mạc liếc mắt nhìn hai phía, nói: "Trước kia ta không biết thái độ của đại phu nhân các ngươi lại ác liệt như thế, có nhiều chỗ còn an bài chưa được chu toàn. Ngươi hãy chờ ta một thời gian. Nhưng A Khởi yên tâm, sắp xếp của ta chắc chắc sẽ không sai sót, khiến mọi thứ thất bại đâu, cũng sẽ không để cho ngươi rơi vào trong tay đại phu nhân, lại càng không thể rơi vào trong tay tên Tiết Tử Chấp đó."
Trương Khởi không đáp.
Tiêu Mạc vươn tay, muốn áp lên gương mặt nàng, bàn tay đưa đến một nửa, rồi lại rũ xuống.
Một hồi lâu sau, ở lúc Trương Khởi cho là hắn đã cất bước rời đi, Tiêu Mạc cất giọng khàn khàn, nhưng âm thanh lại đầy dịu dàng, nhẹ nhàng bay tới: "Đừng trách ta....... Vừa nghĩ tới A Khởi sẽ ngủ ở trong ngực trượng phu khác, lòng ta liền buồn bực đau đớn......"
Nói tới chỗ này, hắn dứt khoát xoay người, bước nhanh rời đi.
Nhìn bóng lưng của hắn, Trương Khởi yên lặng, đứng đó, thật lâu cũng không nhúc nhích.
Trương Khởi trở lại phòng.
Qua một ngày yên tĩnh, ngày thứ hai lại tới.
Phờ phạc ngồi trong học đường, Trương Khởi cảm thấy cả người chỉ có một chữ, mệt mỏi, mệt mỏi đến ngón tay cũng không muốn động.
Trong học đường, nhóm cô tử vẫn như thường ngày, cười hì hì không ngừng nói chuyện.
"Nghe nói triều đình hạ lệnh chiêu mộ hiền tài đấy."
"Cái này thì có gì để nói?"
"Ngươi biết cái gì chứ? Nước Trần vừa lập, bây giờ bệ hạ lại là người có chí hướng. Lần chiêu sĩ này, có thể nói là một sự kiện quan trọng trong lịch sử nước Trần đấy. Nó quan hệ đến nước Trần cùng cơ nghiệp của các gia tộc, không chỉ Hoàng thất coi trọng, mà các đại gia tộc cũng thế."
Cô tử kia khẽ thở dài: "Nhớ năm đó lúc thế gia thịnh nhất, đúng là "Vương cùng ngựa, chung thiên hạ" , điều này nói lên cái gì? Nói lên rằng nắm quyền hành của cả thiên hạ trong tay, đối với thế gia mà nói là cực kỳ quan trọng. Chưa kể đến cái khác, chỉ nói đến việc không có quyền bính cùng tuỳ tùng, thế gia tuy là thế gia, nhưng có thể dùng gì để trấn áp bạo dân? Con cháu thế gia lại là những kẻ ăn sung mặc sướng, dù cho có làm được thi phú cảm động lòng người đến mức nào đi nữa, thì trong đao kiếm có thể giữ được tánh mạng sao?"
Cô tử kia dừng một chút, sau đó tổng kết lạị nói: "Tóm lại lần chiêu sĩ này, với các đại gia tộc mà nói cũng cực quan trọng."
Trương Khởi nghe đến đó, ngẩng đầu liếc nhìn cô tử vừa nói một cái.
Cô tử này là chính nữ của Ngũ Phòng, xưa nay luôn trầm lặng, không ngờ tới kiến thức lại không tầm thường chút nào.
Lại an tĩnh một lát, một cô tử thuộc dòng chính nữ khác lên tiếng: "Nghe nói chính là mấy ngày nay, hoàng cung sẽ thiết yến, đến lúc đó cô tử của các đại gia tộc cũng có thể cùng tham dự."
Một cô tử dòng chính nữ khác tò mò hỏi nói: "Chẳng lẽ bệ hạ muốn chọn phi rồi à?"
Âm thanh của nàng ta không thấp, vì vậy những lời này vừa ra, đầu tiên chỉ là nhóm cô tử ồn ào ở lân cận, đến cuối cùng, tất cả các cô tử đều an tĩnh lại.
Trong không khí yên lặng, một cô tử thuộc dòng chính nữ nói: "Bệ hạ muốn chọn phi rồi. Lần này sẽ từ các thế gia tuyển ra hai Quý Phi, một Thục Viện. Nghe nói nếu như có người hợp ý, còn có thể được chọn nhiều hơn."
Nghe đến đó, thứ nữ của cửu phòng, Trương Kỳ, liếc Trương Khởi một cái, đột nhiên nói: "Không phải trong phủ chúng ta có một tài nữ giỏi tài hùng biện đến cả Giáo tập cũng dám tranh cãi sao? Tài nữ như vậy mà không vào hoàng cung, làm phi tử như Ban Tiệp Dư, chẳng phải là quá đáng tiếc?"
Hoàng đế đã từng triệu kiến Trương Khởi, lại bởi vì tướng mạo nàng bình thường mà tiễn về, nhóm cô tử đã sớm biết. Trương Kỳ nói những lời này, chỉ đơn giản là muốn châm chọc mà thôi.
Từng tiếng cười nhẹ truyền đến. Trương Khởi liếc mắt nhìn Trương Kỳ, đột nhiên hiểu. Người muốn dùng sanh non để hãm hại mình mà không thành, La Trương thị, cũng là thứ nữ của cửu phòng. Không trách được ánh mắt Trương Kỳ nhìn mình luôn có chút kỳ lạ.
Thứ nữ đấu đá lẫn nhau như vậy, quả thực là chuyện không có ý nghĩa. Lúc này, một dòng chính nữ khẽ cười cắt đứt sự giễu cợt của chúng thứ nữ: "Nói như vậy, chúng ta cũng có việc vui rồi."
Trong ánh mắt tò mò của chúng thứ nữ, cô tử này nói: "Bệ hạ muốn chọn phi, các đại gia tộc cũng sẽ nhân cơ hội này để kết thân. Mà để tiện cho việc kết thân thì các bữa tiệc giao lưu ắt hẳn sẽ không thiếu."
Trương Khởi nghe đến đó, liền hiểu: nếu triều đình mở rộng việc chiêu hiền, ắt hẳn Hoàng thất cùng các đại thế gia sẽ không ngồi yên với việc phân phối lợi ích. Các đại gia tộc hoặc là thông qua kết thân để lôi kéo lẫn nhau, hoặc là sẽ có có những hành động đấu đã nhau. Thời gian này, thành Kiến Khang chắc chắn sẽ trở nên rất náo nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.