Chương 27
Thất Lưu
16/12/2022
Edit: jena
Bộ chỉ huy trên mặt đất. Tân Tiểu Thảo đang đứng trước mặt Tống Thanh Ngọc tường thuật lại cuộc đụng độ dưới nước của tổ mình.
Nghe đến chủng tiến hóa ở dưới nước, Tống Thanh Ngọc không khỏi nhíu chặt mày.
"Ở trạng thái phi chiến đấu, dao động năng lượng lại vượt qua cả 4000!" Tân Tiểu Thảo sợ hãi nhớ lại: "Chủng tiến hóa đó chắc chắn đã vượt qua cấp Bốn!"
Tống Thanh Ngọc nhìn về phía bộ phận kỹ thuật: "Sao lại không giám sát đến vùng nước cạn?"
Nhân viên lấy khăn lau mồ hôi lạnh trên trán: "Cái này... Tổ trưởng Tống à, có thể là chỉ mới xuất hiện chủng tiến hóa đó nên không có phát hiện kịp thời."
"Huống, huống hồ, đây là nền văn minh Hỗn Độn, các thiết bị khoa học cũng thường xảy ra sự cố."
Tống Thanh Ngọc không gây khó dễ cho anh ta, hắn dùng máy liên lạc truyền tín hiệu cho các nhân viên ở khu vực phụ cận, yêu cầu rút lui ngay lập tức.
Dựa vào những hình ảnh của máy bay không người lái truyền đến, trong đường hầm, ngoài một lượng lớn Nhãn Trùng ở trên vách tường, không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu nào từ Tư Thần hay chủng tiến hóa kia.
Sống không thấy người, chết không thấy xác.
Người của bộ kỹ thuật nhẹ giọng nói: "Hình như... Không có gì cả."
Tâm trạng của Tân Tiểu Thảo tụt xuống không phanh. Hắn ngồi ở trên ghế, hai tay bụm lấy mặt, đầu óc không thể nghĩ được gì.
Hắn vẫn còn nhớ rõ Tư Thần gọi mình là "anh", một đứa trẻ quá ngoan ngoãn, theo pháp luật là còn chưa thành niên, sao có thể biến mất như vậy được chứ.
Hơn nữa hắn còn nghe nói rằng Tư Thần là trẻ mồ côi.
Dù là bao nhiêu lần đi chăng nữa, Tân Tiểu Thảo vẫn không thích ứng nổi với chuyện sinh ly tử biệt.
Không khí ở hiện trường có phần áp lực.
Khuôn mặt Tống Thanh Ngọc đầy lạnh lùng, nói với tổ hậu cần: "Lấy cho tôi một bộ thiết bị, tôi muốn xuống nước."
"Nhưng mà... Tổ trưởng Tống à!" Phó tổ trưởng chần chờ: "Ở dưới nước, sức chiến đấu của anh sẽ bị suy giảm rất nhiều. Tôi nghĩ chúng ta nên chờ chi viện đến thì tốt hơn."
Tống Thanh Ngọc hỏi lại: "Dưới đó rõ ràng có chủng tiến hóa cấp cao. Chờ đợi như vậy há chẳng phải muốn nhân viên của mình đi tìm chết à?"
Phó tổ trưởng nhìn sắc mặt của hắn, nuốt ngược câu "Sinh mạng của anh rất quý giá." vào bụng.
Và anh ta cũng không dám nói, bởi vì ai cũng hiểu rõ Tống Thanh Ngọc không thích nghe điều đó.
Chỉ có tiến hóa giả xuất thân không cao mới làm nhân viên tầng chót của các tập đoàn lớn.
Những người đó dù có thiên phú, có tài năng cỡ nào cũng khó mà có khả năng xây dựng được địa vị của mình trong xã hội. Càng lên cao, đường đi càng bế tắc. Hoặc là lựa chọn sửa đổi, hoặc là liên hôn với các gia tộc lớn.
Gia trưởng của các gia tộc lớn sẽ chờ con cái mình trưởng thành rồi mang chúng đến các tập đoàn lớn rèn luyện. Làm giả và trộn lẫn vào đó một bộ lý lịch đẹp mắt. Giữa các lý lịch đã trộn lẫn đó nói không chừng chính là một người có tư cách thừa kế.
Hiển nhiên, Tống Thanh Ngọc là một bộ lý lịch mà nhà họ Tống gửi đến đây.
Tống Thanh Ngọc từ khi còn nhỏ đã tiếp thu giáo dục tinh anh, còn được bồi dưỡng trở thành người thừa kế của nhà họ Tống, hắn sẽ quyết định những việc có trách nhiệm hơn Tân Tiểu Thảo.
Tống Thanh Ngọc thay quần áo.
Hắn vừa chuẩn bị xuống nước, nhân viên bộ kỹ thuật đã hấp tấp chạy đến, vẻ mặt hưng phấn: "Tổ trưởng! Có tín hiệu!"
Tống Thanh Ngọc nghiêng đầu: "Cái gì?"
"Nhân viên đội 7 vừa báo cáo mất tích! Vừa rồi kiểm tra đột nhiên nhận được tín hiệu!"
***
Khi Tư Thần lên bờ thì nhận được đãi ngộ vô cùng tốt đẹp.
Cậu được các đồng nghiệp khiêng lên.
Các bác sĩ vội vàng tiến lên, kiểm tra các số liệu sinh mạng của cậu.
"Triệu chứng bình thường!"
"Trạng thái tinh thần ổn định!"
"Không có vết thương ngoài! Không cần đổi mới hay kiểm tra bộ phận nhân tạo!"
Tư Thần tháo máy lọc khí trên mặt xuống, còn chưa kịp nói chuyện thì "phụt" một ngụm máu.
Dạ dày của cậu căng tràn, căng đến mức muốn vỡ. Cả người lung lay sắp đổ, có khả năng bất tỉnh bất cứ lúc nào.
Nếu dùng một từ để khái quát trạng thái hiện tại của cậu thì đó là hư bất thụ bổ*.
*虚不受补: sử dụng những loại thuốc bổ không phù hợp, bổ sai thì tình trạng bệnh sẽ nặng hơn, không bổ cho cái thiếu mà lại bổ cho cái dư thừa.
Tống Thanh Ngọc nhíu mày: "Còn chống đỡ được không? Nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?"
Tuy cảm giác thân thể không có vấn đề gì nhưng Tư Thần vẫn lộ ra thần sắc yếu ớt: "Tổ trưởng... Chúng tôi... Gặp chủng tiến hóa..."
Cậu che nguc mình lại, ho khan đầy thống khổ.
Máu nhỏ giọt từ khoang mũi và lỗ tai, rơi xuống mặt đất.
Tông Thanh Ngọc hất hất cằm ra hiệu.
Các bác sĩ nhanh tay lẹ mắt khiêng Tư Thần lên cáng, bắt đầu tiêm cho cậu có dịch tế bào chữa trị.
Bọn họ kéo bộ quần áo phòng hộ rách nát của cậu lên, lấy thuốc, tiêm lên cánh tay.
Tư Thần nhìn chỉ số đánh dấu trên bình thuốc của bộ sản xuất, im lặng nghĩ thầm trong đầu: 3 triệu rưỡi.
Trường Sinh Uyên đột ngột la lên: "Uống ngon. Mẹ ơi, uống!"
Dù nó rất no, bụng căng tròn, nhưng uống nước thì liên quan gì tới ăn chứ?
Tư Thần trầm mặc một lát, sắc mặt vốn đang chuyển biến tốt đẹp lại tái nhợt thêm lần nữa: "Anh Tiểu Thảo nói tách nhau ra chạy, chúng tôi tách nhau ra, sau đó chủng tiến hóa lại chạy theo tôi..."
Nói xong, Tư Thần cong người lại, phát ra tiếng ho khan tê tâm liệt phế.
Máu tươi đỏ đậm bắn lên tấm khăn trắng tinh, nhìn qua vô cùng ghê người.
Các bác sĩ đành phải tiêm cho cậu thêm một bình thuốc.
Bình 1 triệu hai này có vị trà sữa khoai môn đường nâu.
"Tôi sợ lắm, chỉ có thể cố gắng lặn xuống, kết quả là tiến vào một khu vực nước đen... Cơ sở dữ liệu cho tôi biết đó là lãnh địa của Ca Giả..." Đồng tử của Tư Thần biến lớn, cả người cứng đờ, theo bản năng bắt đầu phát run.
Tống Thanh Ngọc chờ cậu bình tĩnh lại để nói tiếp, nhưng Tư Thần đã ôm lấy đầu: "Tổ trưởng, tôi đau đầu, đau lắm... Nghĩ không ra."
Các bác sĩ bắt đầu đổ mồ hôi hột.
Căn cứ vào các thiết bị kiểm tra, các số liệu của Tư Thần đều bình thường, thậm chí có không ít số liệu là "vượt ngưỡng".
Nhưng Tư Thần nói xong lại bắt đầu nôn ra máu, vì áp suất nước đè nặng mà trên người bắt đầu xuất hiện những vết bầm tím có lớn có bé, nhìn qua vô cùng thảm, càng khỏi nói đến công kích tinh thần của Ca Giả.
Trong tình huống này, hoặc là thiết bị y tế đã hỏng, hoặc là các bác sĩ tài hèn học ít.
Khả năng đầu là không thể, khả năng sau nếu là thật thì các bác sĩ sẽ bị mất điểm trong mắt lãnh đạo!
Tống Thanh Ngọc chậm rãi nói: "Đi lấy thuốc, thuốc để trấn định tinh thần."
Sau khi tiêm một lọ thuốc 3 triệu vào người, thần sắc của Tư Thần đã dần thả lỏng hơn.
Thân thể của cậu ấm áp như thể đang nằm phơi nắng giữa ngày đông.
Tư Thần: "Dưới tình thế cấp bách, tôi chỉ có thể liều mạng thử nghiệm. Ở đó nước chỉ có một màu đen kịt, không nhìn thấy được gì... Tôi nghe thấy tiếng hát, không dám tiếp tục đi tiếp... Chờ đến khi tiếng hát dừng lại, tôi liền bơi ra ngoài theo hướng khác rồi lên bờ."
"Vì sao tiếng hát dừng lại?" Tống Thanh Ngọc đột nhiên hỏi.
Biểu tình của Tư Thần mờ mịt: "Tôi không biết."
Mỗi nhân viên khi xuống nước đều được trang bị thiết bị liên lạc, không những có thể liên lạc với nhau mà còn có công năng ghi hình dựa trên nguyên lý hình ảnh quang học.
Lãnh địa của Ca Giả lại không có ánh sáng.
Tư Thần tin rằng cho dù có xem ghi hình, lý do thoái thác của cậu cũng sẽ không có sơ hở nào.
Tống Thanh Ngọc im lặng một lát, vỗ vỗ lên mu bàn tay cậu trấn an: "Vất vả cho cậu rồi, tôi cho cậu nghỉ phép nửa tháng. Lương tháng này tăng gấp đôi."
Nói xong, hắn nói với đội ngũ y tế: "Đưa cậu ấy đến bệnh viện đi."
Phó tổ trưởng tổ Chu Tước tiến lên một bước, thấp giọng dò hỏi bên tai của Tống Thanh Ngọc: "Có thể tin được không?"
Tống Thanh Ngọc im lặng một lát, trả lời: "Tôi nghĩ rằng không có lý do để cậu ấy nói dối."
Dù thế nào đi chăng nữa, bây giờ Tư Thần cũng không có đủ khả năng để giải quyết chủng tiến hóa kia.
Là một tiến hóa giả cấp thấp có thể trốn thoát khỏi lãnh địa của Ca Giả quả thật là một chuyện khó mà tưởng tượng nói, nhưng lúc trước cũng không phải chưa có tiền lệ.
Nếu không thì sao lại có ghi chép về sinh vật cao duy "Ca Giả" được?
Đáng ra phải nên sợ hãi, nhưng tìm trên cơ sở dữ liệu lại không tìm thấy thêm được thông tin gì.
Huống hồ, vì sao "Ca Giả" lại đột nhiên ngừng hát, Tống Thanh Ngọc cũng có một suy đoán mơ hồ.
Là thủ lĩnh tiền nhiệm của một đội quân phản động, dù Bạch Đế làm gì đi chăng nữa cũng sẽ chọc vô số người điên tiết lên.
Một thành Bạch Đế rộng lớn như vậy, trong đó cũng có vài thám tử được cài c4m vào. Và được Bạch Đế cho phép tồn tại.
Buổi sáng, Tống Thanh Ngọc còn nhận được thông báo của công ty, nói rằng Bạch Đế đến...
Có nghĩa hãy là một người thông minh, hẳn là bên trong đã xảy ra chuyện gì đó, chỉ cần ông ta không làm chuyện gì quá đáng thì cứ vờ như không nhìn thấy.
Bạch Đế không có con.
Tống Ngọc Thanh là con trai thứ năm được sinh ra bởi cháu dâu của người chị gái quá cố của ông.
Nghe thì có chút lòng vòng, nhưng hai người thật ra cũng là họ hàng gần.
Trong gia phả, Tống Thanh Ngọc còn phải gọi ông một tiếng "ông cố".
Có Bạch Đế ở đó, Ca Giả sẽ không dám làm gì thiếu suy nghĩ, vô cùng hợp lý.
Hỏi xong nói xong, Tống Thanh Ngọc vẫn lựa chọn xuống nước như cũ để nhìn thử.
Dù sao Tư Thần còn sống và quay lại, nhưng chủng tiến hóa kia thì không biết đã đi đâu. Để những người khác gặp được cũng sẽ kéo đến phiền toái.
Trước khi xuống nước, Tống Thanh Ngọc còn đi tới sờ sờ tay của Tân Tiểu Thảo.
Nếu may mắn còn có thể gặp được ông cố nữa.
...
...
Tư Thần nhắm chặt hai mắt, nằm trên cáng thương, được người ta nâng vào trong xe cứu thương.
Các bác sĩ đã sẵn sàng đón quân địch, đáng tiếc mọi người chẩn đoán cả nửa ngày cũng không tìm thấy chỗ nào cần chữa trị.
Đành phải tiêm cho cậu thêm vài lọ thuốc gen rồi mang vào phòng bệnh để nghỉ ngơi.
Trường Sinh Uyên ợ thật to: "Mẹ ơi, căng. Buồn ngủ."
Có thể làm cho thùng cơm nhỏ ăn căng cả bụng thì chủng tiến hóa kia quả thật không tồi.
Tư Thần nhẹ nhàng thở ra trên giường bệnh.
Cậu biết Tống Thanh Ngọc đã bị lừa.
Nguy hiểm thật, nếu xe rời đi trễ hơn một chút thì vết thương trên người cậu đã khỏi hẳn luôn rồi.
Bộ chỉ huy trên mặt đất. Tân Tiểu Thảo đang đứng trước mặt Tống Thanh Ngọc tường thuật lại cuộc đụng độ dưới nước của tổ mình.
Nghe đến chủng tiến hóa ở dưới nước, Tống Thanh Ngọc không khỏi nhíu chặt mày.
"Ở trạng thái phi chiến đấu, dao động năng lượng lại vượt qua cả 4000!" Tân Tiểu Thảo sợ hãi nhớ lại: "Chủng tiến hóa đó chắc chắn đã vượt qua cấp Bốn!"
Tống Thanh Ngọc nhìn về phía bộ phận kỹ thuật: "Sao lại không giám sát đến vùng nước cạn?"
Nhân viên lấy khăn lau mồ hôi lạnh trên trán: "Cái này... Tổ trưởng Tống à, có thể là chỉ mới xuất hiện chủng tiến hóa đó nên không có phát hiện kịp thời."
"Huống, huống hồ, đây là nền văn minh Hỗn Độn, các thiết bị khoa học cũng thường xảy ra sự cố."
Tống Thanh Ngọc không gây khó dễ cho anh ta, hắn dùng máy liên lạc truyền tín hiệu cho các nhân viên ở khu vực phụ cận, yêu cầu rút lui ngay lập tức.
Dựa vào những hình ảnh của máy bay không người lái truyền đến, trong đường hầm, ngoài một lượng lớn Nhãn Trùng ở trên vách tường, không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu nào từ Tư Thần hay chủng tiến hóa kia.
Sống không thấy người, chết không thấy xác.
Người của bộ kỹ thuật nhẹ giọng nói: "Hình như... Không có gì cả."
Tâm trạng của Tân Tiểu Thảo tụt xuống không phanh. Hắn ngồi ở trên ghế, hai tay bụm lấy mặt, đầu óc không thể nghĩ được gì.
Hắn vẫn còn nhớ rõ Tư Thần gọi mình là "anh", một đứa trẻ quá ngoan ngoãn, theo pháp luật là còn chưa thành niên, sao có thể biến mất như vậy được chứ.
Hơn nữa hắn còn nghe nói rằng Tư Thần là trẻ mồ côi.
Dù là bao nhiêu lần đi chăng nữa, Tân Tiểu Thảo vẫn không thích ứng nổi với chuyện sinh ly tử biệt.
Không khí ở hiện trường có phần áp lực.
Khuôn mặt Tống Thanh Ngọc đầy lạnh lùng, nói với tổ hậu cần: "Lấy cho tôi một bộ thiết bị, tôi muốn xuống nước."
"Nhưng mà... Tổ trưởng Tống à!" Phó tổ trưởng chần chờ: "Ở dưới nước, sức chiến đấu của anh sẽ bị suy giảm rất nhiều. Tôi nghĩ chúng ta nên chờ chi viện đến thì tốt hơn."
Tống Thanh Ngọc hỏi lại: "Dưới đó rõ ràng có chủng tiến hóa cấp cao. Chờ đợi như vậy há chẳng phải muốn nhân viên của mình đi tìm chết à?"
Phó tổ trưởng nhìn sắc mặt của hắn, nuốt ngược câu "Sinh mạng của anh rất quý giá." vào bụng.
Và anh ta cũng không dám nói, bởi vì ai cũng hiểu rõ Tống Thanh Ngọc không thích nghe điều đó.
Chỉ có tiến hóa giả xuất thân không cao mới làm nhân viên tầng chót của các tập đoàn lớn.
Những người đó dù có thiên phú, có tài năng cỡ nào cũng khó mà có khả năng xây dựng được địa vị của mình trong xã hội. Càng lên cao, đường đi càng bế tắc. Hoặc là lựa chọn sửa đổi, hoặc là liên hôn với các gia tộc lớn.
Gia trưởng của các gia tộc lớn sẽ chờ con cái mình trưởng thành rồi mang chúng đến các tập đoàn lớn rèn luyện. Làm giả và trộn lẫn vào đó một bộ lý lịch đẹp mắt. Giữa các lý lịch đã trộn lẫn đó nói không chừng chính là một người có tư cách thừa kế.
Hiển nhiên, Tống Thanh Ngọc là một bộ lý lịch mà nhà họ Tống gửi đến đây.
Tống Thanh Ngọc từ khi còn nhỏ đã tiếp thu giáo dục tinh anh, còn được bồi dưỡng trở thành người thừa kế của nhà họ Tống, hắn sẽ quyết định những việc có trách nhiệm hơn Tân Tiểu Thảo.
Tống Thanh Ngọc thay quần áo.
Hắn vừa chuẩn bị xuống nước, nhân viên bộ kỹ thuật đã hấp tấp chạy đến, vẻ mặt hưng phấn: "Tổ trưởng! Có tín hiệu!"
Tống Thanh Ngọc nghiêng đầu: "Cái gì?"
"Nhân viên đội 7 vừa báo cáo mất tích! Vừa rồi kiểm tra đột nhiên nhận được tín hiệu!"
***
Khi Tư Thần lên bờ thì nhận được đãi ngộ vô cùng tốt đẹp.
Cậu được các đồng nghiệp khiêng lên.
Các bác sĩ vội vàng tiến lên, kiểm tra các số liệu sinh mạng của cậu.
"Triệu chứng bình thường!"
"Trạng thái tinh thần ổn định!"
"Không có vết thương ngoài! Không cần đổi mới hay kiểm tra bộ phận nhân tạo!"
Tư Thần tháo máy lọc khí trên mặt xuống, còn chưa kịp nói chuyện thì "phụt" một ngụm máu.
Dạ dày của cậu căng tràn, căng đến mức muốn vỡ. Cả người lung lay sắp đổ, có khả năng bất tỉnh bất cứ lúc nào.
Nếu dùng một từ để khái quát trạng thái hiện tại của cậu thì đó là hư bất thụ bổ*.
*虚不受补: sử dụng những loại thuốc bổ không phù hợp, bổ sai thì tình trạng bệnh sẽ nặng hơn, không bổ cho cái thiếu mà lại bổ cho cái dư thừa.
Tống Thanh Ngọc nhíu mày: "Còn chống đỡ được không? Nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?"
Tuy cảm giác thân thể không có vấn đề gì nhưng Tư Thần vẫn lộ ra thần sắc yếu ớt: "Tổ trưởng... Chúng tôi... Gặp chủng tiến hóa..."
Cậu che nguc mình lại, ho khan đầy thống khổ.
Máu nhỏ giọt từ khoang mũi và lỗ tai, rơi xuống mặt đất.
Tông Thanh Ngọc hất hất cằm ra hiệu.
Các bác sĩ nhanh tay lẹ mắt khiêng Tư Thần lên cáng, bắt đầu tiêm cho cậu có dịch tế bào chữa trị.
Bọn họ kéo bộ quần áo phòng hộ rách nát của cậu lên, lấy thuốc, tiêm lên cánh tay.
Tư Thần nhìn chỉ số đánh dấu trên bình thuốc của bộ sản xuất, im lặng nghĩ thầm trong đầu: 3 triệu rưỡi.
Trường Sinh Uyên đột ngột la lên: "Uống ngon. Mẹ ơi, uống!"
Dù nó rất no, bụng căng tròn, nhưng uống nước thì liên quan gì tới ăn chứ?
Tư Thần trầm mặc một lát, sắc mặt vốn đang chuyển biến tốt đẹp lại tái nhợt thêm lần nữa: "Anh Tiểu Thảo nói tách nhau ra chạy, chúng tôi tách nhau ra, sau đó chủng tiến hóa lại chạy theo tôi..."
Nói xong, Tư Thần cong người lại, phát ra tiếng ho khan tê tâm liệt phế.
Máu tươi đỏ đậm bắn lên tấm khăn trắng tinh, nhìn qua vô cùng ghê người.
Các bác sĩ đành phải tiêm cho cậu thêm một bình thuốc.
Bình 1 triệu hai này có vị trà sữa khoai môn đường nâu.
"Tôi sợ lắm, chỉ có thể cố gắng lặn xuống, kết quả là tiến vào một khu vực nước đen... Cơ sở dữ liệu cho tôi biết đó là lãnh địa của Ca Giả..." Đồng tử của Tư Thần biến lớn, cả người cứng đờ, theo bản năng bắt đầu phát run.
Tống Thanh Ngọc chờ cậu bình tĩnh lại để nói tiếp, nhưng Tư Thần đã ôm lấy đầu: "Tổ trưởng, tôi đau đầu, đau lắm... Nghĩ không ra."
Các bác sĩ bắt đầu đổ mồ hôi hột.
Căn cứ vào các thiết bị kiểm tra, các số liệu của Tư Thần đều bình thường, thậm chí có không ít số liệu là "vượt ngưỡng".
Nhưng Tư Thần nói xong lại bắt đầu nôn ra máu, vì áp suất nước đè nặng mà trên người bắt đầu xuất hiện những vết bầm tím có lớn có bé, nhìn qua vô cùng thảm, càng khỏi nói đến công kích tinh thần của Ca Giả.
Trong tình huống này, hoặc là thiết bị y tế đã hỏng, hoặc là các bác sĩ tài hèn học ít.
Khả năng đầu là không thể, khả năng sau nếu là thật thì các bác sĩ sẽ bị mất điểm trong mắt lãnh đạo!
Tống Thanh Ngọc chậm rãi nói: "Đi lấy thuốc, thuốc để trấn định tinh thần."
Sau khi tiêm một lọ thuốc 3 triệu vào người, thần sắc của Tư Thần đã dần thả lỏng hơn.
Thân thể của cậu ấm áp như thể đang nằm phơi nắng giữa ngày đông.
Tư Thần: "Dưới tình thế cấp bách, tôi chỉ có thể liều mạng thử nghiệm. Ở đó nước chỉ có một màu đen kịt, không nhìn thấy được gì... Tôi nghe thấy tiếng hát, không dám tiếp tục đi tiếp... Chờ đến khi tiếng hát dừng lại, tôi liền bơi ra ngoài theo hướng khác rồi lên bờ."
"Vì sao tiếng hát dừng lại?" Tống Thanh Ngọc đột nhiên hỏi.
Biểu tình của Tư Thần mờ mịt: "Tôi không biết."
Mỗi nhân viên khi xuống nước đều được trang bị thiết bị liên lạc, không những có thể liên lạc với nhau mà còn có công năng ghi hình dựa trên nguyên lý hình ảnh quang học.
Lãnh địa của Ca Giả lại không có ánh sáng.
Tư Thần tin rằng cho dù có xem ghi hình, lý do thoái thác của cậu cũng sẽ không có sơ hở nào.
Tống Thanh Ngọc im lặng một lát, vỗ vỗ lên mu bàn tay cậu trấn an: "Vất vả cho cậu rồi, tôi cho cậu nghỉ phép nửa tháng. Lương tháng này tăng gấp đôi."
Nói xong, hắn nói với đội ngũ y tế: "Đưa cậu ấy đến bệnh viện đi."
Phó tổ trưởng tổ Chu Tước tiến lên một bước, thấp giọng dò hỏi bên tai của Tống Thanh Ngọc: "Có thể tin được không?"
Tống Thanh Ngọc im lặng một lát, trả lời: "Tôi nghĩ rằng không có lý do để cậu ấy nói dối."
Dù thế nào đi chăng nữa, bây giờ Tư Thần cũng không có đủ khả năng để giải quyết chủng tiến hóa kia.
Là một tiến hóa giả cấp thấp có thể trốn thoát khỏi lãnh địa của Ca Giả quả thật là một chuyện khó mà tưởng tượng nói, nhưng lúc trước cũng không phải chưa có tiền lệ.
Nếu không thì sao lại có ghi chép về sinh vật cao duy "Ca Giả" được?
Đáng ra phải nên sợ hãi, nhưng tìm trên cơ sở dữ liệu lại không tìm thấy thêm được thông tin gì.
Huống hồ, vì sao "Ca Giả" lại đột nhiên ngừng hát, Tống Thanh Ngọc cũng có một suy đoán mơ hồ.
Là thủ lĩnh tiền nhiệm của một đội quân phản động, dù Bạch Đế làm gì đi chăng nữa cũng sẽ chọc vô số người điên tiết lên.
Một thành Bạch Đế rộng lớn như vậy, trong đó cũng có vài thám tử được cài c4m vào. Và được Bạch Đế cho phép tồn tại.
Buổi sáng, Tống Thanh Ngọc còn nhận được thông báo của công ty, nói rằng Bạch Đế đến...
Có nghĩa hãy là một người thông minh, hẳn là bên trong đã xảy ra chuyện gì đó, chỉ cần ông ta không làm chuyện gì quá đáng thì cứ vờ như không nhìn thấy.
Bạch Đế không có con.
Tống Ngọc Thanh là con trai thứ năm được sinh ra bởi cháu dâu của người chị gái quá cố của ông.
Nghe thì có chút lòng vòng, nhưng hai người thật ra cũng là họ hàng gần.
Trong gia phả, Tống Thanh Ngọc còn phải gọi ông một tiếng "ông cố".
Có Bạch Đế ở đó, Ca Giả sẽ không dám làm gì thiếu suy nghĩ, vô cùng hợp lý.
Hỏi xong nói xong, Tống Thanh Ngọc vẫn lựa chọn xuống nước như cũ để nhìn thử.
Dù sao Tư Thần còn sống và quay lại, nhưng chủng tiến hóa kia thì không biết đã đi đâu. Để những người khác gặp được cũng sẽ kéo đến phiền toái.
Trước khi xuống nước, Tống Thanh Ngọc còn đi tới sờ sờ tay của Tân Tiểu Thảo.
Nếu may mắn còn có thể gặp được ông cố nữa.
...
...
Tư Thần nhắm chặt hai mắt, nằm trên cáng thương, được người ta nâng vào trong xe cứu thương.
Các bác sĩ đã sẵn sàng đón quân địch, đáng tiếc mọi người chẩn đoán cả nửa ngày cũng không tìm thấy chỗ nào cần chữa trị.
Đành phải tiêm cho cậu thêm vài lọ thuốc gen rồi mang vào phòng bệnh để nghỉ ngơi.
Trường Sinh Uyên ợ thật to: "Mẹ ơi, căng. Buồn ngủ."
Có thể làm cho thùng cơm nhỏ ăn căng cả bụng thì chủng tiến hóa kia quả thật không tồi.
Tư Thần nhẹ nhàng thở ra trên giường bệnh.
Cậu biết Tống Thanh Ngọc đã bị lừa.
Nguy hiểm thật, nếu xe rời đi trễ hơn một chút thì vết thương trên người cậu đã khỏi hẳn luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.