Chương 118
Thất Lưu
16/12/2022
Edit: jena
Đồ Linh không dẫn Tư Thần quay về, vì cậu trực tiếp mở mắt tỉnh dậy trên giường.
Nếu lần đầu tiên chưa thể xác định thì bây giờ Tư Thần tin rằng Đồ Linh đã tiến vào ý thức của mình.
Vì nằm mơ cả đêm, Tư Thần có chút choáng đầu.
Cậu xoa xao huyệt thái dương, lầm bầm lầu bầu: "... Rốt cuộc ngài muốn làm gì?"
Ngày hôm sau, buổi trưa quả thật có vịt quay.
Lớp da nóng hôi hổi, có nước chấm, hành lá, dưa leo bào sợi. Tráng miệng có dưa đỏ cắt lát.
Đây không phải là món ăn thường thấy ở hành tinh Carol.
Vì công nghệ chế biến rườm rà, ngoài hai người ở bên ngoài vào đây, những người khác đều là lần đầu tiên được ăn món này.
Buổi chiều, những người Carol yếu ớt vẫn phải dây dưa dây cà bị lôi xuống sân thể dục.
Vừa đến, Tư Thần liền nhìn thấy có 8 cái rương phủ vải đen ở trên mặt đất. Những cái rương này cao 2 mét, có dạng hình hộp chữ nhật.
Nhiều người vô cùng tò mò về những cái rương, ríu ra ríu rít nghị luận. Chỉ có Triệu Tử Tân sắc mặt trắng bệch đứng ở một bên.
"Dưới tấm vải đen đó là rương thu dụng sinh vật cao duy." Cả người Triệu Tử Tân cứng đờ: "Ở vòng lặp thứ hai, Đồ Linh đã kháng nghị lại ý kiến của nhân loại. Sau khi nhân loại đăng ký tham gia vào "Kế hoạch thanh chước Đồ Linh" thì những người đó sẽ được dẫn vào một căn phòng, ban đêm có thể rời khỏi ký túc xá. Bọn họ có thể lựa chọn ngồi xe để đến địa điểm thi đấu. Mỗi đêm, những cyber sẽ mở ra những cái rương như thế này... Chỉ cần sống đến bình minh thì thắng cuộc."
Triệu Tử Tân cũng tham gia "Kế hoạch thanh chước", vì vậy chỉ vừa nhìn thấy cái rương liền theo bản năng mà sợ hãi.
Tư Thần cũng không biết vận khí của mình có tính là may mắn không.
Cậu tới trễ, Đồ Linh đã áp chế chuỗi số liệu nguyên bản, cũng có quyền khống chế cả thế giới mô phỏng này, có khả năng hạ mức độ nguy hiểm đến mức thấp nhất.
Thậm chí Đồ Linh còn cho cậu quyền ngắt kết nối hắn.
"Tôi qua được 6 cửa đã là cửu tử nhất sinh." Triệu Tử Tân cười cười: "Nếu cho tôi thân thể nguyên bản của mình, có thể vượt thêm mấy cửa nữa. Nhưng mỗi cửa tính ra cũng quá xa, không biết anh chàng họ Quý kia làm sao mà đánh nổi đến cửa 13."
Tư Thần chợt quay đầu: "Quý Sở Nghiêu?"
Triệu Tử Tân cảm thán: "Đúng vậy, hẳn là dòng chính của nhà họ Quý. Chỉ có một người đánh tới cửa 13, đáng tiếc lại không còn sống để quay về. Buổi tối hôm đó động tĩnh lớn lắm, tôi ở trong ký túc xá mà còn nghe được tiếng quỷ khóc sói gào ở bên ngoài."
Tư Thần không nói tiếp, trông có vẻ như đang suy tư.
Ở đây cyber được lập trình hỏa táng thi thể; vì để lâu thì thi thể có khả năng tấn công nhân loại còn sống.
Dựa theo xác suất, người Carol sau khi chết sẽ có khả năng biến thành quỷ.
【 Còn Quý Sở Nghiêu sau khi chết thì biến thành Đồ Linh? 】
Suy nghĩ này chợt lóe qua đầu Tư Thần.
Cậu nhíu mày, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường.
Mặc kệ Đồ Linh kia là số liệu, cyber, AI hay là quỷ, Tư Thần vẫn có thể chắc chắn: "Đồ Linh" sẽ không hại mình.
Huấn luyện buổi chiều đã gia tăng, bây giờ họ được học cách sử dụng súng ống đơn giản.
Súng lục, hộp đạn rỗng. Tư Thần cầm súng do cyber đến phân phát, trước khi bắn, cậu nhìn thấy điểm đỏ để phụ trợ ngắm bắn.
Cậu nghĩ rằng là hệ thống của con mắt nhân tạo, nhưng sau đó lại phát hiện súng ống của hành tinh Carol quả thật có trang bị hệ thống phụ trợ.
Công nghệ cao quả thật rất tốt, thậm chí những người này không cần cực khổ luyện bắn súng.
Giọng nói của thầy giáo vang lên: "Nếu dùng khoa học để giải thích Thiên tai Thần Quái thì những sinh vật cao duy đó cũng là một dạng thể của năng lượng đặc thù. Sử dụng súng năng lượng mới có thể tạo nên thương tổn đối với chúng ở một mức độ nào đó, nhưng hiệu suất không cao."
Có người giơ tay: "Thầy! Năng lượng mới là gì?"
Thầy giáo tra cứu cơ sở dữ liệu, đưa ra đáp án: "Sau khi cao duy xâm lấn xảy ra đã sinh ra những khoáng vật đặc thù, cũng là nguyên vật liệu đã chế tạo nguồn năng lượng trung tâm. Sau khi nghiên cứu, thành phần chủ yếu của chúng là nitơ, có một số thành phần vật chất khác mà chúng ta tạm thời chưa phân tích được."
Ở thế giới hiện thực của Tư Thần cũng có, thường được gọi là thạch năng lượng.
Mọi thế giới đều như trăm sông đổ về một biển.
Đa số những người Carol này đều là lần đầu tiên được sờ đến vũ khí, giống như hưng phấn khi có được món đồ chơi mới, tiếng súng vang lên hết lần này đến lần khác.
Tư Thần có bản năng chiến đấu, thậm chí cậu còn không cần chú ý đến hồng tâm.
Cậu bắn hai khẩu súng đến nóng cả tay, sau đó thì bắt đầu lười biếng.
Vì không thể hấp thụ hoàn toàn thuốc tiến hóa nên cậu có chút buồn ngủ.
Mà loại buồn ngủ này cuối cùng cũng giảm bớt khi thầy giáo tuyên bố kết thúc huấn luyện.
Thầy giáo đứng ở bên cạnh một cái rương đen, đôi mắt nhân tạo hơi khép lại, thu hết gương mặt của những học sinh đang đứng đây: "Tiết học cuối cùng của hôm nay là quan sát sinh vật cao duy mà mọi người cảm thấy không hề tồn tại."
Mọi người ngay lập tức ồ lên.
"Là giả hả?"
"Không phải nói không có thực thể ư? Làm sao mà thấy được?"
Khuôn mặt của thầy giáo không có cảm xúc: "Nhưng tôi cần phải nói cho mọi người biết rằng dù chỉ là sinh vật cao duy cấp thấp, hơn nữa đã tiến hành hạn chế hoạt động, nhưng chúng vẫn có khả năng kích hoạt những quy tắc mà chúng ta vẫn chưa biết."
"Hơn nữa, sau khi nhận thức về sinh vật cao duy, chúng có một loại xâm lược gọi là "bóng đè", có thể trực tiếp thông qua ác mộng để chiếm đoạt thể xác. Đặc biệt, khi gặp ác mộng về sinh vật cao duy, sẽ có người tử vong. Đây cũng là lí do lúc trước Đồ Linh đã hạn chế mọi người tiếp xúc với những thứ có khả năng gây ra ác mộng."
Con người không thể sáng tạo nếu không có cơ sở, không nhìn thấy qua, không có khái niệm, từ đó cũng không có mộng mị.
Ánh mắt Tư Thần mờ mịt, cậu chớp mắt: "Ra là tinh thần người Carol đã bị xâm chiếm như vậy."
Cảnh trong mơ chiếm đoạt hiện thực, sinh vật cao duy im lặng lan tràn trong thế giới đó, loại tuyệt vọng này khó lòng mà tỉnh lại, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến cho lòng người rét run.
Mà hình như gần đây cậu cũng đang nằm mơ.
Nói xong, thầy giáo xốc tấm vải đen lên.
Cái tương đầu tiên được làm bằng sắt, mặt bên ngoài có một lớp sương mỏng.
Thầy giáo mở cửa cái rương, một tang thi có gương mặt dữ tợn từ bên trong lao ra, phát ra tiếng tru chói tai.
Xiềng xích đã buộc chặt vào tứ chi của nó, hạn chế nó hành động. Nhưng mùi hôi thối của thịt rữa như sình lầy bắt đầu ào ạt lan ra ngoài.
Nghe nói khác với nhìn bằng mắt, hoàn toàn không giống nhau.
Người Carol đã quen nếp sống an lành, bắt đầu nôn mửa, ai nấy đều vô cùng sợ hãi.
"Đây là tang thi, có số lượng nhiều nhất." Thầy giáo nói: "Hiện nay vẫn còn lang thang du đãng ngoài thành phố. Những thi thể không được xử lý bị quỷ xâm chiếm thì sẽ biến thành như thế này. Có thể dùng vũ khí bình thường để tiêu diệt. Lửa hoặc là súng là lựa chọn tốt nhất. Tôi đề cử súng."
Nói xong, cyber nã một phát súng vào đầu tang thi.
Súng không có khói, thậm chí còn không có tia lửa. Thi thể ngay lập tức biến thành một bãi bùn lầy, hòa tan xuống mặt đất trên những bãi nôn của người Carol.
Chẳng trách hôm nay trên sân thể dục có nhiều cyber vệ sinh.
Triệu Tử Tân: "Hự, đây cũng là nội dung để học hả?"
Tư Thần: "..."
Phương pháp giáo dục của Đồ Linh đi từ hướng cực đoan này đến cực đoan khác. Có lẽ không đủ thời gian nên cũng không cho phép có bước chuẩn bị ở giữa.
Thầy giáo cho họ một chút thời gian để trấn tĩnh lại. Sau đó tiếp tục mở cái rương thứ hai.
Một con hề kỳ quái bước ra, ánh mắt tà ác lướt qua từng gương mặt của người Carol như đánh giá. Hai vai giật giật như nối với dây múa rối, nó phát ra tiếng cười đầy quỷ dị.
Trên tay và chân nó đều có dây xích, trang phục chú hề rách rưới, góc áo quần đầy vết đen như máu khô.
Trong thế giới mô phỏng này cũng không biến máu thành màu xanh lục.
Tiếng cười của nó ngày càng càng rỡ, khiến cho ai nấy sợ run lên. Tư Thần cũng cảm giác được tim mình đập nhanh hơn.
Đây là đặc tính đầu tiên của sinh vật cao duy, uy hiếp sợ hãi.
Những người Carol mềm nhũn đầu gối, thầy giáo đóng cửa rương lại.
Cyber bất đắc dĩ nói: "Sức tưởng tượng của nhân loại quả thật quá phong phú. Đây là sinh vật cao duy mà mọi người thường mơ thấy lúc trước. Chúng tôi gọi là là "sinh vật cao duy được nhân cách hóa cấp cao". Cấp thấp hơn có thú bông, đồ tể, người cưa... Tôi cảm thấy mình không nên giới thiệu chi tiết như vậy. Tránh để buổi tối mọi người lại nằm mơ. Nhưng không sao, đừng lo."
Cyber hôm nay rõ ràng có trí năng hơn so với những con trước.
Cái rương thứ ba trong suốt, trông như một hộp thủy tinh, thế nhưng mặt ngoài lại có một lớp máu mỏng.
Thầy giáo giới thiệu: "Đây là "phòng tắm", tương đối mà nói thì là một giống loài an toàn. Tôi cũng khó có thể nói đây là một "sinh vật", nhưng trong lúc thí nghiệm, chúng tôi phát hiện nó có ý thức."
Vòi hoa sen được khảm trong phòng tắm thủy tinh bắt đầu tự động phun nước. Nhưng thứ nó phun ra không phải nước mà là một chất lỏng màu đỏ rực.
"Chỉ cần không đứng tắm dưới vòi sen này thì sẽ không gặp nguy hiểm. Chất lỏng màu đỏ này có tính axit ăn mòn cao, sẽ ăn mòn hết da thịt. Trong thời đại cũ, không ít người trong lúc tắm đã tử vong tại chỗ... Bây giờ mỗi ngày chúng tôi đều kiểm tra phòng tắm của mọi người, bảo đảm vòi sen trong phòng tắm xảy ra vấn đề. Tuy khi tắm vòi sen sẽ ngẫu nhiên gặp phải "phòng tắm" nhưng chúng tôi cũng không đề cử mọi người tắm. Vì mọi người sẽ không bao giờ đoán được có thứ gì sẽ chui ra từ nước."
Chất lỏng đỏ ở trong rương thủy tinh đã dâng cao trong phút chốc, bây giờ đã lấp đầy đến nửa rương.
Trong vòi sen xuất hiện những sợi tóc màu đen, một bàn tay trắng bệch vặn vẹo như ẩn như hiện trong chất lỏng.
Bàn tay đó s0 soạng cửa kính, tìm thấy được tay nắm cửa, muốn mở cửa rương ra ngoài.
"—Thầy!" Một người Carol tái mét mặt la lên: "Nó mở cửa!"
Bọn họ bắt đầu la hét chói tai.
Bàn tay kia liên tục vặn tay nắm cửa, nhưng cánh cửa vẫn không hề sứt mẻ.
Thầy giáo nở nụ cười: "Ha ha, yên tâm. Đều đã được hàn chết. Sao chúng tôi dám đùa giỡn với sinh mệnh của nhân loại chứ. Chúng tôi là cyber được tạo ra để bảo vệ nhân loại."
"Nhân tiện, sinh vật này cũng dễ dàng xuất hiện trong nước, gọi là "thủy quỷ". Về cơ bản, trong bất kỳ vật chất có dung tích 3 lít đề có thể tìm thấy chúng."
Thầy giáo giới thiệu vắn tắt, vô cùng bình tĩnh. Nhưng các bạn học không hề thấy dễ chịu chút nào.
Sinh vật cao duy được đem ra một thời gian ngắn rồi bị đóng lại.
Nhưng những người ở đây đã bị ảnh hưởng bởi đặc tính của chúng.
Choáng đầu, ghê tởm là bệnh trạng phổ biến nhất.
Còn có những người có phản ứng dữ đội hơn đã được các y tá trực tiếp khiêng vào phòng cấp cứu.
Tám rương thu dụng theo trình tự được triển lãm xong.
Thầy giáo cyber đứng ở giữa sân thể dục, lớn tiếng thông báo: "Chương trình học hôm nay đến đây là kết thúc, đã đến giờ tan học. Dù có hay không có xuất hiện bệnh trạng gì xin vui lòng liên hệ với y tá và quản lý ký túc xá. Nếu gặp ác mộng, trên cổ tay mọi người là vòng tay giám sát số liệu đo lường sinh mệnh của cơ thể có một nguồn điện lưu nhỏ sẽ k1ch thích mọi người tỉnh lại. Nhưng đối với các loại bóng đè cấp cao thì tác dụng không nhiều."
Thầy giáo ý vị sâu xa nói: "Hoặc là, khi ý thức được bản thân đang nằm mơ, mọi người nghĩ cách tự tỉnh lại cũng có hiệu quả giống như vậy."
Đồ Linh không dẫn Tư Thần quay về, vì cậu trực tiếp mở mắt tỉnh dậy trên giường.
Nếu lần đầu tiên chưa thể xác định thì bây giờ Tư Thần tin rằng Đồ Linh đã tiến vào ý thức của mình.
Vì nằm mơ cả đêm, Tư Thần có chút choáng đầu.
Cậu xoa xao huyệt thái dương, lầm bầm lầu bầu: "... Rốt cuộc ngài muốn làm gì?"
Ngày hôm sau, buổi trưa quả thật có vịt quay.
Lớp da nóng hôi hổi, có nước chấm, hành lá, dưa leo bào sợi. Tráng miệng có dưa đỏ cắt lát.
Đây không phải là món ăn thường thấy ở hành tinh Carol.
Vì công nghệ chế biến rườm rà, ngoài hai người ở bên ngoài vào đây, những người khác đều là lần đầu tiên được ăn món này.
Buổi chiều, những người Carol yếu ớt vẫn phải dây dưa dây cà bị lôi xuống sân thể dục.
Vừa đến, Tư Thần liền nhìn thấy có 8 cái rương phủ vải đen ở trên mặt đất. Những cái rương này cao 2 mét, có dạng hình hộp chữ nhật.
Nhiều người vô cùng tò mò về những cái rương, ríu ra ríu rít nghị luận. Chỉ có Triệu Tử Tân sắc mặt trắng bệch đứng ở một bên.
"Dưới tấm vải đen đó là rương thu dụng sinh vật cao duy." Cả người Triệu Tử Tân cứng đờ: "Ở vòng lặp thứ hai, Đồ Linh đã kháng nghị lại ý kiến của nhân loại. Sau khi nhân loại đăng ký tham gia vào "Kế hoạch thanh chước Đồ Linh" thì những người đó sẽ được dẫn vào một căn phòng, ban đêm có thể rời khỏi ký túc xá. Bọn họ có thể lựa chọn ngồi xe để đến địa điểm thi đấu. Mỗi đêm, những cyber sẽ mở ra những cái rương như thế này... Chỉ cần sống đến bình minh thì thắng cuộc."
Triệu Tử Tân cũng tham gia "Kế hoạch thanh chước", vì vậy chỉ vừa nhìn thấy cái rương liền theo bản năng mà sợ hãi.
Tư Thần cũng không biết vận khí của mình có tính là may mắn không.
Cậu tới trễ, Đồ Linh đã áp chế chuỗi số liệu nguyên bản, cũng có quyền khống chế cả thế giới mô phỏng này, có khả năng hạ mức độ nguy hiểm đến mức thấp nhất.
Thậm chí Đồ Linh còn cho cậu quyền ngắt kết nối hắn.
"Tôi qua được 6 cửa đã là cửu tử nhất sinh." Triệu Tử Tân cười cười: "Nếu cho tôi thân thể nguyên bản của mình, có thể vượt thêm mấy cửa nữa. Nhưng mỗi cửa tính ra cũng quá xa, không biết anh chàng họ Quý kia làm sao mà đánh nổi đến cửa 13."
Tư Thần chợt quay đầu: "Quý Sở Nghiêu?"
Triệu Tử Tân cảm thán: "Đúng vậy, hẳn là dòng chính của nhà họ Quý. Chỉ có một người đánh tới cửa 13, đáng tiếc lại không còn sống để quay về. Buổi tối hôm đó động tĩnh lớn lắm, tôi ở trong ký túc xá mà còn nghe được tiếng quỷ khóc sói gào ở bên ngoài."
Tư Thần không nói tiếp, trông có vẻ như đang suy tư.
Ở đây cyber được lập trình hỏa táng thi thể; vì để lâu thì thi thể có khả năng tấn công nhân loại còn sống.
Dựa theo xác suất, người Carol sau khi chết sẽ có khả năng biến thành quỷ.
【 Còn Quý Sở Nghiêu sau khi chết thì biến thành Đồ Linh? 】
Suy nghĩ này chợt lóe qua đầu Tư Thần.
Cậu nhíu mày, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường.
Mặc kệ Đồ Linh kia là số liệu, cyber, AI hay là quỷ, Tư Thần vẫn có thể chắc chắn: "Đồ Linh" sẽ không hại mình.
Huấn luyện buổi chiều đã gia tăng, bây giờ họ được học cách sử dụng súng ống đơn giản.
Súng lục, hộp đạn rỗng. Tư Thần cầm súng do cyber đến phân phát, trước khi bắn, cậu nhìn thấy điểm đỏ để phụ trợ ngắm bắn.
Cậu nghĩ rằng là hệ thống của con mắt nhân tạo, nhưng sau đó lại phát hiện súng ống của hành tinh Carol quả thật có trang bị hệ thống phụ trợ.
Công nghệ cao quả thật rất tốt, thậm chí những người này không cần cực khổ luyện bắn súng.
Giọng nói của thầy giáo vang lên: "Nếu dùng khoa học để giải thích Thiên tai Thần Quái thì những sinh vật cao duy đó cũng là một dạng thể của năng lượng đặc thù. Sử dụng súng năng lượng mới có thể tạo nên thương tổn đối với chúng ở một mức độ nào đó, nhưng hiệu suất không cao."
Có người giơ tay: "Thầy! Năng lượng mới là gì?"
Thầy giáo tra cứu cơ sở dữ liệu, đưa ra đáp án: "Sau khi cao duy xâm lấn xảy ra đã sinh ra những khoáng vật đặc thù, cũng là nguyên vật liệu đã chế tạo nguồn năng lượng trung tâm. Sau khi nghiên cứu, thành phần chủ yếu của chúng là nitơ, có một số thành phần vật chất khác mà chúng ta tạm thời chưa phân tích được."
Ở thế giới hiện thực của Tư Thần cũng có, thường được gọi là thạch năng lượng.
Mọi thế giới đều như trăm sông đổ về một biển.
Đa số những người Carol này đều là lần đầu tiên được sờ đến vũ khí, giống như hưng phấn khi có được món đồ chơi mới, tiếng súng vang lên hết lần này đến lần khác.
Tư Thần có bản năng chiến đấu, thậm chí cậu còn không cần chú ý đến hồng tâm.
Cậu bắn hai khẩu súng đến nóng cả tay, sau đó thì bắt đầu lười biếng.
Vì không thể hấp thụ hoàn toàn thuốc tiến hóa nên cậu có chút buồn ngủ.
Mà loại buồn ngủ này cuối cùng cũng giảm bớt khi thầy giáo tuyên bố kết thúc huấn luyện.
Thầy giáo đứng ở bên cạnh một cái rương đen, đôi mắt nhân tạo hơi khép lại, thu hết gương mặt của những học sinh đang đứng đây: "Tiết học cuối cùng của hôm nay là quan sát sinh vật cao duy mà mọi người cảm thấy không hề tồn tại."
Mọi người ngay lập tức ồ lên.
"Là giả hả?"
"Không phải nói không có thực thể ư? Làm sao mà thấy được?"
Khuôn mặt của thầy giáo không có cảm xúc: "Nhưng tôi cần phải nói cho mọi người biết rằng dù chỉ là sinh vật cao duy cấp thấp, hơn nữa đã tiến hành hạn chế hoạt động, nhưng chúng vẫn có khả năng kích hoạt những quy tắc mà chúng ta vẫn chưa biết."
"Hơn nữa, sau khi nhận thức về sinh vật cao duy, chúng có một loại xâm lược gọi là "bóng đè", có thể trực tiếp thông qua ác mộng để chiếm đoạt thể xác. Đặc biệt, khi gặp ác mộng về sinh vật cao duy, sẽ có người tử vong. Đây cũng là lí do lúc trước Đồ Linh đã hạn chế mọi người tiếp xúc với những thứ có khả năng gây ra ác mộng."
Con người không thể sáng tạo nếu không có cơ sở, không nhìn thấy qua, không có khái niệm, từ đó cũng không có mộng mị.
Ánh mắt Tư Thần mờ mịt, cậu chớp mắt: "Ra là tinh thần người Carol đã bị xâm chiếm như vậy."
Cảnh trong mơ chiếm đoạt hiện thực, sinh vật cao duy im lặng lan tràn trong thế giới đó, loại tuyệt vọng này khó lòng mà tỉnh lại, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến cho lòng người rét run.
Mà hình như gần đây cậu cũng đang nằm mơ.
Nói xong, thầy giáo xốc tấm vải đen lên.
Cái tương đầu tiên được làm bằng sắt, mặt bên ngoài có một lớp sương mỏng.
Thầy giáo mở cửa cái rương, một tang thi có gương mặt dữ tợn từ bên trong lao ra, phát ra tiếng tru chói tai.
Xiềng xích đã buộc chặt vào tứ chi của nó, hạn chế nó hành động. Nhưng mùi hôi thối của thịt rữa như sình lầy bắt đầu ào ạt lan ra ngoài.
Nghe nói khác với nhìn bằng mắt, hoàn toàn không giống nhau.
Người Carol đã quen nếp sống an lành, bắt đầu nôn mửa, ai nấy đều vô cùng sợ hãi.
"Đây là tang thi, có số lượng nhiều nhất." Thầy giáo nói: "Hiện nay vẫn còn lang thang du đãng ngoài thành phố. Những thi thể không được xử lý bị quỷ xâm chiếm thì sẽ biến thành như thế này. Có thể dùng vũ khí bình thường để tiêu diệt. Lửa hoặc là súng là lựa chọn tốt nhất. Tôi đề cử súng."
Nói xong, cyber nã một phát súng vào đầu tang thi.
Súng không có khói, thậm chí còn không có tia lửa. Thi thể ngay lập tức biến thành một bãi bùn lầy, hòa tan xuống mặt đất trên những bãi nôn của người Carol.
Chẳng trách hôm nay trên sân thể dục có nhiều cyber vệ sinh.
Triệu Tử Tân: "Hự, đây cũng là nội dung để học hả?"
Tư Thần: "..."
Phương pháp giáo dục của Đồ Linh đi từ hướng cực đoan này đến cực đoan khác. Có lẽ không đủ thời gian nên cũng không cho phép có bước chuẩn bị ở giữa.
Thầy giáo cho họ một chút thời gian để trấn tĩnh lại. Sau đó tiếp tục mở cái rương thứ hai.
Một con hề kỳ quái bước ra, ánh mắt tà ác lướt qua từng gương mặt của người Carol như đánh giá. Hai vai giật giật như nối với dây múa rối, nó phát ra tiếng cười đầy quỷ dị.
Trên tay và chân nó đều có dây xích, trang phục chú hề rách rưới, góc áo quần đầy vết đen như máu khô.
Trong thế giới mô phỏng này cũng không biến máu thành màu xanh lục.
Tiếng cười của nó ngày càng càng rỡ, khiến cho ai nấy sợ run lên. Tư Thần cũng cảm giác được tim mình đập nhanh hơn.
Đây là đặc tính đầu tiên của sinh vật cao duy, uy hiếp sợ hãi.
Những người Carol mềm nhũn đầu gối, thầy giáo đóng cửa rương lại.
Cyber bất đắc dĩ nói: "Sức tưởng tượng của nhân loại quả thật quá phong phú. Đây là sinh vật cao duy mà mọi người thường mơ thấy lúc trước. Chúng tôi gọi là là "sinh vật cao duy được nhân cách hóa cấp cao". Cấp thấp hơn có thú bông, đồ tể, người cưa... Tôi cảm thấy mình không nên giới thiệu chi tiết như vậy. Tránh để buổi tối mọi người lại nằm mơ. Nhưng không sao, đừng lo."
Cyber hôm nay rõ ràng có trí năng hơn so với những con trước.
Cái rương thứ ba trong suốt, trông như một hộp thủy tinh, thế nhưng mặt ngoài lại có một lớp máu mỏng.
Thầy giáo giới thiệu: "Đây là "phòng tắm", tương đối mà nói thì là một giống loài an toàn. Tôi cũng khó có thể nói đây là một "sinh vật", nhưng trong lúc thí nghiệm, chúng tôi phát hiện nó có ý thức."
Vòi hoa sen được khảm trong phòng tắm thủy tinh bắt đầu tự động phun nước. Nhưng thứ nó phun ra không phải nước mà là một chất lỏng màu đỏ rực.
"Chỉ cần không đứng tắm dưới vòi sen này thì sẽ không gặp nguy hiểm. Chất lỏng màu đỏ này có tính axit ăn mòn cao, sẽ ăn mòn hết da thịt. Trong thời đại cũ, không ít người trong lúc tắm đã tử vong tại chỗ... Bây giờ mỗi ngày chúng tôi đều kiểm tra phòng tắm của mọi người, bảo đảm vòi sen trong phòng tắm xảy ra vấn đề. Tuy khi tắm vòi sen sẽ ngẫu nhiên gặp phải "phòng tắm" nhưng chúng tôi cũng không đề cử mọi người tắm. Vì mọi người sẽ không bao giờ đoán được có thứ gì sẽ chui ra từ nước."
Chất lỏng đỏ ở trong rương thủy tinh đã dâng cao trong phút chốc, bây giờ đã lấp đầy đến nửa rương.
Trong vòi sen xuất hiện những sợi tóc màu đen, một bàn tay trắng bệch vặn vẹo như ẩn như hiện trong chất lỏng.
Bàn tay đó s0 soạng cửa kính, tìm thấy được tay nắm cửa, muốn mở cửa rương ra ngoài.
"—Thầy!" Một người Carol tái mét mặt la lên: "Nó mở cửa!"
Bọn họ bắt đầu la hét chói tai.
Bàn tay kia liên tục vặn tay nắm cửa, nhưng cánh cửa vẫn không hề sứt mẻ.
Thầy giáo nở nụ cười: "Ha ha, yên tâm. Đều đã được hàn chết. Sao chúng tôi dám đùa giỡn với sinh mệnh của nhân loại chứ. Chúng tôi là cyber được tạo ra để bảo vệ nhân loại."
"Nhân tiện, sinh vật này cũng dễ dàng xuất hiện trong nước, gọi là "thủy quỷ". Về cơ bản, trong bất kỳ vật chất có dung tích 3 lít đề có thể tìm thấy chúng."
Thầy giáo giới thiệu vắn tắt, vô cùng bình tĩnh. Nhưng các bạn học không hề thấy dễ chịu chút nào.
Sinh vật cao duy được đem ra một thời gian ngắn rồi bị đóng lại.
Nhưng những người ở đây đã bị ảnh hưởng bởi đặc tính của chúng.
Choáng đầu, ghê tởm là bệnh trạng phổ biến nhất.
Còn có những người có phản ứng dữ đội hơn đã được các y tá trực tiếp khiêng vào phòng cấp cứu.
Tám rương thu dụng theo trình tự được triển lãm xong.
Thầy giáo cyber đứng ở giữa sân thể dục, lớn tiếng thông báo: "Chương trình học hôm nay đến đây là kết thúc, đã đến giờ tan học. Dù có hay không có xuất hiện bệnh trạng gì xin vui lòng liên hệ với y tá và quản lý ký túc xá. Nếu gặp ác mộng, trên cổ tay mọi người là vòng tay giám sát số liệu đo lường sinh mệnh của cơ thể có một nguồn điện lưu nhỏ sẽ k1ch thích mọi người tỉnh lại. Nhưng đối với các loại bóng đè cấp cao thì tác dụng không nhiều."
Thầy giáo ý vị sâu xa nói: "Hoặc là, khi ý thức được bản thân đang nằm mơ, mọi người nghĩ cách tự tỉnh lại cũng có hiệu quả giống như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.