Chương 110: Lá gan của ngươi không lớn nhưng tâm nhãn lại không nhỏ (Từ Giản)
Tiếu Giai Nhân
22/11/2023
Ngu Ninh Sơ cùng Tống Tương lên xe ngựa.
Nàng nhất định phải đi cùng. Một là vì thương thế của Từ Giản không rõ, nhỡ đâu thương thế của hắn nặng sẽ dọa đến Tống Tương. Thứ hai Tống Tương hiển nhiên có tình cảm với Từ Giản, đi một mình sẽ dễ lộ ra dấu vết bị người ta phát hiện, sau đó truyền ra ngoài ảnh hưởng đến thanh danh của Tống Tương. Ngu Ninh Sơ đi theo bên người nàng có thể hỗ trợ nhắc nhở và giấu diếm giúp nàng.
Hai người vừa là cô tẩu vừa là tỷ muội tốt nhiều năm, Tống Tương có chỗ nào không suy nghĩ chu toàn thì Ngu Ninh Sơ phải suy nghĩ thay nàng.
Ngu Ninh dặn dò xa phu không cần đi quá nhanh rồi nhìn về phía Tống Tương.
Tống Tương cúi đầu ngồi đó, hai bàn tay nhỏ không ngừng vặn vẹo khăn tay.
Ngu Ninh Sơ giữ chặt tay nàng nhẹ giọng nói: “A Tương, đã lúc này rồi mà muội vẫn muốn gạt ta nữa sao. Muội mau nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Không phải hôm qua mọi chuyện vẫn tốt sao, tiểu Từ đại nhân đối với muội tốt như vậy, vừa sửa bản vẽ vừa ra bạc sao muội còn tức giận hắn nữa?”
Tống Tương cũng không phải là người lòng vòng, vết thương ở chân Từ Giản làm cho nàng bình tĩnh lại rất nhiều, thanh âm buồn bực nói: “Hắn đối xử tốt với muội chỉ vì báo đáp ân cứu mạng. Ngày mai nghỉ Tết Trung thu, hắn sẽ đi xem mắt cô nương nhà người ta. Tẩu nói đi, nếu hắn thật sự coi trọng người khác thì muội liền bỏ qua cho hắn nhưng hắn không có. Hơn nữa, hắn rõ ràng đã gặp muội mà còn muốn đi xem mắt cô nương khác chứng tỏ hắn không có ý với muội.”
Ca ca đối với đại tẩu chính là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, Tào Kiên đối với Minh Lam cũng không sai biệt lắm, tại sao nàng có ân cứu mạng còn không mê hoặc được Từ Giản?
Càng nghĩ Tống Tương càng buồn bực.
Ngu Ninh Sơ vừa nghe xong liền cho rằng Từ Giản cố ý nhắc tới ước hẹn của hắn và Thuận An Bá Phủ để uyển chuyển cự tuyệt Tống Tương, nhất thời cũng khó chịu thay Tống Tương.
Nàng cố gắng an ủi Tống Tương: “Có lẽ, tiểu Từ đại nhân có ý với muội nhưng ngại thân phận Công Chúa của muội, không dám trèo cao.”
Tống Tương mím môi, tên Từ Giản kia dường như rất sợ nàng.
Sợ thì được gì chứ, hắn vẫn đi xem mắt người khác đấy thôi.
Tống Tương là một người rất dứt khoát, nghĩ lại những chuyện ngu ngốc mình làm ngày hôm qua, đại tẩu rõ ràng muốn quan tâm nàng lại bị nàng làm tức giận bỏ đi, Tống Tương liền ôm lấy Ngu Ninh Sơ hậm hực nói: “Mặc kệ hắn muốn đi gặp ai thì gặp, muội cũng chỉ là ngưỡng mộ tài văn chương của hắn thôi chứ không thích hắn chút nào cả. A Vu, chuyện xảy ra trong hai ngày qua tẩu cứ xem như chưa từng xảy ra nhé. Hắn xảy ra chuyện trong phủ của muội nên muội mới muốn đi qua xem hắn như thế nào. Chờ chuyện này được giải quyết, muội cùng hắn sẽ không có quan hệ gì nữa, tẩu và ca ca không cần lo lắng cho muội. Tháng sau, muội sẽ chuyển đến ở Phủ Công Chúa.”
Ngu Ninh Sơ nói với giọng điệu đầy bất mãn: “Nếu muội chưa muốn lập gia đình thì cần gì vội vàng chuyển ra ngoài sớm như vậy làm gì?”
Tống Tương lẩm bẩm nói: “Đương nhiên là muội không muốn làm chướng mắt tẩu và ca ca. Tẩu không cần vội vàng ngụy biện, mỗi lần chúng ta cùng nhau dùng cơm tối muội đều cảm thấy mình ngồi đó rất thừa thãi. Dĩ nhiên không phải hai người cố ý xa lánh muội mà là lúc chúng ta ở cùng nhau muội luôn cảm giác rất quái dị, không giống với tưởng tượng của muội. Ví dụ, nếu để tẩu đi Ninh Quốc Công Phủ ở, mỗi ngày đều bị kẹp ở giữa Minh Lam và Tào Kiên, tẩu có thoải mái được không?”
Ngu Ninh Sơ suy nghĩ một chút cảm thấy nhất định sẽ không được tự nhiên, vì thế nàng cũng hiểu được cảm giác của Tống Tương.
Tống Tương cười nói: “Tẩu không cần nghĩ nhiều, Phủ Công Chúa lớn như vậy một mình muội sống thoải mái biết bao nhiêu. Nếu tẩu nhớ muội thì đến ở với muội vài ngày, chúng ta cứ bỏ ca ca ở phủ một mình.”
Ngu Ninh Sơ nhớ lại những lần bị Tống Trì dây dưa lúc mới thành thân chỉ sợ nàng vừa mới ở Phủ Công Chúa một đêm, ngày hôm sau Tống Trì chắc chắn sẽ tới đón nàng về.
Sự vui vẻ của Tống Tương làm cho không khí trong xe thoải mái hơn nhiều.
Xe ngựa đến Phủ Công Chúa, Tống Tương và Ngu Ninh Sơ lần lượt xuống xe.
Từ Giản bị thương ở một viện đang cần lát gạch, tùy tùng vốn định cõng hắn đến y quán khám bệnh nhưng Từ Giản nhất định phải ở lại tiếp tục giám sát công tượng lát gạch.
Tống Tương còn chưa ngốc đến mức chạy tới công trường nhìn hắn mà lệnh cho thị vệ đi truyền người.
Biết được công chúa đến, Từ Giản thành thành thật thật gọi tùy tùng cõng hắn đi. Lúc tới tiền viện, hắn lại vỗ vỗ bả vai tùy tùng muốn đi xuống.
Tùy tùng: “Bắp chân trái của ngài sưng lên như vậy liệu ngài có đi bộ được không?”
Từ Giản: “Ngươi đỡ ta đi, không thể thất lễ trước mặt Công Chúa được.” Để tùy tùng cõng hắn qua đó thì ra thể thống gì?
Tùy tùng để người xuống, đỡ vai hắn đi về phía trước.
Phòng khách Phủ Công Chúa, Tống Tương và Ngu Ninh Sơ sóng vai ngồi, nghe thấy bên ngoài có chút động tĩnh Tống Tương nghiêm mặt lại nhìn qua liền thấy Từ Giản một tay để tùy tùng đỡ, một chân nhảy tới bộ dáng chật vật vô cùng.
Nàng yên lặng nghĩ loại nam nhân không có tiền đồ như vậy không có cũng được, hắn không đáng để nàng thích.
Từ Giản ngược lại không ngờ Đoan Vương Phi cũng tới, phất phất tay kêu tùy tùng lui ra trước, hắn một tay chống cửa một bên hành lễ với hai vị quý nhân: “Hạ quan bái kiến Vương Phi, bái kiến Công Chúa. Không biết Vương Phi và Công Chúa giá lâm có gì phân phó?”
Tùy tùng ở bên ngoài nghe được câu này mặt lộ ra vẻ khó hiểu. Rõ ràng đại nhân vừa bị thương liền vội vàng bảo hắn đưa tin tức cho Công Chúa, như vậy Công Chúa và Vương Phi tới đây chắc chắn là hỏi thăm thương thế của đại nhân mà. Sao đại nhân lại hỏi như vậy nhỉ?
Ngu Ninh Sơ vừa muốn hỏi thăm tình hình Từ Giản một chút đã bị tiếng nói lạnh lùng của Tống Tương làm cho giật mình: “Nghe nói Từ đại nhân bị thương, ngươi bị thương như thế nào, sẽ không chậm trễ việc hoàn thành Phủ Công Chúa chứ?”
Lời nói lạnh như băng giống một chậu nước lạnh làm cho trái tim Từ Giản nguội đi một nửa.
Hôm qua sau khi rời khỏi Đoan Vương Phủ, trong đầu hắn đều là câu nói của Công Chúa “Nếu Từ đại nhân đã có hẹn với giai nhân thì giữa ta và ngươi nên tránh gặp mặt để tránh tị hiềm.”
Hắn suy nghĩ cả ngày hôm qua cho đến tối nằm trên giường vẫn còn suy nghĩ.
Hắn căn bản không muốn nhìn thấy thiên kim Bá Phủ, càng không muốn bởi vì loại chuyện này không gặp được Công Chúa. Hắn còn nợ ân cứu mạng của Công Chúa, còn muốn trợ giúp Công Chúa viết sách, còn muốn xem sách mà Công Chúa viết, muốn gặp lại Công Chúa. Mặc dù, Công Chúa chỉ muốn hắn hỗ trợ chứ không hề có ý nghĩ khác với hắn.
Hắn vẫn biết vậy nhưng chính tai nghe Công Chúa chỉ quan tâm vết thương của hắn ảnh hưởng đến việc hoàn thành Phủ Công Chúa, Từ Giản giống như giữa mùa đông lại bị người ta hắt một thùng nước.
“Công Chúa yên tâm, Phủ Công Chúa nhất định sẽ đúng hẹn giao đến tay ngài.” Từ Giản cúi đầu cung kính nói.
Tống Tương nhìn về phía chân trái của hắn đôi môi đỏ mọng mím chặt.
Lúc này, thị vệ cũng đem lang trung mời đến.
Ngu Ninh Sơ biết Tống Tương rất để ý đến vết thương của Từ Giản, liền mở miệng bảo San Hô dẫn lang trung tới, nàng và Tống Tương tránh vào phòng bên cạnh.
Tống Tương trốn sau rèm cửa nhìn trộm.
Lang trung bảo Từ Giản ngồi xuống xắn ống quần lên, Từ Giản lo lắng nhìn về phía rèm cửa. Tống Tương trốn sang một bên nhưng nàng vẫn nhìn thấy bắp chân sưng đỏ của Từ Giản.
Một lát sau, lang trung có kết quả chẩn đoán nói Từ Giản chỉ là sưng đỏ da thịt bên ngoài không có tổn thương đến xương cốt, tu dưỡng mấy ngày là được.
Sau khi lang trung lui ra, Ngu Ninh Sơ cùng Tống Tương lại đi ra.
Tống Tương lạnh nhạt nhìn Từ Giản một cái: “Nếu Từ đại nhân không có gì đáng ngại vậy Phủ Công Chúa sẽ tiếp tục giao cho ngươi. Đại tẩu, chúng ta đi thôi.”
Nàng nắm tay Ngu Ninh Sơ đi về phía trước. Lúc hai người bước ra cửa chợt nghe tiếng thấp thỏm của người phía sau truyền đến: “Công Chúa xin dừng bước, hạ quan có việc muốn bẩm báo riêng với Công Chúa.”
Tống Tương trong lòng nhảy dựng lên, Ngu Ninh Sơ đã thức thời bước ra ngoài, vả lại nàng cũng không có ý định nghe lén.
Tống Tương lui về hai bước, đối mặt với cửa nói: “Ngươi có chuyện gì thì mau nói đi.”
Từ Giản im lặng cười khổ, nhìn làn váy của nàng nói: “Hạ quan thiếu ân tình của Công Chúa nên vẫn muốn trợ giúp Công Chúa viết cho xong cuốn sách. Còn về chuyện tránh hiềm nghi thì Công Chúa không cần lo lắng, tối nay hạ quan sẽ lấy lý do chân bị thương nhờ mẫu thân hủy bỏ việc gặp mặt cô nương kia. Vả lại, hạ quan cam đoan trước khi hoàn thành Phủ Công Chúa tuyệt đối sẽ không nhận ước hẹn với nhà nào nữa.”
Tống Tương vừa chua vừa tức: “Ngươi nói giống như ta ép ngươi cự tuyệt cô nương nhà người ta vậy…”
Từ Giản: “Không phải, là hạ quan tự mình hủy ước không liên quan đến Công Chúa. Hạ quan căn bản không biết vị cô nương kia, thuần túy là bị gia mẫu thúc giục mới thuận miệng đáp ứng vốn đã mất thành ý, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của hạ quan, Công Chúa chớ tự trách.”
Tống Tương nghiêng đầu, nhìn hắn nói: “Ngươi dễ dàng đáp ứng lại dễ dàng hủy ước không sợ phá hỏng thanh danh của mình, không sợ về sau sẽ không còn danh môn khuê tú nào nguyện ý gả cho ngươi nữa sao?”
Từ Giản cúi đầu thật sâu: “Không ai nguyện gả cũng không có gì đáng ngại, hạ quan cũng không vội, chuyện tình cảm tự có trời cao sắp đặt dù có cưỡng cầu cũng không được.”
Tống Tương tâm tình phức tạp, nàng nên cao hứng chuyện Từ Giản không đi xem mặt nhưng lại nghĩ vì mình mà hại một vị cô nương bị Từ Giản hủy ước liền thấy lương tâm bứt rứt không yên.
“Không cần phiền toái như vậy, ngươi cứ đi gặp mặt người ta đi. Ta sẽ an bài cho ngươi một công việc khác không cần tránh hiềm nghi để cho ngươi báo ân.”
Tống Tương hơi ngửa mặt nói, nói xong liền muốn rời đi.
“Mặc dù vậy, hạ quan vẫn sẽ hủy ước hẹn dịp Trung thu này, không gặp mặt cô nương nào nữa cả.”
Vô luận nàng có muốn nghe hay không, Từ Giản vẫn muốn đem suy nghĩ trong lòng nói ra.
Tống Tương dừng bước một chút, kinh ngạc hỏi anh: “Vì sao?”
Từ Giản cúi đầu: “Hạ quan nói, hạ quan vốn vô tình với vị cô nương kia.”
Tống Tương: “Có lẽ ngươi gặp nàng ta rồi ngươi sẽ thích.”
Từ Giản: “Không.”
Tống Tương: “Ngươi chưa từng thấy qua làm sao dám khẳng định như vậy?”
Từ Giản không trả lời. Một lát sau, hắn khẩn cầu nói: “Hạ quan không có sở trường gì ngoài thi công xây dựng nhà cửa và viết sách. Kính xin Công Chúa cho hạ quan mượn lại bản thảo, hạ quan sẽ toàn tâm toàn ý trợ giúp Công Chúa hoàn thành cuốn sách này để báo đáp ân tình của Công Chúa.”
Tống Tương bình tĩnh nhìn người nam nhân tuấn tú trước mặt.
Vì giúp nàng viết sách mà không tiếc thất hẹn, hắn thật sự chỉ là muốn báo ân thôi sao?
Ngắn ngủi hai ngày, Tống Tương đã chịu đủ dày vò đoán tới đoán lui, nàng không còn muốn nghĩ đến việc hoàn thành cuốn sách đó nữa.
“Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta, ngươi cũng chưa từng thấy qua vị cô nương kia vì sao lại dám chắc chắn ngươi sẽ không thích nàng ta?” Tống Tương quay cả người lại truy hỏi giống như thẩm vấn phạm nhân.
Từ Giản bị khí thế của nàng làm kinh hãi, theo bản năng lui về phía sau lại quên chân trái sưng đau, thân thể chợt mất thăng bằng ngã xuống.
Tống Tương vội vàng giơ tay kéo hắn lại nhưng nàng đánh giá thấp sức nặng của Từ Giản, tuy rằng hắn chỉ là một thư sinh yếu đuối nhưng cũng là một nam nhân cao lớn.
Hai tiếng trầm đục vang lên, đầu tiên là Từ Giản ngửa mặt ngã xuống đất, theo đó chính là Tống Tương bị hắn kéo theo ngã vào lòng hắn.
Chân đau ngực cũng đau, Từ Giản đau đến mức hít sâu vào.
Tống Tương luống cuống tay chân muốn đứng lên lại nhìn thấy chính là bộ dáng nhe răng trợn mắt của hắn.
Tống Tương vừa đau lòng vừa tức giận. Nàng đứng dậy vừa đỡ hắn đứng lên vừa nhỏ giọng oán giận: “Hỏi ngươi thì ngươi cứ trả lời là được, trốn cái gì?”
Từ Giản chỉ cần cúi đầu, không dám trả lời.
Hắn càng như vậy Tống Tương lại càng tức giận, bất chấp nói: “Được, vậy ta đổi một câu hỏi khác. Nếu như người ngươi đi xem mặt kia là ta thì ngươi sẽ thích sao?”
Mặt Từ Giản nhanh chóng đỏ lên, vệt đỏ lan nhanh đến cổ.
Tống Tương nếu không nhìn ra tâm ý của hắn nữa thì nàng chính là kẻ ngốc.
Trong phút chốc tất cả khói mù đều tản đi, trong lòng nàng vô cùng vui vẻ nhưng vẫn muốn trêu chọc hắn: “Từ Giản ngươi thật giỏi. Ngươi thành thật nói cho ta biết từ lúc nào ngươi có ý với Bổn Công Chúa?”
Từ Giản biết tâm tư của mình bị lộ, hắn lại không đoán được Công Chúa nghĩ thế nào chỉ thấy Công Chúa tức giận lập tức quỳ rạp xuống đất dập đầu liên tục: “Hạ quan đáng chết, hạ quan…”
Hắn còn chưa nói xong đã bị Tống Tương nắm lấy một bên cánh tay dùng sức nhấc lên.
Từ Giản nhịn đau ở chân cố gắng giữ thăng bằng muốn nhìn nàng lại không dám nhìn nên nghiêng đầu qua.
Tống Tương thấy bộ dạng hắn như vậy thì phiền đến chết, vặn một bên lỗ tai hắn nói: “Lần cuối cùng, rốt cuộc ngươi thích ta từ khi nào?”
Tống Tương thấy hắn như vậy liền khó chịu, nhéo một bên lỗ tai hắn nói: “Rốt cuộc ngươi thích ta từ khi nào?”
Lỗ tai bị đau, Từ Giản vừa hít vào vừa lắp bắp nói: “Hạ quan cũng không nói rõ được. Nhưng đêm qua hạ quan trắng đêm không ngủ, vừa nghĩ đến sẽ không được gặp lại Công Chúa hạ quan liền nghĩ ra biện pháp tự làm mình bị thương để từ chối xem mắt đêm Trung Thu.”
Tống Tương lúc này mới hiểu được, vết thương ở chân hắn cũng là khổ nhục kế.
“Nhìn không ra a, lá gan của ngươi không lớn nhưng tâm nhãn lại không nhỏ.” Tống Tương buông lỗ tai hắn ra, cẩn thận đánh giá hắn từ đầu đến chân thêm lần nữa.
Từ Giản vẫn muốn quỳ xuống, lại sợ bị Công Chúa nâng lên lần nữa nên chỉ biết cúi đầu đứng đó.
Đại khái tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, ngay cả bộ dáng uất ức của hắn mà Tống Tương càng nhìn càng thích, hài lòng nói: “Được rồi, trước tiên ngươi về xử lý xong chuyện xem mắt đi. Sau thời gian nghỉ Tết Trung Thu, ta sẽ đến tìm ngươi nói chuyện sau.”
Lúc này, Tống Tương mới thật sự rời đi, bước chân nhẹ nhàng bay bổng, cho dù bị Ngu Ninh Sơ dùng ánh mắt chế giễu nhìn nàng, nàng cũng không thèm để ý.
Trong phòng khách, Từ Giản đỡ cửa sổ gian nan di chuyển đến trước cửa nhìn bóng lưng Công Chúa bước đi như bay, trong lòng phập phồng hỗn loạn.
Công Chúa đến tột cùng là có ý gì, biết hắn có ý đi quá giới hạn còn muốn nói chuyện với hắn?
------oOo------
Nàng nhất định phải đi cùng. Một là vì thương thế của Từ Giản không rõ, nhỡ đâu thương thế của hắn nặng sẽ dọa đến Tống Tương. Thứ hai Tống Tương hiển nhiên có tình cảm với Từ Giản, đi một mình sẽ dễ lộ ra dấu vết bị người ta phát hiện, sau đó truyền ra ngoài ảnh hưởng đến thanh danh của Tống Tương. Ngu Ninh Sơ đi theo bên người nàng có thể hỗ trợ nhắc nhở và giấu diếm giúp nàng.
Hai người vừa là cô tẩu vừa là tỷ muội tốt nhiều năm, Tống Tương có chỗ nào không suy nghĩ chu toàn thì Ngu Ninh Sơ phải suy nghĩ thay nàng.
Ngu Ninh dặn dò xa phu không cần đi quá nhanh rồi nhìn về phía Tống Tương.
Tống Tương cúi đầu ngồi đó, hai bàn tay nhỏ không ngừng vặn vẹo khăn tay.
Ngu Ninh Sơ giữ chặt tay nàng nhẹ giọng nói: “A Tương, đã lúc này rồi mà muội vẫn muốn gạt ta nữa sao. Muội mau nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Không phải hôm qua mọi chuyện vẫn tốt sao, tiểu Từ đại nhân đối với muội tốt như vậy, vừa sửa bản vẽ vừa ra bạc sao muội còn tức giận hắn nữa?”
Tống Tương cũng không phải là người lòng vòng, vết thương ở chân Từ Giản làm cho nàng bình tĩnh lại rất nhiều, thanh âm buồn bực nói: “Hắn đối xử tốt với muội chỉ vì báo đáp ân cứu mạng. Ngày mai nghỉ Tết Trung thu, hắn sẽ đi xem mắt cô nương nhà người ta. Tẩu nói đi, nếu hắn thật sự coi trọng người khác thì muội liền bỏ qua cho hắn nhưng hắn không có. Hơn nữa, hắn rõ ràng đã gặp muội mà còn muốn đi xem mắt cô nương khác chứng tỏ hắn không có ý với muội.”
Ca ca đối với đại tẩu chính là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, Tào Kiên đối với Minh Lam cũng không sai biệt lắm, tại sao nàng có ân cứu mạng còn không mê hoặc được Từ Giản?
Càng nghĩ Tống Tương càng buồn bực.
Ngu Ninh Sơ vừa nghe xong liền cho rằng Từ Giản cố ý nhắc tới ước hẹn của hắn và Thuận An Bá Phủ để uyển chuyển cự tuyệt Tống Tương, nhất thời cũng khó chịu thay Tống Tương.
Nàng cố gắng an ủi Tống Tương: “Có lẽ, tiểu Từ đại nhân có ý với muội nhưng ngại thân phận Công Chúa của muội, không dám trèo cao.”
Tống Tương mím môi, tên Từ Giản kia dường như rất sợ nàng.
Sợ thì được gì chứ, hắn vẫn đi xem mắt người khác đấy thôi.
Tống Tương là một người rất dứt khoát, nghĩ lại những chuyện ngu ngốc mình làm ngày hôm qua, đại tẩu rõ ràng muốn quan tâm nàng lại bị nàng làm tức giận bỏ đi, Tống Tương liền ôm lấy Ngu Ninh Sơ hậm hực nói: “Mặc kệ hắn muốn đi gặp ai thì gặp, muội cũng chỉ là ngưỡng mộ tài văn chương của hắn thôi chứ không thích hắn chút nào cả. A Vu, chuyện xảy ra trong hai ngày qua tẩu cứ xem như chưa từng xảy ra nhé. Hắn xảy ra chuyện trong phủ của muội nên muội mới muốn đi qua xem hắn như thế nào. Chờ chuyện này được giải quyết, muội cùng hắn sẽ không có quan hệ gì nữa, tẩu và ca ca không cần lo lắng cho muội. Tháng sau, muội sẽ chuyển đến ở Phủ Công Chúa.”
Ngu Ninh Sơ nói với giọng điệu đầy bất mãn: “Nếu muội chưa muốn lập gia đình thì cần gì vội vàng chuyển ra ngoài sớm như vậy làm gì?”
Tống Tương lẩm bẩm nói: “Đương nhiên là muội không muốn làm chướng mắt tẩu và ca ca. Tẩu không cần vội vàng ngụy biện, mỗi lần chúng ta cùng nhau dùng cơm tối muội đều cảm thấy mình ngồi đó rất thừa thãi. Dĩ nhiên không phải hai người cố ý xa lánh muội mà là lúc chúng ta ở cùng nhau muội luôn cảm giác rất quái dị, không giống với tưởng tượng của muội. Ví dụ, nếu để tẩu đi Ninh Quốc Công Phủ ở, mỗi ngày đều bị kẹp ở giữa Minh Lam và Tào Kiên, tẩu có thoải mái được không?”
Ngu Ninh Sơ suy nghĩ một chút cảm thấy nhất định sẽ không được tự nhiên, vì thế nàng cũng hiểu được cảm giác của Tống Tương.
Tống Tương cười nói: “Tẩu không cần nghĩ nhiều, Phủ Công Chúa lớn như vậy một mình muội sống thoải mái biết bao nhiêu. Nếu tẩu nhớ muội thì đến ở với muội vài ngày, chúng ta cứ bỏ ca ca ở phủ một mình.”
Ngu Ninh Sơ nhớ lại những lần bị Tống Trì dây dưa lúc mới thành thân chỉ sợ nàng vừa mới ở Phủ Công Chúa một đêm, ngày hôm sau Tống Trì chắc chắn sẽ tới đón nàng về.
Sự vui vẻ của Tống Tương làm cho không khí trong xe thoải mái hơn nhiều.
Xe ngựa đến Phủ Công Chúa, Tống Tương và Ngu Ninh Sơ lần lượt xuống xe.
Từ Giản bị thương ở một viện đang cần lát gạch, tùy tùng vốn định cõng hắn đến y quán khám bệnh nhưng Từ Giản nhất định phải ở lại tiếp tục giám sát công tượng lát gạch.
Tống Tương còn chưa ngốc đến mức chạy tới công trường nhìn hắn mà lệnh cho thị vệ đi truyền người.
Biết được công chúa đến, Từ Giản thành thành thật thật gọi tùy tùng cõng hắn đi. Lúc tới tiền viện, hắn lại vỗ vỗ bả vai tùy tùng muốn đi xuống.
Tùy tùng: “Bắp chân trái của ngài sưng lên như vậy liệu ngài có đi bộ được không?”
Từ Giản: “Ngươi đỡ ta đi, không thể thất lễ trước mặt Công Chúa được.” Để tùy tùng cõng hắn qua đó thì ra thể thống gì?
Tùy tùng để người xuống, đỡ vai hắn đi về phía trước.
Phòng khách Phủ Công Chúa, Tống Tương và Ngu Ninh Sơ sóng vai ngồi, nghe thấy bên ngoài có chút động tĩnh Tống Tương nghiêm mặt lại nhìn qua liền thấy Từ Giản một tay để tùy tùng đỡ, một chân nhảy tới bộ dáng chật vật vô cùng.
Nàng yên lặng nghĩ loại nam nhân không có tiền đồ như vậy không có cũng được, hắn không đáng để nàng thích.
Từ Giản ngược lại không ngờ Đoan Vương Phi cũng tới, phất phất tay kêu tùy tùng lui ra trước, hắn một tay chống cửa một bên hành lễ với hai vị quý nhân: “Hạ quan bái kiến Vương Phi, bái kiến Công Chúa. Không biết Vương Phi và Công Chúa giá lâm có gì phân phó?”
Tùy tùng ở bên ngoài nghe được câu này mặt lộ ra vẻ khó hiểu. Rõ ràng đại nhân vừa bị thương liền vội vàng bảo hắn đưa tin tức cho Công Chúa, như vậy Công Chúa và Vương Phi tới đây chắc chắn là hỏi thăm thương thế của đại nhân mà. Sao đại nhân lại hỏi như vậy nhỉ?
Ngu Ninh Sơ vừa muốn hỏi thăm tình hình Từ Giản một chút đã bị tiếng nói lạnh lùng của Tống Tương làm cho giật mình: “Nghe nói Từ đại nhân bị thương, ngươi bị thương như thế nào, sẽ không chậm trễ việc hoàn thành Phủ Công Chúa chứ?”
Lời nói lạnh như băng giống một chậu nước lạnh làm cho trái tim Từ Giản nguội đi một nửa.
Hôm qua sau khi rời khỏi Đoan Vương Phủ, trong đầu hắn đều là câu nói của Công Chúa “Nếu Từ đại nhân đã có hẹn với giai nhân thì giữa ta và ngươi nên tránh gặp mặt để tránh tị hiềm.”
Hắn suy nghĩ cả ngày hôm qua cho đến tối nằm trên giường vẫn còn suy nghĩ.
Hắn căn bản không muốn nhìn thấy thiên kim Bá Phủ, càng không muốn bởi vì loại chuyện này không gặp được Công Chúa. Hắn còn nợ ân cứu mạng của Công Chúa, còn muốn trợ giúp Công Chúa viết sách, còn muốn xem sách mà Công Chúa viết, muốn gặp lại Công Chúa. Mặc dù, Công Chúa chỉ muốn hắn hỗ trợ chứ không hề có ý nghĩ khác với hắn.
Hắn vẫn biết vậy nhưng chính tai nghe Công Chúa chỉ quan tâm vết thương của hắn ảnh hưởng đến việc hoàn thành Phủ Công Chúa, Từ Giản giống như giữa mùa đông lại bị người ta hắt một thùng nước.
“Công Chúa yên tâm, Phủ Công Chúa nhất định sẽ đúng hẹn giao đến tay ngài.” Từ Giản cúi đầu cung kính nói.
Tống Tương nhìn về phía chân trái của hắn đôi môi đỏ mọng mím chặt.
Lúc này, thị vệ cũng đem lang trung mời đến.
Ngu Ninh Sơ biết Tống Tương rất để ý đến vết thương của Từ Giản, liền mở miệng bảo San Hô dẫn lang trung tới, nàng và Tống Tương tránh vào phòng bên cạnh.
Tống Tương trốn sau rèm cửa nhìn trộm.
Lang trung bảo Từ Giản ngồi xuống xắn ống quần lên, Từ Giản lo lắng nhìn về phía rèm cửa. Tống Tương trốn sang một bên nhưng nàng vẫn nhìn thấy bắp chân sưng đỏ của Từ Giản.
Một lát sau, lang trung có kết quả chẩn đoán nói Từ Giản chỉ là sưng đỏ da thịt bên ngoài không có tổn thương đến xương cốt, tu dưỡng mấy ngày là được.
Sau khi lang trung lui ra, Ngu Ninh Sơ cùng Tống Tương lại đi ra.
Tống Tương lạnh nhạt nhìn Từ Giản một cái: “Nếu Từ đại nhân không có gì đáng ngại vậy Phủ Công Chúa sẽ tiếp tục giao cho ngươi. Đại tẩu, chúng ta đi thôi.”
Nàng nắm tay Ngu Ninh Sơ đi về phía trước. Lúc hai người bước ra cửa chợt nghe tiếng thấp thỏm của người phía sau truyền đến: “Công Chúa xin dừng bước, hạ quan có việc muốn bẩm báo riêng với Công Chúa.”
Tống Tương trong lòng nhảy dựng lên, Ngu Ninh Sơ đã thức thời bước ra ngoài, vả lại nàng cũng không có ý định nghe lén.
Tống Tương lui về hai bước, đối mặt với cửa nói: “Ngươi có chuyện gì thì mau nói đi.”
Từ Giản im lặng cười khổ, nhìn làn váy của nàng nói: “Hạ quan thiếu ân tình của Công Chúa nên vẫn muốn trợ giúp Công Chúa viết cho xong cuốn sách. Còn về chuyện tránh hiềm nghi thì Công Chúa không cần lo lắng, tối nay hạ quan sẽ lấy lý do chân bị thương nhờ mẫu thân hủy bỏ việc gặp mặt cô nương kia. Vả lại, hạ quan cam đoan trước khi hoàn thành Phủ Công Chúa tuyệt đối sẽ không nhận ước hẹn với nhà nào nữa.”
Tống Tương vừa chua vừa tức: “Ngươi nói giống như ta ép ngươi cự tuyệt cô nương nhà người ta vậy…”
Từ Giản: “Không phải, là hạ quan tự mình hủy ước không liên quan đến Công Chúa. Hạ quan căn bản không biết vị cô nương kia, thuần túy là bị gia mẫu thúc giục mới thuận miệng đáp ứng vốn đã mất thành ý, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của hạ quan, Công Chúa chớ tự trách.”
Tống Tương nghiêng đầu, nhìn hắn nói: “Ngươi dễ dàng đáp ứng lại dễ dàng hủy ước không sợ phá hỏng thanh danh của mình, không sợ về sau sẽ không còn danh môn khuê tú nào nguyện ý gả cho ngươi nữa sao?”
Từ Giản cúi đầu thật sâu: “Không ai nguyện gả cũng không có gì đáng ngại, hạ quan cũng không vội, chuyện tình cảm tự có trời cao sắp đặt dù có cưỡng cầu cũng không được.”
Tống Tương tâm tình phức tạp, nàng nên cao hứng chuyện Từ Giản không đi xem mặt nhưng lại nghĩ vì mình mà hại một vị cô nương bị Từ Giản hủy ước liền thấy lương tâm bứt rứt không yên.
“Không cần phiền toái như vậy, ngươi cứ đi gặp mặt người ta đi. Ta sẽ an bài cho ngươi một công việc khác không cần tránh hiềm nghi để cho ngươi báo ân.”
Tống Tương hơi ngửa mặt nói, nói xong liền muốn rời đi.
“Mặc dù vậy, hạ quan vẫn sẽ hủy ước hẹn dịp Trung thu này, không gặp mặt cô nương nào nữa cả.”
Vô luận nàng có muốn nghe hay không, Từ Giản vẫn muốn đem suy nghĩ trong lòng nói ra.
Tống Tương dừng bước một chút, kinh ngạc hỏi anh: “Vì sao?”
Từ Giản cúi đầu: “Hạ quan nói, hạ quan vốn vô tình với vị cô nương kia.”
Tống Tương: “Có lẽ ngươi gặp nàng ta rồi ngươi sẽ thích.”
Từ Giản: “Không.”
Tống Tương: “Ngươi chưa từng thấy qua làm sao dám khẳng định như vậy?”
Từ Giản không trả lời. Một lát sau, hắn khẩn cầu nói: “Hạ quan không có sở trường gì ngoài thi công xây dựng nhà cửa và viết sách. Kính xin Công Chúa cho hạ quan mượn lại bản thảo, hạ quan sẽ toàn tâm toàn ý trợ giúp Công Chúa hoàn thành cuốn sách này để báo đáp ân tình của Công Chúa.”
Tống Tương bình tĩnh nhìn người nam nhân tuấn tú trước mặt.
Vì giúp nàng viết sách mà không tiếc thất hẹn, hắn thật sự chỉ là muốn báo ân thôi sao?
Ngắn ngủi hai ngày, Tống Tương đã chịu đủ dày vò đoán tới đoán lui, nàng không còn muốn nghĩ đến việc hoàn thành cuốn sách đó nữa.
“Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta, ngươi cũng chưa từng thấy qua vị cô nương kia vì sao lại dám chắc chắn ngươi sẽ không thích nàng ta?” Tống Tương quay cả người lại truy hỏi giống như thẩm vấn phạm nhân.
Từ Giản bị khí thế của nàng làm kinh hãi, theo bản năng lui về phía sau lại quên chân trái sưng đau, thân thể chợt mất thăng bằng ngã xuống.
Tống Tương vội vàng giơ tay kéo hắn lại nhưng nàng đánh giá thấp sức nặng của Từ Giản, tuy rằng hắn chỉ là một thư sinh yếu đuối nhưng cũng là một nam nhân cao lớn.
Hai tiếng trầm đục vang lên, đầu tiên là Từ Giản ngửa mặt ngã xuống đất, theo đó chính là Tống Tương bị hắn kéo theo ngã vào lòng hắn.
Chân đau ngực cũng đau, Từ Giản đau đến mức hít sâu vào.
Tống Tương luống cuống tay chân muốn đứng lên lại nhìn thấy chính là bộ dáng nhe răng trợn mắt của hắn.
Tống Tương vừa đau lòng vừa tức giận. Nàng đứng dậy vừa đỡ hắn đứng lên vừa nhỏ giọng oán giận: “Hỏi ngươi thì ngươi cứ trả lời là được, trốn cái gì?”
Từ Giản chỉ cần cúi đầu, không dám trả lời.
Hắn càng như vậy Tống Tương lại càng tức giận, bất chấp nói: “Được, vậy ta đổi một câu hỏi khác. Nếu như người ngươi đi xem mặt kia là ta thì ngươi sẽ thích sao?”
Mặt Từ Giản nhanh chóng đỏ lên, vệt đỏ lan nhanh đến cổ.
Tống Tương nếu không nhìn ra tâm ý của hắn nữa thì nàng chính là kẻ ngốc.
Trong phút chốc tất cả khói mù đều tản đi, trong lòng nàng vô cùng vui vẻ nhưng vẫn muốn trêu chọc hắn: “Từ Giản ngươi thật giỏi. Ngươi thành thật nói cho ta biết từ lúc nào ngươi có ý với Bổn Công Chúa?”
Từ Giản biết tâm tư của mình bị lộ, hắn lại không đoán được Công Chúa nghĩ thế nào chỉ thấy Công Chúa tức giận lập tức quỳ rạp xuống đất dập đầu liên tục: “Hạ quan đáng chết, hạ quan…”
Hắn còn chưa nói xong đã bị Tống Tương nắm lấy một bên cánh tay dùng sức nhấc lên.
Từ Giản nhịn đau ở chân cố gắng giữ thăng bằng muốn nhìn nàng lại không dám nhìn nên nghiêng đầu qua.
Tống Tương thấy bộ dạng hắn như vậy thì phiền đến chết, vặn một bên lỗ tai hắn nói: “Lần cuối cùng, rốt cuộc ngươi thích ta từ khi nào?”
Tống Tương thấy hắn như vậy liền khó chịu, nhéo một bên lỗ tai hắn nói: “Rốt cuộc ngươi thích ta từ khi nào?”
Lỗ tai bị đau, Từ Giản vừa hít vào vừa lắp bắp nói: “Hạ quan cũng không nói rõ được. Nhưng đêm qua hạ quan trắng đêm không ngủ, vừa nghĩ đến sẽ không được gặp lại Công Chúa hạ quan liền nghĩ ra biện pháp tự làm mình bị thương để từ chối xem mắt đêm Trung Thu.”
Tống Tương lúc này mới hiểu được, vết thương ở chân hắn cũng là khổ nhục kế.
“Nhìn không ra a, lá gan của ngươi không lớn nhưng tâm nhãn lại không nhỏ.” Tống Tương buông lỗ tai hắn ra, cẩn thận đánh giá hắn từ đầu đến chân thêm lần nữa.
Từ Giản vẫn muốn quỳ xuống, lại sợ bị Công Chúa nâng lên lần nữa nên chỉ biết cúi đầu đứng đó.
Đại khái tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, ngay cả bộ dáng uất ức của hắn mà Tống Tương càng nhìn càng thích, hài lòng nói: “Được rồi, trước tiên ngươi về xử lý xong chuyện xem mắt đi. Sau thời gian nghỉ Tết Trung Thu, ta sẽ đến tìm ngươi nói chuyện sau.”
Lúc này, Tống Tương mới thật sự rời đi, bước chân nhẹ nhàng bay bổng, cho dù bị Ngu Ninh Sơ dùng ánh mắt chế giễu nhìn nàng, nàng cũng không thèm để ý.
Trong phòng khách, Từ Giản đỡ cửa sổ gian nan di chuyển đến trước cửa nhìn bóng lưng Công Chúa bước đi như bay, trong lòng phập phồng hỗn loạn.
Công Chúa đến tột cùng là có ý gì, biết hắn có ý đi quá giới hạn còn muốn nói chuyện với hắn?
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.