Chương 17: Thời hạn cả đời
Ngô Đồng Tư Ngữ
17/09/2016
【 Ở trên đời này, điều đẹp nhất không phải là những tháng năm yêu nhau, mà là khoảnh khắc đợi chờ, lặng lẽ để em gặp anh, sau đó bắt đầu giai thoại cả đời.】
Ngày 20 tháng 9 là ngày xảy ra ba chuyện.
Chứng khoán của Thượng Hải và Thâm Quyến rớt giá; vợ của hiệu trưởng từ lầu năm nhảy xuống; Nhan Giác nhìn về phía máy vi tính ngẩn ngơ trong giờ nghỉ trưa cả một canh giờ.
Tay phải tì cằm đến mỏi nhừ, cô đổi sang tay trái, tiếp tục khô khốc nhìn màn hình màu đen của máy vi tính, miệng lẩm bẩm: hiệu chỉnh, ý tưởng. . . . . .
Chỗ làm việc của Văn Cảnh sát vách Nhan Giác, chỉ mới có vài phút mà Văn Cảnh đã đi ra đi vào mấy lần. Đến lần thứ ba cô mới để ý tới hành động của Văn Cảnh, chỉ có điều lần này Văn Cảnh vọt thẳng về phía Nhan Giác đưa tay: "Giấy, giấy. . . . . ."
"Giấy gì?" Ánh mắt Nhan Giác mông lung ngẩng đầu.
"Giấy vệ sinh." Văn Cảnh ôm bụng mặt khổ sở, không nghĩ tới vì sao hôm nay Nhan Giác hỏi ngớ ngẩn thế: giấy vệ sinh còn để làm gì?
"Đi toalet!" Nếu không thì có thể làm gì? Ôm bụng lau miệng sao? Văn Cảnh tức giận lấy giấy trong tay Nhan Giác, một giây trước dừng lại động tác giải thích: "Cô hai à, lão Trình nhà tớ ngày hôm qua làm món tôm hấp muối, kết quả hại tớ bị ‘tào tháo’ rượt, nãy giờ cậu làm sao thế?"
Đầu ngón tay Nhan Giác nắm chặt cuồn giấy: "Văn Cảnh, cậu nói xem hiện giờ có chỗ nào đẹp để cho tân sinh viên thực hành phác thảo cảnh vật?"
"Hỏi anh chàng họ Lệ nhà cậu đi!" Cảm giác bụng dâng lên cuồn cuộn, Văn Cảnh không để ý đến phép lịch sự nữa, đoạt giấy cuộn giấy kẹp chân nhếch nhác vọt ra phòng. Thật ra thì không cần Văn Cảnh nói, Nhan Giác cũng sớm nghĩ tới Lệ Tranh.
Thị trường chứng khoán bùng nổ, vợ của hiệu trưởng trong một ngày mất đi ba chỗ bất động sản cùng với tất cả tiền gửi ngân hàng, tự mình không nghĩ ra cách đành phải nhảy lầu tự tử. Nói Nhan Giác máu lạnh cũng được, tàn nhẫn cũng tốt. Cô chưa bao giờ hiểu được, tại sao người có tiền luôn luôn sống một cuộc sống như thế.
Cuộc sống của mình, mình lại tự tay hủy hoại.
Đang ngẩn người thì màn hình lại nhảy vọt ra một hộp thoại, tin tức từ viện trưởng, tổng cộng rất nhiều chữ: Địa điểm để thực tập năm nay sẽ do bộ giáo dục khảo sát, cô giáo Nhan nên sớm nghĩ ra ý tưởng tốt!
Mắt Nhan Giác dọc theo màn hình suy nghĩ, hai tay đập bàn, sau đó đứng dậy: "Đi thôi, sẵn tiện đi thắp nén hương cho vợ hiệu trưởng, cầu mong bà ta sớm được yên nghỉ."
Cô không thích nịnh hót, lại càng không nguyện ý vênh váo hả hê bợ đít chủ nhiệm, nhưng mượn cơ hội này nhìn người đàn ông của mình, Nhan Giác ngược lại không ngại. Bọn họ ba ngày không gặp mặt rồi, cô tan việc, anh lại đang ở công ty, cô ngủ thiếp đi, anh mới về đến nhà, cô tỉnh, anh đã đi rồi.
"Lệ phu nhân tương lai, cậu đang vội gì thế?" Cầm túi xách trong tay, Nhan Giác ra cửa thì gặp Văn Cảnh gọi to. Nhan Giác khoát khoát tay nói: "Trong ngăn kéo còn một cuộn giấy, chú ý tiết kiệm tài nguyên, nếu không sẽ không đủ dùng."
Không để ý đến vẻ mặt khinh bỉ của Văn Cảnh, Nhan Giác đi vào trong hành lang thang máy. Trường học này đã được xây dựng hơn mười mấy năm, thang máy tương đối cũ kỹ, âm thanh vang lên có phần cót két. Cuối cùng cũng xuống lầu một, còn chưa bước ra khỏi cửa thang, cô đã chạm phải một người.
"Nhan Giác, tìm được em rồi! Mòn cả giày tôi rồi này, phòng làm việc của trường học xem ra rất khó tìm."
Cánh tay Nhan Giác bị kéo ra khỏi thang máy, mặt chán ghét nhìn người nọ: "Đôi giày da cá sấu của anh mà cũng hư được sao, Đinh Chiêu Đông, một người luôn sẵn sàng phung phí tiền bạc như anh thì khi nào biết tiết kiệm thế?"
Ánh mắt vừa sắc bén vừa hài hước của Nhan Giác khiến Đinh Chiêu Đông bật cười, bàn tay anh ta chợt ôm ngang hông cô, nhanh chóng kéo cô ra ngoài trường học, chắp tay trước ngực, hướng về phía cô thành khẩn nói: "Chị dâu, tìm chị giúp đỡ!"
Rốt cuộc cô cũng không thể hiểu rõ lời nói của tên rắc rối này, cô cầm túi xách để lên vai, hai tay khoanh trước ngực, cười như không cười nhìn anh ta: "Giúp đỡ cái gì? Tôi không có bản lĩnh đâu Đinh đại thiếu gia ơi."
"Tuyệt đối là được! Chị dâu, coi như tôi cầu xin chị, giả làm bạn gái của tôi nhé!"
Sau nửa giây ngẩn ngơ, Nhan Giác ức chế không được mà cười, đây là chuyện buồn cười nhất cô nghe được. Nhưng nữa nửa giờ sau, khi cô từ chiếc xe sang trọng Cayenne* bước xuống thì cô không cười nổi nữa. Nhan Giác nghiêm mặt: "Chuyện giả vờ lần này không biết có thành công không, nhưng sau đó. . . . . ."
*Cayenne: một dòng xe của thương hiệu Porsche
"Sau đó thì tôi sẽ nói cho em biết vì sao gần đây chuyện gì lại khiến Lệ Tranh cực khổ như thế, nếu em hỏi cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ không nói. Em giúp tôi, chắc chắn tôi sẽ nói rõ lý do. Yên tâm, tôi không lừa được em, viêm ruột thừa tái phát cũng bị em đoán được, tôi nào dám lừa gạt em!"
Nhan Giác xem thường kiểu đàn ông này, anh ta luôn cho rằng tất cả phụ nữ trên thế giới này đều ngu ngốc, viêm ruột thừa cắt đi thì sau này không tái phát nữa, chẳng hiểu lúc trước trường học đã dạy anh ta cái gì.
Cô hướng cửa chính vừa đi vừa hỏi người ở phía sau: "Số phòng?"
"5858." Sau khi lái xe vào bãi đậu, Đinh Chiêu Đông bước theo sau Nhan Giác, cảm giác mình không phải đang tìm người bạn gái tạm thời, mà là rước về một nữ vương kiêu hãnh!
Tình hình bên trong căn phòng 5858 không giống như Nhan Giác nghĩ, không giống như những gì Đinh Chiêu Đông đã nói trước đó. Nhan Giác đi ngang qua sân khấu, cuối cùng nhìn thấy một cô gái trẻ cùng với hai người trung niên ở đó. Gian phòng rất lớn, đường kính chừng ba mét, cạnh bàn tròn có ba người đang ngồi.
"Đinh Chiêu Đông, dám giở trò với tôi thì anh biết tay đấy." Nhan Giác nhìn ra được mình đang làm ‘bia đỡ đạn’ cho anh ta, cô hờ hững cười lạnh, toan tính xoay người rời đi. Sau lưng cô chợt có bàn tay ngăn cản: "Ấy đừng, chị dâu . . . . coi như tôi xin em, giúp tôi vượt qua khó khăn này, tôi hứa sẽ đem hết những chuyện mà Lệ Tranh giấu em nói ra toàn bộ!". Anh ta nhỏ giọng cằn nhằn chết sống không để Nhan Giác rời đi. Nhan Giác mặt cứng đơ một lát, sau đó cắn răng nói: "Đinh ‘đái dầm’, tốt nhất là anh mau đem chuyện của Lệ Tranh kể rõ với tôi. . . . . ."
Nếu như không phải do Đinh Chiêu Đông nói rõ việc Lệ Tranh đang gặp khó khăn, nếu như không phải vì cô muốn biết chuyện của Lệ Tranh, cô sẽ không như bây giờ, cho phép Đinh Chiêu Đông nắm lấy bàn tay của mình, lại còn phải tiếp nhận ánh nhìn nghi vấn từ ba người đối diện.
"Cô gái, tôi nghe Thục Viện nói gia cảnh của cô rất. . . . . ." Bà mẹ của cô gái kia mở miệng trước, giọng điệu mặc dù nhã nhặn nhưng vẫn liếc mắt xem thường Nhan Giác.
"Cô làm nghề gì?" Cha của cô gái kia trực tiếp cướp lời, nói chuyện cũng không còn khách sáo, gọn gàng dứt khoát, Nhan Giác lại cảm thấy thế này mới bình thường. Cô rút tay khỏi lòng bàn tay của Đinh Chiêu Đông: "Tôi là giáo viên, dạy mỹ thuật, danh tiếng không tệ, tiền lương vừa đủ sống, không biết hai vị còn gì muốn hỏi gì?."
Bộ dạng giả vờ ngây thơ của Nhan Giác khiến Đinh Chiêu Đông cảm động vô cùng, anh ta không biết Nhan Giác làm như vậy chỉ là đơn thuần —— ghét bọn họ. Cô ghét ánh mắt khinh bỉ của bọn họ, xem tiền bạc là quan trọng.
"Lần sau nếu hai vị muốn tìm con rể, tốt nhất là nên xem anh ta có chung tình hay không!" Nhan Giác chán ghét mà đứng lên, trực tiếp vẫy vẫy tay với ba người kia: "Tiền không phải là vạn năng, đừng nghĩ muốn ai khuất phục cũng được, hãy nghĩ cho hạnh phúc của mình. Đinh Chiêu Đông, đến phiên anh giải quyết rồi đó, xong việc thì ra ngoài tìm em."
Nhan Giác đứng dậy rời đi, đi tới cửa thì cô nghe được tiếng khóc: "Em có chỗ nào không bằng cô ta, diện mạo, tính cách? Gia đình em có thể giúp đỡ anh trong việc kinh doanh, còn cô ta, cô ta có thể sao?"
Ra khỏi gian phòng, cách cửa kính âm thanh bên trong như cũ loáng thoáng có thể nghe được. Nhan Giác cúi đầu lấy hơi, suy nghĩ về sau nếu thật sự nhìn thấy gia trưởng của Lệ Tranh, có thể hay không cô cũng giống như bây giờ?
Lọt vào tầm mắt cô là một hình ảnh của một đôi giày da màu đen, cô ngẩng đầu mới biết có người đang đứng ở trước mặt mình, tóc hoa râm, trên người ông ta diện bộ vét tông, cổ áo hơi mở, bất luận là dáng vẻ hay khí thế đều không phù hợp với nơi này.
"Cô gái, cô có nhìn thấy con trai của tôi không?" Ông ta cười híp mắt, nhìn qua trông rấ tỉnh táo, lại hỏi khiến Nhan Giác hơi hồ đồ: "Bác à, bác không tìm được con trai sao?"
Thấy ông ta gật đầu, Nhan Giác trong lòng oán thầm, người con trai của ông ta chắc là không ra gì, đến độ ngốc nghếch để mặc cha mình ngoài này, Nhan Giác đỡ lấy cánh tay của ông ta: "Bác à, tôi dẫn bác đến phía bên kia hỏi thăm vậy."
"Tốt, cô gái, cô là giáo viên sao?"
"Vâng, làm sao bác biết?" Nhan Giác ngoài ý muốn hỏi.
Ông ta ha ha cười lên: "Mới vừa rồi tôi đứng ngoài cửa thì vô tình nghe được, phòng này cách âm không tốt.". Ông ta chỉ chỉ những người đi qua cửa phòng, vẻ mặt nghiêm túc.
Đúng là cách âm không tốt, Nhan Giác vừa nói chuyện với ông ta vừa đỡ ông ta đi đến quầy phục vụ. Trước khi chia tay, ông ta hướng về phía Nhan Giác gật đầu: "Người nào mà lấy được cháu về làm vợ là phúc ba đời đấy nhé!"
Nhan Giác mỉm cười, xoay người rời đi, thấy cách hành lang khoảng mười mấy mét là Đinh Chiêu Đông đang đứng, anh ta ngẩn người ở cửa. Cô đi qua vài bước: "Xong chưa? Nói đi, Lệ Tranh rốt cuộc thế nào?"
"À?" Đinh Chiêu Đông nhìn Nhan Giác đi tới mà vẫn còn chút ngây ngẩn, bị Nhan Giác vỗ vỗ, anh ta chỉ quán tính phun ra vài chữ: "Nghe nói là ông ngoại em đi giao thiệp với các nhà đầu tư, kêu gọi các ngân hàng lớn hợp tác cùng ông ta. . . . . . Nói đơn giản, Lệ Tranh bị ông ngoại của em chèn ép, khủng hoảng kinh tế rồi, cậu ta hai ngày nay đang lo kiếm tiền."
Cả người Nhan Giác ngớ ra, cô không ngờ ông ngoại sẽ làm như vậy, càng không nghĩ tới Lệ Tranh lại cắn răng không nói với mình. Cô xót xa xoay người, tính toán sẽ đi tới công ty tìm Lệ Tranh. Đinh Chiêu Đông đứng bên cạnh đột nhiên vỗ đùi: "Trời ạ, đúng là ông già rồi. Chị dâu, chị và ông ta vừa nói với nhau cái gì thế?"
"Ai?"
"Ông ta đó!" Hàm răng Đinh Chiêu Đông run rẩy chỉ vào nơi xa, gượng cười hướng về phía người đàn ông tóc hoa râm: "Chú của Lệ Tranh, cục trưởng cục tư pháp, là cha của tôi!"
Nhan Giác là người luôn thích nghi với cuộc sống, cô thích làm chủ vận mệnh của chính mình, nhưng khi đối mặt với câu nói ‘người nào mà lấy được cháu về làm vợ là phúc ba đời đấy nhé!’, lại khiến cô có phần sợ hãi. Cô chỉ có thể lựa chọn đi tới công ty của Lệ Tranh thay vì phải đối diện với ông ta, cô hướng về phía sofa, bên cạnh là một chậu hoa xanh tươi, cô ngồi yên lặng ngẩn người.
Công ty của Lệ Tranh tên gọi là Aizen, một công ty trách nhiệm hữu hạn chuyên cung cấp vật liệu xây dựng, có trụ sở tại Thành Đô, Nhan Giác đã từng nghe Lệ Tranh nói qua, anh còn có hai nhà máy ở ngoại ô thành phố. Cô không nghĩ ông ngoại lại có bản lãnh như vậy, có tầm ảnh hưởng và tác động được những nhà đầu tư đã từng hùn vốn với công ty Lệ Tranh. Những chuyện này bây giờ không quan trọng, quan trọng là cô nghe được tiếng bước chân quen thuộc, mặc dù bên cạnh anh lúc nào phía sau cũng là tiếng giày cao gót.
"Lệ tổng, ngân hàng bên kia đã xiết chặt khoảng cho vay một tuần lễ rồi, điều này sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến hợp đồng của chúng ta. Lệ tổng, người đó ra tay độc ác quá. . . . . ." Cửa phòng làm việc mở ra, Chris vừa mới cay nghiệt oán giận, lại từ trong mộng tỉnh lại vì nhìn thấy Nhan Giác đi vào.
"Tôi ra ngoài trước." Cô ta nhướng lông mày cúi đầu đi ra, thuận tay khép cửa phòng. Lệ Tranh buông tài liệu trong tay.
Chứng kiến vẻ mặt đầy căng thẳng của Lệ Tranh trước đó, trái tim Nhan Giác trở nên mềm nhũn, nữa ấm áp nữa xúc động, anh giang hai cánh tay chào đón cô: "Em tới rồi!"
Cô biết anh gần đây rất mệt mỏi, nghỉ ngơi ít, nhưng những thứ này không hề thay đổi con người anh, trên người anh vẫn tỏa ra mùi hương hổ phách. Mặt cô vùi vào ngực anh, tham lam hít hà hương thơm đó, qua mấy giây sau, âm thanh Nhan Giác buồn buồn: "Công ty không sao chứ?"
"Vẫn còn trong phạm vi khống chế." Lệ Tranh vuốt đầu Nhan Giác nói.
Cô nghe được tiếng anh cười khẽ, ngẩng đầu: "Không phải tình hình rất khó khăn sao? Nếu không ngày mai em đi tìm ông ngoại."
Nhan Giác không muốn cùng ông ngoại nói chuyện nhiều, ban đầu ông và mẹ đoạn tuyệt quan hệ là cô nhớ đến tận giờ. Ông ngoại thương cô là một chuyện, ông ngoại muốn phá hỏng quan hệ của cha mẹ cô lại là một chuyện, hiện tại ông ngoại còn hãm hại cả công ty của Lệ Tranh.
"Không cần, đây là ông ngoại đang khảo nghiệm anh." Lệ Tranh nói một câu. Nhan Giác xoa xoa cái trán: "Ngộ nhỡ không được thì làm thế nào?"
"Không được thì không được, có thể làm sao, em không phải là có tiền lương hay sao? Cùng lắm thì anh ăn cơm chùa, để em nuôi anh." Lệ Tranh cười nói mấy câu, Nhan Giác đành từ bỏ ý định đi tìm ông ngoại.
Bởi vì Lệ Tranh chính là như vậy, một người đàn ông đáng để cho cô tự hào, là người có thể gánh chịu mọi chuyện.
Nhan Giác yên tâm từ trong lồng ngực Lệ Tranh chui ra, đi đến ghế sa lon cầm áo khoác của anh: "Lệ tiên sinh, thật ra thì hôm nay em tới tìm anh giúp một tay, còn nhớ rõ anh thiếu em một ‘yêu cầu’ hay không?"
Ngoại ô của Thành Đô có một hồ nước nhỏ, Nhan Giác đứng ở trong nhà gỗ nhìn ngoài cửa sổ, giữa hồ đã nở rất nhiều sen, quay đầu lại nhìn Lệ Tranh: "Anh có biết là em rất thích khu sinh thái này không? Bây giờ xem ra vẫn còn kịp, nếu không qua mùa này thì sen trong hồ đã tàn rồi."
Nhan Giác yêu thích vẽ tranh, thích tất cả vạn vật xinh đẹp, ở Thành Đô không có nhiều phong cảnh đẹp, cho nên khi đứng trước khu sinh thái này, cô nhất định phải hưởng thụ. Lệ Tranh gật đầu một cái, nhà gỗ là do anh tháng trước nhờ người tu sửa, là bởi vì cô muốn đến đây. Bên ngoài gió thổi vi vu, Lệ Tranh đi tới trước cửa sổ khép lại, Nhan Giác từ phía sau lưng ôm lấy anh, nhiệt độ giữa hai bàn tay nhỏ bé từ từ di chuyển.
Cô từng có hai mối tình, cùng Hoắc Đông Xuyên chia tay nguyên nhân cô chỉ nói với một mình Văn Cảnh. Tranh vẽ khi ấy bị người ta trộm, cô đã từng tức giận, từng mong đợi nhà trường chủ trì công đạo, nhưng cuối cùng cô kiên trì đợi là vì cái gì, bạn trai của mình quyết định đi ra nước ngoài tu nghiệp, anh ta nói với cô rằng: Đừng làm lớn chuyện nữa, chúng ta không cần tranh cãi. Cùng anh đi ra nước ngoài, sau khi trở về, chúng ta có thể thăng tiến.
Nhan Giác là người thực tế, cô không quá mơ mộng, cũng chẳng màng danh lợi. Cô chỉ hi vọng được là chính mình, chỉ mong muốn có người cùng cô kiên trì, cùng nhau thỏa hiệp, Hoắc Đông Xuyên nhất định không phải là người đàn ông đó. Cảm giác người đàn ông đó bây giờ cô đã gặp được.
Ngoài cửa sổ mây đen nhanh chóng phủ đầy trời, trong nhà nhất thời tối đi, Lệ Tranh cảm nhận được bàn tay nhỏ bé đang run run cởi nút thắt lưng của mình, sau đó anh nghe cô nói: "Không phải chỉ có một mình anh quan tâm dự báo thời tiết đâu."
Ở trên đời này điều đẹp nhất không phải là năm tháng yêu nhau, mà là chờ đợi, lặng lẽ để em gặp anh, sau đó bắt đầu giai thoại cả đời.
Nhan Giác không cần biết chuyện tình giữa cô và Lệ Tranh có thể kéo dài trong bao lâu, nhưng cô chắc chắn xác định, chuyện của bọn họ bây giờ chỉ mới bắt đầu.
Ngày 20 tháng 9 là ngày xảy ra ba chuyện.
Chứng khoán của Thượng Hải và Thâm Quyến rớt giá; vợ của hiệu trưởng từ lầu năm nhảy xuống; Nhan Giác nhìn về phía máy vi tính ngẩn ngơ trong giờ nghỉ trưa cả một canh giờ.
Tay phải tì cằm đến mỏi nhừ, cô đổi sang tay trái, tiếp tục khô khốc nhìn màn hình màu đen của máy vi tính, miệng lẩm bẩm: hiệu chỉnh, ý tưởng. . . . . .
Chỗ làm việc của Văn Cảnh sát vách Nhan Giác, chỉ mới có vài phút mà Văn Cảnh đã đi ra đi vào mấy lần. Đến lần thứ ba cô mới để ý tới hành động của Văn Cảnh, chỉ có điều lần này Văn Cảnh vọt thẳng về phía Nhan Giác đưa tay: "Giấy, giấy. . . . . ."
"Giấy gì?" Ánh mắt Nhan Giác mông lung ngẩng đầu.
"Giấy vệ sinh." Văn Cảnh ôm bụng mặt khổ sở, không nghĩ tới vì sao hôm nay Nhan Giác hỏi ngớ ngẩn thế: giấy vệ sinh còn để làm gì?
"Đi toalet!" Nếu không thì có thể làm gì? Ôm bụng lau miệng sao? Văn Cảnh tức giận lấy giấy trong tay Nhan Giác, một giây trước dừng lại động tác giải thích: "Cô hai à, lão Trình nhà tớ ngày hôm qua làm món tôm hấp muối, kết quả hại tớ bị ‘tào tháo’ rượt, nãy giờ cậu làm sao thế?"
Đầu ngón tay Nhan Giác nắm chặt cuồn giấy: "Văn Cảnh, cậu nói xem hiện giờ có chỗ nào đẹp để cho tân sinh viên thực hành phác thảo cảnh vật?"
"Hỏi anh chàng họ Lệ nhà cậu đi!" Cảm giác bụng dâng lên cuồn cuộn, Văn Cảnh không để ý đến phép lịch sự nữa, đoạt giấy cuộn giấy kẹp chân nhếch nhác vọt ra phòng. Thật ra thì không cần Văn Cảnh nói, Nhan Giác cũng sớm nghĩ tới Lệ Tranh.
Thị trường chứng khoán bùng nổ, vợ của hiệu trưởng trong một ngày mất đi ba chỗ bất động sản cùng với tất cả tiền gửi ngân hàng, tự mình không nghĩ ra cách đành phải nhảy lầu tự tử. Nói Nhan Giác máu lạnh cũng được, tàn nhẫn cũng tốt. Cô chưa bao giờ hiểu được, tại sao người có tiền luôn luôn sống một cuộc sống như thế.
Cuộc sống của mình, mình lại tự tay hủy hoại.
Đang ngẩn người thì màn hình lại nhảy vọt ra một hộp thoại, tin tức từ viện trưởng, tổng cộng rất nhiều chữ: Địa điểm để thực tập năm nay sẽ do bộ giáo dục khảo sát, cô giáo Nhan nên sớm nghĩ ra ý tưởng tốt!
Mắt Nhan Giác dọc theo màn hình suy nghĩ, hai tay đập bàn, sau đó đứng dậy: "Đi thôi, sẵn tiện đi thắp nén hương cho vợ hiệu trưởng, cầu mong bà ta sớm được yên nghỉ."
Cô không thích nịnh hót, lại càng không nguyện ý vênh váo hả hê bợ đít chủ nhiệm, nhưng mượn cơ hội này nhìn người đàn ông của mình, Nhan Giác ngược lại không ngại. Bọn họ ba ngày không gặp mặt rồi, cô tan việc, anh lại đang ở công ty, cô ngủ thiếp đi, anh mới về đến nhà, cô tỉnh, anh đã đi rồi.
"Lệ phu nhân tương lai, cậu đang vội gì thế?" Cầm túi xách trong tay, Nhan Giác ra cửa thì gặp Văn Cảnh gọi to. Nhan Giác khoát khoát tay nói: "Trong ngăn kéo còn một cuộn giấy, chú ý tiết kiệm tài nguyên, nếu không sẽ không đủ dùng."
Không để ý đến vẻ mặt khinh bỉ của Văn Cảnh, Nhan Giác đi vào trong hành lang thang máy. Trường học này đã được xây dựng hơn mười mấy năm, thang máy tương đối cũ kỹ, âm thanh vang lên có phần cót két. Cuối cùng cũng xuống lầu một, còn chưa bước ra khỏi cửa thang, cô đã chạm phải một người.
"Nhan Giác, tìm được em rồi! Mòn cả giày tôi rồi này, phòng làm việc của trường học xem ra rất khó tìm."
Cánh tay Nhan Giác bị kéo ra khỏi thang máy, mặt chán ghét nhìn người nọ: "Đôi giày da cá sấu của anh mà cũng hư được sao, Đinh Chiêu Đông, một người luôn sẵn sàng phung phí tiền bạc như anh thì khi nào biết tiết kiệm thế?"
Ánh mắt vừa sắc bén vừa hài hước của Nhan Giác khiến Đinh Chiêu Đông bật cười, bàn tay anh ta chợt ôm ngang hông cô, nhanh chóng kéo cô ra ngoài trường học, chắp tay trước ngực, hướng về phía cô thành khẩn nói: "Chị dâu, tìm chị giúp đỡ!"
Rốt cuộc cô cũng không thể hiểu rõ lời nói của tên rắc rối này, cô cầm túi xách để lên vai, hai tay khoanh trước ngực, cười như không cười nhìn anh ta: "Giúp đỡ cái gì? Tôi không có bản lĩnh đâu Đinh đại thiếu gia ơi."
"Tuyệt đối là được! Chị dâu, coi như tôi cầu xin chị, giả làm bạn gái của tôi nhé!"
Sau nửa giây ngẩn ngơ, Nhan Giác ức chế không được mà cười, đây là chuyện buồn cười nhất cô nghe được. Nhưng nữa nửa giờ sau, khi cô từ chiếc xe sang trọng Cayenne* bước xuống thì cô không cười nổi nữa. Nhan Giác nghiêm mặt: "Chuyện giả vờ lần này không biết có thành công không, nhưng sau đó. . . . . ."
*Cayenne: một dòng xe của thương hiệu Porsche
"Sau đó thì tôi sẽ nói cho em biết vì sao gần đây chuyện gì lại khiến Lệ Tranh cực khổ như thế, nếu em hỏi cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ không nói. Em giúp tôi, chắc chắn tôi sẽ nói rõ lý do. Yên tâm, tôi không lừa được em, viêm ruột thừa tái phát cũng bị em đoán được, tôi nào dám lừa gạt em!"
Nhan Giác xem thường kiểu đàn ông này, anh ta luôn cho rằng tất cả phụ nữ trên thế giới này đều ngu ngốc, viêm ruột thừa cắt đi thì sau này không tái phát nữa, chẳng hiểu lúc trước trường học đã dạy anh ta cái gì.
Cô hướng cửa chính vừa đi vừa hỏi người ở phía sau: "Số phòng?"
"5858." Sau khi lái xe vào bãi đậu, Đinh Chiêu Đông bước theo sau Nhan Giác, cảm giác mình không phải đang tìm người bạn gái tạm thời, mà là rước về một nữ vương kiêu hãnh!
Tình hình bên trong căn phòng 5858 không giống như Nhan Giác nghĩ, không giống như những gì Đinh Chiêu Đông đã nói trước đó. Nhan Giác đi ngang qua sân khấu, cuối cùng nhìn thấy một cô gái trẻ cùng với hai người trung niên ở đó. Gian phòng rất lớn, đường kính chừng ba mét, cạnh bàn tròn có ba người đang ngồi.
"Đinh Chiêu Đông, dám giở trò với tôi thì anh biết tay đấy." Nhan Giác nhìn ra được mình đang làm ‘bia đỡ đạn’ cho anh ta, cô hờ hững cười lạnh, toan tính xoay người rời đi. Sau lưng cô chợt có bàn tay ngăn cản: "Ấy đừng, chị dâu . . . . coi như tôi xin em, giúp tôi vượt qua khó khăn này, tôi hứa sẽ đem hết những chuyện mà Lệ Tranh giấu em nói ra toàn bộ!". Anh ta nhỏ giọng cằn nhằn chết sống không để Nhan Giác rời đi. Nhan Giác mặt cứng đơ một lát, sau đó cắn răng nói: "Đinh ‘đái dầm’, tốt nhất là anh mau đem chuyện của Lệ Tranh kể rõ với tôi. . . . . ."
Nếu như không phải do Đinh Chiêu Đông nói rõ việc Lệ Tranh đang gặp khó khăn, nếu như không phải vì cô muốn biết chuyện của Lệ Tranh, cô sẽ không như bây giờ, cho phép Đinh Chiêu Đông nắm lấy bàn tay của mình, lại còn phải tiếp nhận ánh nhìn nghi vấn từ ba người đối diện.
"Cô gái, tôi nghe Thục Viện nói gia cảnh của cô rất. . . . . ." Bà mẹ của cô gái kia mở miệng trước, giọng điệu mặc dù nhã nhặn nhưng vẫn liếc mắt xem thường Nhan Giác.
"Cô làm nghề gì?" Cha của cô gái kia trực tiếp cướp lời, nói chuyện cũng không còn khách sáo, gọn gàng dứt khoát, Nhan Giác lại cảm thấy thế này mới bình thường. Cô rút tay khỏi lòng bàn tay của Đinh Chiêu Đông: "Tôi là giáo viên, dạy mỹ thuật, danh tiếng không tệ, tiền lương vừa đủ sống, không biết hai vị còn gì muốn hỏi gì?."
Bộ dạng giả vờ ngây thơ của Nhan Giác khiến Đinh Chiêu Đông cảm động vô cùng, anh ta không biết Nhan Giác làm như vậy chỉ là đơn thuần —— ghét bọn họ. Cô ghét ánh mắt khinh bỉ của bọn họ, xem tiền bạc là quan trọng.
"Lần sau nếu hai vị muốn tìm con rể, tốt nhất là nên xem anh ta có chung tình hay không!" Nhan Giác chán ghét mà đứng lên, trực tiếp vẫy vẫy tay với ba người kia: "Tiền không phải là vạn năng, đừng nghĩ muốn ai khuất phục cũng được, hãy nghĩ cho hạnh phúc của mình. Đinh Chiêu Đông, đến phiên anh giải quyết rồi đó, xong việc thì ra ngoài tìm em."
Nhan Giác đứng dậy rời đi, đi tới cửa thì cô nghe được tiếng khóc: "Em có chỗ nào không bằng cô ta, diện mạo, tính cách? Gia đình em có thể giúp đỡ anh trong việc kinh doanh, còn cô ta, cô ta có thể sao?"
Ra khỏi gian phòng, cách cửa kính âm thanh bên trong như cũ loáng thoáng có thể nghe được. Nhan Giác cúi đầu lấy hơi, suy nghĩ về sau nếu thật sự nhìn thấy gia trưởng của Lệ Tranh, có thể hay không cô cũng giống như bây giờ?
Lọt vào tầm mắt cô là một hình ảnh của một đôi giày da màu đen, cô ngẩng đầu mới biết có người đang đứng ở trước mặt mình, tóc hoa râm, trên người ông ta diện bộ vét tông, cổ áo hơi mở, bất luận là dáng vẻ hay khí thế đều không phù hợp với nơi này.
"Cô gái, cô có nhìn thấy con trai của tôi không?" Ông ta cười híp mắt, nhìn qua trông rấ tỉnh táo, lại hỏi khiến Nhan Giác hơi hồ đồ: "Bác à, bác không tìm được con trai sao?"
Thấy ông ta gật đầu, Nhan Giác trong lòng oán thầm, người con trai của ông ta chắc là không ra gì, đến độ ngốc nghếch để mặc cha mình ngoài này, Nhan Giác đỡ lấy cánh tay của ông ta: "Bác à, tôi dẫn bác đến phía bên kia hỏi thăm vậy."
"Tốt, cô gái, cô là giáo viên sao?"
"Vâng, làm sao bác biết?" Nhan Giác ngoài ý muốn hỏi.
Ông ta ha ha cười lên: "Mới vừa rồi tôi đứng ngoài cửa thì vô tình nghe được, phòng này cách âm không tốt.". Ông ta chỉ chỉ những người đi qua cửa phòng, vẻ mặt nghiêm túc.
Đúng là cách âm không tốt, Nhan Giác vừa nói chuyện với ông ta vừa đỡ ông ta đi đến quầy phục vụ. Trước khi chia tay, ông ta hướng về phía Nhan Giác gật đầu: "Người nào mà lấy được cháu về làm vợ là phúc ba đời đấy nhé!"
Nhan Giác mỉm cười, xoay người rời đi, thấy cách hành lang khoảng mười mấy mét là Đinh Chiêu Đông đang đứng, anh ta ngẩn người ở cửa. Cô đi qua vài bước: "Xong chưa? Nói đi, Lệ Tranh rốt cuộc thế nào?"
"À?" Đinh Chiêu Đông nhìn Nhan Giác đi tới mà vẫn còn chút ngây ngẩn, bị Nhan Giác vỗ vỗ, anh ta chỉ quán tính phun ra vài chữ: "Nghe nói là ông ngoại em đi giao thiệp với các nhà đầu tư, kêu gọi các ngân hàng lớn hợp tác cùng ông ta. . . . . . Nói đơn giản, Lệ Tranh bị ông ngoại của em chèn ép, khủng hoảng kinh tế rồi, cậu ta hai ngày nay đang lo kiếm tiền."
Cả người Nhan Giác ngớ ra, cô không ngờ ông ngoại sẽ làm như vậy, càng không nghĩ tới Lệ Tranh lại cắn răng không nói với mình. Cô xót xa xoay người, tính toán sẽ đi tới công ty tìm Lệ Tranh. Đinh Chiêu Đông đứng bên cạnh đột nhiên vỗ đùi: "Trời ạ, đúng là ông già rồi. Chị dâu, chị và ông ta vừa nói với nhau cái gì thế?"
"Ai?"
"Ông ta đó!" Hàm răng Đinh Chiêu Đông run rẩy chỉ vào nơi xa, gượng cười hướng về phía người đàn ông tóc hoa râm: "Chú của Lệ Tranh, cục trưởng cục tư pháp, là cha của tôi!"
Nhan Giác là người luôn thích nghi với cuộc sống, cô thích làm chủ vận mệnh của chính mình, nhưng khi đối mặt với câu nói ‘người nào mà lấy được cháu về làm vợ là phúc ba đời đấy nhé!’, lại khiến cô có phần sợ hãi. Cô chỉ có thể lựa chọn đi tới công ty của Lệ Tranh thay vì phải đối diện với ông ta, cô hướng về phía sofa, bên cạnh là một chậu hoa xanh tươi, cô ngồi yên lặng ngẩn người.
Công ty của Lệ Tranh tên gọi là Aizen, một công ty trách nhiệm hữu hạn chuyên cung cấp vật liệu xây dựng, có trụ sở tại Thành Đô, Nhan Giác đã từng nghe Lệ Tranh nói qua, anh còn có hai nhà máy ở ngoại ô thành phố. Cô không nghĩ ông ngoại lại có bản lãnh như vậy, có tầm ảnh hưởng và tác động được những nhà đầu tư đã từng hùn vốn với công ty Lệ Tranh. Những chuyện này bây giờ không quan trọng, quan trọng là cô nghe được tiếng bước chân quen thuộc, mặc dù bên cạnh anh lúc nào phía sau cũng là tiếng giày cao gót.
"Lệ tổng, ngân hàng bên kia đã xiết chặt khoảng cho vay một tuần lễ rồi, điều này sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến hợp đồng của chúng ta. Lệ tổng, người đó ra tay độc ác quá. . . . . ." Cửa phòng làm việc mở ra, Chris vừa mới cay nghiệt oán giận, lại từ trong mộng tỉnh lại vì nhìn thấy Nhan Giác đi vào.
"Tôi ra ngoài trước." Cô ta nhướng lông mày cúi đầu đi ra, thuận tay khép cửa phòng. Lệ Tranh buông tài liệu trong tay.
Chứng kiến vẻ mặt đầy căng thẳng của Lệ Tranh trước đó, trái tim Nhan Giác trở nên mềm nhũn, nữa ấm áp nữa xúc động, anh giang hai cánh tay chào đón cô: "Em tới rồi!"
Cô biết anh gần đây rất mệt mỏi, nghỉ ngơi ít, nhưng những thứ này không hề thay đổi con người anh, trên người anh vẫn tỏa ra mùi hương hổ phách. Mặt cô vùi vào ngực anh, tham lam hít hà hương thơm đó, qua mấy giây sau, âm thanh Nhan Giác buồn buồn: "Công ty không sao chứ?"
"Vẫn còn trong phạm vi khống chế." Lệ Tranh vuốt đầu Nhan Giác nói.
Cô nghe được tiếng anh cười khẽ, ngẩng đầu: "Không phải tình hình rất khó khăn sao? Nếu không ngày mai em đi tìm ông ngoại."
Nhan Giác không muốn cùng ông ngoại nói chuyện nhiều, ban đầu ông và mẹ đoạn tuyệt quan hệ là cô nhớ đến tận giờ. Ông ngoại thương cô là một chuyện, ông ngoại muốn phá hỏng quan hệ của cha mẹ cô lại là một chuyện, hiện tại ông ngoại còn hãm hại cả công ty của Lệ Tranh.
"Không cần, đây là ông ngoại đang khảo nghiệm anh." Lệ Tranh nói một câu. Nhan Giác xoa xoa cái trán: "Ngộ nhỡ không được thì làm thế nào?"
"Không được thì không được, có thể làm sao, em không phải là có tiền lương hay sao? Cùng lắm thì anh ăn cơm chùa, để em nuôi anh." Lệ Tranh cười nói mấy câu, Nhan Giác đành từ bỏ ý định đi tìm ông ngoại.
Bởi vì Lệ Tranh chính là như vậy, một người đàn ông đáng để cho cô tự hào, là người có thể gánh chịu mọi chuyện.
Nhan Giác yên tâm từ trong lồng ngực Lệ Tranh chui ra, đi đến ghế sa lon cầm áo khoác của anh: "Lệ tiên sinh, thật ra thì hôm nay em tới tìm anh giúp một tay, còn nhớ rõ anh thiếu em một ‘yêu cầu’ hay không?"
Ngoại ô của Thành Đô có một hồ nước nhỏ, Nhan Giác đứng ở trong nhà gỗ nhìn ngoài cửa sổ, giữa hồ đã nở rất nhiều sen, quay đầu lại nhìn Lệ Tranh: "Anh có biết là em rất thích khu sinh thái này không? Bây giờ xem ra vẫn còn kịp, nếu không qua mùa này thì sen trong hồ đã tàn rồi."
Nhan Giác yêu thích vẽ tranh, thích tất cả vạn vật xinh đẹp, ở Thành Đô không có nhiều phong cảnh đẹp, cho nên khi đứng trước khu sinh thái này, cô nhất định phải hưởng thụ. Lệ Tranh gật đầu một cái, nhà gỗ là do anh tháng trước nhờ người tu sửa, là bởi vì cô muốn đến đây. Bên ngoài gió thổi vi vu, Lệ Tranh đi tới trước cửa sổ khép lại, Nhan Giác từ phía sau lưng ôm lấy anh, nhiệt độ giữa hai bàn tay nhỏ bé từ từ di chuyển.
Cô từng có hai mối tình, cùng Hoắc Đông Xuyên chia tay nguyên nhân cô chỉ nói với một mình Văn Cảnh. Tranh vẽ khi ấy bị người ta trộm, cô đã từng tức giận, từng mong đợi nhà trường chủ trì công đạo, nhưng cuối cùng cô kiên trì đợi là vì cái gì, bạn trai của mình quyết định đi ra nước ngoài tu nghiệp, anh ta nói với cô rằng: Đừng làm lớn chuyện nữa, chúng ta không cần tranh cãi. Cùng anh đi ra nước ngoài, sau khi trở về, chúng ta có thể thăng tiến.
Nhan Giác là người thực tế, cô không quá mơ mộng, cũng chẳng màng danh lợi. Cô chỉ hi vọng được là chính mình, chỉ mong muốn có người cùng cô kiên trì, cùng nhau thỏa hiệp, Hoắc Đông Xuyên nhất định không phải là người đàn ông đó. Cảm giác người đàn ông đó bây giờ cô đã gặp được.
Ngoài cửa sổ mây đen nhanh chóng phủ đầy trời, trong nhà nhất thời tối đi, Lệ Tranh cảm nhận được bàn tay nhỏ bé đang run run cởi nút thắt lưng của mình, sau đó anh nghe cô nói: "Không phải chỉ có một mình anh quan tâm dự báo thời tiết đâu."
Ở trên đời này điều đẹp nhất không phải là năm tháng yêu nhau, mà là chờ đợi, lặng lẽ để em gặp anh, sau đó bắt đầu giai thoại cả đời.
Nhan Giác không cần biết chuyện tình giữa cô và Lệ Tranh có thể kéo dài trong bao lâu, nhưng cô chắc chắn xác định, chuyện của bọn họ bây giờ chỉ mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.