Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 223: Trịnh Du thất thân ( hạ )

Lâm Gia Thành

29/10/2015

Lần này, Hòa Sĩ Khai không để ý đến hành động cự tuyệt của nàng ta nữa, hắn thở hổn hển mấy hơi rồi đưa tay đặt lên thắt lưng của mình, từ từ rút đai lưng ra.

Ở thời đại này nam nhân đều không mặc quần lót, nên theo đai lưng hắn vừa kéo, nửa thân dưới trần trụi trắng trợn hiện ra, còn có cả gốc rễ xấu xí, đang dựng đứng giương cung vọt ra, trực tiếp đập vào mắt Trịnh Du.

Trời ạ! Trịnh Du cả kinh, nàng ta vẫn còn là xử nử, nên trong nháy mắt mặt sung huyết đỏ bừng, vội vàng đưa tay lên che mặt, nhưng lúc này lại nghe thấy Hòa Sĩ Khai dâm đãng nói: "Lan Lăng Vương phi, chắc ngươi đã hiểu ý tứ của ta....... những thứ kia vẫn còn chưa đủ, còn thiếu rất nhiều. Có điều, nếu như cộng thêm bản thân ngươi vào đó nữa, thì ta ngược lại, sẽ nguyện ý thử một lần".

Hắn ta còn bỉ ổi nói: "Quỳ gối xuống trước mặt của ta, liếm đi!".

"Không!", Trịnh Du nhếch nhác lui về sau, nàng ta run giọng nói: "Trường Cung sẽ không tha thứ cho ta!". Trong lời nói vừa kèm theo cả hốt hoảng lẫn cầu xin: "Hắn sẽ phát hiện ra ta không còn tấm thân xử nữ nữa!". Lúc này, rốt cuộc nàng ta cũng kinh hoảng phát hiện, Hòa Sĩ Khai không phải chỉ muốn chiếm chút tiện nghi, thỏa mãn bằng tay chân của hắn, mà đã động dục niệm với, muốn đoạt lấy cả thân thể của nàng ta!

"Vương phi lo quá rồi!", Hòa Sĩ Khai đã hoàn toàn khơi lên hăng hái, hắn thở hổn hển, cánh mũi phập phồng, hưng phấn nhìn Trịnh Du vẫn còn đang giằng co, nhắc nhở: "Trương thị bị Bệ hạ nhúng chàm, hậu quả sẽ như thế nào chứ? Đó chính là chỉ có một con đường chết? Nếu nàng ấy chết rồi, Cao Trường Cung chắc chắn sẽ không vui, chắc chắn sẽ ngày đêm chìm đắm trong men say. Có cái gọi là say rượu mất lý trí không phải sao? Chỉ cần đến lúc đó Vương phi ngủ ở bên cạnh hắn cả đêm, cắt tay nhỏ chút máu lên chiếc khăn trắng, chẳng phải là chuyện thực dễ dàng?".

Nhìn sắc mặt Trịnh Du lúc xanh, lúc trắng, nhìn quý phụ ở trước mặt mình liều mạng giãy giụa, nhìn chằm chằm vào cần cổ tuyết trắng lộ ra ngoài của nàng ta, hắn hưng phấn đến độ hô hấp dồn dập, cánh mũi vẫn không ngừng phập phồng, ngay cả lông mũi đen kịt cũng lộ ra: "Đương nhiên, ngươi làm như vậy, quả thực có lỗi với Cao Trường Cung. Có điều ngươi nghĩ đi, làm vậy cũng là đang giúp hắn ta mà thôi, có người như ta ở trước mặt bệ hạ thay hắn nói tốt, khiến vị trí của hắn càng lên cao, còn có ai dám ngăn cản?". Hắn dụ dỗ nói tiếp: "Lan Lăng Vương phi, những thứ này rất dễ dàng, vô cùng dễ dàng!"

Những lời này vừa thốt ra, Trịnh Du như bị tia chớp đánh trúng. Nàng ta từ từ buông tay ra, trầm ngâm suy nghĩ: Hắn ta nói rất có lý, ngay cả khi nàng ta làm chuyện có lỗi với Trường Cung, thì cũng coi như là đang giúp hắn. Bệ hạ tin tưởng Hòa Sĩ Khai như vậy, bản thân Trường Cung lại có bản lãnh như thế, hắn nhất định có thể nhờ vào đó mà từng bước lên cao. Khi hắn đứng ở dưới một người trên vạn người thì làm gì còn thời gian để nhớ tới Trương thị kia nữa chứ?

Ý niệm này tựa như ma quỷ, trong nháy mắt áp đảo toàn bộ lý trí của Trịnh Du. Dĩ nhiên, quan trọng hơn chính là, đáy lòng nàng ta hiểu rõ, đây là cơ hội duy nhất không có lần thứ hai. Cũng chỉ là bỏ ra tấm thân xử nữ mà thôi, nếu như có thể diệt trừ Trương thị, thì ngay cả mạng nàng ta cũng chịu, chứ đừng nói đến thân thể này?

Thấy nàng ta nhìn mình, Hòa Sĩ Khai hưng phấn nói: "Tới đây, trước tiên cởi xiêm áo ra, mới có thể phục vụ tốt bảo bối của ta được."

"Nhưng, nhưng vẫn còn ở trong viện......."

"Viện thì thế nào? Lão tử mới vừa rồi sờ ngươi ** thì cũng không thấy ngươi nói gì?". Hòa Sĩ Khai không nhịn được lên tiếng. Thấy nàng ta vẫn còn do dự, hắn nhỏ giọng hứa hẹn nói: "Ngươi xem, người làm ta đều đuổi đi hết cả rồi. Vương phi yên tâm, vĩnh viễn sẽ không có người thứ ba biết quan hệ của ta và ngươi đâu".

Nghe đến đó, mặt Trịnh Du liền đỏ lên, hận ý cùng với cố ý, khiến cho nàng ta rốt cuộc cũng điên cuồng theo. Lập tức, từ từ vươn tay đến thắt lưng của mình....... Sau đó, run rẩy đi lên trước, quỳ gối trước mặt Hòa Sĩ Khai, nhắm hai mắt ngẩng đầu, run rẩy nâng thứ xấu xí của hắn ta lên, ngưng hô hấp ngậm vào trong miệng. Theo động tác đó c đồng nhất với cuộc đời cùng tương lai của nàng ta, toàn bộ đặt hết vào trong cuộc chơi này.

... ...

Ước chừng một lúc lâu sau, Trịnh Du đã bị chơi đùa đến mặt trắng như tờ giấy, trên thân thể, dấu vết bầm tím vương khắp nơi.

Hòa Sĩ Khai từ trên người nàng ta lật xuống, thong thả ung dung mặc quần áo vào. Sau đó tiến lên, tự đắc hả hê thưởng thức quý phụ trần truồng mà mình thèm thuồng đã lâu, rồi lại đưa tay bấm lên những dấu bầm tím trên ngực Trịnh Du, nghe thấy nàng ta khắc chế không được kêu đau một tiếng, hắn lắc lắc đầu, lên giọng thuyết đạo: "Chậc chậc, so với A Nguyệt ở hồng lâu vẫn còn kém xa". Tay của hắn vừa dao động trên người Trịnh Du, vừa hưởng thụ sự run rẩy cùng đau đớn của nàng ta vừa nói: "Nghe nói Trương Thị trời sinh quyến rũ tận xương? Ha ha, Trịnh thị ơi là Trịnh thị, da thịt này thật sự không bằng người, thật may là cho tới bây giờ ngươi vẫn chưa leo lên sập của Cao Trường Cung sập, nếu không, chỉ sợ hắn ta sẽ không giống hiện tại đâu, lập tức đã thỏa thuận hòa ly với ngươi từ lâu rồi".

Vừa nói xong, liền thấy sắc mặt Trịnh Du đại biến, đột nhiên Hòa Sĩ Khai duỗi tay, nặng nề quăng một bạt tai, quát lạnh: "Đồ đĩ thõa, đến giờ này mà còn dám trưng ra sắc mặt đó với lão tử?". Mắng tới đây, hắn tự tay đẩy Trịnh Du không mảnh vải che thân ngã ra đất, gáy nàng ta đập vào sàn nhà, phát ra một tiếng "cộp" vang dội.

Không để ý tới cũng không kiên trì nổi nữa, Trịnh Du bắt đầu bật khóc, Hòa Sĩ Khai đi giày vào, sau đó đi tới trước mặt nàng ta đá đá mấy cái, nói: "Cút đi, cút đi, mấy ngày nữa ta sắp xếp xong xuôi sẽ thông báo cho ngươi."



Đợi Trịnh Du nhếch nhác mặc váy áo xong xuôi, dọn dẹp những dấu vết còn sót lại đâu vào đấy, hắn lại nhếch miệng cười nói: "Sau khi trở về nhớ bồi dưỡng thân thể cho tốt, xem《 Tố Nữ Kinh 》cho kỹ càng, đại gia ta thật không thích người cái gì cũng không hiểu như ngươi chút nào, chờ ngươi thông thạo chuyện giữa nam và nữ, gia sẽ gọi ngươi tới!".

Nghe đến đó, sắc mặt Trịnh Du liền trắng bệch, nàng ta vội vàng ngẩng đầu, run giọng nói: "Cái gì, sao lại còn có lần sau?"

"Dĩ nhiên!", Hòa Sĩ Khai đáp, âm trầm nhìn nàng ta chằm chằm, hả hê nói tiếp: "Chẳng lẽ ngươi còn tưởng rằng đây là một cuộc mua bán? Cút đi, đồ lăng loàn, khi nào gia cần sẽ cho người tới gọi ngươi!". Nói thật ra thì hắn rất ưa thích nhìn biểu tình của quý phụ ngày xưa luôn cao cao tại thượng, thần thánh không thể động tới trong nháy mắt dâng lên tuyệt vọng. Vì vậy tiếng nói vừa dứt, Hòa Sĩ Khai liền cười lên ha hả.

Trong tiếng cười sang sảng đó, hắn vừa vung tay, bước hình chữ bát nghênh ngang rời đi.

Cho đến khi hắn ta rời đi một đoạn xa, Trịnh Du mới chậm rãi khịu xuống, hai tay ôm mặt nghẹn ngào: Tại sao lại như vậy? Tại sao có thể như vậy? Trường Cung, tại sao ngươi không tới cứu ta?

Không đúng, không đúng, ta phải mau chóng rời khỏi nơi này, ta muốn rời khỏi địa phương ghê tởm này! Trịnh Du lau nước mắt, giùng giằng bò dậy, sau khi vội vàng soi vào gương đồng sửa sang lại một phen, mới hấp tấp chạy ra ngoài.

Đảo mắt lại mấy ngày nữa đã trôi qua.

Ngày hôm đó, ánh mặt trời vào cuối thu, thật chói chang, chiếu lên trên người lại vô cùng ấm áp, cũng thoải mái cực kỳ.

Từ lúc Trương Khởi đi vào thư phòng đã hơn một canh giờ rồi, sau khi Lan Lăng Vương đi, nàng luôn nghĩ cần phải giúp đỡ hắn một tay, vì vậy liền cố gắng nhớ lại tất cả những kí ức, mặc kệ là quân sự, hay là nội vụ, thậm chí cả bản đồ, nàng đều tỉ mỉ ghi nhớ ở trong đầu.

Không chỉ như vậy, ngay cả binh thư 36 Kế mà Lan Lăng Vương để ở trong thư phòng, cũng bị nàng đọc không sót một chữ. Trương Khởi vốn thông tuệ, khi đã quyết ý làm chuyện gì đó, thì nghị lực này càng thêm kinh người.

Cũng không biết bận rộn bao lâu, chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân truyền đến: "Phu nhân, có công công tới truyền chỉ!"

Trong cung có người tới? Trương Khởi nhíu nhíu mày, nàng cầm ngọc bội Hồ hoàng hậu ban cho bỏ vào trong tay áo, rồi cất bước đi ra ngoài.

Truyền chỉ, là một thái giám trung niên, lão thái giám này trước kia cũng đã từng đến truyền này chỉ cho Lan Lăng Vương, Trương Khởi vừa nhìn liền nhận ra. Nghe lão nói xong, Trương Khởi liền hiểu, thì ra Hồ hoàng hậu ở trong cung nhàm chán, nghe nói Trương Khởi am hiểu kỳ nghệ, liền hẹn nàng đến đánh vài ván cờ.

"Xin công công chờ một lát!"

"Phu nhân hữu lễ."

Trương Khởi quay trở lại, đổi một bộ xiêm áo màu đen, nàng nghĩ một chút, thuận tay lại cài lên trên tóc một cây trâm sắc bén. Trong lòng vẫn không yên, thậm chí nàng còn muốn mang theo đoản đao vào cung, nhưng nếu thế lại quá nguy hiểm, không cẩn thận, liền có thể bị người ta tóm lấy nhược điểm, đổ cho mình là thích khách.

Chuẩn bị thỏa đáng xong xuôi, Trương Khởi mang theo hai mươi hộ vệ, đi theo thái giám kia, tới thẳng hoàng cung.



Xe ngựa tiến vào hoàng cung không lâu, hai mươi hộ vệ Trương Khởi mang tới liền bị ngăn lại. Chỉ còn lại mình nàng đi theo sau lão thái giám, lần lượt vòng qua mấy vườn hoa đi về phía trước.

Đi một hồi, thái giám này liền nói: "Phu nhân, đến rồi!".

Trương Khởi ngẩng đầu nhìn lầu các vô cùng bình thường trước mắt, nhíu nhíu mày nói: "Hoàng hậu nương nương ở nơi này."

Thái giám kia lập tức đáp: "Tất nhiên!"

Nhưng nàng cảm thấy, người như Hồ hoàng hậu luôn thích hưởng thụ cùng với kích thích, cho nên sẽ không thích đến những nơi mộc mạc thanh tịnh, thích hợp tu thân dưỡng tính như thế này.

Thấy nàng dừng bước, thái giám kia liền cất giọng the thé: "Lan Lăng Vương phu nhân, thế nào không đi nữa?".

Trương Khởi quay đầu lại nhìn hắn một cái, thấy sắc mặt lão ta vẫn như thường, liền cúi đầu lên tiếng: "Vâng", rồi tiếp tục tiến lên.

Gian nhà trống rỗng, trên chiếc bàn đá chỉ bày một bàn cờ tinh mỹ, ngoại trừ mấy cung tỳ cũng không có ai khác. Thái giám kia lại nói: "Phu nhân xin đợi một lát". Dứt lời, liền xoay người đi tìm Hoàng hậu.

Trương Khởi vừa ngồi xuống, một cung tỳ lập tức bưng một đĩa điểm tâm lên, một cung tỳ khác bê một chiếc mâm gỗ tinh mỹ đến, rồi quỳ gối trước mặt nàng thưa: "Đây là cháo tổ yến do Hoàng hậu nương nương ban thưởng, Hoàng hậu nói, tránh cho lúc đánh cờ, thể lực phu nhân không đủ, muốn ăn vạ thối lui".

"Tạ nương nương". Trương Khởi liền đưa tay tiếp nhận.

Cầm bát cháo trên tay, ánh mắt quét qua bàn cờ, trong lúc bất chợt, Trương Khởi nghiêm túc nghĩ: không đúng! Hồ hoàng hậu không thể nào biết là ta là người thích đánh cờ!

Kỳ đạo là cái gì? Là tĩnh trong tĩnh, đi một bước đã phải nghĩ đến mười bước tiếp theo! Đây là mục đích để người thông minh tu thân dưỡng tính, tôi luyện tâm trí. Mà Hồ hoàng hậu là ai? Một kỹ nữ được vinh sủng một bước bay lên cành cao, bình sinh chỉ trầm mê trong thế giới nam nữ, không thể nào có ham thích đánh cờ!

Không tốt, là Cao Trạm!

Thấy Trương Khởi bưng chén cháo lên nhưng lại không uống, cung tỳ kia liền tức giận nói: "Lan Lăng Vương phu nhân, sao thế, người sợ cháo này có độc chăng?". Lời này, quả nhiên nói trúng tim đen của nàng!

Trương Khởi liền cười một tiếng, nàng ngẩng đầu lên đáp: "Không dám, ta chỉ sợ trong cháo này có độc!".

Tuyệt đối không ngờ rằng nàng lại trả lời như vậy, sắc mặt của cung tỳ kia lập tức biến đổi, ánh mắt cũng có chút tránh né .

Không được, không thể cho nàng ta đoán ra được!

Trương Khởi từ trước đến giờ hành động lúc nào cũng quả quyết, lập tức nàng chỉ tay ra cửa, bén nhọn, thê lương kêu lên: "Có thích khách —— có thích khách ——"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cảnh Xuân Nam Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook