Chương 144: Vui sướng
Lâm Gia Thành
15/01/2015
Lan Lăng Vương vừa xông ra ngoài, Trương Khởi liền lau khô nước mắt, chuyển hướng sang chính điện .
A Lục vội vàng chạy đến trước mặt nàng, thấy nàng, Trương Khởi khàn giọng nói: "A Lục, ngươi lập tức đi ra ngoài, vào kho hàng lấy một hộp trân châu cầm theo. Mấy ngày nay cứ ở chỗ Tiêu Mạc, đem những trân châu kia đổi ra mà sử dụng, không cần phải về phủ Lan Lăng Vương nữa."
Chống lại ánh mắt không hiểu của A Lục, Trương Khởi khổ sở nói: "Lần này hắn thật sự nổi giận rồi, ta sợ hắn sẽ nhốt ta ở trong phủ, nên không dễ dàng ra ngoài được. Kể cả có đi ra ngoài, cũng sẽ có người giám thị, mỗi tiếng nói, mỗi cử động đều được báo cáo lại, mấu chốt nữa là ta không muốn ngươi thành kẻ tù tội như ta. Đi đi, đi tìm Tiêu Mạc, với tài trí của hắn, tất sẽ biết toan tính của ta, chắc chắn sẽ toàn lực giúp ngươi."
Nàng rũ mắt xuống, từ trong lòng móc khăn tay ra, từ tốn lau sạch nước mắt ở trên mặt, giọng của Trương Khởi khàn khàn, lành lạnh: "Có Tiêu Mạc giúp đỡ, kế hoạch của chúng ta sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
Một hồi lâu sau, A Lục mới lên tiếng: "Được. Nhưng A Khởi, một mình ngươi ở đây, sẽ rất cô đơn."
Trương Khởi lắc đầu, nàng nhìn A Lục, nhẹ giọng nói: "Cứ nghĩ tới chuyện rất nhanh liền được tự do, ta sẽ không thấy cô đơn nữa."
"Đúng rồi, tám trăm lượng hoàng kim ta đã dấu lại kia, ngươi cũng đều mang cả đi đi. Không phải ngươi thích tới tửu lầu chơi sao? Ngươi đến đó thuê một gian phòng, đem số vàng này, toàn bộ giấu ở trong gian phòng kia. Nhớ giấu kỹ một chút."
"Được."
Sau khi A Lục đi, Trương Khởi mệt mỏi ngủ một giấc. Mà Lan Lăng Vương, hai ngày liên tiếp cũng không về phủ.
Thời gian này, sủng cơ Trương thị của Lan Lăng Vương vô cùng nổi bật, mọi người vẫn còn đang bàn tán về chuyện nàng ở hồng lâu bị người ta nhìn thấy hết, chỉ trong chớp mắt ấy, nàng lại ở trước mặt mọi người mà tuyên bố, nàng sẽ không ngăn cản Lan Lăng Vương cưới chính thê nữa, mà nàng, cũng có lòng tin gả cho một binh sĩ thật tốt làm vợ.
... ... Thân là cơ thiếp, là một thứ đồ chơi, Trương thị lại chẳng thèm để ý đến mặt mũi của phu quân, chẳng chú ý đến thể thống, chẳng hề biết xấu hổ mà tuyên bố phải gả cho binh sĩ thật tốt. Chuyện này ở Bắc Tề là hoang đường đến chừng nào, cực kỳ hiếm có. Trong khoảng thời gian ngắn, khắp đầu đường cuối ngõ, đều nói đến sự kiện này.
Nói đi nói lại, mọi người không khỏi dấy lên đồng tình với Lan Lăng Vương , thân là Long tử Phượng tôn, đường đường là một Quận Vương, nhưng ngay cả một nữ nhân, một sủng vật cũng không giữ được, mặc cho nắm mũi dắt đi, không khỏi có chút buồn cười.
Ngày thứ hai, Thu công chúa đi tới phủ Quận Vương, sau khi giễu cợt Trương Khởi một hồi liền vênh váo tự đắc rời đi. Nàng chân trước mới vừa đi, thì một thái giám lại phụng chỉ của Thái hậu mà đến, trong ý chỉ nói rõ mặc dù Trương thị tạm trú tha hương, làm việc cử chỉ lại rất có phong thái, vì vậy, đặc biệt thưởng cho nàng trăm lượng hoàng kim, còn ban cho nàng một khối lệnh bài, nói là có thể tự do ra vào cung đình .
Có thể tự do ra vào cung đình? Chẳng phải là cũng có thể tự do ra vào cửa thành rồi sao?
Chỉ là Trương Khởi còn chưa kịp vui mừng, đã bị Phương lão thu lại lệnh bài rồi. Hơn nữa, hộ vệ trông coi trong viện cũng nhiều thêm một chút.
Trải qua chuyện này, người Nghiệp thành ngược lại đều sáng tỏ, lần trước Thái hậu cùng Lan Lăng Vương vì Trương thị xảy ra xung đột, trên thực tế không phải là Thái hậu khư khư cố chấp, mà là do Trương thị thỉnh cầu.
... ... Trương thị này, quả nhiên sớm đã ý rời khỏi Lan Lăng Vương, mà phủ Lan Lăng Vương trong thời gian này đột nhiên cũng náo nhiệt hẳn lên.
Ngày thứ ba, Lâu thất nữ tới, sau đó buổi chiều thì Trịnh Du cũng tới.
Lại một lần nữa nhìn thấy Trịnh Du, gương mặt của nàng ta ửng hồng, trong ánh mắt đầy ảm đạm cũng đã được thay thế bằng ánh sáng lấp lánh.
Trịnh Du thấy Trương Khởi, cũng không nói gì cả, chỉ tỉ mỉ dò xét một phen rồi liền xoay người rời đi.
Không chỉ có khách nữ, ngay cả khách nam, mấy ngày nay cũng rõ ràng nhiều hơn trước kia. Cho dù biết rõ Lan Lăng Vương không có ở đây, bọn họ cũng sẽ yêu cầu ở trong sân viện đợi hắn trở về. Trong lúc ngây ngô chờ đợi, tầm mắt càng hướng vào trong viện Trương Khởi săm soi, lắng nghe tiếng đàn trong sân truyền tới.
Loại rầm rộ này, cùng với tình cảnh vắng lặng trước cửa phủ có thể giăng lưới bắt chim mấy hôm trước hoàn toàn khác biệt.
Một hồi tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến. Nhìn người tới, Phương lão vội vàng tiến lên, vừa lo lắng vừa đau lòng nói: "Quận Vương, ngài đã trở lại?"
Cả người phong trần, trên xiêm y màu đen dính đầy vết bẩn, Lan Lăng Vương gật đầu không đáp, rồi ngẩng đầu nhìn về phía trong sân. Chỉ một cái liếc mắt, liền làm cho cơ mặt của hắn hung hăng co rúm lại.
Nhanh chóng thu hồi ánh mắt, hắn khàn giọng nói: "Mấy ngày nay có chuyện gì xảy ra không?"
Liên tiếp đi ra ngoài bảy ngày, vốn muốn bận rộn một trận, nhưng vừa lên ngựa đi, liền bất tri bất giác ra đến ngoài thành, sau đó muốn tùy tiện đi đâu một chút, cũng không biết bất giác thế nào lại tới cửa nhà.......
Phương lão cung kính đáp: "Trương cơ rất an tĩnh, ngày ngày sống ở trong sân đánh đàn thổi tiêu ."
... ... Hắn hàng đêm không thể say giấc, mà nàng còn có tâm tình đánh đàn thổi tiêu?
Phương lão tiếp tục nói: "Trong phủ có nhiều khách đến thăm, các vị Quận Vương phái người, mời Quận Vương cùng Trương cơ tới dự tiệc"
Nghe đến đó, Lan Lăng Vương liền cười lạnh một tiếng.
Phương lão lại nói: "Đúng rồi, ngày thứ hai sau khi Quận Vương rời đi, Thái hậu liền ban thưởng cho Trương thị, nói nàng tạm trú tha hương, cử chỉ phong thái lại có cốt cách, còn thưởng cho một tấm lệnh bài, để nàng tự do ra vào cung đình.". Cảm thấy khí thế của Quận Vương tự nhiên trầm lại khiến cho người khác không thể thở nổi, Phương lão vội vàng nói tiếp: "Lão nô đã thu lệnh bài kia lại rồi." Hai tay lão vừa nói vừa dâng tấm lệnh bài kia lên.
Lan Lăng Vương nhìn sang, gật đầu nói: "Giữ cho chặt.".
"Vâng."
Hắn đem ngựa giao cho người làm, cất bước đi tới nội viện .
Nhìn theo bước chân vội vã mà đi thẳng đến chính viện của hắn, Phương lão vội vàng đuổi theo: "Quận Vương, cần phải tắm rửa thay quần áo?". Mấy ngày qua chắc là hắn đã rất cực khổ, mệt nhọc, cũng nên tắm rửa sạch sẽ trước khi đến gặp Trương cơ .
Nghe được câu kia của Phương lão, bước chân Lan Lăng Vương chợt dừng lại. Một lát sau, hắn cất giọng khàn khàn đáp: "Cũng được."
Sau nửa canh giờ, Lan Lăng Vương mới bước vào chính viện.
Trong sân có chút an tĩnh.
Ngồi ở dưới một bụi cây đào, Trương Khởi mặc một bộ xiêm y lộng lẫy, áo váy đỏ sậm, áo ngoài cộc tay nạm vàng, tóc đen thật dài thả xuống bên hông, mặt mày đẹp như vẽ, làm cho người ta vừa nhìn liền bị thiêu đốt giống như thấy được ánh mặt trời sáng rỡ vậy.
Nàng tươi tắn như vậy, làm cho tâm tình của người xem cũng tốt theo. Tâm trạng đang ủ dột của Lan Lăng Vương bất tri bất giác cũng nhẹ đi không ít.
Hắn đi đến trước mặt Trương Khởi .
Giờ phút này Trương Khởi, đang vẽ tranh. Theo bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng của nàng, một bức tranh núi non sông nước mùa xuân hiện lên vô cùng sinh động. Lăng Vương chuyển mắt qua, thấy bên cạnh bày mười mấy bức vẽ giống như đúc. Hắn định thần nhìn lại, những bức tranh mĩ nữ này lại đều là nàng, Trương thị A Khởi.
Trương Khởi trong những hình vẽ này, mặc nhiều loại y phục rực rỡ, vẻ mặt hoặc nhăn mày hoặc vui mừng, hết sức đa dạng.
Hắn vừa lại gần nhìn, chỉ thấy bên cạnh bức tranh đề một hàng chữ: "Bắc Tề năm thứ hai Hoàng Kiến, Trương thị A Khởi mười lăm tuổi." Nhìn sang một cái khác, thấy đề mấy chữ: "Sáng nay hoa nở vườn xuân, cỏ mộ thập phần xanh tốt."
Lan Lăng Vương cứng người lại.
Trong đầu hắn ong ong một mảnh, tiếng nói thanh thúy, mềm mại vang lên trong trí nhớ: "Dân không sợ chết, chết có gì mà phải sợ chứ....... Cao Trường Cung, ngươi có thể giết ta .".
"Hôm nay ta làm mọi chuyện đến nước này thì cũng không nghĩ đến nhất định phải còn sống.".
"Ta có vàng, có A Lục, sau khi phá hủy gương mặt này, ta liền có thể về nhà rồi.".
... ...
Nàng thật sự nghiêm túc
Nàng ở chỗ này bận rộn, cũng chỉ vì muốn ghi lại những khoảnh khắc xinh đẹp của mình bây giờ, còn có cuộc sống huy hoàng chói lọi mà nàng từng trải qua nữa.
Nàng thật muốn liều chết chuẩn bị hủy dung.
Lan Lăng Vương từ từ ngẩng đầu lên.
Trương Khởi đang chuyên chú vẽ nên không nhận thấy được hắn đến đây. Nàng đang hơi nhíu chiếc mũi nhỏ, bĩu môi, vô cùng tập trung vẽ bức tranh trước mắt.
Nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của nàng, đau đớn cùng hận để cho hắn hít thở không thông, đồng thời cũng xông ra khỏi lồng ngực.
Cuối cùng, Lan Lăng Vương mới hé môi, lạnh lùng nói: "Trương thị, ngươi thật có nhã hứng."
"Bộp" một tiếng, bút lông trong tay Trương Khởi rơi vào trên giấy Tuyên Thành, dính một vệt mực nước thật to, bức tranh sơn thủy duy nhất sắp vẽ xong đã bị hỏng trong chớp mắt.
Trương Khởi thầm than một tiếng, sau đó liền quay đầu lại.
Hai mắt trong suốt như làn nước nhìn vào hắn, nàng vội cúi chào: "Quận Vương trở lại? Thiếp không từ xa tiếp đón, xin chớ trách tội.".
Giọng nói có chút nhẹ nhàng, có chút vội vàng, hoàn toàn mang theo hàm ý qua loa cho xong.
Lan Lăng Vương nhìn nàng chằm chằm .
Một hồi lâu sau, hắn mới hỏi: "Mấy ngày nay, ngươi đều bận vẽ tranh."
"Vâng." Trương Khởi cười ngọt ngào sáng ngời đáp: "Vẽ nhiều rồi, từ sáng mai, ta liền đem dáng vẻ của chính ta chế thành những bức tranh thêu." Nàng nghiêng đầu, tinh khiết triệt để mà vui vẻ nhìn hắn: "Quận Vương trở lại đã bao lâu? Sao ta lại không biết nhỉ?."
Vẻ mặt này, nụ cười này, giọng nói này, hình như có nửa tia không vui?
Phụ nhân tựa như hoa quỳnh này đang muốn giữ lại từng khoảnh khắc của vẻ đẹp đang hết sức nở rộ của mình hay sao?
Ngực của Lan Lăng Vương giống như bị người dùng đao cùn đâm cho một nhát vừa đau đớn, cũng vừa khiến cho hắn thấy thống hận.
Hắn giương khóe môi, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, đột nhiên lạnh giọng nói: "Ngươi đừng nằm mơ, ta sẽ không để cho ngươi rời khỏi ta, cũng sẽ không để cho ngươi chết."
Hắn nắm một đống tranh vẽ trên bàn lên, dùng sức xé nát, tức giận nói: "Nếu ngươi phá hủy chính gương mặt của mình, Trương thị A Khởi, ngươi có tin hay không, ta cũng sẽ giam ngươi một đời?"
Hắn giận dữ như thế, Trương Khởi nào dám trực diện đối mặt với cơn cuồng phong này chứ, vội vàng đàng hoàng cúi đầu, nhìn về phía những mảnh giấy vụn vung vãi đầy mặt đất, lông mày cũng không buồn nhíu.
Đúng rồi, đúng rồi, phụ nhân này, lòng dạ luôn luôn ác độc, nàng hung ác với người khác, đối với việc hắn hung dữ xé nát vài bức tranh, làm sao có thể khiến nàng lộ vẻ xúc động chứ?
Phẫn hận vô biên, khiến Lan Lăng Vương giận đến mức tay cũng run rẩy.
Hắn tức giận thở hồng hộc, Trương Khởi cũng không dám nói chuyện, trong khoảnh khắc, trong sân trở nên vô cùng an tĩnh.
Cũng không biết trải qua bao lâu, tiếng Phương lão gia cẩn thận ngoài của truyền đến: “Quận vương, Đoàn tướng quân phụng chỉ hồi kinh, tối nay bệ hạ mở tiệc đón gió tẩy trần ở Đoạn phủ cho hắn, mời Quận vương mang theo Trương cơ đến đó dự tiệc.”
Những lời này vừa nói ra, làm Trương Khởi cười nhạt nghĩ thầm: Đến rồi đây.
“Chuyển cáo với sứ giả, Cao Trường Cung chắc chắn dự tiệc đúng giờ.”
Phương lão lại nói: “Sứ giả nói, cần phải mang theo Trương cơ.”
Sắc mặt Lan Lăng Vương chợt cứng lại, một hồi lâu sau hắn mới hổn hển từ từ quay đầu, giống như sói dữ mà nhìn chằm chằm vào Trương Khởi, kéo kéo khóe môi, cười lạnh nói: “Biết, đi xuống đi.”
“Vâng.”
Một canh giờ ngắn ngủi, sứ giả đã thúc giục ba lượt. Khi đêm đến, Lan Lăng Vương rốt cuộc cũng mang Trương Khởi ra cửa.
Ngồi cùng Trương Khởi trong xe, Lan Lăng Vương nghiêng đầu, lặng lặng nhìn nàng mặc áo đỏ tươi, rực rỡ hoa mỹ giống như ánh trời chiều, chỉ cảm thấy ngực như bị cái gì chặn lại, một cái lại một cái nện xuống, buồn bực đau đớn vô cùng.
Hầu kết của hắn giật giật, cuối cùng chỉ khẽ nói: “A Khởi.”
Hắn khẽ gọi nàng, nàng lại không đáp lại như thường ngày.
Dưới ánh trời chiều, Trương Khởi trong suốt xinh đẹp không gì sánh được. Lan Lăng Vương không phát hiện được giọng nói của mình bởi vì đau đớn mà trở nên khàn khàn: “A Khởi, ngươi đã đồng ý, hòa hảo với ta.”
Trong giọng nói có mấy phần giận dỗi như đứa bé.
Trương Khởi vẫn không trả lời, càng không ngẩn đầu lên.
Xe ngựa rất nhanh liền tới cửa Đoạn phủ.
Lan Lăng Vương cùng Trương Khởi đi xuống, cửa phủ vốn đang náo nhiệt, lập tức trở nên an tĩnh không tiếng động.
Trong quá khứ, những thứ mà Lan Lăng Vương bận tâm, còn có ánh mắt tránh né, lần này toàn bộ đều thẳng tắp chiếu vào nàng. Không chỉ đám quyền quý, mà ngay cả đám quan lại bình thường, cũng dám nhìn chằm chặp Trương Khởi rồi.
Trước những ánh mắt này, Trương Khởi khoác hồng bào xinh đẹp, sóng mắt lưu chuyển, trên mặt chậm rãi nở một nụ cười quyến rũ.
Nàng cười một tiếng, không cần nói câu nào mà khiến những người đó không dời mắt được.
Đang lúc ấy thì, sau lưng bỗng dưng vang lên tiếng ồn ào sôi nổi.
Trương Khởi quay đầu lại.
Lại thấy Tiêu Mạc mặc y phục màu trắng, vạt áo phiêu diêu, vừa cùng mọi người chào hỏi, nói chuyện, vừa mỉm cười ưu nhã đi tới.
Mặc kệ lúc nào, chỗ nào, hắn vĩnh viễn đều là tiêu điểm trong đám người.
Hình như cảm thấy ánh mắt của Trương Khởi, hắn nhanh chóng ngẩng đầu tiến lên.
Ở quá khứ hay bất luận ở thời điểm nào, ánh mắt cuẩ hắn vẫn sáng ngời như thế, tuấn tú lịch sự, mang lại vui thích, mong đợi cùng khát vọng.
Hắn sải bước đi tới chỗ hai người họ.
Tiêu Mạc càng đến gần, Trương Khởi tinh tường cảm thấy, bàn tay của Lan Lăng Vương nắm lấy tay nàng càng ngày càng lạnh, hơi thở càng ngày càng rét buốt, cho đến khi Tiêu Mạc đi tới trước mặt Trương Khởi.
Hắn hoàn toàn không để ý đến uy nghiêm mà hoa mỹ, khí thế bức người của Lan Lăng Vương, mắt không chớp nhìn thẳng và Trương Khởi.
Trong ánh mắt của hắn, có chất chứa nhộn nhạo tự đáy lòng cùng vui sướng hoan hỉ. Đây là một loại vui sướng thuần túy, giống như phát ra từ từng cái lỗ thủng, giống như toàn thân hắn cực kỳ, vui vẻ, khác vọng….
Trương Khởi kinh ngạc mà nhìn hắn, kinh ngạc nhìn vào ánh mắt không giấu được vui sướng cùng yêu thương say đắm kia. Bất tri bất giác, nỗi phẫn hận về hắn chợt vơi đi hơn phân nửa.
…… Cái thế gian này, đã rất lâu rồi không có ai quan tâm nàng như vậy. Giờ khắc này Tiêu Mạc khiến cho Trương Khởi sinh ra ảo giác: nàng không chỉ có một mình.
Tiêu Mạc vui mừng, nghiêm túc nhìn Trương Khởi, bởi vì để ý, nên giọng nói của hắn cùng với vẻ ung dung ưu nhã bề ngoài hoàn toàn bất đồng, lại hơi run: “A Khởi, ta đã cự tuyệt chỉ hôn của Thái Hậu.”
Hắn si ngốc nhìn Trương Khởi, trong lòng, trên mặt duy nhất chỉ có nàng: “Ta đã nói với Thái Hậu rồi, trừ ngươi ra, ai ta cũng không cưới. Cuộc đời này nếu không ở cùng ngươi, ta cũng sẽ không cưới bất kỳ nữ nhân nào. A Khởi, mặc kệ có chết chìm, ta cũng chỉ lấy một gáo nước.”
Hắn cẩn thận vươn tay về phía nàng, vừa mới đến gần mặt của nàng, không đợi Lan Lăng Vương phát tác, lại vô lực hạ xuống. hắn khàn khàn nói: “Thật xin lỗi, ta đã dứt khoát rồi, A Khởi, ta đã quyết tâm rồi.”
Nói tới đây, Tiêu Mạc dứt khoát xoay người đi, tác phong nhanh nhẹn mà đi về phía trước. mới vừa rồi hắn ở trước mặt Trương Khởi còn run rẩy, còn khẩn trương mà xoay người một cái lại trở thành quý công tử phong nhã rồi.
Trương Khởi kinh ngạc, đưa mắt nhìn Tiêu Mạc đang được mọi người hoan nghênh, hạ bước vào phủ tướng quân.
Có lẽ là nàng quá mức nhập thần, đến lúc cánh tay đau nhức kịch liệt, nàng mới khôi phục lại tinh thần.
Trương Khởi hồi hồn, nàng nhã nhặn lịch sự, mang theo vẻ lạnh lùng nhìn Lan Lăng Vương một cái, rũ mắt xuống, mỉm cười nói: “Quận vương, chúng ta cũng vào đi thôi.”
A Lục vội vàng chạy đến trước mặt nàng, thấy nàng, Trương Khởi khàn giọng nói: "A Lục, ngươi lập tức đi ra ngoài, vào kho hàng lấy một hộp trân châu cầm theo. Mấy ngày nay cứ ở chỗ Tiêu Mạc, đem những trân châu kia đổi ra mà sử dụng, không cần phải về phủ Lan Lăng Vương nữa."
Chống lại ánh mắt không hiểu của A Lục, Trương Khởi khổ sở nói: "Lần này hắn thật sự nổi giận rồi, ta sợ hắn sẽ nhốt ta ở trong phủ, nên không dễ dàng ra ngoài được. Kể cả có đi ra ngoài, cũng sẽ có người giám thị, mỗi tiếng nói, mỗi cử động đều được báo cáo lại, mấu chốt nữa là ta không muốn ngươi thành kẻ tù tội như ta. Đi đi, đi tìm Tiêu Mạc, với tài trí của hắn, tất sẽ biết toan tính của ta, chắc chắn sẽ toàn lực giúp ngươi."
Nàng rũ mắt xuống, từ trong lòng móc khăn tay ra, từ tốn lau sạch nước mắt ở trên mặt, giọng của Trương Khởi khàn khàn, lành lạnh: "Có Tiêu Mạc giúp đỡ, kế hoạch của chúng ta sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
Một hồi lâu sau, A Lục mới lên tiếng: "Được. Nhưng A Khởi, một mình ngươi ở đây, sẽ rất cô đơn."
Trương Khởi lắc đầu, nàng nhìn A Lục, nhẹ giọng nói: "Cứ nghĩ tới chuyện rất nhanh liền được tự do, ta sẽ không thấy cô đơn nữa."
"Đúng rồi, tám trăm lượng hoàng kim ta đã dấu lại kia, ngươi cũng đều mang cả đi đi. Không phải ngươi thích tới tửu lầu chơi sao? Ngươi đến đó thuê một gian phòng, đem số vàng này, toàn bộ giấu ở trong gian phòng kia. Nhớ giấu kỹ một chút."
"Được."
Sau khi A Lục đi, Trương Khởi mệt mỏi ngủ một giấc. Mà Lan Lăng Vương, hai ngày liên tiếp cũng không về phủ.
Thời gian này, sủng cơ Trương thị của Lan Lăng Vương vô cùng nổi bật, mọi người vẫn còn đang bàn tán về chuyện nàng ở hồng lâu bị người ta nhìn thấy hết, chỉ trong chớp mắt ấy, nàng lại ở trước mặt mọi người mà tuyên bố, nàng sẽ không ngăn cản Lan Lăng Vương cưới chính thê nữa, mà nàng, cũng có lòng tin gả cho một binh sĩ thật tốt làm vợ.
... ... Thân là cơ thiếp, là một thứ đồ chơi, Trương thị lại chẳng thèm để ý đến mặt mũi của phu quân, chẳng chú ý đến thể thống, chẳng hề biết xấu hổ mà tuyên bố phải gả cho binh sĩ thật tốt. Chuyện này ở Bắc Tề là hoang đường đến chừng nào, cực kỳ hiếm có. Trong khoảng thời gian ngắn, khắp đầu đường cuối ngõ, đều nói đến sự kiện này.
Nói đi nói lại, mọi người không khỏi dấy lên đồng tình với Lan Lăng Vương , thân là Long tử Phượng tôn, đường đường là một Quận Vương, nhưng ngay cả một nữ nhân, một sủng vật cũng không giữ được, mặc cho nắm mũi dắt đi, không khỏi có chút buồn cười.
Ngày thứ hai, Thu công chúa đi tới phủ Quận Vương, sau khi giễu cợt Trương Khởi một hồi liền vênh váo tự đắc rời đi. Nàng chân trước mới vừa đi, thì một thái giám lại phụng chỉ của Thái hậu mà đến, trong ý chỉ nói rõ mặc dù Trương thị tạm trú tha hương, làm việc cử chỉ lại rất có phong thái, vì vậy, đặc biệt thưởng cho nàng trăm lượng hoàng kim, còn ban cho nàng một khối lệnh bài, nói là có thể tự do ra vào cung đình .
Có thể tự do ra vào cung đình? Chẳng phải là cũng có thể tự do ra vào cửa thành rồi sao?
Chỉ là Trương Khởi còn chưa kịp vui mừng, đã bị Phương lão thu lại lệnh bài rồi. Hơn nữa, hộ vệ trông coi trong viện cũng nhiều thêm một chút.
Trải qua chuyện này, người Nghiệp thành ngược lại đều sáng tỏ, lần trước Thái hậu cùng Lan Lăng Vương vì Trương thị xảy ra xung đột, trên thực tế không phải là Thái hậu khư khư cố chấp, mà là do Trương thị thỉnh cầu.
... ... Trương thị này, quả nhiên sớm đã ý rời khỏi Lan Lăng Vương, mà phủ Lan Lăng Vương trong thời gian này đột nhiên cũng náo nhiệt hẳn lên.
Ngày thứ ba, Lâu thất nữ tới, sau đó buổi chiều thì Trịnh Du cũng tới.
Lại một lần nữa nhìn thấy Trịnh Du, gương mặt của nàng ta ửng hồng, trong ánh mắt đầy ảm đạm cũng đã được thay thế bằng ánh sáng lấp lánh.
Trịnh Du thấy Trương Khởi, cũng không nói gì cả, chỉ tỉ mỉ dò xét một phen rồi liền xoay người rời đi.
Không chỉ có khách nữ, ngay cả khách nam, mấy ngày nay cũng rõ ràng nhiều hơn trước kia. Cho dù biết rõ Lan Lăng Vương không có ở đây, bọn họ cũng sẽ yêu cầu ở trong sân viện đợi hắn trở về. Trong lúc ngây ngô chờ đợi, tầm mắt càng hướng vào trong viện Trương Khởi săm soi, lắng nghe tiếng đàn trong sân truyền tới.
Loại rầm rộ này, cùng với tình cảnh vắng lặng trước cửa phủ có thể giăng lưới bắt chim mấy hôm trước hoàn toàn khác biệt.
Một hồi tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến. Nhìn người tới, Phương lão vội vàng tiến lên, vừa lo lắng vừa đau lòng nói: "Quận Vương, ngài đã trở lại?"
Cả người phong trần, trên xiêm y màu đen dính đầy vết bẩn, Lan Lăng Vương gật đầu không đáp, rồi ngẩng đầu nhìn về phía trong sân. Chỉ một cái liếc mắt, liền làm cho cơ mặt của hắn hung hăng co rúm lại.
Nhanh chóng thu hồi ánh mắt, hắn khàn giọng nói: "Mấy ngày nay có chuyện gì xảy ra không?"
Liên tiếp đi ra ngoài bảy ngày, vốn muốn bận rộn một trận, nhưng vừa lên ngựa đi, liền bất tri bất giác ra đến ngoài thành, sau đó muốn tùy tiện đi đâu một chút, cũng không biết bất giác thế nào lại tới cửa nhà.......
Phương lão cung kính đáp: "Trương cơ rất an tĩnh, ngày ngày sống ở trong sân đánh đàn thổi tiêu ."
... ... Hắn hàng đêm không thể say giấc, mà nàng còn có tâm tình đánh đàn thổi tiêu?
Phương lão tiếp tục nói: "Trong phủ có nhiều khách đến thăm, các vị Quận Vương phái người, mời Quận Vương cùng Trương cơ tới dự tiệc"
Nghe đến đó, Lan Lăng Vương liền cười lạnh một tiếng.
Phương lão lại nói: "Đúng rồi, ngày thứ hai sau khi Quận Vương rời đi, Thái hậu liền ban thưởng cho Trương thị, nói nàng tạm trú tha hương, cử chỉ phong thái lại có cốt cách, còn thưởng cho một tấm lệnh bài, để nàng tự do ra vào cung đình.". Cảm thấy khí thế của Quận Vương tự nhiên trầm lại khiến cho người khác không thể thở nổi, Phương lão vội vàng nói tiếp: "Lão nô đã thu lệnh bài kia lại rồi." Hai tay lão vừa nói vừa dâng tấm lệnh bài kia lên.
Lan Lăng Vương nhìn sang, gật đầu nói: "Giữ cho chặt.".
"Vâng."
Hắn đem ngựa giao cho người làm, cất bước đi tới nội viện .
Nhìn theo bước chân vội vã mà đi thẳng đến chính viện của hắn, Phương lão vội vàng đuổi theo: "Quận Vương, cần phải tắm rửa thay quần áo?". Mấy ngày qua chắc là hắn đã rất cực khổ, mệt nhọc, cũng nên tắm rửa sạch sẽ trước khi đến gặp Trương cơ .
Nghe được câu kia của Phương lão, bước chân Lan Lăng Vương chợt dừng lại. Một lát sau, hắn cất giọng khàn khàn đáp: "Cũng được."
Sau nửa canh giờ, Lan Lăng Vương mới bước vào chính viện.
Trong sân có chút an tĩnh.
Ngồi ở dưới một bụi cây đào, Trương Khởi mặc một bộ xiêm y lộng lẫy, áo váy đỏ sậm, áo ngoài cộc tay nạm vàng, tóc đen thật dài thả xuống bên hông, mặt mày đẹp như vẽ, làm cho người ta vừa nhìn liền bị thiêu đốt giống như thấy được ánh mặt trời sáng rỡ vậy.
Nàng tươi tắn như vậy, làm cho tâm tình của người xem cũng tốt theo. Tâm trạng đang ủ dột của Lan Lăng Vương bất tri bất giác cũng nhẹ đi không ít.
Hắn đi đến trước mặt Trương Khởi .
Giờ phút này Trương Khởi, đang vẽ tranh. Theo bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng của nàng, một bức tranh núi non sông nước mùa xuân hiện lên vô cùng sinh động. Lăng Vương chuyển mắt qua, thấy bên cạnh bày mười mấy bức vẽ giống như đúc. Hắn định thần nhìn lại, những bức tranh mĩ nữ này lại đều là nàng, Trương thị A Khởi.
Trương Khởi trong những hình vẽ này, mặc nhiều loại y phục rực rỡ, vẻ mặt hoặc nhăn mày hoặc vui mừng, hết sức đa dạng.
Hắn vừa lại gần nhìn, chỉ thấy bên cạnh bức tranh đề một hàng chữ: "Bắc Tề năm thứ hai Hoàng Kiến, Trương thị A Khởi mười lăm tuổi." Nhìn sang một cái khác, thấy đề mấy chữ: "Sáng nay hoa nở vườn xuân, cỏ mộ thập phần xanh tốt."
Lan Lăng Vương cứng người lại.
Trong đầu hắn ong ong một mảnh, tiếng nói thanh thúy, mềm mại vang lên trong trí nhớ: "Dân không sợ chết, chết có gì mà phải sợ chứ....... Cao Trường Cung, ngươi có thể giết ta .".
"Hôm nay ta làm mọi chuyện đến nước này thì cũng không nghĩ đến nhất định phải còn sống.".
"Ta có vàng, có A Lục, sau khi phá hủy gương mặt này, ta liền có thể về nhà rồi.".
... ...
Nàng thật sự nghiêm túc
Nàng ở chỗ này bận rộn, cũng chỉ vì muốn ghi lại những khoảnh khắc xinh đẹp của mình bây giờ, còn có cuộc sống huy hoàng chói lọi mà nàng từng trải qua nữa.
Nàng thật muốn liều chết chuẩn bị hủy dung.
Lan Lăng Vương từ từ ngẩng đầu lên.
Trương Khởi đang chuyên chú vẽ nên không nhận thấy được hắn đến đây. Nàng đang hơi nhíu chiếc mũi nhỏ, bĩu môi, vô cùng tập trung vẽ bức tranh trước mắt.
Nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của nàng, đau đớn cùng hận để cho hắn hít thở không thông, đồng thời cũng xông ra khỏi lồng ngực.
Cuối cùng, Lan Lăng Vương mới hé môi, lạnh lùng nói: "Trương thị, ngươi thật có nhã hứng."
"Bộp" một tiếng, bút lông trong tay Trương Khởi rơi vào trên giấy Tuyên Thành, dính một vệt mực nước thật to, bức tranh sơn thủy duy nhất sắp vẽ xong đã bị hỏng trong chớp mắt.
Trương Khởi thầm than một tiếng, sau đó liền quay đầu lại.
Hai mắt trong suốt như làn nước nhìn vào hắn, nàng vội cúi chào: "Quận Vương trở lại? Thiếp không từ xa tiếp đón, xin chớ trách tội.".
Giọng nói có chút nhẹ nhàng, có chút vội vàng, hoàn toàn mang theo hàm ý qua loa cho xong.
Lan Lăng Vương nhìn nàng chằm chằm .
Một hồi lâu sau, hắn mới hỏi: "Mấy ngày nay, ngươi đều bận vẽ tranh."
"Vâng." Trương Khởi cười ngọt ngào sáng ngời đáp: "Vẽ nhiều rồi, từ sáng mai, ta liền đem dáng vẻ của chính ta chế thành những bức tranh thêu." Nàng nghiêng đầu, tinh khiết triệt để mà vui vẻ nhìn hắn: "Quận Vương trở lại đã bao lâu? Sao ta lại không biết nhỉ?."
Vẻ mặt này, nụ cười này, giọng nói này, hình như có nửa tia không vui?
Phụ nhân tựa như hoa quỳnh này đang muốn giữ lại từng khoảnh khắc của vẻ đẹp đang hết sức nở rộ của mình hay sao?
Ngực của Lan Lăng Vương giống như bị người dùng đao cùn đâm cho một nhát vừa đau đớn, cũng vừa khiến cho hắn thấy thống hận.
Hắn giương khóe môi, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, đột nhiên lạnh giọng nói: "Ngươi đừng nằm mơ, ta sẽ không để cho ngươi rời khỏi ta, cũng sẽ không để cho ngươi chết."
Hắn nắm một đống tranh vẽ trên bàn lên, dùng sức xé nát, tức giận nói: "Nếu ngươi phá hủy chính gương mặt của mình, Trương thị A Khởi, ngươi có tin hay không, ta cũng sẽ giam ngươi một đời?"
Hắn giận dữ như thế, Trương Khởi nào dám trực diện đối mặt với cơn cuồng phong này chứ, vội vàng đàng hoàng cúi đầu, nhìn về phía những mảnh giấy vụn vung vãi đầy mặt đất, lông mày cũng không buồn nhíu.
Đúng rồi, đúng rồi, phụ nhân này, lòng dạ luôn luôn ác độc, nàng hung ác với người khác, đối với việc hắn hung dữ xé nát vài bức tranh, làm sao có thể khiến nàng lộ vẻ xúc động chứ?
Phẫn hận vô biên, khiến Lan Lăng Vương giận đến mức tay cũng run rẩy.
Hắn tức giận thở hồng hộc, Trương Khởi cũng không dám nói chuyện, trong khoảnh khắc, trong sân trở nên vô cùng an tĩnh.
Cũng không biết trải qua bao lâu, tiếng Phương lão gia cẩn thận ngoài của truyền đến: “Quận vương, Đoàn tướng quân phụng chỉ hồi kinh, tối nay bệ hạ mở tiệc đón gió tẩy trần ở Đoạn phủ cho hắn, mời Quận vương mang theo Trương cơ đến đó dự tiệc.”
Những lời này vừa nói ra, làm Trương Khởi cười nhạt nghĩ thầm: Đến rồi đây.
“Chuyển cáo với sứ giả, Cao Trường Cung chắc chắn dự tiệc đúng giờ.”
Phương lão lại nói: “Sứ giả nói, cần phải mang theo Trương cơ.”
Sắc mặt Lan Lăng Vương chợt cứng lại, một hồi lâu sau hắn mới hổn hển từ từ quay đầu, giống như sói dữ mà nhìn chằm chằm vào Trương Khởi, kéo kéo khóe môi, cười lạnh nói: “Biết, đi xuống đi.”
“Vâng.”
Một canh giờ ngắn ngủi, sứ giả đã thúc giục ba lượt. Khi đêm đến, Lan Lăng Vương rốt cuộc cũng mang Trương Khởi ra cửa.
Ngồi cùng Trương Khởi trong xe, Lan Lăng Vương nghiêng đầu, lặng lặng nhìn nàng mặc áo đỏ tươi, rực rỡ hoa mỹ giống như ánh trời chiều, chỉ cảm thấy ngực như bị cái gì chặn lại, một cái lại một cái nện xuống, buồn bực đau đớn vô cùng.
Hầu kết của hắn giật giật, cuối cùng chỉ khẽ nói: “A Khởi.”
Hắn khẽ gọi nàng, nàng lại không đáp lại như thường ngày.
Dưới ánh trời chiều, Trương Khởi trong suốt xinh đẹp không gì sánh được. Lan Lăng Vương không phát hiện được giọng nói của mình bởi vì đau đớn mà trở nên khàn khàn: “A Khởi, ngươi đã đồng ý, hòa hảo với ta.”
Trong giọng nói có mấy phần giận dỗi như đứa bé.
Trương Khởi vẫn không trả lời, càng không ngẩn đầu lên.
Xe ngựa rất nhanh liền tới cửa Đoạn phủ.
Lan Lăng Vương cùng Trương Khởi đi xuống, cửa phủ vốn đang náo nhiệt, lập tức trở nên an tĩnh không tiếng động.
Trong quá khứ, những thứ mà Lan Lăng Vương bận tâm, còn có ánh mắt tránh né, lần này toàn bộ đều thẳng tắp chiếu vào nàng. Không chỉ đám quyền quý, mà ngay cả đám quan lại bình thường, cũng dám nhìn chằm chặp Trương Khởi rồi.
Trước những ánh mắt này, Trương Khởi khoác hồng bào xinh đẹp, sóng mắt lưu chuyển, trên mặt chậm rãi nở một nụ cười quyến rũ.
Nàng cười một tiếng, không cần nói câu nào mà khiến những người đó không dời mắt được.
Đang lúc ấy thì, sau lưng bỗng dưng vang lên tiếng ồn ào sôi nổi.
Trương Khởi quay đầu lại.
Lại thấy Tiêu Mạc mặc y phục màu trắng, vạt áo phiêu diêu, vừa cùng mọi người chào hỏi, nói chuyện, vừa mỉm cười ưu nhã đi tới.
Mặc kệ lúc nào, chỗ nào, hắn vĩnh viễn đều là tiêu điểm trong đám người.
Hình như cảm thấy ánh mắt của Trương Khởi, hắn nhanh chóng ngẩng đầu tiến lên.
Ở quá khứ hay bất luận ở thời điểm nào, ánh mắt cuẩ hắn vẫn sáng ngời như thế, tuấn tú lịch sự, mang lại vui thích, mong đợi cùng khát vọng.
Hắn sải bước đi tới chỗ hai người họ.
Tiêu Mạc càng đến gần, Trương Khởi tinh tường cảm thấy, bàn tay của Lan Lăng Vương nắm lấy tay nàng càng ngày càng lạnh, hơi thở càng ngày càng rét buốt, cho đến khi Tiêu Mạc đi tới trước mặt Trương Khởi.
Hắn hoàn toàn không để ý đến uy nghiêm mà hoa mỹ, khí thế bức người của Lan Lăng Vương, mắt không chớp nhìn thẳng và Trương Khởi.
Trong ánh mắt của hắn, có chất chứa nhộn nhạo tự đáy lòng cùng vui sướng hoan hỉ. Đây là một loại vui sướng thuần túy, giống như phát ra từ từng cái lỗ thủng, giống như toàn thân hắn cực kỳ, vui vẻ, khác vọng….
Trương Khởi kinh ngạc mà nhìn hắn, kinh ngạc nhìn vào ánh mắt không giấu được vui sướng cùng yêu thương say đắm kia. Bất tri bất giác, nỗi phẫn hận về hắn chợt vơi đi hơn phân nửa.
…… Cái thế gian này, đã rất lâu rồi không có ai quan tâm nàng như vậy. Giờ khắc này Tiêu Mạc khiến cho Trương Khởi sinh ra ảo giác: nàng không chỉ có một mình.
Tiêu Mạc vui mừng, nghiêm túc nhìn Trương Khởi, bởi vì để ý, nên giọng nói của hắn cùng với vẻ ung dung ưu nhã bề ngoài hoàn toàn bất đồng, lại hơi run: “A Khởi, ta đã cự tuyệt chỉ hôn của Thái Hậu.”
Hắn si ngốc nhìn Trương Khởi, trong lòng, trên mặt duy nhất chỉ có nàng: “Ta đã nói với Thái Hậu rồi, trừ ngươi ra, ai ta cũng không cưới. Cuộc đời này nếu không ở cùng ngươi, ta cũng sẽ không cưới bất kỳ nữ nhân nào. A Khởi, mặc kệ có chết chìm, ta cũng chỉ lấy một gáo nước.”
Hắn cẩn thận vươn tay về phía nàng, vừa mới đến gần mặt của nàng, không đợi Lan Lăng Vương phát tác, lại vô lực hạ xuống. hắn khàn khàn nói: “Thật xin lỗi, ta đã dứt khoát rồi, A Khởi, ta đã quyết tâm rồi.”
Nói tới đây, Tiêu Mạc dứt khoát xoay người đi, tác phong nhanh nhẹn mà đi về phía trước. mới vừa rồi hắn ở trước mặt Trương Khởi còn run rẩy, còn khẩn trương mà xoay người một cái lại trở thành quý công tử phong nhã rồi.
Trương Khởi kinh ngạc, đưa mắt nhìn Tiêu Mạc đang được mọi người hoan nghênh, hạ bước vào phủ tướng quân.
Có lẽ là nàng quá mức nhập thần, đến lúc cánh tay đau nhức kịch liệt, nàng mới khôi phục lại tinh thần.
Trương Khởi hồi hồn, nàng nhã nhặn lịch sự, mang theo vẻ lạnh lùng nhìn Lan Lăng Vương một cái, rũ mắt xuống, mỉm cười nói: “Quận vương, chúng ta cũng vào đi thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.