Cảnh Xuân Tươi Đẹp

Chương 98: Đêm trước khi xuất giá

Tiếu Giai Nhân

22/11/2023

Ngu Ninh Sơ đáp ứng lời cầu thân của Tống Trì.

Khi tin tức truyền đến tai Thẩm Khoát, hắn vừa buồn bã cũng vừa cảm thấy kết quả như trong dự liệu. Biểu ca trưởng thành tốt như vậy, hắn lại làVương Gia cao cao tại thượng, địa vị như vậy thì đừng nói A Vu mà bất cứ khuê tú nào ở Kinh Thành cũng không nỡ cự tuyệt lời cầu thân của biểu ca.

Như vậy cũng tốt, hắn cũng có thể triệt để hết hy vọng.

Khi dân chúng Kinh Thành say sưa nói chuyện Đoan vương muốn cưới nữ nhi Ngu gia, Thẩm Khoát mang theo hộ vệ tạm biệt người nhà cưỡi khoái mã rời khỏi Kinh Thành.

Nhị phu nhân đưa nhi tử đến ngoài cửa thành, nhìn bóng lưng nhi tử phóng ngựa rời đi Nhị phu nhân thầm nghĩ, nắng gió Tây Bắc và những cuộc hành quân đánh trận nhất định có thể chữa khỏi vết thương lòng của nhi tử.

Dưới sự hỗ trợ của Tống Trì, Lễ Bộ chuẩn bị hôn sự của hắn rất nhanh chóng.

Mùng hai tháng Năm, Tống Trì dẫn đoàn sính lễ hắn chuẩn bị không biết từ lúc nào chậm rãi đi đến Ngu gia. Đây là bước thứ tư trong lục lễ – Nạp Chinh, dân gian còn gọi là đính thân.

Tam phu nhân, Thẩm Minh Lam gần đây đều ở bên Ngu Ninh Sơ hỗ trợ lo liệu yến tiệc đính thân. Cũng may, Ngu gia ở Kinh Thành chỉ có hai nhà thân thích là Hộ Quốc Công Phủ và Ninh Quốc Công Phủ. Hơn nữa, Tam phu nhân được xem là chủ mẫu của nàng nên việc chuẩn bị yến hội cũng tương đối đơn giản. Nếu không với sự vội vội vàng vàng của Tống Trì thì ngay cả Tam phu nhân cũng bị xoay vòng vòng.

Ngu Thượng điên khùng nên sẽ không được lộ diện. Vậy nên, Ngu Dương tám tuổi liền làm nam chủ nhân bên Ngu Ninh Sơ ra mặt chiêu đãi chư vị nam khách. Cái gì nên nói cái gì không nên nói Ôn ma ma đã dạy Ngu Dương đầy đủ. Tuy rằng, Ngu Dương rất khẩn trương nhưng xử lý mọi thứ không có sai lầm, tiểu thiếu niên đã bắt đầu có dáng vẻ của đương gia.

Thái phu nhân hôm nay cũng không có đến, bà nói là thân thể không thoải mái, mấy ngày nay đều nằm ở trên giường.

Thẩm Minh Lam lặng lẽ nói với Ngu Ninh Sơ: “Muội gả tốt như vậy, Thái phu nhân từng xem thường muội bao nhiêu thì bây giờ khó chịu bấy nhiêu. Cho dù, bà trốn được hôm nay nhưng tương lai hai người vẫn sẽ có lúc gặp mặt. Lúc đó, muội đã là Vương Phi, bà sẽ phải hành lễ với muội.”

Ngu Ninh Sơ còn nhớ rõ trước khi nàng và Tống Trì cùng đi Dương Châu, Thái phu nhân gọi nàng qua trực tiếp cảnh cáo nàng không nên quyến rũ Tống Trì.

Thái phu nhân không muốn nàng gả tốt, cũng không muốn mẫu thân nàng gả tốt. Trong mắt Thái phu nhân, thứ nữ đê tiện không thể nào vượt qua được đích nữ, thứ nữ sinh ra nữ nhi càng không thể so với chất nữ đích xuất của bà.

Nhưng mạng người thật sự có phân biệt quý tiện sao? Chỉ riêng Thẩm gia, tuy rằng là nhà huân quý lâu đời của Kinh Thành nhưng vị tổ tiên ban đầu của Thẩm gia không phải cũng chỉ là nông phu thô lỗ, nhờ một thân khí lực lập được đại công trên chiến trường mới được phong quan dẫn dắt Thẩm gia đi trên con đường huân quý thôi sao.

Có thể thấy được, người đê tiện cũng có thể trở thành người thượng nhân, mà người sinh ra đã tôn quý nhưng không hảo hảo làm người cũng sẽ trở thành tội nhân.

Ngu Ninh Sơ chưa bao giờ cho rằng mình đê tiện, nàng chưa từng tranh của ai cái gì cũng không cướp của ai cái gì. Người khác có thể khinh thường nàng nhưng không thể bắt buộc nàng thừa nhận mình đê tiện. Nàng đáng giá gả cho loại người nào, cũng không phải người khác có thể định đoạt.

Tiền viện, nam khách ăn tiệc bên này cùng Tống Trì đều là người quen. Trưởng bối có Thẩm Nhị gia, Thẩm Tam gia, các đồng bối chính là Thẩm Trác, Thẩm Mục, Thẩm Dật, Tào Kiên.

“Ta thật sự không ngờ, tiểu biểu muội xinh đẹp nhất nhà chúng ta cuối cùng lại bị biểu ca cướp đi.” Thẩm Mục uống một ngụm rượu, chậc chậc trêu chọc Tống Trì: “Quả nhiên là biết người biết mặt không biết lòng. Nhớ năm đó, trong đám huynh đệ chúng ta người không muốn gặp A Vu nhất chính là biểu ca. Ai, thì ra đều là giả vờ.”

Tống Trì sửa lại: “Ta nói không muốn gặp biểu muội bao giờ? Chẳng qua là tuân thủ lễ nghi nên ta mới không thân cận với muội ấy mà thôi.”

Thẩm Trác nhớ lại đêm đi hội đèn trung thu lúc Ngu Ninh Sơ mới đến Kinh Thành, lúc đó Tống Trì trùng hợp bắt trúng con tiểu long sứ mà Ngu Ninh Sơ yêu thích.

Bây giờ xem ra, Tống Trì đã động tâm tư với Ngu Ninh Sơ từ lúc đó đi.

Tình ý có thể sinh ra nếu hai người ngày ngày ở chung như hình với bóng, cũng có loại tình ý gọi là vừa thấy đã yêu.

Tào Kiên ở chung với các huynh muội Thẩm gia không nhiều nên không rõ tình hình nhưng nghe Thẩm Mục chế nhạo Tống Trì không muốn gặp Ngu Ninh Sơ làm Tào Kiên không khỏi nhớ tới một chuyện cũ, vội nói thay choTống Trì: “Nhị ca chắc hiểu lầm Điện Hạ rồi, ta nhớ năm đó trên lôi đài, kiếm của ta bị Hung Nô Vương Tử đánh rơi không khéo đang bay về phía A Vu biểu muội. May mắn, Điện Hạ kịp thời ra tay thay A Vu biểu muội ngăn trở, đủ thấy Điện Hạ rất quan tâm biểu muội mà.”

Thẩm Mục đảo mắt liền hiểu: “Biểu ca chỉ giả bộ lạnh nhạt trước mặt huynh đệ chúng ta thôi, một khi chúng ta không có ở đây hắn liền dụng tâm đi lấy lòng biểu muội ngay.”

Tống Trì cười mà không nói.

Bước thứ năm của lục lễ là Thỉnh Kỳ. Nhà trai sẽ chọn ra mấy ngày thích hợp thành thân nhờ người mai mối đưa đến nhà gái để thương lượng xác định một ngày mà hai bên đều hài lòng.

Sau tết Đoan Ngọ không được mấy ngày, bà mối lại đến ngõ Tứ Tỉnh.

“Cô nương, đây là mấy ngày tốt lành do Điện Hạ tự chọn ra, ngài nhìn xem đi.”

Bà mối hai tay cầm một tờ giấy màu đỏ, cười tủm tỉm đưa cho Ngu Ninh Sơ.

Ngu Ninh Sơ rũ mắt xuống mở thư ra, chỉ thấy trên giấy cứng màu đỏ dùng chữ đen viết sáu bảy ngày lành.

Ngu Ninh Sơ nhìn từ trên xuống dưới, càng nhìn hai má càng nóng.

Bây giờ đã là tháng Năm, mà Tống Trì chọn ngày tốt lành một ngày vào tháng Năm, hai ngày vào tháng Sáu, hai ngày vào tháng Bảy và một ngày vào tháng Tám. Hơn nữa còn là mùng năm tháng Tám!

Nhìn tờ giấy liệt kê sáu ngày lành tưởng như có nhiều lựa chọn nhưng thực tế chọn ngày nào cũng quá nhanh. Người sáng suốt nhìn liền biết Tống Trì vội vàng không chờ được.

Nghĩ đến mấy ngày lành này khẳng định đã bị quan viên Lễ bộ, bà mối nhìn qua, mặt Ngu Ninh Sơ liền nóng lên. Thay vì ngồi chỗ này cho bà mối chê cười, Ngu Ninh Sơ khép tiêu thư lại giọng như muỗi nói: “Vậy cứ chọn tháng Tám kia đi.”

Nói xong, nàng vội vàng rời đi.

Bà mối rời đi không lâu, Tam phu nhân đến biết được bà mối mới rời đi liền hỏi Ngu Ninh Sơ: “Định vào ngày nào?”

Ngu Ninh Sơ buồn bực nói: “Mùng năm tháng Tám.”

Tam phu nhân kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy sao?”

Ngu Ninh Sơ nghiêng đầu đi, nghĩ đến nguồn gốc làm nàng quẫn bách trước mặt trưởng bối là Tống Trì, nàng lại ghi nợ cho hắn một khoản.

Tam phu nhân nhìn bộ dáng xấu hổ của nàng, cười nói: “Hơi nhanh một chút nhưng mọi chuyện cũng có thể lý giải được. Điện Hạ tới Kinh Thành đã lâu nhưng vẫn thiếu người bên gối, thật vất vả mới có được người mình thích nên mong sớm ngày thành thân. Trên đời này, làm gì có tân lang nào không muốn mau mau cưới tân nương tử về nhà chứ.”

Ngu Ninh Sơ khó xử nói: “Con chỉ sợ chuyện này truyền ra ngoài sẽ khiến người ta chê cười.”

Tam phu nhân vỗ vỗ tay nàng nói: “Chê cười cái gì, Điện Hạ đã hai mươi mốt, trong nhà còn có một muội muội chờ gả, đang cần một vị Vương Phi giúp hắn lo liệu. Hôn kỳ đúng là phải làm sớm không nên để chậm trễ thêm nữa, hơn nữa bên kia hắn có Lễ Bộ xử lý. Của hồi môn của con cữu mẫu đã bắt đầu chuẩn bị từ năm ngoái. Đừng nói mùng năm tháng Tám, cho dù là mùng năm tháng Sáu thành thân thì cữu mẫu cũng có thể chuẩn bị cho con một trăm lẻ tám gánh đồ cưới chỉnh tề, cam đoan không sơ sót bất kỳ chỗ nào.”

Nhắc tới của hồi môn, Ngu Ninh Sơ nhìn cữu mẫu hổ thẹn nói: “Vì con mà người cùng cữu cữu lại phí thêm một khoản lớn rồi.”

Tam phu nhân nhẹ nhàng chọc vào trán nàng: “Không được nói chuyện này với cữu mẫu nữa. Đầu tiên, của hồi môn này có một nửa là do mẫu thân con lưu lại, đa số đều là đồ tốt. Cữu phụ và cữu mẫu chỉ chuẩn bị thêm cho con một ít đồ vật nhỏ, tuy mới nhưng không đáng giá mấy. Hơn nữa, từ khi con vào Kinh cữu mẫu đã coi con như nữ nhi của mình. Con với Minh Lam lại giống như tỷ muội ruột, ta chuẩn bị của hồi môn cho nữ nhi của mình là chuyện vô cùng bình thường.”

Ngu Ninh Sơ không biết từ khi nào đã dựa vào vai cữu mẫu lấy khăn lau nước mắt.

Mẫu thân sinh nàng, là nương của nàng, cữu mẫu cẩn thận chiếu cố nàng cũng là mẫu thân của nàng. Phần hồi môn này của nàng là hai vị mẫu thân cùng nhau giúp nàng chuẩn bị.

Tam phu nhân ôm nàng, một bên nhẹ nhàng lắc lắc một bên cười nói: “Tháng tám thành thân rất tốt, thời tiết không lạnh không nóng vừa vặn, nếu như năm trước có thể mang thai, vừa vặn sang năm cũng là tháng tám sinh con, ở cữ cũng thoải mái.”

Ngu Ninh Sơ: …

Cái gì mà cảm động rơi nước mắt đều bị những lời này của Tam phu nhân thổi bay đi hết

Cuối tháng sáu, Thượng Y Phường trong cung đưa lễ phục đại hôn của Vương phi đến. Một bộ mặc lúc đại hôn, một bộ dành cho hai người sau khi thành thân tiến cung mặc.

Trước đó đã có người đến lấy số đo của nàng nên hai bộ lễ phục đều vô cùng vừa người.

Biết được lễ phục đã làm xong, Thẩm Minh Lam và Tống Tương lần lượt chạy tới muốn Ngu Ninh Sơ mặc cho các nàng xem.



Lễ phục tầng tầng lớp lớp, lại là mùa hè nóng nực, mỗi lần đổi là một lần giày vò. Ngu Ninh Sơ bị giày vò cả người đều là mồ hôi.

Tống Tương cười hắc hắc nói: “Đợi lát nữa tỷ trở về sẽ đi tới trước mặt ca ca kể lại bộ dáng muội mặc giá y, ca ca chắc chắn sẽ phải hâm mộ ta biết bao nhiêu.”

Ngu Ninh Sơ một bên để cho Vi Vũ, Hạnh Hoa hầu hạ thay ra mấy tầng xiêm y, một bên nhẹ giọng oán giận: “Tỷ mà dám nói bậy, về sau muội sẽ không để ý tỷ nữa.”

Tống Tương: “Muội đã làm đại tẩu của tỷ mà dám không để ý đến tỷ, tỷ sẽ nói với bên ngoài muội khắt khe với tiểu cô.”

Ngu Ninh Sơ bỗng nhiên phát hiện, Tống Tương cùng Tống Trì không hổ là huynh muội, khi dễ người khác mà nói rất hợp tình hợp lý.

Nàng hối hận vì đã thay giá y cho Tống Tương xem còn Tống Tương lại đắc ý trở về Vương Phủ chạy tới trước mặt Tống Trì khoe khoang.

Tống Trì cũng không tỏ ra hâm mộ chỉ thản nhiên nói: “Từ nay đến lễ đại hôn còn khoảng ba mươi mấy ngày, huynh chỉ xem trễ hơn muội ba mươi mấy ngày thôi.”

Tống Tương bĩu môi, rời đi.

Tống Trì ngồi trong thư phòng, nghe tiếng bước chân của muội muội ngoài cửa sổ đi xa, hắn mới dời bước đi vào nội thất.

Tủ y phục có tám cánh cửa, một trong số đó có y phục tân lang của hắn.

Sờ sờ vạt áo lễ phục, Tống Trì đóng tủ lại, lấy ra một bình thuốc màu trắng từ một ngăn kéo nhỏ ngồi xuống giường.

Tống Trì cởi áo xuống nhìn cánh tay phải của mình. Tuy rằng, hắn đã bôi thuốc rất lâu nhưng phía trên vẫn để lại một vết sẹo hơi nhô lên, thoạt nhìn thập phần chướng mắt.

Bôi dược bên này xong, Tống Tri lại nhìn sang bờ vai trái. Tống Trì nhìn không thấy vết sẹo nên chỉ có thể sờ, nó so với vết sẹo ở cánh tay phải không sai biệt lắm về hình dạng và kích thước.

Tống Trì khó khăn bôi thuốc xong, lại nhìn bình thuốc trong tay cười khổ.

Nếu như bị nàng nhìn thấy hoặc sờ được ít nhiều vẫn sẽ ghét bỏ chứ?

Ngón tay vô thức chuyển động bình thuốc xoay tròn, tầm mắt Tống Trì lại đặt trên tiên hạc đồ bên ngoài bình thuốc.

“A Mặc, bảo A Phong lại đây.”

“Vâng.”

A Mặc đáp xong liền đi tìm A Phong. A Phong là một trong những tâm phúc được Vương Gia bồi dưỡng chuyên môn phụ trách tìm hiểu tin tức nhưng Vương Gia sắp đại hôn, lúc này có chuyện gì chứ?

Hoàng hôn mùng bốn tháng Tám, đêm trước khi xuất giá, Ngu Ninh Sơ nhận được một quyển sách nhỏ do Tam phu nhân đưa cho nàng.

Nhưng Tam phu nhân không biết chính là nội dung trong tập sách Ngu Ninh Sơ đã sớm đọc qua trong một quyển sách khác, quyển sách kia là do chính tân lang tự mình đưa đến trước mặt nàng.

Nhưng mà lần trước Ngu Ninh Sơ cũng không cẩn thận xem kỹ.

Nay nàng sẽ sớm cùng Tống Trì làm chuyện đó nên ngoại trừ một chút khẩn trương còn có một chút sợ hãi.

Nàng lật xem từng trang trong quyển sách nhỏ, từ hoài nghi ban đầu đến cuối cùng nàng lại thất vọng phát hiện người nam nhân trong hình đều không sai biệt lắm….đều xấu xí đáng sợ.

98. 98

Đêm trước khi xuất giá

Ngu Ninh Sơ đáp ứng lời cầu thân của Tống Trì.

Khi tin tức truyền đến tai Thẩm Khoát, hắn vừa buồn bã cũng vừa cảm thấy kết quả như trong dự liệu. Biểu ca trưởng thành tốt như vậy, hắn lại làVương Gia cao cao tại thượng, địa vị như vậy thì đừng nói A Vu mà bất cứ khuê tú nào ở Kinh Thành cũng không nỡ cự tuyệt lời cầu thân của biểu ca.

Như vậy cũng tốt, hắn cũng có thể triệt để hết hy vọng.

Khi dân chúng Kinh Thành say sưa nói chuyện Đoan vương muốn cưới nữ nhi Ngu gia, Thẩm Khoát mang theo hộ vệ tạm biệt người nhà cưỡi khoái mã rời khỏi Kinh Thành.

Nhị phu nhân đưa nhi tử đến ngoài cửa thành, nhìn bóng lưng nhi tử phóng ngựa rời đi Nhị phu nhân thầm nghĩ, nắng gió Tây Bắc và những cuộc hành quân đánh trận nhất định có thể chữa khỏi vết thương lòng của nhi tử.

Dưới sự hỗ trợ của Tống Trì, Lễ Bộ chuẩn bị hôn sự của hắn rất nhanh chóng.

Mùng hai tháng Năm, Tống Trì dẫn đoàn sính lễ hắn chuẩn bị không biết từ lúc nào chậm rãi đi đến Ngu gia. Đây là bước thứ tư trong lục lễ – Nạp Chinh, dân gian còn gọi là đính thân.

Tam phu nhân, Thẩm Minh Lam gần đây đều ở bên Ngu Ninh Sơ hỗ trợ lo liệu yến tiệc đính thân. Cũng may, Ngu gia ở Kinh Thành chỉ có hai nhà thân thích là Hộ Quốc Công Phủ và Ninh Quốc Công Phủ. Hơn nữa, Tam phu nhân được xem là chủ mẫu của nàng nên việc chuẩn bị yến hội cũng tương đối đơn giản. Nếu không với sự vội vội vàng vàng của Tống Trì thì ngay cả Tam phu nhân cũng bị xoay vòng vòng.

Ngu Thượng điên khùng nên sẽ không được lộ diện. Vậy nên, Ngu Dương tám tuổi liền làm nam chủ nhân bên Ngu Ninh Sơ ra mặt chiêu đãi chư vị nam khách. Cái gì nên nói cái gì không nên nói Ôn ma ma đã dạy Ngu Dương đầy đủ. Tuy rằng, Ngu Dương rất khẩn trương nhưng xử lý mọi thứ không có sai lầm, tiểu thiếu niên đã bắt đầu có dáng vẻ của đương gia.

Thái phu nhân hôm nay cũng không có đến, bà nói là thân thể không thoải mái, mấy ngày nay đều nằm ở trên giường.

Thẩm Minh Lam lặng lẽ nói với Ngu Ninh Sơ: “Muội gả tốt như vậy, Thái phu nhân từng xem thường muội bao nhiêu thì bây giờ khó chịu bấy nhiêu. Cho dù, bà trốn được hôm nay nhưng tương lai hai người vẫn sẽ có lúc gặp mặt. Lúc đó, muội đã là Vương Phi, bà sẽ phải hành lễ với muội.”

Ngu Ninh Sơ còn nhớ rõ trước khi nàng và Tống Trì cùng đi Dương Châu, Thái phu nhân gọi nàng qua trực tiếp cảnh cáo nàng không nên quyến rũ Tống Trì.

Thái phu nhân không muốn nàng gả tốt, cũng không muốn mẫu thân nàng gả tốt. Trong mắt Thái phu nhân, thứ nữ đê tiện không thể nào vượt qua được đích nữ, thứ nữ sinh ra nữ nhi càng không thể so với chất nữ đích xuất của bà.

Nhưng mạng người thật sự có phân biệt quý tiện sao? Chỉ riêng Thẩm gia, tuy rằng là nhà huân quý lâu đời của Kinh Thành nhưng vị tổ tiên ban đầu của Thẩm gia không phải cũng chỉ là nông phu thô lỗ, nhờ một thân khí lực lập được đại công trên chiến trường mới được phong quan dẫn dắt Thẩm gia đi trên con đường huân quý thôi sao.

Có thể thấy được, người đê tiện cũng có thể trở thành người thượng nhân, mà người sinh ra đã tôn quý nhưng không hảo hảo làm người cũng sẽ trở thành tội nhân.

Ngu Ninh Sơ chưa bao giờ cho rằng mình đê tiện, nàng chưa từng tranh của ai cái gì cũng không cướp của ai cái gì. Người khác có thể khinh thường nàng nhưng không thể bắt buộc nàng thừa nhận mình đê tiện. Nàng đáng giá gả cho loại người nào, cũng không phải người khác có thể định đoạt.

Tiền viện, nam khách ăn tiệc bên này cùng Tống Trì đều là người quen. Trưởng bối có Thẩm Nhị gia, Thẩm Tam gia, các đồng bối chính là Thẩm Trác, Thẩm Mục, Thẩm Dật, Tào Kiên.

“Ta thật sự không ngờ, tiểu biểu muội xinh đẹp nhất nhà chúng ta cuối cùng lại bị biểu ca cướp đi.” Thẩm Mục uống một ngụm rượu, chậc chậc trêu chọc Tống Trì: “Quả nhiên là biết người biết mặt không biết lòng. Nhớ năm đó, trong đám huynh đệ chúng ta người không muốn gặp A Vu nhất chính là biểu ca. Ai, thì ra đều là giả vờ.”

Tống Trì sửa lại: “Ta nói không muốn gặp biểu muội bao giờ? Chẳng qua là tuân thủ lễ nghi nên ta mới không thân cận với muội ấy mà thôi.”

Thẩm Trác nhớ lại đêm đi hội đèn trung thu lúc Ngu Ninh Sơ mới đến Kinh Thành, lúc đó Tống Trì trùng hợp bắt trúng con tiểu long sứ mà Ngu Ninh Sơ yêu thích.

Bây giờ xem ra, Tống Trì đã động tâm tư với Ngu Ninh Sơ từ lúc đó đi.

Tình ý có thể sinh ra nếu hai người ngày ngày ở chung như hình với bóng, cũng có loại tình ý gọi là vừa thấy đã yêu.

Tào Kiên ở chung với các huynh muội Thẩm gia không nhiều nên không rõ tình hình nhưng nghe Thẩm Mục chế nhạo Tống Trì không muốn gặp Ngu Ninh Sơ làm Tào Kiên không khỏi nhớ tới một chuyện cũ, vội nói thay choTống Trì: “Nhị ca chắc hiểu lầm Điện Hạ rồi, ta nhớ năm đó trên lôi đài, kiếm của ta bị Hung Nô Vương Tử đánh rơi không khéo đang bay về phía A Vu biểu muội. May mắn, Điện Hạ kịp thời ra tay thay A Vu biểu muội ngăn trở, đủ thấy Điện Hạ rất quan tâm biểu muội mà.”

Thẩm Mục đảo mắt liền hiểu: “Biểu ca chỉ giả bộ lạnh nhạt trước mặt huynh đệ chúng ta thôi, một khi chúng ta không có ở đây hắn liền dụng tâm đi lấy lòng biểu muội ngay.”

Tống Trì cười mà không nói.

Bước thứ năm của lục lễ là Thỉnh Kỳ. Nhà trai sẽ chọn ra mấy ngày thích hợp thành thân nhờ người mai mối đưa đến nhà gái để thương lượng xác định một ngày mà hai bên đều hài lòng.

Sau tết Đoan Ngọ không được mấy ngày, bà mối lại đến ngõ Tứ Tỉnh.



“Cô nương, đây là mấy ngày tốt lành do Điện Hạ tự chọn ra, ngài nhìn xem đi.”

Bà mối hai tay cầm một tờ giấy màu đỏ, cười tủm tỉm đưa cho Ngu Ninh Sơ.

Ngu Ninh Sơ rũ mắt xuống mở thư ra, chỉ thấy trên giấy cứng màu đỏ dùng chữ đen viết sáu bảy ngày lành.

Ngu Ninh Sơ nhìn từ trên xuống dưới, càng nhìn hai má càng nóng.

Bây giờ đã là tháng Năm, mà Tống Trì chọn ngày tốt lành một ngày vào tháng Năm, hai ngày vào tháng Sáu, hai ngày vào tháng Bảy và một ngày vào tháng Tám. Hơn nữa còn là mùng năm tháng Tám!

Nhìn tờ giấy liệt kê sáu ngày lành tưởng như có nhiều lựa chọn nhưng thực tế chọn ngày nào cũng quá nhanh. Người sáng suốt nhìn liền biết Tống Trì vội vàng không chờ được.

Nghĩ đến mấy ngày lành này khẳng định đã bị quan viên Lễ bộ, bà mối nhìn qua, mặt Ngu Ninh Sơ liền nóng lên. Thay vì ngồi chỗ này cho bà mối chê cười, Ngu Ninh Sơ khép tiêu thư lại giọng như muỗi nói: “Vậy cứ chọn tháng Tám kia đi.”

Nói xong, nàng vội vàng rời đi.

Bà mối rời đi không lâu, Tam phu nhân đến biết được bà mối mới rời đi liền hỏi Ngu Ninh Sơ: “Định vào ngày nào?”

Ngu Ninh Sơ buồn bực nói: “Mùng năm tháng Tám.”

Tam phu nhân kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy sao?”

Ngu Ninh Sơ nghiêng đầu đi, nghĩ đến nguồn gốc làm nàng quẫn bách trước mặt trưởng bối là Tống Trì, nàng lại ghi nợ cho hắn một khoản.

Tam phu nhân nhìn bộ dáng xấu hổ của nàng, cười nói: “Hơi nhanh một chút nhưng mọi chuyện cũng có thể lý giải được. Điện Hạ tới Kinh Thành đã lâu nhưng vẫn thiếu người bên gối, thật vất vả mới có được người mình thích nên mong sớm ngày thành thân. Trên đời này, làm gì có tân lang nào không muốn mau mau cưới tân nương tử về nhà chứ.”

Ngu Ninh Sơ khó xử nói: “Con chỉ sợ chuyện này truyền ra ngoài sẽ khiến người ta chê cười.”

Tam phu nhân vỗ vỗ tay nàng nói: “Chê cười cái gì, Điện Hạ đã hai mươi mốt, trong nhà còn có một muội muội chờ gả, đang cần một vị Vương Phi giúp hắn lo liệu. Hôn kỳ đúng là phải làm sớm không nên để chậm trễ thêm nữa, hơn nữa bên kia hắn có Lễ Bộ xử lý. Của hồi môn của con cữu mẫu đã bắt đầu chuẩn bị từ năm ngoái. Đừng nói mùng năm tháng Tám, cho dù là mùng năm tháng Sáu thành thân thì cữu mẫu cũng có thể chuẩn bị cho con một trăm lẻ tám gánh đồ cưới chỉnh tề, cam đoan không sơ sót bất kỳ chỗ nào.”

Nhắc tới của hồi môn, Ngu Ninh Sơ nhìn cữu mẫu hổ thẹn nói: “Vì con mà người cùng cữu cữu lại phí thêm một khoản lớn rồi.”

Tam phu nhân nhẹ nhàng chọc vào trán nàng: “Không được nói chuyện này với cữu mẫu nữa. Đầu tiên, của hồi môn này có một nửa là do mẫu thân con lưu lại, đa số đều là đồ tốt. Cữu phụ và cữu mẫu chỉ chuẩn bị thêm cho con một ít đồ vật nhỏ, tuy mới nhưng không đáng giá mấy. Hơn nữa, từ khi con vào Kinh cữu mẫu đã coi con như nữ nhi của mình. Con với Minh Lam lại giống như tỷ muội ruột, ta chuẩn bị của hồi môn cho nữ nhi của mình là chuyện vô cùng bình thường.”

Ngu Ninh Sơ không biết từ khi nào đã dựa vào vai cữu mẫu lấy khăn lau nước mắt.

Mẫu thân sinh nàng, là nương của nàng, cữu mẫu cẩn thận chiếu cố nàng cũng là mẫu thân của nàng. Phần hồi môn này của nàng là hai vị mẫu thân cùng nhau giúp nàng chuẩn bị.

Tam phu nhân ôm nàng, một bên nhẹ nhàng lắc lắc một bên cười nói: “Tháng tám thành thân rất tốt, thời tiết không lạnh không nóng vừa vặn, nếu như năm trước có thể mang thai, vừa vặn sang năm cũng là tháng tám sinh con, ở cữ cũng thoải mái.”

Ngu Ninh Sơ: …

Cái gì mà cảm động rơi nước mắt đều bị những lời này của Tam phu nhân thổi bay đi hết

Cuối tháng sáu, Thượng Y Phường trong cung đưa lễ phục đại hôn của Vương phi đến. Một bộ mặc lúc đại hôn, một bộ dành cho hai người sau khi thành thân tiến cung mặc.

Trước đó đã có người đến lấy số đo của nàng nên hai bộ lễ phục đều vô cùng vừa người.

Biết được lễ phục đã làm xong, Thẩm Minh Lam và Tống Tương lần lượt chạy tới muốn Ngu Ninh Sơ mặc cho các nàng xem.

Lễ phục tầng tầng lớp lớp, lại là mùa hè nóng nực, mỗi lần đổi là một lần giày vò. Ngu Ninh Sơ bị giày vò cả người đều là mồ hôi.

Tống Tương cười hắc hắc nói: “Đợi lát nữa tỷ trở về sẽ đi tới trước mặt ca ca kể lại bộ dáng muội mặc giá y, ca ca chắc chắn sẽ phải hâm mộ ta biết bao nhiêu.”

Ngu Ninh Sơ một bên để cho Vi Vũ, Hạnh Hoa hầu hạ thay ra mấy tầng xiêm y, một bên nhẹ giọng oán giận: “Tỷ mà dám nói bậy, về sau muội sẽ không để ý tỷ nữa.”

Tống Tương: “Muội đã làm đại tẩu của tỷ mà dám không để ý đến tỷ, tỷ sẽ nói với bên ngoài muội khắt khe với tiểu cô.”

Ngu Ninh Sơ bỗng nhiên phát hiện, Tống Tương cùng Tống Trì không hổ là huynh muội, khi dễ người khác mà nói rất hợp tình hợp lý.

Nàng hối hận vì đã thay giá y cho Tống Tương xem còn Tống Tương lại đắc ý trở về Vương Phủ chạy tới trước mặt Tống Trì khoe khoang.

Tống Trì cũng không tỏ ra hâm mộ chỉ thản nhiên nói: “Từ nay đến lễ đại hôn còn khoảng ba mươi mấy ngày, huynh chỉ xem trễ hơn muội ba mươi mấy ngày thôi.”

Tống Tương bĩu môi, rời đi.

Tống Trì ngồi trong thư phòng, nghe tiếng bước chân của muội muội ngoài cửa sổ đi xa, hắn mới dời bước đi vào nội thất.

Tủ y phục có tám cánh cửa, một trong số đó có y phục tân lang của hắn.

Sờ sờ vạt áo lễ phục, Tống Trì đóng tủ lại, lấy ra một bình thuốc màu trắng từ một ngăn kéo nhỏ ngồi xuống giường.

Tống Trì cởi áo xuống nhìn cánh tay phải của mình. Tuy rằng, hắn đã bôi thuốc rất lâu nhưng phía trên vẫn để lại một vết sẹo hơi nhô lên, thoạt nhìn thập phần chướng mắt.

Bôi dược bên này xong, Tống Tri lại nhìn sang bờ vai trái. Tống Trì nhìn không thấy vết sẹo nên chỉ có thể sờ, nó so với vết sẹo ở cánh tay phải không sai biệt lắm về hình dạng và kích thước.

Tống Trì khó khăn bôi thuốc xong, lại nhìn bình thuốc trong tay cười khổ.

Nếu như bị nàng nhìn thấy hoặc sờ được ít nhiều vẫn sẽ ghét bỏ chứ?

Ngón tay vô thức chuyển động bình thuốc xoay tròn, tầm mắt Tống Trì lại đặt trên tiên hạc đồ bên ngoài bình thuốc.

“A Mặc, bảo A Phong lại đây.”

“Vâng.”

A Mặc đáp xong liền đi tìm A Phong. A Phong là một trong những tâm phúc được Vương Gia bồi dưỡng chuyên môn phụ trách tìm hiểu tin tức nhưng Vương Gia sắp đại hôn, lúc này có chuyện gì chứ?

Hoàng hôn mùng bốn tháng Tám, đêm trước khi xuất giá, Ngu Ninh Sơ nhận được một quyển sách nhỏ do Tam phu nhân đưa cho nàng.

Nhưng Tam phu nhân không biết chính là nội dung trong tập sách Ngu Ninh Sơ đã sớm đọc qua trong một quyển sách khác, quyển sách kia là do chính tân lang tự mình đưa đến trước mặt nàng.

Nhưng mà lần trước Ngu Ninh Sơ cũng không cẩn thận xem kỹ.

Nay nàng sẽ sớm cùng Tống Trì làm chuyện đó nên ngoại trừ một chút khẩn trương còn có một chút sợ hãi.

Nàng lật xem từng trang trong quyển sách nhỏ, từ hoài nghi ban đầu đến cuối cùng nàng lại thất vọng phát hiện người nam nhân trong hình đều không sai biệt lắm….đều xấu xí đáng sợ.

 

------oOo------

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cảnh Xuân Tươi Đẹp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook