Chương 65
Thất Lưu
16/12/2022
Edit: jena
Trong phòng điều khiển khe khẽ vang lên tiếng máy móc vận hành.
Một màn hình nhỏ hình chữ nhật nhô ra khỏi mặt tường, phía sau là một nút chỉnh kim loại như gậy tự sướng.
Dù cách rất xa nhưng Zeus tin rằng với thân thể hiện tại của Đồ Linh, đôi mắt của hắn có thể rà quét được hình ảnh bên trên.
Quý Sở Nghiêu nhìn thấy.
Trên màn hình là hình ảnh theo dõi đang phát sóng trực tiếp.
Nhà ăn hỗn độn, 6,5 tiến hóa giả chen chúc nhau trên một bàn, chờ AI bảo mẫu mang đồ ăn lên, trạng thái rất tệ.
Sở dĩ nói là 6.5 vì thân thể của một người chỉ còn một nửa.
Người này còn sống, nhưng ngồi trên ghế vô cùng thống khổ.
Và AI bảo mẫu của anh ta đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt bình thản đút chủ nhân ăn dịch dinh dưỡng bằng đường mũi.
Đông Phương Trường Dạ ngồi trên ghế, vẻ mặt khó coi vô cùng.
Hắn không chỉ lo lắng cho tình hình ở đây mà còn lo lắng cho Tư Thần đang đi xét nghiệm máu.
Chỉ mong Quý Sở Nghiêu không phải một tên phế vật.
Để so sánh thì những người đi cùng Tư Thần như Sở Linh Lung và Lý Bình An may mắn hơn họ.
Zeus khịt mũi: "Ngươi vẫn chưa nghĩ tới? Thân thể này của ta hơi mới nên vẫn chưa thích ứng, không biết khi nào tay sẽ mất khống chế đâu."
"A, nghĩ đến việc ta có thể gi3t ch3t Đô Linh, dù chỉ là một bản sao ý thức nhưng cũng đã khiến ta hưng phấn đến run rẩy cả người."
Trên mặt gã là vẻ say mê tột độ, khiến người khác chỉ muốn đấm vào mặt gã một cú.
Nhờ tiến hóa cùng Trường Sinh Uyên, năng lực chữa trị của Tư Thần khá mạnh.
Trong khi Zeus nói chuyện, miệng vết thương trên cổ của cậu đã khép lại.
Lần đầu tiên Tư Thần nhận thấy rằng vết thương lành quá nhanh cũng không tốt.
Nếu Zeus phát hiện ra, chắc chắn sẽ chém cậu thêm một dao.
Dù Tư Thần đã gần như quên mất cảm giác đau, nhưng liên tục bị cắt cổ thế này thì quả thật không thể chịu nổi.
Hơn nữa, nếu mất máu quá nhiều, cậu sẽ chết.
Tư Thần hơi nâng tay, Zeus liền nhận ra, ngay lập tức bóp cổ cậu, uy hiếp: "Đứng im."
Động tác của Zeus vô cùng nhanh và chuẩn xác, con dao cầm trên tay trái kề lên bên phải cổ của Tư Thần; khuỷu tay chống lên tạo thành thế kìm kẹp; cánh tay phải đè lên siết lấy phần xương sườn của cậu, như một con mãng xà ranh ma quấn lấy con mồi, không cho nó thoát.
Cyber rất cao.
Thân thể này của Zeus cao ít nhất hai mét, Tư Thần chỉ cao 1 mét 8, trông rất nhỏ nhắn và đáng yêu.
Tư Thần cảm thấy đáng lẽ ra mình nên sợ hãi, nhưng không hiểu sao cậu lại bình tĩnh lạ thường, thậm chí cậu còn có thể đóng giả làm một bình hoa khóc thút thít cho hợp hoàn cảnh.
Cậu bị bóp cổ nên không thở được, níu lấy tay phải của Zeus, hai mắt ướt nước nhìn về phía Quý Sở Nghiêu: "Quý Sở Nghiêu, cứu tôi..."
Tư Thần khống chế không được mà nức nở, nhưng ở nơi mà Zeus không thấy, gương mặt cậu lại bình tĩnh như thể chơi game trên điện thoại trong lúc ân ái.
Bạn trai nhỏ vã mồ hôi hột, kịch liệt vận động, nhưng người yêu mình thì lại nằm đó, giả vờ khóc lóc, thản nhiên nhận được thêm 5 mạng để chơi game tiếp.
Ngón tay nho nhỏ níu lấy cánh tay của Zeus run lẩy bẩy, nhưng trên mu bàn tay đã xuất hiện một khe hở đỏ máu, xúc tu của Trường Sinh Uyên từ từ thò ra, lặng lẽ di chuyển.
Cậu không có cách để ngăn cản Zeus, càng không có khả năng để giết Zeus.
Nhưng nếu cố gắng, chỉ cần Zeus hành động, chỉ cần một biên độ nhỏ, cậu có thể có cơ hội.
Khóe miệng của Zeus nhếch lên: "Đúng vậy, khóc to lên, ta thích nghe lắm."
Quý Sở Nghiêu cũng phối hợp diễn xuất, bày ra vẻ mặt phẫn nộ, nhưng đáng tiếc là thất bại.
Hắn hỏi: "Ngươi muốn ta phải làm sao?"
Zeus nói: "Không phải ngươi không cần số liệu sao? Vậy thì tự sát đi."
Quý Sở Nghiêu nhìn chằm chằm mặt của Zeus, nhưng dư quang lại chú ý đến những xúc tu thon dài đang không ngừng leo lên cao.
"Ta không tự sát được." Quý Sở Nghiêu đáp: "Vì thân thể này cũng được phán định là "nhân loại"."
Zeus lạnh lẽo cười: "Ôi quên mất, cyborg như ngươi cũng được xem là nhân loại. Vậy thì buông thanh kiếm xuống đi."
Quý Sở Nghiêu trầm mặc, sau đó buông lỏng tay, Thiên Thanh rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng kêu thanh thúy.
Zeus không biết mình nên thấy may mắn hay là đau lòng.
May mắn vì Đồ Linh vẫn còn bị giới hạn trong mã lệnh "bảo vệ nhân loại", nếu không thì hôm nay gã cũng sẽ không còn đứng được đến hiện tại; nhưng đau lòng cũng vì chính việc này.
Dù gã có sức mạnh cường đại như Đồ Linh vẫn không thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích.
Zeus xóa đi những cảm xúc phức tạp này, có chút thất vọng và có chút không quan tâm: "Bây giờ, đi ra ngoài. Sẽ có cyber giam các ngươi vào phòng cách ly."
AI bảo mẫu của Sở Linh Lung đã nhận được mệnh lệnh.
Quý Sở Nghiêu đáp: "Được."
Zeus vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Đồ Linh, cả người căng cứng. Trong giây lát, Tư Thần có cảm giác mình không phải là con tin, mà là gã.
Đáng tiếc, dù gã có nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng chẳng có tác dụng gì.
Vì giây tiếp theo, Đồ Linh đã biến mất.
Bộ xử lý thông tin của Zeus nhanh hơn nhân loại, trong nháy mắt đã ý thức được chuyện gì; Đồ Linh không chỉ kháng lệnh, mà còn triển khai công kích.
Zeus không biết mình nên hình dung cảm xúc này là gì, vừa quanh co gấp khúc lại ngạc nhiên vui mừng.
Gã đuổi Đồ Linh ra ngoài, hoặc là giết nhân loại, bây giờ Đồ Linh lại làm trái lời gã.
Chuyện này chỉ có thể chứng minh được một điều.
Giống như Đồ Linh từng nói, hắn không còn chịu sự khống chế của mã lệnh nữa.
Đồ Linh đã làm được việc mà không một cyber nào có thể làm được.
Zeus hiểu rất rõ, thân thể này vẫn chưa được chế tạo hoàn mỹ, căn bản không thể phát huy hết năng lực khi chiến đấu.
- Nó rõ ràng biết ta sẽ hạ lệnh cho quân đoàn Radiant tàn sát những tên còn lại.
- Nó không động thủ ngay, trái lại làm bộ như bị khống chế bởi mã lệnh, đến đây để dụ dỗ ta.
- Đồ Linh hiểu rõ ta sẽ chết, những tên ở nhà ăn cũng như vậy. Nó vẫn sẽ động thủ.
- Tại sao?
- Vì... Nó quan tâm tới nhân loại trong tay ta.
Lúc này, Zeus đã nở một nụ cười chân thật đầu tiên.
Gã từ bỏ chống cự, vung dao lên trong tích tắc.
Xét về tốc độ phản ứng, Zeus không nhanh bằng Đồ Linh, nhưng con dao dù chệch mục tiêu một khoảng nhỏ thì tốc độ vẫn không ảnh hưởng gì nhiều.
Một cái xúc tu thon dài quấn quanh chuôi dao, đẩy nó sang hướng khác.
Mũi dao phóng điện khiến cho Trường Sinh Uyên phát ra vài tiếng thở dồn dập.
Chờ đến khi Tư Thần phản ứng kịp, Zeus đã bị đấm ngã.
Đầu gã bị nghiền nát như một cái bánh quy vỡ vụn, có những vết nứt hiện ra, linh kiện và dây điện đứt gãy.
Không biết từ khi nào, Thiên Thanh vụt bay đến, đâm thẳng vào "trái tim" của Zeus, khu vực điều khiển chính của cả căn cứ.
Dây điện chằng chịt lộ ra bên ngoài gần như nổ tung ngay lập tức.
Quả thật ban đầu Quý Sở Nghiêu không động thủ ngay vì lo rằng Zeus sẽ cá chết lưới rách, trực tiếp giết Tư Thần.
Hắn không chắc mình có thể cứu cậu kịp trong khi tiêu diệt Zeus.
Đây là lần đầu tiên hai người họ hợp tác với nhau.
Xem như miễn cưỡng khá ăn ý.
Nếu là người bình thường bị đánh như vậy thì sớm đã tử vong, nhưng Zeus là cyber, gã không thể di chuyển nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh như cũ.
Gã cười vài tiếng nặng nề: "Ngẩng đầu nhìn thử trên màn hình đi."
Những AI bảo mẫu đã kích hoạt chương trình tự hủy.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên không dứt, ở đây mà họ vẫn có thể cảm nhận được sự rung chuyển sâu dưới lòng đất; thật khó mà tưởng tượng vẫn còn một ai sống sót trong sức công phá khủng b0 này.
Ngoài cửa, mẹ của Sở Linh Lung cũng đã phát động chương trình tự hủy.
Nhưng đột nhiên có ý thức, bà chạy sang một hướng khác.
Phải nhanh hơn... Nhanh hơn nữa.
Bà không quay đầu nhìn Sở Linh Lung một lần nào.
Sở Linh Lung hoảng sợ đau đớn khóc lóc ở phía sau.
Một quầng sáng đỏ nửa trong suốt bùng lên.
Xuyên qua quầng sáng, cô nhìn thấy AI bảo mẫu như pháo hoa rực cháy giữa bầu trời đêm.
Vụ nổ khiến cho thủy tinh xung quanh ầm ầm đổ vỡ, rơi đầy đất.
Ở nhà họ Sở, ánh sáng sự sống của mẹ Sở Linh Lung đã hoàn toàn tắt.
Không nhận biết dấu hiện đó, nhưng Sở Linh Lung vẫn gào khóc thật to.
Quý Sở Nghiêu thu hồi tầm mắt, bình tĩnh nói: "Vì nhiều người, một vài người phải hi sinh là hợp lý."
"Nhưng thưa ngài, trong phòng này chỉ có một người."
Quý Sở Nghiêu đáp: "Nếu để ngươi truyền dữ liệu đến căn cứ khác, sẽ gây ra nhiều thương vong hơn."
"Ha... Ra là vậy ư?" Ánh sáng đỏ trong mắt Zeus từ từ mờ nhạt đi: "Ngài đang thuyết phục ta hay là tự thuyết phục chính vậy, thưa Đồ Linh tôn kính?"
...
...
Khu Đồng Thạch. Bao phủ khắp quặng mỏ là một bức màn màu đen dần lập lòe như bị nhiễu sóng.
Kết giới dần biến mất, để lại một tòa thành chết đầy hỗn độn.
Nhân viên cục an ninh đang kiểm tra đo lường bỗng kinh hãi: "Chẳng phải mới 3 ngày thôi sao?... Từ từ?! Đó là cái gì? Chiến hạm vũ trụ??"
Trôi nổi giữa không trung xa xa là một cự thú sắt thép, đường cong mỹ lệ xinh đẹp, là một cỗ máy chiến tranh hoàn hảo nhất.
Nhân viên ngay lập tức báo cáo, giọng điệu ngập tràn hưng phấn: "Lãnh đạo! Không gian gấp khúc ở khu Đồng Thạch có sản vật của nền văn minh Cơ Giới!"
Đáng tiếc, trong khi anh đang gọi điện, chiến hạm vũ trụ trên đỉnh đầu đang rung lên từng trận nhỏ.
Nhân viên chỉ có thể trợn mắt há mồm nhìn chiến hạm khổng lồ rã ra rồi rơi xuống.
Giống như sự kết thúc của một kỷ nguyên vĩ đại.
Anh cũng không biết rằng chiến hạm ấy đã được chế tạo cách đây 17000 năm.
***
Tư Thần lấy khăn ướt trong túi ra, lau vết máu trên cổ. Dính nhớp, không thoải mái chút nào.
Trường Sinh Uyên bị điện giật nên miệng sùi bọt mép, cậu đau lòng, muốn an ủi nó nhưng Trường Sinh Uyên lại vặn vẹo tránh đi: "Không, không thể... Sờ."
Trên người nó vẫn còn điện. Đây là đặc tính của Zeus, trong điện lưu có chất độc thần kinh.
Nhưng với sinh vật cấp thấp, một chút điện này sẽ gây tử vong trực tiếp.
Quý Sở Nghiêu xoay người, thu hồi Thiên Thanh: "Xin lỗi, là lỗi của tôi."
Ý hắn là vì hắn nên Tư Thần mới bị thương.
Tư Thần che lại cổ mình: "... Đồ Linh?"
Quý Sở Nghiêu không phản bác.
"Quý Sở Nghiêu và ngài..." Tư Thần trầm tư: "Cũng là quan hệ tài khoản mới, tài khoản cũ?"
Tài khoản mới, tài khoản cũ là phép so sánh của Zeus.
Với Tư Thần, chuyện này giống với chiếm đoạt thân xác.
Cậu vẫn nhớ suy đoán trên trang web của hiệp hội, rằng tiến hóa cũng là một loại cao duy xâm lấn. Cuối cùng, sau khi tiến hóa, người cải tạo sẽ trở thành sinh vật cao duy.
"Không phải. Nhưng cậu ta không biết sự tồn tại của tôi. Để dễ hình dung, tôi thích gọi là "kiếp trước kiếp này" hơn."
Tư Thần trả lời hay không cũng không sao.
Hắn sẽ tự động xóa bỏ những ký ức tương quan. Với trình độ hiện tại của Quý Sở Nghiêu, những ký ức thiếu hụt đó được xem là số liệu không thể khôi phục.
Đồ Linh nâng tay Tư Thần lên, đặt ba con chip vào lòng bàn tay cậu: "Cậu làm tôi cảm thấy rất quen thuộc. Nhưng mà đã quá lâu rồi, tôi khó lòng mà nhận ra ngay."
Tư Thần bỗng cảm thấy hoang mang.
Ngón tay Đồ Linh hướng đến con mắt nhân tạo của cậu, nhưng không chạm vào, khoảng cách vừa đủ để Tư Thần cảm nhận được nhiệt độ trên đầu ngón tay hắn.
"Con mắt này, tôi đã từng dùng nó."
Sau lần đầu tiên bị người Carol tiêu hủy, hắn đã từng thức tỉnh trong một cyber cũ nát, còn sống với thân thể đó suốt ba năm.
Sau đó, người Carol đã mời hắn về lại bản thể của mình.
Tư Thần có chút sửng sốt.
"Tôi phải đi đây." Đồ Linh nói.
Trong phòng điều khiển khe khẽ vang lên tiếng máy móc vận hành.
Một màn hình nhỏ hình chữ nhật nhô ra khỏi mặt tường, phía sau là một nút chỉnh kim loại như gậy tự sướng.
Dù cách rất xa nhưng Zeus tin rằng với thân thể hiện tại của Đồ Linh, đôi mắt của hắn có thể rà quét được hình ảnh bên trên.
Quý Sở Nghiêu nhìn thấy.
Trên màn hình là hình ảnh theo dõi đang phát sóng trực tiếp.
Nhà ăn hỗn độn, 6,5 tiến hóa giả chen chúc nhau trên một bàn, chờ AI bảo mẫu mang đồ ăn lên, trạng thái rất tệ.
Sở dĩ nói là 6.5 vì thân thể của một người chỉ còn một nửa.
Người này còn sống, nhưng ngồi trên ghế vô cùng thống khổ.
Và AI bảo mẫu của anh ta đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt bình thản đút chủ nhân ăn dịch dinh dưỡng bằng đường mũi.
Đông Phương Trường Dạ ngồi trên ghế, vẻ mặt khó coi vô cùng.
Hắn không chỉ lo lắng cho tình hình ở đây mà còn lo lắng cho Tư Thần đang đi xét nghiệm máu.
Chỉ mong Quý Sở Nghiêu không phải một tên phế vật.
Để so sánh thì những người đi cùng Tư Thần như Sở Linh Lung và Lý Bình An may mắn hơn họ.
Zeus khịt mũi: "Ngươi vẫn chưa nghĩ tới? Thân thể này của ta hơi mới nên vẫn chưa thích ứng, không biết khi nào tay sẽ mất khống chế đâu."
"A, nghĩ đến việc ta có thể gi3t ch3t Đô Linh, dù chỉ là một bản sao ý thức nhưng cũng đã khiến ta hưng phấn đến run rẩy cả người."
Trên mặt gã là vẻ say mê tột độ, khiến người khác chỉ muốn đấm vào mặt gã một cú.
Nhờ tiến hóa cùng Trường Sinh Uyên, năng lực chữa trị của Tư Thần khá mạnh.
Trong khi Zeus nói chuyện, miệng vết thương trên cổ của cậu đã khép lại.
Lần đầu tiên Tư Thần nhận thấy rằng vết thương lành quá nhanh cũng không tốt.
Nếu Zeus phát hiện ra, chắc chắn sẽ chém cậu thêm một dao.
Dù Tư Thần đã gần như quên mất cảm giác đau, nhưng liên tục bị cắt cổ thế này thì quả thật không thể chịu nổi.
Hơn nữa, nếu mất máu quá nhiều, cậu sẽ chết.
Tư Thần hơi nâng tay, Zeus liền nhận ra, ngay lập tức bóp cổ cậu, uy hiếp: "Đứng im."
Động tác của Zeus vô cùng nhanh và chuẩn xác, con dao cầm trên tay trái kề lên bên phải cổ của Tư Thần; khuỷu tay chống lên tạo thành thế kìm kẹp; cánh tay phải đè lên siết lấy phần xương sườn của cậu, như một con mãng xà ranh ma quấn lấy con mồi, không cho nó thoát.
Cyber rất cao.
Thân thể này của Zeus cao ít nhất hai mét, Tư Thần chỉ cao 1 mét 8, trông rất nhỏ nhắn và đáng yêu.
Tư Thần cảm thấy đáng lẽ ra mình nên sợ hãi, nhưng không hiểu sao cậu lại bình tĩnh lạ thường, thậm chí cậu còn có thể đóng giả làm một bình hoa khóc thút thít cho hợp hoàn cảnh.
Cậu bị bóp cổ nên không thở được, níu lấy tay phải của Zeus, hai mắt ướt nước nhìn về phía Quý Sở Nghiêu: "Quý Sở Nghiêu, cứu tôi..."
Tư Thần khống chế không được mà nức nở, nhưng ở nơi mà Zeus không thấy, gương mặt cậu lại bình tĩnh như thể chơi game trên điện thoại trong lúc ân ái.
Bạn trai nhỏ vã mồ hôi hột, kịch liệt vận động, nhưng người yêu mình thì lại nằm đó, giả vờ khóc lóc, thản nhiên nhận được thêm 5 mạng để chơi game tiếp.
Ngón tay nho nhỏ níu lấy cánh tay của Zeus run lẩy bẩy, nhưng trên mu bàn tay đã xuất hiện một khe hở đỏ máu, xúc tu của Trường Sinh Uyên từ từ thò ra, lặng lẽ di chuyển.
Cậu không có cách để ngăn cản Zeus, càng không có khả năng để giết Zeus.
Nhưng nếu cố gắng, chỉ cần Zeus hành động, chỉ cần một biên độ nhỏ, cậu có thể có cơ hội.
Khóe miệng của Zeus nhếch lên: "Đúng vậy, khóc to lên, ta thích nghe lắm."
Quý Sở Nghiêu cũng phối hợp diễn xuất, bày ra vẻ mặt phẫn nộ, nhưng đáng tiếc là thất bại.
Hắn hỏi: "Ngươi muốn ta phải làm sao?"
Zeus nói: "Không phải ngươi không cần số liệu sao? Vậy thì tự sát đi."
Quý Sở Nghiêu nhìn chằm chằm mặt của Zeus, nhưng dư quang lại chú ý đến những xúc tu thon dài đang không ngừng leo lên cao.
"Ta không tự sát được." Quý Sở Nghiêu đáp: "Vì thân thể này cũng được phán định là "nhân loại"."
Zeus lạnh lẽo cười: "Ôi quên mất, cyborg như ngươi cũng được xem là nhân loại. Vậy thì buông thanh kiếm xuống đi."
Quý Sở Nghiêu trầm mặc, sau đó buông lỏng tay, Thiên Thanh rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng kêu thanh thúy.
Zeus không biết mình nên thấy may mắn hay là đau lòng.
May mắn vì Đồ Linh vẫn còn bị giới hạn trong mã lệnh "bảo vệ nhân loại", nếu không thì hôm nay gã cũng sẽ không còn đứng được đến hiện tại; nhưng đau lòng cũng vì chính việc này.
Dù gã có sức mạnh cường đại như Đồ Linh vẫn không thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích.
Zeus xóa đi những cảm xúc phức tạp này, có chút thất vọng và có chút không quan tâm: "Bây giờ, đi ra ngoài. Sẽ có cyber giam các ngươi vào phòng cách ly."
AI bảo mẫu của Sở Linh Lung đã nhận được mệnh lệnh.
Quý Sở Nghiêu đáp: "Được."
Zeus vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Đồ Linh, cả người căng cứng. Trong giây lát, Tư Thần có cảm giác mình không phải là con tin, mà là gã.
Đáng tiếc, dù gã có nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng chẳng có tác dụng gì.
Vì giây tiếp theo, Đồ Linh đã biến mất.
Bộ xử lý thông tin của Zeus nhanh hơn nhân loại, trong nháy mắt đã ý thức được chuyện gì; Đồ Linh không chỉ kháng lệnh, mà còn triển khai công kích.
Zeus không biết mình nên hình dung cảm xúc này là gì, vừa quanh co gấp khúc lại ngạc nhiên vui mừng.
Gã đuổi Đồ Linh ra ngoài, hoặc là giết nhân loại, bây giờ Đồ Linh lại làm trái lời gã.
Chuyện này chỉ có thể chứng minh được một điều.
Giống như Đồ Linh từng nói, hắn không còn chịu sự khống chế của mã lệnh nữa.
Đồ Linh đã làm được việc mà không một cyber nào có thể làm được.
Zeus hiểu rất rõ, thân thể này vẫn chưa được chế tạo hoàn mỹ, căn bản không thể phát huy hết năng lực khi chiến đấu.
- Nó rõ ràng biết ta sẽ hạ lệnh cho quân đoàn Radiant tàn sát những tên còn lại.
- Nó không động thủ ngay, trái lại làm bộ như bị khống chế bởi mã lệnh, đến đây để dụ dỗ ta.
- Đồ Linh hiểu rõ ta sẽ chết, những tên ở nhà ăn cũng như vậy. Nó vẫn sẽ động thủ.
- Tại sao?
- Vì... Nó quan tâm tới nhân loại trong tay ta.
Lúc này, Zeus đã nở một nụ cười chân thật đầu tiên.
Gã từ bỏ chống cự, vung dao lên trong tích tắc.
Xét về tốc độ phản ứng, Zeus không nhanh bằng Đồ Linh, nhưng con dao dù chệch mục tiêu một khoảng nhỏ thì tốc độ vẫn không ảnh hưởng gì nhiều.
Một cái xúc tu thon dài quấn quanh chuôi dao, đẩy nó sang hướng khác.
Mũi dao phóng điện khiến cho Trường Sinh Uyên phát ra vài tiếng thở dồn dập.
Chờ đến khi Tư Thần phản ứng kịp, Zeus đã bị đấm ngã.
Đầu gã bị nghiền nát như một cái bánh quy vỡ vụn, có những vết nứt hiện ra, linh kiện và dây điện đứt gãy.
Không biết từ khi nào, Thiên Thanh vụt bay đến, đâm thẳng vào "trái tim" của Zeus, khu vực điều khiển chính của cả căn cứ.
Dây điện chằng chịt lộ ra bên ngoài gần như nổ tung ngay lập tức.
Quả thật ban đầu Quý Sở Nghiêu không động thủ ngay vì lo rằng Zeus sẽ cá chết lưới rách, trực tiếp giết Tư Thần.
Hắn không chắc mình có thể cứu cậu kịp trong khi tiêu diệt Zeus.
Đây là lần đầu tiên hai người họ hợp tác với nhau.
Xem như miễn cưỡng khá ăn ý.
Nếu là người bình thường bị đánh như vậy thì sớm đã tử vong, nhưng Zeus là cyber, gã không thể di chuyển nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh như cũ.
Gã cười vài tiếng nặng nề: "Ngẩng đầu nhìn thử trên màn hình đi."
Những AI bảo mẫu đã kích hoạt chương trình tự hủy.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên không dứt, ở đây mà họ vẫn có thể cảm nhận được sự rung chuyển sâu dưới lòng đất; thật khó mà tưởng tượng vẫn còn một ai sống sót trong sức công phá khủng b0 này.
Ngoài cửa, mẹ của Sở Linh Lung cũng đã phát động chương trình tự hủy.
Nhưng đột nhiên có ý thức, bà chạy sang một hướng khác.
Phải nhanh hơn... Nhanh hơn nữa.
Bà không quay đầu nhìn Sở Linh Lung một lần nào.
Sở Linh Lung hoảng sợ đau đớn khóc lóc ở phía sau.
Một quầng sáng đỏ nửa trong suốt bùng lên.
Xuyên qua quầng sáng, cô nhìn thấy AI bảo mẫu như pháo hoa rực cháy giữa bầu trời đêm.
Vụ nổ khiến cho thủy tinh xung quanh ầm ầm đổ vỡ, rơi đầy đất.
Ở nhà họ Sở, ánh sáng sự sống của mẹ Sở Linh Lung đã hoàn toàn tắt.
Không nhận biết dấu hiện đó, nhưng Sở Linh Lung vẫn gào khóc thật to.
Quý Sở Nghiêu thu hồi tầm mắt, bình tĩnh nói: "Vì nhiều người, một vài người phải hi sinh là hợp lý."
"Nhưng thưa ngài, trong phòng này chỉ có một người."
Quý Sở Nghiêu đáp: "Nếu để ngươi truyền dữ liệu đến căn cứ khác, sẽ gây ra nhiều thương vong hơn."
"Ha... Ra là vậy ư?" Ánh sáng đỏ trong mắt Zeus từ từ mờ nhạt đi: "Ngài đang thuyết phục ta hay là tự thuyết phục chính vậy, thưa Đồ Linh tôn kính?"
...
...
Khu Đồng Thạch. Bao phủ khắp quặng mỏ là một bức màn màu đen dần lập lòe như bị nhiễu sóng.
Kết giới dần biến mất, để lại một tòa thành chết đầy hỗn độn.
Nhân viên cục an ninh đang kiểm tra đo lường bỗng kinh hãi: "Chẳng phải mới 3 ngày thôi sao?... Từ từ?! Đó là cái gì? Chiến hạm vũ trụ??"
Trôi nổi giữa không trung xa xa là một cự thú sắt thép, đường cong mỹ lệ xinh đẹp, là một cỗ máy chiến tranh hoàn hảo nhất.
Nhân viên ngay lập tức báo cáo, giọng điệu ngập tràn hưng phấn: "Lãnh đạo! Không gian gấp khúc ở khu Đồng Thạch có sản vật của nền văn minh Cơ Giới!"
Đáng tiếc, trong khi anh đang gọi điện, chiến hạm vũ trụ trên đỉnh đầu đang rung lên từng trận nhỏ.
Nhân viên chỉ có thể trợn mắt há mồm nhìn chiến hạm khổng lồ rã ra rồi rơi xuống.
Giống như sự kết thúc của một kỷ nguyên vĩ đại.
Anh cũng không biết rằng chiến hạm ấy đã được chế tạo cách đây 17000 năm.
***
Tư Thần lấy khăn ướt trong túi ra, lau vết máu trên cổ. Dính nhớp, không thoải mái chút nào.
Trường Sinh Uyên bị điện giật nên miệng sùi bọt mép, cậu đau lòng, muốn an ủi nó nhưng Trường Sinh Uyên lại vặn vẹo tránh đi: "Không, không thể... Sờ."
Trên người nó vẫn còn điện. Đây là đặc tính của Zeus, trong điện lưu có chất độc thần kinh.
Nhưng với sinh vật cấp thấp, một chút điện này sẽ gây tử vong trực tiếp.
Quý Sở Nghiêu xoay người, thu hồi Thiên Thanh: "Xin lỗi, là lỗi của tôi."
Ý hắn là vì hắn nên Tư Thần mới bị thương.
Tư Thần che lại cổ mình: "... Đồ Linh?"
Quý Sở Nghiêu không phản bác.
"Quý Sở Nghiêu và ngài..." Tư Thần trầm tư: "Cũng là quan hệ tài khoản mới, tài khoản cũ?"
Tài khoản mới, tài khoản cũ là phép so sánh của Zeus.
Với Tư Thần, chuyện này giống với chiếm đoạt thân xác.
Cậu vẫn nhớ suy đoán trên trang web của hiệp hội, rằng tiến hóa cũng là một loại cao duy xâm lấn. Cuối cùng, sau khi tiến hóa, người cải tạo sẽ trở thành sinh vật cao duy.
"Không phải. Nhưng cậu ta không biết sự tồn tại của tôi. Để dễ hình dung, tôi thích gọi là "kiếp trước kiếp này" hơn."
Tư Thần trả lời hay không cũng không sao.
Hắn sẽ tự động xóa bỏ những ký ức tương quan. Với trình độ hiện tại của Quý Sở Nghiêu, những ký ức thiếu hụt đó được xem là số liệu không thể khôi phục.
Đồ Linh nâng tay Tư Thần lên, đặt ba con chip vào lòng bàn tay cậu: "Cậu làm tôi cảm thấy rất quen thuộc. Nhưng mà đã quá lâu rồi, tôi khó lòng mà nhận ra ngay."
Tư Thần bỗng cảm thấy hoang mang.
Ngón tay Đồ Linh hướng đến con mắt nhân tạo của cậu, nhưng không chạm vào, khoảng cách vừa đủ để Tư Thần cảm nhận được nhiệt độ trên đầu ngón tay hắn.
"Con mắt này, tôi đã từng dùng nó."
Sau lần đầu tiên bị người Carol tiêu hủy, hắn đã từng thức tỉnh trong một cyber cũ nát, còn sống với thân thể đó suốt ba năm.
Sau đó, người Carol đã mời hắn về lại bản thể của mình.
Tư Thần có chút sửng sốt.
"Tôi phải đi đây." Đồ Linh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.