Chương 4
Thất Lưu
16/12/2022
Edit: jena
Tư Thần còn đang chờ Thẩm Nhạn Hành trả lời, bỗng nhiên phòng thí nghiệm lại rung lắc dữ dội.
Trần nhà đổ sụp xuống, tầm nhìn sáng ngời nháy mắt tối đen, đất rung núi chuyển, khắp nơi đều là đá và thép.
Người thường không thể phản kháng lại sức mạnh của thiên nhiên hùng vĩ.
Phản ứng đầu tiên của Tư Thần là động đất, vì vậy cậu nép vào góc tường gần nhất, tránh khỏi cái bàn bên dưới, trên đỉnh đầu không ngừng truyền đến âm thanh đồ vật rơi xuống.
Cho đến khi Tư Thần nhìn thấy một khe hở nứt vỡ trên sàn nhà, một cái rễ cây to như thân rồng chui ra.
Trong đầu cậu vang lên thông tin thời sự mình nghe lúc trước: "Không gian gấp khúc mới xuất hiện ở khu vực Trang Sơn... độ nguy hiểm lên đến mức 3A... Cao duy xâm lấn lần này đến từ nền văn minh Trùng Tộc, ở chiều không gian thứ 5."
"Theo thông tin đã biết, trong không gian gấp khúc xuất hiện một thực vật dị chủng to lớn và một số sinh vật cao duy... Khu vực có rất nhiều sinh vật cao duy của Trùng Tộc. Tình huống cụ thể cần chờ đến khi không gian gấp khúc kết thúc, nhân viên công tác sẽ tiến hành nghiên cứu thêm."
Trận động đất này giằng co không đến hai phút, nhưng với Tư Thần lại cực kỳ dài.
Cậu lo lắng mình bị chôn sống, nhưng phòng thí nghiệm lại cao hơn tưởng tượng của cậu, cũng không sụp đổ thêm nữa.
Cho đến khi chấn động ngừng lại, Tư Thần đã biết rằng không gian gấp khúc đã hình thành, và cậu bị nhốt ở đây.
Bây giờ người ở bên ngoài không vào được, người ở bên trong cũng không ra ngoài. Màn sương đen sẽ ngăn cách thế giới bình thường với nơi này thành hai khu vực biệt lập, chỉ có thể chờ năng lượng của không gian gấp khúc tiêu hao hết mà thôi.
Mỗi lần có không gian gấp khúc, tỉ lệ người thiệt mạng vô cùng cao. Những thứ bí ẩn mơ hồ luôn dễ dàng gieo rắc sợ hãi cho con người.
Ở đây cực kỳ an tĩnh, khắp nơi đều chìm trong bóng tối. Tư Thần chỉ có thể nghe thấy được tiếng hít thở của mình.
Năm ngày qua cậu đã uống 5 lọ thuốc tiến hóa, tố chất thân thể đã mạnh mẽ hơn nhiều. Trong túi áo vẫn còn con mắt nhân tạo do Thẩm Nhạn Hành đưa.
Ở trong không gian gấp khúc không có lựa chọn chính xác nào, chỉ có lựa chọn thích hợp. Cậu nhớ đến thực nghiệm thể và dụng cụ thí nghiệm rơi xuống đất cách đó không xa.
Tư Thần đẩy tảng đá chắn trước mặt mình ra, từ từ bò xuống dưới.
Vừa đến nơi, Tư Thần liền ngây người.
Từ rễ cây, những nhánh cây vươn mình sinh trưởng thật dài, trên thân nở bung những bông hoa nhỏ phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Hoa nhỏ nở ra vài giây đã úa tàn, cánh hoa đong đưa giữa không trung như những con đom đóm.
Nếu đây không phải là khu vực đã được công nghiệp hóa thì khung cảnh hiện tại thật giống một thế giới đồng thoại.
Hai thực nghiệm thể bị rơi xuống không có đồ bảo hộ, máu chảy đầy đất, óc vỡ toang.
Tư Thần tiến sát hơn, cậu nhìn thấy một ít cành cây nhỏ đang cắm sâu vào thân thể của thực nghiệm thể mà tàn phá, giống như là một loài thực vật khát khô tham lam đang oằn mình trong dòng suối mát.
Mùi máu rất nồng, Tư Thần có chút buồn nôn.
Cũng may năng lực thích ứng của con người khá mạnh.
Đã có nguồn sáng, nhưng tầm nhìn ở đây lại không cao. Tư Thần s0 soạng suốt nửa giờ, cuối cùng cũng tìm thấy rương giữ lạnh bị bóp méo.
Rương đã hỏng, Tư Thần dùng đầu ngón tay để cạy mở nắm rương, dung dịch trong suốt từ bên trong chảy ra tay cậu, có mùi vị ngọt đến kỳ lạ.
Các thuốc thử A, B, C, D đã vỡ nát hết.
Tư Thần không để ý, cậu tìm con dao cắt mạch máu trong rương.
Không hổ là vật dụng của cao duy, dao vẫn còn sử dụng được, nhìn qua rất sắc bén. Tư Thần dùng dao cắt một đoạn vải từ áo nghiên cứu trên người, sau đó gập dao lại, cất vào trong túi.V
Với tình hình hiện tại của Tư Thần, an toàn là quan trọng nhất. Còn sống là còn tương lai.
Còn những thực nghiệm thể A B hay Trường Sinh Uyên, cũng không biết có trốn nổi không.
Tư Thần lại đến chỗ bàn giải phẫu, nhướng mày.
Hai thực nghiệm thể vẫn bị cây quấn lấy như cũ, nhưng rễ cây cắm trong người A đã chết héo, còn rễ cây trong người B lại phát triển, màu xanh biếc còn mơ hồ nổi lên mạch máu đỏ.
Thực vật ăn thịt người, ăn đến ngon miệng. Nếu nó không công kích Tư Thần, cậu sẽ đến bên cạnh, chạm thử vào thân thể xanh lục của cái cây kia.
"Có lẽ là liên quan đến miệng vết thương bị hở hoặc là máu..." Tư Thần chỉ có thể suy đoán như vậy.
Lời khuyên hữu ích 1: Khi ở trong không gian gấp khúc, không được để bị thương.
Còn vì sao cái cây kia lại chết héo trên người thực nghiệm thể A, vài giây sau Tư Thần đã có đáp án.
Một sinh vật đen nhỏ bé như một con rắn trườn bò ra từ cái đầu nát bét của A.
Trên người nó có một lớp lông mềm, bây giờ nhìn nó giống như đuôi của mèo con.
Trường Sinh Uyên lật người, lộ ra một cái bụng trông khá mềm mại, ở đó căng tròn một vòng, bên trong là một hàm răng đang nhai nuốt.
Sinh vật này không có mắt, nhưng trực giác của Tư Thần mách bảo nó đang quan sát cậu.
Một dự cảm bị đánh úp trào lên, cậu không khỏi nắm chặt dao trong tay.
Ngay sau đó, con rắn nhỏ mềm mại động đậy, nhảy lên đánh. Thật khó để tưởng tượng một sinh vật bé như một chiếc đũa lại có sức bật lớn như vậy.
Tư Thần nhìn thấy động tác của nó, thần kinh vận động không theo kịp phản ứng của đại não.
Cậu trơ mắt nhìn Trường Sinh Uyên nhào đến trước mặt, sau đó trườn bò qua sườn mặt cậu.
Tư Thần quay đầu.
Trường Sinh Uyên bò một vòng, bao lấy một con thiêu thân to gấp mấy lần cơ thể của nó.
Thiêu thân có hai cánh, hoa văn trên cánh như những đốm tròn đen trên chén gốm men sứ Thiên Mục*, nhưng máu chảy ra lại là màu xanh sẫm ghê tởm.
/Chén gốm sứ men Thiên Mục Kiến Diêu/
Thiêu thân hấp hối giãy giụa trên mặt đất, Trường Sinh Uyên đè trên người nó, giữ chặt đôi cánh nó, vẫn chưa thèm nhúc nhích.
Bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ khô héo của sinh vật cao duy kia, Trường Sinh Uyên thả xúc tu ra, bụng lại tròn một vòng.
Không biết có phải do ảo giác hay không, Tư Thần nghe thấy tiếng nó ợ lên.
Trường Sinh Uyên "chi" một tiếng. Âm thanh rất nhỏ, nếu không phải thính lực của Tư Thần được cường hóa nhờ thuốc tiến hóa thì căn bản không thể nghe thấy tiếng kêu của nó.
Cậu nhớ đến tư liệu mà Thẩm Nhạn Hành gửi cho mình.
"Sinh vật cao duy", "cấy ghép", "tiến hóa"... Mỗi từ đều cào cào vào trong lòng Tư Thần, hệt như lông chim, vô cùng ngứa ngáy.
Cảm giác này giống như một người vô gia cư nghèo đói không có cơm ăn bỗng nhiên đi trên đường nhặt được một tờ vé số trúng 5 triệu.
Tư Thần biết mình có thể bắt nó để đi đổi vật phẩm, cũng có khả năng sau khi đổi vật phẩm xong sẽ bị ám sát nhưng mà đây là một tờ vé số ám sát. Cậu nó nên cầm lấy tờ vé số này không?
Nhưng mà rốt cuộc thì Tư Thần không phải một người theo chủ nghĩa mạo hiểm. Cậu chỉ có hai bàn tay trắng, không muốn đâm đầu vào hiểm nguy, chỉ có thể cẩn thận mà sống qua ngày.
Cậu dựa vào sức mình cũng có thể kiếm được 5 triệu, chỉ là thời gian hơi dài. Vì vậy cậu do dự một lát thì thu hồi tầm mắt.
Đối với người bình thường, không khí trong không gian gấp khúc có độc.
Nơi đây là sự dung hợp của hai không gian dị biệt, mà đa số không khí ở các không gian đều khác nhau, và khác cả không khí ở Trái Đất, vì vậy chỉ có tiến hóa giả mới có thể sinh tồn.
Tư Thần ngồi ngây người một lát đã cảm thấy có chút thiếu oxy. Hơn nữa chỗ này như một cái lồng hấp, hơi nóng khiến cậu hô hấp khó khăn hơn.
Vô số trường hợp đã chứng minh rằng ở không gian gấp khúc, chỉ ngồi ngốc một chỗ không thể sống nổi, đó là phế vật yếu đuối ngồi yên chờ chết.
Tư Thần không nhìn Trường Sinh Uyên nữa, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Chấn rung đã khiến cho trần nhà sập xuống, lộ ra không gian bên trên, có một chút ánh sáng nhàn nhạt.
Tư Thần thử túm vào vài sợi thân cây rũ xuống, chúng rất chắc.
Cậu leo lên thân cây, bắt đầu bò đi lên thì phát hiện ra ngay từ đầu mình đã ở dưới nền đất.
Khung cảnh xung quanh vỡ nát, giữa đống đá đổ vụn có một cây hoa đang nở.
Trên cao có hai mặt trời, một mặt trời màu đỏ thẫm, một mặt trời màu vàng rực rỡ.
Hai mặt trời này nóng đến dị thường, Tư Thần nhanh chóng bị hun nóng, đổ một tầng mồ hôi.
Nhìn lượng nước trong tay, Tư Thần tính toán mình không có cách nào sống nổi qua 6 tiếng nữa. Vẫn phải dựa vào kết quả cường hóa của cơ thể.
Lời khuyên hữu ích 2: không gian nóng bức, thiếu oxy, cần bổ sung nước.
Tư Thần vừa chuẩn bị hành động thì cảm giác ống quần mình bị thứ gì túm lại.
Cậu cúi đầu nhìn, Trường Sinh Uyên vậy mà lại bò lên đây theo cậu, còn "chi chi" kêu to.
Tốc độ của nó rất nhanh, thân thể gập rồi duỗi, gập rồi duỗi, nhanh chóng từ dưới chân cậu bò lên được tới trên tay Tư Thần.
Cảm giác này có hơi ghê.
Mặt của Tư Thần khẽ biến, một tay bắt được nó, muốn ném nó đi.
Lông của nó nhìn qua có vẻ dài, nhưng cả người Trường Sinh Uyên lại không hề khô ráo mà nó lại dính nhớp nước.
Xúc tu màu đen quấn lấy ngón tay cậu như một con rắn nhỏ.
Tu Thần cảm giác từ lòng bàn tay truyền đến tiếng mut mát nhỏ.
Thứ này đang li3m cậu, không có c4n.
Lúc trước khi mở rương giữ lạnh ra, dung dịch bên trong đang dính đầy tay của Tư Thần.
Vì quá nóng, những thuốc thử đó cũng khô cạn thật nhanh, cậu vẫn chưa hề để ý qua.
Thật ra thì thuốc thử D mà Thẩm Nhạn Hành gửi đến là dịch tế bào của một Trường Sinh Uyên trưởng thành.
Trường Sinh Uyên đẻ trứng, sinh sản vô tính, hơn nữa phải dựa vào cơ thể mẹ để nuôi nấng.
Trường Sinh Uyên non phải uống dịch tế bào từ cơ thể mẹ để lớn, sau đó mới có thể tự mình đi kiếm ăn.
Tuy bây giờ Trường Sinh Uyên trong bàn tay cậu có chút lớn hơn so với con non nhưng vẫn còn là ấu tể, bản năng sinh tồn đã mách bảo nó phải đuổi theo Tư Thần.
Cả tiếng kêu "chi chi" cũng là một tiếng gọi.
Nó gọi cậu là "Mẹ mẹ".
Nó chưa có mắt, chỉ có thể dựa vào chấn động và hơi thở để phân biệt vật thể và phương hướng.
Trường Sinh Uyên sinh ra ở chiều không gian thứ 8, là một nơi khá nguy hiểm. Bản năng sinh tồn nói cho nó biết rằng nếu ấu tể bị mẹ vứt bỏ thì sẽ chết, cho nên nó không muốn cách xa khỏi Tư Thần.
Cơ thể mẹ của Trường Sinh Uyên vứt bỏ ấu tể của mình chỉ có một trường hợp, đó là do ấu tể đó có phương diện khiếm khuyết hoặc tàn tật.
Trường Sinh Uyên này đã bị mẹ mình vứt bỏ một lần, nếu không thì cũng không có khả năng bị con người bắt được.
Trường Sinh Uyên li3m sạch nước trên tay của Tư Thần thì quấn một vòng quanh cổ tay của cậu.
Tư Thần bỗng có một cảm giác vi diệu, hình như Trường Sinh Uyên này đang rất là vui.
Cậu không muốn nhặt tờ vé số, nhưng mà tờ vé số lại tự nhảy vào túi mình... Vậy thì cứ lấy đi nhỉ.
***
Tư Thần đi dọc theo con đường phía trước, tận lực nấp dưới bóng râm, hai mắt luôn quan sát động tĩnh của không gian gấp khúc.
Cậu may mắn tìm được một xe vận tải tự động ở trên đường.
Ở Vùng Thiên tai, xe vận tải có rất nhiều. Những chiếc xe đó dùng để b4n nước, oxy, đồ hộp dinh dưỡng, thuốc trị liệu đơn giản vì người dân Vùng Thiên tai thường ngoài ý muốn gặp không gian gấp khúc, có thể dùng những thứ này để tiếp tục sống sót.
Quét mã công dân là có thể sử dụng, thời đại mà internet bao trùm thì sẽ tự động trừ tiền vào đó.
Để phòng ngừa những trường hợp bạo lực, xe vận tải này bán đồ khá rẻ, nước là nước máy, không khí được nén trong bao con nhộng, đồ hộp dinh dưỡng là những phần dư thừa của thịt heo. Chất lượng kém, nhưng ở thời điểm mấu chốt vẫn có thể dùng để cứu mạng người.
Đồ vật trong xe không quý, nhưng bản thân máy móc thì lại quý. Dù gặp động đất hay dư chấn vẫn bảo trì nguyên trạng, có thể chống nước, chống lạnh, dù nóng mấy trăm độ cũng sẽ không bị hòa tan.
Tư Thần lấy được ba bình nước, 30 viên con nhộng oxy và một vài hộp dinh dưỡng.
Dù là công dân cấp bậc mấy đi chăng nữa, đứng trước máy móc đều sẽ được đối xử bình đẳng. Mỗi ngày chỉ có thấy được nhiêu đó vật tư.
Có những cuộc chiến tranh đoạt vật tư, nhưng ở Vùng Thiên tai thì đây đã là chế độ tốt nhất để giúp con người sống sót.
Tư Thần vẫn chưa gặp được ai, nhưng trên đường đi đã nhìn thấy rất nhiều thi thể.
Có những thi thể đứng hoặc nằm, như những miếng thịt bị phơi khô. Gần Tư Thần có một người, nhìn qua lớp khẩu trang có thể thấy là một người phụ nữ, vẫn còn nắm chặt điện thoại di động trong tay.
Tư Thần ngồi xổm bên cạnh cô, nhìn thời gian trong điện thoại.
Ngày 19 tháng 1. Ngày cậu bị bắt đi là ngày 13 tháng 1.
Điện thoại không có mật khẩu, Tư Thần bèn mở ra, xem bản ghi nhớ trên màn hình, trên đó có một dòng tin nhắn.
"Tiểu Thiên, mẹ yêu con."
Có lẽ cô đang trên đường đi đón con tan học. Nếu phạm vi bao trùm của không gian gấp khúc lớn, có lẽ con của cô cũng đã thiệt mạng rồi.
Tư Thần thở dài một hơi, đặt lại điện thoại về chỗ cũ cho cô.
Tư Thần không rõ phạm vi lần này của không gian gấp khúc lớn bao nhiêu. Cậu nhìn quanh bốn phía, nơi nơi đều là những cây đại thụ che lấp trời.
Có một cây đại thụ gần đó, bằng mắt thường có thể nhìn rõ được tốc độ sinh trưởng của nó. Nó che đi mặt trời, dưới đất cũng bớt nắng, thoạt nhìn khá râm mát.
Mỗi nền văn minh vũ trụ đều có một hình thái của riêng mình, có thể là một sinh vật trí tuệ, cũng có thể là một hệ thống sinh thái.
Thảm thực vật có lẽ là một yếu tố quan trọng của nền văn minh Trùng Tộc.
Điều này cũng dẫn đến một kết luận khác, khi hai không gian dung hợp, tỉ lệ sinh vật cao duy bắt đầu hành động rất cao.
...
...
Nhà họ Quý.
Là cổ phần lớn nhất phía sau tập đoàn Cơ Giới, địa vị của nhà họ Quý không phải ai cũng có thể sánh bằng trên thế giới.
Gia tộc này cũng giống những gia tộc khác, đều là rễ sâu lá tốt*. Có ba thế hệ, người thừa kế cũng lên tới mấy trăm người.
*根深叶茂: thành ngữ Trung Quốc, ẩn dụ cho việc một nền tảng vững chắc sẽ có thể phát triển mạnh mẽ.
Bây giờ tuổi tác của gia chủ đã cao, ai cũng không biết chắc khi nào ông sẽ quy thiên.
Vì khi còn trẻ đã cải tạo cơ giới cho thân thể bị thương nên gia chủ chỉ có một đứa con trai, sau đó cũng dùng khoa học kỹ thuật khoa của cao duy nuôi dưỡng con trai trưởng thành. Hắn gọi là Quý Sở Nghiêu, năm nay còn chưa tới 25 tuổi đã có bằng tiến sĩ chuyên ngành Cơ năng. Mẹ của hắn là con gái của một gia tộc lừng lẫy khác, gia tộc nhà họ Sở.
Lão gia tử nhà họ Quý nằm ở trong vườn nhà rộng 800 mét vuông để nạp điện.
Ngoại trừ đầu, thân thể của ông đã hoàn toàn được cơ giới hóa. Làn da nhân tạo, ngoài nội tạng ra thì trong người còn chứa một khẩu pháo năng lượng ngay nguc.
Loại cải tạo này giúp ông kéo dài được tuổi thọ, tuy nhiên tác dụng phụ rất rõ ràng. Mỗi ngày lão gia tử nhà họ Quý đều phải dùng một lò phản ứng hạt nhân cỡ nhỏ để nạp điện, nếu không thì cơ thể sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông.
Hôm nay, khi đang nạp điện, quản gia người máy lỗ m4ng hấp tấp chạy vào: "Thưa lão gia! Xảy ra chuyện rồi!"
Lão gia tử nhà họ Quý trợn mắt: "Chuyện gì? Tiểu Vương, đã giúp cậu cải tạo thân thể thành cyborg rồi, sao tính tình của cậu vẫn bộp chộp nóng nảy như cũ vậy hả?"
Vì tốc độ nói chuyện của ông quá chậm, Tiểu Vương đã trực tiếp nối loa Bluetooth, gửi số liệu qua: "Lão gia, việc này không tốt chút nào. Thiếu gia theo trường học đến khảo sát Vùng Thiên tai đã gặp phải không gian gấp khúc!"
Lão gia tử nhà họ Quý phất phất tay: "Tôi còn tưởng chuyện gì lớn, cho thằng nhỏ cơ hội để rèn luyện một chút cũng được. Tôi cũng giống nó lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, cuối cùng đã trở thành người vô địch của Thang Trời đó thôi."
Tiểu Vương run run nói: "Nhưng mà theo kết qua kiểm tra, không gian gấp khúc này nối thẳng đến chiều không gian thứ 5 của nền văn minh Trùng Tộc, mà lúc này không gian đó đang nhiệt tịch!" (1)
Lão gia tử nhà họ Quý chợt mở bừng mắt, sắc mặt biến đổi lớn: "Chuẩn bị xe, tìm người đi Trang Sơn, cứu nó!"
Tư Thần còn đang chờ Thẩm Nhạn Hành trả lời, bỗng nhiên phòng thí nghiệm lại rung lắc dữ dội.
Trần nhà đổ sụp xuống, tầm nhìn sáng ngời nháy mắt tối đen, đất rung núi chuyển, khắp nơi đều là đá và thép.
Người thường không thể phản kháng lại sức mạnh của thiên nhiên hùng vĩ.
Phản ứng đầu tiên của Tư Thần là động đất, vì vậy cậu nép vào góc tường gần nhất, tránh khỏi cái bàn bên dưới, trên đỉnh đầu không ngừng truyền đến âm thanh đồ vật rơi xuống.
Cho đến khi Tư Thần nhìn thấy một khe hở nứt vỡ trên sàn nhà, một cái rễ cây to như thân rồng chui ra.
Trong đầu cậu vang lên thông tin thời sự mình nghe lúc trước: "Không gian gấp khúc mới xuất hiện ở khu vực Trang Sơn... độ nguy hiểm lên đến mức 3A... Cao duy xâm lấn lần này đến từ nền văn minh Trùng Tộc, ở chiều không gian thứ 5."
"Theo thông tin đã biết, trong không gian gấp khúc xuất hiện một thực vật dị chủng to lớn và một số sinh vật cao duy... Khu vực có rất nhiều sinh vật cao duy của Trùng Tộc. Tình huống cụ thể cần chờ đến khi không gian gấp khúc kết thúc, nhân viên công tác sẽ tiến hành nghiên cứu thêm."
Trận động đất này giằng co không đến hai phút, nhưng với Tư Thần lại cực kỳ dài.
Cậu lo lắng mình bị chôn sống, nhưng phòng thí nghiệm lại cao hơn tưởng tượng của cậu, cũng không sụp đổ thêm nữa.
Cho đến khi chấn động ngừng lại, Tư Thần đã biết rằng không gian gấp khúc đã hình thành, và cậu bị nhốt ở đây.
Bây giờ người ở bên ngoài không vào được, người ở bên trong cũng không ra ngoài. Màn sương đen sẽ ngăn cách thế giới bình thường với nơi này thành hai khu vực biệt lập, chỉ có thể chờ năng lượng của không gian gấp khúc tiêu hao hết mà thôi.
Mỗi lần có không gian gấp khúc, tỉ lệ người thiệt mạng vô cùng cao. Những thứ bí ẩn mơ hồ luôn dễ dàng gieo rắc sợ hãi cho con người.
Ở đây cực kỳ an tĩnh, khắp nơi đều chìm trong bóng tối. Tư Thần chỉ có thể nghe thấy được tiếng hít thở của mình.
Năm ngày qua cậu đã uống 5 lọ thuốc tiến hóa, tố chất thân thể đã mạnh mẽ hơn nhiều. Trong túi áo vẫn còn con mắt nhân tạo do Thẩm Nhạn Hành đưa.
Ở trong không gian gấp khúc không có lựa chọn chính xác nào, chỉ có lựa chọn thích hợp. Cậu nhớ đến thực nghiệm thể và dụng cụ thí nghiệm rơi xuống đất cách đó không xa.
Tư Thần đẩy tảng đá chắn trước mặt mình ra, từ từ bò xuống dưới.
Vừa đến nơi, Tư Thần liền ngây người.
Từ rễ cây, những nhánh cây vươn mình sinh trưởng thật dài, trên thân nở bung những bông hoa nhỏ phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Hoa nhỏ nở ra vài giây đã úa tàn, cánh hoa đong đưa giữa không trung như những con đom đóm.
Nếu đây không phải là khu vực đã được công nghiệp hóa thì khung cảnh hiện tại thật giống một thế giới đồng thoại.
Hai thực nghiệm thể bị rơi xuống không có đồ bảo hộ, máu chảy đầy đất, óc vỡ toang.
Tư Thần tiến sát hơn, cậu nhìn thấy một ít cành cây nhỏ đang cắm sâu vào thân thể của thực nghiệm thể mà tàn phá, giống như là một loài thực vật khát khô tham lam đang oằn mình trong dòng suối mát.
Mùi máu rất nồng, Tư Thần có chút buồn nôn.
Cũng may năng lực thích ứng của con người khá mạnh.
Đã có nguồn sáng, nhưng tầm nhìn ở đây lại không cao. Tư Thần s0 soạng suốt nửa giờ, cuối cùng cũng tìm thấy rương giữ lạnh bị bóp méo.
Rương đã hỏng, Tư Thần dùng đầu ngón tay để cạy mở nắm rương, dung dịch trong suốt từ bên trong chảy ra tay cậu, có mùi vị ngọt đến kỳ lạ.
Các thuốc thử A, B, C, D đã vỡ nát hết.
Tư Thần không để ý, cậu tìm con dao cắt mạch máu trong rương.
Không hổ là vật dụng của cao duy, dao vẫn còn sử dụng được, nhìn qua rất sắc bén. Tư Thần dùng dao cắt một đoạn vải từ áo nghiên cứu trên người, sau đó gập dao lại, cất vào trong túi.V
Với tình hình hiện tại của Tư Thần, an toàn là quan trọng nhất. Còn sống là còn tương lai.
Còn những thực nghiệm thể A B hay Trường Sinh Uyên, cũng không biết có trốn nổi không.
Tư Thần lại đến chỗ bàn giải phẫu, nhướng mày.
Hai thực nghiệm thể vẫn bị cây quấn lấy như cũ, nhưng rễ cây cắm trong người A đã chết héo, còn rễ cây trong người B lại phát triển, màu xanh biếc còn mơ hồ nổi lên mạch máu đỏ.
Thực vật ăn thịt người, ăn đến ngon miệng. Nếu nó không công kích Tư Thần, cậu sẽ đến bên cạnh, chạm thử vào thân thể xanh lục của cái cây kia.
"Có lẽ là liên quan đến miệng vết thương bị hở hoặc là máu..." Tư Thần chỉ có thể suy đoán như vậy.
Lời khuyên hữu ích 1: Khi ở trong không gian gấp khúc, không được để bị thương.
Còn vì sao cái cây kia lại chết héo trên người thực nghiệm thể A, vài giây sau Tư Thần đã có đáp án.
Một sinh vật đen nhỏ bé như một con rắn trườn bò ra từ cái đầu nát bét của A.
Trên người nó có một lớp lông mềm, bây giờ nhìn nó giống như đuôi của mèo con.
Trường Sinh Uyên lật người, lộ ra một cái bụng trông khá mềm mại, ở đó căng tròn một vòng, bên trong là một hàm răng đang nhai nuốt.
Sinh vật này không có mắt, nhưng trực giác của Tư Thần mách bảo nó đang quan sát cậu.
Một dự cảm bị đánh úp trào lên, cậu không khỏi nắm chặt dao trong tay.
Ngay sau đó, con rắn nhỏ mềm mại động đậy, nhảy lên đánh. Thật khó để tưởng tượng một sinh vật bé như một chiếc đũa lại có sức bật lớn như vậy.
Tư Thần nhìn thấy động tác của nó, thần kinh vận động không theo kịp phản ứng của đại não.
Cậu trơ mắt nhìn Trường Sinh Uyên nhào đến trước mặt, sau đó trườn bò qua sườn mặt cậu.
Tư Thần quay đầu.
Trường Sinh Uyên bò một vòng, bao lấy một con thiêu thân to gấp mấy lần cơ thể của nó.
Thiêu thân có hai cánh, hoa văn trên cánh như những đốm tròn đen trên chén gốm men sứ Thiên Mục*, nhưng máu chảy ra lại là màu xanh sẫm ghê tởm.
/Chén gốm sứ men Thiên Mục Kiến Diêu/
Thiêu thân hấp hối giãy giụa trên mặt đất, Trường Sinh Uyên đè trên người nó, giữ chặt đôi cánh nó, vẫn chưa thèm nhúc nhích.
Bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ khô héo của sinh vật cao duy kia, Trường Sinh Uyên thả xúc tu ra, bụng lại tròn một vòng.
Không biết có phải do ảo giác hay không, Tư Thần nghe thấy tiếng nó ợ lên.
Trường Sinh Uyên "chi" một tiếng. Âm thanh rất nhỏ, nếu không phải thính lực của Tư Thần được cường hóa nhờ thuốc tiến hóa thì căn bản không thể nghe thấy tiếng kêu của nó.
Cậu nhớ đến tư liệu mà Thẩm Nhạn Hành gửi cho mình.
"Sinh vật cao duy", "cấy ghép", "tiến hóa"... Mỗi từ đều cào cào vào trong lòng Tư Thần, hệt như lông chim, vô cùng ngứa ngáy.
Cảm giác này giống như một người vô gia cư nghèo đói không có cơm ăn bỗng nhiên đi trên đường nhặt được một tờ vé số trúng 5 triệu.
Tư Thần biết mình có thể bắt nó để đi đổi vật phẩm, cũng có khả năng sau khi đổi vật phẩm xong sẽ bị ám sát nhưng mà đây là một tờ vé số ám sát. Cậu nó nên cầm lấy tờ vé số này không?
Nhưng mà rốt cuộc thì Tư Thần không phải một người theo chủ nghĩa mạo hiểm. Cậu chỉ có hai bàn tay trắng, không muốn đâm đầu vào hiểm nguy, chỉ có thể cẩn thận mà sống qua ngày.
Cậu dựa vào sức mình cũng có thể kiếm được 5 triệu, chỉ là thời gian hơi dài. Vì vậy cậu do dự một lát thì thu hồi tầm mắt.
Đối với người bình thường, không khí trong không gian gấp khúc có độc.
Nơi đây là sự dung hợp của hai không gian dị biệt, mà đa số không khí ở các không gian đều khác nhau, và khác cả không khí ở Trái Đất, vì vậy chỉ có tiến hóa giả mới có thể sinh tồn.
Tư Thần ngồi ngây người một lát đã cảm thấy có chút thiếu oxy. Hơn nữa chỗ này như một cái lồng hấp, hơi nóng khiến cậu hô hấp khó khăn hơn.
Vô số trường hợp đã chứng minh rằng ở không gian gấp khúc, chỉ ngồi ngốc một chỗ không thể sống nổi, đó là phế vật yếu đuối ngồi yên chờ chết.
Tư Thần không nhìn Trường Sinh Uyên nữa, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Chấn rung đã khiến cho trần nhà sập xuống, lộ ra không gian bên trên, có một chút ánh sáng nhàn nhạt.
Tư Thần thử túm vào vài sợi thân cây rũ xuống, chúng rất chắc.
Cậu leo lên thân cây, bắt đầu bò đi lên thì phát hiện ra ngay từ đầu mình đã ở dưới nền đất.
Khung cảnh xung quanh vỡ nát, giữa đống đá đổ vụn có một cây hoa đang nở.
Trên cao có hai mặt trời, một mặt trời màu đỏ thẫm, một mặt trời màu vàng rực rỡ.
Hai mặt trời này nóng đến dị thường, Tư Thần nhanh chóng bị hun nóng, đổ một tầng mồ hôi.
Nhìn lượng nước trong tay, Tư Thần tính toán mình không có cách nào sống nổi qua 6 tiếng nữa. Vẫn phải dựa vào kết quả cường hóa của cơ thể.
Lời khuyên hữu ích 2: không gian nóng bức, thiếu oxy, cần bổ sung nước.
Tư Thần vừa chuẩn bị hành động thì cảm giác ống quần mình bị thứ gì túm lại.
Cậu cúi đầu nhìn, Trường Sinh Uyên vậy mà lại bò lên đây theo cậu, còn "chi chi" kêu to.
Tốc độ của nó rất nhanh, thân thể gập rồi duỗi, gập rồi duỗi, nhanh chóng từ dưới chân cậu bò lên được tới trên tay Tư Thần.
Cảm giác này có hơi ghê.
Mặt của Tư Thần khẽ biến, một tay bắt được nó, muốn ném nó đi.
Lông của nó nhìn qua có vẻ dài, nhưng cả người Trường Sinh Uyên lại không hề khô ráo mà nó lại dính nhớp nước.
Xúc tu màu đen quấn lấy ngón tay cậu như một con rắn nhỏ.
Tu Thần cảm giác từ lòng bàn tay truyền đến tiếng mut mát nhỏ.
Thứ này đang li3m cậu, không có c4n.
Lúc trước khi mở rương giữ lạnh ra, dung dịch bên trong đang dính đầy tay của Tư Thần.
Vì quá nóng, những thuốc thử đó cũng khô cạn thật nhanh, cậu vẫn chưa hề để ý qua.
Thật ra thì thuốc thử D mà Thẩm Nhạn Hành gửi đến là dịch tế bào của một Trường Sinh Uyên trưởng thành.
Trường Sinh Uyên đẻ trứng, sinh sản vô tính, hơn nữa phải dựa vào cơ thể mẹ để nuôi nấng.
Trường Sinh Uyên non phải uống dịch tế bào từ cơ thể mẹ để lớn, sau đó mới có thể tự mình đi kiếm ăn.
Tuy bây giờ Trường Sinh Uyên trong bàn tay cậu có chút lớn hơn so với con non nhưng vẫn còn là ấu tể, bản năng sinh tồn đã mách bảo nó phải đuổi theo Tư Thần.
Cả tiếng kêu "chi chi" cũng là một tiếng gọi.
Nó gọi cậu là "Mẹ mẹ".
Nó chưa có mắt, chỉ có thể dựa vào chấn động và hơi thở để phân biệt vật thể và phương hướng.
Trường Sinh Uyên sinh ra ở chiều không gian thứ 8, là một nơi khá nguy hiểm. Bản năng sinh tồn nói cho nó biết rằng nếu ấu tể bị mẹ vứt bỏ thì sẽ chết, cho nên nó không muốn cách xa khỏi Tư Thần.
Cơ thể mẹ của Trường Sinh Uyên vứt bỏ ấu tể của mình chỉ có một trường hợp, đó là do ấu tể đó có phương diện khiếm khuyết hoặc tàn tật.
Trường Sinh Uyên này đã bị mẹ mình vứt bỏ một lần, nếu không thì cũng không có khả năng bị con người bắt được.
Trường Sinh Uyên li3m sạch nước trên tay của Tư Thần thì quấn một vòng quanh cổ tay của cậu.
Tư Thần bỗng có một cảm giác vi diệu, hình như Trường Sinh Uyên này đang rất là vui.
Cậu không muốn nhặt tờ vé số, nhưng mà tờ vé số lại tự nhảy vào túi mình... Vậy thì cứ lấy đi nhỉ.
***
Tư Thần đi dọc theo con đường phía trước, tận lực nấp dưới bóng râm, hai mắt luôn quan sát động tĩnh của không gian gấp khúc.
Cậu may mắn tìm được một xe vận tải tự động ở trên đường.
Ở Vùng Thiên tai, xe vận tải có rất nhiều. Những chiếc xe đó dùng để b4n nước, oxy, đồ hộp dinh dưỡng, thuốc trị liệu đơn giản vì người dân Vùng Thiên tai thường ngoài ý muốn gặp không gian gấp khúc, có thể dùng những thứ này để tiếp tục sống sót.
Quét mã công dân là có thể sử dụng, thời đại mà internet bao trùm thì sẽ tự động trừ tiền vào đó.
Để phòng ngừa những trường hợp bạo lực, xe vận tải này bán đồ khá rẻ, nước là nước máy, không khí được nén trong bao con nhộng, đồ hộp dinh dưỡng là những phần dư thừa của thịt heo. Chất lượng kém, nhưng ở thời điểm mấu chốt vẫn có thể dùng để cứu mạng người.
Đồ vật trong xe không quý, nhưng bản thân máy móc thì lại quý. Dù gặp động đất hay dư chấn vẫn bảo trì nguyên trạng, có thể chống nước, chống lạnh, dù nóng mấy trăm độ cũng sẽ không bị hòa tan.
Tư Thần lấy được ba bình nước, 30 viên con nhộng oxy và một vài hộp dinh dưỡng.
Dù là công dân cấp bậc mấy đi chăng nữa, đứng trước máy móc đều sẽ được đối xử bình đẳng. Mỗi ngày chỉ có thấy được nhiêu đó vật tư.
Có những cuộc chiến tranh đoạt vật tư, nhưng ở Vùng Thiên tai thì đây đã là chế độ tốt nhất để giúp con người sống sót.
Tư Thần vẫn chưa gặp được ai, nhưng trên đường đi đã nhìn thấy rất nhiều thi thể.
Có những thi thể đứng hoặc nằm, như những miếng thịt bị phơi khô. Gần Tư Thần có một người, nhìn qua lớp khẩu trang có thể thấy là một người phụ nữ, vẫn còn nắm chặt điện thoại di động trong tay.
Tư Thần ngồi xổm bên cạnh cô, nhìn thời gian trong điện thoại.
Ngày 19 tháng 1. Ngày cậu bị bắt đi là ngày 13 tháng 1.
Điện thoại không có mật khẩu, Tư Thần bèn mở ra, xem bản ghi nhớ trên màn hình, trên đó có một dòng tin nhắn.
"Tiểu Thiên, mẹ yêu con."
Có lẽ cô đang trên đường đi đón con tan học. Nếu phạm vi bao trùm của không gian gấp khúc lớn, có lẽ con của cô cũng đã thiệt mạng rồi.
Tư Thần thở dài một hơi, đặt lại điện thoại về chỗ cũ cho cô.
Tư Thần không rõ phạm vi lần này của không gian gấp khúc lớn bao nhiêu. Cậu nhìn quanh bốn phía, nơi nơi đều là những cây đại thụ che lấp trời.
Có một cây đại thụ gần đó, bằng mắt thường có thể nhìn rõ được tốc độ sinh trưởng của nó. Nó che đi mặt trời, dưới đất cũng bớt nắng, thoạt nhìn khá râm mát.
Mỗi nền văn minh vũ trụ đều có một hình thái của riêng mình, có thể là một sinh vật trí tuệ, cũng có thể là một hệ thống sinh thái.
Thảm thực vật có lẽ là một yếu tố quan trọng của nền văn minh Trùng Tộc.
Điều này cũng dẫn đến một kết luận khác, khi hai không gian dung hợp, tỉ lệ sinh vật cao duy bắt đầu hành động rất cao.
...
...
Nhà họ Quý.
Là cổ phần lớn nhất phía sau tập đoàn Cơ Giới, địa vị của nhà họ Quý không phải ai cũng có thể sánh bằng trên thế giới.
Gia tộc này cũng giống những gia tộc khác, đều là rễ sâu lá tốt*. Có ba thế hệ, người thừa kế cũng lên tới mấy trăm người.
*根深叶茂: thành ngữ Trung Quốc, ẩn dụ cho việc một nền tảng vững chắc sẽ có thể phát triển mạnh mẽ.
Bây giờ tuổi tác của gia chủ đã cao, ai cũng không biết chắc khi nào ông sẽ quy thiên.
Vì khi còn trẻ đã cải tạo cơ giới cho thân thể bị thương nên gia chủ chỉ có một đứa con trai, sau đó cũng dùng khoa học kỹ thuật khoa của cao duy nuôi dưỡng con trai trưởng thành. Hắn gọi là Quý Sở Nghiêu, năm nay còn chưa tới 25 tuổi đã có bằng tiến sĩ chuyên ngành Cơ năng. Mẹ của hắn là con gái của một gia tộc lừng lẫy khác, gia tộc nhà họ Sở.
Lão gia tử nhà họ Quý nằm ở trong vườn nhà rộng 800 mét vuông để nạp điện.
Ngoại trừ đầu, thân thể của ông đã hoàn toàn được cơ giới hóa. Làn da nhân tạo, ngoài nội tạng ra thì trong người còn chứa một khẩu pháo năng lượng ngay nguc.
Loại cải tạo này giúp ông kéo dài được tuổi thọ, tuy nhiên tác dụng phụ rất rõ ràng. Mỗi ngày lão gia tử nhà họ Quý đều phải dùng một lò phản ứng hạt nhân cỡ nhỏ để nạp điện, nếu không thì cơ thể sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông.
Hôm nay, khi đang nạp điện, quản gia người máy lỗ m4ng hấp tấp chạy vào: "Thưa lão gia! Xảy ra chuyện rồi!"
Lão gia tử nhà họ Quý trợn mắt: "Chuyện gì? Tiểu Vương, đã giúp cậu cải tạo thân thể thành cyborg rồi, sao tính tình của cậu vẫn bộp chộp nóng nảy như cũ vậy hả?"
Vì tốc độ nói chuyện của ông quá chậm, Tiểu Vương đã trực tiếp nối loa Bluetooth, gửi số liệu qua: "Lão gia, việc này không tốt chút nào. Thiếu gia theo trường học đến khảo sát Vùng Thiên tai đã gặp phải không gian gấp khúc!"
Lão gia tử nhà họ Quý phất phất tay: "Tôi còn tưởng chuyện gì lớn, cho thằng nhỏ cơ hội để rèn luyện một chút cũng được. Tôi cũng giống nó lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, cuối cùng đã trở thành người vô địch của Thang Trời đó thôi."
Tiểu Vương run run nói: "Nhưng mà theo kết qua kiểm tra, không gian gấp khúc này nối thẳng đến chiều không gian thứ 5 của nền văn minh Trùng Tộc, mà lúc này không gian đó đang nhiệt tịch!" (1)
Lão gia tử nhà họ Quý chợt mở bừng mắt, sắc mặt biến đổi lớn: "Chuẩn bị xe, tìm người đi Trang Sơn, cứu nó!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.