Cảnh Xuân Như Mộc

Chương 5: Một tòa thành, một giấc mộng.

Ngô Đồng Tư Ngữ

17/09/2016

【Quê hương, bất luận là rời đi bao lâu, vẫn xao xuyến, vẫn nhớ nhung trong lòng.】

Gặp lại được Liya Phạm là bốn ngày sau.

Khi tiếng thét chói tai của Văn Cảnh truyền đến thì Nhan Giác đang sắp xếp hành lý ở trong phòng ngủ, nghe được âm thanh chói tai trong phòng khách cô đành để đồ xuống, "Văn Cảnh, cậu gặp quỷ à?"

"Tớ nhìn thấy, thấy . . . . ." Ngón tay Văn Cảnh phát run, chỉ vào màn hình tivi 32 inch, lời nói không chút mạch lạc. Chờ khi Nhan Giác thấy rõ hình ảnh trên ti vi, cô mới hiểu nguyên nhân Văn Cảnh nổi nóng.

Thì ra là lời tiên đoán của cô khi ấy đã sai, từ lúc Liya Phạm bắt đầu chuyển qua ngành giải trí, Văn Cảnh đã chìa ngón giữa lên nói với Nhan Giác "Loại phụ nữ đó thì dù có chết cũng không nổi tiếng được", nhưng Liya Phạm hôm nay vẫn như cũ, trang điểm lòe loẹt hướng về trước ống kính, duyên dáng tạo hình tham dự buổi ra mắt bộ phim điện ảnh 《 Hoa Cúc Nhỏ》, cứ như mình đang ở lễ trao giải Premiere*.

*Premiere: một giải thưởng về phim ảnh giống như Oscar

《 Hoa Cúc Nhỏ》 là một bộ phim điện ảnh được kỳ vọng, do chính vị đạo diễn nổi tiếng đã từng vắng bóng cách đây mười năm đứng ra sản xuất, điện ảnh ở thời kỳ đó Nhan Giác không rõ, cô chỉ nghe loáng thoáng từ những đồng nghiệp, cũng không quan tâm đến Làng Giải Trí. Người nào diễn 《Hoa Cúc Nhỏ》 thì nhất định sẽ trở nên nổi tiếng. Cho nên khi vai nữ chính rơi vào tay của Liya Phạm, thì cô cũng ít nhiều hiểu được cảm xúc của Văn Cảnh.

Từ bất ngờ cho đến giận dữ, cuối cùng Văn Cảnh đã lấy lại tinh thần, nằm ôm gối thở phì phò trên ghế sa lon, tức giận nhìn sau lưng Nhan Giác lúc lắc đầu. "Cô ta nhất định là dùng thủ đoạn, nếu không thì làm sao đến lượt cô ta!"

"Đúng thì sao?" Nhan Giác nhún vai, cũng không quan tâm đến Liya Phạm, "Cô ta có nổi tiếng hay không thì cũng không liên can đến tớ." Cuộc đời như một vở kịch, trong đó mỗi người đều đeo mặt nạ và đóng vai trò khác nhau, đôi khi chính bản thân chúng ta cũng không nhận ra. Hay nói một cách khác, ít người đang sống với con người thật, với giá trị thật của mình. Khi họ đeo những chiếc mặt nạ vào, họ có thể làm bất cứ việc gì mà họ muốn. Cô ta có cuộc sống thuộc về cô ta, dù là hạnh phúc hay không.

"Nhan Giác, nếu như không phải là Liya Phạm, cậu nhất định đã nổi tiếng rồi." Mỗi khi nhớ tới việc Nhan Giác bị lỡ mất thành công, Văn Cảnh lại tiếc thay, đồng thời càng oán trách Liya Phạm. Nhan Giác đứng ở ghế sa lon vỗ vỗ cánh tay Văn Cảnh "Bây giờ cũng không tồi, ít nhất cũng có bụi phấn và cậu làm bạn."

Người từng trải thì mới học được cách lớn lên, Nhan Giác bây giờ cũng không còn đanh đá như trước, bởi có một số việc, có một vài người cô cũng không cần quan tâm. "Một bức họa thôi mà, cậu không tin tớ còn vẽ được tốt hơn?"

"Tin chứ!" Văn Cảnh kéo kéo tay Nhan Giác "Vàng thật thì không sợ lửa, huống chi trên người cậu dát một mỏ vàng!"

"Cô nương à, chờ tớ thật tỏa sáng thì cậu trở lại đào vàng cũng không muộn, hai giờ chiều máy bay bay rồi, cậu mà không buông tay thì tớ sẽ đem theo cậu trở thành hành lý xách về nhà." Ngày mai là Chủ Nhật, do dự thật lâu cô mới mua vé máy bay về nhà.

Văn Cảnh vỗ ót một cái "Để tớ giúp cậu một tay."

Người hậu đậu như Văn Cảnh càng giúp càng rối, may là trước khi máy bay cất cánh 1 giờ là cô đã tới kịp.

Một giờ đồng hồ, đại sảnh rất nhiều người, trong loa phát thanh một giọng nữ trong sáng đang thông báo số hiệu chuyến bay, bốn phía có xe đẩy hành lý, lữ khách đi tới đi lui, trước đại sảnh có một số máy rút tiền tự động, Nhan Giác cầm thẻ căn cước xếp hàng đợi lên máy bay, cô chỉ mang theo hành lý đơn giản, không nhiều lắm, không cần gửi vận chuyển.

Điện thoại di động lúc này đột nhiên vang lên, Nhan Giác lấy ra, màn hình điện thoại hiện tên Lệ Tranh. Không nghĩ tới anh ta sẽ điện thoại cho mình, Nhan Giác lệch cổ để nghe điện thoại "Lệ tiên sinh, có chuyện gì sao?"

"Nhan tiểu thư, tâm tình của Lệ Viên hai ngày nay không tệ, không biết khi nào thì cô có thể quay trở lại?" Đại sảnh ở phi trường có chút huyên náo, giọng anh không nhanh không chậm, người phía trước đã lấy được vé lên máy bay rồi vội rời đi, Nhan Giác đổi tay đem điện thoại đổi sang bên kia, tiến lên một bước quét thẻ căn cước "Sợ rằng không được, mấy ngày nay tôi không có ở Thành Đô."

"Ừ." Người ở đầu dây điện thoại bên kia trả lời một tiếng, nghe không ra cảm xúc. Nhan Giác từ từ lấy phiếu máy bay rút ra, tính toán ngày về, "Chiều thứ ba đi, thứ ba. . . . . ."



Lời nói của cô còn chưa dứt đã liền nghe thấy có tiếng người gọi: "Nhan Giác?"

Quay đầu lại thì thấy cách đó không xa đang có ba người, người nói chuyện là người đàn ông đang đeo kính râm. Thấy Nhan Giác nhìn anh ta, anh ta thuận tay gỡ mắt kính xuống, "Thật đúng là em!"

"Thứ ba này tôi có thời gian, đến lúc đó sẽ tới dạy vẽ cho Lệ Viên, xin lỗi tôi phải lên máy bay, trước tiên cứ vậy đã." Phía sau còn có người xếp hàng, Nhan Giác nhanh chóng kết thúc điện thoại, lấy hành lý đi ra hàng ngũ. Cô luôn tin rằng, trên đời này không hề xuất hiện tình yêu sét đánh, dù có thì cũng không thể bền vững dài lâu. Nhưng cô khẳng định, nếu bạn ghét một người thì cảm giác Đinh Chiêu Đông mang lại đúng là như thế.

Ngón tay anh ta cầm kính râm, sau đó khoát khoát tay kêu hai người bên cạnh rời đi "Nhan Giác, tôi mời cô đến dạy cho Lệ Viên, cô lại thẳng thừng từ chối, Lệ Tranh vừa lên tiếng, cô liền đồng ý. Phân biệt đối xử có cần phải rõ ràng vậy không?"

"Đinh tiên sinh, chúng ta không có thân quen đến độ gọi thẳng tên như vậy?" Nhan Giác cúi đầu sửa sang lại giấy tờ, mắt cũng không thèm liếc nhìn Đinh Chiêu Đông, chỉnh chu xong cô mới đành ngẩng đầu "Đến giờ rồi, tôi phải đi lên máy bay, hẹn gặp lại."

Trong loa phát thanh đang truyền số hiệu chuyến bay của Nhan Giác, sau khi liếc nhìn và xác nhận, cô mới xách theo hành lý đi qua kiểm an, rồi bước vào cửa để lên máy bay. Người bị Nhan Giác xem như bù nhìn chỉ biết dõi theo bóng lưng cô, trên mặt anh ta cười xấu xa, biểu cảm cơ hồ cứng ngắc, kính mát Ray-Ban nắm trong tay anh ta sắp bị bóp thành biến dạng thì đột nhiên anh ta buông tay. Nhìn từ phía xa xa thì đã thấy Nhan Giác đi qua kiểm an, anh ta bèn lấy điện thoại di động ra, ấn xuống một chuỗi con số. Điện thoại rất nhanh thông tới, Đinh Chiêu Đông mở miệng, câu thứ nhất đúng là "Lệ Tranh, cậu nói xem có phải vừa khéo hay không?"

Có người nói, yêu một tòa thành, là bởi vì trong tòa thành đó có người bạn thích. Cũng có người nói, yêu một tòa thành, là bởi vì trong tòa thành đó có những cảnh quan sinh động, có quá khứ, có người nhà. Nơi này Nhan Giác đã sống gần mười tám năm trời, quen thuộc từ những con hẻm, từ những phiến đá, và từng giai điệu thắp sáng mờ nhạt mỗi tối trên đường. Quê hương, bất luận là rời đi bao lâu, vẫn xao xuyến, vẫn nhớ nhung trong lòng.

Nhưng lúc này, thị trấn Giang Nam lại khắc sâu trong lòng Nhan Giác đến khó quên. Xách theo hành lý đứng ở trước cửa kiếng tự động của phi trường, Nhan Giác nhìn xa xa đèn sau xe buýt biến mất trong màn mưa. Chỉ mới muộn có mười lăm phút, tắc xi, xe buýt cũng thay nhau mất hút. Ở một thành phố to lớn như Trung Quốc, dân cư đếm hơn 1 tỷ mấy người, nhưng tắc xi cũng chỉ có 2000 chiếc ở thị trấn này, thật sự là ngoài dự tính.

Sau khi miễn cưỡng bản thân, Nhan Giác cũng chấp nhận xách theo hành lý hướng về trạm xe buýt bên kia đi tới. Yu Yang là một thị trấn nhỏ, chuyến bay ít, đợi đến đủ người thì không biết là phải đợi đến bao lâu.

Trong khi Nhan Giác đang ngồi đợi xe buýt ở bên đường, tai cô chợt truyền đến âm thanh động cơ xe hơi, ánh đèn xe nhấp nháy trên đoạn đường xi-măng, tiếng còi vang lên cũng chứng tỏ được độ cao cấp của chiếc xe. Nhan Giác xoa xoa lỗ tai, nhìn vào bên trong cửa sổ xe dần dần lộ ra gương mặt đó.

"Hì hì, thật có duyên!" Đinh Chiêu Đông cười hì hì cùng Nhan Giác chào hỏi, không chút quan tâm vẻ mặt "khéo cái rắm" của cô. "Không đón được xe? Xe buýt chắc là lâu lắm mới tới. . . . . . Thảm thật!"

Đinh Chiêu Đông lắc đầu cười hả hê, ở phi trường Thành Đô anh đã phát hiện Nhan Giác ngồi cùng chuyến bay với mình, chỉ là anh khoang hạng nhất, còn cô ở khoang phổ thông. Nhìn tình huống bây giờ của Nhan Giác anh cũng sớm đoán được, ai kêu cô ta ở bên trong phi trường chậm chạp như rùa. Cười nhạo Nhan Giác xong, Đinh Chiêu Đông căm phẫn, hướng về phía cô phất tay một cái, anh đang định để Nhan Giác "đáng thương" bỏ lại, còn mình "thong thả" nghênh ngang rời đi, nhưng Đinh Chiêu Đông vạn lần không ngờ: một giây trước cô còn mặc kệ đưa lưng về phía anh, một giây sau lại mở cửa xe ngồi vào bên cạnh.

"Ước hẹn không bằng vô tình gặp mặt, Đinh tiên sinh sẽ không ngại tôi đi nhờ xe chứ?" Đem hành lý để trên đầu gối, thái độ Nhan Giác nghiêm túc. Cô luôn là người nguyên tắc, thay vì bị người khác ghê tởm đến chết, cô cũng có thể chủ động tình nguyện nhờ vả đối phương. "Phố Giang Lan, chung cư Hân Vinh, cám ơn." Cũng không để ý trên mặt Đinh Chiêu Đông bây giờ là vẻ mặt gì, cùng tài xế ở hàng trước lên tiếng chào hỏi, Nhan Giác xoay mặt hướng ngoài cửa sổ.

Mùa mưa dầm dai dẳng ở Yu Yang, luôn uyển chuyển cảm xúc mờ mịt, Nhan Giác nhìn đến mê mẩn.

Không nghe được chỉ thị của ông chủ, tài xế cũng không dám làm liều, ánh mắt ông xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về hướng Đinh Chiêu Đông xin phép. Đinh Chiêu Đông trước trợn mắt há mồm nhìn Nhan Giác, sau lại suy sụp khoát khoát tay "Lái xe."

Tung hoành Thượng Hải khá nhiều năm rồi, Đinh Chiêu Đông tự tin thấy không ít người, nhưng Nhan Giác như vậy cứ giống nữ thổ phỉ anh cơ hồ chưa từng gặp qua.

"Tính cách này, có thể đem Lệ Viên dạy thành cái gì?" Nói thầm một tiếng, anh ta ngửa đầu dựa người về sau, nhắm mắt an dưỡng. Nhan Giác rắc rối, Lệ Tranh cũng phiền toái, cùng mình nửa xu cũng không có quan hệ. Tự động nhủ thầm phải lựa chọn quên lãng, cuộc sống của Đinh Chiêu Đông lại trở nên tốt đẹp tự do, kiêu ngạo độc đoán.

Tốc độ Audi nửa giờ sau đã lái vào nội thành, mưa phùn dần dần, cửa hàng trái cây ven đường của lão Lương đang được sửa sang lại. Tháng sáu mận chín thì cô đã trở lại. Nhan Giác thu hồi ánh mắt "Thả tôi xuống đầu đường là được rồi."

"Lái vào chung cư cho rồi, kiểu cách." ‘Nhắm mắt’ cả đoạn đường, Đinh Chiêu Đông cuối cùng cũng tỉnh, mở mắt ra anh ta đã trực tiếp dùng ánh mắt nhìn Nhan Giác theo cái kiểu ‘Cô đã nhờ vả tôi cả đoạn đường dài, giờ thì để ý làm gì một quãng chút xíu’. Nhan Giác tự nhiên băn khoăn, Đinh Chiêu Đông đã nói như vậy, cự tuyệt lại nữa thì thật sự quá kiểu cách, cho nên cô chỉ gật đầu một cái "Cảm ơn anh."



Cô không thể hiểu được, chỉ sau vài giây cô đã không còn cự tuyệt Đinh Chiêu Đông nữa, bởi vì dù là trễ một giây, Nhan Lương cũng không biết sẽ như thế nào. Còn chưa xuống xe, Nhan Giác nhìn xa xa đã thấy một đám người bao vây em trai của mình, cách đó còn có một người đàn ông đang níu lấy cổ áo của Nhan Lương, giương mặt căn thẳng vô cùng.

"Nhan Lương, mày là một thằng gây họa!" Bước xuống xe, Nhan Giác cuống quít, đang chui ra cửa xe thì nháy mắt bị Đinh Chiêu Đông gọi lại "Gặp phải phiền toái? Muốn giúp đỡ không?"

Mặc dù chỉ gặp qua Đinh Chiêu Đông có hai lần, nhưng Nhan Giác lại hoàn toàn thấy rõ cách làm người của anh ta, nhiệt tình. Anh ta có thể mặt dày mày dạn mà đem tất cả chuyện không vui trước đó quên mất. Nhìn biểu cảm và nụ cười đểu của Đinh Chiêu Đông, Nhan Giác mặt không thay đổi nói ra bốn chữ, sau đó thư thái xuống xe.

"Tạm biệt, không tiễn!"

Cô không có thói quen dựa vào đàn ông, đối với giao tình cũng chưa nói gì tới Đinh Chiêu Đông. Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Nhan Giác, Đinh Chiêu Đông mặt ngượng ngùng, anh hôm nay cớ gì phải vì một ngọn gió xuân lại có thể hăng hái tìm hiểu phụ nữ? .

"Ja¬son, Lệ Tranh có phải bị động kinh hay không, làm sao lại tìm được một người phụ nữ như thế để dạy Lệ Viên?." Đinh Chiêu Đông vô ý thức hỏi người phụ tá ngồi ở hàng trước, phụ tá cũng không trực tiếp trả lời, ngược lại đưa điện thoại tới "Đinh tổng, Hồ đổng hỏi ngài lúc nào thì đến." Sắc mặt Đinh Chiêu Đông trở nên nghiêm nghị, quan tâm đến chuyện tào, thiếu chút nữa anh quên mất việc chính sự.

Nhan Giác cũng không quan tâm đến chiếc Audi ở phía sau lưng đang nhanh chóng rút lui, lúc này toàn bộ lực chú ý của cô đều tập trung vào hai người kia. Trên đầu Nhan Lương bết đầy nước mưa, mặt vẫn như cũ cương quyết "Đúng là tôi đánh cậu ta, nhưng căn bản không bị thương nặng đến thế!"

Người đàn ông xách cổ áo của Nhan Lương đại khái đã hơn 40 tuổi, mặt giận đến không nguôi được "Còn không thừa nhận? Không muốn phụ trách đúng không, không sao, tôi đi tìm cha mẹ cậu, nhà cậu không phải ngay trên lầu sao!"

Vẻ mặt không sợ trời không sợ đất mới vừa rồi của Nhan Lương đột ngột có phần thay đổi, cậu ta giãy giãy cổ, cả người dùng sức muốn tránh ra "Không được tìm ba mẹ tôi! Đã nói rồi, vết thương tôi đánh cậu ta không nặng đến thế!"

Da đầu Nhan Giác cơ hồ tê dại, nghe thấy như thế thì vẫy vẫy tay đi vào "Tôi là chị hai của cậu ấy, có chuyện gì chúng ta cùng nhau bàn bạc. . . . . ."

Thật ra thì không cần đối phương nói, Nhan Giác cũng đoán được là do Nhan Lương gây ra, chỉ là cô không nghĩ tới lần này lại nghiêm trọng thế, chấn thương sọ não, hơn nữa còn đang hôn mê nửa ngày? Nhan Giác móc ra một tấm thẻ "Nếu người là do Nhan Lương đánh, chúng tôi chắc chắn sẽ không đùn đẩy trách nhiệm, trong thẻ có 1 vạn tệ, các người cầm lấy trước để trả tiền viện phí. . . . . ."

"Cô nghĩ tôi là ăn mày chắc!" Nhan Giác còn chưa dứt lời, đối phương đã hét to "Con tôi vẫn còn ở bệnh viện, có thể thành người sống đời thực vật hay không còn chưa biết kìa!"

"Tôi mới từ vùng khác trở về, trên người không mang theo nhiều tiền, ông phải cho tôi thời gian chuẩn bị." Cách xử sự của Nhan Giác khiến Nhan Lương cáu gắt, cậu muốn hét thật to vào tai chị mình, rằng chuyện này không phải do cậu gây, nhưng câu nói tiếp theo của Nhan Giác đã làm cậu bình tĩnh lại. "Tiền sáng ngày mốt tôi sẽ sớm chuẩn bị, nhưng mong là thời gian này ông không được đến nhà tôi, lại càng không muốn ông làm phiền cha mẹ tôi."

Nhan Giác móc ra một tờ giấy trắng, soàn soạt viết xuống một chuỗi số "Đây là điện thoại di động của tôi, có chuyện gì cứ gọi cho tôi. Nếu như quấy rầy đến cha mẹ tôi, đừng trách tôi tình nguyện cho Nhan Lương ở tù chứ cũng không cấp một xu cho ông." Trong lòng mỗi người đều có khu vực cấm, nơi đó dùng để bảo vệ những người mà họ trân trọng nhất. Đối với Nhan Giác và Nhan Lương, quý nhất vẫn là hai chữ “gia đình”.

Đứng ở trước lầu bốn của gia đình, Nhan Lương nói: "Chị, Chị định cho ông ta thêm tiền à? Không phải là lỗi của em, thật, trước khi bỏ đi em thấy tình trạng của tên kia vẫn khỏe."

"Vấn đề không phải nhất thiết đưa tiền, nhưng trước đó em có thể giải thích cho chị, lý do tại sao đánh nhau? Trước khi đi chị dặn dò em cái gì, tất cả mọi thứ em đều quên rồi có đúng hay không?" Lời nói của Nhan Giác khiến cho Nhan lương cúi đầu, nửa ngày mới ỉu xìu mở miệng nói "Đông Vĩ nói ba mình không chỉ già nua ngốc nghếch, mà còn là kẻ điên, bởi vì ba nói với mọi người chị là một nghệ thuật gia nổi tiếng, một bức tranh vẽ đáng giá đến hàng chục triệu."

Lặng yên trong chốc lát, Nhan Giác vỗ vỗ bả vai em trai, kéo cánh cửa vô cùng quen thuộc, phía sau cửa, mùi thơm phưng phức từ trong phòng bếp truyền ra, kích thích vị giác của cô, nhìn vào người đàn ông tóc bạc râm ngồi trên ghế mây, vô thức run rẩy thân thể, miệng lẩm bẩm.

"Cha, mẹ, con đã về."

Sau nhiều năm rời đi, Nhan Giác đã xác định được, thậm chí cô còn bỏ lỡ nhiều thứ ở đây, ‘gia đình’ vẫn là số một.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cảnh Xuân Như Mộc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook