Cảnh Xuân Tươi Đẹp Trong Lòng Anh
Chương 27: Không chút phòng bị nào với anh
Hội Đường
31/08/2021
Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Giang Phán sửng sốt, duỗi tay muốn cướp lại điện thoại của mình, nhưng hễ tay cô giơ lên cao một chút thì tay Chu Đình Quân cũng nâng lên trên một chút, mặt anh không biểu cảm liếc nhìn cô: "Đừng nhúc nhích."
Giang Phán tự nhận không thẹn với lương tâm, lười biếng rút tay lại, ở trong ngực anh thay đổi tư thế, tựa đầu vào vai anh, rũ mắt nhìn chăm chăm màn hình điện thoại của mình trong tay anh.
Ngón tay Chu Đình Quân gõ nhẹ lên màn hình hai cái, không thèm liếc mắt đã trực tiếp rời khỏi Weibo, sau đó tắt máy khóa màn hình rồi cầm điện thoại cô bất động.
"......"
Giang Phán nhìn vẻ mặt u ám của người đàn ông phản chiếu trên màn hình tối đen, cô im lặng một lát rồi mở miệng giải thích: "Em và Lục Tây Duật chỉ là quan hệ bạn bè đại học bình thường không hơn không kém, những chuyện khác đều không có."
Chu Đình Quân thu mi, môi mỏng khẽ mở, im lặng nghe Giang Phán giải thích, trong mắt hình như có tia sáng nơi sâu thẳm đang mãnh liệt cuồn cuộn dâng lên.
A.
Quan hệ bạn đại học bình thường.
Anh nghĩ đến video lúc tên kia nhìn lén cô lộ ra ánh mắt dịu dàng và yêu thích, cảm xúc này tràn lan đến mức ai cũng có thể nhìn ra.
Hot search này đã có từ buổi chiều, sau khi anh xem qua đã cho Mạnh Húc xử lý, sau khi độ hot giảm xuống bây giờ lại tăng lên nữa.
Lúc chiều sau khi xem xong đã khiến nội tâm anh không còn bình tĩnh được nữa, trong cơn xúc động trực tiếp ngồi phi cơ riêng tới đây tìm cô.
Nhìn thấy cô xong, những cảm xúc âm u tiêu cực trong đáy lòng vẫn không biến mất, anh vẫn muốn giấu cô đi, muốn cô biến mất khỏi tầm mắt của người khác, chỉ có một mình anh mới có thể thấy có thể chạm vào cô.
Tính chiếm hữu gần như không kiềm chế được này tựa như thật lâu trước kia đã có, sau khi cô biến mất, và sau khi anh tìm được cô một lần nữa.
Giang Phán nói xong mà nửa ngày trời cũng không thấy anh lên tiếng, ngay khi cô cho rằng đối phương không muốn bàn lại đề tài này, anh đột nhiên cất giọng, âm thanh nặng nề: "Tại sao phải làm diễn viên?"
Giang Phán ngẩn ra, lông mi run rẩy, do dự trong chốc lát mới thành thật trả lời: "Bởi vì anh đó."
Ý cười trên khóe môi nhạt đến mức nhìn không ra: "Vì sợ anh không tìm ra em, vì muốn cho anh nhìn thấy em, muốn anh tới tìm em, nên khi vừa mới bắt đầu bước vào cái vòng này em rất muốn nổi tiếng, còn bây giờ, có lẽ là vì kiếm tiền nuôi sống bản thân."
Nghe nói Giang Phán xong, Chu Đình Quân cảm giác tim mình xót xa vô cùng, rồi lại như dòng nước ấm chảy qua vô cùng mềm mại ấm áp, dần dần xoa dịu những cảm xúc ích kỷ và bất an nơi đáy lòng.
Anh thấp giọng "Ừ" một tiếng, cánh tay siết chặt ôm cô gái vào lòng, nét mặt dịu dàng, giọng nói khàn khàn: "Anh biết rồi."
Hai tay Giang Phán ôm eo anh, cọ mặt vào ngực anh, cô hít một hơi giống như quyết tâm gì đó, nhẹ nhàng hỏi: "Anh có muốn nghe em giải thích......"
Chu Đình Quân tiện tay bật điện thoại cô lên nhìn đồng hồ, không chút để ý nói: "Nửa tiếng rồi. Đi về ngủ thôi."
Giang Phán: "......"
Được, xem như anh lợi hại.
Cô đứng dậy xuống giường, trước khi ra tới cửa bỗng dưng nghĩ đến chuyện gì, quay đầu lại nhìn anh: "Không có nụ hôn chúc ngủ ngon à?"
Tầm mắt của Chu Đình Quân vốn đang đặt ở TV chuyển sang điện thoại rồi từ từ dời sang người Giang Phán, cô mặc chiếc áo choàng tắm vừa to vừa rộng lại vừa dài, dáng người tinh tế lại không mất đi đường cong mượt mà, làn da trắng nõn như tuyết, đôi môi đỏ tươi, đôi mắt trong veo lại quyến rũ.
Đầu lưỡi chống nơi khóe môi, yết hầu cuộn cuộn, "Có phải em không muốn đi nữa không?"
Giang Phán đã lăn lộn một ngày một đêm, mới ngủ trên xe được một lát, giờ phút này vừa mệt vừa buồn ngủ, thấy bộ dạng này của anh, cuối cùng cũng thức thời vẫy tay: "Thôi thôi, anh Chu, ngủ ngon."
Dứt lời, cô ngáp một cái, lười biếng mở cửa đi về phòng mình.
Sáng hôm sau.
Bị một trận tiếng đập cửa đánh thức, Giang Phán bực bội trùm kín chăn định mặc kệ âm thanh ồn ào này tiếp tục làm con sâu ngủ, nhưng tiếng đập cửa này hình như điên rồi, còn gõ ra tiết tấu nhịp điệu nữa chứ.
Giang Phán xốc chăn lên, nhắm mắt nhíu mày gãi gãi tóc, lúc xuống giường ý thức vẫn còn mông lung, mắt nhắm mắt mở lảo đảo lắc lư đi về phía cửa.
Cô kéo cửa ra, không thèm nhìn ra bên ngoài đã xoay người muốn trở về giường ngủ tiếp, hiếm khi cô mới ngủ ngon như thế, cứ ngủ trước đã có gì nói sau.
Giang Phán xoay người đi chưa được hai bước, cơ thể bỗng nhiên bị người chặn ngang ôm lên, cô vừa hé miệng định la phi lễ thì mùi hương quen thuộc chui vào chóp mũi, cô vội giơ tay vòng lấy cổ anh theo bản năng.
Người cũng đã tỉnh táo hơn, cô chớp mắt ngửa đầu nhìn đường cong bóng bẩy sắc sảo bên sườn mặt của Chu Đình Quân, nuốt nước bọt, vừa dè dặt lại mang theo vài phần chờ mong hỏi: "Có phải anh định ban ngày ban mặt làm chuyện vô liêm sỉ với em không đó?"
Chu Đình Quân tức giận nở nụ cười, giọng nói không chút độ ấm: "Em thật sự không muốn về phải không?"
Giang Phán đối diện với tầm mắt của anh, da đầu có chút tê dại, cười vô tội: "Vậy mới sáng sớm anh ôm em lên làm gì?"
Chu Đình Quân đi vài bước, ném cô lên chiếc giường mềm mại, âm thanh lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lùng đầy sự uy hiếp: "Lần sau xuống giường nhớ phải xỏ dép vào, bằng không cứ chờ anh xử lý em."
Giang Phán trở lại giường có hương vị của chính mình, lười biếng vươn vai, cô lấy kê dưới đầu rồi nhắm mắt lại, thuận miệng trả lời: "Xử em sao? Anh đừng mong em sẽ viết kiểm điểm, chia tay cũng không viết, có chết cũng không viết. Đúng, chính là như vậy."
Chu Đình Quân không tiếp lời mà chỉ rũ mắt nhìn cô.
Cô gái trên giường mặc một chiếc váy ngủ nhăn nhúm thắt lưng trễ, phần da lộ ra bên ngoài trắng nõn, chiếc váy chỉ dài tới đầu gối, đôi chân thẳng tắp tinh tế, ngay bàn cả chân cũng trắng nốt.
Cứ lộ ra như vậy dưới mắt của anh, còn dám nhắm mắt lại không chút đề phòng.
Giọng nói của Chu Đình Quân nhẹ nhàng bay bổng, nghe ra không chút ý tốt: "Sau này em sẽ biết."
Vài giây sau Giang Phán mới kịp phản ứng, lúc mở mắt ra gương mặt hơi ửng hồng.
Sau khi máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố B, Giang Phán và Chu Đình Quân tách nhau ra, cô đeo khẩu trang và kính râm vào nhìn Chu Đình Quân vẫy vẫy tay: "Chiều nay gặp lại."
Giang Phán từ cửa VIP đi ra ngoài, vừa lên xe, An Tinh Nguyệt ở trên xe chờ cô lên liền cho cô một cái ôm thắm thiết: "Chị Phán, em nhớ chị muốn chết luôn vậy đó."
Dừng một chút, Giang Phán xoa xoa mái tóc của cô gái nhỏ rồi nhoẻn miệng cười: "Em làm như hai chúng ta đã mười tám năm không gặp nhau ấy."
An Tinh Nguyệt mím môi, nhẹ giọng nói thầm: "Thì đúng là mười tám năm không gặp mà."
Giang Phán nghe rõ lời cô ấy, nhíu mày, tay vịn lưng ghế ngồi vào bên cạnh, cong môi nhìn An Tinh Nguyệt: "Tiểu Tinh Nguyệt à, không phải em thích chị đấy chứ? Chị là người đã có đối tượng rồi. Trước khi lún sâu vào vũng bùn này, em nên từ bỏ đi."
An Tinh Nguyệt: "......"
Cho tới hôm nay, những công việc khác của Giang Phán cũng đã hoàn thành, trở về nhà, cô và An Tinh Nguyệt cùng nhau thu dọn hành lý cả buổi, cuối cùng hai người lại đi siêu thị một chuyến mua một đống đồ dùng cần thiết hàng ngày.
Ăn cơm trưa xong, Giang Phán cầm kịch bản bắt đầu học thoại.
Cô đã xem kịch bản vài lần, không những quen thuộc với nhân vật của mình mà cả những nhân vật diễn phối hợp với cô cô cũng nhớ nốt, công việc còn lại chính là học thuộc lòng lời thoại.
Học được một lúc, An Tinh Nguyệt đang chơi game bỗng nhiên nhắc nhở: "Chị Phán, không phải lúc sáng chị nói buổi chiều muốn đi đại học B dự thính sao?"
Giang Phán mở to hai mắt, từ trong quyển kịch bản ngẩng đầu lên, mờ mịt hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
An Tinh Nguyệt giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Hai giờ mười."
Giang Phán gật đầu: "Chị trang điểm rồi đi cũng còn kịp."
An Tinh Nguyệt a một tiếng khó hiểu nhìn cô: "Chị Phán, từ đây đến đại học B ít nhất cũng mất hai mươi phút đó."
Giang Phán nhẹ nhàng cười, vẻ mặt chắc chắn: "Không sao cả, đến muộn cũng có người che chở cho chị."
Trang điểm xong, Giang Phán ở tủ quần áo chọn cả buổi trời, cuối cùng thay một chiếc váy lụa mỏng màu trắng, bên ngoài còn khoác một chiếc áo khoác nhỏ màu trắng, sau khi ngắm mình trong gương nửa phút mới hài lòng đi ra.
Giang Phán không có bằng lái, An Tinh Nguyệt ở lại nhà cô chính là vì đưa cô đến đại học B, trên đường đi, An Tinh Nguyệt thường liếc mắt nhìn Giang Phán một cái, lúc gần đến nơi, cuối cùng An Tinh Nguyệt cũng nhịn không được nói ra: "Chị Phán, em thấy chị giống như sắp đi thảm đỏ chứ không phải đi dự thính."
Bộ quần áo lần trước cô mặc bình thường hơn hôm nay nhiều.
Đầu lưỡi Giang Phán chống ở hàm trên, mắt hạnh híp lại, âm thanh trầm thấp nhẹ nhàng: "Chị phải làm cho những người mơ ước bạn trai của chị biết khó mà lui."
Vội vàng chạy tới phòng học của Chu Đình Quân ở dãy nhà khoa học kỹ thuật, còn hai mươi phút nữa là hết tiết đầu tiên, cửa sau mở ra như cũ, Giang Phán nhìn lướt qua hàng ghế cuối cùng một lượt, cuối cùng chọn một chỗ trống bên kia đi tới.
Có thể là do hôm nay ăn mặc quá nổi bật, cô có thể cảm giác được những nam sinh ở phía sau hay thậm chí ở giữa đều quay đầu qua bên này nhìn mình, cô nhanh bước đi đến vị trí ngồi, ai ngờ chưa nóng đít thì người đàn ông trên bục giảng phía trước đang nhìn PPT giảng bài đột nhiên nhìn lại đây.
Chu Đình Quân giơ tay nhéo nhéo giữa mày, trong lòng thở dài, thật sự không nên để cô tới đây, anh trầm giọng mở miệng: "Tất cả nhìn lên bảng."
Khóe môi Giang Phán từ từ gợi lên một nụ cười hấp dẫn, cô nhìn thẳng vào Chu Đình Quân, trong ánh mắt sáng ngời như đang muốn nói, em không nhìn lên bảng đấy.
Chu Đình Quân dừng một chút thì không để ý đến cô nữa, chỉ đẩy nhanh tiến độ giảng bài.
Thấy người đàn ông nhìn đi chỗ khác, Giang Phán thở dài một hơi, ủ rủ lấy kịch bản ra tiếp tục học thoại.
Mới học được vài câu điện thoại của cô đã rung lên.
Cô mở ra, là tin nhắn WeChat của Lâm Huyên: [Tiên nữ Phán, sao rồi?]
Giang Phán lập tức hiểu đối phương muốn hỏi chuyện gì, tiện tay gõ mấy chữ: [Chủ nhiệm lớp đồng ý cân nhắc.]
Có lẽ Lâm Huyên quá kích động nên gửi liên tiếp hai tin: [Cho nên cậu thật sự thịt được rồi?]
[Phán tiên nữ, nói cho chị em biết, đêm xuân đến thế nào vậy hả?]
Giang Phán: "......"
Cô nghiến răng trả lời: [Đêm xuân cái đầu cậu, không có.]
Lâm Huyên thao thao bất tuyệt an ủi cô một phen mới thần bí bảo cô chờ một lát.
Giang Phán nhăn mày, không biết cô nàng lại muốn làm ra chuyện xấu gì, đặt điện thoại xuống.
Cô đang định cầm kịch bản lên, nam sinh bên cạnh bỗng nhiên đưa một tờ giấy qua, nhỏ giọng nói với cô: "Bạn học, có thể cho mình xin số điện thoại được không? Chúng ta thêm WeChat hay gì đó cũng được?"
Vẻ mặt Giang Phán khó xử, cô nhét điện thoại lại vào túi rồi chớp mắt nhìn cậu ta, cong môi nói: "Thật ngại quá, tôi không xài điện thoại."
Cậu nam sinh cũng là một người thức thời, biết nữ thần sẽ không tùy tiện cho phương thức liên lạc liền cười ngượng ngùng, cầm tờ giấy kia tiếp tục viết câu hỏi mà thầy Chu vừa giao.
Giang Phán nhướng mày, điện thoại trong túi lại rung lên, cô lấy ra mở xem, cô nàng Lâm Huyên không biết trong đầu đang nghĩ gì kia lại gửi vài bức hình quần áo và đồ chơi người lớn khó coi, dưới mỗi bức đều còn đính kèm địa chỉ trang web.
Giang Phán cảm giác được máu nóng toàn thân đang dồn lên trên, hai tai lập tức đỏ bừng, vội rời khỏi WeChat, vừa định tắt điện thoại thì bàn học đã bị người gõ vài cái.
Tim vẫn còn đập loạn, cô không hề báo trước đối diện với đôi mắt âm u của người đàn ông.
Chu Đình Quân lạnh lùng nhìn cô vài giây rồi đột nhiên cong môi, cười như không cười mà nói: "Đi trễ, nói chuyện, dùng điện thoại trong giờ học?"
"Về đi, em không cần học lớp này nữa."
(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ
Editor: Thịt sườn nướng
Giang Phán sửng sốt, duỗi tay muốn cướp lại điện thoại của mình, nhưng hễ tay cô giơ lên cao một chút thì tay Chu Đình Quân cũng nâng lên trên một chút, mặt anh không biểu cảm liếc nhìn cô: "Đừng nhúc nhích."
Giang Phán tự nhận không thẹn với lương tâm, lười biếng rút tay lại, ở trong ngực anh thay đổi tư thế, tựa đầu vào vai anh, rũ mắt nhìn chăm chăm màn hình điện thoại của mình trong tay anh.
Ngón tay Chu Đình Quân gõ nhẹ lên màn hình hai cái, không thèm liếc mắt đã trực tiếp rời khỏi Weibo, sau đó tắt máy khóa màn hình rồi cầm điện thoại cô bất động.
"......"
Giang Phán nhìn vẻ mặt u ám của người đàn ông phản chiếu trên màn hình tối đen, cô im lặng một lát rồi mở miệng giải thích: "Em và Lục Tây Duật chỉ là quan hệ bạn bè đại học bình thường không hơn không kém, những chuyện khác đều không có."
Chu Đình Quân thu mi, môi mỏng khẽ mở, im lặng nghe Giang Phán giải thích, trong mắt hình như có tia sáng nơi sâu thẳm đang mãnh liệt cuồn cuộn dâng lên.
A.
Quan hệ bạn đại học bình thường.
Anh nghĩ đến video lúc tên kia nhìn lén cô lộ ra ánh mắt dịu dàng và yêu thích, cảm xúc này tràn lan đến mức ai cũng có thể nhìn ra.
Hot search này đã có từ buổi chiều, sau khi anh xem qua đã cho Mạnh Húc xử lý, sau khi độ hot giảm xuống bây giờ lại tăng lên nữa.
Lúc chiều sau khi xem xong đã khiến nội tâm anh không còn bình tĩnh được nữa, trong cơn xúc động trực tiếp ngồi phi cơ riêng tới đây tìm cô.
Nhìn thấy cô xong, những cảm xúc âm u tiêu cực trong đáy lòng vẫn không biến mất, anh vẫn muốn giấu cô đi, muốn cô biến mất khỏi tầm mắt của người khác, chỉ có một mình anh mới có thể thấy có thể chạm vào cô.
Tính chiếm hữu gần như không kiềm chế được này tựa như thật lâu trước kia đã có, sau khi cô biến mất, và sau khi anh tìm được cô một lần nữa.
Giang Phán nói xong mà nửa ngày trời cũng không thấy anh lên tiếng, ngay khi cô cho rằng đối phương không muốn bàn lại đề tài này, anh đột nhiên cất giọng, âm thanh nặng nề: "Tại sao phải làm diễn viên?"
Giang Phán ngẩn ra, lông mi run rẩy, do dự trong chốc lát mới thành thật trả lời: "Bởi vì anh đó."
Ý cười trên khóe môi nhạt đến mức nhìn không ra: "Vì sợ anh không tìm ra em, vì muốn cho anh nhìn thấy em, muốn anh tới tìm em, nên khi vừa mới bắt đầu bước vào cái vòng này em rất muốn nổi tiếng, còn bây giờ, có lẽ là vì kiếm tiền nuôi sống bản thân."
Nghe nói Giang Phán xong, Chu Đình Quân cảm giác tim mình xót xa vô cùng, rồi lại như dòng nước ấm chảy qua vô cùng mềm mại ấm áp, dần dần xoa dịu những cảm xúc ích kỷ và bất an nơi đáy lòng.
Anh thấp giọng "Ừ" một tiếng, cánh tay siết chặt ôm cô gái vào lòng, nét mặt dịu dàng, giọng nói khàn khàn: "Anh biết rồi."
Hai tay Giang Phán ôm eo anh, cọ mặt vào ngực anh, cô hít một hơi giống như quyết tâm gì đó, nhẹ nhàng hỏi: "Anh có muốn nghe em giải thích......"
Chu Đình Quân tiện tay bật điện thoại cô lên nhìn đồng hồ, không chút để ý nói: "Nửa tiếng rồi. Đi về ngủ thôi."
Giang Phán: "......"
Được, xem như anh lợi hại.
Cô đứng dậy xuống giường, trước khi ra tới cửa bỗng dưng nghĩ đến chuyện gì, quay đầu lại nhìn anh: "Không có nụ hôn chúc ngủ ngon à?"
Tầm mắt của Chu Đình Quân vốn đang đặt ở TV chuyển sang điện thoại rồi từ từ dời sang người Giang Phán, cô mặc chiếc áo choàng tắm vừa to vừa rộng lại vừa dài, dáng người tinh tế lại không mất đi đường cong mượt mà, làn da trắng nõn như tuyết, đôi môi đỏ tươi, đôi mắt trong veo lại quyến rũ.
Đầu lưỡi chống nơi khóe môi, yết hầu cuộn cuộn, "Có phải em không muốn đi nữa không?"
Giang Phán đã lăn lộn một ngày một đêm, mới ngủ trên xe được một lát, giờ phút này vừa mệt vừa buồn ngủ, thấy bộ dạng này của anh, cuối cùng cũng thức thời vẫy tay: "Thôi thôi, anh Chu, ngủ ngon."
Dứt lời, cô ngáp một cái, lười biếng mở cửa đi về phòng mình.
Sáng hôm sau.
Bị một trận tiếng đập cửa đánh thức, Giang Phán bực bội trùm kín chăn định mặc kệ âm thanh ồn ào này tiếp tục làm con sâu ngủ, nhưng tiếng đập cửa này hình như điên rồi, còn gõ ra tiết tấu nhịp điệu nữa chứ.
Giang Phán xốc chăn lên, nhắm mắt nhíu mày gãi gãi tóc, lúc xuống giường ý thức vẫn còn mông lung, mắt nhắm mắt mở lảo đảo lắc lư đi về phía cửa.
Cô kéo cửa ra, không thèm nhìn ra bên ngoài đã xoay người muốn trở về giường ngủ tiếp, hiếm khi cô mới ngủ ngon như thế, cứ ngủ trước đã có gì nói sau.
Giang Phán xoay người đi chưa được hai bước, cơ thể bỗng nhiên bị người chặn ngang ôm lên, cô vừa hé miệng định la phi lễ thì mùi hương quen thuộc chui vào chóp mũi, cô vội giơ tay vòng lấy cổ anh theo bản năng.
Người cũng đã tỉnh táo hơn, cô chớp mắt ngửa đầu nhìn đường cong bóng bẩy sắc sảo bên sườn mặt của Chu Đình Quân, nuốt nước bọt, vừa dè dặt lại mang theo vài phần chờ mong hỏi: "Có phải anh định ban ngày ban mặt làm chuyện vô liêm sỉ với em không đó?"
Chu Đình Quân tức giận nở nụ cười, giọng nói không chút độ ấm: "Em thật sự không muốn về phải không?"
Giang Phán đối diện với tầm mắt của anh, da đầu có chút tê dại, cười vô tội: "Vậy mới sáng sớm anh ôm em lên làm gì?"
Chu Đình Quân đi vài bước, ném cô lên chiếc giường mềm mại, âm thanh lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lùng đầy sự uy hiếp: "Lần sau xuống giường nhớ phải xỏ dép vào, bằng không cứ chờ anh xử lý em."
Giang Phán trở lại giường có hương vị của chính mình, lười biếng vươn vai, cô lấy kê dưới đầu rồi nhắm mắt lại, thuận miệng trả lời: "Xử em sao? Anh đừng mong em sẽ viết kiểm điểm, chia tay cũng không viết, có chết cũng không viết. Đúng, chính là như vậy."
Chu Đình Quân không tiếp lời mà chỉ rũ mắt nhìn cô.
Cô gái trên giường mặc một chiếc váy ngủ nhăn nhúm thắt lưng trễ, phần da lộ ra bên ngoài trắng nõn, chiếc váy chỉ dài tới đầu gối, đôi chân thẳng tắp tinh tế, ngay bàn cả chân cũng trắng nốt.
Cứ lộ ra như vậy dưới mắt của anh, còn dám nhắm mắt lại không chút đề phòng.
Giọng nói của Chu Đình Quân nhẹ nhàng bay bổng, nghe ra không chút ý tốt: "Sau này em sẽ biết."
Vài giây sau Giang Phán mới kịp phản ứng, lúc mở mắt ra gương mặt hơi ửng hồng.
Sau khi máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố B, Giang Phán và Chu Đình Quân tách nhau ra, cô đeo khẩu trang và kính râm vào nhìn Chu Đình Quân vẫy vẫy tay: "Chiều nay gặp lại."
Giang Phán từ cửa VIP đi ra ngoài, vừa lên xe, An Tinh Nguyệt ở trên xe chờ cô lên liền cho cô một cái ôm thắm thiết: "Chị Phán, em nhớ chị muốn chết luôn vậy đó."
Dừng một chút, Giang Phán xoa xoa mái tóc của cô gái nhỏ rồi nhoẻn miệng cười: "Em làm như hai chúng ta đã mười tám năm không gặp nhau ấy."
An Tinh Nguyệt mím môi, nhẹ giọng nói thầm: "Thì đúng là mười tám năm không gặp mà."
Giang Phán nghe rõ lời cô ấy, nhíu mày, tay vịn lưng ghế ngồi vào bên cạnh, cong môi nhìn An Tinh Nguyệt: "Tiểu Tinh Nguyệt à, không phải em thích chị đấy chứ? Chị là người đã có đối tượng rồi. Trước khi lún sâu vào vũng bùn này, em nên từ bỏ đi."
An Tinh Nguyệt: "......"
Cho tới hôm nay, những công việc khác của Giang Phán cũng đã hoàn thành, trở về nhà, cô và An Tinh Nguyệt cùng nhau thu dọn hành lý cả buổi, cuối cùng hai người lại đi siêu thị một chuyến mua một đống đồ dùng cần thiết hàng ngày.
Ăn cơm trưa xong, Giang Phán cầm kịch bản bắt đầu học thoại.
Cô đã xem kịch bản vài lần, không những quen thuộc với nhân vật của mình mà cả những nhân vật diễn phối hợp với cô cô cũng nhớ nốt, công việc còn lại chính là học thuộc lòng lời thoại.
Học được một lúc, An Tinh Nguyệt đang chơi game bỗng nhiên nhắc nhở: "Chị Phán, không phải lúc sáng chị nói buổi chiều muốn đi đại học B dự thính sao?"
Giang Phán mở to hai mắt, từ trong quyển kịch bản ngẩng đầu lên, mờ mịt hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
An Tinh Nguyệt giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Hai giờ mười."
Giang Phán gật đầu: "Chị trang điểm rồi đi cũng còn kịp."
An Tinh Nguyệt a một tiếng khó hiểu nhìn cô: "Chị Phán, từ đây đến đại học B ít nhất cũng mất hai mươi phút đó."
Giang Phán nhẹ nhàng cười, vẻ mặt chắc chắn: "Không sao cả, đến muộn cũng có người che chở cho chị."
Trang điểm xong, Giang Phán ở tủ quần áo chọn cả buổi trời, cuối cùng thay một chiếc váy lụa mỏng màu trắng, bên ngoài còn khoác một chiếc áo khoác nhỏ màu trắng, sau khi ngắm mình trong gương nửa phút mới hài lòng đi ra.
Giang Phán không có bằng lái, An Tinh Nguyệt ở lại nhà cô chính là vì đưa cô đến đại học B, trên đường đi, An Tinh Nguyệt thường liếc mắt nhìn Giang Phán một cái, lúc gần đến nơi, cuối cùng An Tinh Nguyệt cũng nhịn không được nói ra: "Chị Phán, em thấy chị giống như sắp đi thảm đỏ chứ không phải đi dự thính."
Bộ quần áo lần trước cô mặc bình thường hơn hôm nay nhiều.
Đầu lưỡi Giang Phán chống ở hàm trên, mắt hạnh híp lại, âm thanh trầm thấp nhẹ nhàng: "Chị phải làm cho những người mơ ước bạn trai của chị biết khó mà lui."
Vội vàng chạy tới phòng học của Chu Đình Quân ở dãy nhà khoa học kỹ thuật, còn hai mươi phút nữa là hết tiết đầu tiên, cửa sau mở ra như cũ, Giang Phán nhìn lướt qua hàng ghế cuối cùng một lượt, cuối cùng chọn một chỗ trống bên kia đi tới.
Có thể là do hôm nay ăn mặc quá nổi bật, cô có thể cảm giác được những nam sinh ở phía sau hay thậm chí ở giữa đều quay đầu qua bên này nhìn mình, cô nhanh bước đi đến vị trí ngồi, ai ngờ chưa nóng đít thì người đàn ông trên bục giảng phía trước đang nhìn PPT giảng bài đột nhiên nhìn lại đây.
Chu Đình Quân giơ tay nhéo nhéo giữa mày, trong lòng thở dài, thật sự không nên để cô tới đây, anh trầm giọng mở miệng: "Tất cả nhìn lên bảng."
Khóe môi Giang Phán từ từ gợi lên một nụ cười hấp dẫn, cô nhìn thẳng vào Chu Đình Quân, trong ánh mắt sáng ngời như đang muốn nói, em không nhìn lên bảng đấy.
Chu Đình Quân dừng một chút thì không để ý đến cô nữa, chỉ đẩy nhanh tiến độ giảng bài.
Thấy người đàn ông nhìn đi chỗ khác, Giang Phán thở dài một hơi, ủ rủ lấy kịch bản ra tiếp tục học thoại.
Mới học được vài câu điện thoại của cô đã rung lên.
Cô mở ra, là tin nhắn WeChat của Lâm Huyên: [Tiên nữ Phán, sao rồi?]
Giang Phán lập tức hiểu đối phương muốn hỏi chuyện gì, tiện tay gõ mấy chữ: [Chủ nhiệm lớp đồng ý cân nhắc.]
Có lẽ Lâm Huyên quá kích động nên gửi liên tiếp hai tin: [Cho nên cậu thật sự thịt được rồi?]
[Phán tiên nữ, nói cho chị em biết, đêm xuân đến thế nào vậy hả?]
Giang Phán: "......"
Cô nghiến răng trả lời: [Đêm xuân cái đầu cậu, không có.]
Lâm Huyên thao thao bất tuyệt an ủi cô một phen mới thần bí bảo cô chờ một lát.
Giang Phán nhăn mày, không biết cô nàng lại muốn làm ra chuyện xấu gì, đặt điện thoại xuống.
Cô đang định cầm kịch bản lên, nam sinh bên cạnh bỗng nhiên đưa một tờ giấy qua, nhỏ giọng nói với cô: "Bạn học, có thể cho mình xin số điện thoại được không? Chúng ta thêm WeChat hay gì đó cũng được?"
Vẻ mặt Giang Phán khó xử, cô nhét điện thoại lại vào túi rồi chớp mắt nhìn cậu ta, cong môi nói: "Thật ngại quá, tôi không xài điện thoại."
Cậu nam sinh cũng là một người thức thời, biết nữ thần sẽ không tùy tiện cho phương thức liên lạc liền cười ngượng ngùng, cầm tờ giấy kia tiếp tục viết câu hỏi mà thầy Chu vừa giao.
Giang Phán nhướng mày, điện thoại trong túi lại rung lên, cô lấy ra mở xem, cô nàng Lâm Huyên không biết trong đầu đang nghĩ gì kia lại gửi vài bức hình quần áo và đồ chơi người lớn khó coi, dưới mỗi bức đều còn đính kèm địa chỉ trang web.
Giang Phán cảm giác được máu nóng toàn thân đang dồn lên trên, hai tai lập tức đỏ bừng, vội rời khỏi WeChat, vừa định tắt điện thoại thì bàn học đã bị người gõ vài cái.
Tim vẫn còn đập loạn, cô không hề báo trước đối diện với đôi mắt âm u của người đàn ông.
Chu Đình Quân lạnh lùng nhìn cô vài giây rồi đột nhiên cong môi, cười như không cười mà nói: "Đi trễ, nói chuyện, dùng điện thoại trong giờ học?"
"Về đi, em không cần học lớp này nữa."
(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.