Chương 24: Lôi đài luận võ
Tiếu Giai Nhân
22/11/2023
Edit:Jena-An
Việc bị Tống Trì đùa giỡn, Ngu Ninh Sơ quyết định không nói cho bất kỳ ai, kể cả người thân cận như biểu tỷ, cữu phụ, cữu mẫu. Nàng sợ một khi nàng nói ra cữu phụ sẽ cho là do nàng trêu chọc hắn trước.
Nói cho cùng, Tống Trì cũng là người mà Thẩm Minh Y luôn tâm niệm, cầu mà không được. Ai mà tin Tống Trì không thèm để mắt đến một đích nữ Hầu phủ lại chủ động tiếp cận nàng được chứ?
Đêm khuya yên tĩnh, Ngu Ninh Sơ ngồi hồi tưởng lại những lời nói và cử chỉ của nàng từ sau khi vào kinh. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng thấy tất cả mọi việc đều bắt đầu từ lần xem bệnh bốc thuốc đêm trung thu ấy. Khi đó, nàng bị sốt đến choáng váng nên cảm thấy nàng chỉ nợ Tống Trì một ân tình. Nhưng bây giờ ngẫm lại, có thể vì lần xem bệnh đó mà Tống Trì hiểu lầm nàng là người có thể tùy ý khinh bạc?
Trong lòng nàng thập phần chán ghét hắn, đến ngủ cũng mơ thấy hắn. Nhưng trong mơ, lời nói và hành động của hắn còn càn rỡ hơn nhiều so với ban ngày.
Ngu Ninh Sơ không biết làm thế nào để cắt đứt liên hệ với Tống Trì. Biện pháp duy nhất nàng nghĩ ra được chính là không cho Tống Trì có cơ hội tiếp cận nàng. Sau một thời gian, Tống Trì chắc chắn sẽ mất hứng thú với nàng.
Vào tháng Mười, kinh thành bắt đầu trở lạnh, ánh nắng cũng không còn ấm áp như trước nữa, gió thổi bay lá vàng trên cành cây.
Phía tây Bích Ngô Đường trồng một cây ngô đồng, gió ào ào thổi qua làm lá ngô đồng già úa bứt khỏi cành cây bay qua đầu tường rồi rơi xuống trong sân. Thấy lá ngô đồng rơi, hai tiểu nha hoàn vội vàng ôm chổi tới để quét dọn sạch sẽ.
Ngày mùng năm, Tống Tương lôi kéo Thẩm Minh Y đến, bốn biểu tỷ muội ngồi ở noãn các của Thanh Huy Đường đánh bài.
Ngu Ninh Sơ là người mới, chơi hơn một tháng cuối cùng nàng cũng nhớ kỹ tất cả quy tắc chơi bài, số lần thắng cũng dần dần tăng lên.
Tất nhiên, các cô nương chơi bài chủ yếu để giết thời gian nên chuyện thắng hay thua cũng không quan trọng lắm.
Tống Tương nói: “Các ngươi biết không, còn mấy ngày nữa chính là sinh thần sáu mươi tuổi của Hoàng thượng. ”
Thẩm Minh Lam, Thẩm Minh Y đều gật đầu đồng ý. Sinh thần sáu mươi tuổi của Hoàng Thượng là đại lễ quan trọng, các đại thần đều phải cẩn thận chuẩn bị lễ vật. Các trưởng bối ngẫu nhiên nghị luận việc này nên các nàng cũng biết.
Thời gian Ngu Ninh Sơ ở bên cạnh cữu phụ, cữu mẫu không nhiều như biểu tỷ nên hôm nay là lần đầu tiên nghe nói đến việc này. Bất quá, nàng càng để ý chính là Nhị hoàng tử còn trẻ tuổi như vậy mà đương kim thánh thượng nay đã sáu mươi tuổi?
Nhìn ra sự hoang mang của nàng, Tống Tương giải thích: “Tiên đế là người trường thọ. Đương kim Thánh thượng cùng tổ phụ của tỷ đều là con của tiên đế nên tỷ phải gọi Hoàng Thượng là Hoàng tổ phụ đấy. Muội thấy Thái tử, Nhị hoàng tử cùng huynh muội chúng ta tuổi tác tương đương nhưng xét về bối phận lại là thúc bá của chúng ta đấy. ”
Ngu Ninh Sơ đã hiểu mấy người cùng trang lứa nhưng hơn kém nhau bối phận nguyên nhân chính là bởi vì hoàng thượng đến tuổi trung niên mới có con nối dõi còn Tấn vương tuổi còn trẻ nhưng đã có ba hài tử.
Tống Tương lại tiếp tục nói:” Đại Chu triều chúng ta là quốc gia giàu mạnh. Lần đại thọ này các nước láng giềng đều phái sứ thần vào kinh triều bái. Hiện nay, sứ thần các nước đều đã đến kinh thành. Sứ thần các tiểu quốc khác còn tốt chứ sứ thần Hung Nô thì phi thường kiêu ngạo, bọn họ còn lập lôi đài đấu võ ở đầu đường, nói cái gì mà ngưỡng mộ võ công Trung Nguyên chúng ta nên muốn luận võ để kết giao bạn bè.”
Thẩm Minh Lam lần đầu nghe đến việc này nên truy hỏi đến cùng:” Vậy có ai lên đài đấu với bọn hắn không?”
Tống Tương sắc mặt khó coi nói: “Nghe Tứ biểu ca nói, sứ thần Hung Nô đã bày lôi đài được ba ngày. Thủ đài chỉ có hai thị vệ và một vương tử người Hung Nô, vấn đề là tướng quân bản triều lại khinh thường lên sàn đấu nên chỉ có một vài đệ tử thế gia tham gia lên đài. Hai thị vệ Hung Nô kia đều có thắng có bại nhưng vị vương tử Hung Nô kia lại trời sinh thần lực, đến nay vẫn chưa từng thất bại. ”
Thẩm Minh Y oán hận nói: “Cái gì vương tử Hung Nô, nếu không phải ca ca ta có việc rời kinh thì ngày đầu tiên đã đánh cho bọn họ rớt khỏi lôi đài rồi.”
Cuối tháng trước quan viên Đăng Châu có tấu chương, nói ở trong rừng phát hiện một con Thụy thú, đáng tiếc tìm mãi không được nên Hoàng Thượng đã phái Thẩm Trác dẫn người đi bắt. Chỉ tính lộ trình đi và về thì Thẩm Trác nhanh nhất cũng phải tháng chạp mới có thể trở lại được.
Thẩm Minh Lam liền hỏi: “Không có Thẩm Trác biểu ca thì còn có Tống Trì biểu ca mà.”
Tống Tương nói: “Ta cũng đã đi hỏi ca ca nhưng ca ca lại nói tập võ chỉ để tăng cường sức khỏe chứ không phải để tranh phong cùng người khác. ”
Ngu Ninh Sơ lại nghĩ chắc Tống Trì sợ đánh không lại vị vương tử Hung Nô kia cho nên tìm cớ từ chối thì có.
Thẩm Minh Y thì tự động tìm một lý do cho Tống Trì: “Trì biểu ca luôn tu thân dưỡng tính không màng danh lợi, nào giống những người Hung Nô man rợ kia, mới biết chút công phu đã hận không thể để cho cả thiên hạ đều biết. ”
Tống Tương tâm tình phức tạp, nàng vừa hy vọng ca ca ra tay đánh thắng vương tử Hung Nô kia để phát dương quang đại uy phong của Đại Chu vừa lo lắng ca ca không địch lại hắn sẽ bị người ta nhạo báng.
Thẩm Minh Lam bỗng nhiên nói: “Đi thôi. Trước tiên chúng ta đi xem xem vị vương tử Hung Nô kia có bản lĩnh gì trước đã. ”
Sớm biết có lôi đài luận võ nàng đã đi xem từ sớm. Tất cả đều do ca ca Thẩm Dật của nàng không chịu nói cho nàng biết sớm.
Tống Tương, Thẩm Minh Y cũng đều có ý này, Ngu Ninh Sơ cũng theo mọi người.
Trước võ đài ngư long hỗn tạp, mọi người thương lượng xong đều quyết định mặc nam trang để đi xem.
Hôm nay Thẩm Dật, Thẩm Mục, Thẩm Khoát đều đang học ở học đường, với thân phận và tư chất bất đồng của Tống Trì nên đãi ngộ cũng khác nhau, văn võ tiên sinh trong phủ đều cực kỳ khoan dung với hắn. Tống Trì đến nghe giảng thì bọn họ tận tâm dạy dỗ, Tống Trì không đến thì bọn họ cũng sẽ không đi quản giáo ước thúc.
Thời tiết rét lạnh, lá phong trong sân Mặc Hương Đường đã chuyển hẳn sang màu đỏ thẩm.
Tống Tương đi vào sân liền thấy ca ca đang nhàn nhã ngồi dưới tàng cây phong, yên lặng như tranh vẽ.
Tống Tương không thèm để ý tới ca ca sắp thành Phật của nàng mà trực tiếp đi hậu viện.
Tống Trì liếc nhìn muội muội một cái rồi tiếp tục thưởng phong.
Một lát sau, bên hành lang lại truyền đến tiếng bước chân, Tống Trì nghiêng đầu liền phát hiện muội muội đã thay một thân nam trang tóc dài vấn cao lộ ra khuôn mặt trắng nõn kiều diễm. Bộ dáng kia vừa nhìn đã biết là nữ tử, cũng chỉ có thể lừa gạt một ít người quá mức thành thật, đơn thuần mà thôi.
“Muội ăn mặc như vậy là muốn đi đâu?” Tống Trì ngồi thẳng dậy hỏi.
Tống Tương nói: “Người Hung Nô dựng lôi đài luận võ nên bọn muội muốn đi xem náo nhiệt. ”
Tống Trì: “Khi giao đấu, các loại vũ khí thậm chí là võ giả đều có khả năng ngã xuống lôi đài. Các muội phải chú ý giữ khoảng cách với lôi đài. ”
Tống Tương không yên lòng đáp một tiếng rồi nhanh chân rời đi.
“Công tử, ngài không đi theo xem một chút sao?” Gã sai vặt A Cẩn tiến lại hỏi.
Tống Trì liếc hắn một cái rồi mới phân phó A Mặc chuẩn bị ngựa.
Trước cửa Hầu phủ, Ngu Ninh Sơ, Thẩm Minh Lam đã thay xong nam trang đi tới.
Nam trang của Ngu Ninh Sơ là mượn của Thẩm Minh Lam. Vốn trang phục có chút rộng nhưng bởi vì nàng sợ lạnh nên bên trong mặc nhiều áo thành ra vừa người, lại có thể che dấu hình thể thiếu nữ yểu điệu. Nhìn từ phía sau, thân hình của nàng so với thiếu niên cùng tuổi cũng không khác biệt nhiều. Bởi vì Ngu Ninh Sơ có đội một cái mũ da khảm lông hồ ly, che lại cái này trán thanh tú làm cho ngũ quan của nàng càng thêm phần tuấn tú. Nếu nhìn chính diện mà nói nàng là một công tử bột cũng có thể làm nhiều người tin phục.
Thẩm Minh Lam nghịch ngợm hơn một chút, nàng dính thêm hai bộ râu giả bên môi, phía dưới mắt phải còn dính một nốt ruồi đen.
Khi Thẩm Minh Y tới đây nhìn thấy thẩm Minh Lam ăn mặc như vậy liền giả vờ bội phục nói: “Muội muội thật sự là thông minh, thiếu chút nữa ta cũng không nhận ra muội. ”
Thẩm Minh Lam lập tức từ trong hà bao lấy ra một nốt ruồi đen giả dự phòng nói: “Tỷ tỷ có muốn một cái không? Muội đã chuẩn bị sẵn cho tỷ một cái rồi này. ”
Thẩm Minh Y ghét bỏ lên xe ngựa trước.
Thẩm Minh Lam cười hắc hắc, vô cùng cẩn thận thu hồi nốt ruồi đen giả của nàng.
Đợi thêm một lát, nội viện xuất hiện bóng dáng của huynh muội Tống Trì và Tống Tương.
Ngu Ninh Sơ theo bản năng nhíu mày.
Thẩm Minh Lam lại rất cao hứng vội vàng nghênh đón nói: “Trì biểu ca cũng muốn lên đài luận võ sao?” Bởi vì chưa từng thấy qua sự lợi hại của vương tử Hung Nô nên nàng vẫn tin tưởng chỉ cần Tống Trì ra tay thì nhất định có thể thắng.
Tống Trì mỉm cười: “Huynh chỉ sợ các muội gặp rắc rối nên đi cùng thôi. ”
Thẩm Minh Lam khó nén thất vọng.
Tống Trì nói xong thì nhìn về phía Ngu Ninh Sơ.
Ngu Ninh Sơ xoay người đi lên xe.
Tống Trì cười cười dời tầm mắt.
Xe ngựa xuất phát, Tống Trì cưỡi ngựa đi theo một bên, Thẩm Minh Lam vén váy rèm ra nói chuyện với hắn: “Trì biểu ca đã từng xem qua lôi đài của người Hung Nô chưa? ”
Tống Trì: “Huynh chưa chừng xem qua. Mấy hôm nay trời lạnh nên huynh vẫn luôn tu tâm dưỡng tính ở trong phủ. ”
Tống Tương tiến đến bên tai Ngu Ninh Sơ thì thầm: “Ta đã nói mà, chỉ cần cho ca ca ta mấy quyển chân kinh thì huynh ấy có thể lập địa thành Phật liền. ”
Ngu Ninh Sơ cười cười cố nhịn không nói cho Tống Tương bộ dạng của Tống Trì đều là giả vờ.
Xe ngựa đi qua mấy cái ngã rẽ liền đi ra đường lớn.
Người đi xem khá đông nên xe ngựa rất khó di chuyển, bốn cô nương xuống xe đi bộ. Từ xa đã nhìn thấy trên bãi đất trống phía trước dựng một lôi đài cao cao, có mấy tráng hán mặc trang phục Hung Nô ngồi ở hướng nam. Giữa lôi đài là một tráng hán Hung Nô cùng một hán tử Trung Nguyên đang luận bàn, phía dưới thỉnh thoảng bùng lên ra một trận cổ vũ.
Thẩm Minh Lam nắm tay Ngu Ninh Sơ bước nhanh về phía lôi đài.
Tống Trì và A Mặc không nhanh không chậm đi theo.
Gia đinh Thẩm phủ đi theo nhưng vẫn bảo trì một khoảng cách nhất định thủ hộ hai bên trái phải.
Trước lôi đài người tập trung rất đông, Thẩm Minh Lam ỷ vào vào vóc người nhỏ nhắn nhanh nhẹn lôi kéo Ngu Ninh Sơ chen tới phía trước, mũ Ngu Ninh Sơ đều bị bóp méo vài lần. Có hai người bọn họ mở đường nên Thẩm Minh Y, Tống Tương cũng thuận lợi tới đây, trong đó bao gồm cả Tống Trì và A Mặc.
Mấy người vừa mới đứng xong, đại hán Hung Nô trên lôi đài đột nhiên phát ra một tiếng gầm gào. Ngu Ninh Sơ ngẩng đầu, kinh ngạc thấy người Hung Nô kia đang giơ cao hán tử Trung Nguyên đối diện lên cao, vừa rống vừa xoay vòng tại chỗ. Trong ánh mắt tiếc nuối, thương tiếc, phẫn nộ và lo lắng của đám người bên dưới hắn hung hăng đem hán tử Trung Nguyên ném xuống khỏi lôi đài.
Hán tử Trung Nguyên gian nan chống cánh tay nhưng không thể đứng lên, đột nhiên miệng hắn phun ta một ngụm máu tươi.
Ngu Ninh Sơ không khỏi nghiêng đầu, không đành lòng nhìn lại.
Thẩm Minh Lam giận dữ nói: “Đã thắng rồi coi như thôi đi, hắn còn cố tình quăng người ta như thế, rõ ràng là khinh người quá đáng mà.”
Người tức giận ở dưới lôi đài nhiều nên mắng càng to, thanh âm của nàng trong nháy mắt bị thanh âm của các nam tử bao phủ. Hán tử Hung Nô trên đài làm như không nghe thấy, có lẽ hắn nghe nhưng không hiểu mà chỉ hướng về đám người phía dưới vỗ vỗ lồng ngực cường tráng, dùng lời trung nguyên trọ trẹ nói: “Hắn không được rồi, còn có ai dám lên đánh nữa không? ”
Ngu Ninh Sơ cũng giống như những người khác mà nhìn về phía trái phải.
Ánh mắt vô tình đụng phải Tống Trì, nàng lập tức dời mắt đi.
Phía sau đột nhiên truyền đến một trận nghị luận, đám người tự phát tách ra, Ngu Ninh Sơ quay đầu lại nhìn thấy một nam tử cẩm bào tầm hai mươi tuổi bước ra.
Nàng không nhận ra người đó là ai, mọi người chung quanh hình như cũng không ai nhận ra mà nhao nhao suy đoán người tới là ai.
Ngay cả Thẩm Minh Lam cũng nhìn người nọ. Thẩm Minh Y hỏi: “Muội có nhận ra người đó không? ”
Thẩm Minh Y lắc đầu, tiểu thư khuê các trong kinh thành nàng đều có thể gọi tên nhưng các công tử thì nàng gặp qua không nhiều.
Lúc này, A Mặc mở miệng giải thích cho bốn vị cô nương: “Đây là nhị công tử Tào Kiên của Ninh Quốc Công phủ. Nghe nói khi còn nhỏ, Tào nhị công tử tương đối yếu ớt nên được đưa lên núi Võ Đang để tập võ, năm nay vừa mới trở về kinh thành. ”
Thẩm Minh Y vừa nghe là Ninh Quốc Công phủ thì chờ mong bao nhiêu liền biến thành khinh thường bấy nhiêu. Ninh Quốc Công phủ cũng là thế gia lâu đời trong kinh thành huân quý, tổ tiên xuất hiện mấy đại tướng quân có chiến công hiển hách nhưng đã xuống cấp từ hai đời trước. Ninh Quốc Công hiện giờ là một người mập mạp đến cưỡi ngựa đều phải có người đỡ, nói gì tới ra trận giết địch. Ninh quốc công thế tử cũng là một kẻ vô tích sự, không có tiền đồ.
Thẩm Minh Lam nhìn Tào Kiên trong đám người không chớp mắt, lại cảm thấy người này khí vũ hiên ngang, thần thái bình tĩnh.
Mắt thấy đối phương sắp lên sân khấu, Thẩm Minh Lam nhịn không được cổ vũ cho hắn: “Nhị công tử đừng khách khí, hung hăng đánh hắn! ”
Thanh âm thanh thúy mang theo cảm giác cực kỳ phẫn nộ làm Tào Kiên tò mò nhìn qua.
Thẩm Minh Lam còn đang vẫy cờ hò hét cho hắn.
Tào Kiên liền cười cười, đi lên sân khấu, hướng tráng hán Hung Nô ôm quyền nói: “Tại hạ Tào Kiên, xin chỉ giáo. ”
------oOo------
Việc bị Tống Trì đùa giỡn, Ngu Ninh Sơ quyết định không nói cho bất kỳ ai, kể cả người thân cận như biểu tỷ, cữu phụ, cữu mẫu. Nàng sợ một khi nàng nói ra cữu phụ sẽ cho là do nàng trêu chọc hắn trước.
Nói cho cùng, Tống Trì cũng là người mà Thẩm Minh Y luôn tâm niệm, cầu mà không được. Ai mà tin Tống Trì không thèm để mắt đến một đích nữ Hầu phủ lại chủ động tiếp cận nàng được chứ?
Đêm khuya yên tĩnh, Ngu Ninh Sơ ngồi hồi tưởng lại những lời nói và cử chỉ của nàng từ sau khi vào kinh. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng thấy tất cả mọi việc đều bắt đầu từ lần xem bệnh bốc thuốc đêm trung thu ấy. Khi đó, nàng bị sốt đến choáng váng nên cảm thấy nàng chỉ nợ Tống Trì một ân tình. Nhưng bây giờ ngẫm lại, có thể vì lần xem bệnh đó mà Tống Trì hiểu lầm nàng là người có thể tùy ý khinh bạc?
Trong lòng nàng thập phần chán ghét hắn, đến ngủ cũng mơ thấy hắn. Nhưng trong mơ, lời nói và hành động của hắn còn càn rỡ hơn nhiều so với ban ngày.
Ngu Ninh Sơ không biết làm thế nào để cắt đứt liên hệ với Tống Trì. Biện pháp duy nhất nàng nghĩ ra được chính là không cho Tống Trì có cơ hội tiếp cận nàng. Sau một thời gian, Tống Trì chắc chắn sẽ mất hứng thú với nàng.
Vào tháng Mười, kinh thành bắt đầu trở lạnh, ánh nắng cũng không còn ấm áp như trước nữa, gió thổi bay lá vàng trên cành cây.
Phía tây Bích Ngô Đường trồng một cây ngô đồng, gió ào ào thổi qua làm lá ngô đồng già úa bứt khỏi cành cây bay qua đầu tường rồi rơi xuống trong sân. Thấy lá ngô đồng rơi, hai tiểu nha hoàn vội vàng ôm chổi tới để quét dọn sạch sẽ.
Ngày mùng năm, Tống Tương lôi kéo Thẩm Minh Y đến, bốn biểu tỷ muội ngồi ở noãn các của Thanh Huy Đường đánh bài.
Ngu Ninh Sơ là người mới, chơi hơn một tháng cuối cùng nàng cũng nhớ kỹ tất cả quy tắc chơi bài, số lần thắng cũng dần dần tăng lên.
Tất nhiên, các cô nương chơi bài chủ yếu để giết thời gian nên chuyện thắng hay thua cũng không quan trọng lắm.
Tống Tương nói: “Các ngươi biết không, còn mấy ngày nữa chính là sinh thần sáu mươi tuổi của Hoàng thượng. ”
Thẩm Minh Lam, Thẩm Minh Y đều gật đầu đồng ý. Sinh thần sáu mươi tuổi của Hoàng Thượng là đại lễ quan trọng, các đại thần đều phải cẩn thận chuẩn bị lễ vật. Các trưởng bối ngẫu nhiên nghị luận việc này nên các nàng cũng biết.
Thời gian Ngu Ninh Sơ ở bên cạnh cữu phụ, cữu mẫu không nhiều như biểu tỷ nên hôm nay là lần đầu tiên nghe nói đến việc này. Bất quá, nàng càng để ý chính là Nhị hoàng tử còn trẻ tuổi như vậy mà đương kim thánh thượng nay đã sáu mươi tuổi?
Nhìn ra sự hoang mang của nàng, Tống Tương giải thích: “Tiên đế là người trường thọ. Đương kim Thánh thượng cùng tổ phụ của tỷ đều là con của tiên đế nên tỷ phải gọi Hoàng Thượng là Hoàng tổ phụ đấy. Muội thấy Thái tử, Nhị hoàng tử cùng huynh muội chúng ta tuổi tác tương đương nhưng xét về bối phận lại là thúc bá của chúng ta đấy. ”
Ngu Ninh Sơ đã hiểu mấy người cùng trang lứa nhưng hơn kém nhau bối phận nguyên nhân chính là bởi vì hoàng thượng đến tuổi trung niên mới có con nối dõi còn Tấn vương tuổi còn trẻ nhưng đã có ba hài tử.
Tống Tương lại tiếp tục nói:” Đại Chu triều chúng ta là quốc gia giàu mạnh. Lần đại thọ này các nước láng giềng đều phái sứ thần vào kinh triều bái. Hiện nay, sứ thần các nước đều đã đến kinh thành. Sứ thần các tiểu quốc khác còn tốt chứ sứ thần Hung Nô thì phi thường kiêu ngạo, bọn họ còn lập lôi đài đấu võ ở đầu đường, nói cái gì mà ngưỡng mộ võ công Trung Nguyên chúng ta nên muốn luận võ để kết giao bạn bè.”
Thẩm Minh Lam lần đầu nghe đến việc này nên truy hỏi đến cùng:” Vậy có ai lên đài đấu với bọn hắn không?”
Tống Tương sắc mặt khó coi nói: “Nghe Tứ biểu ca nói, sứ thần Hung Nô đã bày lôi đài được ba ngày. Thủ đài chỉ có hai thị vệ và một vương tử người Hung Nô, vấn đề là tướng quân bản triều lại khinh thường lên sàn đấu nên chỉ có một vài đệ tử thế gia tham gia lên đài. Hai thị vệ Hung Nô kia đều có thắng có bại nhưng vị vương tử Hung Nô kia lại trời sinh thần lực, đến nay vẫn chưa từng thất bại. ”
Thẩm Minh Y oán hận nói: “Cái gì vương tử Hung Nô, nếu không phải ca ca ta có việc rời kinh thì ngày đầu tiên đã đánh cho bọn họ rớt khỏi lôi đài rồi.”
Cuối tháng trước quan viên Đăng Châu có tấu chương, nói ở trong rừng phát hiện một con Thụy thú, đáng tiếc tìm mãi không được nên Hoàng Thượng đã phái Thẩm Trác dẫn người đi bắt. Chỉ tính lộ trình đi và về thì Thẩm Trác nhanh nhất cũng phải tháng chạp mới có thể trở lại được.
Thẩm Minh Lam liền hỏi: “Không có Thẩm Trác biểu ca thì còn có Tống Trì biểu ca mà.”
Tống Tương nói: “Ta cũng đã đi hỏi ca ca nhưng ca ca lại nói tập võ chỉ để tăng cường sức khỏe chứ không phải để tranh phong cùng người khác. ”
Ngu Ninh Sơ lại nghĩ chắc Tống Trì sợ đánh không lại vị vương tử Hung Nô kia cho nên tìm cớ từ chối thì có.
Thẩm Minh Y thì tự động tìm một lý do cho Tống Trì: “Trì biểu ca luôn tu thân dưỡng tính không màng danh lợi, nào giống những người Hung Nô man rợ kia, mới biết chút công phu đã hận không thể để cho cả thiên hạ đều biết. ”
Tống Tương tâm tình phức tạp, nàng vừa hy vọng ca ca ra tay đánh thắng vương tử Hung Nô kia để phát dương quang đại uy phong của Đại Chu vừa lo lắng ca ca không địch lại hắn sẽ bị người ta nhạo báng.
Thẩm Minh Lam bỗng nhiên nói: “Đi thôi. Trước tiên chúng ta đi xem xem vị vương tử Hung Nô kia có bản lĩnh gì trước đã. ”
Sớm biết có lôi đài luận võ nàng đã đi xem từ sớm. Tất cả đều do ca ca Thẩm Dật của nàng không chịu nói cho nàng biết sớm.
Tống Tương, Thẩm Minh Y cũng đều có ý này, Ngu Ninh Sơ cũng theo mọi người.
Trước võ đài ngư long hỗn tạp, mọi người thương lượng xong đều quyết định mặc nam trang để đi xem.
Hôm nay Thẩm Dật, Thẩm Mục, Thẩm Khoát đều đang học ở học đường, với thân phận và tư chất bất đồng của Tống Trì nên đãi ngộ cũng khác nhau, văn võ tiên sinh trong phủ đều cực kỳ khoan dung với hắn. Tống Trì đến nghe giảng thì bọn họ tận tâm dạy dỗ, Tống Trì không đến thì bọn họ cũng sẽ không đi quản giáo ước thúc.
Thời tiết rét lạnh, lá phong trong sân Mặc Hương Đường đã chuyển hẳn sang màu đỏ thẩm.
Tống Tương đi vào sân liền thấy ca ca đang nhàn nhã ngồi dưới tàng cây phong, yên lặng như tranh vẽ.
Tống Tương không thèm để ý tới ca ca sắp thành Phật của nàng mà trực tiếp đi hậu viện.
Tống Trì liếc nhìn muội muội một cái rồi tiếp tục thưởng phong.
Một lát sau, bên hành lang lại truyền đến tiếng bước chân, Tống Trì nghiêng đầu liền phát hiện muội muội đã thay một thân nam trang tóc dài vấn cao lộ ra khuôn mặt trắng nõn kiều diễm. Bộ dáng kia vừa nhìn đã biết là nữ tử, cũng chỉ có thể lừa gạt một ít người quá mức thành thật, đơn thuần mà thôi.
“Muội ăn mặc như vậy là muốn đi đâu?” Tống Trì ngồi thẳng dậy hỏi.
Tống Tương nói: “Người Hung Nô dựng lôi đài luận võ nên bọn muội muốn đi xem náo nhiệt. ”
Tống Trì: “Khi giao đấu, các loại vũ khí thậm chí là võ giả đều có khả năng ngã xuống lôi đài. Các muội phải chú ý giữ khoảng cách với lôi đài. ”
Tống Tương không yên lòng đáp một tiếng rồi nhanh chân rời đi.
“Công tử, ngài không đi theo xem một chút sao?” Gã sai vặt A Cẩn tiến lại hỏi.
Tống Trì liếc hắn một cái rồi mới phân phó A Mặc chuẩn bị ngựa.
Trước cửa Hầu phủ, Ngu Ninh Sơ, Thẩm Minh Lam đã thay xong nam trang đi tới.
Nam trang của Ngu Ninh Sơ là mượn của Thẩm Minh Lam. Vốn trang phục có chút rộng nhưng bởi vì nàng sợ lạnh nên bên trong mặc nhiều áo thành ra vừa người, lại có thể che dấu hình thể thiếu nữ yểu điệu. Nhìn từ phía sau, thân hình của nàng so với thiếu niên cùng tuổi cũng không khác biệt nhiều. Bởi vì Ngu Ninh Sơ có đội một cái mũ da khảm lông hồ ly, che lại cái này trán thanh tú làm cho ngũ quan của nàng càng thêm phần tuấn tú. Nếu nhìn chính diện mà nói nàng là một công tử bột cũng có thể làm nhiều người tin phục.
Thẩm Minh Lam nghịch ngợm hơn một chút, nàng dính thêm hai bộ râu giả bên môi, phía dưới mắt phải còn dính một nốt ruồi đen.
Khi Thẩm Minh Y tới đây nhìn thấy thẩm Minh Lam ăn mặc như vậy liền giả vờ bội phục nói: “Muội muội thật sự là thông minh, thiếu chút nữa ta cũng không nhận ra muội. ”
Thẩm Minh Lam lập tức từ trong hà bao lấy ra một nốt ruồi đen giả dự phòng nói: “Tỷ tỷ có muốn một cái không? Muội đã chuẩn bị sẵn cho tỷ một cái rồi này. ”
Thẩm Minh Y ghét bỏ lên xe ngựa trước.
Thẩm Minh Lam cười hắc hắc, vô cùng cẩn thận thu hồi nốt ruồi đen giả của nàng.
Đợi thêm một lát, nội viện xuất hiện bóng dáng của huynh muội Tống Trì và Tống Tương.
Ngu Ninh Sơ theo bản năng nhíu mày.
Thẩm Minh Lam lại rất cao hứng vội vàng nghênh đón nói: “Trì biểu ca cũng muốn lên đài luận võ sao?” Bởi vì chưa từng thấy qua sự lợi hại của vương tử Hung Nô nên nàng vẫn tin tưởng chỉ cần Tống Trì ra tay thì nhất định có thể thắng.
Tống Trì mỉm cười: “Huynh chỉ sợ các muội gặp rắc rối nên đi cùng thôi. ”
Thẩm Minh Lam khó nén thất vọng.
Tống Trì nói xong thì nhìn về phía Ngu Ninh Sơ.
Ngu Ninh Sơ xoay người đi lên xe.
Tống Trì cười cười dời tầm mắt.
Xe ngựa xuất phát, Tống Trì cưỡi ngựa đi theo một bên, Thẩm Minh Lam vén váy rèm ra nói chuyện với hắn: “Trì biểu ca đã từng xem qua lôi đài của người Hung Nô chưa? ”
Tống Trì: “Huynh chưa chừng xem qua. Mấy hôm nay trời lạnh nên huynh vẫn luôn tu tâm dưỡng tính ở trong phủ. ”
Tống Tương tiến đến bên tai Ngu Ninh Sơ thì thầm: “Ta đã nói mà, chỉ cần cho ca ca ta mấy quyển chân kinh thì huynh ấy có thể lập địa thành Phật liền. ”
Ngu Ninh Sơ cười cười cố nhịn không nói cho Tống Tương bộ dạng của Tống Trì đều là giả vờ.
Xe ngựa đi qua mấy cái ngã rẽ liền đi ra đường lớn.
Người đi xem khá đông nên xe ngựa rất khó di chuyển, bốn cô nương xuống xe đi bộ. Từ xa đã nhìn thấy trên bãi đất trống phía trước dựng một lôi đài cao cao, có mấy tráng hán mặc trang phục Hung Nô ngồi ở hướng nam. Giữa lôi đài là một tráng hán Hung Nô cùng một hán tử Trung Nguyên đang luận bàn, phía dưới thỉnh thoảng bùng lên ra một trận cổ vũ.
Thẩm Minh Lam nắm tay Ngu Ninh Sơ bước nhanh về phía lôi đài.
Tống Trì và A Mặc không nhanh không chậm đi theo.
Gia đinh Thẩm phủ đi theo nhưng vẫn bảo trì một khoảng cách nhất định thủ hộ hai bên trái phải.
Trước lôi đài người tập trung rất đông, Thẩm Minh Lam ỷ vào vào vóc người nhỏ nhắn nhanh nhẹn lôi kéo Ngu Ninh Sơ chen tới phía trước, mũ Ngu Ninh Sơ đều bị bóp méo vài lần. Có hai người bọn họ mở đường nên Thẩm Minh Y, Tống Tương cũng thuận lợi tới đây, trong đó bao gồm cả Tống Trì và A Mặc.
Mấy người vừa mới đứng xong, đại hán Hung Nô trên lôi đài đột nhiên phát ra một tiếng gầm gào. Ngu Ninh Sơ ngẩng đầu, kinh ngạc thấy người Hung Nô kia đang giơ cao hán tử Trung Nguyên đối diện lên cao, vừa rống vừa xoay vòng tại chỗ. Trong ánh mắt tiếc nuối, thương tiếc, phẫn nộ và lo lắng của đám người bên dưới hắn hung hăng đem hán tử Trung Nguyên ném xuống khỏi lôi đài.
Hán tử Trung Nguyên gian nan chống cánh tay nhưng không thể đứng lên, đột nhiên miệng hắn phun ta một ngụm máu tươi.
Ngu Ninh Sơ không khỏi nghiêng đầu, không đành lòng nhìn lại.
Thẩm Minh Lam giận dữ nói: “Đã thắng rồi coi như thôi đi, hắn còn cố tình quăng người ta như thế, rõ ràng là khinh người quá đáng mà.”
Người tức giận ở dưới lôi đài nhiều nên mắng càng to, thanh âm của nàng trong nháy mắt bị thanh âm của các nam tử bao phủ. Hán tử Hung Nô trên đài làm như không nghe thấy, có lẽ hắn nghe nhưng không hiểu mà chỉ hướng về đám người phía dưới vỗ vỗ lồng ngực cường tráng, dùng lời trung nguyên trọ trẹ nói: “Hắn không được rồi, còn có ai dám lên đánh nữa không? ”
Ngu Ninh Sơ cũng giống như những người khác mà nhìn về phía trái phải.
Ánh mắt vô tình đụng phải Tống Trì, nàng lập tức dời mắt đi.
Phía sau đột nhiên truyền đến một trận nghị luận, đám người tự phát tách ra, Ngu Ninh Sơ quay đầu lại nhìn thấy một nam tử cẩm bào tầm hai mươi tuổi bước ra.
Nàng không nhận ra người đó là ai, mọi người chung quanh hình như cũng không ai nhận ra mà nhao nhao suy đoán người tới là ai.
Ngay cả Thẩm Minh Lam cũng nhìn người nọ. Thẩm Minh Y hỏi: “Muội có nhận ra người đó không? ”
Thẩm Minh Y lắc đầu, tiểu thư khuê các trong kinh thành nàng đều có thể gọi tên nhưng các công tử thì nàng gặp qua không nhiều.
Lúc này, A Mặc mở miệng giải thích cho bốn vị cô nương: “Đây là nhị công tử Tào Kiên của Ninh Quốc Công phủ. Nghe nói khi còn nhỏ, Tào nhị công tử tương đối yếu ớt nên được đưa lên núi Võ Đang để tập võ, năm nay vừa mới trở về kinh thành. ”
Thẩm Minh Y vừa nghe là Ninh Quốc Công phủ thì chờ mong bao nhiêu liền biến thành khinh thường bấy nhiêu. Ninh Quốc Công phủ cũng là thế gia lâu đời trong kinh thành huân quý, tổ tiên xuất hiện mấy đại tướng quân có chiến công hiển hách nhưng đã xuống cấp từ hai đời trước. Ninh Quốc Công hiện giờ là một người mập mạp đến cưỡi ngựa đều phải có người đỡ, nói gì tới ra trận giết địch. Ninh quốc công thế tử cũng là một kẻ vô tích sự, không có tiền đồ.
Thẩm Minh Lam nhìn Tào Kiên trong đám người không chớp mắt, lại cảm thấy người này khí vũ hiên ngang, thần thái bình tĩnh.
Mắt thấy đối phương sắp lên sân khấu, Thẩm Minh Lam nhịn không được cổ vũ cho hắn: “Nhị công tử đừng khách khí, hung hăng đánh hắn! ”
Thanh âm thanh thúy mang theo cảm giác cực kỳ phẫn nộ làm Tào Kiên tò mò nhìn qua.
Thẩm Minh Lam còn đang vẫy cờ hò hét cho hắn.
Tào Kiên liền cười cười, đi lên sân khấu, hướng tráng hán Hung Nô ôm quyền nói: “Tại hạ Tào Kiên, xin chỉ giáo. ”
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.