Chương 45
Thất Lưu
16/12/2022
Edit: jena
Không một ai đến văn phòng, lãnh đạo mặc một thân tây trang đĩnh đạc, miệng phì phèo điếu thuốc, tìm nhân viên xinh đẹp mới đến để nói chuyện, còn mời cậu đến văn phòng mình một chuyến.
Nhìn kiểu nào cũng thấy giống kịch bản mở đầu của quy tắc ngầm chốn công sở.
Nhưng Tư Thần hiểu rõ, Tống Thanh Ngọc là một người thông minh, người thông minh sẽ không làm chuyện xấu để lộ ra nhược điểm của mình.
Cậu lo hắn đã biết được chuyện gì đó.
Ví dụ như lai lịch của Trường Sinh Uyên trong người mình; hoặc là Tống Thanh Ngọc đã biết chỉ với ba câu mà cậu đã lừa công ty tới 4 triệu rưỡi... Tuy xác suất xảy ra chuyện này khá là thấp.
Biểu tình của Tống Thanh Ngọc rất kỳ quái, không tức giận, nhưng cũng không vui vẻ. Hàng lông mày lá liễu nhíu lại, giống như chủ nhiệm đang phê bình học sinh trong lớp.
Tư Thần mờ mịt dò hỏi: "Thưa sếp, có chuyện gì vậy ạ?"
Tống Thanh Ngọc rít một hơi thuốc: "Tôi quan tâm một chút đến chuyện học tập của cậu."
Tư Thần không hiểu, nhưng vẫn theo hắn đến văn phòng.
Tống Thanh Ngọc ngồi trên ghế của sếp, mười ngón đan vào nhau, che đi nửa khuôn mặt.
Tống Thanh Ngọc hỏi: "Đăng ký thi lên thạc sĩ sắp kết thúc, cậu đã có dự định đến trường nào học chưa?"
Quá trình thi vào trường quân đội cũng giống với thi vào các trường khác, toàn liên minh đã thống nhất sẽ thi viết, có vài trường sẽ tổ chức thi thêm vòng hai.
Nội dung thi viết bao gồm lý luận, ứng dụng máy móc, kiểm tra đo lường thể trạng. Còn vòng hai sẽ trực tiếp vào không gian gấp khúc diễn tập.
Tuy nhiên, để tránh bị trùng không gian gấp khúc khi thi, lịch thi của các trường sẽ sắp xếp liên tiếp nhau. Ngoài ra cũng không ai nắm chắc được trong không gian gấp khúc có thể phát sinh thêm chuyện gì, vì vậy nếu bạn đã vượt qua một vòng thi viết thì vòng hai chỉ có thể thi một đề của một trường mà bạn chọn.
Tư Thần đáp: "Trường Đông Lam."
Đại học Đông Lam ở ngay Giang Xuyên, cách nhà rất gần. Tư Thần đã học hệ chính quy ở đây, trường cũng xếp hạng ba trên bảng xếp hạng các trường đại học trên thế giới.
Nói tóm lại, là một sự lựa chọn không tồi.
Tống Thanh Ngọc "ừm" một tiếng, bắt đầu phân tích: "Dựa theo thông tin của cậu, bây giờ cậu đang ở cấp Ba "Thang Trời". Đại học Đông Lam là đại học tổng hợp, chuyên ngành gen sinh học có tiếng trong liên minh vì liên ngành với trường quân đội; nhưng trong việc học quân sự lại chỉ xếp thứ 9. Điểm cao, nhưng không có lợi."
Tống Thanh Ngọc từ từ nói, cũng hoàn toàn suy nghĩ dưới góc độ của Tư Thần.
Nhưng chuyện này... có phải hơi nhân đạo quá không?
Tư Thần hơi suy tư: "Vậy còn đại học Bắc Thành thì sao?"
Đại học Bắc Thành, không là top 1 nhưng cũng là một lựa chọn tốt; Quý Sở Nghiêu cũng từng học ở đó, tốt nghiệp bằng tiến sĩ.
Tống Thanh Ngọc: "Đại học Bắc Thành tuyển sinh số lượng ít, giảng viên cũng không phải là người, tỉ lệ tử vong cao, áp lực cạnh tranh lớn. Hơn nữa còn có cơ chế đào thải, mỗi năm đều có nhiều sinh viên xui xẻo bị đuổi học."
"Lạc An?"
"Mấy năm gần đây trường Lạc An xuất hiện nhiều không gian gấp khung, đã bị hủy bỏ tư cách của Khu An toàn." Tống Thanh Ngọc lâm vào suy tư: "Hơn nữa, chi nhánh của cục an ninh mới thành lập gần dây, cơ sở vật chất, phương tiện sinh hoạt rất tệ."
Tư Thần liên tiếp liệt kê thêm một số tên trường, Tống Thanh Ngọc đều có thể xảo quyệt lấy nhiều góc độ ra phân tích những mặt xấu của từng trường.
Tư Thần mấp máy môi, không nói lời nào; đôi mắt hoa đào mở to nhìn chằm chằm hắn.
Ngay lập tức, Tống Thanh Ngọc cảm thấy rằng mình giống một lão già giàu sụ thích bao dưỡng thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp kiêu căng.
Dù tức giận cũng giống như đang làm nũng.
Tống Thanh Ngọc ho khan một tiếng, lấy trong ngăn kéo ra một tờ giấy tuyển sinh: "Nhìn thử xem?"
Trên giấy tuyển sinh có đề một cái tên, là "Đại học Bạch Đế". Tư Thần chưa từng nghe qua, nhưng cậu nhớ rõ trên bản đồ các quốc gia của liên minh, ở phía Tây Nam có một Khu An toàn tên là "thành Bạch Đế", sự hiện diện khá là thấp.
Khi Tư Thần học đại học đã gặp nhiều người đến từ khắp trời nam biển bắc, phần đông đều là người từ Khu An toàn, cũng có vài người giàu có từ Vùng Thiên tai, nhưng chưa bao giờ gặp người nào đến từ thành Bạch Đế.
Trong cuộc sống của Tư Thần chưa bao giờ tiếp xúc với cái tên "Bạch Đế".
Vì vậy, cậu vô cùng nghi hoặc.
Chuyện này bắt đầu từ nửa tháng trước.
Tống Thanh Ngọc nhận được lệnh phụ trách hiệp trợ xử lý không gian gấp khúc ở vùng ngoại thành Giang Xuyên.
Khi cao duy xâm lấn kết thúc, sinh vật cao duy còn sót lại khá nhiều, có cả các sinh vật nhiễu sóng, nếu không giải quyết sạch sẽ sẽ tạo nên sự uy hiếp đối với cuộc sống và sự an toàn của cư dân khu Giang Xuyên.
Liên minh cho phép các tập đoàn lớn xử lý các không gian gấp khúc này miễn phí, tương ứng với điều đó các tập đoàn có quyền khai thác tài nguyên hợp pháp. Hình thức này đã tồn tại hơn một trăm năm qua.
Tân Tiểu Thảo báo cáo đã gặp một chủng tiến hóa chưa xác định nên Tông Thanh Ngọc cũng phải xuống dưới nước một chuyến.
Đáng tiếc khi hắn đi vòng quanh khu vực đó cũng không phát hiện được chủng tiến hóa chưa xác định.
Tống Thanh Ngọc bất lực chuẩn bị đi về thì đụng phải Bạch Đế.
Đối với ông cố ngoại này, Tống Thanh Ngọc chỉ mới nhìn thấy ông qua ảnh chụp của bà ngoại mình.
Trên ảnh chụp là Bạch Đế khi còn trẻ đang ôm hắn còn quấn tã lót, thản nhiên mỉm cười.
Tống Thanh Ngọc chỉ vừa liếc mắt một cái đã nhận ra ông vì Bạch Đế vẫn giống như trong ảnh chụp, không hề thay đổi.
Khi Tống Thanh Ngọc ở dưới đáy nước, hắn mặc một bộ đồ lặn và mang thiết bị lọc không khí.
Mà trên mặt Bạch Đế không có gì, chỉ có vài sợi tóc rũ xuống.
Bạch Đế ở dưới đáy nước nói với hắn đúng ba câu.
"Ôi đây không phải là Tiểu Thanh Ngọc sao?"
"Cũng sắp 40 tuổi rồi, sao vẫn còn ở cấp Năm, ông nhớ thiên phú của con không tồi mà, đừng có lười biếng như thế chứ."
"Công ty của con có cậu bé tên Tư Thần đúng không, gửi nó đến thành Bạch Đế học được không?"
...
...
Nếu chỉ đến thành Bạch Đế thì Tống Thanh Ngọc có không dưới mười phương án đóng gói Tư Thần gửi đến tận nhà cho ông cố mình.
Cưỡng chế có đánh bất tỉnh, hạ thuốc, bắt cóc...
Không cưỡng chế thì có đi công tác, cùng sếp đi công tác, giao lưu học tập, khảo sát chi nhánh công ty...
Nhưng gửi người đến thành Bạch Đế để học thì...
Tống Thanh Ngọc biết ông cố ngoại có thói quen nhặt những trẻ em mồ côi trên toàn thế giới về nuôi. Thói quen này khiến hắn năm 10 tuổi từng hi vọng mình có thể trở thành một trong những đứa trẻ mồ côi đó.
Hắn đọc lý lịch sơ lược của Tư Thần, phát hiện đúng là cậu là cô nhi không cha không mẹ.
Nhưng Tư Thần đã 22 tuổi, đi làm gần 1 năm, đã qua giai đoạn cần giúp đỡ rồi.
Tống Thanh Ngọc không hiểu vì sao Bạch Đế lại có thể nói chính xác tên của Tư Thần, còn chỉ thẳng mặt hắn phải gửi người đến thành Bạch Đế học tập.
Chắc không phải chỉ vì Tư Thần lớn lên xinh đẹp.
Tống Thanh Ngọc thừa nhận hắn thích nhìn người đẹp, khi thấy Tư Thần thì cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Loại xinh đẹp này là tự nhiên, thuộc về món quà trời ban.
Nhan sắc là một tài nguyên khan hiếm, nhưng khi đã lên đến đỉnh cao, loại tài nguyên này lại tràn lan dư thừa. Chỉ cần có vài chục triệu trong tay, dùng máy móc chỉnh sửa là bạn sẽ có khuôn mặt mà mình mong muốn.
Nhưng đây là phân phó của ông cố.
Vì vậy, Tống Thanh Ngọc phải thu liễm lại nội tâm ai oán, quảng cáo như thật: "Thành Bạch Đế tài nguyên phong phú, chỉ số hạnh phúc của người dân rất cao, quang cảnh xung quanh cũng rất đẹp. Vì trường học không nổi danh nên áp lực cạnh tranh của đại học Bạch Đế không nhiều. Lần trước diễn tập chung các trường trong không gian gấp khúc, đại học Bạch Đế xếp hạng không hề thấp. Đến năm nay, trợ cấp chiêu sinh cũng nhiều hơn, năng lực của đội ngũ giảng viên chất lượng khó tìm thấy ở đâu khác. Rất hợp với cậu."
"Hơn nữa, các nghiên cứu sinh đề có chứng nhận tốt nghiệp xuất sắc 100%." Tống Thanh Ngọc cường điệu hóa.
Bằng cấp ở liên minh có chế độ rất hà khắc.
Mỗi năm đều có nhiều sinh viên tốt nghiệp, hoặc chỉ có thể lấy bằng tốt nghiệp chứ không có chứng nhận tốt nghiệp.
Không có chứng nhận tốt nghiệp, thu nhập mỗi tháng của sinh viên bị giảm mất 40%.
Tư Thần vô cùng nghi hoặc, cậu mở giấy tuyên truyền, xem thử quy chế tuyển sinh, mô hình đào tạo của đại học Bạch Đế.
Khẩu hiệu của trường là "Công bằng - Xuất sắc."
Toàn liên minh có tất cả 300 trường đại học, trường này xếp thứ 201; nhìn qua chuyên ngành quân sự, xếp hạng thứ 18.
Điều kiện ở lại, trợ cấp sinh hoạt, học phí tiêu chuẩn càng không có lời gì để nói. Mỗi sinh viên không chỉ ở riêng một phòng mà còn có trợ lý sinh hoạt, ngoài ra có giới hạn hoàn trả hàng năm cho chi phí sinh hoạt với hạn mức là 5 triệu.
Học tập tốt, khi học 2 năm cao học không chỉ không cần đóng học phí mà còn có thể nhận được học bổng lên đến tiền triệu.
Nhưng lại không nói sẽ tuyển sinh bao nhiêu người.
Tư Thần gập giấy tuyên truyền lại, lễ phép đáp: "Tôi sẽ suy nghĩ thêm, cảm ơn sếp."
Tống Thanh Ngọc nói thêm: "Vậy cậu cứ suy nghĩ thêm đi."
Tư Thần gật đầu, vừa đi ra khỏi cửa thì Tống Thanh Ngọc gọi lại: "Khoan đã."
Cậu quay đầu, vẻ mặt dò hỏi.
Tống Thanh Ngọc: "Nếu đậu đại học Bạch Đế, công ty có thể thăng chức cho cậu thêm hai cấp, ngoài ra cậu dành chút thời gian đăng nhập vào trò chơi để nhìn thứ hạng trên "Thang Trời" đi."
***
Liên minh. Phòng tuyển sinh.
Thư ký cầm một văn kiện ổ cứng, hấp tấp chạy tới báo tin: "Có việc không ổn!"
Lập trình viên: "Chuyện gì vậy?"
"Năm nay đại học Bạch Đế muốn tuyển sinh!"
Lập trình viên: "Không phải nửa năm trước hiệu trưởng mới ký tên xác nhận sao? Sao bây giờ lại có trường đại học trái phép muốn tuyển sinh??"
Thư ký nhìn mặt của lập trình viên kia, mặt non choẹt, chỉ mới 30 tuổi, quả nhiên mới vào làm.
Ông lắc đầu, quyết định không so đo với người trẻ tuổi, nhanh chóng đi vào văn phòng tổ trưởng.
Tổ trưởng thở dài: "Tôi nhận được tin rồi, nhiều người điện lắm rồi."
Thư ký sửng sốt: "Gọi điện làm gì?"
"Nhiệm vụ mật. Người nọ muốn tôi đăng ký ghi danh thi thạc sĩ cho một đứa trẻ, hoặc tiết lộ điều kiện đăng ký. Bạch Đế chỉ thẳng đích danh, tôi nào dám làm bậy." Tổ trưởng vừa nói vừa tắt màn hình trước mặt: "Chú Lưu à, tin tức của tôi đã quá tải rồi, xin nghỉ phép nửa tháng vì bệnh nặng, coi như nửa tháng này tôi chết rồi đi. Khi nào đăng ký ghi danh xong thì gặp lại."
***
Vì không cần làm việc đúng giờ giấc nên Tư Thần ở công ty nửa ngày rồi về nhà.
Dù sao sếp cũng không đi làm, đến công ty để cho ai nhìn chứ?
Là một công nhân sớm đã hình thành thói quen 966*, đôi khi còn phải 8107* để nghiên cứu thí nghiệm mới, cậu không có thói quen đến những chỗ ăn nhậu chơi bời.
*9 giờ sáng đi làm, 6 giờ tối về nhà, một tuần làm việc 6 ngày
*8 giờ sáng đi làm, 10 giờ tối về nhà, một tuần làm việc 7 ngày
Tư Thần cầm thẻ nhân viên đến nhà ăn của công ty.
Cậu mặc kệ ánh mắt khó hiểu của người bán hàng, mua 2 thùng dịch dinh dưỡng.
Một thùng 30 bịch, mỗi ngày uống 2 bịch, có thể uống trong một tháng.
Trên thùng có ký hiệu của tập đoàn Xà Trượng, có một hàng chữ "Xà Trượng - Thuốc gen -3 dịch dinh dưỡng loại II (phù hợp với mọi khẩu vị)".
Ở Vùng Thiên tai, nếu người bình thường ôm hai thùng dịch dinh dưỡng như thế này đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị cướp.
Về đến nhà, Tư Thần tháo con mắt nhân tạo mới, để cho xúc tu của Trường Sinh Uyên thò ra ngoài.
"Mẹ ơi~"
Trường Sinh Uyên mềm mại gọi, nhưng chỉ muốn gọi Tư Thần, gọi xong cũng không biết muốn làm gì, chỉ lấy xúc tu nho nhỏ cọ cọ lên mặt mẹ mình.
Xúc tu nhỏ màu đen áp lên da có chút dịch ấm áp.
Một màn này dù là buổi sáng hay buổi tối đều có chút dọa người, may là Tư Thần đã quen.
Dù sao cũng là con trai mình nuôi lớn, không thể bóp ch3t nó được.
Tư Thần đứng trước gương thay quần áo, sau đó giấy tuyên truyền tuyển sinh từ túi áo rớt ra ngoài.
Có khác thường, chắc chắn có vấn đề.
Tư Thần không hiểu vì sao Tống Thanh Ngọc muốn cậu đến đại học Bạch Đế.
Nhưng có một chuyện Tống Thanh Ngọc nói không sai, trường học này rất hợp với cậu.
Tư Thần mở máy tính, tìm tòi một ít thông tin liên quan, phát hiện ra tin tức về đại học Bạch Đế rất ít.
Người sáng lập: Tống Bạch.
Hiệu trưởng đương nhiệm: Tống Trường Minh.
Tin tức truyền thông về đại học Bạch Đế ít ỏi vô cùng, chỉ có nói đây là khu tự trị duy nhất ở liên minh.
Giống như liên minh đã cố tình quên đi, nhưng vì vị trí địa lý nên vẫn không thể bỏ qua được.
Thành Bạch Đế ở trung tâm lục địa.
"Đều họ Tống..." Tư Thần lẩm bẩm.
Cậu chần chờ một lát, lại mở trang web của liên minh, nhấp vào mục đăng ký ghi danh nghiên cứu sinh.
Trên trang web có một bảng tóm tắt.
Đại học Bạch Đế (đại học tổng hợp, xếp hạng 201), tuyển sinh sinh viên cao duy, số lượng chưa xác định.
Người hướng dẫn nghiên cứu sinh: Tống Bạch.
Tư Thần thêm "Đại học Bạch Đế" vào nguyện vọng ghi danh của mình.
Hệ thống thông báo cậu đã đăng ký thành công.
Để sàng lọc thí sinh, mỗi trường đại học có những yêu cầu khi tuyển sinh.
Như trường đại học Đông Lam yêu cầu cần phải có bằng đại học từ các trường trong top10, không được thấp hơn cấp Hai "Thang Trời".
Đại học Bắc Thành không chỉ yêu cầu bằng đại học chính quy trong top10 mà còn yêu cầu phải có thành tích chuyên ngành trong năm không được kém hơn năm trước.
Đến đại học Bạch Đế, yêu cầu đăng ký chỉ có một trang giấy, chỉ có 6 người được ghi danh, ngoài bọn họ, người khác không được đăng ký.
Ngoài Tư Thần thì năm người còn lại đều đến từ các gia tộc lớn, có thể xem như là đào tạo người thừa kế từ nhỏ.
Nếu không phải Quý Sở Nghiêu đã học xong thì cũng sẽ có tên của hắn trên danh sách.
Và cuối cùng, chỉ có một thí sinh trúng tuyển.
Không một ai đến văn phòng, lãnh đạo mặc một thân tây trang đĩnh đạc, miệng phì phèo điếu thuốc, tìm nhân viên xinh đẹp mới đến để nói chuyện, còn mời cậu đến văn phòng mình một chuyến.
Nhìn kiểu nào cũng thấy giống kịch bản mở đầu của quy tắc ngầm chốn công sở.
Nhưng Tư Thần hiểu rõ, Tống Thanh Ngọc là một người thông minh, người thông minh sẽ không làm chuyện xấu để lộ ra nhược điểm của mình.
Cậu lo hắn đã biết được chuyện gì đó.
Ví dụ như lai lịch của Trường Sinh Uyên trong người mình; hoặc là Tống Thanh Ngọc đã biết chỉ với ba câu mà cậu đã lừa công ty tới 4 triệu rưỡi... Tuy xác suất xảy ra chuyện này khá là thấp.
Biểu tình của Tống Thanh Ngọc rất kỳ quái, không tức giận, nhưng cũng không vui vẻ. Hàng lông mày lá liễu nhíu lại, giống như chủ nhiệm đang phê bình học sinh trong lớp.
Tư Thần mờ mịt dò hỏi: "Thưa sếp, có chuyện gì vậy ạ?"
Tống Thanh Ngọc rít một hơi thuốc: "Tôi quan tâm một chút đến chuyện học tập của cậu."
Tư Thần không hiểu, nhưng vẫn theo hắn đến văn phòng.
Tống Thanh Ngọc ngồi trên ghế của sếp, mười ngón đan vào nhau, che đi nửa khuôn mặt.
Tống Thanh Ngọc hỏi: "Đăng ký thi lên thạc sĩ sắp kết thúc, cậu đã có dự định đến trường nào học chưa?"
Quá trình thi vào trường quân đội cũng giống với thi vào các trường khác, toàn liên minh đã thống nhất sẽ thi viết, có vài trường sẽ tổ chức thi thêm vòng hai.
Nội dung thi viết bao gồm lý luận, ứng dụng máy móc, kiểm tra đo lường thể trạng. Còn vòng hai sẽ trực tiếp vào không gian gấp khúc diễn tập.
Tuy nhiên, để tránh bị trùng không gian gấp khúc khi thi, lịch thi của các trường sẽ sắp xếp liên tiếp nhau. Ngoài ra cũng không ai nắm chắc được trong không gian gấp khúc có thể phát sinh thêm chuyện gì, vì vậy nếu bạn đã vượt qua một vòng thi viết thì vòng hai chỉ có thể thi một đề của một trường mà bạn chọn.
Tư Thần đáp: "Trường Đông Lam."
Đại học Đông Lam ở ngay Giang Xuyên, cách nhà rất gần. Tư Thần đã học hệ chính quy ở đây, trường cũng xếp hạng ba trên bảng xếp hạng các trường đại học trên thế giới.
Nói tóm lại, là một sự lựa chọn không tồi.
Tống Thanh Ngọc "ừm" một tiếng, bắt đầu phân tích: "Dựa theo thông tin của cậu, bây giờ cậu đang ở cấp Ba "Thang Trời". Đại học Đông Lam là đại học tổng hợp, chuyên ngành gen sinh học có tiếng trong liên minh vì liên ngành với trường quân đội; nhưng trong việc học quân sự lại chỉ xếp thứ 9. Điểm cao, nhưng không có lợi."
Tống Thanh Ngọc từ từ nói, cũng hoàn toàn suy nghĩ dưới góc độ của Tư Thần.
Nhưng chuyện này... có phải hơi nhân đạo quá không?
Tư Thần hơi suy tư: "Vậy còn đại học Bắc Thành thì sao?"
Đại học Bắc Thành, không là top 1 nhưng cũng là một lựa chọn tốt; Quý Sở Nghiêu cũng từng học ở đó, tốt nghiệp bằng tiến sĩ.
Tống Thanh Ngọc: "Đại học Bắc Thành tuyển sinh số lượng ít, giảng viên cũng không phải là người, tỉ lệ tử vong cao, áp lực cạnh tranh lớn. Hơn nữa còn có cơ chế đào thải, mỗi năm đều có nhiều sinh viên xui xẻo bị đuổi học."
"Lạc An?"
"Mấy năm gần đây trường Lạc An xuất hiện nhiều không gian gấp khung, đã bị hủy bỏ tư cách của Khu An toàn." Tống Thanh Ngọc lâm vào suy tư: "Hơn nữa, chi nhánh của cục an ninh mới thành lập gần dây, cơ sở vật chất, phương tiện sinh hoạt rất tệ."
Tư Thần liên tiếp liệt kê thêm một số tên trường, Tống Thanh Ngọc đều có thể xảo quyệt lấy nhiều góc độ ra phân tích những mặt xấu của từng trường.
Tư Thần mấp máy môi, không nói lời nào; đôi mắt hoa đào mở to nhìn chằm chằm hắn.
Ngay lập tức, Tống Thanh Ngọc cảm thấy rằng mình giống một lão già giàu sụ thích bao dưỡng thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp kiêu căng.
Dù tức giận cũng giống như đang làm nũng.
Tống Thanh Ngọc ho khan một tiếng, lấy trong ngăn kéo ra một tờ giấy tuyển sinh: "Nhìn thử xem?"
Trên giấy tuyển sinh có đề một cái tên, là "Đại học Bạch Đế". Tư Thần chưa từng nghe qua, nhưng cậu nhớ rõ trên bản đồ các quốc gia của liên minh, ở phía Tây Nam có một Khu An toàn tên là "thành Bạch Đế", sự hiện diện khá là thấp.
Khi Tư Thần học đại học đã gặp nhiều người đến từ khắp trời nam biển bắc, phần đông đều là người từ Khu An toàn, cũng có vài người giàu có từ Vùng Thiên tai, nhưng chưa bao giờ gặp người nào đến từ thành Bạch Đế.
Trong cuộc sống của Tư Thần chưa bao giờ tiếp xúc với cái tên "Bạch Đế".
Vì vậy, cậu vô cùng nghi hoặc.
Chuyện này bắt đầu từ nửa tháng trước.
Tống Thanh Ngọc nhận được lệnh phụ trách hiệp trợ xử lý không gian gấp khúc ở vùng ngoại thành Giang Xuyên.
Khi cao duy xâm lấn kết thúc, sinh vật cao duy còn sót lại khá nhiều, có cả các sinh vật nhiễu sóng, nếu không giải quyết sạch sẽ sẽ tạo nên sự uy hiếp đối với cuộc sống và sự an toàn của cư dân khu Giang Xuyên.
Liên minh cho phép các tập đoàn lớn xử lý các không gian gấp khúc này miễn phí, tương ứng với điều đó các tập đoàn có quyền khai thác tài nguyên hợp pháp. Hình thức này đã tồn tại hơn một trăm năm qua.
Tân Tiểu Thảo báo cáo đã gặp một chủng tiến hóa chưa xác định nên Tông Thanh Ngọc cũng phải xuống dưới nước một chuyến.
Đáng tiếc khi hắn đi vòng quanh khu vực đó cũng không phát hiện được chủng tiến hóa chưa xác định.
Tống Thanh Ngọc bất lực chuẩn bị đi về thì đụng phải Bạch Đế.
Đối với ông cố ngoại này, Tống Thanh Ngọc chỉ mới nhìn thấy ông qua ảnh chụp của bà ngoại mình.
Trên ảnh chụp là Bạch Đế khi còn trẻ đang ôm hắn còn quấn tã lót, thản nhiên mỉm cười.
Tống Thanh Ngọc chỉ vừa liếc mắt một cái đã nhận ra ông vì Bạch Đế vẫn giống như trong ảnh chụp, không hề thay đổi.
Khi Tống Thanh Ngọc ở dưới đáy nước, hắn mặc một bộ đồ lặn và mang thiết bị lọc không khí.
Mà trên mặt Bạch Đế không có gì, chỉ có vài sợi tóc rũ xuống.
Bạch Đế ở dưới đáy nước nói với hắn đúng ba câu.
"Ôi đây không phải là Tiểu Thanh Ngọc sao?"
"Cũng sắp 40 tuổi rồi, sao vẫn còn ở cấp Năm, ông nhớ thiên phú của con không tồi mà, đừng có lười biếng như thế chứ."
"Công ty của con có cậu bé tên Tư Thần đúng không, gửi nó đến thành Bạch Đế học được không?"
...
...
Nếu chỉ đến thành Bạch Đế thì Tống Thanh Ngọc có không dưới mười phương án đóng gói Tư Thần gửi đến tận nhà cho ông cố mình.
Cưỡng chế có đánh bất tỉnh, hạ thuốc, bắt cóc...
Không cưỡng chế thì có đi công tác, cùng sếp đi công tác, giao lưu học tập, khảo sát chi nhánh công ty...
Nhưng gửi người đến thành Bạch Đế để học thì...
Tống Thanh Ngọc biết ông cố ngoại có thói quen nhặt những trẻ em mồ côi trên toàn thế giới về nuôi. Thói quen này khiến hắn năm 10 tuổi từng hi vọng mình có thể trở thành một trong những đứa trẻ mồ côi đó.
Hắn đọc lý lịch sơ lược của Tư Thần, phát hiện đúng là cậu là cô nhi không cha không mẹ.
Nhưng Tư Thần đã 22 tuổi, đi làm gần 1 năm, đã qua giai đoạn cần giúp đỡ rồi.
Tống Thanh Ngọc không hiểu vì sao Bạch Đế lại có thể nói chính xác tên của Tư Thần, còn chỉ thẳng mặt hắn phải gửi người đến thành Bạch Đế học tập.
Chắc không phải chỉ vì Tư Thần lớn lên xinh đẹp.
Tống Thanh Ngọc thừa nhận hắn thích nhìn người đẹp, khi thấy Tư Thần thì cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Loại xinh đẹp này là tự nhiên, thuộc về món quà trời ban.
Nhan sắc là một tài nguyên khan hiếm, nhưng khi đã lên đến đỉnh cao, loại tài nguyên này lại tràn lan dư thừa. Chỉ cần có vài chục triệu trong tay, dùng máy móc chỉnh sửa là bạn sẽ có khuôn mặt mà mình mong muốn.
Nhưng đây là phân phó của ông cố.
Vì vậy, Tống Thanh Ngọc phải thu liễm lại nội tâm ai oán, quảng cáo như thật: "Thành Bạch Đế tài nguyên phong phú, chỉ số hạnh phúc của người dân rất cao, quang cảnh xung quanh cũng rất đẹp. Vì trường học không nổi danh nên áp lực cạnh tranh của đại học Bạch Đế không nhiều. Lần trước diễn tập chung các trường trong không gian gấp khúc, đại học Bạch Đế xếp hạng không hề thấp. Đến năm nay, trợ cấp chiêu sinh cũng nhiều hơn, năng lực của đội ngũ giảng viên chất lượng khó tìm thấy ở đâu khác. Rất hợp với cậu."
"Hơn nữa, các nghiên cứu sinh đề có chứng nhận tốt nghiệp xuất sắc 100%." Tống Thanh Ngọc cường điệu hóa.
Bằng cấp ở liên minh có chế độ rất hà khắc.
Mỗi năm đều có nhiều sinh viên tốt nghiệp, hoặc chỉ có thể lấy bằng tốt nghiệp chứ không có chứng nhận tốt nghiệp.
Không có chứng nhận tốt nghiệp, thu nhập mỗi tháng của sinh viên bị giảm mất 40%.
Tư Thần vô cùng nghi hoặc, cậu mở giấy tuyên truyền, xem thử quy chế tuyển sinh, mô hình đào tạo của đại học Bạch Đế.
Khẩu hiệu của trường là "Công bằng - Xuất sắc."
Toàn liên minh có tất cả 300 trường đại học, trường này xếp thứ 201; nhìn qua chuyên ngành quân sự, xếp hạng thứ 18.
Điều kiện ở lại, trợ cấp sinh hoạt, học phí tiêu chuẩn càng không có lời gì để nói. Mỗi sinh viên không chỉ ở riêng một phòng mà còn có trợ lý sinh hoạt, ngoài ra có giới hạn hoàn trả hàng năm cho chi phí sinh hoạt với hạn mức là 5 triệu.
Học tập tốt, khi học 2 năm cao học không chỉ không cần đóng học phí mà còn có thể nhận được học bổng lên đến tiền triệu.
Nhưng lại không nói sẽ tuyển sinh bao nhiêu người.
Tư Thần gập giấy tuyên truyền lại, lễ phép đáp: "Tôi sẽ suy nghĩ thêm, cảm ơn sếp."
Tống Thanh Ngọc nói thêm: "Vậy cậu cứ suy nghĩ thêm đi."
Tư Thần gật đầu, vừa đi ra khỏi cửa thì Tống Thanh Ngọc gọi lại: "Khoan đã."
Cậu quay đầu, vẻ mặt dò hỏi.
Tống Thanh Ngọc: "Nếu đậu đại học Bạch Đế, công ty có thể thăng chức cho cậu thêm hai cấp, ngoài ra cậu dành chút thời gian đăng nhập vào trò chơi để nhìn thứ hạng trên "Thang Trời" đi."
***
Liên minh. Phòng tuyển sinh.
Thư ký cầm một văn kiện ổ cứng, hấp tấp chạy tới báo tin: "Có việc không ổn!"
Lập trình viên: "Chuyện gì vậy?"
"Năm nay đại học Bạch Đế muốn tuyển sinh!"
Lập trình viên: "Không phải nửa năm trước hiệu trưởng mới ký tên xác nhận sao? Sao bây giờ lại có trường đại học trái phép muốn tuyển sinh??"
Thư ký nhìn mặt của lập trình viên kia, mặt non choẹt, chỉ mới 30 tuổi, quả nhiên mới vào làm.
Ông lắc đầu, quyết định không so đo với người trẻ tuổi, nhanh chóng đi vào văn phòng tổ trưởng.
Tổ trưởng thở dài: "Tôi nhận được tin rồi, nhiều người điện lắm rồi."
Thư ký sửng sốt: "Gọi điện làm gì?"
"Nhiệm vụ mật. Người nọ muốn tôi đăng ký ghi danh thi thạc sĩ cho một đứa trẻ, hoặc tiết lộ điều kiện đăng ký. Bạch Đế chỉ thẳng đích danh, tôi nào dám làm bậy." Tổ trưởng vừa nói vừa tắt màn hình trước mặt: "Chú Lưu à, tin tức của tôi đã quá tải rồi, xin nghỉ phép nửa tháng vì bệnh nặng, coi như nửa tháng này tôi chết rồi đi. Khi nào đăng ký ghi danh xong thì gặp lại."
***
Vì không cần làm việc đúng giờ giấc nên Tư Thần ở công ty nửa ngày rồi về nhà.
Dù sao sếp cũng không đi làm, đến công ty để cho ai nhìn chứ?
Là một công nhân sớm đã hình thành thói quen 966*, đôi khi còn phải 8107* để nghiên cứu thí nghiệm mới, cậu không có thói quen đến những chỗ ăn nhậu chơi bời.
*9 giờ sáng đi làm, 6 giờ tối về nhà, một tuần làm việc 6 ngày
*8 giờ sáng đi làm, 10 giờ tối về nhà, một tuần làm việc 7 ngày
Tư Thần cầm thẻ nhân viên đến nhà ăn của công ty.
Cậu mặc kệ ánh mắt khó hiểu của người bán hàng, mua 2 thùng dịch dinh dưỡng.
Một thùng 30 bịch, mỗi ngày uống 2 bịch, có thể uống trong một tháng.
Trên thùng có ký hiệu của tập đoàn Xà Trượng, có một hàng chữ "Xà Trượng - Thuốc gen -3 dịch dinh dưỡng loại II (phù hợp với mọi khẩu vị)".
Ở Vùng Thiên tai, nếu người bình thường ôm hai thùng dịch dinh dưỡng như thế này đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị cướp.
Về đến nhà, Tư Thần tháo con mắt nhân tạo mới, để cho xúc tu của Trường Sinh Uyên thò ra ngoài.
"Mẹ ơi~"
Trường Sinh Uyên mềm mại gọi, nhưng chỉ muốn gọi Tư Thần, gọi xong cũng không biết muốn làm gì, chỉ lấy xúc tu nho nhỏ cọ cọ lên mặt mẹ mình.
Xúc tu nhỏ màu đen áp lên da có chút dịch ấm áp.
Một màn này dù là buổi sáng hay buổi tối đều có chút dọa người, may là Tư Thần đã quen.
Dù sao cũng là con trai mình nuôi lớn, không thể bóp ch3t nó được.
Tư Thần đứng trước gương thay quần áo, sau đó giấy tuyên truyền tuyển sinh từ túi áo rớt ra ngoài.
Có khác thường, chắc chắn có vấn đề.
Tư Thần không hiểu vì sao Tống Thanh Ngọc muốn cậu đến đại học Bạch Đế.
Nhưng có một chuyện Tống Thanh Ngọc nói không sai, trường học này rất hợp với cậu.
Tư Thần mở máy tính, tìm tòi một ít thông tin liên quan, phát hiện ra tin tức về đại học Bạch Đế rất ít.
Người sáng lập: Tống Bạch.
Hiệu trưởng đương nhiệm: Tống Trường Minh.
Tin tức truyền thông về đại học Bạch Đế ít ỏi vô cùng, chỉ có nói đây là khu tự trị duy nhất ở liên minh.
Giống như liên minh đã cố tình quên đi, nhưng vì vị trí địa lý nên vẫn không thể bỏ qua được.
Thành Bạch Đế ở trung tâm lục địa.
"Đều họ Tống..." Tư Thần lẩm bẩm.
Cậu chần chờ một lát, lại mở trang web của liên minh, nhấp vào mục đăng ký ghi danh nghiên cứu sinh.
Trên trang web có một bảng tóm tắt.
Đại học Bạch Đế (đại học tổng hợp, xếp hạng 201), tuyển sinh sinh viên cao duy, số lượng chưa xác định.
Người hướng dẫn nghiên cứu sinh: Tống Bạch.
Tư Thần thêm "Đại học Bạch Đế" vào nguyện vọng ghi danh của mình.
Hệ thống thông báo cậu đã đăng ký thành công.
Để sàng lọc thí sinh, mỗi trường đại học có những yêu cầu khi tuyển sinh.
Như trường đại học Đông Lam yêu cầu cần phải có bằng đại học từ các trường trong top10, không được thấp hơn cấp Hai "Thang Trời".
Đại học Bắc Thành không chỉ yêu cầu bằng đại học chính quy trong top10 mà còn yêu cầu phải có thành tích chuyên ngành trong năm không được kém hơn năm trước.
Đến đại học Bạch Đế, yêu cầu đăng ký chỉ có một trang giấy, chỉ có 6 người được ghi danh, ngoài bọn họ, người khác không được đăng ký.
Ngoài Tư Thần thì năm người còn lại đều đến từ các gia tộc lớn, có thể xem như là đào tạo người thừa kế từ nhỏ.
Nếu không phải Quý Sở Nghiêu đã học xong thì cũng sẽ có tên của hắn trên danh sách.
Và cuối cùng, chỉ có một thí sinh trúng tuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.