Cảnh Xuân Trong Mộng (Động Lý Xuân Quang)
Chương 3
Tả Tả Tiểu Tả
23/10/2020
Sáng sớm khi Sơ Hạ tỉnh dậy thì lửa trại đã cháy hết còn Thương Sinh thì không thấy ở trong sơn động.
“Cũng rất tự giác đấy.” Sơ Hạ thoáng hài lòng, đứng dậy đi ra ngoài động. Ánh sáng mặt trời bên ngoài rất rực rỡ, chiếu xuyên các kẽ lá tạo thành những vệt sáng lốm đốm trên mặt cỏ, hôm nay là một ngày đẹp trời.
Vận động thân thể, Sơn Hạ đi đến dòng suối nhỏ bên cạnh sơn động để rửa mặt, thuận tiện lấy ít nước lẫn thu thập chút củi khô đem về. Đến khi lũ trẻ lần lượt tỉnh lại thì lại tiếp tục dẫn chúng ra suối để rửa mặt chải đầu.
Khi làm xong hết thảy thì thời gian không còn sớm nữa nhưng bóng dáng của Thương Sinh vẫn chẳng thấy đâu.
“Không lẽ sợ điều kiện quá hà khắc nên đổi ý trốn rồi?”
Sơ Thu ngóng trông chờ đợi Thương Sinh, Sơ Đông cũng đói mà không ngừng cọ tới cọ lui trong lòng Sơ Hạ. Đến khi Sơ Thu hỏi đến lần thứ ba là khi nào mới được ăn thì Thương Sinh mới về tới nơi.
Sơ Hạ vốn muốn tỏ thái độ tốt một chút nhưng vừa thấy Thương Sinh thì không hiểu sao lại tự giác thốt ra một câu đầy ghét bỏ “Sao lại lề mề như vậy?”
“Xin lỗi xin lỗi, hôm nay đi hơi xa một chút nhưng lại phát hiện được thứ rất tốt.”
Thương Sinh vừa nói vừa nhóm lửa, dựng ống trúc nấu nước, còn tìm một viên đá trơn nhẵn để làm bàn nướng nướng thịt ăn.
“Thứ tốt gì?” Sơ Hạ hiếu kỳ hỏi.
Thương Sinh bày ra đống rau củ dại lẫn quả mọng mang về, giải thích từng thứ một cho Sơ Hạ: “Đây là cỏ sa hương có chứa một lượng vitamin rất phong phú và chất đường, nếu nướng khô và nghiền thành bột cho vào nước uống thì có vị như là cacao nóng. Còn thứ này lợi hại hơn nữa…” Anh vừa nói vừa cầm lấy một trái cây lớn bằng nắm tay, lột lớp vỏ ngoài xanh lục rồi dùng một nhánh cây đâm xuyên qua phần lõi màu vàng đặt lên bếp nướng. Thứ quả đó khi mất đi hơi nước lại bỗng dưng phồng lên, dần dần lộ ra các vết rạn, mà theo kích thước càng lúc càng tăng lên thì mùi bánh mì nướng thơm ngào ngạt lại càng đậm hơn.
“Nếm thử xem.” Thương Sinh nướng xong rồi đưa cho Sơ Hạ.
Sơ Hạ xé một miếng bỏ vào miệng, cảm giác mềm mại như tan ngay trong miệng cùng mùi bơ sữa thơm lừng.
“Giống bánh mì lắm phải không?”
“Ừ!” Sơ Hạ cười gật đầu.
“Thứ này là trái tơ dày, sau khi nướng lên thì những sợi tơ bên trong của nó sẽ phồng lên, ăn vào thì chẳng khác gì bánh mì vậy, mà cũng rất chắc bụng.”
“Thật thần kỳ.”
“Bọn con cũng muốn nữa!”
“Có ngay có ngay các bảo bối ~”
Hai người lớn nhanh chóng nướng thức ăn rồi chăm cho Sơ Xuân và Sơ Thu ăn no.
“À, còn Sơ Đông thì sao?” Thương Sinh hỏi.
Sơ Hạ cúi đầu mượn ánh lửa để che đi gò má đỏ ửng. “Không cần vội, lát nữa tôi sẽ cho nó ăn.”
Đợi mọi người ăn no nê rồi, Sơ Hạ mới chỉ vào mấy quả mận gai mà nói với Thương Sinh. “Anh đi rửa chúng đi, tôi muốn ăn.”
Thương Sinh gật đầu.
“Rửa thật kỹ vào nhé!”
Thấy Thương Sinh đã đi xa, Sơ Hạ mới ôm Sơ Đông lên, hơi xoay lưng cởi mấy khuy áo. Sau đó Sơ Hạ cầm lấy một quả mận gai lau sạch rồi cắn nát lớp vỏ ngoài, ép nước ra cho chảy lên đầu v* của mình. Bé Sơ Đông nằm trong lòng bị bỏ quên nửa ngày nhanh như hổ đói vồ mồi mà nhào qua, bắt lấy đầu v* dùng sức hút.
“Ư…”
Miệng của tên quỷ con bại hoại này rất mạnh, cứ cho nó ăn như vậy bữa giờ nên đầu v* hai bên đều bị trầy mất một lớp da, chỉ hơi đụng nhẹ vào là vừa đau lại vừa ngứa.
Sơ Đông hút hết một bên lại đổi sang bên kia, bỗng dưng Sơ Hạ cảm thấy có gì đó không ổn, vội quay đầu lại thì Thương Sinh đã đứng ở sau lưng mình từ bao giờ, tỏ ra rất hứng thú không biết đã nhìn bao lâu rồi.
Sơ Hạ hoảng sợ vội kéo áo la lên: “Không phải tôi nói anh đi rửa hoa quả sao?”
“Cậu đẩy tôi đi là vì việc này?”
“Ai mượn anh lo?! Ai cho anh quay về?”
“À ~ tại tôi thông minh mà. Nhưng cậu cứ cho nó ăn kiểu này à?”
Tuy Sơ Hạ đã kéo áo lên nhưng Thương Sinh đã kịp thấy rất rõ ràng, hai đầu v* của thiếu niên đều đã sưng đỏ, trên quả anh đào màu hồng dính đầy nước miếng lấp lánh, nổi bật trên lồng ngực trắng nõn trông vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Thương Sinh vô thức nuốt một ngụm nước miếng.
“Liên quan gì đến anh? Tránh ra! Mà không đúng…” Hai mắt Sơ Hạ chợt sáng lên. “Anh nói cái gì anh cũng chịu làm phải không? Vậy thì anh cho nó ăn đi!” Rất hài lòng với đề nghị của mình, Sơ Hạ liền thúc giục. “Nhanh lên nhanh lên!”
Dáng vẻ thẹn quá thành giận cùng hai gò má đỏ bừng của thiếu niên khiến Thương Sinh cảm thấy thật đáng yêu, cho nên khi Sơ Đông bị nhét vào trong tay thì anh không đành lòng từ chối.
Đứa bé này, nhất định phải làm vậy mới chịu ăn à? Thương Sinh dùng hai tay ôm lấy Sơ Đông, sợ bé con sẽ nhào đến như là với Sơ Hạ nên anh giữ một khoảng cách nhỏ với bé. Giương mắt nhìn dáng vẻ đầy mong đợi của Sơ Hạ bên cạnh, Thương Sinh cảm thấy rất khó xử.
Trông bề ngoài thì Sơ Đông trông đã hơn một tuổi, Thương Sinh kiểm tra một chút, răng sữa cũng đã mọc khá nhiều, hẳn là phải cai sữa từ lâu rồi mới đúng.
Thương Sinh nhanh chóng suy nghĩ xem nên làm cái gì mới đúng. Nói ra cũng lạ, Sơ Đông bị anh bế mà vô cùng ngoan ngoãn không quấy phá, chỉ mở to đôi mắt như hai viên bi nhìn anh không chớp. Một lớn một nhỏ đều không để lộ biểu cảm gì, vô cùng bí hiểm.
Sơ Hạ lại tiếp tục thúc giục, Thương Sinh hơi cắn môi, lén lút nhéo một cái lên cái mông nhỏ của Sơ Đông.
Sơ Đông mở to mắt, đôi mắt đảo một vòng, trong đôi mắt bắt đầu dâng lên một tầng sương mù nhưng lại không khóc.
Không khóc sao, coi bộ ca này khó.
Thương Sinh cười lấy lòng hỏi Sơ Hạ: “Thật sự không còn cách nào khác à?”
Sơ Hạ lắc đầu. “Tôi thử hết rồi.”
“Thử lại lần nữa đi!”
Thương Sinh không từ bỏ ý định, dùng một cái lá to đã được rửa sạch cuộn lại thành cái phễu đặt sát bên miệng Sơ Đông rồi rót vào một ít nước ấm nấu với cỏ sa hương.
Sơ Đông nhìn Thương Sinh với vẻ đề phòng, Thương Sinh cảm giác nhóc con này giống như một con mèo con bị người tóm cổ nên đang xù lông đe dọa, Thương Sinh không khỏi cười lạnh, hừ hừ.
Hai người tiếp tục giằng co, Thương Sinh lại ngắt cái mông nhỏ một cái, lần này ngắt còn mạnh hơn lần trước. Sơ Đông bị đau quá liền há miệng, Thương Sinh chỉ chờ có thế lập tức rót nước vào trong miệng của bé. Nước canh bị Sơ Đông phun ngược trở ra nhưng nhóc con vẫn uống phải một ít.
Sơ Đông ấm ức há to miệng òa khóc để kháng nghị nhưng Thương Sinh lại mượn cơ hội này rót lượt canh thứ hai vào miệng cu cậu, Sơ Đông lập tức mím môi lại thế là lại bị Thương Sinh ngắt mông.
Cái mông ở vị trí không ai nhìn thấy bị ngắt đến sưng đỏ, Sơ Đông vô cùng ủy khuất mà xoay khuôn mặt nhỏ nhắn cầu cứu Sơ Hạ nhưng Sơ Hạ lại cố tình không thèm để ý đến. Đôi mắt to chớp chớp, dường như Sơ Đông đã nhận ra thời đại của mình đã chấm dứt, mà ngụm canh ngọt ngào vẫn còn ở trong miệng, cuối cùng cu cậu đành nuốt xuống.
Sơ Hạ thấy thế thì thở phào một hơi, cảm thấy vô cùng bội phục Thương Sinh. “Anh thật lợi hại! Thế mà tôi thử bao nhiêu cách rồi mà vẫn không được.”
Tại cậu không nhẫn tâm chứ sao, Thương Sinh nghĩ bụng.
“Được rồi, sau này nên cho nó ăn một ít thức ăn lỏng. Mà cũng đừng có ấp nó quá, nhóc con này khỏe lắm!” Thương Sinh dường như nhéo mông Sơ Đông đến nghiện, thuận tay lại ngắt thêm mấy cái.
Bữa sáng rối loạn cuối cùng cũng kết thúc, Thương Sinh bắt đầu thần thần bí bí vùi đầu vào đám rau quả mà anh tiện tay mang về. Đã quen với mỗi một hành động kỳ quái của anh đều mang đến sự thú vị mới mẻ cho họ nên không chỉ có lũ trẻ mà ngay cả Sơ Hạ cũng rất tò mò với hành động của Thương Sinh.
“Anh đang làm gì thế?”
“Đồ ăn, giúp tôi một tay!”
“Giúp thế nào?”
“Dễ lắm, lát nữa tôi sẽ chỉnh lửa nhỏ lại, cậu cứ quấy thứ này giúp tôi cho đến khi nào nó sền sệt như hồ là được!”
Thương Sinh bỏ quả mận gai và nam việt quất đã rửa sạch vào trong ống trúc để nấu. Những quả anh hái về nhìn rất tươi và mọng nước, nhất định là phải đi vào sâu trong rừng mới hái được.
“Ngay cả trái cây anh hái về nhìn cũng ngon hơn tôi.” Sơ Hạ có hơi không phục, nghĩ bụng không thể để anh ta xem thường nên liều mạng quấy cây đũa trúc trong tay. Nhờ sự cố gắng của Sơ Hạ mà toàn bộ phần thịt trái cây đều được trộn đều, nhìn rất đẹp.
Sau khi trộn chỗ trái cây thành dạng sền sệt như keo, hai người đem thứ hợp chất đó chế vào trong những cái chén bằng trúc rồi dùng một cái lá sạch sẽ đậy lên, phía trên chèn thêm một viên đá, đem đặt ở chỗ râm mát bên dòng suối.
“Đợi mấy giờ nữa khi nào nó đông lại là ăn được rồi.”
“Anh làm thạch trái cây à?”
“Đúng vậy.”
“Oa ~~ đã lâu rồi không được ăn. Sao anh biết nhiều như vậy?”
“Trước kia mẹ tôi hay làm cho tôi ăn. Trong nhà cậu chưa từng làm à?”
Sắc mặt Sơ Hạ lập tức trở nên ảm đạm: “Không.”
Thương Sinh thấy Sơ Hạ dường như không muốn nhắc đến nên không hỏi nhiều nữa.
Mấy ngày sau đó, hai người vẫn sống chung với nhau rất tốt. Thương Sinh mỗi ngày trừ lúc ăn và lúc ngủ ra thì đều chạy đi đâu không rõ. Sơ Hạ rất muốn thăm dò nhưng không có cách nào nên lại lo lắng không biết Thương Sinh có đang âm mưu việc gì không. Bất quá lúc này Sơ Hạ không thể nào tin được Thương Sinh lại có ác ý với họ, bọn họ vừa không có sức chiến đấu lại không có chút năng lực lao động nào, có thể ăn ngon ngủ ấm như bây giờ hoàn toàn là phụ thuộc vào Thương Sinh.
“Cho nên anh không cần thiết phải hãm hại chúng tôi có phải không?” Sơ Hạ vừa tự lẩm bẩm một mình, nhìn tấm bản đồ trong tay. Trên tấm bản đồ có mô tả địa hình vùng phụ cận, những vách núi nguy hiểm cũng như những nơi mà mãnh thú thường lui tới. Khi Thương Sinh giao bản đồ cho Sơ Hạ còn đặc biệt dặn dò là nhất thiết không được đi lên vùng núi phía bắc bởi vì bên đó thỉnh thoảng sẽ có binh lính lui đến, thậm chí còn hay diễn ra vài trận giao tranh quy mô nhỏ.
Tựa hồ như để xác minh lời Thương Sinh nói, vào buổi chiều ở khu vực phụ cận trại tập trung lại xảy ra một đợt không kích khiến cho Sơ Hạ hoảng sợ lôi lũ trẻ chạy về trong động trốn, sau đó tự mình lén chạy đến một nơi có tầm nhìn tốt để quan sát. Từ trên núi, Sơ Hạ có thể thấy mấy chiếc máy bay sau khi ném bom chỗ trại tập trung thì lại bay vòng vèo ở khu vực vùng núi phía bắc.
Sơ Hạ vô cùng lo lắng, bồn chồn mãi cho đến khi Thương Sinh quay về mới tạm an lòng, đương nhiên Sơ Hạ hoàn toàn không ý thức được điều này.
Sơ Hạ kể lại trận oanh tạc buổi chiều cho Thương Sinh nghe, Thương Sinh sau khi xác nhận cả bọn đều an toàn hết thì mới trầm ngâm rồi nói: “Trước mắt thì ngọn núi này có thể coi như là an toàn.” Anh dặn dò Sơ Hạ và lũ trẻ không được chạy loạn, qua mấy ngày nữa sẽ chuyển đến nơi an toàn hơn.
“Chuyển nhà?” Sơ Hạ giật mình hỏi lại.
“Ừ, vị trí này rất dễ bại lộ. Chính vì thế nên lâu nay tôi vẫn luôn tìm kiếm một nơi thích hợp hơn để cho chúng ta ẩn nấp lẫn sống trường kỳ. Rốt cục hôm nay tôi đã phát hiện ra được rồi, cải tạo lại một chút thì có thể dọn đến đó.
Thì ra dạo này anh ấy bận rộn là vì việc này. Sơ Hạ vì lúc trước đã nghi ngờ người ta vô lý thì xấu hổ đến đỏ mặt.
“Tôi cũng cần cậu giúp một tay để dọn dẹp.”
“Đương nhiên, chúng tôi cũng ở mà.” Sơ Hạ cắn môi.
Trời dần về chiều, bầu trời phủ đầy mây trắng, mặt trời dần lặn xuống nhuộm mặt biển thành một màu đỏ kim, tựa như màu hoa tử la lan xinh đẹp, tạo cảm giác rất nhu hòa.
Gương mặt của Sơ Hạ cũng nhuộm một màu hồng, Thương Sinh đi đến bên cạnh, vươn tay vuốt bờ môi đang bặm chặt của Sơ Hạ. Thật mềm mại, mịn màng như trong tưởng tượng của anh, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ẩm ướt ấm áp.
Sơ Hạ không hiểu sao chỉ mới bị người ta chạm vào môi thì mặt lại càng đỏ, bối rối gạt đi bàn tay của Thương Sinh.
Thương Sinh không để ý thu tay lại bên người, hai ngón tay miết vào nhau để hồi tưởng lại cảm giác của nơi mà mình vừa chạm vào. Hai người đứng rất gần nhau, chiều cao vượt trội của Thương Sinh khiến cho Sơ Hạ tràn ngập cảm giác áp bách. Sơ Hạ bối rối cúi đầu, rũ mi mắt. Thương Sinh khẽ mỉm cười, ánh mắt càng thêm không kiêng nể gì mà nhìn ngắm Sơ Hạ.
Sơ Hạ có một hàng lông mi thật dài và cong vút, hơn nữa lại còn rất dày, chẳng khác mấy so với lông mi của phụ nữ sau khi trang điểm. Khoảng thời gian vừa rồi lại được nghỉ ngơi và ăn uống no đủ nên gương mặt lại trở lại trắng nõn hồng nhuận, quả là một mỹ thiếu niên môi hồng răng trắng, khi Sơ Hạ đỏ mặt thì lại càng thêm quyến rũ.
Thương Sinh dùng tay hơi nhấc cằm Sơ Hạ, tựa như thợ săn bức con mồi vào đường cùng, buộc Sơ Hạ phải nhìn thẳng vào mắt mình.
Sơ Hạ muốn tránh ra nhưng không được, bất mãn nhìn anh.
“À…” Thương Sinh nghiền ngẫm rồi nở nụ cười, nói với Sơ Hạ. “Ngày mai tôi muốn xuống núi một chuyến.”
“Di? Vì sao?”
“Dù có lợi dụng tài nguyên trong núi thì vẫn rất có hạn, tôi muốn xuống núi lấy một ít công cụ cần thiết và đồ dùng sinh hoạt, nếu có lương thực thì càng tốt. Trong hầm của trại tập trung ắt hẳn là có đồ dự trữ chứ?”
“Chắc là có, lúc đó tình huống phát sinh quá đột ngột nên hầu như mọi người không kịp lấy gì. Bất quá hôm nay vừa bị không kích, ngày mai anh đi liệu có an toàn không?”
“Em đang lo lắng cho tôi?”
Sơ Hạ tức giận gắt, “Đúng vậy, nếu anh chết thì bọn tôi ăn cái gì?”
“Tuyệt tình như vậy tôi đau lòng lắm đó!” Thương Sinh cười phá lên, dáng vẻ nào có thương tâm như lời anh nói, anh lại bảo tiếp: “Trên mặt đất đã bị phá hủy, số lần không kích sắp tới sẽ không thường xuyên nữa, ngày mai và ngày mốt là thời gian an toàn nhất. Hơn nữa…” Anh nói được một nửa thì ngẩng đầu lên nhìn sắc trời. “Thời tiết ngày mai rất tốt.”
“Sao anh biết?”
“Tôi thông minh mà.”
“Hứ!”
“Khi tôi không ở đây em cố gắng chăm sóc cho lũ trẻ nhé!”
“Cần anh phải nói à?!”
Thương Sinh sờ đủ rồi rốt cuộc cũng thả Sơ Hạ ra, hai người sóng vai cùng nhau quay về sơn động.
“Một chuyến này đi không phải là gần, ngày mai chắc anh phải đi từ sớm?
“Ừ, đau lòng vì tôi không?”
“Anh tưởng bở vừa thôi, tôi chỉ đang nghĩ đến việc ngày mai mình phải làm bữa sáng thôi! Hừ!”
“Ha ha, bạn trẻ Sơ Hạ à, em đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo.”
“Cút!”
Một đường trêu đùa nhau trở về sơn động, cửa động được ánh hoàng hôn phủ lên một lớp ánh sáng màu vàng cam rất ấm áp nhu hòa. Cách đây hai ngày họ đã dùng nhánh cây và dây leo để làm hàng rào, hai người nhìn cửa động rất gần thì nhanh bước chân hơn, cùng lúc đó, ba bé con trong nhà cũng vui vẻ reo mừng ùa ra đón hai người.
———————-
Ru: edit đến đây nhớ ngày xưa pama đi làm về, mình với thằng em lúc đó 1 đứa 6t 1 đứa 2t lao ra đón cũng y hệt như vậy~~~ ôi thời thơ ấu. Cơ mà anh Sinh đúng là cung Bọ Cạp zồi, ai lại ngắt mông thằng cu thế chớ =)))
Mận gai (Blackthorn) này, nhìn giống việt quất xanh ác hen
Đây là nam việt quất (Cranberry)
Còn quả việt quất xanh (Blueberry) nà, nào giờ mình cứ tưởng mận gai với Blueberry là 1 đấy =))
“Cũng rất tự giác đấy.” Sơ Hạ thoáng hài lòng, đứng dậy đi ra ngoài động. Ánh sáng mặt trời bên ngoài rất rực rỡ, chiếu xuyên các kẽ lá tạo thành những vệt sáng lốm đốm trên mặt cỏ, hôm nay là một ngày đẹp trời.
Vận động thân thể, Sơn Hạ đi đến dòng suối nhỏ bên cạnh sơn động để rửa mặt, thuận tiện lấy ít nước lẫn thu thập chút củi khô đem về. Đến khi lũ trẻ lần lượt tỉnh lại thì lại tiếp tục dẫn chúng ra suối để rửa mặt chải đầu.
Khi làm xong hết thảy thì thời gian không còn sớm nữa nhưng bóng dáng của Thương Sinh vẫn chẳng thấy đâu.
“Không lẽ sợ điều kiện quá hà khắc nên đổi ý trốn rồi?”
Sơ Thu ngóng trông chờ đợi Thương Sinh, Sơ Đông cũng đói mà không ngừng cọ tới cọ lui trong lòng Sơ Hạ. Đến khi Sơ Thu hỏi đến lần thứ ba là khi nào mới được ăn thì Thương Sinh mới về tới nơi.
Sơ Hạ vốn muốn tỏ thái độ tốt một chút nhưng vừa thấy Thương Sinh thì không hiểu sao lại tự giác thốt ra một câu đầy ghét bỏ “Sao lại lề mề như vậy?”
“Xin lỗi xin lỗi, hôm nay đi hơi xa một chút nhưng lại phát hiện được thứ rất tốt.”
Thương Sinh vừa nói vừa nhóm lửa, dựng ống trúc nấu nước, còn tìm một viên đá trơn nhẵn để làm bàn nướng nướng thịt ăn.
“Thứ tốt gì?” Sơ Hạ hiếu kỳ hỏi.
Thương Sinh bày ra đống rau củ dại lẫn quả mọng mang về, giải thích từng thứ một cho Sơ Hạ: “Đây là cỏ sa hương có chứa một lượng vitamin rất phong phú và chất đường, nếu nướng khô và nghiền thành bột cho vào nước uống thì có vị như là cacao nóng. Còn thứ này lợi hại hơn nữa…” Anh vừa nói vừa cầm lấy một trái cây lớn bằng nắm tay, lột lớp vỏ ngoài xanh lục rồi dùng một nhánh cây đâm xuyên qua phần lõi màu vàng đặt lên bếp nướng. Thứ quả đó khi mất đi hơi nước lại bỗng dưng phồng lên, dần dần lộ ra các vết rạn, mà theo kích thước càng lúc càng tăng lên thì mùi bánh mì nướng thơm ngào ngạt lại càng đậm hơn.
“Nếm thử xem.” Thương Sinh nướng xong rồi đưa cho Sơ Hạ.
Sơ Hạ xé một miếng bỏ vào miệng, cảm giác mềm mại như tan ngay trong miệng cùng mùi bơ sữa thơm lừng.
“Giống bánh mì lắm phải không?”
“Ừ!” Sơ Hạ cười gật đầu.
“Thứ này là trái tơ dày, sau khi nướng lên thì những sợi tơ bên trong của nó sẽ phồng lên, ăn vào thì chẳng khác gì bánh mì vậy, mà cũng rất chắc bụng.”
“Thật thần kỳ.”
“Bọn con cũng muốn nữa!”
“Có ngay có ngay các bảo bối ~”
Hai người lớn nhanh chóng nướng thức ăn rồi chăm cho Sơ Xuân và Sơ Thu ăn no.
“À, còn Sơ Đông thì sao?” Thương Sinh hỏi.
Sơ Hạ cúi đầu mượn ánh lửa để che đi gò má đỏ ửng. “Không cần vội, lát nữa tôi sẽ cho nó ăn.”
Đợi mọi người ăn no nê rồi, Sơ Hạ mới chỉ vào mấy quả mận gai mà nói với Thương Sinh. “Anh đi rửa chúng đi, tôi muốn ăn.”
Thương Sinh gật đầu.
“Rửa thật kỹ vào nhé!”
Thấy Thương Sinh đã đi xa, Sơ Hạ mới ôm Sơ Đông lên, hơi xoay lưng cởi mấy khuy áo. Sau đó Sơ Hạ cầm lấy một quả mận gai lau sạch rồi cắn nát lớp vỏ ngoài, ép nước ra cho chảy lên đầu v* của mình. Bé Sơ Đông nằm trong lòng bị bỏ quên nửa ngày nhanh như hổ đói vồ mồi mà nhào qua, bắt lấy đầu v* dùng sức hút.
“Ư…”
Miệng của tên quỷ con bại hoại này rất mạnh, cứ cho nó ăn như vậy bữa giờ nên đầu v* hai bên đều bị trầy mất một lớp da, chỉ hơi đụng nhẹ vào là vừa đau lại vừa ngứa.
Sơ Đông hút hết một bên lại đổi sang bên kia, bỗng dưng Sơ Hạ cảm thấy có gì đó không ổn, vội quay đầu lại thì Thương Sinh đã đứng ở sau lưng mình từ bao giờ, tỏ ra rất hứng thú không biết đã nhìn bao lâu rồi.
Sơ Hạ hoảng sợ vội kéo áo la lên: “Không phải tôi nói anh đi rửa hoa quả sao?”
“Cậu đẩy tôi đi là vì việc này?”
“Ai mượn anh lo?! Ai cho anh quay về?”
“À ~ tại tôi thông minh mà. Nhưng cậu cứ cho nó ăn kiểu này à?”
Tuy Sơ Hạ đã kéo áo lên nhưng Thương Sinh đã kịp thấy rất rõ ràng, hai đầu v* của thiếu niên đều đã sưng đỏ, trên quả anh đào màu hồng dính đầy nước miếng lấp lánh, nổi bật trên lồng ngực trắng nõn trông vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Thương Sinh vô thức nuốt một ngụm nước miếng.
“Liên quan gì đến anh? Tránh ra! Mà không đúng…” Hai mắt Sơ Hạ chợt sáng lên. “Anh nói cái gì anh cũng chịu làm phải không? Vậy thì anh cho nó ăn đi!” Rất hài lòng với đề nghị của mình, Sơ Hạ liền thúc giục. “Nhanh lên nhanh lên!”
Dáng vẻ thẹn quá thành giận cùng hai gò má đỏ bừng của thiếu niên khiến Thương Sinh cảm thấy thật đáng yêu, cho nên khi Sơ Đông bị nhét vào trong tay thì anh không đành lòng từ chối.
Đứa bé này, nhất định phải làm vậy mới chịu ăn à? Thương Sinh dùng hai tay ôm lấy Sơ Đông, sợ bé con sẽ nhào đến như là với Sơ Hạ nên anh giữ một khoảng cách nhỏ với bé. Giương mắt nhìn dáng vẻ đầy mong đợi của Sơ Hạ bên cạnh, Thương Sinh cảm thấy rất khó xử.
Trông bề ngoài thì Sơ Đông trông đã hơn một tuổi, Thương Sinh kiểm tra một chút, răng sữa cũng đã mọc khá nhiều, hẳn là phải cai sữa từ lâu rồi mới đúng.
Thương Sinh nhanh chóng suy nghĩ xem nên làm cái gì mới đúng. Nói ra cũng lạ, Sơ Đông bị anh bế mà vô cùng ngoan ngoãn không quấy phá, chỉ mở to đôi mắt như hai viên bi nhìn anh không chớp. Một lớn một nhỏ đều không để lộ biểu cảm gì, vô cùng bí hiểm.
Sơ Hạ lại tiếp tục thúc giục, Thương Sinh hơi cắn môi, lén lút nhéo một cái lên cái mông nhỏ của Sơ Đông.
Sơ Đông mở to mắt, đôi mắt đảo một vòng, trong đôi mắt bắt đầu dâng lên một tầng sương mù nhưng lại không khóc.
Không khóc sao, coi bộ ca này khó.
Thương Sinh cười lấy lòng hỏi Sơ Hạ: “Thật sự không còn cách nào khác à?”
Sơ Hạ lắc đầu. “Tôi thử hết rồi.”
“Thử lại lần nữa đi!”
Thương Sinh không từ bỏ ý định, dùng một cái lá to đã được rửa sạch cuộn lại thành cái phễu đặt sát bên miệng Sơ Đông rồi rót vào một ít nước ấm nấu với cỏ sa hương.
Sơ Đông nhìn Thương Sinh với vẻ đề phòng, Thương Sinh cảm giác nhóc con này giống như một con mèo con bị người tóm cổ nên đang xù lông đe dọa, Thương Sinh không khỏi cười lạnh, hừ hừ.
Hai người tiếp tục giằng co, Thương Sinh lại ngắt cái mông nhỏ một cái, lần này ngắt còn mạnh hơn lần trước. Sơ Đông bị đau quá liền há miệng, Thương Sinh chỉ chờ có thế lập tức rót nước vào trong miệng của bé. Nước canh bị Sơ Đông phun ngược trở ra nhưng nhóc con vẫn uống phải một ít.
Sơ Đông ấm ức há to miệng òa khóc để kháng nghị nhưng Thương Sinh lại mượn cơ hội này rót lượt canh thứ hai vào miệng cu cậu, Sơ Đông lập tức mím môi lại thế là lại bị Thương Sinh ngắt mông.
Cái mông ở vị trí không ai nhìn thấy bị ngắt đến sưng đỏ, Sơ Đông vô cùng ủy khuất mà xoay khuôn mặt nhỏ nhắn cầu cứu Sơ Hạ nhưng Sơ Hạ lại cố tình không thèm để ý đến. Đôi mắt to chớp chớp, dường như Sơ Đông đã nhận ra thời đại của mình đã chấm dứt, mà ngụm canh ngọt ngào vẫn còn ở trong miệng, cuối cùng cu cậu đành nuốt xuống.
Sơ Hạ thấy thế thì thở phào một hơi, cảm thấy vô cùng bội phục Thương Sinh. “Anh thật lợi hại! Thế mà tôi thử bao nhiêu cách rồi mà vẫn không được.”
Tại cậu không nhẫn tâm chứ sao, Thương Sinh nghĩ bụng.
“Được rồi, sau này nên cho nó ăn một ít thức ăn lỏng. Mà cũng đừng có ấp nó quá, nhóc con này khỏe lắm!” Thương Sinh dường như nhéo mông Sơ Đông đến nghiện, thuận tay lại ngắt thêm mấy cái.
Bữa sáng rối loạn cuối cùng cũng kết thúc, Thương Sinh bắt đầu thần thần bí bí vùi đầu vào đám rau quả mà anh tiện tay mang về. Đã quen với mỗi một hành động kỳ quái của anh đều mang đến sự thú vị mới mẻ cho họ nên không chỉ có lũ trẻ mà ngay cả Sơ Hạ cũng rất tò mò với hành động của Thương Sinh.
“Anh đang làm gì thế?”
“Đồ ăn, giúp tôi một tay!”
“Giúp thế nào?”
“Dễ lắm, lát nữa tôi sẽ chỉnh lửa nhỏ lại, cậu cứ quấy thứ này giúp tôi cho đến khi nào nó sền sệt như hồ là được!”
Thương Sinh bỏ quả mận gai và nam việt quất đã rửa sạch vào trong ống trúc để nấu. Những quả anh hái về nhìn rất tươi và mọng nước, nhất định là phải đi vào sâu trong rừng mới hái được.
“Ngay cả trái cây anh hái về nhìn cũng ngon hơn tôi.” Sơ Hạ có hơi không phục, nghĩ bụng không thể để anh ta xem thường nên liều mạng quấy cây đũa trúc trong tay. Nhờ sự cố gắng của Sơ Hạ mà toàn bộ phần thịt trái cây đều được trộn đều, nhìn rất đẹp.
Sau khi trộn chỗ trái cây thành dạng sền sệt như keo, hai người đem thứ hợp chất đó chế vào trong những cái chén bằng trúc rồi dùng một cái lá sạch sẽ đậy lên, phía trên chèn thêm một viên đá, đem đặt ở chỗ râm mát bên dòng suối.
“Đợi mấy giờ nữa khi nào nó đông lại là ăn được rồi.”
“Anh làm thạch trái cây à?”
“Đúng vậy.”
“Oa ~~ đã lâu rồi không được ăn. Sao anh biết nhiều như vậy?”
“Trước kia mẹ tôi hay làm cho tôi ăn. Trong nhà cậu chưa từng làm à?”
Sắc mặt Sơ Hạ lập tức trở nên ảm đạm: “Không.”
Thương Sinh thấy Sơ Hạ dường như không muốn nhắc đến nên không hỏi nhiều nữa.
Mấy ngày sau đó, hai người vẫn sống chung với nhau rất tốt. Thương Sinh mỗi ngày trừ lúc ăn và lúc ngủ ra thì đều chạy đi đâu không rõ. Sơ Hạ rất muốn thăm dò nhưng không có cách nào nên lại lo lắng không biết Thương Sinh có đang âm mưu việc gì không. Bất quá lúc này Sơ Hạ không thể nào tin được Thương Sinh lại có ác ý với họ, bọn họ vừa không có sức chiến đấu lại không có chút năng lực lao động nào, có thể ăn ngon ngủ ấm như bây giờ hoàn toàn là phụ thuộc vào Thương Sinh.
“Cho nên anh không cần thiết phải hãm hại chúng tôi có phải không?” Sơ Hạ vừa tự lẩm bẩm một mình, nhìn tấm bản đồ trong tay. Trên tấm bản đồ có mô tả địa hình vùng phụ cận, những vách núi nguy hiểm cũng như những nơi mà mãnh thú thường lui tới. Khi Thương Sinh giao bản đồ cho Sơ Hạ còn đặc biệt dặn dò là nhất thiết không được đi lên vùng núi phía bắc bởi vì bên đó thỉnh thoảng sẽ có binh lính lui đến, thậm chí còn hay diễn ra vài trận giao tranh quy mô nhỏ.
Tựa hồ như để xác minh lời Thương Sinh nói, vào buổi chiều ở khu vực phụ cận trại tập trung lại xảy ra một đợt không kích khiến cho Sơ Hạ hoảng sợ lôi lũ trẻ chạy về trong động trốn, sau đó tự mình lén chạy đến một nơi có tầm nhìn tốt để quan sát. Từ trên núi, Sơ Hạ có thể thấy mấy chiếc máy bay sau khi ném bom chỗ trại tập trung thì lại bay vòng vèo ở khu vực vùng núi phía bắc.
Sơ Hạ vô cùng lo lắng, bồn chồn mãi cho đến khi Thương Sinh quay về mới tạm an lòng, đương nhiên Sơ Hạ hoàn toàn không ý thức được điều này.
Sơ Hạ kể lại trận oanh tạc buổi chiều cho Thương Sinh nghe, Thương Sinh sau khi xác nhận cả bọn đều an toàn hết thì mới trầm ngâm rồi nói: “Trước mắt thì ngọn núi này có thể coi như là an toàn.” Anh dặn dò Sơ Hạ và lũ trẻ không được chạy loạn, qua mấy ngày nữa sẽ chuyển đến nơi an toàn hơn.
“Chuyển nhà?” Sơ Hạ giật mình hỏi lại.
“Ừ, vị trí này rất dễ bại lộ. Chính vì thế nên lâu nay tôi vẫn luôn tìm kiếm một nơi thích hợp hơn để cho chúng ta ẩn nấp lẫn sống trường kỳ. Rốt cục hôm nay tôi đã phát hiện ra được rồi, cải tạo lại một chút thì có thể dọn đến đó.
Thì ra dạo này anh ấy bận rộn là vì việc này. Sơ Hạ vì lúc trước đã nghi ngờ người ta vô lý thì xấu hổ đến đỏ mặt.
“Tôi cũng cần cậu giúp một tay để dọn dẹp.”
“Đương nhiên, chúng tôi cũng ở mà.” Sơ Hạ cắn môi.
Trời dần về chiều, bầu trời phủ đầy mây trắng, mặt trời dần lặn xuống nhuộm mặt biển thành một màu đỏ kim, tựa như màu hoa tử la lan xinh đẹp, tạo cảm giác rất nhu hòa.
Gương mặt của Sơ Hạ cũng nhuộm một màu hồng, Thương Sinh đi đến bên cạnh, vươn tay vuốt bờ môi đang bặm chặt của Sơ Hạ. Thật mềm mại, mịn màng như trong tưởng tượng của anh, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ẩm ướt ấm áp.
Sơ Hạ không hiểu sao chỉ mới bị người ta chạm vào môi thì mặt lại càng đỏ, bối rối gạt đi bàn tay của Thương Sinh.
Thương Sinh không để ý thu tay lại bên người, hai ngón tay miết vào nhau để hồi tưởng lại cảm giác của nơi mà mình vừa chạm vào. Hai người đứng rất gần nhau, chiều cao vượt trội của Thương Sinh khiến cho Sơ Hạ tràn ngập cảm giác áp bách. Sơ Hạ bối rối cúi đầu, rũ mi mắt. Thương Sinh khẽ mỉm cười, ánh mắt càng thêm không kiêng nể gì mà nhìn ngắm Sơ Hạ.
Sơ Hạ có một hàng lông mi thật dài và cong vút, hơn nữa lại còn rất dày, chẳng khác mấy so với lông mi của phụ nữ sau khi trang điểm. Khoảng thời gian vừa rồi lại được nghỉ ngơi và ăn uống no đủ nên gương mặt lại trở lại trắng nõn hồng nhuận, quả là một mỹ thiếu niên môi hồng răng trắng, khi Sơ Hạ đỏ mặt thì lại càng thêm quyến rũ.
Thương Sinh dùng tay hơi nhấc cằm Sơ Hạ, tựa như thợ săn bức con mồi vào đường cùng, buộc Sơ Hạ phải nhìn thẳng vào mắt mình.
Sơ Hạ muốn tránh ra nhưng không được, bất mãn nhìn anh.
“À…” Thương Sinh nghiền ngẫm rồi nở nụ cười, nói với Sơ Hạ. “Ngày mai tôi muốn xuống núi một chuyến.”
“Di? Vì sao?”
“Dù có lợi dụng tài nguyên trong núi thì vẫn rất có hạn, tôi muốn xuống núi lấy một ít công cụ cần thiết và đồ dùng sinh hoạt, nếu có lương thực thì càng tốt. Trong hầm của trại tập trung ắt hẳn là có đồ dự trữ chứ?”
“Chắc là có, lúc đó tình huống phát sinh quá đột ngột nên hầu như mọi người không kịp lấy gì. Bất quá hôm nay vừa bị không kích, ngày mai anh đi liệu có an toàn không?”
“Em đang lo lắng cho tôi?”
Sơ Hạ tức giận gắt, “Đúng vậy, nếu anh chết thì bọn tôi ăn cái gì?”
“Tuyệt tình như vậy tôi đau lòng lắm đó!” Thương Sinh cười phá lên, dáng vẻ nào có thương tâm như lời anh nói, anh lại bảo tiếp: “Trên mặt đất đã bị phá hủy, số lần không kích sắp tới sẽ không thường xuyên nữa, ngày mai và ngày mốt là thời gian an toàn nhất. Hơn nữa…” Anh nói được một nửa thì ngẩng đầu lên nhìn sắc trời. “Thời tiết ngày mai rất tốt.”
“Sao anh biết?”
“Tôi thông minh mà.”
“Hứ!”
“Khi tôi không ở đây em cố gắng chăm sóc cho lũ trẻ nhé!”
“Cần anh phải nói à?!”
Thương Sinh sờ đủ rồi rốt cuộc cũng thả Sơ Hạ ra, hai người sóng vai cùng nhau quay về sơn động.
“Một chuyến này đi không phải là gần, ngày mai chắc anh phải đi từ sớm?
“Ừ, đau lòng vì tôi không?”
“Anh tưởng bở vừa thôi, tôi chỉ đang nghĩ đến việc ngày mai mình phải làm bữa sáng thôi! Hừ!”
“Ha ha, bạn trẻ Sơ Hạ à, em đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo.”
“Cút!”
Một đường trêu đùa nhau trở về sơn động, cửa động được ánh hoàng hôn phủ lên một lớp ánh sáng màu vàng cam rất ấm áp nhu hòa. Cách đây hai ngày họ đã dùng nhánh cây và dây leo để làm hàng rào, hai người nhìn cửa động rất gần thì nhanh bước chân hơn, cùng lúc đó, ba bé con trong nhà cũng vui vẻ reo mừng ùa ra đón hai người.
———————-
Ru: edit đến đây nhớ ngày xưa pama đi làm về, mình với thằng em lúc đó 1 đứa 6t 1 đứa 2t lao ra đón cũng y hệt như vậy~~~ ôi thời thơ ấu. Cơ mà anh Sinh đúng là cung Bọ Cạp zồi, ai lại ngắt mông thằng cu thế chớ =)))
Mận gai (Blackthorn) này, nhìn giống việt quất xanh ác hen
Đây là nam việt quất (Cranberry)
Còn quả việt quất xanh (Blueberry) nà, nào giờ mình cứ tưởng mận gai với Blueberry là 1 đấy =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.