Chương 168: Tình huống
Lâm Gia Thành
06/04/2015
Bốn thái giám đợi quá lâu, thấy Trương Khởi trở về, ai cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, bọn họ không nói hai lời, đưa nàng tiến về phía hoàng cung, dáng vẻ vội vàng thoát đi này, giống như hận không thể sau một khắc liền vào cung.
Không bao lâu, xe ngựa đã lái vào cửa cung.
Đang lúc ấy thì, Trương Khởi nghiêng mắt nhìn về phía đoàn người, cho dù tinh thần nàng hoảng hốt, lúc này cũng không khỏi khẽ hô một tiếng, rồi khẽ hỏi một thái giám: "Bọn họ là?"
Thái giám này đang lau mồ hôi, nghe vậy liền cung kính đáp: "Hồi nương nương, đó là An Thành Vương Trần Húc của nước Trần, hắn ở Chu đã lâu, Trần đế mấy ngày trước phái người đến đây, nói là muốn mời An Thành Vương này về."
Quả nhiên là người Trần!
Đoán chừng Vũ Văn Hộ đã đồng ý, An Thành Vương này, lập tức liền có thể trở về nước rồi !
Trong lòng Trương Khởi lúc này lật như đang gặp phải sóng to gió lớn.
Nếu như muốn rời Chu trở lại Trần quốc, bây giờ là cơ hội tốt nhất.
Nhưng, nếu đi theo An Thành vương này về Trần, vậy cũng quá làm cho người ta chú ý rồi, kể cả có che giấu dung nhan, cũng khó tránh khỏi có người suy đoán. Muốn đi mà lời nói phải nghĩ được kế sách lưỡng toàn.
Trong khoảng thời gian ngắn, Trương Khởi có chút bấn loạn, rất muốn tìm người thương lượng một chút.
Trong mơ hồ, Trương Khởi không muốn suy nghĩ sâu xa, nàng không phải bởi vì những ngày hiện tại an bình vững vàng này mà thấy thoải mái, cũng không phải gấp gáp trở về Trần như vậy.
Trong lúc nàng đang miên man suy nghĩ, xe ngựa đã dừng lại.
Trương Khởi vội vàng trở lại nơi ở, để cung tỳ hầu hạ hạ rửa mặt, vừa suy nghĩ chuyện trở về Trần, vừa chuẩn bị đối phó với bữa tiệc tối nay đón gió tẩy trần cho sứ Tề.
Cũng không biết trải qua bao lâu, liền nghe thấy giọng nói chầm chậm có lực của Vũ Văn Ung truyền đến: "Lý phi đâu?".
Ở bên ngoài vang lên tiếng trả lời của cung nữ, ở bên trong Trương Khởi chậm rãi đi ra, nàng hướng Vũ Văn Ung hành lễ: "Nô tì ở đây."
Vũ Văn Ung gật đầu một cái, khẽ nheo cặp mắt lại, quan sát Trương Khởi.
Một lát sau, hắn mỉm cười nói: "Lý phi như có điều suy nghĩ. Không biết là có chuyện gì?"
Cảm thấy trong giọng nói của hắn nghiêm túc khác thường, Trương Khởi liền thấy rùng mình.
Đúng rồi, nàng thế nào lại quên mất. Người nam nhân trước mắt này, là một Quân Vương có tham vọng nắm trong tay tất cả. Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn ôn hòa đối với nàng. Sao nàng liền quên mất sự cường thế này của hắn chứ?
Ngay lập tức, Trương Khởi cúi chào hắn, nhẹ giọng đáp: "Thiếp không dám, thiếp chỉ muốn biết tin tức về mấy người cùng thiếp đi tới Trường An trước đây."
Cũng may trong lúc gấp gáp, nàng vẫn tìm được một cái cớ thỏa đáng như vậy.
Vũ Văn Ung nhìn nàng, cười như không cười hỏi: "Không phải bởi vì chuyện Cao Trường Cung sao?"
Lời này vừa nói ra, Trương Khởi lần lượt thay đổi ngón tay ở trước bụng, không khỏi xoắn xoắn, rồi rũ mắt xuống. Một lát sau mới lên tiếng: "Cũng có một chút."
"Hả?"
Hắn vẫn đang chờ nàng nói tiếp.
Trương Khởi hít vào một hơi, tiếp tục nói: "Tâm thiếp quá mức loạn. Nhưng, thiếp mặc dù đau nhưng cũng phải bỏ!"
Ngược lại nói như chém đinh chặt sắt!
Vũ Văn Ung cười ha hả, đột nhiên nói: "Hắn đi rồi."
Thấy Trương Khởi kinh ngạc ngẩng đầu. Vũ Văn Ung liền nói: "Cao Trường Cung mới vừa rồi hướng trẫm chào từ giã, chắc hiện tại đã ra khỏi thành Trường An rồi."
Hắn mỉm cười nói: "Quận Vương nước Tề này, không thẹn là một nam nhi cứng rắn cốt khí, biết chuyện không thể làm, lập tức vứt bỏ rời đi."
Biết chuyện không thể làm, lập tức vứt bỏ rời đi?
Hắn buông tha nàng sao?
Nàng hiện tại cũng là hoàng phi của nước Chu rồi. Hắn không có khả năng, cũng không có biện pháp đem mình trở về bên cạnh hắn được. Nếu không, chỉ có thể chờ đến khi hai nước giao tranh, cùng hỗn chiến không ngừng mà chạy trốn.
Hắn phải buông tha, không thể nào không buông tha được!
Từ đó về sau, hắn chính là hắn, nàng chính là nàng, vĩnh viễn, vĩnh viễn, cũng không còn gặp nhau nữa.
Trương Khởi mấp máy môi, một hồi lâu, mới thật thấp nói: "Dạ, biết chuyện không thể làm, tự nhiên sẽ buông tha......."
Lúc này, Vũ Văn Ung đi tới bên người nàng, hắn tự tay phất phất vai áo của nàng, ngón tay vô tình hay cố ý sượt qua gò má của nàng, thật thấp nói: "A Khởi."
"Thiếp ở đây."
"Trẫm hiện tại hi vọng, ngươi vĩnh viễn đều là Lý phi của trẫm!"
Nghe được lời này thân thể của Trương Khởi cứng đờ, Vũ Văn Ung cười cười, xoay người nói: "Bữa tiệc lập tức sẽ bắt đầu, thay quần áo đi."
"Vâng."
"... ... Vâng."
Sau khi đổi xong xiêm áo, Trương Khởi nhắm mắt theo đuôi đi sau lưng Vũ Văn Ung.
Nàng cúi đầu, lông mi thật dài không ngừng chớp .
Thời gian này yên phận thoải mái, khiến cho nàng thấy mình vẫn còn may mắn.
Thật ra thì, nàng thật không nên còn có may mắn mới phải.
Là người của hai thế giới, nàng đã sớm hiểu, cõi đời này, không có nam nhân nào thật sự ngồi không. Vũ Văn Ung thưởng thức nàng, nhưng nàng cũng biết, ngoài thân hình diện mạo ở bên trong, có một loại yêu mị, cùng với nàng Chung đụng, rất khó làm cho nam nhân chỉ là thuần túy nhớ, mà không động đoạt lấy lòng.
Lại nói, bất kỳ người đàn ông nào, đối với một người đã ở trong lòng bàn tay mình , không cần trả bất cứ giá nào liền có thể dễ dàng lấy được mỹ nhân tuyệt sắc, muốn độc chiếm, cũng là chuyện bình thường?
Hít một hơi thật sâu, Trương Khởi suy nghĩ miên man.
Mà lúc này, yến hội ở đại điện đã chuẩn bị bắt đầu.
Bữa tiệc tối nay, sứ tề là khách mời chính, Trương Khởi cũng là nhân vật chính. Vì là sủng phi của Vũ Văn Ung lần đầu tiên lộ diện, tất nhiên sẽ hứng chịu nhiều con mắt chăm chú săm soi.
Nhưng với thân phận hiện tại, kể cả có bị chú ý, cũng chỉ có thể an tĩnh ngồi ở đó, tiếp nhận ánh mắt của mọi người.
Phía dưới cho dù là sứ Tề, hay là An Thành Vương của nước Trần, Trương Khởi cũng không có ý định để ý tới.
Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc
Nghe tiếng chim hót chiêm chiếp phía ngoài, Trương Khởi biết, lại bước sang một ngày mới rồi.
Nàng rửa mặt chải đầu, rồi chậm rãi đi vào trong hoa viên, sai thái giám cung nữ mang mấy sàng tháp đến, Trương Khởi lười biếng ngồi ở đó, nhìn hoa đào nở rộ cách đó không xa, tâm thần hoảng hốt.
Cũng không biết trải qua bao lâu, một thái giám đi tới bên cạnh nàng, nhỏ giọng nói : "Bẩm nương nương, Tề Lan Lăng vương phi vẫn còn ở đây, có muốn triệu nàng vào trong cung hay không?"
Cho đòi Trịnh Du vào cung? Tại sao?
Trương Khởi ngồi thẳng người, trọn tròn mắt.
Thấy nàng kinh ngạc, thái giám này cười nói: "Nương nương, bệ hạ muốn nương nương xả cơn tức lần trước."
Trương Khởi mở to mắt, lông mi thật dài chớp chớp, ngón tay trong tay áo xoắn lại thật chặt.
Nàng không biết Vũ Văn Ung làm như vậy, có phải là đang thử dò xét nàng hay không ?
Mặc kệ nàng lòng dạ độc ác, hay là nhân từ nương tay, về sau hắn sẽ có phương thức tương ứng đối với nàng.
Môi giật giật, Trương Khởi khẽ đáp: "Không cần."
Thái giám này cung kính nói: "Nơi này là Chu . Tề Chu vốn không giao hảo, nương nương muốn động đến một Quận Vương phi nước Tề bất quá cũng chỉ là một cái nhấc tay. Xin nương nương yên tâm sẽ không có ảnh hưởng gì."
Đây là muốn nàng nói thẳng ra tâm tư và ý nghĩ của mình sao.
Trương Khởi rũ mắt, con ngươi đảo một vòng.
Sau đó, nàng nói nho nhỏ: "Chuyện đã qua. Thực cùng với Lan Lăng vương phi quan hệ cũng không lớn ......Nếu Lan Lăng vương không muốn cưới nàng, nàng vốn không phải là cái gì cả, ta đối với Trịnh phi này, cũng không hề có oán hận."
Đây vốn là lời nói thật lòng của Trương Khởi.
Nói tới đây, Trương Khởi đứng dậy, phất tay áo nhẹ nhàng đi đến dưới một cây đào, tiện tay lấy xuống một bông hoa đào, tiếp tục nói: "Nam nhân thiên hạ đều là người phụ bạc! Bọn họ có mới nới cũ, tam thê tứ thiếp, chưa từng chân chính để ý qua tâm tư của phụ nhân?"
Thái giám nghe thấy vậy liền sững sờ. Mãi một lúc lâu, mới cúi đầu lên tiếng: "Nương nương nói đúng lắm."
Một lát sau, hắn chậm rãi lui ra.
Trương Khởi không quay đầu lại, chỉ hơi nhếch khóe môi lên .
Lại một lần nữa nàng muốn biểu đạt với Vũ Văn Ung sự chán ghét của mình về chuyện tam thê tứ thiếp, cuộc sống như vậy không phải là ý nguyện của nàng. Có lẽ Vũ Văn Ung nghĩ thời gian này hai người bọn họ giống như tri kỷ của nhau, dưới cuộc sống ấm áp tự tại như thế nàng sẽ hơi do dự, không muốn đánh vỡ cảm giác tốt đẹp trước mắt này.
Chỉ là, có một số việc, xem ra không thể nào do dự.
Xế chiều hôm đó, Trương Khởi màng đến sự ngăn trở của mấy thái giám, sai bọn họ đánh xe tới, để đi vào trong thành Trường An.
Chỉ là lần này, Trương Khởi không mặc trang phục lộng lẫy, chỉ trâm gỗ quần vải đơn giản, xe cũng là xe bò cũ nát nhất trong cung.
Đi tới một tửu lâu, nàng đội thật chặt mũ sa trên đâu xong lúc này mới cất bước vào.
Tửu lâu này, là một trong những quán rượu hưng vượng nhất của thành Trường An.
Lúc Trương Khởi đi vào, nơi này đã cực kỳ náo nhiệt.
Trương Khởi chọn một chỗ gần cửa sổ sau khi ngồi xuống, liền an tĩnh chờ tiểu nhị đưa rượu cùng món ăn lên.
Nàng buồn chán lấy tay đùa nghịch chiếc đũa. Mà lúc này, cũng có mấy người thỉnh thoảng liếc về phía nàng.
Trương Khởi chỉ lộ một đôi tay trắng như bạch ngọc ra bên ngoài.
Trong quán rượu, khắp nơi là đều là tiếng người huyên náo, Trương Khởi lung tung nghe một lúc, rốt cuộc cũng nghiêng mắt nhìn đến một chiếc xe ngựa.
Xe ngựa kia cực kỳ mộc mạc, nhưng xem ra không tầm thường chút nào.
Trương Khởi biết, không quá mấy ngày, chiếc xe ngựa kia sẽ đi tới tửu lâu này, quả nhiên là nàng đã chờ được.
Trong lúc chờ mong, một tỳ nữ nhảy xuống, sau đó nàng ta liền đưa tay ra, dìu một thiếu nữ xuống.
Người thiếu nữ này, chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mặt mũi thanh tú, dịu dàng, hai mắt lanh lợi, luôn tạo cho người ta có ấn tượng tốt.
Không bao lâu, cô gái kia liền vào trong quán rượu.
Trương Khởi nghe thấy tiểu nhị tiến lên, vui mừng nói: "Nữ lang, có phải trở lại để thưởng thức món thịt quay kia không?"
Cô gái kia tinh tế lên tiếng: "Vâng."
Tiểu nhị liền cười ha ha, nói: "Được rồi, xin mời nữ lang."
Tiểu nhị vừa đi, Trương Khởi liền nói một câu với một tên hộ vệ, ngay lập tức, hộ vệ kia liền đi tới chỗ thiếu nữ kia.
Hộ vệ kia nói với nàng ta một câu rồi chỉ chỉ vào Trương Khởi, nàng ta hơi do dự, một lúc sau mới cất bước đi tới chỗ của Trương Khởi.
Đi tới bên cạnh Trương Khởi , thiếu nữ tò mò quan sát nàng, lúc này, Trương Khởi mới nhẹ giọng nói ra: "Tân công chúa, ngồi xuống trò chuyện một lát."
Thiếu nữ cả kinh, ngay cả tỳ nữ bên người nàn cũng sợ hết hồn. Tỳ nữ này đang muốn mở miệng hỏi Trương Khởi là ai thì tân công chúa lại nhìn thấy mấy thái giám, ngay lập tức liền hiểu được.
Nàng hơi khẽ chào: "Vâng.", rồi an tĩnh đi tới bên cạnh Trương Khởi, ngồi xuống.
Trương Khởi nhìn cái vạc đang từ bốc lên làn khói, nhẹ giọng hỏi: "Thịt quay này, công chúa mua cho Tô Uy sao?"
Tân công chúa đưa ánh mắt phức tạp nhìn Trương Khởi một cái, sau đó mới lên tiếng: "Vâng." nàng nhẹ giọng nói ra: "Hắn vẫn thích ăn món này."
Thấy Trương Khởi giật mình, tân công chúa nhỏ giọng nói: "Lý phi nương nương, ngươi muốn biết chuyện của A Uy sao? Hắn bây giờ vẫn còn bị phụ thân ta nhốt lại, nhưng ngươi yên tâm, phụ thân chỉ không cho hắn ra cửa mà thôi, hiện tại cả ngày hắn đều bận học, cũng rất an toàn."
Giọng nói của nàng nhẹ mảnh chậm rãi, thong dong.
Tân công chúa này, nhất định là đọc đủ các loại thi thơ ?
Nhìn bộ dáng của nàng, hình như có tình cảm sâu nằng đối với Tô Uy .
Trương Khởi rũ mắt xuống, một hồi lâu, nàng mới nhỏ giọng mà nói ra: "Ta biết."
Nàng sớm biết, Tô Uy ở bên cạnh tân công chúa, mới có thể thịnh vượng phát đạt . Dù sao, tân công chúa cũng không phải là mình, nàng không những xinh đẹp mà còn có một có phụ thân quyền thế.
Thiên hạ ngày nay, một lòng hướng lên con cháu nhà quan, còn nàng chỉ trở thành gánh nặng cho bọn họ, như Tiêu Mạc, như Tô Uy.
Cũng chỉ có Cao Trường Cung cùng với người như Vũ Văn Ung, không cần leo lên phía trên con em Hoàng thất, như vậy nàng mới sẽ không liên lụy đến bọn họ.
Ngay sau đó, bọn họ không nói hai lời, đưa nàng tiến về phía hoàng cung, dáng vẻ vội vàng thoát đi này, giống như hận không thể sau một khắc liền vào cung.
Không bao lâu, xe ngựa đã lái vào cửa cung.
Đang lúc ấy thì, Trương Khởi nghiêng mắt nhìn về phía đoàn người, cho dù tinh thần nàng hoảng hốt, lúc này cũng không khỏi khẽ hô một tiếng, rồi khẽ hỏi một thái giám: "Bọn họ là?"
Thái giám này đang lau mồ hôi, nghe vậy liền cung kính đáp: "Hồi nương nương, đó là An Thành Vương Trần Húc của nước Trần, hắn ở Chu đã lâu, Trần đế mấy ngày trước phái người đến đây, nói là muốn mời An Thành Vương này về."
Quả nhiên là người Trần!
Đoán chừng Vũ Văn Hộ đã đồng ý, An Thành Vương này, lập tức liền có thể trở về nước rồi !
Trong lòng Trương Khởi lúc này lật như đang gặp phải sóng to gió lớn.
Nếu như muốn rời Chu trở lại Trần quốc, bây giờ là cơ hội tốt nhất.
Nhưng, nếu đi theo An Thành vương này về Trần, vậy cũng quá làm cho người ta chú ý rồi, kể cả có che giấu dung nhan, cũng khó tránh khỏi có người suy đoán. Muốn đi mà lời nói phải nghĩ được kế sách lưỡng toàn.
Trong khoảng thời gian ngắn, Trương Khởi có chút bấn loạn, rất muốn tìm người thương lượng một chút.
Trong mơ hồ, Trương Khởi không muốn suy nghĩ sâu xa, nàng không phải bởi vì những ngày hiện tại an bình vững vàng này mà thấy thoải mái, cũng không phải gấp gáp trở về Trần như vậy.
Trong lúc nàng đang miên man suy nghĩ, xe ngựa đã dừng lại.
Trương Khởi vội vàng trở lại nơi ở, để cung tỳ hầu hạ hạ rửa mặt, vừa suy nghĩ chuyện trở về Trần, vừa chuẩn bị đối phó với bữa tiệc tối nay đón gió tẩy trần cho sứ Tề.
Cũng không biết trải qua bao lâu, liền nghe thấy giọng nói chầm chậm có lực của Vũ Văn Ung truyền đến: "Lý phi đâu?".
Ở bên ngoài vang lên tiếng trả lời của cung nữ, ở bên trong Trương Khởi chậm rãi đi ra, nàng hướng Vũ Văn Ung hành lễ: "Nô tì ở đây."
Vũ Văn Ung gật đầu một cái, khẽ nheo cặp mắt lại, quan sát Trương Khởi.
Một lát sau, hắn mỉm cười nói: "Lý phi như có điều suy nghĩ. Không biết là có chuyện gì?"
Cảm thấy trong giọng nói của hắn nghiêm túc khác thường, Trương Khởi liền thấy rùng mình.
Đúng rồi, nàng thế nào lại quên mất. Người nam nhân trước mắt này, là một Quân Vương có tham vọng nắm trong tay tất cả. Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn ôn hòa đối với nàng. Sao nàng liền quên mất sự cường thế này của hắn chứ?
Ngay lập tức, Trương Khởi cúi chào hắn, nhẹ giọng đáp: "Thiếp không dám, thiếp chỉ muốn biết tin tức về mấy người cùng thiếp đi tới Trường An trước đây."
Cũng may trong lúc gấp gáp, nàng vẫn tìm được một cái cớ thỏa đáng như vậy.
Vũ Văn Ung nhìn nàng, cười như không cười hỏi: "Không phải bởi vì chuyện Cao Trường Cung sao?"
Lời này vừa nói ra, Trương Khởi lần lượt thay đổi ngón tay ở trước bụng, không khỏi xoắn xoắn, rồi rũ mắt xuống. Một lát sau mới lên tiếng: "Cũng có một chút."
"Hả?"
Hắn vẫn đang chờ nàng nói tiếp.
Trương Khởi hít vào một hơi, tiếp tục nói: "Tâm thiếp quá mức loạn. Nhưng, thiếp mặc dù đau nhưng cũng phải bỏ!"
Ngược lại nói như chém đinh chặt sắt!
Vũ Văn Ung cười ha hả, đột nhiên nói: "Hắn đi rồi."
Thấy Trương Khởi kinh ngạc ngẩng đầu. Vũ Văn Ung liền nói: "Cao Trường Cung mới vừa rồi hướng trẫm chào từ giã, chắc hiện tại đã ra khỏi thành Trường An rồi."
Hắn mỉm cười nói: "Quận Vương nước Tề này, không thẹn là một nam nhi cứng rắn cốt khí, biết chuyện không thể làm, lập tức vứt bỏ rời đi."
Biết chuyện không thể làm, lập tức vứt bỏ rời đi?
Hắn buông tha nàng sao?
Nàng hiện tại cũng là hoàng phi của nước Chu rồi. Hắn không có khả năng, cũng không có biện pháp đem mình trở về bên cạnh hắn được. Nếu không, chỉ có thể chờ đến khi hai nước giao tranh, cùng hỗn chiến không ngừng mà chạy trốn.
Hắn phải buông tha, không thể nào không buông tha được!
Từ đó về sau, hắn chính là hắn, nàng chính là nàng, vĩnh viễn, vĩnh viễn, cũng không còn gặp nhau nữa.
Trương Khởi mấp máy môi, một hồi lâu, mới thật thấp nói: "Dạ, biết chuyện không thể làm, tự nhiên sẽ buông tha......."
Lúc này, Vũ Văn Ung đi tới bên người nàng, hắn tự tay phất phất vai áo của nàng, ngón tay vô tình hay cố ý sượt qua gò má của nàng, thật thấp nói: "A Khởi."
"Thiếp ở đây."
"Trẫm hiện tại hi vọng, ngươi vĩnh viễn đều là Lý phi của trẫm!"
Nghe được lời này thân thể của Trương Khởi cứng đờ, Vũ Văn Ung cười cười, xoay người nói: "Bữa tiệc lập tức sẽ bắt đầu, thay quần áo đi."
"Vâng."
"... ... Vâng."
Sau khi đổi xong xiêm áo, Trương Khởi nhắm mắt theo đuôi đi sau lưng Vũ Văn Ung.
Nàng cúi đầu, lông mi thật dài không ngừng chớp .
Thời gian này yên phận thoải mái, khiến cho nàng thấy mình vẫn còn may mắn.
Thật ra thì, nàng thật không nên còn có may mắn mới phải.
Là người của hai thế giới, nàng đã sớm hiểu, cõi đời này, không có nam nhân nào thật sự ngồi không. Vũ Văn Ung thưởng thức nàng, nhưng nàng cũng biết, ngoài thân hình diện mạo ở bên trong, có một loại yêu mị, cùng với nàng Chung đụng, rất khó làm cho nam nhân chỉ là thuần túy nhớ, mà không động đoạt lấy lòng.
Lại nói, bất kỳ người đàn ông nào, đối với một người đã ở trong lòng bàn tay mình , không cần trả bất cứ giá nào liền có thể dễ dàng lấy được mỹ nhân tuyệt sắc, muốn độc chiếm, cũng là chuyện bình thường?
Hít một hơi thật sâu, Trương Khởi suy nghĩ miên man.
Mà lúc này, yến hội ở đại điện đã chuẩn bị bắt đầu.
Bữa tiệc tối nay, sứ tề là khách mời chính, Trương Khởi cũng là nhân vật chính. Vì là sủng phi của Vũ Văn Ung lần đầu tiên lộ diện, tất nhiên sẽ hứng chịu nhiều con mắt chăm chú săm soi.
Nhưng với thân phận hiện tại, kể cả có bị chú ý, cũng chỉ có thể an tĩnh ngồi ở đó, tiếp nhận ánh mắt của mọi người.
Phía dưới cho dù là sứ Tề, hay là An Thành Vương của nước Trần, Trương Khởi cũng không có ý định để ý tới.
Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc
Nghe tiếng chim hót chiêm chiếp phía ngoài, Trương Khởi biết, lại bước sang một ngày mới rồi.
Nàng rửa mặt chải đầu, rồi chậm rãi đi vào trong hoa viên, sai thái giám cung nữ mang mấy sàng tháp đến, Trương Khởi lười biếng ngồi ở đó, nhìn hoa đào nở rộ cách đó không xa, tâm thần hoảng hốt.
Cũng không biết trải qua bao lâu, một thái giám đi tới bên cạnh nàng, nhỏ giọng nói : "Bẩm nương nương, Tề Lan Lăng vương phi vẫn còn ở đây, có muốn triệu nàng vào trong cung hay không?"
Cho đòi Trịnh Du vào cung? Tại sao?
Trương Khởi ngồi thẳng người, trọn tròn mắt.
Thấy nàng kinh ngạc, thái giám này cười nói: "Nương nương, bệ hạ muốn nương nương xả cơn tức lần trước."
Trương Khởi mở to mắt, lông mi thật dài chớp chớp, ngón tay trong tay áo xoắn lại thật chặt.
Nàng không biết Vũ Văn Ung làm như vậy, có phải là đang thử dò xét nàng hay không ?
Mặc kệ nàng lòng dạ độc ác, hay là nhân từ nương tay, về sau hắn sẽ có phương thức tương ứng đối với nàng.
Môi giật giật, Trương Khởi khẽ đáp: "Không cần."
Thái giám này cung kính nói: "Nơi này là Chu . Tề Chu vốn không giao hảo, nương nương muốn động đến một Quận Vương phi nước Tề bất quá cũng chỉ là một cái nhấc tay. Xin nương nương yên tâm sẽ không có ảnh hưởng gì."
Đây là muốn nàng nói thẳng ra tâm tư và ý nghĩ của mình sao.
Trương Khởi rũ mắt, con ngươi đảo một vòng.
Sau đó, nàng nói nho nhỏ: "Chuyện đã qua. Thực cùng với Lan Lăng vương phi quan hệ cũng không lớn ......Nếu Lan Lăng vương không muốn cưới nàng, nàng vốn không phải là cái gì cả, ta đối với Trịnh phi này, cũng không hề có oán hận."
Đây vốn là lời nói thật lòng của Trương Khởi.
Nói tới đây, Trương Khởi đứng dậy, phất tay áo nhẹ nhàng đi đến dưới một cây đào, tiện tay lấy xuống một bông hoa đào, tiếp tục nói: "Nam nhân thiên hạ đều là người phụ bạc! Bọn họ có mới nới cũ, tam thê tứ thiếp, chưa từng chân chính để ý qua tâm tư của phụ nhân?"
Thái giám nghe thấy vậy liền sững sờ. Mãi một lúc lâu, mới cúi đầu lên tiếng: "Nương nương nói đúng lắm."
Một lát sau, hắn chậm rãi lui ra.
Trương Khởi không quay đầu lại, chỉ hơi nhếch khóe môi lên .
Lại một lần nữa nàng muốn biểu đạt với Vũ Văn Ung sự chán ghét của mình về chuyện tam thê tứ thiếp, cuộc sống như vậy không phải là ý nguyện của nàng. Có lẽ Vũ Văn Ung nghĩ thời gian này hai người bọn họ giống như tri kỷ của nhau, dưới cuộc sống ấm áp tự tại như thế nàng sẽ hơi do dự, không muốn đánh vỡ cảm giác tốt đẹp trước mắt này.
Chỉ là, có một số việc, xem ra không thể nào do dự.
Xế chiều hôm đó, Trương Khởi màng đến sự ngăn trở của mấy thái giám, sai bọn họ đánh xe tới, để đi vào trong thành Trường An.
Chỉ là lần này, Trương Khởi không mặc trang phục lộng lẫy, chỉ trâm gỗ quần vải đơn giản, xe cũng là xe bò cũ nát nhất trong cung.
Đi tới một tửu lâu, nàng đội thật chặt mũ sa trên đâu xong lúc này mới cất bước vào.
Tửu lâu này, là một trong những quán rượu hưng vượng nhất của thành Trường An.
Lúc Trương Khởi đi vào, nơi này đã cực kỳ náo nhiệt.
Trương Khởi chọn một chỗ gần cửa sổ sau khi ngồi xuống, liền an tĩnh chờ tiểu nhị đưa rượu cùng món ăn lên.
Nàng buồn chán lấy tay đùa nghịch chiếc đũa. Mà lúc này, cũng có mấy người thỉnh thoảng liếc về phía nàng.
Trương Khởi chỉ lộ một đôi tay trắng như bạch ngọc ra bên ngoài.
Trong quán rượu, khắp nơi là đều là tiếng người huyên náo, Trương Khởi lung tung nghe một lúc, rốt cuộc cũng nghiêng mắt nhìn đến một chiếc xe ngựa.
Xe ngựa kia cực kỳ mộc mạc, nhưng xem ra không tầm thường chút nào.
Trương Khởi biết, không quá mấy ngày, chiếc xe ngựa kia sẽ đi tới tửu lâu này, quả nhiên là nàng đã chờ được.
Trong lúc chờ mong, một tỳ nữ nhảy xuống, sau đó nàng ta liền đưa tay ra, dìu một thiếu nữ xuống.
Người thiếu nữ này, chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mặt mũi thanh tú, dịu dàng, hai mắt lanh lợi, luôn tạo cho người ta có ấn tượng tốt.
Không bao lâu, cô gái kia liền vào trong quán rượu.
Trương Khởi nghe thấy tiểu nhị tiến lên, vui mừng nói: "Nữ lang, có phải trở lại để thưởng thức món thịt quay kia không?"
Cô gái kia tinh tế lên tiếng: "Vâng."
Tiểu nhị liền cười ha ha, nói: "Được rồi, xin mời nữ lang."
Tiểu nhị vừa đi, Trương Khởi liền nói một câu với một tên hộ vệ, ngay lập tức, hộ vệ kia liền đi tới chỗ thiếu nữ kia.
Hộ vệ kia nói với nàng ta một câu rồi chỉ chỉ vào Trương Khởi, nàng ta hơi do dự, một lúc sau mới cất bước đi tới chỗ của Trương Khởi.
Đi tới bên cạnh Trương Khởi , thiếu nữ tò mò quan sát nàng, lúc này, Trương Khởi mới nhẹ giọng nói ra: "Tân công chúa, ngồi xuống trò chuyện một lát."
Thiếu nữ cả kinh, ngay cả tỳ nữ bên người nàn cũng sợ hết hồn. Tỳ nữ này đang muốn mở miệng hỏi Trương Khởi là ai thì tân công chúa lại nhìn thấy mấy thái giám, ngay lập tức liền hiểu được.
Nàng hơi khẽ chào: "Vâng.", rồi an tĩnh đi tới bên cạnh Trương Khởi, ngồi xuống.
Trương Khởi nhìn cái vạc đang từ bốc lên làn khói, nhẹ giọng hỏi: "Thịt quay này, công chúa mua cho Tô Uy sao?"
Tân công chúa đưa ánh mắt phức tạp nhìn Trương Khởi một cái, sau đó mới lên tiếng: "Vâng." nàng nhẹ giọng nói ra: "Hắn vẫn thích ăn món này."
Thấy Trương Khởi giật mình, tân công chúa nhỏ giọng nói: "Lý phi nương nương, ngươi muốn biết chuyện của A Uy sao? Hắn bây giờ vẫn còn bị phụ thân ta nhốt lại, nhưng ngươi yên tâm, phụ thân chỉ không cho hắn ra cửa mà thôi, hiện tại cả ngày hắn đều bận học, cũng rất an toàn."
Giọng nói của nàng nhẹ mảnh chậm rãi, thong dong.
Tân công chúa này, nhất định là đọc đủ các loại thi thơ ?
Nhìn bộ dáng của nàng, hình như có tình cảm sâu nằng đối với Tô Uy .
Trương Khởi rũ mắt xuống, một hồi lâu, nàng mới nhỏ giọng mà nói ra: "Ta biết."
Nàng sớm biết, Tô Uy ở bên cạnh tân công chúa, mới có thể thịnh vượng phát đạt . Dù sao, tân công chúa cũng không phải là mình, nàng không những xinh đẹp mà còn có một có phụ thân quyền thế.
Thiên hạ ngày nay, một lòng hướng lên con cháu nhà quan, còn nàng chỉ trở thành gánh nặng cho bọn họ, như Tiêu Mạc, như Tô Uy.
Cũng chỉ có Cao Trường Cung cùng với người như Vũ Văn Ung, không cần leo lên phía trên con em Hoàng thất, như vậy nàng mới sẽ không liên lụy đến bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.