Chương 53: Có ai đó nhẹ nhàng gõ cửa sổ bên cạnh nàng
Tiếu Giai Nhân
22/11/2023
Ngu Ninh Sơ thắng Tống Trì ba ngày liên tiếp và càng ngày càng khó thắng.
Điều này làm cho nàng bắt đầu lo lắng khi nàng thua Tống Trì sẽ đưa ra những yêu cầu quá phận. Cùng lúc đó, Ngu Ninh Sơ cũng có một loại hưng phấn khi gặp kỳ phùng địch thủ làm cho những ngày buồn tẻ trên thuyền của nàng trở nên thú vị hơn.
Kỳ nghệ của Tống Trì càng ngày càng tốt, mỗi lần thắng hắn Ngu Ninh Sơ đều cảm thấy rất sung sướng.
Sáng hôm đó, sau khi rửa mặt và dùng qua điểm tâm thì Ngu Ninh Sơ lại đến tiểu sảnh chơi cờ với Tống Trì. Hạnh Hoa ở lại thu dọn phòng xong thì đi ra đứng bên cạnh nàng xem hai người đánh cờ.
Nếu đổi lại là Ôn ma ma hoặc Vi Vũ thì họ sẽ cảm thấy chuyện hai người ngày ngày ngồi đánh cờ với nhau sẽ rất bất thường nhưng Hạnh Hoa lại không cảm thấy như vậy. Ở Dương Châu, nàng chưa từng học qua bất kỳ quy tắc khắt khe nào cho nên đến bây giờ nàng vẫn chưa phát hiện Tống Trì đối xử rất đặc biệt với Ngu Ninh Sơ.
Ván cờ này kéo dài nửa canh giờ vẫn không phân ra thắng bại.
Giữa mùa hè khí trời càng ngày càng nóng bức khó chịu, trán Ngu Ninh Sơ cũng đã lấm tấm mồ hôi.
Hạnh Hoa cầm quạt nhẹ nhàng quạt cho nàng. Tống Trì ngước mắt lên chỉ thấy hai má Ngu Ninh Sơ ửng hồng, tóc mai trên trán nhẹ nhàng bay lên theo gió còn đôi mắt trong trẻo thì nhìn chằm chằm bàn cờ.
Ánh mắt Tống Trì một lần nữa lại rơi vào bàn cờ.
Trong lòng Ngu Ninh Sơ hơi hoảng, ngón tay mảnh khảnh cầm chặt quân cờ trắng lại không tìm được bất kỳ đường xoay chuyển nào.
Lúc này, Tống Trì quay sang nói với Hạnh Hoa: “Ngươi đi cắt một quả dưa mang đến đây rồi đưa quạt của ngươi cho ta.”
Hạnh Hoa nhìn thôi cũng đã thấy mệt mỏi nên các chủ tử muốn ăn chút dưa giải khát cũng là chuyện bình thường. Sau khi nghe Tống Trì nói xong, nàng liền đem quạt trong tay giao cho Tống Trì rồi đi qua đầu kia của thuyền cắt dưa.
Tống Trì nhận lấy quạt nhưng không quạt cho hắn mà quạt cho Ngu Ninh Sơ. Hắn bình thản nhìn Ngu Ninh Sơ đang cau mày suy nghĩ đối sách.
Ngu Ninh Sơ nghĩ mãi không ra nên dứt khoát nhận thua. Tâm tình nàng không tốt, trên mặt không có chút ý cười, môi anh đào mím chặt.
Tống Trì nhìn bộ dáng ảo não của nàng cười nói: “Huynh đã thua biểu muội ba ngày liên tiếp rồi mà huynh thấy cũng bình thường mà. Sao biểu muội mới thua một lần mà đã như thế rồi, xem ra biểu muội cần phải luyện thêm tâm cảnh nữa mới được.”
Ngu Ninh Sơ không nhìn hắn, rũ mắt hỏi: “Huynh muốn ta làm cái gì?”
Tống Trì cũng không vội vàng đưa ra yêu cầu, chỉ cười nói với nàng: “Bây giờ muội có hối hận ba ngày trước không đưa ra yêu cầu gì với huynh không?”
Ngu Ninh Sơ không hối hận. Nàng chỉ có một yêu cầu duy nhất đó là hắn đừng có dây dưa với nàng nữa nhưng chắc chắn Tống Trì sẽ không đồng ý.
Thừa dịp Hạnh Hoa còn chưa trở về, Tống Trì chậm rãi nói: “Dương Châu nhiều muỗi lắm, muội làm cho huynh một túi hương để đuổi côn trùng đi. Biểu muội yên tâm, huynh sẽ không để người khác biết đó là đồ muội làm đâu.”
Ngu Ninh Sơ thở phào nhẹ nhõm. Nếu so sánh với những yêu cầu vô lý trong tưởng tượng của nàng thì việc làm túi hương đơn giản hơn nhiều. Nàng chỉ cần dùng một vài đường khâu đơn giản để làm một cái túi hương, cho dù túi hương đó có rơi vào tay biểu tỷ hoặc cữu mẫu thì cũng sẽ không có ai nhận ra đó là do nàng làm.
“Sáng mai muội sẽ đưa cho huynh.” Ngu Ninh Sơ đáp.
Tống Trì: “Muội cứ từ từ mà làm, không cần phải làm gấp như vậy đâu.”
Ngu Ninh Sơ lại không muốn nợ nần gì hắn. Trở về phòng, Ngu Ninh Sơ ngồi nghỉ ngơi một lát thấy không có chuyện gì để làm nên nàng lấy đồ ra bắt đầu làm túi hương. Cữu mẫu sợ nàng ở trên thuyền buồn chán nên bà đã chuẩn bị sẵn kim chỉ và một ít vải tơ tằm cho nàng giải khuây. Ngu Ninh Sơ chọn ra một miếng vải tơ tằm màu xám bạc không có bất kỳ hoa văn nào, nàng cũng không thêu bất kỳ hoa văn nào lên mà chỉ làm một cái túi hương đơn giản nhất.
Nàng nhân lúc Hạnh Hoa còn ở bên ngoài thì khâu nhanh cái túi, sau khi làm xong thì nàng đem giấu nó đi. Như vậy thì ngay cả Hạnh Hoa cũng không biết sự tồn tại của túi hương này.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Hạnh Hoa còn ở bên trong thu dọn phòng thì Ngu Ninh Sơ đem cái túi đặt lên bàn trước mặt Tống Trì.
Tống Trì hết nhìn túi hương rồi lại nhìn nàng.
Ngu Ninh Sơ quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tống Trì cầm túi hương lên, lật qua lật lại xem rồi nhìn nàng cười nói: “Biểu muội thật là dụng tâm. Túi hương này thật đúng là một túi hương vô cùng bình thường, cho dù là ai cũng không muốn nhìn nó thêm lần thứ hai, sẽ không làm người khác chú ý.”
Từng câu châm chọc của hắn làm Ngu Ninh Sơ hơi thẹn, nàng trừng mắt nhìn hắn nói: “Nếu Quận vương đã ghét bỏ nó như vậy thì trả lại cho ta là được.”
Tống Trì thấp giọng nói: “Làm sao huynh có thể ghét bỏ nó được chứ. Huynh sẽ lấy cái này dùng tạm trước, chờ khi nào biểu muội thay đổi tâm ý thì huynh sẽ dùng cái này đổi lại cái mới chỗ biểu muội sau cũng được.”
Nói xong, hắn đem túi hương thu lại, đặt vào trong ngực áo.
Mùa hè quần áo mỏng manh, lúc hắn kéo cổ áo Ngu Ninh Sơ không cẩn thận liếc thấy một mảnh lồng ngực trắng nõn nhưng rắn chắc của hắn. Tuy rằng, nàng đã nhanh chóng cúi đầu nhưng không cách nào che dấu khuôn mặt đang dần ửng hồng.
Tống Trì thấy vậy liền cảm thấy nửa tháng ngồi thuyền tiếp theo cũng không còn nhàm chán nữa.
“Chúng ta chơi cờ đi. Nếu hôm nay huynh có thể thắng thì huynh sẽ suy nghĩ xem đưa ra yêu cầu gì mà biểu muội không thể làm qua loa như vậy nữa.” Tống Trì cầm quân cờ nói.
Ngu Ninh Sơ vừa nghe hắn nói liền nhanh chóng vứt bỏ tạp niệm, chuyên tâm đánh cờ với hắn.
May mắn thay, hôm nay nàng lại thắng hiểm.
“Hôm nay, biểu muội cũng không cần huynh làm cái gì hết sao?” Tống Trì rất vui vẻ hỏi.
Ngu Ninh Sơ nhìn thấy ánh mắt mong đợi nàng mau rời đi của hắn liền cảm thấy nếu nàng rời đi như trước thì sẽ như ý của hắn. Hơn nữa, làm gì có chuyện nàng thua thì phải hì hục làm túi hương cho hắn, còn Tống Trì thua lại không cần phải làm gì được chứ.
Ngu Ninh Sơ nhìn trái nhìn phải rồi đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng. Nàng xoay mặt qua nhìn Tống Trì nói: “Muội thấy cả khoang thuyển này đều bẩn, huynh lau sạch nó đi. Nhưng huynh không được kêu người trợ giúp.”
Tống Trì biến sắc, ánh mắt nhìn nàng cũng lạnh xuống: “Biểu muội đây là cố ý làm nhục ta sao? Được thôi. Nhưng nếu lần sau ta thắng thì biểu muội đừng trách ta quá phận đấy.”
Lúc này, thần sắc hắn âm trầm như một Cẩm Y Vệ thực thụ mà không phải là công tử dịu dàng, hay dùng ngôn từ đùa giỡn nàng như trước nữa.
Ngu Ninh Sơ lập tức hoảng sợ, không dám nhìn hắn, ngữ khí cũng mềm xuống: “Muội chỉ nói đùa thôi, biểu ca không cần xem là thật. Huynh…”
Tống Trì ngắt lời nàng: “Biểu muội không cần nói nữa. Ta đã đánh cược thì sẽ chấp nhận chịu phạt.”
Dứt lời, hắn xắn hai tay áo lên rồi đi ra ngoài lấy nước.
Ngu Ninh Sơ đứng đó luống cuống tay chân, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn xách thùng nước và một miếng giẻ lau đi vào ngồi xổm trên mặt thuyền bắt đầu lau chùi.
“Quận vương, sao ngài lại làm thế ạ? Ngài mau đứng lên đi, để đó nô tỳ làm là được ạ. ” Hạnh Hoa thấy vậy vội vàng bước lên muốn lấy lại giẻ lau trên tay của Tống Trì.
Tống Trì cúi đầu nên không ai cũng không thấy rõ thần sắc của hắn, mọi người chỉ nghe tiếng nói thản nhiên của hắn: “Không cần. Ta đánh cược thua cô nương nhà ngươi nên phải nhận phạt.”
Ngu Ninh Sơ nhìn bóng lưng hắn ngồi lau tới lau lui liền không còn cảm giác đắc ý khi đưa ra yêu cầu lúc trước mà chỉ thấy trong lòng thấp thỏm không yên. Không biết ngày mai nếu nàng thua thì Tống Trì muốn phạt nàng thế nào nữa.
Ngu Ninh Sơ bối rối đi ra ngoài khoang thuyền, đứng ở một bên lan can nhìn về dòng nước dưới sông.
Tiếng giẻ lau ma sát với sàn từ bên trong truyền ra bên ngoài, Ngu Ninh Sơ nghiêng đầu nhìn liền thấy Tống Trì đang lau về phía này. Trong lòng hắn khẳng định không thoải mái cho nên lúc lau sàn mới dùng sức nhiều như vậy. Chắc hắn đem ván gỗ kia thành nàng rồi ra sức kỳ cọ, chỉ sợ hắn chỉ muốn lột một lớp da nàng cho hả giận.
Thừa dịp hắn lau đến bên chân nàng, Ngu Ninh Sơ vội vàng vòng qua bên kia trở về khoang thuyền.
Buổi tối, Ngu Ninh Sơ lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được. Nàng vô cùng hối hận vì hành vi xúc động của mình lúc ấy. Nàng biết Tống Trì không phải là quân tử nhưng lại bị vẻ ngoài vô hại của hắn lừa gạt.
Hôm qua ngủ muộn nên sáng hôm sau Ngu Ninh Sơ tỉnh dậy cũng trễ. Chờ đến lúc Ngu Ninh Sơ mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao.
“Sao em không gọi ta dậy?” Ngu Ninh Sơ ngồi dậy hỏi Hạnh Hoa.
Hạnh Hoa: “Chúng ta ở trên thuyền lại không có việc gì, nô tỳ thấy cô nương ngủ ngon nên không gọi cô nương dậy. À, đúng rồi. Quận vương rất lo lắng cô nương bị bệnh nên cách một khoảng thời gian lại kêu nô tỳ sờ trán của cô nương. Nhìn bộ dạng lo lắng của ngài ấy, nếu nô tỳ không biết chắc sẽ tưởng rằng ngài ấy là ca ca ruột của cô nương đấy.”
Cho dù, nàng đơn thuần hơn nữa thì đến hôm nay nàng cũng nhìn ra Quận Vương hình như rất thích cô nương nhà nàng.
Hạnh Hoa cảm thấy rất cao hứng, cô nương xinh đẹp như vậy nên gả cho người tuấn tú như Quận Vương.
Nhắc tới Tống Trì, Ngu Ninh Sơ lại bắt đầu phiền lòng nên nàng không nghe ra lời trêu chọc trong lời nói của Hạnh Hoa.
Ngồi trong khoang thuyền có chút buồn bực, Hạnh Hoa chải đầu xong cho Ngu Ninh Sơ thì đi ra kéo rèm trúc hai bên lên cho thông gió.
Trên mặt sông gió thổi lồng lộng. Bởi vì ở trên thuyền đã lâu nên Ngu Ninh Sơ đã không còn ngửi thấy mùi tanh mà chỉ cảm thấy mát mẻ thoải mái.
“Sáng nay, nô tỳ có nấu cháo cá do Quận Vương cho người bắt từ dưới sông lên, cá rất là tươi.” Hạnh Hoa bưng điểm tâm tới, ngoại trừ cháo còn có một đĩa dưa hấu mà hai ngày trước khi thuyền dừng chân trên bờ Tống Trì đã cho người đi mua. Dưa hấu đỏ hồng, mang theo hương vị ngọt ngào tươi mát.
Ngu Ninh Sơ ăn vô cùng sảng khoái.
Ăn xong, nàng đi ra khỏi khoang thuyền liền thấy Tống Trì mặc một cái áo choàng mùa hè màu xanh nhạt đang ngồi ở một bên bàn cờ. Lúc này, hắn lại khôi phục bộ dáng bộ dáng tuấn mỹ ôn nhuận kia.
“Biểu muội tỉnh rồi sao? Huynh còn tưởng muội không dám chơi cờ với ta nên trốn.” Tống Trì nhìn nàng từ trên xuống dưới rồi cười nói.
Ngày hôm qua, Ngu Ninh Sơ bị hắn dọa nên trong lòng vẫn sợ hắn, nàng không dám mở miệng nói chuyện mà chỉ cúi đầu ngồi xuống bắt đầu chơi cờ.
Đáng tiếc, tâm tình nàng không yên, càng muốn thắng thì càng dễ mắc sai lầm.
Hôm nay, hai người chơi cờ chưa đến hai khắc đồng hồ đã phân thắng bại.
Nàng cúi đầu nhìn sàn dưới chân, sàn nhà được Tống Trì lau chùi sạch sẽ trông như mới.
“Đêm nay là đêm mười lăm. Buổi chiều, biểu muội tranh thủ nghỉ ngơi thật tốt rồi canh hai đêm nay muội ra ngoài ngắm trăng với huynh được không?”
Phía đối diện truyền đến tiếng thì thầm của hắn làm lông mày Ngu Ninh bất giác nhíu lại: “Huynh đã từng nói qua sẽ không yêu cầu ta làm chuyện gì vượt quá tình cảm biểu huynh muội.”
Tống Trì: “Biểu huynh muội thì không thể cùng nhau ngắm trăng sao? Nhưng muội yên tâm, thuyền của chúng ta đang đi ở phía sau nên ngoại trừ A Mặc thì sẽ không có người thứ tư biết được chuyện huynh và muội đã làm, bao gồm cả thuyền phu.”
Ngu Ninh Sơ không còn có lý do cự tuyệt nữa.
Buổi chiều này trôi qua đặc biệt nhanh, thấm thoắt trời đã tối.
Ăn cơm tối xong, Ngu Ninh Sơ ở trong phòng. Ở bên ngoài không biết có chuyện gì mà A Mặc đến tìm Hạnh Hoa. Hạnh Hoa đi ra ngoài một lát rồi cười hì hì trở về.
Ngu Ninh Sơ hỏi nàng: “A Mặc tìm em có chuyện gì vậy?”
Hạnh Hoa giải thích: “Buổi sáng, dưa hấu còn lại một nửa. Quận Vương bảo dưa không còn tươi nên thưởng cho bọn nô tỳ.”
Nàng cảm thấy dưa rất ngon, nàng không kén chọn như các chủ tử.
Ngu Ninh Sơ không để ở trong lòng.
Không bao lâu, Hạnh Hoa bắt đầu ngáp liên tục, sau khixác nhận Ngu Ninh Sơ không có gì phân phó nữa thì nàng đi ra gian ngoài ngủ.
Ngu Ninh Sơ nằm trên giường, thân thể lắc lư theo dòng nước, trong lòng nàng cũng thấp thỏm không yên. Một lát nữa, Tống Trì thật sự chỉ mời nàng ngắm trăng thôi sao?
Đột nhiên, có ai đó gõ nhẹ vào cửa sổ bên cạnh nàng.
Ngu Ninh Sơ sợ tới mức ngồi bật dậy.
“Trăng đêm nay thật đẹp, biểu muội có thể đi ra ngắm trăng cùng huynh không?” Giọng nói trầm thấp của Tống Trì truyền vào.
Trái tim Ngu Ninh Sơ đập thình thịch, nàng dán mặt vào cửa sổ nói: “Huynh chờ thêm chút nữa, muội sợ Hạnh Hoa có thể còn chưa ngủ say.”
Câu trả lời của người đàn ông mang lại một nụ cười: “Nàng ấy vừa ăn dưa hấu có tẩm thuốc nên bây giờ huynh có đi vào tìm muội thì nàng ấy cũng không nghe thấy đâu.”
Ngu Ninh Sơ tức giận cắn chặt hàm răng. Làm sao hắn có thể dùng thuốc với Hạnh Hoa được chứ?
Dường như biết nàng đang tức giận, Tống Trì nhẹ nhàng nói: “Tuy rằng huynh xấu xa nhưng huynh cũng không tệ như muội tưởng tượng đâu. Huynh sẽ không dùng những thủ đoạn đó lên người muội.”
Ngu Ninh Sơ được hắn nhắc nhở. Lúc này nàng mới ý thức được từ khi bước chân lên thuyền nàng đã trở thành con cá trong lưới của Tống Trì. Chỉ cần hắn muốn thì bất cứ lúc nào hắn cũng có thể nuốt chửng nàng.
Chẳng lẽ nàng còn phải cảm kích vì Tống Trì vẫn chưa ăn nàng sao?
Ngu Ninh Sơ chỉ nhận thức càng thêm rõ ràng sự nguy hiểm của hắn mà thôi.
------oOo------
Điều này làm cho nàng bắt đầu lo lắng khi nàng thua Tống Trì sẽ đưa ra những yêu cầu quá phận. Cùng lúc đó, Ngu Ninh Sơ cũng có một loại hưng phấn khi gặp kỳ phùng địch thủ làm cho những ngày buồn tẻ trên thuyền của nàng trở nên thú vị hơn.
Kỳ nghệ của Tống Trì càng ngày càng tốt, mỗi lần thắng hắn Ngu Ninh Sơ đều cảm thấy rất sung sướng.
Sáng hôm đó, sau khi rửa mặt và dùng qua điểm tâm thì Ngu Ninh Sơ lại đến tiểu sảnh chơi cờ với Tống Trì. Hạnh Hoa ở lại thu dọn phòng xong thì đi ra đứng bên cạnh nàng xem hai người đánh cờ.
Nếu đổi lại là Ôn ma ma hoặc Vi Vũ thì họ sẽ cảm thấy chuyện hai người ngày ngày ngồi đánh cờ với nhau sẽ rất bất thường nhưng Hạnh Hoa lại không cảm thấy như vậy. Ở Dương Châu, nàng chưa từng học qua bất kỳ quy tắc khắt khe nào cho nên đến bây giờ nàng vẫn chưa phát hiện Tống Trì đối xử rất đặc biệt với Ngu Ninh Sơ.
Ván cờ này kéo dài nửa canh giờ vẫn không phân ra thắng bại.
Giữa mùa hè khí trời càng ngày càng nóng bức khó chịu, trán Ngu Ninh Sơ cũng đã lấm tấm mồ hôi.
Hạnh Hoa cầm quạt nhẹ nhàng quạt cho nàng. Tống Trì ngước mắt lên chỉ thấy hai má Ngu Ninh Sơ ửng hồng, tóc mai trên trán nhẹ nhàng bay lên theo gió còn đôi mắt trong trẻo thì nhìn chằm chằm bàn cờ.
Ánh mắt Tống Trì một lần nữa lại rơi vào bàn cờ.
Trong lòng Ngu Ninh Sơ hơi hoảng, ngón tay mảnh khảnh cầm chặt quân cờ trắng lại không tìm được bất kỳ đường xoay chuyển nào.
Lúc này, Tống Trì quay sang nói với Hạnh Hoa: “Ngươi đi cắt một quả dưa mang đến đây rồi đưa quạt của ngươi cho ta.”
Hạnh Hoa nhìn thôi cũng đã thấy mệt mỏi nên các chủ tử muốn ăn chút dưa giải khát cũng là chuyện bình thường. Sau khi nghe Tống Trì nói xong, nàng liền đem quạt trong tay giao cho Tống Trì rồi đi qua đầu kia của thuyền cắt dưa.
Tống Trì nhận lấy quạt nhưng không quạt cho hắn mà quạt cho Ngu Ninh Sơ. Hắn bình thản nhìn Ngu Ninh Sơ đang cau mày suy nghĩ đối sách.
Ngu Ninh Sơ nghĩ mãi không ra nên dứt khoát nhận thua. Tâm tình nàng không tốt, trên mặt không có chút ý cười, môi anh đào mím chặt.
Tống Trì nhìn bộ dáng ảo não của nàng cười nói: “Huynh đã thua biểu muội ba ngày liên tiếp rồi mà huynh thấy cũng bình thường mà. Sao biểu muội mới thua một lần mà đã như thế rồi, xem ra biểu muội cần phải luyện thêm tâm cảnh nữa mới được.”
Ngu Ninh Sơ không nhìn hắn, rũ mắt hỏi: “Huynh muốn ta làm cái gì?”
Tống Trì cũng không vội vàng đưa ra yêu cầu, chỉ cười nói với nàng: “Bây giờ muội có hối hận ba ngày trước không đưa ra yêu cầu gì với huynh không?”
Ngu Ninh Sơ không hối hận. Nàng chỉ có một yêu cầu duy nhất đó là hắn đừng có dây dưa với nàng nữa nhưng chắc chắn Tống Trì sẽ không đồng ý.
Thừa dịp Hạnh Hoa còn chưa trở về, Tống Trì chậm rãi nói: “Dương Châu nhiều muỗi lắm, muội làm cho huynh một túi hương để đuổi côn trùng đi. Biểu muội yên tâm, huynh sẽ không để người khác biết đó là đồ muội làm đâu.”
Ngu Ninh Sơ thở phào nhẹ nhõm. Nếu so sánh với những yêu cầu vô lý trong tưởng tượng của nàng thì việc làm túi hương đơn giản hơn nhiều. Nàng chỉ cần dùng một vài đường khâu đơn giản để làm một cái túi hương, cho dù túi hương đó có rơi vào tay biểu tỷ hoặc cữu mẫu thì cũng sẽ không có ai nhận ra đó là do nàng làm.
“Sáng mai muội sẽ đưa cho huynh.” Ngu Ninh Sơ đáp.
Tống Trì: “Muội cứ từ từ mà làm, không cần phải làm gấp như vậy đâu.”
Ngu Ninh Sơ lại không muốn nợ nần gì hắn. Trở về phòng, Ngu Ninh Sơ ngồi nghỉ ngơi một lát thấy không có chuyện gì để làm nên nàng lấy đồ ra bắt đầu làm túi hương. Cữu mẫu sợ nàng ở trên thuyền buồn chán nên bà đã chuẩn bị sẵn kim chỉ và một ít vải tơ tằm cho nàng giải khuây. Ngu Ninh Sơ chọn ra một miếng vải tơ tằm màu xám bạc không có bất kỳ hoa văn nào, nàng cũng không thêu bất kỳ hoa văn nào lên mà chỉ làm một cái túi hương đơn giản nhất.
Nàng nhân lúc Hạnh Hoa còn ở bên ngoài thì khâu nhanh cái túi, sau khi làm xong thì nàng đem giấu nó đi. Như vậy thì ngay cả Hạnh Hoa cũng không biết sự tồn tại của túi hương này.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Hạnh Hoa còn ở bên trong thu dọn phòng thì Ngu Ninh Sơ đem cái túi đặt lên bàn trước mặt Tống Trì.
Tống Trì hết nhìn túi hương rồi lại nhìn nàng.
Ngu Ninh Sơ quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tống Trì cầm túi hương lên, lật qua lật lại xem rồi nhìn nàng cười nói: “Biểu muội thật là dụng tâm. Túi hương này thật đúng là một túi hương vô cùng bình thường, cho dù là ai cũng không muốn nhìn nó thêm lần thứ hai, sẽ không làm người khác chú ý.”
Từng câu châm chọc của hắn làm Ngu Ninh Sơ hơi thẹn, nàng trừng mắt nhìn hắn nói: “Nếu Quận vương đã ghét bỏ nó như vậy thì trả lại cho ta là được.”
Tống Trì thấp giọng nói: “Làm sao huynh có thể ghét bỏ nó được chứ. Huynh sẽ lấy cái này dùng tạm trước, chờ khi nào biểu muội thay đổi tâm ý thì huynh sẽ dùng cái này đổi lại cái mới chỗ biểu muội sau cũng được.”
Nói xong, hắn đem túi hương thu lại, đặt vào trong ngực áo.
Mùa hè quần áo mỏng manh, lúc hắn kéo cổ áo Ngu Ninh Sơ không cẩn thận liếc thấy một mảnh lồng ngực trắng nõn nhưng rắn chắc của hắn. Tuy rằng, nàng đã nhanh chóng cúi đầu nhưng không cách nào che dấu khuôn mặt đang dần ửng hồng.
Tống Trì thấy vậy liền cảm thấy nửa tháng ngồi thuyền tiếp theo cũng không còn nhàm chán nữa.
“Chúng ta chơi cờ đi. Nếu hôm nay huynh có thể thắng thì huynh sẽ suy nghĩ xem đưa ra yêu cầu gì mà biểu muội không thể làm qua loa như vậy nữa.” Tống Trì cầm quân cờ nói.
Ngu Ninh Sơ vừa nghe hắn nói liền nhanh chóng vứt bỏ tạp niệm, chuyên tâm đánh cờ với hắn.
May mắn thay, hôm nay nàng lại thắng hiểm.
“Hôm nay, biểu muội cũng không cần huynh làm cái gì hết sao?” Tống Trì rất vui vẻ hỏi.
Ngu Ninh Sơ nhìn thấy ánh mắt mong đợi nàng mau rời đi của hắn liền cảm thấy nếu nàng rời đi như trước thì sẽ như ý của hắn. Hơn nữa, làm gì có chuyện nàng thua thì phải hì hục làm túi hương cho hắn, còn Tống Trì thua lại không cần phải làm gì được chứ.
Ngu Ninh Sơ nhìn trái nhìn phải rồi đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng. Nàng xoay mặt qua nhìn Tống Trì nói: “Muội thấy cả khoang thuyển này đều bẩn, huynh lau sạch nó đi. Nhưng huynh không được kêu người trợ giúp.”
Tống Trì biến sắc, ánh mắt nhìn nàng cũng lạnh xuống: “Biểu muội đây là cố ý làm nhục ta sao? Được thôi. Nhưng nếu lần sau ta thắng thì biểu muội đừng trách ta quá phận đấy.”
Lúc này, thần sắc hắn âm trầm như một Cẩm Y Vệ thực thụ mà không phải là công tử dịu dàng, hay dùng ngôn từ đùa giỡn nàng như trước nữa.
Ngu Ninh Sơ lập tức hoảng sợ, không dám nhìn hắn, ngữ khí cũng mềm xuống: “Muội chỉ nói đùa thôi, biểu ca không cần xem là thật. Huynh…”
Tống Trì ngắt lời nàng: “Biểu muội không cần nói nữa. Ta đã đánh cược thì sẽ chấp nhận chịu phạt.”
Dứt lời, hắn xắn hai tay áo lên rồi đi ra ngoài lấy nước.
Ngu Ninh Sơ đứng đó luống cuống tay chân, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn xách thùng nước và một miếng giẻ lau đi vào ngồi xổm trên mặt thuyền bắt đầu lau chùi.
“Quận vương, sao ngài lại làm thế ạ? Ngài mau đứng lên đi, để đó nô tỳ làm là được ạ. ” Hạnh Hoa thấy vậy vội vàng bước lên muốn lấy lại giẻ lau trên tay của Tống Trì.
Tống Trì cúi đầu nên không ai cũng không thấy rõ thần sắc của hắn, mọi người chỉ nghe tiếng nói thản nhiên của hắn: “Không cần. Ta đánh cược thua cô nương nhà ngươi nên phải nhận phạt.”
Ngu Ninh Sơ nhìn bóng lưng hắn ngồi lau tới lau lui liền không còn cảm giác đắc ý khi đưa ra yêu cầu lúc trước mà chỉ thấy trong lòng thấp thỏm không yên. Không biết ngày mai nếu nàng thua thì Tống Trì muốn phạt nàng thế nào nữa.
Ngu Ninh Sơ bối rối đi ra ngoài khoang thuyền, đứng ở một bên lan can nhìn về dòng nước dưới sông.
Tiếng giẻ lau ma sát với sàn từ bên trong truyền ra bên ngoài, Ngu Ninh Sơ nghiêng đầu nhìn liền thấy Tống Trì đang lau về phía này. Trong lòng hắn khẳng định không thoải mái cho nên lúc lau sàn mới dùng sức nhiều như vậy. Chắc hắn đem ván gỗ kia thành nàng rồi ra sức kỳ cọ, chỉ sợ hắn chỉ muốn lột một lớp da nàng cho hả giận.
Thừa dịp hắn lau đến bên chân nàng, Ngu Ninh Sơ vội vàng vòng qua bên kia trở về khoang thuyền.
Buổi tối, Ngu Ninh Sơ lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được. Nàng vô cùng hối hận vì hành vi xúc động của mình lúc ấy. Nàng biết Tống Trì không phải là quân tử nhưng lại bị vẻ ngoài vô hại của hắn lừa gạt.
Hôm qua ngủ muộn nên sáng hôm sau Ngu Ninh Sơ tỉnh dậy cũng trễ. Chờ đến lúc Ngu Ninh Sơ mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao.
“Sao em không gọi ta dậy?” Ngu Ninh Sơ ngồi dậy hỏi Hạnh Hoa.
Hạnh Hoa: “Chúng ta ở trên thuyền lại không có việc gì, nô tỳ thấy cô nương ngủ ngon nên không gọi cô nương dậy. À, đúng rồi. Quận vương rất lo lắng cô nương bị bệnh nên cách một khoảng thời gian lại kêu nô tỳ sờ trán của cô nương. Nhìn bộ dạng lo lắng của ngài ấy, nếu nô tỳ không biết chắc sẽ tưởng rằng ngài ấy là ca ca ruột của cô nương đấy.”
Cho dù, nàng đơn thuần hơn nữa thì đến hôm nay nàng cũng nhìn ra Quận Vương hình như rất thích cô nương nhà nàng.
Hạnh Hoa cảm thấy rất cao hứng, cô nương xinh đẹp như vậy nên gả cho người tuấn tú như Quận Vương.
Nhắc tới Tống Trì, Ngu Ninh Sơ lại bắt đầu phiền lòng nên nàng không nghe ra lời trêu chọc trong lời nói của Hạnh Hoa.
Ngồi trong khoang thuyền có chút buồn bực, Hạnh Hoa chải đầu xong cho Ngu Ninh Sơ thì đi ra kéo rèm trúc hai bên lên cho thông gió.
Trên mặt sông gió thổi lồng lộng. Bởi vì ở trên thuyền đã lâu nên Ngu Ninh Sơ đã không còn ngửi thấy mùi tanh mà chỉ cảm thấy mát mẻ thoải mái.
“Sáng nay, nô tỳ có nấu cháo cá do Quận Vương cho người bắt từ dưới sông lên, cá rất là tươi.” Hạnh Hoa bưng điểm tâm tới, ngoại trừ cháo còn có một đĩa dưa hấu mà hai ngày trước khi thuyền dừng chân trên bờ Tống Trì đã cho người đi mua. Dưa hấu đỏ hồng, mang theo hương vị ngọt ngào tươi mát.
Ngu Ninh Sơ ăn vô cùng sảng khoái.
Ăn xong, nàng đi ra khỏi khoang thuyền liền thấy Tống Trì mặc một cái áo choàng mùa hè màu xanh nhạt đang ngồi ở một bên bàn cờ. Lúc này, hắn lại khôi phục bộ dáng bộ dáng tuấn mỹ ôn nhuận kia.
“Biểu muội tỉnh rồi sao? Huynh còn tưởng muội không dám chơi cờ với ta nên trốn.” Tống Trì nhìn nàng từ trên xuống dưới rồi cười nói.
Ngày hôm qua, Ngu Ninh Sơ bị hắn dọa nên trong lòng vẫn sợ hắn, nàng không dám mở miệng nói chuyện mà chỉ cúi đầu ngồi xuống bắt đầu chơi cờ.
Đáng tiếc, tâm tình nàng không yên, càng muốn thắng thì càng dễ mắc sai lầm.
Hôm nay, hai người chơi cờ chưa đến hai khắc đồng hồ đã phân thắng bại.
Nàng cúi đầu nhìn sàn dưới chân, sàn nhà được Tống Trì lau chùi sạch sẽ trông như mới.
“Đêm nay là đêm mười lăm. Buổi chiều, biểu muội tranh thủ nghỉ ngơi thật tốt rồi canh hai đêm nay muội ra ngoài ngắm trăng với huynh được không?”
Phía đối diện truyền đến tiếng thì thầm của hắn làm lông mày Ngu Ninh bất giác nhíu lại: “Huynh đã từng nói qua sẽ không yêu cầu ta làm chuyện gì vượt quá tình cảm biểu huynh muội.”
Tống Trì: “Biểu huynh muội thì không thể cùng nhau ngắm trăng sao? Nhưng muội yên tâm, thuyền của chúng ta đang đi ở phía sau nên ngoại trừ A Mặc thì sẽ không có người thứ tư biết được chuyện huynh và muội đã làm, bao gồm cả thuyền phu.”
Ngu Ninh Sơ không còn có lý do cự tuyệt nữa.
Buổi chiều này trôi qua đặc biệt nhanh, thấm thoắt trời đã tối.
Ăn cơm tối xong, Ngu Ninh Sơ ở trong phòng. Ở bên ngoài không biết có chuyện gì mà A Mặc đến tìm Hạnh Hoa. Hạnh Hoa đi ra ngoài một lát rồi cười hì hì trở về.
Ngu Ninh Sơ hỏi nàng: “A Mặc tìm em có chuyện gì vậy?”
Hạnh Hoa giải thích: “Buổi sáng, dưa hấu còn lại một nửa. Quận Vương bảo dưa không còn tươi nên thưởng cho bọn nô tỳ.”
Nàng cảm thấy dưa rất ngon, nàng không kén chọn như các chủ tử.
Ngu Ninh Sơ không để ở trong lòng.
Không bao lâu, Hạnh Hoa bắt đầu ngáp liên tục, sau khixác nhận Ngu Ninh Sơ không có gì phân phó nữa thì nàng đi ra gian ngoài ngủ.
Ngu Ninh Sơ nằm trên giường, thân thể lắc lư theo dòng nước, trong lòng nàng cũng thấp thỏm không yên. Một lát nữa, Tống Trì thật sự chỉ mời nàng ngắm trăng thôi sao?
Đột nhiên, có ai đó gõ nhẹ vào cửa sổ bên cạnh nàng.
Ngu Ninh Sơ sợ tới mức ngồi bật dậy.
“Trăng đêm nay thật đẹp, biểu muội có thể đi ra ngắm trăng cùng huynh không?” Giọng nói trầm thấp của Tống Trì truyền vào.
Trái tim Ngu Ninh Sơ đập thình thịch, nàng dán mặt vào cửa sổ nói: “Huynh chờ thêm chút nữa, muội sợ Hạnh Hoa có thể còn chưa ngủ say.”
Câu trả lời của người đàn ông mang lại một nụ cười: “Nàng ấy vừa ăn dưa hấu có tẩm thuốc nên bây giờ huynh có đi vào tìm muội thì nàng ấy cũng không nghe thấy đâu.”
Ngu Ninh Sơ tức giận cắn chặt hàm răng. Làm sao hắn có thể dùng thuốc với Hạnh Hoa được chứ?
Dường như biết nàng đang tức giận, Tống Trì nhẹ nhàng nói: “Tuy rằng huynh xấu xa nhưng huynh cũng không tệ như muội tưởng tượng đâu. Huynh sẽ không dùng những thủ đoạn đó lên người muội.”
Ngu Ninh Sơ được hắn nhắc nhở. Lúc này nàng mới ý thức được từ khi bước chân lên thuyền nàng đã trở thành con cá trong lưới của Tống Trì. Chỉ cần hắn muốn thì bất cứ lúc nào hắn cũng có thể nuốt chửng nàng.
Chẳng lẽ nàng còn phải cảm kích vì Tống Trì vẫn chưa ăn nàng sao?
Ngu Ninh Sơ chỉ nhận thức càng thêm rõ ràng sự nguy hiểm của hắn mà thôi.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.