Chương 41: Em muốn chúng ta ở cùng nhau
Ngô Đồng Tư Ngữ
04/07/2018
[Em muốn chúng ta ở cùng nhau, vĩnh viễn ở cùng nhau.]
Lúc Chris tới, Nhan Giác đang cầm món ăn mà cô làm cho Lệ Tranh, chần chừ ở cửa phòng bệnh. Lệ Tranh tỉnh lại đã là ngày thứ ba, tình trạng khôi phục rất tốt, nhưng cũng chính vì vậy mà Vương Anh lại càng tăng cường trông coi, nguyên văn câu nói của bộ trưởng Vương khi có mặt Nhan Giác là---- những người không có phận sự không được phép vào phòng bệnh nửa bước, cho dù đó là yêu cầu của Lệ Tranh cũng không được.
Nhan Giác cười khổ, lúc nào thì cô trở thành những người không có phận sự với Lệ Tranh rồi, mà Cố Thước lại giống như bạn gái chính thức của Lệ Tranh. Trong lúc cô đang cười khổ thì Chris vỗ vai cô, “Bộ trưởng Vương không cho cô gặp Lệ tổng?”
“Đúng vậy.” Nhan Giác nhún vai nhìn hộp giữ ấm trong tay, trong mấy ngày qua hôm nay là lần cô làm tốt nhất món canh bí đao thịt viên, cô thử qua mùi vị, không mặn không nhạt, độ lửa vừa đủ, không cháy cũng không sống, có thể ăn được, nhưng sẽ di@en*dyan(lee^qu.donnn) nhanh nguội, cô cũng không thể nhìn thấy được Lệ Tranh.
“Cái này là cô làm cho Lệ tổng sao?” Chris hỏi. Nhan Giác gật đầu. “Nhưng mẹ anh ấy không cho tôi gặp anh ấy, mỗi ngày tôi đều làm, nhưng đều phải mang về.” Suy nghĩ một chút thôi cô đã thấy buồn, cô không muốn gì nhiều, cô chỉ muốn được gặp người mình yêu một lần, cho anh thử món ăn mà cô làm cho anh mà thôi.
Chris đưa tay về phía cô, “Nếu cô không ngại, để tôi giúp cô mang vào.”
“Có thể chứ?” Nhan Giác cảm thấy mặc dù cô và Chris không có thù hận gì, nhưng cũng không có lí do gì khiến cho cô ấy tự nguyện giúp mình, Chris nói, “Cô sợ tôi sẽ cướp công của cô sao?”
Chris nói như vậy, Nhan Giác cảm thấy không thể từ chối. Cô đưa bình giữ nhiệt cho Chris, “Vậy nhờ cô” sau đó đứng tại chỗ nhìn Chris rời đi. Cuối hành lang, Chris và người canh cửa chào hỏi nhau, sau đó cô cầm bó hoa và bình giữ nhiệt của Nha Giác vào phòng. Nhan Giác cắn môi, nói thật, nếu như bây giờ cô có cơ hội biến thành một con sâu nhỏ, chỉ cần có thể vào trong phòng bệnh nhìn Lệ Tranh một lần, cô cũng đồng ý. Nhưng tất cả đều là tưởng tượng.
Chris đi vào không bao lâu, Cố Thước lại đi ra ngoài, trên tay cô ta cầm một ít đồ ăn còn thừa, đi tới trước mặt Nhan Giác, ngẩng đầu thật cao, “Cô nghĩ cô nhờ đồng nghiệp của Lệ Tranh mang món canh khó ăn này vào thì anh ấy sẽ ăn sao, cô nằm mơ đi!”
Nhan Giác thản nhiên, không nhìn rõ là buồn hay vui, thật ra sau khi Cố Thước đi rồi, trong lòng Nhan Giác thật sự thấy khó chịu. Có đôi khi tình yêu thật vĩ đại, khi đồng cam cộng khổ, nhưng đôi khi tình yêu lại thật nhỏ bé, thậm chí ở trước mặt của tình địch lại không ngóc đầu lên nổi.
Cho dù Cố Thước có nói như vậy, Nhan Giác vẫn ngẩng đầu, trừ khi chính miệng Lệ Tranh nói muốn buông tay, nếu không cô sẽ không buông tay đối phương trước. Không biết Chris ra ngoài từ lúc nào, cầm bình giữ nhiệt của Nhan Giác trong tay, lắc đầu một cái.
“Là anh ấy không uống hay là dì không cho anh ấy uống.......hay là Cố Thước không để anh ấy uống?” Nhan Giác cảm thấy chua sót, cô thấy mình giống như một chiến sĩ, đối mặt với rất nhiều kẻ địch, mà bên cạnh lại không có lấy một đồng đội, một mình chiến đấu hăng hái, cảm giác đó thật sự không tốt chút nào, ngoại trừ kiên trì cô không còn lựa chọn nào khác. Chris tiếp tục lắc đầu, “Tôi nói với bộ trưởng Vương đó là canh do tôi làm, cho nên Lệ tổng thực sự đã uống canh.”
Nhan Giác kinh ngạc. Chris lại cười, “Nhan Giác, tôi thật sự bội phục cô, Lệ tổng nhờ tôi hỏi cô, khẩu vị của cô có hơi nhạt, lần sau làm canh có thể cho thêm một phần tư muỗng muối không?”
Lời nói của Chris khiến Nhan Giác kinh ngạc hơn, cô lắc đầu không thể tin được, “Lệ Tranh thật sự nhận ra được là do tôi làm?”
“Đương nhiên, tôi cũng không mang canh của cô đổ đi, đổ cũng không được, nên Lệ tổng đã uống hết, uống sạch như vậy!” Chris lắc lư bình không, âm thanh bên trong vang lên rõ ràng, cô cười cười, kéo Nhan Giác ngồi vào ghế trên hành lang, “Nhan Giác, tôi biết bây giờ cô không có tâm trạng để nghe những gì tôi nói, tôi không có ý gì khác, hôm qua, mẹ của Trình Bắc Vọng tới tìm tôi.”
Mấy ngày nay, chuyện của Lệ Tranh khiến cô phiền muộn, Chris không nói thì cô cũng quên mất chuyện của Văn Cảnh và Trình Bắc Vọng, cô nhận lấy bình không, “Bà ta lại tìm cô die,n; da.nlze.qu;ydo/nn nói chuyện sinh con cho Trình Bắc Vọng sao?”
“Ha ha.” Chris cười khẽ hai tiếng, “Nhan Giác, lần này cô sai rồi, bà ta muốn tôi và Trình Bắc Vọng vạch rõ giới hạn nên mới đến tìm tôi.”
Điều Chris nói khiến Nhan Giác bất ngờ, “Chẳng lẽ lại tìm được người tốt hơn thay thế cô gần gũi với Trình Bắc Vọng? Mẹ chồng của Văn Cảnh cũng quá phận lắm rồi!” “Không phải vậy.” Chris cười nhìn Nhan Giác, “Có lẽ cô vẫn chưa biết, chắc bọn họ biết tâm trạng cô không tốt nên mới không nói cho cô, tôi sẽ làm người tốt nói cho cô biết.”
“Tin.....tin gì?” Nhan Giác không biết chút gì về cái tin tốt trong lời nói của Chris, gần đây tất cả tin tức đều là tin xấu cả, cô không nghĩ bây giờ sẽ có tin tốt gì. Chris mím môi, thừa nước đục thả câu, ngừng một lát rồi nói, “Văn Cảnh mang thai, có phải là tin tốt hay không?”
Đây là một tin tốt khó có được trong thời gian gần đây, hóa ra khi mẹ chồng Văn Cảnh ầm ĩ một trận là thời điểm không tốt nhất, Trình Bắc Vọng đi tìm bác sĩ tư vấn, bác sĩ nói nguyên nhân lớn nhất dẫn đến tình trạng vô sinh của Văn Cảnh là do bị áp lực lớn từ bên ngoài, khi áp lực không còn nữa, có đứa bé cũng là tự nhiên. Cho nên mới có chuyện Trình Bắc VỌng không nói không rằng mà đi Sài Gòn du lịch.
“Trình Bắc Vọng là một người chồng tốt, Nhan Giác à, trước đây tôi cũng đã từng nghĩ sẽ đáp ứng yêu cầu của mẹ anh ấy, đến cuối cùng, tôi có một đứa con với anh ấy, cho dù anh ấy không yêu tôi, nhưng anh ấy cũng sẽ không quên được tôi. Nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy suy nghĩ của tôi lúc ấy hoang đường cỡ nào.” Chris lại cười khẽ hai tiếng, “Nhan Giác, tôi còn có thể giúp cô đưa canh đến bệnh viện cho Lệ tổng đến khi anh ấy xuất viện, còn chuyện sau này như thế nào cô đành phải tự dựa vào chính mình rồi, sau này tôi không thể giúp cô truyền lời nữa rồi.”
“Chris, không phải là cô muốn.....” Lời Chris nói có gì đó không đúng lắm, quả nhiên....
“Đúng vậy, tôi định đợi đến khi Lệ tổng xuất viện sẽ nộp đơn từ chức, tôi sẽ không làm ở đây nữa, cũng sẽ không còn ở Dung Bắc nữa.” Chris cười nói những lời này, nhưng Nhan Giác cảm thấy Chris giống như mấy ngày trước, rõ ràng là đang cười, nhưng thực ra là đang khóc. Cô nắm tay Chris, không biết phải an ủi như thế nào, “Thật ra thì, Văn Cảnh không biết chuyện của cô, cô và Trình Bắc Vọng cũng không có chuyện gì, cho dù ở lại cũng không có quan hệ gì.”
Nhan Giác suy nghĩ một lúc rồi nói ra một câu như vậy, Chris cười tự giễu một tiếng, “Cô nói tôi và Trình Bắc Vọng không có chuyện gì? Nếu như không có chuyện tại sao tôi DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn lại ghen tỵ với cô ấy như vậy? Nhan Giác, cô cũng là phụ nữ, cảm giác này chắc cô cũng hiểu được, thật ra khi mẹ của Trình Bắc Vọng tới tìm tôi, không phải tôi đã từng động lòng rồi sao? Tôi cảm thấy được tôi đã từng muốn, chỉ là lí trí nói cho tôi biết, tôi không thể. Nhưng bây giờ lại để tôi nhìn thấy người đàn ông mình yêu sống hạnh phúc ở khoảng cách gần như vậy, tôi chịu không nổi. Tôi thừa nhận tôi ích kỉ, nhưng tôi chỉ là một người nhỏ bé, tôi không cách nào ngăn cản được lòng đố kị của mình, nhìn người đàn ông mình yêu kết hôn, sống hạnh phúc, tôi chỉ có thể cô đơn trốn trong một góc, cảm giác đó thật đáng sợ.”
Lời nói của Chris tràn đầy cảm xúc âm u, trước đây Nhan Giác không ghét cô ấy, cô ấy là người chân thật, không giả bộ, mặc dù cô ấy thật sự có suy nghĩ không tốt, nhưng cũng chỉ vì cô ấy yêu thật lòng. Nhan Giác ho khan một tiếng, “Lần trước, người tên Phương Tưởng không phải bạn trai cô phải không?”
Suy nghĩ một chút, điều kiện của Chris như vậy, cho dù quá khứ có như thế nào, cũng không thể nào tìm một người đàn ông hói đầu làm bạn trai chứ. Nét mặt của Chris nhàn nhạt, “Có phải cô rất kinh ngạc hay không? Anh ấy là một thương nhân ở Nam Phương, đã từng kết hôn một lần rồi, chúng tôi quen nhau ở Dung Bắc, mặc dù đầu của anh ấy.......” Chris cười cười, “Nhưng anh ấy đối với tôi rất tốt, hơn nữa quan trọng nhất là, trước mặt anh ấy, tôi không cần giấu giếm mọi chuyện trong quá khứ của mình, anh ấy đều biết.
Mặc dù Chris đã trải qua rất nhiều chuyện, dù sao cũng là một cô gái trẻ chưa từng kết hôn, Nhan Giác chỉ cần nhớ tới người đàn ông trung niên đầu trọc đó, không khỏi muốn nhắc nhở cô ấy một chút. Nhưng cô có thể nhắc nhở cái gì chứ? Mỗi người đều có những nỗi đau khó nói, so với Chris cô tốt hơn bao nhiêu.
Vào ngày xuất viện một tuần sau, có sự chuyển biến tốt. Nhan Giác không ngờ Lệ Tranh có thể xuất viện sớm như vậy, cô càng không thể ngờ hơn đó chính là Bộ trưởng Vương lại đồng ý cho cô gặp Lệ Tranh. Ga giường trong phòng bệnh được đổi mới hoàn toàn, Lệ Tranh ngồi trên ghế so pha chờ mọi người làm xong thủ tục là có thể xuất viện. Nhan Giác vào trong lúc Bộ trưởng Vương không có ở đây. Cô nhìn sắc mặt tái nhợt của Lệ Tranh, mắt ướt ướt, “Lệ Tranh!”
Lúc Nhan Giác nhào vào trong ngực anh thì anh đang ngây người nhìn ra cửa sổ, cô gái nhỏ khóc lóc nhào vào ngực anh, miệng lúc mở lúc đóng, Lệ Tranh chỉ mỉm cười sờ đầu cô, trấn an, “Không sao, không sao, không phải anh vẫn tốt đây sao? Nhan Giác, không sao.”
Nhan Giác ngẩng đầu lên nhìn dienndnle,qu.y don Lệ Tranh, “Lệ Tranh, anh đánh em đi, mắng em đi, đều tại em, do em không đúng, em không nên bốc đồng chạy đi, không để ý đến anh, nếu như không phải tại em, anh cũng không xảy ra chuyện.”
Lệ Tranh vẫn vuốt đầu cô như cũ, an ủi, “Không sao, không sao, anh vẫn rất tốt.”
Nếu như không phải Cố Thước bước vào, cô cũng không biết mình sẽ khóc bao lâu. Cố Thước vào cửa, nói với lệ Tranh, “A Tranh, bác sĩ nói anh phải giữ cảm xúc ổn định, anh....... không nên bị người khác làm ảnh hưởng.”
Thân là người khác, Nhan Giác xoa xoa khóe mắt, đứng dậy nhìn Cố Thước, “Bác sĩ còn nói gì nữa không, tôi sẽ chú ý.”
Tay Nhan Giác bị Lệ Tranh nắm lấy, Cố Thước thấy rất chướng mắt, cô liếc Nhan Giác một cái, “Cô...tốt nhất là không nên xuất hiện, nếu như không phải tại cô, A Tranh, anh ấy...”
“Cố Thước.” Lệ Tranh cắt ngang lời của Cố Thước, nắm tay Nhan Giác, “Trong nhà có chuyện gì không, anh không có nhà, em sẽ không biến nó thành nơi người không thể ở được chứ?”
“Dĩ nhiên là không. Nếu bây giờ anh về anh sẽ thấy giống như khi anh ở nhà. Chỉ là....” Chỉ là anh phải ở cùng Cố Thước, sẽ không còn nhà thuộc về chúng ta nữa. Nhan Giác nghĩ đến điều này thì thấy buồn.
Lệ Tranh mỉm cười, vịn tay cô đứng dậy, bởi vì thể lực còn chưa khôi phục hoàn toàn, đứng lên có hơi không vững, nhưng anh vẫn kiên trì đứng lên, sờ sờ đầu Nhan Giác, “Vậy còn chờ gì nữa, bây giờ chúng ta về nhà.”
Bây giờ chúng ta về nhà, là điều mà Nhan Giác đã mơ suốt mấy ngày qua, hôm nay, âm thanh khàn khàn của Lệ Tranh, sắc mặt tái nhợt, lại nói ra những lời mà cô muốn nghe thấy nhất, giây phút ấy, câu nói đó, “Bây giờ chúng ta về nhà.” Càng khiến Nhan Giác muốn khóc hơn so với 100 câu “Anh yêu em”.
Cô không còn bận tâm đến sắc mặt của Cố Thước nữa, cô cũng không kịp suy nghĩ vì sao Bộ trưởng Vương lại đồng ý yêu cầu này của Lệ Tranh, cô gật đầu, gật đầu, lại gật đầu, “Được, chúng ta về nhà.......”
Lúc Chris tới, Nhan Giác đang cầm món ăn mà cô làm cho Lệ Tranh, chần chừ ở cửa phòng bệnh. Lệ Tranh tỉnh lại đã là ngày thứ ba, tình trạng khôi phục rất tốt, nhưng cũng chính vì vậy mà Vương Anh lại càng tăng cường trông coi, nguyên văn câu nói của bộ trưởng Vương khi có mặt Nhan Giác là---- những người không có phận sự không được phép vào phòng bệnh nửa bước, cho dù đó là yêu cầu của Lệ Tranh cũng không được.
Nhan Giác cười khổ, lúc nào thì cô trở thành những người không có phận sự với Lệ Tranh rồi, mà Cố Thước lại giống như bạn gái chính thức của Lệ Tranh. Trong lúc cô đang cười khổ thì Chris vỗ vai cô, “Bộ trưởng Vương không cho cô gặp Lệ tổng?”
“Đúng vậy.” Nhan Giác nhún vai nhìn hộp giữ ấm trong tay, trong mấy ngày qua hôm nay là lần cô làm tốt nhất món canh bí đao thịt viên, cô thử qua mùi vị, không mặn không nhạt, độ lửa vừa đủ, không cháy cũng không sống, có thể ăn được, nhưng sẽ di@en*dyan(lee^qu.donnn) nhanh nguội, cô cũng không thể nhìn thấy được Lệ Tranh.
“Cái này là cô làm cho Lệ tổng sao?” Chris hỏi. Nhan Giác gật đầu. “Nhưng mẹ anh ấy không cho tôi gặp anh ấy, mỗi ngày tôi đều làm, nhưng đều phải mang về.” Suy nghĩ một chút thôi cô đã thấy buồn, cô không muốn gì nhiều, cô chỉ muốn được gặp người mình yêu một lần, cho anh thử món ăn mà cô làm cho anh mà thôi.
Chris đưa tay về phía cô, “Nếu cô không ngại, để tôi giúp cô mang vào.”
“Có thể chứ?” Nhan Giác cảm thấy mặc dù cô và Chris không có thù hận gì, nhưng cũng không có lí do gì khiến cho cô ấy tự nguyện giúp mình, Chris nói, “Cô sợ tôi sẽ cướp công của cô sao?”
Chris nói như vậy, Nhan Giác cảm thấy không thể từ chối. Cô đưa bình giữ nhiệt cho Chris, “Vậy nhờ cô” sau đó đứng tại chỗ nhìn Chris rời đi. Cuối hành lang, Chris và người canh cửa chào hỏi nhau, sau đó cô cầm bó hoa và bình giữ nhiệt của Nha Giác vào phòng. Nhan Giác cắn môi, nói thật, nếu như bây giờ cô có cơ hội biến thành một con sâu nhỏ, chỉ cần có thể vào trong phòng bệnh nhìn Lệ Tranh một lần, cô cũng đồng ý. Nhưng tất cả đều là tưởng tượng.
Chris đi vào không bao lâu, Cố Thước lại đi ra ngoài, trên tay cô ta cầm một ít đồ ăn còn thừa, đi tới trước mặt Nhan Giác, ngẩng đầu thật cao, “Cô nghĩ cô nhờ đồng nghiệp của Lệ Tranh mang món canh khó ăn này vào thì anh ấy sẽ ăn sao, cô nằm mơ đi!”
Nhan Giác thản nhiên, không nhìn rõ là buồn hay vui, thật ra sau khi Cố Thước đi rồi, trong lòng Nhan Giác thật sự thấy khó chịu. Có đôi khi tình yêu thật vĩ đại, khi đồng cam cộng khổ, nhưng đôi khi tình yêu lại thật nhỏ bé, thậm chí ở trước mặt của tình địch lại không ngóc đầu lên nổi.
Cho dù Cố Thước có nói như vậy, Nhan Giác vẫn ngẩng đầu, trừ khi chính miệng Lệ Tranh nói muốn buông tay, nếu không cô sẽ không buông tay đối phương trước. Không biết Chris ra ngoài từ lúc nào, cầm bình giữ nhiệt của Nhan Giác trong tay, lắc đầu một cái.
“Là anh ấy không uống hay là dì không cho anh ấy uống.......hay là Cố Thước không để anh ấy uống?” Nhan Giác cảm thấy chua sót, cô thấy mình giống như một chiến sĩ, đối mặt với rất nhiều kẻ địch, mà bên cạnh lại không có lấy một đồng đội, một mình chiến đấu hăng hái, cảm giác đó thật sự không tốt chút nào, ngoại trừ kiên trì cô không còn lựa chọn nào khác. Chris tiếp tục lắc đầu, “Tôi nói với bộ trưởng Vương đó là canh do tôi làm, cho nên Lệ tổng thực sự đã uống canh.”
Nhan Giác kinh ngạc. Chris lại cười, “Nhan Giác, tôi thật sự bội phục cô, Lệ tổng nhờ tôi hỏi cô, khẩu vị của cô có hơi nhạt, lần sau làm canh có thể cho thêm một phần tư muỗng muối không?”
Lời nói của Chris khiến Nhan Giác kinh ngạc hơn, cô lắc đầu không thể tin được, “Lệ Tranh thật sự nhận ra được là do tôi làm?”
“Đương nhiên, tôi cũng không mang canh của cô đổ đi, đổ cũng không được, nên Lệ tổng đã uống hết, uống sạch như vậy!” Chris lắc lư bình không, âm thanh bên trong vang lên rõ ràng, cô cười cười, kéo Nhan Giác ngồi vào ghế trên hành lang, “Nhan Giác, tôi biết bây giờ cô không có tâm trạng để nghe những gì tôi nói, tôi không có ý gì khác, hôm qua, mẹ của Trình Bắc Vọng tới tìm tôi.”
Mấy ngày nay, chuyện của Lệ Tranh khiến cô phiền muộn, Chris không nói thì cô cũng quên mất chuyện của Văn Cảnh và Trình Bắc Vọng, cô nhận lấy bình không, “Bà ta lại tìm cô die,n; da.nlze.qu;ydo/nn nói chuyện sinh con cho Trình Bắc Vọng sao?”
“Ha ha.” Chris cười khẽ hai tiếng, “Nhan Giác, lần này cô sai rồi, bà ta muốn tôi và Trình Bắc Vọng vạch rõ giới hạn nên mới đến tìm tôi.”
Điều Chris nói khiến Nhan Giác bất ngờ, “Chẳng lẽ lại tìm được người tốt hơn thay thế cô gần gũi với Trình Bắc Vọng? Mẹ chồng của Văn Cảnh cũng quá phận lắm rồi!” “Không phải vậy.” Chris cười nhìn Nhan Giác, “Có lẽ cô vẫn chưa biết, chắc bọn họ biết tâm trạng cô không tốt nên mới không nói cho cô, tôi sẽ làm người tốt nói cho cô biết.”
“Tin.....tin gì?” Nhan Giác không biết chút gì về cái tin tốt trong lời nói của Chris, gần đây tất cả tin tức đều là tin xấu cả, cô không nghĩ bây giờ sẽ có tin tốt gì. Chris mím môi, thừa nước đục thả câu, ngừng một lát rồi nói, “Văn Cảnh mang thai, có phải là tin tốt hay không?”
Đây là một tin tốt khó có được trong thời gian gần đây, hóa ra khi mẹ chồng Văn Cảnh ầm ĩ một trận là thời điểm không tốt nhất, Trình Bắc Vọng đi tìm bác sĩ tư vấn, bác sĩ nói nguyên nhân lớn nhất dẫn đến tình trạng vô sinh của Văn Cảnh là do bị áp lực lớn từ bên ngoài, khi áp lực không còn nữa, có đứa bé cũng là tự nhiên. Cho nên mới có chuyện Trình Bắc VỌng không nói không rằng mà đi Sài Gòn du lịch.
“Trình Bắc Vọng là một người chồng tốt, Nhan Giác à, trước đây tôi cũng đã từng nghĩ sẽ đáp ứng yêu cầu của mẹ anh ấy, đến cuối cùng, tôi có một đứa con với anh ấy, cho dù anh ấy không yêu tôi, nhưng anh ấy cũng sẽ không quên được tôi. Nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy suy nghĩ của tôi lúc ấy hoang đường cỡ nào.” Chris lại cười khẽ hai tiếng, “Nhan Giác, tôi còn có thể giúp cô đưa canh đến bệnh viện cho Lệ tổng đến khi anh ấy xuất viện, còn chuyện sau này như thế nào cô đành phải tự dựa vào chính mình rồi, sau này tôi không thể giúp cô truyền lời nữa rồi.”
“Chris, không phải là cô muốn.....” Lời Chris nói có gì đó không đúng lắm, quả nhiên....
“Đúng vậy, tôi định đợi đến khi Lệ tổng xuất viện sẽ nộp đơn từ chức, tôi sẽ không làm ở đây nữa, cũng sẽ không còn ở Dung Bắc nữa.” Chris cười nói những lời này, nhưng Nhan Giác cảm thấy Chris giống như mấy ngày trước, rõ ràng là đang cười, nhưng thực ra là đang khóc. Cô nắm tay Chris, không biết phải an ủi như thế nào, “Thật ra thì, Văn Cảnh không biết chuyện của cô, cô và Trình Bắc Vọng cũng không có chuyện gì, cho dù ở lại cũng không có quan hệ gì.”
Nhan Giác suy nghĩ một lúc rồi nói ra một câu như vậy, Chris cười tự giễu một tiếng, “Cô nói tôi và Trình Bắc Vọng không có chuyện gì? Nếu như không có chuyện tại sao tôi DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn lại ghen tỵ với cô ấy như vậy? Nhan Giác, cô cũng là phụ nữ, cảm giác này chắc cô cũng hiểu được, thật ra khi mẹ của Trình Bắc Vọng tới tìm tôi, không phải tôi đã từng động lòng rồi sao? Tôi cảm thấy được tôi đã từng muốn, chỉ là lí trí nói cho tôi biết, tôi không thể. Nhưng bây giờ lại để tôi nhìn thấy người đàn ông mình yêu sống hạnh phúc ở khoảng cách gần như vậy, tôi chịu không nổi. Tôi thừa nhận tôi ích kỉ, nhưng tôi chỉ là một người nhỏ bé, tôi không cách nào ngăn cản được lòng đố kị của mình, nhìn người đàn ông mình yêu kết hôn, sống hạnh phúc, tôi chỉ có thể cô đơn trốn trong một góc, cảm giác đó thật đáng sợ.”
Lời nói của Chris tràn đầy cảm xúc âm u, trước đây Nhan Giác không ghét cô ấy, cô ấy là người chân thật, không giả bộ, mặc dù cô ấy thật sự có suy nghĩ không tốt, nhưng cũng chỉ vì cô ấy yêu thật lòng. Nhan Giác ho khan một tiếng, “Lần trước, người tên Phương Tưởng không phải bạn trai cô phải không?”
Suy nghĩ một chút, điều kiện của Chris như vậy, cho dù quá khứ có như thế nào, cũng không thể nào tìm một người đàn ông hói đầu làm bạn trai chứ. Nét mặt của Chris nhàn nhạt, “Có phải cô rất kinh ngạc hay không? Anh ấy là một thương nhân ở Nam Phương, đã từng kết hôn một lần rồi, chúng tôi quen nhau ở Dung Bắc, mặc dù đầu của anh ấy.......” Chris cười cười, “Nhưng anh ấy đối với tôi rất tốt, hơn nữa quan trọng nhất là, trước mặt anh ấy, tôi không cần giấu giếm mọi chuyện trong quá khứ của mình, anh ấy đều biết.
Mặc dù Chris đã trải qua rất nhiều chuyện, dù sao cũng là một cô gái trẻ chưa từng kết hôn, Nhan Giác chỉ cần nhớ tới người đàn ông trung niên đầu trọc đó, không khỏi muốn nhắc nhở cô ấy một chút. Nhưng cô có thể nhắc nhở cái gì chứ? Mỗi người đều có những nỗi đau khó nói, so với Chris cô tốt hơn bao nhiêu.
Vào ngày xuất viện một tuần sau, có sự chuyển biến tốt. Nhan Giác không ngờ Lệ Tranh có thể xuất viện sớm như vậy, cô càng không thể ngờ hơn đó chính là Bộ trưởng Vương lại đồng ý cho cô gặp Lệ Tranh. Ga giường trong phòng bệnh được đổi mới hoàn toàn, Lệ Tranh ngồi trên ghế so pha chờ mọi người làm xong thủ tục là có thể xuất viện. Nhan Giác vào trong lúc Bộ trưởng Vương không có ở đây. Cô nhìn sắc mặt tái nhợt của Lệ Tranh, mắt ướt ướt, “Lệ Tranh!”
Lúc Nhan Giác nhào vào trong ngực anh thì anh đang ngây người nhìn ra cửa sổ, cô gái nhỏ khóc lóc nhào vào ngực anh, miệng lúc mở lúc đóng, Lệ Tranh chỉ mỉm cười sờ đầu cô, trấn an, “Không sao, không sao, không phải anh vẫn tốt đây sao? Nhan Giác, không sao.”
Nhan Giác ngẩng đầu lên nhìn dienndnle,qu.y don Lệ Tranh, “Lệ Tranh, anh đánh em đi, mắng em đi, đều tại em, do em không đúng, em không nên bốc đồng chạy đi, không để ý đến anh, nếu như không phải tại em, anh cũng không xảy ra chuyện.”
Lệ Tranh vẫn vuốt đầu cô như cũ, an ủi, “Không sao, không sao, anh vẫn rất tốt.”
Nếu như không phải Cố Thước bước vào, cô cũng không biết mình sẽ khóc bao lâu. Cố Thước vào cửa, nói với lệ Tranh, “A Tranh, bác sĩ nói anh phải giữ cảm xúc ổn định, anh....... không nên bị người khác làm ảnh hưởng.”
Thân là người khác, Nhan Giác xoa xoa khóe mắt, đứng dậy nhìn Cố Thước, “Bác sĩ còn nói gì nữa không, tôi sẽ chú ý.”
Tay Nhan Giác bị Lệ Tranh nắm lấy, Cố Thước thấy rất chướng mắt, cô liếc Nhan Giác một cái, “Cô...tốt nhất là không nên xuất hiện, nếu như không phải tại cô, A Tranh, anh ấy...”
“Cố Thước.” Lệ Tranh cắt ngang lời của Cố Thước, nắm tay Nhan Giác, “Trong nhà có chuyện gì không, anh không có nhà, em sẽ không biến nó thành nơi người không thể ở được chứ?”
“Dĩ nhiên là không. Nếu bây giờ anh về anh sẽ thấy giống như khi anh ở nhà. Chỉ là....” Chỉ là anh phải ở cùng Cố Thước, sẽ không còn nhà thuộc về chúng ta nữa. Nhan Giác nghĩ đến điều này thì thấy buồn.
Lệ Tranh mỉm cười, vịn tay cô đứng dậy, bởi vì thể lực còn chưa khôi phục hoàn toàn, đứng lên có hơi không vững, nhưng anh vẫn kiên trì đứng lên, sờ sờ đầu Nhan Giác, “Vậy còn chờ gì nữa, bây giờ chúng ta về nhà.”
Bây giờ chúng ta về nhà, là điều mà Nhan Giác đã mơ suốt mấy ngày qua, hôm nay, âm thanh khàn khàn của Lệ Tranh, sắc mặt tái nhợt, lại nói ra những lời mà cô muốn nghe thấy nhất, giây phút ấy, câu nói đó, “Bây giờ chúng ta về nhà.” Càng khiến Nhan Giác muốn khóc hơn so với 100 câu “Anh yêu em”.
Cô không còn bận tâm đến sắc mặt của Cố Thước nữa, cô cũng không kịp suy nghĩ vì sao Bộ trưởng Vương lại đồng ý yêu cầu này của Lệ Tranh, cô gật đầu, gật đầu, lại gật đầu, “Được, chúng ta về nhà.......”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.