Chương 20
Thất Lưu
16/12/2022
Edit: jena
Đồ Linh, một cái tên rất quen thuộc.
Tư Thần về nhà, mở cửa sổ thông tin của Quý Sở Nghiêu.
Quý Sở Nghiêu, võng danh: Đồ Linh.
Vì Tư Thần đam mê học tập, ngày thường không hay dùng mạng xã hội.
Nhưng cậu có nghe nói rằng có nhiều người thích dùng tên trên mạng hơn, còn gọi nó là võng danh...
Không ngờ Quý Sở Nghiêu lại là một tên otaku*.
*老二次元: lão nhị thứ nguyên: nhị thứ nguyên: thế giới 2D, xuất phát từ tiếng Nhật に じ げ ん
Khi Tư Thần đang nghĩ như vậy thì đối phương đã gửi đến một tin nhắn.
Quý Sở Nghiêu: [tọa độ] [tọa độ] [tọa độ]
Quý Sở Nghiêu: Ba nơi này đều ở gần Giang Xuyên, dựa theo kết quả kiểm tra, gần đây mỗi nơi đều xuất hiện không gian gấp khúc, mức độ nguy hiểm là A. Nếu cậu cảm thấy hứng thú thì có thể đến xem thử.
Đều ở Giang Xuyên nhưng những khu vực này phần lớn không có người sinh sống cũng như không có người quản lý nên được gọi là dã khu.
Trên trang web, những tiến hóa giả thường gọi dã khu là "phó bản cấp thấp".
【 Quý Sở Nghiêu: Phương thức mà trường quân đội tuyển chọn nghiên cứu sinh là năng lực sinh tồn của họ ở không gian gấp khúc. Nói đơn giản thì nếu cậu không tiến hành cải tạo cơ giới thì không thể sử dụng vũ khí máy móc. 】
Vũ khí máy móc bao gồm cốt cách, bộ phận nhân tạo, các súng ống loại nhỏ, vũ khí khinh công...
Đối với đa số người bình thường thì vũ khí máy móc là cách duy nhất giúp họ đối phó với sinh vật cao duy.
Giống như Tư Thần, một người trong túi chỉ có một thẻ công dân cấp 5 và vài đồng lẻ thì cơ hội duy nhất để được sờ đến vũ khí máy móc là ở quân huấn tại trường đại học.
Ngoài ra, có các công ty lớn sản xuất ra game thực tế ảo "Máy móc phi thăng" cũng được xem như huấn luyện bổ sung.
Giải trí luôn chỉ dành cho những kẻ có tiền.
Đi học thì bán mạng vì điểm số, đi làm thì bán mạng cho đồng tiền, toàn bộ thời gian của Tư Thần đều dùng cho việc kiếm ăn, nhiều năm qua cũng chưa từng đăng ký một tài khoản mạng xã hội nào.
【 Quý Sở Nghiêu: Nhà tôi có sân huấn luyện. Cũng có các loại vũ khí máy móc trên thị trường, các loại không lưu hành trên thị trường tôi cũng có luôn nha ~* 】
*vì theo đuổi vợ mà còn 哦~ luôn ạ =))) nể anh
Tư Thần:.
Cậu xấu hổ vì có chút động tâm.
Quý Sở Nghiêu: Đến đây không?
Quý Sở Nghiêu [ Hình ảnh cảm xúc ]
HÌnh ảnh cảm xúc kia là một con cyberdog nho nhỏ vẫy vẫy cái đuôi ngắn. Tư Thần phóng hình ảnh kia ra nhìn, cảm giác con chó nhỏ kia không giống con chó nhỏ, khung xương này có lẽ là sói thì đúng hơn.
Tư Thần: Đến.
Cậu thừa nhận, lời mời gọi của Quý Sở Nghiêu rất có sức câu dẫn cậu.
Quý Sở Nghiêu: [ tọa độ ]~~~~~
***
Sau khi hẹn thời gian gặp mặt, Tư Thần tắt mạng xã hội, đi ra ngoài tắm rửa.
Chỉ mới hai ngày nhưng niêm phong ở bên phòng 6604 đã được gỡ bỏ. Qua một thời gian nữa sẽ có khách mới vào ở.
Việc ở phòng cũ của một tên sát nhân trong chung cư con nhộng bình thường hơn đến ở một chung cư tiện nghi khác rất nhiều. Dù sao đây cũng là Khu An toàn, chỉ cần chủ nhà cho một mức giá thuê ổn thì căn phòng trống vẫn sẽ bị người khác tranh đến sứt đầu mẻ trán.
Đối với quỷ nghèo thì đừng nói là tội phạm giết người, ngay cả quỷ chân chính cũng phải né họ ra xa ba thước.
Vì tâm tình không tồi nên Tư Thần dựa vào ban công hành lang, châm một điếu thuốc.
Thuốc là của đồng nghiệp trong công ty tặng. Tư Thần không thích hút thuốc, nhưng cậu thích khói lượn lờ cùng với chất k1ch thích giúp an thần.
Lần đầu tiên đến Giang Xuyên, cậu đã vô cùng sợ hãi vì ở đây có những tòa cao tầng chọc trời. Ở giữa những tòa bê tông cốt thép, mỗi người nhỏ bé đến mức như thể sẽ bị c4n nuốt ngay lập tức.
Có văn minh, có trật tự, có lễ nghi.
Đây là cảnh tượng mà ở Vùng Thiên tai không bao giờ có được.
Nhưng những tòa cao ốc building tráng lệ không phải là cậu, một căn phòng chật hẹp không thể hô hấp mới là cậu. Trong phòng không thể nấu nướng những món có mùi vì sẽ bị sặc khói và mùi dầu sẽ luôn tồn đọng. Ngủ không thể xoay người, nếu không sẽ bị rớt xuống đất. Ngày mưa không thể dùng bàn vì cái bàn đặt ở trên ban công không có tráng men.
"Cậu hỏi tôi, nhân sinh của tôi đã thành cái dạng gì", Tư Thần nheo mắt lại, giọng nói phiêu lãng trong không khí, khói thuốc quấn lấy trên đầu ngón tay, xa xa là những tòa kiến trúc đô thị khổng lồ: "Bò về phía trước, đến đỉnh cao nhất. Không cần một ai trò chuyện khóc cười cùng tôi, đó là nhân sinh mà tôi hướng tới."
Không có lý tưởng, không có hứng thú thay đổi thời đại này, hèn nhát lại thấp kém, thật sự không đáng giá nhắc đến.
Tư Thần nghiền nát điếu thuốc, ném vào thùng rác, xoay người vào phòng của mình.
Theo thường lệ, hôm nay phải dạy học cho Trường Sinh Uyên.
Nhưng đã trải qua thống khổ của ngày hôm qua, Trường Sinh Uyên sống chết cũng không chịu ra ngoài học.
Tư Thần tìm tòi trên điện thoại "Con cái không thích học thì nên làm gì" cả nửa ngày trời, đọc đến điều thứ nhất thì cười lạnh ra tiếng: "Phương pháp giáo dục của cha mẹ có vấn đề? Đùa à?"
Cậu tháo con mắt nhân tạo ra, muốn trực tiếp lôi Trường Sinh Uyên ra ngoài. Nhưng tìm mọi cách cũng không nhìn thấy nó đâu.
Tư Thần đành phải thôi, đọc sách xong thì nằm lên giường ngủ.
Thế nhưng ngủ đến nửa đêm, cậu lại bị một cảm giác kỳ quái làm cho bừng tỉnh.
Một ngày trước, cậu đã ăn phần cơm tự mình đưa đến tận cửa, bây giờ mới tiêu hóa xong.
Vô cùng thoải mái, như thể bay bay trên mây cao, thân thể ấm áp như thể được về lại trong bụng mẹ.
Hô hấp của Tư Thần nặng nề hơn, sau đó cảm nhận một nguồn sung sướng, phấn khởi vô bờ.
Trong nháy mắt, cậu còn hiểu được tại sao có người lại nghiện dopamine, vì chỉ bằng ý chí thì thật sự khó chống cự lại cảm giác sung sướng này.
Đại não sinh ra cảm giác sung sướng vì giúp cơ thể chống đỡ một cảm giác đau đớn khác.
Trên làn da của cậu bỗng xuất hiện một khối thịt, rất giống cái miệng của Trường Sinh Uyên. Dưới da thịt tái nhợt, máu tươi kích động cuồn cuộn chảy như con sông dài đổ ra biển.
Đau đớn đổ ập đến trong phút chốc.
"Ư—"
Tư Thần kêu lên một tiếng thật ngắn, c4n chặt môi dưới, hô hấp đều là hơi nước ẩm ướt.
Thân thể cậu trở thành một vật chứa bị thứ gì đó liên tục rót vào, hoặc giống như một cái máy tính cũ vận hành quá tải, tùy thời đều có thể hỏng mất.
Con mắt nhân tạo của cậu hiện lên một nguồn sáng. Cậu cúi đầu, nhìn thấy một khối thịt nhô lên trên mu bàn tay mình.
Không chỉ trên tay, mỗi tấc da thịt trên người đều có.
Nếu bên cạnh Tư Thần có một vị trưởng bối, người đó sẽ nói cho cậu biết đây là giai đoạn tiến hóa giữa của tiến hóa sinh vật, sau khi cấy ghép ký sinh vật vào người thì không thể tránh khỏi hiện tượng "Đồng hóa".
Loại "Đồng hóa này" chính là giai đoạn quan trọng nhất đối với đại đa số sinh vật tiến hóa.
Nhưng bên cạnh cậu không có ai hướng dẫn. Cho nên cậu chỉ biết mê mang nhìn bản thân đang thay đổi.
Cậu lấy điện thoại ra, tìm kiếm các thông tin liên quan về Trường Sinh Uyên trên trang web của tiến hóa giả, lại phải thay đổi thêm từ khóa tìm kiếm, linh tinh đọc một hồi mới tìm ra được một ít manh mối.
Dù là trang web của chính phủ quản lý nhưng phần lớn thông tin đều là đường cụt. Người tới sau chỉ có thể lấp từng hòn đá để băng qua sông.
Vì vậy, cậu muốn có một "thầy giáo". Quý Sở Nghiêu tiến hóa theo phương hướng cơ giới, kinh nghiệm của hắn cũng không thể áp dụng cho cậu được.
Tư Thần lấy con dao giấu dưới gối ra, căng mắt lên như một loài động vật đang cảnh giác cao độ.
"Tiểu Uyên?" Tư Thần cũng không phát hiện ra trong giọng nói của mình có bao nhiêu hoảng sợ.
Không biết mình đang sợ hãi điều gì luôn là nỗi sợ hãi lớn nhất.
Mà Tư Thần đúng thật là không biết.
Trường Sinh Uyên: "Chi, chi!"
Tư Thần không hiểu Trường Sinh Uyên nói gì, nhưng cậu nhận ra nó đang trấn an mình.
Thần kinh đang căng chặt của cậu hơi thả lỏng một chút, mạch máu không chịu nổi k1ch thích mà đứt gãy.
Vì quá nóng và mất máu nên ý thức của Tư Thần có chút mơ hồ.
Nhiệt độ xung quanh dường như quá lạnh.
Căn phòng này tuy nhỏ nhưng có điều hòa, bốn mùa đều ấm áp như xuân.
Tư Thần dùng dao đâm lên đùi mình một nhát. Cậu không muốn mất ý thức, nhưng đau đớn trong dự kiến lại không hề xảy ra.
Cậu cảm giác con dao chỉ đang đâm vào một khối bơ.
Dao vừa rút ra, vết đâm sâu hoắm nhìn thấy cả xương đã nhanh chóng khép lại.
Trường Sinh Uyên không biết trốn ở đâu đã chui ra ngoài. Xúc tu thon dài của nó quấn lên tay của Tư Thần, ngăn cản hành vi tự hại của cậu.
So với lần đầu tiên gặp, nó đã lớn hơn rất nhiều, ít nhất cũng to bằng một xâu 5 đồng xu.
Nó đã tiến hóa thành hình chữ "X". Ngoài ra, trên xúc tu còn mọc thêm một đôi mắt. Đôi mắt tròn cùng cái miệng tròn tròn, vòng lớn vòng nhỏ, nhìn qua khiến người khác có chút hít thở không thông.
Với thể tích này, Trường Sinh Uyên không thể chui vừa vào hốc mắt của Tư Thần.
Vì đã có mắt, nó đang học được cách quan sát.
Trường Sinh Uyên cuộn xúc tu lên, sờ vào trong eo của Tư Thần, sờ đến túi da lột của mình, đây từng là một bộ phận trên người của nó.
Bình thường khi Trường Sinh Uyên tiến hóa sẽ lột da rồi tự ăn vào bụng.
Trường Sinh Uyên xé mở cái túi, bò tới bồn nước, cố gắng mở vòi nước. Hai cái xúc tu như hai ống tay áo, dùng sức chà xát làm rớt mấy miếng nấm hương khô ra.
Tư Thần đã dạy nó rằng muốn ăn gì thì phải rửa sạch mới được ăn. Dù Trường Sinh Uyên không rõ vì sao.
Nó từ trên mặt đất lăn về giường, chỗ ngủ của Tư Thần đã bị mồ hôi và máu loãng tưới ướt đẫm.
Trường Sinh Uyên bò bò đến trước mặt Tư Thần, mở mấy miếng nấm hương ra. Nó so sánh khuôn miệng của Tư Thần, vô cùng săn sóc mà xé nhỏ thành từng miếng.
Tư Thần đang trong trạng thái nửa hôn mê nhưng khó mà cưỡng lại được mùi hương này.
Trường Sinh Uyên thuận lợi nhét một miếng nấm hương vào trong miệng mẹ, hàm răng nhòn nhọn của mẹ còn c4n c4n lên xúc tu, còn có thêm một chút nước bọt.
Những ung nhọt đỏ như máu ở lớp da bên ngoài của Tư Thần đã biến mất, theo đó còn nhìn thấy những miếng vảy màu đen tinh tế. Nhìn qua có vẻ mềm mại nhưng chính là khôi giáp mạnh nhất của Trường Sinh Uyên. Mặc dù khi ở trong cơ thể của Tư Thần thì tuổi thọ của nó vẫn chưa tăng.
Vảy mới mọc cũng nhanh chóng biến mất. Đối với sinh vật cấp thấp, duy trì lớp vảy là một gánh nặng lớn của cơ thể.
Là một chủng tộc luôn "muốn ăn" và một bên điều khiển, ăn thân thể của nhau chính là phương thức biểu đạt tình yêu tối cao nhất.
Mẹ ăn luôn nó.
Trường Sinh Uyên nâng khuôn mặt đen như mực của mình lên, cảm giác bây giờ mình vô cùng hạnh phúc.
***
Ngày hôm sau Tư Thần tỉnh dậy hơi muộn, mặt trời đã lên cao.
Cậu nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã 10 giờ rưỡi, đi làm muộn rồi, xong đời.
Nhưng có câu nếu nợ nhiều thì không còn lo lắng nữa. Sau phút giây ảo não ngắn ngủi, Tư Thần đã vô cùng bình tĩnh nhắn tin xin tổ trưởng nghỉ nửa ngày.
Tổ trưởng: Ok, được.
Tổ trưởng: Nửa ngày đủ không? Có muốn nghỉ luôn một ngày không?
Gần đây tổ trưởng nói chuyện vô cùng tốt tính.
Tư Thần: Dạ đã đủ, cảm ơn tổ trưởng. [ ngoan ngoãn.JPG ]
Cậu rời giường, đứng trước gương rửa mặt.
Trong nháy mắt cậu có cảm giác trong gương là một người xa lạ.
Tư Thần vén áo ngủ lên, phát hiện trên da của mình có rất nhiều vệt đỏ, đặc biệt là nửa người trên.
Những vết này còn hơi sưng, trông như bị dị ứng hải sản.
Tư Thần nghi hoặc sờ sờ, không đau.
Quan trọng nhất, một cái động trong người của cậu đã mở ra thêm một cái.
Dựa theo thông tin từ trang web, cậu đã lên cấp Hai "Thang Trời", là tiến hóa giả cấp Hai.
Trong cái động kia có một tròng mắt. Nhưng vẫn còn khá rỗng, vẫn cần phải đổ thêm đồ vào.
Dù không quen nhiều tiến hóa giả nhưng Tư Thần cảm thấy rằng tiến độ của mình có hơi nhanh thái quá.
Cậu nghĩ nghĩ, mở điện thoại ra hỏi Quý Sở Nghiêu: "Lúc trước khi anh lên cấp Hai "Thang Trời" phải mất bao lâu?"
Quý Sở Nghiêu: 3 giờ.
Quý Sở Nghiêu: Nhưng tôi là trường hợp đặc biệt!
Tư Thần: Bình thường thì cần bao lâu?
Quý Sở Nghiêu: Những anh em họ của tôi thì thường là hai, ba ngày. Còn hơn bảy ngày thì là tư chất bình thường.
Quý Sở Nghiêu: Mỗi "Thang Trời" cần dựa vào cường độ chỉ số hóa để bay lên, chúng ta ở chiều không gian thứ 4, bốn "Thang Trời" trước thật ra khá yếu."
Những lời của Quý Sở Nghiêu tràn ngập sự khó hiểu "tại sao không ăn thịt băm"*.
*何不食肉糜: là một thuật ngữ bắt nguồn từ thời trị vị của Tấn Huệ Đế (259-307), đề cập đến sự thiếu hiểu biết về mọi thứ.
Đầu tiên, cải tạo cơ giới có rất nhiều loại hình cải tạo khác nhau, đây là lối tắt mà mọi người đều biết.
Miễn là tích lũy khoa học kỹ thuật đủ nhiều, sau khi tiến hóa chỉ là chuyện nước chảy thành sông.
Tiếp theo, Quý Sở Nghiêu họ Quý. Xung quanh hắn toàn người nhà họ Quý, hoặc là họ Sở, đều là dòng chính của các gia tộc lớn. Từ nhỏ đã tắm trong thuốc gen tiến hóa cao cấp nhất, dùng thuốc gen rửa chân, năng lượng là ngọc châu.
Được bồi dưỡng như vậy, từ lúc bắt đầu tiến hóa, " 7 ngày 2 cấp" chỉ có thể nói là tư chất bình thường.
Tử Thần: "... Ồ."
Quấy rầy rồi, vai hề chính là tôi.
Đồ Linh, một cái tên rất quen thuộc.
Tư Thần về nhà, mở cửa sổ thông tin của Quý Sở Nghiêu.
Quý Sở Nghiêu, võng danh: Đồ Linh.
Vì Tư Thần đam mê học tập, ngày thường không hay dùng mạng xã hội.
Nhưng cậu có nghe nói rằng có nhiều người thích dùng tên trên mạng hơn, còn gọi nó là võng danh...
Không ngờ Quý Sở Nghiêu lại là một tên otaku*.
*老二次元: lão nhị thứ nguyên: nhị thứ nguyên: thế giới 2D, xuất phát từ tiếng Nhật に じ げ ん
Khi Tư Thần đang nghĩ như vậy thì đối phương đã gửi đến một tin nhắn.
Quý Sở Nghiêu: [tọa độ] [tọa độ] [tọa độ]
Quý Sở Nghiêu: Ba nơi này đều ở gần Giang Xuyên, dựa theo kết quả kiểm tra, gần đây mỗi nơi đều xuất hiện không gian gấp khúc, mức độ nguy hiểm là A. Nếu cậu cảm thấy hứng thú thì có thể đến xem thử.
Đều ở Giang Xuyên nhưng những khu vực này phần lớn không có người sinh sống cũng như không có người quản lý nên được gọi là dã khu.
Trên trang web, những tiến hóa giả thường gọi dã khu là "phó bản cấp thấp".
【 Quý Sở Nghiêu: Phương thức mà trường quân đội tuyển chọn nghiên cứu sinh là năng lực sinh tồn của họ ở không gian gấp khúc. Nói đơn giản thì nếu cậu không tiến hành cải tạo cơ giới thì không thể sử dụng vũ khí máy móc. 】
Vũ khí máy móc bao gồm cốt cách, bộ phận nhân tạo, các súng ống loại nhỏ, vũ khí khinh công...
Đối với đa số người bình thường thì vũ khí máy móc là cách duy nhất giúp họ đối phó với sinh vật cao duy.
Giống như Tư Thần, một người trong túi chỉ có một thẻ công dân cấp 5 và vài đồng lẻ thì cơ hội duy nhất để được sờ đến vũ khí máy móc là ở quân huấn tại trường đại học.
Ngoài ra, có các công ty lớn sản xuất ra game thực tế ảo "Máy móc phi thăng" cũng được xem như huấn luyện bổ sung.
Giải trí luôn chỉ dành cho những kẻ có tiền.
Đi học thì bán mạng vì điểm số, đi làm thì bán mạng cho đồng tiền, toàn bộ thời gian của Tư Thần đều dùng cho việc kiếm ăn, nhiều năm qua cũng chưa từng đăng ký một tài khoản mạng xã hội nào.
【 Quý Sở Nghiêu: Nhà tôi có sân huấn luyện. Cũng có các loại vũ khí máy móc trên thị trường, các loại không lưu hành trên thị trường tôi cũng có luôn nha ~* 】
*vì theo đuổi vợ mà còn 哦~ luôn ạ =))) nể anh
Tư Thần:.
Cậu xấu hổ vì có chút động tâm.
Quý Sở Nghiêu: Đến đây không?
Quý Sở Nghiêu [ Hình ảnh cảm xúc ]
HÌnh ảnh cảm xúc kia là một con cyberdog nho nhỏ vẫy vẫy cái đuôi ngắn. Tư Thần phóng hình ảnh kia ra nhìn, cảm giác con chó nhỏ kia không giống con chó nhỏ, khung xương này có lẽ là sói thì đúng hơn.
Tư Thần: Đến.
Cậu thừa nhận, lời mời gọi của Quý Sở Nghiêu rất có sức câu dẫn cậu.
Quý Sở Nghiêu: [ tọa độ ]~~~~~
***
Sau khi hẹn thời gian gặp mặt, Tư Thần tắt mạng xã hội, đi ra ngoài tắm rửa.
Chỉ mới hai ngày nhưng niêm phong ở bên phòng 6604 đã được gỡ bỏ. Qua một thời gian nữa sẽ có khách mới vào ở.
Việc ở phòng cũ của một tên sát nhân trong chung cư con nhộng bình thường hơn đến ở một chung cư tiện nghi khác rất nhiều. Dù sao đây cũng là Khu An toàn, chỉ cần chủ nhà cho một mức giá thuê ổn thì căn phòng trống vẫn sẽ bị người khác tranh đến sứt đầu mẻ trán.
Đối với quỷ nghèo thì đừng nói là tội phạm giết người, ngay cả quỷ chân chính cũng phải né họ ra xa ba thước.
Vì tâm tình không tồi nên Tư Thần dựa vào ban công hành lang, châm một điếu thuốc.
Thuốc là của đồng nghiệp trong công ty tặng. Tư Thần không thích hút thuốc, nhưng cậu thích khói lượn lờ cùng với chất k1ch thích giúp an thần.
Lần đầu tiên đến Giang Xuyên, cậu đã vô cùng sợ hãi vì ở đây có những tòa cao tầng chọc trời. Ở giữa những tòa bê tông cốt thép, mỗi người nhỏ bé đến mức như thể sẽ bị c4n nuốt ngay lập tức.
Có văn minh, có trật tự, có lễ nghi.
Đây là cảnh tượng mà ở Vùng Thiên tai không bao giờ có được.
Nhưng những tòa cao ốc building tráng lệ không phải là cậu, một căn phòng chật hẹp không thể hô hấp mới là cậu. Trong phòng không thể nấu nướng những món có mùi vì sẽ bị sặc khói và mùi dầu sẽ luôn tồn đọng. Ngủ không thể xoay người, nếu không sẽ bị rớt xuống đất. Ngày mưa không thể dùng bàn vì cái bàn đặt ở trên ban công không có tráng men.
"Cậu hỏi tôi, nhân sinh của tôi đã thành cái dạng gì", Tư Thần nheo mắt lại, giọng nói phiêu lãng trong không khí, khói thuốc quấn lấy trên đầu ngón tay, xa xa là những tòa kiến trúc đô thị khổng lồ: "Bò về phía trước, đến đỉnh cao nhất. Không cần một ai trò chuyện khóc cười cùng tôi, đó là nhân sinh mà tôi hướng tới."
Không có lý tưởng, không có hứng thú thay đổi thời đại này, hèn nhát lại thấp kém, thật sự không đáng giá nhắc đến.
Tư Thần nghiền nát điếu thuốc, ném vào thùng rác, xoay người vào phòng của mình.
Theo thường lệ, hôm nay phải dạy học cho Trường Sinh Uyên.
Nhưng đã trải qua thống khổ của ngày hôm qua, Trường Sinh Uyên sống chết cũng không chịu ra ngoài học.
Tư Thần tìm tòi trên điện thoại "Con cái không thích học thì nên làm gì" cả nửa ngày trời, đọc đến điều thứ nhất thì cười lạnh ra tiếng: "Phương pháp giáo dục của cha mẹ có vấn đề? Đùa à?"
Cậu tháo con mắt nhân tạo ra, muốn trực tiếp lôi Trường Sinh Uyên ra ngoài. Nhưng tìm mọi cách cũng không nhìn thấy nó đâu.
Tư Thần đành phải thôi, đọc sách xong thì nằm lên giường ngủ.
Thế nhưng ngủ đến nửa đêm, cậu lại bị một cảm giác kỳ quái làm cho bừng tỉnh.
Một ngày trước, cậu đã ăn phần cơm tự mình đưa đến tận cửa, bây giờ mới tiêu hóa xong.
Vô cùng thoải mái, như thể bay bay trên mây cao, thân thể ấm áp như thể được về lại trong bụng mẹ.
Hô hấp của Tư Thần nặng nề hơn, sau đó cảm nhận một nguồn sung sướng, phấn khởi vô bờ.
Trong nháy mắt, cậu còn hiểu được tại sao có người lại nghiện dopamine, vì chỉ bằng ý chí thì thật sự khó chống cự lại cảm giác sung sướng này.
Đại não sinh ra cảm giác sung sướng vì giúp cơ thể chống đỡ một cảm giác đau đớn khác.
Trên làn da của cậu bỗng xuất hiện một khối thịt, rất giống cái miệng của Trường Sinh Uyên. Dưới da thịt tái nhợt, máu tươi kích động cuồn cuộn chảy như con sông dài đổ ra biển.
Đau đớn đổ ập đến trong phút chốc.
"Ư—"
Tư Thần kêu lên một tiếng thật ngắn, c4n chặt môi dưới, hô hấp đều là hơi nước ẩm ướt.
Thân thể cậu trở thành một vật chứa bị thứ gì đó liên tục rót vào, hoặc giống như một cái máy tính cũ vận hành quá tải, tùy thời đều có thể hỏng mất.
Con mắt nhân tạo của cậu hiện lên một nguồn sáng. Cậu cúi đầu, nhìn thấy một khối thịt nhô lên trên mu bàn tay mình.
Không chỉ trên tay, mỗi tấc da thịt trên người đều có.
Nếu bên cạnh Tư Thần có một vị trưởng bối, người đó sẽ nói cho cậu biết đây là giai đoạn tiến hóa giữa của tiến hóa sinh vật, sau khi cấy ghép ký sinh vật vào người thì không thể tránh khỏi hiện tượng "Đồng hóa".
Loại "Đồng hóa này" chính là giai đoạn quan trọng nhất đối với đại đa số sinh vật tiến hóa.
Nhưng bên cạnh cậu không có ai hướng dẫn. Cho nên cậu chỉ biết mê mang nhìn bản thân đang thay đổi.
Cậu lấy điện thoại ra, tìm kiếm các thông tin liên quan về Trường Sinh Uyên trên trang web của tiến hóa giả, lại phải thay đổi thêm từ khóa tìm kiếm, linh tinh đọc một hồi mới tìm ra được một ít manh mối.
Dù là trang web của chính phủ quản lý nhưng phần lớn thông tin đều là đường cụt. Người tới sau chỉ có thể lấp từng hòn đá để băng qua sông.
Vì vậy, cậu muốn có một "thầy giáo". Quý Sở Nghiêu tiến hóa theo phương hướng cơ giới, kinh nghiệm của hắn cũng không thể áp dụng cho cậu được.
Tư Thần lấy con dao giấu dưới gối ra, căng mắt lên như một loài động vật đang cảnh giác cao độ.
"Tiểu Uyên?" Tư Thần cũng không phát hiện ra trong giọng nói của mình có bao nhiêu hoảng sợ.
Không biết mình đang sợ hãi điều gì luôn là nỗi sợ hãi lớn nhất.
Mà Tư Thần đúng thật là không biết.
Trường Sinh Uyên: "Chi, chi!"
Tư Thần không hiểu Trường Sinh Uyên nói gì, nhưng cậu nhận ra nó đang trấn an mình.
Thần kinh đang căng chặt của cậu hơi thả lỏng một chút, mạch máu không chịu nổi k1ch thích mà đứt gãy.
Vì quá nóng và mất máu nên ý thức của Tư Thần có chút mơ hồ.
Nhiệt độ xung quanh dường như quá lạnh.
Căn phòng này tuy nhỏ nhưng có điều hòa, bốn mùa đều ấm áp như xuân.
Tư Thần dùng dao đâm lên đùi mình một nhát. Cậu không muốn mất ý thức, nhưng đau đớn trong dự kiến lại không hề xảy ra.
Cậu cảm giác con dao chỉ đang đâm vào một khối bơ.
Dao vừa rút ra, vết đâm sâu hoắm nhìn thấy cả xương đã nhanh chóng khép lại.
Trường Sinh Uyên không biết trốn ở đâu đã chui ra ngoài. Xúc tu thon dài của nó quấn lên tay của Tư Thần, ngăn cản hành vi tự hại của cậu.
So với lần đầu tiên gặp, nó đã lớn hơn rất nhiều, ít nhất cũng to bằng một xâu 5 đồng xu.
Nó đã tiến hóa thành hình chữ "X". Ngoài ra, trên xúc tu còn mọc thêm một đôi mắt. Đôi mắt tròn cùng cái miệng tròn tròn, vòng lớn vòng nhỏ, nhìn qua khiến người khác có chút hít thở không thông.
Với thể tích này, Trường Sinh Uyên không thể chui vừa vào hốc mắt của Tư Thần.
Vì đã có mắt, nó đang học được cách quan sát.
Trường Sinh Uyên cuộn xúc tu lên, sờ vào trong eo của Tư Thần, sờ đến túi da lột của mình, đây từng là một bộ phận trên người của nó.
Bình thường khi Trường Sinh Uyên tiến hóa sẽ lột da rồi tự ăn vào bụng.
Trường Sinh Uyên xé mở cái túi, bò tới bồn nước, cố gắng mở vòi nước. Hai cái xúc tu như hai ống tay áo, dùng sức chà xát làm rớt mấy miếng nấm hương khô ra.
Tư Thần đã dạy nó rằng muốn ăn gì thì phải rửa sạch mới được ăn. Dù Trường Sinh Uyên không rõ vì sao.
Nó từ trên mặt đất lăn về giường, chỗ ngủ của Tư Thần đã bị mồ hôi và máu loãng tưới ướt đẫm.
Trường Sinh Uyên bò bò đến trước mặt Tư Thần, mở mấy miếng nấm hương ra. Nó so sánh khuôn miệng của Tư Thần, vô cùng săn sóc mà xé nhỏ thành từng miếng.
Tư Thần đang trong trạng thái nửa hôn mê nhưng khó mà cưỡng lại được mùi hương này.
Trường Sinh Uyên thuận lợi nhét một miếng nấm hương vào trong miệng mẹ, hàm răng nhòn nhọn của mẹ còn c4n c4n lên xúc tu, còn có thêm một chút nước bọt.
Những ung nhọt đỏ như máu ở lớp da bên ngoài của Tư Thần đã biến mất, theo đó còn nhìn thấy những miếng vảy màu đen tinh tế. Nhìn qua có vẻ mềm mại nhưng chính là khôi giáp mạnh nhất của Trường Sinh Uyên. Mặc dù khi ở trong cơ thể của Tư Thần thì tuổi thọ của nó vẫn chưa tăng.
Vảy mới mọc cũng nhanh chóng biến mất. Đối với sinh vật cấp thấp, duy trì lớp vảy là một gánh nặng lớn của cơ thể.
Là một chủng tộc luôn "muốn ăn" và một bên điều khiển, ăn thân thể của nhau chính là phương thức biểu đạt tình yêu tối cao nhất.
Mẹ ăn luôn nó.
Trường Sinh Uyên nâng khuôn mặt đen như mực của mình lên, cảm giác bây giờ mình vô cùng hạnh phúc.
***
Ngày hôm sau Tư Thần tỉnh dậy hơi muộn, mặt trời đã lên cao.
Cậu nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã 10 giờ rưỡi, đi làm muộn rồi, xong đời.
Nhưng có câu nếu nợ nhiều thì không còn lo lắng nữa. Sau phút giây ảo não ngắn ngủi, Tư Thần đã vô cùng bình tĩnh nhắn tin xin tổ trưởng nghỉ nửa ngày.
Tổ trưởng: Ok, được.
Tổ trưởng: Nửa ngày đủ không? Có muốn nghỉ luôn một ngày không?
Gần đây tổ trưởng nói chuyện vô cùng tốt tính.
Tư Thần: Dạ đã đủ, cảm ơn tổ trưởng. [ ngoan ngoãn.JPG ]
Cậu rời giường, đứng trước gương rửa mặt.
Trong nháy mắt cậu có cảm giác trong gương là một người xa lạ.
Tư Thần vén áo ngủ lên, phát hiện trên da của mình có rất nhiều vệt đỏ, đặc biệt là nửa người trên.
Những vết này còn hơi sưng, trông như bị dị ứng hải sản.
Tư Thần nghi hoặc sờ sờ, không đau.
Quan trọng nhất, một cái động trong người của cậu đã mở ra thêm một cái.
Dựa theo thông tin từ trang web, cậu đã lên cấp Hai "Thang Trời", là tiến hóa giả cấp Hai.
Trong cái động kia có một tròng mắt. Nhưng vẫn còn khá rỗng, vẫn cần phải đổ thêm đồ vào.
Dù không quen nhiều tiến hóa giả nhưng Tư Thần cảm thấy rằng tiến độ của mình có hơi nhanh thái quá.
Cậu nghĩ nghĩ, mở điện thoại ra hỏi Quý Sở Nghiêu: "Lúc trước khi anh lên cấp Hai "Thang Trời" phải mất bao lâu?"
Quý Sở Nghiêu: 3 giờ.
Quý Sở Nghiêu: Nhưng tôi là trường hợp đặc biệt!
Tư Thần: Bình thường thì cần bao lâu?
Quý Sở Nghiêu: Những anh em họ của tôi thì thường là hai, ba ngày. Còn hơn bảy ngày thì là tư chất bình thường.
Quý Sở Nghiêu: Mỗi "Thang Trời" cần dựa vào cường độ chỉ số hóa để bay lên, chúng ta ở chiều không gian thứ 4, bốn "Thang Trời" trước thật ra khá yếu."
Những lời của Quý Sở Nghiêu tràn ngập sự khó hiểu "tại sao không ăn thịt băm"*.
*何不食肉糜: là một thuật ngữ bắt nguồn từ thời trị vị của Tấn Huệ Đế (259-307), đề cập đến sự thiếu hiểu biết về mọi thứ.
Đầu tiên, cải tạo cơ giới có rất nhiều loại hình cải tạo khác nhau, đây là lối tắt mà mọi người đều biết.
Miễn là tích lũy khoa học kỹ thuật đủ nhiều, sau khi tiến hóa chỉ là chuyện nước chảy thành sông.
Tiếp theo, Quý Sở Nghiêu họ Quý. Xung quanh hắn toàn người nhà họ Quý, hoặc là họ Sở, đều là dòng chính của các gia tộc lớn. Từ nhỏ đã tắm trong thuốc gen tiến hóa cao cấp nhất, dùng thuốc gen rửa chân, năng lượng là ngọc châu.
Được bồi dưỡng như vậy, từ lúc bắt đầu tiến hóa, " 7 ngày 2 cấp" chỉ có thể nói là tư chất bình thường.
Tử Thần: "... Ồ."
Quấy rầy rồi, vai hề chính là tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.