Chương 118: Dưa ta trồng sắp chín sao có thể chắp tay dâng cho người khác được
Tiếu Giai Nhân
22/11/2023
Đến khi đại hôn của Khang Vương kết thúc thì trời cũng đã tối.
Nhóm nữ quyến bên này còn đang tán gẫu thì một tiểu nha hoàn đột nhiên đi tới bàn tiệc của Ngu Ninh Sơ cười hành lễ với nàng nói: “Bẩm Vương Phi, Đoan Vương Điện Hạ uống say hỏi ngài bên này đã ăn xong chưa. Nếu ngài ăn xong rồi thì theo ngài ấy hồi phủ luôn ạ.”
Ngu Ninh Sơ cả kinh trong lòng, bình thường Tống Trì không bao giờ uống rượu, đêm nay sao lại uống đến mức say luôn rồi?
Tống thị nhìn bụng của chất tức liền đoán được Tống Trì chắc là lo lắng Ngu Ninh Sơ mệt nên mới giả say gọi người về. Bà cười nói: “Nếu Tử Uyên say rồi thì con mau theo hắn trở về đi.”
Nói xong bà bảo nha hoàn mà bà mang theo cẩn thận đỡ Ngu Ninh Sơ rời đi.
Ngu Ninh Sơ đi tới trước cổng vòm dẫn đến tiền viện liền thấy Tống Trì cùng A Mặc đang đứng ở một bên chờ nàng.
Ngu Ninh Sơ tới gần Tống Trì liền ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, lại nhìn ánh mắt trong trẻo của hắn làm gì có bộ dáng say xỉn nào.
“Huynh uống rượu thật sao?” Ngu Ninh Sơ thấp giọng hỏi.
Tống Trì cười với nàng: “Chỉ một hai chén thôi.”
Trước đây, hắn không uống rượu là sợ sau khi say lỡ miệng làm lộ đại sự trước mặt người ngoài. Còn bây giờ, hắn chỉ là không thích uống nhưng uống vài chén thì cũng không sao.
Nơi này không phải là nơi nói chuyện, Ngu Ninh Sơ yên lặng đi theo bên cạnh Tống Trì, phu thê hai người ra khỏi Khang Vương Phủ lên xe ngựa rời đi.
“Khang Vương Điện Hạ đã rời đi chưa?” Vừa ngồi xuống Ngu Ninh Sơ đã hỏi thăm. Tình huống như hôm nay đa phần đều là nhóm tân khách đi náo động phòng xong mới rời đi.
Tống Trì: “Đi rồi, đêm nay tân lang nào mà không vội chứ.”
Ngu Ninh Sơ liếc hắn một cái.
Tống Trì theo thói quen ôm nàng lên đùi, vừa ôm vừa hỏi nàng: “Mệt mỏi cả ngày rồi, muội có thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Ngu Ninh Sơ lắc đầu giải thích: “Hơi tê chân một chút thôi, phần lớn thời gian muội đều ngồi yên một chỗ.”
Tống Trì liền nhẹ nhàng bóp chân cho nàng.
Ngu Ninh Sơ gối lên cánh tay hắn, đầu vừa lúc ngửa về phía hắn.
Tống Trì và Khang Vương Tống Triệt đều có tướng mạo giống Chiêu Nguyên Đế nhưng đôi đường huynh đường đệ này lại có khí chất khác biệt, tuyệt đối sẽ không có ai lầm lẫn bọn họ với nhau.
Tống Trì giống như một miếng ngọc, lúc mặc quan phục sẽ giống như viên ngọc được đặt dưới ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ. Dân chúng thiện lương nhìn thấy hắn sẽ bị ánh sáng của hắn khuất phục, kẻ tiểu nhân có quỷ trong lòng nhìn thấy hắn sẽ sợ hãi bất an. Còn lúc Tống Trì thay thường phục lại giống như miếng ngọc được đặt trong phòng quang hoa nội liễm, ôn nhuận tao nhã làm cho người ta có cảm giác ai ai cũng có thể thân cận được với hắn.
Tống Triều đứng bên cạnh Tống Trì liền biến thành một thư sinh bình thường, tuy rằng ôn hòa nhã nhặn nhưng lại không có hào quang, rất khó để người ta chú ý tới hắn.
Ít nhất là Ngu Ninh Sơ cảm thấy như vậy.
“Vì sao muội lại nhìn ta như vậy?” Tống Trì vừa bóp chân cho nàng vừa hỏi.
Ngu Ninh Sơ cắn cắn môi hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Người khác cưới thê đều chọn cô nương có gia thế, sao huynh lại cưới muội một nữ nhi của gia đình bình thường không có chỗ dựa. Có phải huynh cũng hâm mộ người khác cưới được thê tử có thê tộc cường đại hay không?”
Tống Trì vừa nghe liền biết trong đầu nàng đang suy nghĩ cái gì.
“Người khác cưới chính là thân phận thê tộc, vậy nên sau khi thành thân hai phu thê có ân ái với nhau hay không đều phải dựa vào duyên phận. Chỉ có mình ta là cưới được người trong lòng, người khác nên hâm mộ ta mới phải.”
Nói xong, Tống Trì cúi xuống hôn lên mặt nàng.
Ngu Ninh Sơ vẫn còn lo lắng, không phải nàng lo lắng Tống Trì ghét bỏ nàng mà là lo cho con đường sau này của Tống Trì.
Hắn có muốn tranh giành vị trí đó không?
Nếu hắn muốn tranh giành thì có nghĩa phía trước sẽ có vô số nguy hiểm đang chờ hắn mà nàng thân là thê tử lại chẳng giúp được gì cho hắn cả.
Nếu Tống Trì không muốn tranh giành, hắn vừa giỏi giang vừa nổi tiếng như thế chỉ sợ dân chúng chỉ biết đến Đoan Vương mà dần quên mất Khang Vương. Tình thế như thế tiếp diễn càng lâu, Khang Vương và Trịnh Hoàng Hậu không cần làm gì thì Chiêu Nguyên Đế cũng sẽ nghĩ biện pháp thu quyền của Tống Trì sao?
Ý niệm vừa lướt qua trong đầu, Ngu Ninh Sơ đã thấy khổ sở thay cho Tống Trì. Dựa vào cái gì, Đế Vị đó là do Tống Trì liều chết tranh giành cho Chiêu Nguyên Đế, sao cả nhà Chiêu Nguyên Đế có thể qua cầu rút ván như thế được?
Ngu Ninh Sơ rất muốn hỏi Tống Trì nhưng nàng cảm thấy loại đại sự này Tống Trì khẳng định sẽ không nói cho nàng biết, bởi vì hắn muốn tốt cho nàng, không muốn nàng phải lo sợ bất an vì nó.
“Muội đang hâm mộ xuất thân của người khác đúng không?” Tống Trì ngẩng đầu, bỗng nhiên nghiêm túc nhìn nàng hỏi.
Ngu Ninh Sơ rũ mắt xuống cúi đầu nói: “Muội không hâm mộ ai cả. Muội chỉ tiếc là không giúp được gì cho huynh. Nếu phụ thân muội làm quan thì tốt biết mấy, nếu huynh gặp phiền toái thì bọn họ nhất định sẽ tận hết sức lực giúp huynh.”
Tống Trì nâng cằm nàng lên cười nói: “Muội coi ta là hạng người bất tài đến vậy sao? Ta muốn cái gì thì ta sẽ tự mình nghĩ biện pháp, không cần mượn thế lực thê tộc. Đương nhiên muội cũng không cần tự coi thường bản thân, có muội ở đây cữu cữu và cữu mẫu nhất định sẽ đứng về phía ta, bao gồm cả nhà mẫu phụ của cữu mẫu.”
Ngu Ninh Sơ chớp chớp mắt thăm dò hỏi: “Huynh có cần bọn họ đứng về phía huynh không?”
Nụ cười trong mắt Tống Trì trở nên sâu hơn, ngón tay ấn vào môi nàng: “Muốn biết chuyện của ta phải không? Ta đã sớm biết tiểu biểu muội Ngu gia nhìn như điềm đạm đáng thương nhưng lại thông minh hơn bất kỳ ai.”
Ngu Ninh Sơ bắt lấy ngón tay hắn, chờ hắn trả lời.
Tống Trì ôm nàng lên thủ thỉ bên tai nàng “Ta lại không ngốc, dưa ta trồng sắp chín sao có thể chắp tay dâng cho người khác được.”
Trái tim Ngu Ninh Sơ run lên mãnh liệt, môi nàng cơ hồ dán vào mặt hắn hỏi: “Vậy huynh nắm chắc được mấy phần?”
Tống Trì: “Năm phần.”
Năm phần.
Ngu Ninh Sơ không khỏi nhíu mày, không đợi nàng nghĩ quá xa thì Tống Trì nở nụ cười kéo tay nàng dán lên ngực hắn: “Năm phần còn lại đều ở chỗ muội, nếu muội làm cho ta thư giãn về thể xác và tinh thần thì ta liền có đủ sức để ứng phó mọi chuyện. Còn nếu muội lại giống như trước khi thành thân, lúc nào cũng lạnh lùng tra tấn ta thì ta nào còn tâm lực đối phó với bên ngoài?”
Trái tim Ngu Ninh Sơ giống như bị treo lên rồi lại hạ xuống khó chịu muốn chết chỉ biết tức giận oán trách hắn: “Loại chuyện này mà huynh cũng dám lấy ra nói giỡn cho được.”
Tống Trì thu lại ý cười nghiêm giọng nói: “Không phải đùa giỡn, chỉ cần trong lòng muội có ta thì ta sẽ không sợ hãi đương đầu với tất cả. Nhưng nếu trong lòng muội không có ta thì ta ngồi ở vị trí đó có ý nghĩa gì?”
Phụ thân và đại bá của hắn là một ví dụ.
Nam nhân vô tình không kể xiết, cho dù thiếu đi nữ nhân bên cạnh cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ hưởng thụ quyền thế phú quý nhưng trên đời này luôn có một loại nam nhân đặc biệt chung tình với một nữ nhân. Một khi tình căn bị chặt đứt thì người đó liền sống giống như cái xác không hồn.
Mẫu thân là tình căn của phụ thân. Mẫu thân không còn, phụ thân liền xuống tóc tu hành không còn quan tâm đến thế tục.
Nhạc mẫu là gốc rễ của đại bá. Nhạc mẫu mất sớm, trong lòng bá phụ tình cũng chết chỉ còn lại giang sơn dân chúng.
Tống Trì trước kia không hiểu hai nam nhân họ Tống vì sao lại như vậy nhưng từ khi gặp được Ngu Ninh Sơ, hắn bỗng nhiên hiểu ra tất cả.
“Tóm lại tất cả đã có ta, muội không cần suy nghĩ gì cả, chỉ nghĩ đến ta và hài tử là được rồi.”
Tháng ba mùa xuân ấm áp, tân Thế Tử của Hộ Quốc Công Phủ là Thẩm Mục thành thân.
Ngu Ninh Sơ cùng Tống Trì đến uống rượu mừng. Hai người ngồi cùng cữu phụ, cữu mẫu được một lúc liền biết thêm một kinh hỉ khác. Cữu mẫu nói cho nàng biết bà đã chọn được một cô nương cho Thẩm Dật, chờ Thẩm Mục thành thân xong thì sẽ đi cầu thân.
Ngu Ninh Sơ cảm khái nói: “Nhanh thật. Các biểu ca đều chuẩn bị thành thân hết rồi, trong phủ ngày càng náo nhiệt.”
Tam phu nhân nhìn bụng nàng cười nói: “Đó là đương nhiên. Một lớp người già đi, một lớp người từ hài tử biến thành người lớn rồi lại sinh ra hài tử. Đó gọi là truyền thừa.”
Tân khách đến ngày càng nhiều, Ngu Ninh Sơ và cữu mẫu liền tách ra.
Thê tử của Thẩm Mục tên là Ôn Ngọc Chi, là cô nương nhà Lễ Bộ Thượng Thư. Nàng quả thật giống như lời khen của Tống thị lúc trước, dịu dàng tri thức hiểu lễ, tính cách điềm đạm khác hoàn toàn với tính cách dí dỏm của của Thẩm Mục. Đúng là vạn vật đều có tương sinh tương khắc, người uy nghiêm như Thẩm Trác cũng không quản được Thẩm Mục nhưng chỉ cần Ôn Ngọc Chi đứng ở đây thì Thẩm Mục liền tự động thu liễm lại, quy chủ chào hỏi làm Ngu Ninh Sơ, Thẩm Minh Lam và Tống Tương đều cảm thấy không quen.
Trong lúc các nàng nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Tống Tương tỏ vẻ kỳ lạ nói: “Nhị biểu tẩu so với chúng ta thì thấp hơn một chút, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn nhưng tẩu ấy chỉnh người cũng rất ra dáng, ngay cả Nhị biểu ca cũng bị tẩu ấy chỉnh tâm phục khẩu phục.”
Thẩm Minh Lam nói: “Cái này muội không hiểu rồi, Nhị biểu ca biến hóa như vậy không phải là do Nhị tẩu thu phục mà là trong lòng Nhị ca thích Nhị tẩu nên mới không muốn để cho Nhị tẩu nhìn thấy một mặt không thành thật của hắn mà thôi. Ví dụ như muội có thể ở trước mặt chúng ta hỏi chuyện đêm động phòng nhưng nếu Phò Mã ở đây muội có dám hỏi hay không? Ta chắc chắn muội sẽ quy củ thủ lễ còn hơn cả Nhị ca.”
Tống Tương không đồng ý nói: “Muội mới không thèm giả vờ đâu, muội ở trước mặt mọi người thế nào thì ở trước mặt hắn thế ấy.”
Ngu Ninh Sơ dịch sang bên cạnh Thẩm Minh Lam phản bác lại lời nàng: “Phải không? Muội ở trước mặt chúng ta lúc nào cũng ra tay hào phóng, tiêu tiền như nước. Sao ngày đó ta thấy muội lại giả bộ nghèo khổ trước mặt Phò Mã, làm vậy không phải là tổn hại uy phong của ca ca muội rồi không?”
Mặt Tống Tương đỏ lên một cách nhanh chóng. Nàng vừa muốn sử dụng chiêu cũ gãi ngứa để trị Ngu Ninh Sơ lại thấy cái bụng đã lộ ra của nàng liền không dám làm bậy chỉ có thể tức giận dậm chân nói: “Hai người cứ chờ đó đi, chờ các người sinh hài tử xong xem ta thu thập các ngươi thế nào.”
Thẩm Minh Lam tính toán ngày tháng, cười nói: “Chờ chúng ta sinh xong, có lẽ muội lại mang thai mất rồi.”
Tống Tương che lỗ tai bỏ chạy.
Nhưng Thẩm Minh Lam làm sao có thể dễ dàng buông tha cho nàng?
Đến cuối tháng này chính là ngày đại hôn của Tống Tương. Một ngày trước ngày đại hôn, Thẩm Minh Lam đến thêm trang cho nàng, nhân lúc chỉ có ba tỷ muội các nàng ở trong phòng Thẩm Minh Lam liền lấy trong tay áo ra một quyển sách nhỏ đưa cho Tống Tương: “Đây là một phần lễ khác ta đặc biệt chuẩn bị cho muội, muội nhớ xem kỹ một chút.”
Tống Tương đã xem qua rất nhiều sách, sớm biết động phòng là như thế nào nhưng nàng lại chưa từng xem qua loại sách nhỏ chuyên môn tập hợp các loại “tranh vẽ” cho nên không có chuẩn bị mà mở ra ngay trước mặt Ngu Ninh Sơ và Thẩm Minh Lam. Vừa mới xem được một trang, mặt nàng đã đỏ bừng trừng mắt nhìn Thẩm Minh Lam: “Tỷ có biết xấu hổ hay không!”
Thẩm Minh Lam ôm bụng cười: “Ta đã gả cho người khác rồi, đương nhiên không xấu hổ nhưng A Tương muội cũng không nên xấu hổ a, muội còn hiểu chuyện này sớm hơn cả hai chúng ta mà.”
Tống Tương: “Nhưng muội cũng chưa từng xem qua loại sách này!”
Thẩm Minh Lam: “Vậy thừa dịp đêm nay muội xem cho kỹ miễn cho ngày mai lại luống cuống tay chân.”
Tống Tương có một thân công phu tốt lại không thể xuống tay với Thẩm Minh Lam bụng to nên chỉ có thể thúc giục Thẩm Minh Lam nhanh chóng trở về.
Thẩm Minh Lam đi rồi, Ngu Ninh Sơ tiếp tục ở lại Phủ Công Chúa. Tống Trì cũng đến ở cùng nàng, phu thê hai người cùng nhau chủ trì hôn lễ của muội muội.
Tính cách Tống Tương chung quy không giống cô nương bình thường, hai cô tẩu vừa mới ngồi yên được một lúc thì Tống Tương đột nhiên tiến đến bên tai Ngu Ninh Sơ nhỏ giọng hỏi: “A Vu, thứ kia thật sự xấu như tranh vẽ vậy sao?”
Lời của muội phu làm mặt đại tẩu là nàng như bị lửa thiêu, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói: “Ta, ta cũng chưa từng thấy qua.”
Tống Tương không tin: “Tẩu và ca ca thành thân lâu như vậy rồi mà.”
Ngu Ninh Sơ căn bản không muốn tiếp tục thảo luận đề tài khó có thể mở miệng này, nghiêng đầu nói: “Chưa từng thấy qua chính là chưa từng thấy qua, muội tò mò thì tối mai tự mình nhìn đi.”
Vừa nói xong, Tống thị tới.
Ngu Ninh Sơ nhân cơ hội dẫn nha hoàn chuồn đi, trở lại tiểu viện trong Phủ Công Chúa mà Tống Tương chuẩn bị cho nàng. Từ xa, nàng thấy Tống Trì đứng dưới ánh nắng mùa xuân phân phó A Cẩn cái gì đó.
Ngu Ninh Sơ không nhìn thấy hắn, rũ mắt đi về phía hậu viện.
Tầm mắt Tống Trì vẫn đi theo nàng, vừa nhìn thấy thần sắc không thích hợp của nàng liền biết nàng có chuyện trốn tránh hắn.
------oOo------
Nhóm nữ quyến bên này còn đang tán gẫu thì một tiểu nha hoàn đột nhiên đi tới bàn tiệc của Ngu Ninh Sơ cười hành lễ với nàng nói: “Bẩm Vương Phi, Đoan Vương Điện Hạ uống say hỏi ngài bên này đã ăn xong chưa. Nếu ngài ăn xong rồi thì theo ngài ấy hồi phủ luôn ạ.”
Ngu Ninh Sơ cả kinh trong lòng, bình thường Tống Trì không bao giờ uống rượu, đêm nay sao lại uống đến mức say luôn rồi?
Tống thị nhìn bụng của chất tức liền đoán được Tống Trì chắc là lo lắng Ngu Ninh Sơ mệt nên mới giả say gọi người về. Bà cười nói: “Nếu Tử Uyên say rồi thì con mau theo hắn trở về đi.”
Nói xong bà bảo nha hoàn mà bà mang theo cẩn thận đỡ Ngu Ninh Sơ rời đi.
Ngu Ninh Sơ đi tới trước cổng vòm dẫn đến tiền viện liền thấy Tống Trì cùng A Mặc đang đứng ở một bên chờ nàng.
Ngu Ninh Sơ tới gần Tống Trì liền ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, lại nhìn ánh mắt trong trẻo của hắn làm gì có bộ dáng say xỉn nào.
“Huynh uống rượu thật sao?” Ngu Ninh Sơ thấp giọng hỏi.
Tống Trì cười với nàng: “Chỉ một hai chén thôi.”
Trước đây, hắn không uống rượu là sợ sau khi say lỡ miệng làm lộ đại sự trước mặt người ngoài. Còn bây giờ, hắn chỉ là không thích uống nhưng uống vài chén thì cũng không sao.
Nơi này không phải là nơi nói chuyện, Ngu Ninh Sơ yên lặng đi theo bên cạnh Tống Trì, phu thê hai người ra khỏi Khang Vương Phủ lên xe ngựa rời đi.
“Khang Vương Điện Hạ đã rời đi chưa?” Vừa ngồi xuống Ngu Ninh Sơ đã hỏi thăm. Tình huống như hôm nay đa phần đều là nhóm tân khách đi náo động phòng xong mới rời đi.
Tống Trì: “Đi rồi, đêm nay tân lang nào mà không vội chứ.”
Ngu Ninh Sơ liếc hắn một cái.
Tống Trì theo thói quen ôm nàng lên đùi, vừa ôm vừa hỏi nàng: “Mệt mỏi cả ngày rồi, muội có thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Ngu Ninh Sơ lắc đầu giải thích: “Hơi tê chân một chút thôi, phần lớn thời gian muội đều ngồi yên một chỗ.”
Tống Trì liền nhẹ nhàng bóp chân cho nàng.
Ngu Ninh Sơ gối lên cánh tay hắn, đầu vừa lúc ngửa về phía hắn.
Tống Trì và Khang Vương Tống Triệt đều có tướng mạo giống Chiêu Nguyên Đế nhưng đôi đường huynh đường đệ này lại có khí chất khác biệt, tuyệt đối sẽ không có ai lầm lẫn bọn họ với nhau.
Tống Trì giống như một miếng ngọc, lúc mặc quan phục sẽ giống như viên ngọc được đặt dưới ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ. Dân chúng thiện lương nhìn thấy hắn sẽ bị ánh sáng của hắn khuất phục, kẻ tiểu nhân có quỷ trong lòng nhìn thấy hắn sẽ sợ hãi bất an. Còn lúc Tống Trì thay thường phục lại giống như miếng ngọc được đặt trong phòng quang hoa nội liễm, ôn nhuận tao nhã làm cho người ta có cảm giác ai ai cũng có thể thân cận được với hắn.
Tống Triều đứng bên cạnh Tống Trì liền biến thành một thư sinh bình thường, tuy rằng ôn hòa nhã nhặn nhưng lại không có hào quang, rất khó để người ta chú ý tới hắn.
Ít nhất là Ngu Ninh Sơ cảm thấy như vậy.
“Vì sao muội lại nhìn ta như vậy?” Tống Trì vừa bóp chân cho nàng vừa hỏi.
Ngu Ninh Sơ cắn cắn môi hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Người khác cưới thê đều chọn cô nương có gia thế, sao huynh lại cưới muội một nữ nhi của gia đình bình thường không có chỗ dựa. Có phải huynh cũng hâm mộ người khác cưới được thê tử có thê tộc cường đại hay không?”
Tống Trì vừa nghe liền biết trong đầu nàng đang suy nghĩ cái gì.
“Người khác cưới chính là thân phận thê tộc, vậy nên sau khi thành thân hai phu thê có ân ái với nhau hay không đều phải dựa vào duyên phận. Chỉ có mình ta là cưới được người trong lòng, người khác nên hâm mộ ta mới phải.”
Nói xong, Tống Trì cúi xuống hôn lên mặt nàng.
Ngu Ninh Sơ vẫn còn lo lắng, không phải nàng lo lắng Tống Trì ghét bỏ nàng mà là lo cho con đường sau này của Tống Trì.
Hắn có muốn tranh giành vị trí đó không?
Nếu hắn muốn tranh giành thì có nghĩa phía trước sẽ có vô số nguy hiểm đang chờ hắn mà nàng thân là thê tử lại chẳng giúp được gì cho hắn cả.
Nếu Tống Trì không muốn tranh giành, hắn vừa giỏi giang vừa nổi tiếng như thế chỉ sợ dân chúng chỉ biết đến Đoan Vương mà dần quên mất Khang Vương. Tình thế như thế tiếp diễn càng lâu, Khang Vương và Trịnh Hoàng Hậu không cần làm gì thì Chiêu Nguyên Đế cũng sẽ nghĩ biện pháp thu quyền của Tống Trì sao?
Ý niệm vừa lướt qua trong đầu, Ngu Ninh Sơ đã thấy khổ sở thay cho Tống Trì. Dựa vào cái gì, Đế Vị đó là do Tống Trì liều chết tranh giành cho Chiêu Nguyên Đế, sao cả nhà Chiêu Nguyên Đế có thể qua cầu rút ván như thế được?
Ngu Ninh Sơ rất muốn hỏi Tống Trì nhưng nàng cảm thấy loại đại sự này Tống Trì khẳng định sẽ không nói cho nàng biết, bởi vì hắn muốn tốt cho nàng, không muốn nàng phải lo sợ bất an vì nó.
“Muội đang hâm mộ xuất thân của người khác đúng không?” Tống Trì ngẩng đầu, bỗng nhiên nghiêm túc nhìn nàng hỏi.
Ngu Ninh Sơ rũ mắt xuống cúi đầu nói: “Muội không hâm mộ ai cả. Muội chỉ tiếc là không giúp được gì cho huynh. Nếu phụ thân muội làm quan thì tốt biết mấy, nếu huynh gặp phiền toái thì bọn họ nhất định sẽ tận hết sức lực giúp huynh.”
Tống Trì nâng cằm nàng lên cười nói: “Muội coi ta là hạng người bất tài đến vậy sao? Ta muốn cái gì thì ta sẽ tự mình nghĩ biện pháp, không cần mượn thế lực thê tộc. Đương nhiên muội cũng không cần tự coi thường bản thân, có muội ở đây cữu cữu và cữu mẫu nhất định sẽ đứng về phía ta, bao gồm cả nhà mẫu phụ của cữu mẫu.”
Ngu Ninh Sơ chớp chớp mắt thăm dò hỏi: “Huynh có cần bọn họ đứng về phía huynh không?”
Nụ cười trong mắt Tống Trì trở nên sâu hơn, ngón tay ấn vào môi nàng: “Muốn biết chuyện của ta phải không? Ta đã sớm biết tiểu biểu muội Ngu gia nhìn như điềm đạm đáng thương nhưng lại thông minh hơn bất kỳ ai.”
Ngu Ninh Sơ bắt lấy ngón tay hắn, chờ hắn trả lời.
Tống Trì ôm nàng lên thủ thỉ bên tai nàng “Ta lại không ngốc, dưa ta trồng sắp chín sao có thể chắp tay dâng cho người khác được.”
Trái tim Ngu Ninh Sơ run lên mãnh liệt, môi nàng cơ hồ dán vào mặt hắn hỏi: “Vậy huynh nắm chắc được mấy phần?”
Tống Trì: “Năm phần.”
Năm phần.
Ngu Ninh Sơ không khỏi nhíu mày, không đợi nàng nghĩ quá xa thì Tống Trì nở nụ cười kéo tay nàng dán lên ngực hắn: “Năm phần còn lại đều ở chỗ muội, nếu muội làm cho ta thư giãn về thể xác và tinh thần thì ta liền có đủ sức để ứng phó mọi chuyện. Còn nếu muội lại giống như trước khi thành thân, lúc nào cũng lạnh lùng tra tấn ta thì ta nào còn tâm lực đối phó với bên ngoài?”
Trái tim Ngu Ninh Sơ giống như bị treo lên rồi lại hạ xuống khó chịu muốn chết chỉ biết tức giận oán trách hắn: “Loại chuyện này mà huynh cũng dám lấy ra nói giỡn cho được.”
Tống Trì thu lại ý cười nghiêm giọng nói: “Không phải đùa giỡn, chỉ cần trong lòng muội có ta thì ta sẽ không sợ hãi đương đầu với tất cả. Nhưng nếu trong lòng muội không có ta thì ta ngồi ở vị trí đó có ý nghĩa gì?”
Phụ thân và đại bá của hắn là một ví dụ.
Nam nhân vô tình không kể xiết, cho dù thiếu đi nữ nhân bên cạnh cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ hưởng thụ quyền thế phú quý nhưng trên đời này luôn có một loại nam nhân đặc biệt chung tình với một nữ nhân. Một khi tình căn bị chặt đứt thì người đó liền sống giống như cái xác không hồn.
Mẫu thân là tình căn của phụ thân. Mẫu thân không còn, phụ thân liền xuống tóc tu hành không còn quan tâm đến thế tục.
Nhạc mẫu là gốc rễ của đại bá. Nhạc mẫu mất sớm, trong lòng bá phụ tình cũng chết chỉ còn lại giang sơn dân chúng.
Tống Trì trước kia không hiểu hai nam nhân họ Tống vì sao lại như vậy nhưng từ khi gặp được Ngu Ninh Sơ, hắn bỗng nhiên hiểu ra tất cả.
“Tóm lại tất cả đã có ta, muội không cần suy nghĩ gì cả, chỉ nghĩ đến ta và hài tử là được rồi.”
Tháng ba mùa xuân ấm áp, tân Thế Tử của Hộ Quốc Công Phủ là Thẩm Mục thành thân.
Ngu Ninh Sơ cùng Tống Trì đến uống rượu mừng. Hai người ngồi cùng cữu phụ, cữu mẫu được một lúc liền biết thêm một kinh hỉ khác. Cữu mẫu nói cho nàng biết bà đã chọn được một cô nương cho Thẩm Dật, chờ Thẩm Mục thành thân xong thì sẽ đi cầu thân.
Ngu Ninh Sơ cảm khái nói: “Nhanh thật. Các biểu ca đều chuẩn bị thành thân hết rồi, trong phủ ngày càng náo nhiệt.”
Tam phu nhân nhìn bụng nàng cười nói: “Đó là đương nhiên. Một lớp người già đi, một lớp người từ hài tử biến thành người lớn rồi lại sinh ra hài tử. Đó gọi là truyền thừa.”
Tân khách đến ngày càng nhiều, Ngu Ninh Sơ và cữu mẫu liền tách ra.
Thê tử của Thẩm Mục tên là Ôn Ngọc Chi, là cô nương nhà Lễ Bộ Thượng Thư. Nàng quả thật giống như lời khen của Tống thị lúc trước, dịu dàng tri thức hiểu lễ, tính cách điềm đạm khác hoàn toàn với tính cách dí dỏm của của Thẩm Mục. Đúng là vạn vật đều có tương sinh tương khắc, người uy nghiêm như Thẩm Trác cũng không quản được Thẩm Mục nhưng chỉ cần Ôn Ngọc Chi đứng ở đây thì Thẩm Mục liền tự động thu liễm lại, quy chủ chào hỏi làm Ngu Ninh Sơ, Thẩm Minh Lam và Tống Tương đều cảm thấy không quen.
Trong lúc các nàng nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Tống Tương tỏ vẻ kỳ lạ nói: “Nhị biểu tẩu so với chúng ta thì thấp hơn một chút, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn nhưng tẩu ấy chỉnh người cũng rất ra dáng, ngay cả Nhị biểu ca cũng bị tẩu ấy chỉnh tâm phục khẩu phục.”
Thẩm Minh Lam nói: “Cái này muội không hiểu rồi, Nhị biểu ca biến hóa như vậy không phải là do Nhị tẩu thu phục mà là trong lòng Nhị ca thích Nhị tẩu nên mới không muốn để cho Nhị tẩu nhìn thấy một mặt không thành thật của hắn mà thôi. Ví dụ như muội có thể ở trước mặt chúng ta hỏi chuyện đêm động phòng nhưng nếu Phò Mã ở đây muội có dám hỏi hay không? Ta chắc chắn muội sẽ quy củ thủ lễ còn hơn cả Nhị ca.”
Tống Tương không đồng ý nói: “Muội mới không thèm giả vờ đâu, muội ở trước mặt mọi người thế nào thì ở trước mặt hắn thế ấy.”
Ngu Ninh Sơ dịch sang bên cạnh Thẩm Minh Lam phản bác lại lời nàng: “Phải không? Muội ở trước mặt chúng ta lúc nào cũng ra tay hào phóng, tiêu tiền như nước. Sao ngày đó ta thấy muội lại giả bộ nghèo khổ trước mặt Phò Mã, làm vậy không phải là tổn hại uy phong của ca ca muội rồi không?”
Mặt Tống Tương đỏ lên một cách nhanh chóng. Nàng vừa muốn sử dụng chiêu cũ gãi ngứa để trị Ngu Ninh Sơ lại thấy cái bụng đã lộ ra của nàng liền không dám làm bậy chỉ có thể tức giận dậm chân nói: “Hai người cứ chờ đó đi, chờ các người sinh hài tử xong xem ta thu thập các ngươi thế nào.”
Thẩm Minh Lam tính toán ngày tháng, cười nói: “Chờ chúng ta sinh xong, có lẽ muội lại mang thai mất rồi.”
Tống Tương che lỗ tai bỏ chạy.
Nhưng Thẩm Minh Lam làm sao có thể dễ dàng buông tha cho nàng?
Đến cuối tháng này chính là ngày đại hôn của Tống Tương. Một ngày trước ngày đại hôn, Thẩm Minh Lam đến thêm trang cho nàng, nhân lúc chỉ có ba tỷ muội các nàng ở trong phòng Thẩm Minh Lam liền lấy trong tay áo ra một quyển sách nhỏ đưa cho Tống Tương: “Đây là một phần lễ khác ta đặc biệt chuẩn bị cho muội, muội nhớ xem kỹ một chút.”
Tống Tương đã xem qua rất nhiều sách, sớm biết động phòng là như thế nào nhưng nàng lại chưa từng xem qua loại sách nhỏ chuyên môn tập hợp các loại “tranh vẽ” cho nên không có chuẩn bị mà mở ra ngay trước mặt Ngu Ninh Sơ và Thẩm Minh Lam. Vừa mới xem được một trang, mặt nàng đã đỏ bừng trừng mắt nhìn Thẩm Minh Lam: “Tỷ có biết xấu hổ hay không!”
Thẩm Minh Lam ôm bụng cười: “Ta đã gả cho người khác rồi, đương nhiên không xấu hổ nhưng A Tương muội cũng không nên xấu hổ a, muội còn hiểu chuyện này sớm hơn cả hai chúng ta mà.”
Tống Tương: “Nhưng muội cũng chưa từng xem qua loại sách này!”
Thẩm Minh Lam: “Vậy thừa dịp đêm nay muội xem cho kỹ miễn cho ngày mai lại luống cuống tay chân.”
Tống Tương có một thân công phu tốt lại không thể xuống tay với Thẩm Minh Lam bụng to nên chỉ có thể thúc giục Thẩm Minh Lam nhanh chóng trở về.
Thẩm Minh Lam đi rồi, Ngu Ninh Sơ tiếp tục ở lại Phủ Công Chúa. Tống Trì cũng đến ở cùng nàng, phu thê hai người cùng nhau chủ trì hôn lễ của muội muội.
Tính cách Tống Tương chung quy không giống cô nương bình thường, hai cô tẩu vừa mới ngồi yên được một lúc thì Tống Tương đột nhiên tiến đến bên tai Ngu Ninh Sơ nhỏ giọng hỏi: “A Vu, thứ kia thật sự xấu như tranh vẽ vậy sao?”
Lời của muội phu làm mặt đại tẩu là nàng như bị lửa thiêu, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói: “Ta, ta cũng chưa từng thấy qua.”
Tống Tương không tin: “Tẩu và ca ca thành thân lâu như vậy rồi mà.”
Ngu Ninh Sơ căn bản không muốn tiếp tục thảo luận đề tài khó có thể mở miệng này, nghiêng đầu nói: “Chưa từng thấy qua chính là chưa từng thấy qua, muội tò mò thì tối mai tự mình nhìn đi.”
Vừa nói xong, Tống thị tới.
Ngu Ninh Sơ nhân cơ hội dẫn nha hoàn chuồn đi, trở lại tiểu viện trong Phủ Công Chúa mà Tống Tương chuẩn bị cho nàng. Từ xa, nàng thấy Tống Trì đứng dưới ánh nắng mùa xuân phân phó A Cẩn cái gì đó.
Ngu Ninh Sơ không nhìn thấy hắn, rũ mắt đi về phía hậu viện.
Tầm mắt Tống Trì vẫn đi theo nàng, vừa nhìn thấy thần sắc không thích hợp của nàng liền biết nàng có chuyện trốn tránh hắn.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.