Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 208: Quyết tuyệt

Lâm Gia Thành

24/08/2015

Lan Lăng Vương nhận lấy tờ giấy kia, vừa nhìn liền giục ngựa dừng lại. Nhìn kỹ một chút vẻ mặt của hắn, không biết hiện tại đang nghĩ gì, Dương Thụ Thành do dự hỏi: "Quận Vương, là tin tức từ Nghiệp thành sao?" Bọn họ quy định, dù là Nghiệp thành hay Tấn Dương, nơi nào xảy ra việc nghiêm trọng thì dùng chim bồ câu tại nơi đó đưa tin tới. Đây chính là cái gọi “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”.

"Không phải." Lan Lăng Vương lại nhìn tờ giấy kia một lát, thuận tay đưa cho Dương Thụ Thành: "Là Trịnh Du gửi thư tới."

"Vương phi?" Dương Thụ Thành thở ra một tiếng, nhận lấy tờ giấy nhìn. Vừa nhìn xong, mặt Dương Thụ Thành lạnh lẽo, giọng căm hận nói: "Tên Hòa Sĩ Khai thật đúng là to gan lớn mật, ngay cả vương phi cũng dám đùa giỡn!"

Nói tới đây, Dương Thụ Thành ngẩng đầu lên: "Ý của Quận Vương là?"

Lan Lăng Vương vừa giục ngựa đi, vừa suy nghĩ. Trầm ngâm một lát, hắn chậm rãi nói: “Hòa Sĩ Khai tính tình nịnh hót, sở trường đứng đầu là xu nịnh, trước kia ta đã thấy mấy lần, lúc nào hắn cũng dùng khuôn mặt tươi cười gặp người, có khi nói lời ác độc với hắn, hắn vẫn cười không giận, là một người biết nhẫn nhục chịu đựng." Nói đến đây, hắn vung roi ngựa: "Hắn mỗi lần đến vương phủ, tuy nói là không chút kiêng kỵ, nhưng cũng chỉ là lời nói bức người, chưa từng động tay động chân." Hắn quay sang nhìn Dương Thụ Thành: "Xem ra, phía sau hắn, quá nửa còn có người khác sai khiến."

"Có người sai khiến?" Dương Thụ Thành không hiểu: "Người nọ sai khiến Hòa Sĩ Khai làm chuyện này, có mục đích gì?"

Lan Lăng Vương thản nhiên nói: "Nếu như có mục đích, vậy cũng không nghiêm trọng, sợ là không có mục đích."

Làm gì có người nào không có mục đích gì, lại đi đắc tội một Quận Vương phi được cưới hỏi đàng hoàng ? Ý của Quận Vương là có người thử dò xét hắn?

Trong lúc Dương Thụ Thành mê muội, Lan Lăng Vương lại trầm mặc.

Hắn chăm chú nhìn phương xa, đứng im giống như ngọn núi, bóng dáng cao to tuấn tú, mơ hồ có chút thê lương.

Đột nhiên, Dương Thụ Thành hiểu. Thiên hạ ngày nay, ai mà không có mục đích gì lại làm chuyện hoang đường như vậy? Tính đi tính lại, chỉ có Hoàng đế Cao Trạm. Những năm gần đây, Quận Vương đối với quốc gia của hắn có nhiều coi trọng, Dương Thụ Thành hoàn toàn có thể hiểu. Nhưng quân chủ Tề quốc này đổi một người lại một người, đều là một cuộc so tài hoang dâm. Trong lòng của hắn, sợ là không dễ chịu.

Âm thầm thở dài một tiếng, Dương Thụ Thành phá vỡ sự yên lặng: “Trả lời thư này thế nào đây?" Dương Thụ Thành nhỏ giọng nói: "Quận Vương, Hòa Sĩ Khai làm nhục vương phi như thế. Thực là làm nhục mặt mũi người. . . . . ."

Hắn không có nói tiếp, bởi vì vừa nói ra, Dương Thụ Thành đột nhiên phát hiện, cục diện bây giờ đối với Lan Lăng Vương, là kết quả khó vẹn cả đôi đường. Nếu như hắn nhúng tay vào, không nói đến người khác. Vương phi tất nhiên sẽ cảm động vui mừng, mà Quận Vương đã tính toán chuyện hòa ly với nàng, không biết đến bao giờ mới xong. Nhưng nếu như mặc kệ, vậy danh dự của Quận Vương ở đâu? Bất kể như thế nào, dù sao cũng là thê tử trên danh nghĩa của hắn, nàng ở phủ Lan Lăng vương, bên ngoài là danh phận Lan Lăng Vương phi!

Trong lúc Dương Thụ Thành cau mày nói không ra lời thì Lan Lăng Vương đột nhiên quay đầu lại, trầm giọng nói: "Ngươi chấp bút đi, vả lại đối với Trịnh thị, nhục nhã của nàng, toàn bộ nguyên nhân là do ta gây nên, tình cảnh trước mắt của nàng, ta cũng có thể hiểu rõ một phần."

Xem ra Quận Vương muốn xen vào chuyện này. Dương Thụ Thành thầm nghĩ: Cũng được, chuyện hòa ly có thể nói sau, dù thế nào, danh dự đại trượng phu không thể không chú ý.

Lúc này, giọng nói êm tai của Lan Lăng Vương truyền đến: "Có câu nước không thể một ngày không có vua, vợ không thể không chồng mà mạnh, ta thấy ba người Dương Tĩnh, Lý Nghĩa Thành, Lâu Nguyên Chiêu, đều tuổi trẻ đã chịu nghe dạy dỗ, người rất có tiết chế, bọn họ nếu đối với ngươi có ý, cần gì cự người ngoài ngàn dặm? Cho dù đã gả một lần, Hòa Sĩ Khai đồn đãi, nào dám tùy ý nhục nhã ngươi? Cuộc sống ở trên đời này, làm việc hành sự, cũng đều phải có sự quyết đoán."

Nói tới đây, Lan Lăng Vương dừng một chút, lại nói tiếp một câu: "Hôm nay, Trương Khởi ở bên người ta, lòng ta đã an, duy chỉ mong A Du ngươi cũng có thể tìm được người chồng tốt, từ đó ngươi không còn nhớ mong ta nữa."

Hắn nói đi nói lại, tóm lại thực ra là một câu nói: Cao Trường Cung ta đã không muốn cũng không thể bảo vệ ngươi...ngươi có thể chọn một người từ trong ba người kia bằng lòng bảo vệ ngươi, từ đó về sau ngươi vui vẻ, tất cả mọi người đều tốt.

Sau khi Lan Lăng Vương nói ra, Dương Thụ Thành sững sờ một lát, hắn không làm ngay, mà là cẩn thận hỏi: "Quận Vương, bây giờ nói những lời này thích hợp sao?" Thư của Trịnh Du, lời nói động lòng người, tình cảm nồng nàn, khiến hắn là người ngoài nhìn lòng cũng chua xót, Quận Vương lại không quan tâm tình cảm này, trong lúc nàng bất lực nhất, lúc lạnh lẽo lại nói ra những lời này, thật đúng là vô tình?

"Thích hợp!" giọng nói Lan Lăng Vương hết sức bình tĩnh, hắn từ từ nói: "Chuyện thế gian muốn dứt là dứt. Làm việc do dự, sẽ gây ra họa! Những thứ này trong binh thư có nói. A Du nàng là một người bướng bỉnh, ta không thể cho nàng, thì nên cắt đứt với nàng. Những thứ này, đợi sau này nàng chín chắn một chút sẽ hiểu."

"Quận Vương nói rất có lý."



"Đi thôi, đã không còn sớm, chúng ta cần phải trở về."

Lan Lăng Vương trở lại Kiến Khang thì mặt trời đã về tây, cửa thành đã bắt đầu đóng.

Cưỡi ngựa vào sứ quán, xa xa, Lan Lăng Vương liếc mắt liền thấy Trương Hiên cùng Trương Khởi cười nói. Hắn nhảy xuống lưng ngựa, sải bước đến gần.

Cũng không biết Trương Khởi nói câu gì, Trương Hiên đang ngẩng đầu cười ha ha. Cười cười, khóe mắt của hắn liếc thấy Lan Lăng Vương, nhất thời, tiếng cười kia liền cứng lại, mà người của hắn lại càng vội vàng đứng lên, cứng nhắc thi lễ với Lan Lăng Vương, khi Trương Hiên ngồi xuống thì đã cách xa Trương Khởi hai mét.

. . . . . . Trong một tháng này, Trương Hiên mọi việc đều không thuận, những năm gần đây hắn giấu riêng văn phòng tứ bảo cùng cây quạt bản đơn lẻ (*), khi hắn trả nợ thì không còn nhiều lắm. Hắn rốt cuộc tìm được ngọn nguồn xui xẻo của mình. Thì ra là người khác không thích hắn quá gần gũi với Trương Khởi. Phải nói, người khác không thích Trương Khởi gần gũi với hắn, hơn cả bản thân mình.

(*) bản đơn lẻ: bản còn lại duy nhất do bị thất lạc.

Vì vậy, sau khi trả giá bằng chi phí đắt đỏ, Trương Hiên hiện tại rất thức thời.

Lan Lăng Vương đi đến bên cạnh hai người, thấy Trương Khởi mở to hai mắt nhìn mình chăm chú, khóe miệng hắn nhếch lên, uy nghiêm nói: "Các ngươi trò chuyện đi." Dứt lời, sải bước đi vào chánh viện.

Phía sau hắn, Trương Khởi cười khẽ với Trương Hiên: "Cửu huynh, mặc kệ hắn, chúng ta nói tiếp."

Trương Hiên nhỏ giọng nói: " Hay là vi huynh trước mắt xin cáo lui thì tốt hơn. . . . . ." Trương Khởi nghe vậy, có chút không buông muốn, nàng nói thầm: "Nhưng Cửu huynh. . . . . ." Đang lúc ấy thì, Lan Lăng Vương quay đầu lại, hắn nhìn chòng chọc Trương Hiên một cái, nói: "A Khởi nếu không bỏ được Cửu Cữu công, Cửu Cữu công sao không ở thêm một lát?"

Lan Lăng Vương vừa dứt lời, Trương Hiên giống như nhận thánh chỉ, lập tức đứng lên gật đầu đáp: "Đúng, đúng."

Nhìn Lan Lăng Vương nghênh ngang rời đi, Trương Khởi trợn to mắt. Nàng lại gần Trương Hiên, nhỏ giọng hỏi "Huynh, có phải hắn làm gì huynh không?"

"Không có, không có gì."

"Nhất định là có." Trương Khởi mở to hai mắt, cảnh cáo nhìn chằm chằm Trương Hiên. Trương Hiên thấy nàng cố chấp, ấp úng một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: "A Khởi, vi huynh xem phu quân này của muội. Hình như không thích muội cùng vi huynh quá mức thân mật. Hắn hì hì hai tiếng: "Hắn đang ghen tỵ với vi huynh."

Thấy Trương Khởi tròn mắt, Trương Hiên nhỏ giọng hỏi: "A Khởi. Muội có phải đang giận dỗi với hắn hay không? Đã tới Kiến Khang lâu như thế, cũng không trông thấy muội làm nũng với hắn?" Trong ký ức của hắn, cô muội muội này giỏi nhất là nũng nịu, mê hoặc người, ngay cả hắn là huynh trưởng cũng khó chống đỡ.

Trương Khởi “Vâng” một tiếng. Từng có mấy lần, nàng muốn đem những gì bản thân đã trải qua nói với Trương Hiên. Nhưng đối với huynh trưởng vô cùng thuần khiết, khuôn mặt ẩn chứa một chút yếu mềm này, nàng lại đem lời nói thu về: Nói ra thì thế nào? Hắn cũng không thể giúp mình quyết định, nói không chừng sẽ khiến hắn vốn vui vẻ lại thêm vào một chút phiền não.

Nghe thấy Trương Khởi thừa nhận, Trương Hiên nghiêm túc nói: "A Khởi, muội không thể tùy hứng như vậy. Phải biết, thế gian này trượng phu phần nhiều là lòng dạ bạc bẽo, muội có thể có gặp được một người thật lòng vì muội, thì không thể suy tính quá nhiều, cũng không thể tùy hứng yêu cầu, không sẽ phai nhạt duyên phận khó có được này."

Trầm tư một chút, Trương Khởi nhỏ giọng nói: "Cửu huynh, muội biết rồi."

"Biết là tốt rồi."

Hai huynh muội nói chuyện phiếm một lúc, Trương Hiên thấy sắc trời không còn sớm, liền vội vàng đứng lên cáo từ, Trương Khởi đưa hắn đến lớn cửa. Liếc nhìn vài chục người ở bên ngoài, chỉ chờ từ xa xa gặp mặt nàng và Lan Lăng Vương một lần, trở về không phải ngẫu hứng làm thơ, chính là văn sĩ mê thích vẽ tranh, vội vàng co rụt đầu lui lại.



Đi vào trong viện, Trương Khởi quay đầu lại trừng mắt nhìn bóng dáng cao lớn bận rộn trong thư phòng, lúc này mới nhảy cà tưng đi về phía chủ viện. Xa xa, giọng nói trong trẻo vui vẻ của nàng như gió xuân thổi qua: "Chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa."

"Dạ, phu nhân."

Lan Lăng Vương ở trong thư phòng, một tên hộ vệ sải bước đi đến, bẩm: "Quận Vương, chỗ bệ hạ cũng có tin gửi đến."

"Ừ." Lan Lăng Vương đưa tay nhận lấy.

Trầm ngâm một lúc, Lan Lăng Vương ra lệnh: "Gọi Dương Thụ Thành cùng chúng tướng vào."

"Vâng."

Không bao lâu, năm sáu tiếng bước chân có lực vang lên.

Thấy bọn họ đã tới, Lan Lăng Vương đem này tin đặt trên bàn nhỏ, nói: "Đây là lần thứ hai bệ hạ thúc giục ta trở về." Hắn ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn phía chân trời không có ánh sáng, một lúc lâu mới nhỏ giọng hỏi: "Các ngươi thấy thế nào?"

Chúng tướng im lặng một hồi, Dương Thụ Thành nói: "Quận Vương, mạt tướng cho rắng, lấy danh tiếng của Quận Vương bây giờ, có trở về hay không, đều không cần quá lo lắng."

Giọng nói của Dương Thụ Thành vừa kết thúc, một người tướng khác nói: "Thuộc hạ cho rằng, trở về nước thì tốt hơn." Hắn nhẹ giọng nhắc nhở: "Bệ hạ không phải là một người có kiên nhẫn, chờ người giận, trở lại nước chỉ sợ không tốt."

Nghe đến đó, Lan Lăng Vương ngẩng đầu lên. Suy nghĩ một lúc, hắn phất phất tay: "Biết rồi, các ngươi lui xuống trước đi."

"Vâng."

"Gọi Thành Sử vào đây."

"Vâng."

Không bao lâu, Thành Sử tiến vào.

Hắn liếc mắt thấy Lan Lăng Vương đứng chắp tay quay lưng về phía mình, hắn lập tức thi lễ, vui mừng nói: "Quận Vương, mạt tướng tới."

Lan Lăng Vương gật đầu một cái, hắn nhìn phương bắc: "Bệ hạ lại gửi thư thúc giục. Hắn nói, người trong thiên hạ đều nói hắn mê sắc đẹp, nhưng thật ra là người đời bôi nhọ hắn. Nếu như hắn có cháu dâu là Cao Trương thị, sinh ra dung nhan tuyệt mỹ thế gian hiếm thấy, hắn không hề nghĩ sẽ động tay."

Thành Sử trừng mắt nhìn, kinh sợ nói: "Bệ hạ cam kết sẽ không động tay chân với phu nhân?"

Lan Lăng Vương quay đầu lại, hắn mỉm cười nhìn Thành Sử, gật đầu nói: "Nhìn trong thư thì có ý này. Chỉ là ta hiểu rõ người như Cao Trạm, hắn vẫn nghĩ đến cái gì thì làm cái đó, nếu nói chuyện giữ lời, sẽ không làm cho trong triều tối tăm rối loạn như bây giờ. Có điều, dù sao hắn cũng là người đừng đầu một nước, nếu đã nói lời như thế, vậy ta cũng phải biểu hiện ra một chút dáng vẻ. Xem ra, thời gian ta ở lại Kiến Khang không còn nhiều nữa rồi."

Sau đó thì sao? Thành Sử nháy mắt.

Lan Lăng Vương cong cong khóe môi, lười biếng nói: "Sau đó, ta cũng cần một cuộc ám sát. . . . . . Lúc A Khởi chạy trốn, ta từng đau đến không muốn sống, hôm nay, ta cũng vậy, muốn nàng đau đến không muốn sống một lần!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cảnh Xuân Nam Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook