Cao Duy Xâm Lấn

Chương 87

Thất Lưu

16/12/2022

Edit: jena

Tống Bạch tỉnh ngủ, nhìn thời gian.

"Bốn giờ rưỡi chiều... So với lần trước tiến bộ hơn nủa giờ, ôi cái thân già này vất vả quá."

Ông ngồi dậy từ trên giường, mái tóc đen xõa xuống như thác nước.

Tối hôm qua Tống Bạch đi ngủ lúc 9 giờ.

Gần đây, để tự chữa trị, thời gian đi ngủ của ông rất dài.

Tống Bạch nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát, dùng dây thun buộc lại mái tóc đen dài.

Tóc đen buộc lại với nhau, mơ hồ nhìn thấy vài sợi tóc bạc.

Tống Bạch thích ngủ loã th3. Trên tấm lưng bóng loáng của ông có một vết bớt màu đen vô cùng rõ ràng.

Cái bớt này có thể di chuyển.

Nó luôn đi vòng quanh người Tống Bạch như một con cá cảnh du lịch ở hồ sen.

Tống Bạch bắt đầu lầm bầm lầu bầu: "Giục tôi làm gì? Với trạng thái hiện tại, chúng ta đi được à? Hay là cậu muốn tôi chết sớm một chút để chiếm luôn thân thể này?"

"Gì cơ cậu nói tâm lý tôi quá u ám? Cậu muốn ăn tôi cũng chẳng phải ngày một ngày hai, là hơn một trăm năm rồi."

"Cậu yên tâm, khi tôi muốn chết, chắc chắn sẽ mang cậu vào không gian gấp khúc chết."

Nói xong, Tống Bạch chậm chạp mặc quần áo. Sau đó từ từ kéo rèm, duỗi eo một cách lười biếng.

Ngoài cửa số là sông Xuân, trung tâm của đảo, nơi ba con sông lớn hội tụ, vì vậy không khí khá ẩm ướt.

Ở đây là đại học Bạch Đế.

Vậy mà ông lại ngủ ở ký túc xá của giáo viên.

Bạch Đế lẩm bẩm: "Chà, bây giờ chẳng phải mới là buổi sáng ngày thứ ba thôi sao, làm gì mà nhanh thế. Đám nhóc đó hẳn là vẫn còn đánh quái ở khu dân cư thôi."

***

Bạch Đế suy tính không sai, đúng là còn thí sinh đang đánh quái ở khu dân cư.

Còn ba người không liên hợp với nhau, cũng không có sự giúp đỡ của máy quét mìn "mẹ ơi, cơm, đói".

"Mẹ ơi, cơm, đói" không chỉ có công năng quét mìn ra những đồ ăn thơm ngon trong căn cứ mà còn có thể tự phát ra hơi thở cường đại khiến nhiều sinh vật phải dè chừng.

Nhờ vậy nên tốc độ của nhóm Tư Thần rất nhanh.

Nó là một con Trường Sinh Uyên. Dù chỉ ở dạng ấu thể, trong trạng thái chưa trưởng thành.

Đôi khi, ấu thể còn khủng b0 hơn cả thành niên.

Vì khi đã thành niên, cấp Năm chỉ là cấp Năm, cấp Sáu chỉ là cấp Sáu.

Nhưng nếu bạn nuôi một con ấu thể, ai con mẹ nó biết nổi nó rốt cuộc ở cấp mấy.

Sở Đông Lưu vẫn đang đi đến khu nghiên cứu, nhưng cứ đi hai bước lại gặp sinh vật cao duy từ đâu bay ra.

Chưa kể đến những ảnh hưởng tiêu cực từ thẻ dự thi.

Cậu ở đây gần như là một bước khó đi.

Debuff* của Sở Đông Lưu là rối loạn thần kinh, hay là "nói mê".

*Hiệu ứng trạng thái bất lợi của nhân vật trong game (ngược lại là buff)

Sở Đông Lưu vẫn giữ lại được ý thức của mình, có thể suy nghĩ, nhưng vì ý thức hỗn loạn nên trước mắt luôn xuất hiện ảo giác.

Cậu đã đánh hụt vào không khí rất nhiều lần.

Cứ qua một khoảng thời gian, Sở Đông Lưu phải dừng lại để phân biệt thứ trước mắt mình là hiện thực hay ảo giác.

Ví dụ như một người có gương mặt là một bông hoa lớn đang khóc thút thít này.

Bông hoa nhìn qua có vẻ là hoa hướng dương, gương mặt bên trên rất lớn, còn phát ra tiếng khóc nỉ non chói tai, khiến cho tinh thần Sở Đông Lưu không ổn còn gặp trạng thái dậu đổ bìm leo.

"... Chết tiệt."

Đáy mắt cậu âm lãnh cực độ, không chút do dự nã súng vào bông hoa.

Cây súng có đặc tính thiêu đốt, ngọn lửa ngay lập tức lan tràn.



Người mặt hoa hướng dương giống như bào tử thụ phấn bị nổ mạnh, phấn hoa bay lả tả, rơi vãi đầy đất, có một mùi đất ẩm tanh hôi.

Trong nháy mắt, Sở Đông Lưu thấy ở những ô cửa sổ trong các nhà dân đều xuất hiện những người mặt hoa hướng này đang cười.

Tiếng cười của chúng còn chói tai hơn cả tiếng khóc.

Đầu óc Sở Đông Lưu đau đớn, tốc độ nổ súng càng nhanh, thậm chí không xem kết quả của máy rà quét.

Những sinh vật biến dị này có thật, cũng có giả. Cậu không thể phân biệt được nên chỉ có thể gi3t ch3t toàn bộ.

Cuối cùng, đạn đã bắn hết sạch, nhưng bông hoa xung quanh cũng đã chết hết.

Sở Đông Lưu đứng tại chỗ, cảm giác thật lạnh, đặc biệt là nửa người dưới, giống như bị đông cứng.

Cậu cứng đờ người, cúi đầu nhìn, phát hiện dấu vết màu đen ở chỗ cẳng chân đã lan đến eo.

...

Vận khí của Tống Tử Ngọc tốt hơn một chút. Thứ nhất, cậu rơi xuống vị trí khá gần khu dân cư, nghe theo hướng dẫn trên đề thi, một đường đi thẳng vào khu dân cư, cũng không bị sương mù đuổi giết.

Thứ hai, cậu là tiến hóa giả cải tạo sinh vật. Ở đây không đến mức như các gặp nước nhưng cũng giống như là về quê, có cảm giác khá thân thuộc.

Tống Tử Ngọc chờ đến khi trời sáng liền chạy thẳng để khu vực trung tâm của Khoa Học Thành Phụ.

Một đường chém giết kịch liệt, cuối cùng cậu cũng tìm thấy cổng lớn đi vào khu nghiên cứu.

Cậu lấy thẻ dự thi số 11 ra.

Câu hỏi số 1 trong bài thi: Con của Thần số 11 được gọi là gì?

Nói thật, khi đọc đề xong, Tống Tử Ngọc chỉ muốn chửi thề.

Sao mà cậu biết số 11 được gọi là gì? Chẳng lẽ đích thân đi hỏi?

Càng khiến cho Tống Tử Ngọc bực bội hơn là hình như cậu có phản ứng như đang mang thai.

Biểu hiện cụ thể: bụng phồng lên, còn hơi căng; có hiện tượng động tai; nôn mửa; tinh thần uể oải.

Tống Tử Ngọc tin tưởng mình không mang thai vì cậu là cẩu độc thân xưa nay, không có đối tượng, không thể có con.

Liên hệ đến đề thi, Tống Tử Ngọc nghĩ rằng mình đã bị nguyền rủa.

Cậu muốn vào cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn nhìn thử.

Nếu may mắn còn có thể ngồi xổm gặp được thí sinh khác.

Thật vất vả vượt mọi chông gai để đến khu nghiên cứu.

Tống Tử Ngọc còn chưa kịp kích động thì đã bị chốt kiểm tra tạt gáo nước lạnh.

"Chào mừng quay lại, xin hãy cung cấp thông tin nhân viên."

Cậu suy nghĩ một lát, dùng thẻ dự thi để quét.

"Thông tin nhân viên sai, xin sử dụng chính xác thẻ nhân viên."

Tống Tử Ngọc: "..."

Cổng sắt trước mặt vô cùng cao, kín mít không một khe hở, tường bao bốn phía cũng là tường sắt, kéo dài không thấy điểm cuối.

Tổng Tử Ngọc muốn trèo tường.

Cánh tay cậu biến to hơn, bàn tay to mọc ra một cái móng vuốt sắc nhọn như móng vuốt sói.

Móng vuốt cắm sâu vào trong tường sắt.

Mặt ngoài của bức tường là kim loại cứng cáp trơn nhẵn, nhưng càng lên cao, tính chất lại thay đổi trở nên mềm mại hơn như bông kem, không thể chịu lực.

Tổng Tử Ngọc té từ trên cao xuống, thiếu chút nữa là sinh non.

Cậu hiểu rằng giọng nói thông báo của máy móc đã cho mình một gợi ý, cậu phải tìm được "chính xác thẻ nhân viên" thì mới vào trong được.

Nghĩ đến cảnh mình đến đây như thế nào, bây giờ phải quay trở về như vậy, hơn nữa còn phải gồng sức đánh quái.

Trước mắt Tống Tử Ngọc hoàn toàn tối sầm, rất muốn lôi người ra đề ra trùm bao tải đánh.

...

...

Phân nửa số thí sinh vẫn chưa giải ra được câu hỏi số 1.

Còn một nửa số thí sinh còn lại đã đồng tâm hiệp lực, cùng nhau đến trước cửa của cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn.



Với tốc độ này, quả thật là không nỡ đành lòng so sánh với nhóm học sinh cá biệt bên cạnh.

Kết cấu bên trong của Chế Tạo Hỗn Độn cũng không cổ điển như thiết kế bên ngoài, vẫn là thiết kế của khoa học kỹ thuật lạnh băng thời hiện đại.

Bên trong chưa ngắt điện, chỉ là bị bỏ hoang lâu năm nên có một lớp bụi dày hôi hám.

Ở đây rất yên tĩnh, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân của bọn họ.

Tất nhiên, nếu có âm thanh nào khác lạ xuất hiện, Tư Thần sẽ phát giác ngay.

Tầng 1 có một tấm bảng treo ngay cửa ra vào, bên trên viết: Phòng thí nghiệm Con của Thần số 1.

Trong túi có thứ gì đó hơi nóng lên.

Lúc trước, khi bài thi của cậu được điền đáp án cũng nóng lên như thế này.

Tư Thần lấy ra xem, thứ nóng lên là tấm bản đồ lớn bằng một tấm bưu thiếp.

Bản đồ lúc đầu chỉ có một mặt, nhưng khi vào cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn, mặt còn lại hiện ra một đồ án.

Bản đồ chia mỗi tầng thành hai khu vực. Bên trái là khu nghỉ ngơi của các nhân viên nghiên cứu, bên phải là khu thí nghiệm.

Trong khu thí nghiệm lại chia ra những phòng khác nhau dựa theo từng chức năng. Có phòng thiết bị, phòng đông lạnh, phòng thiết bị chuẩn bị, phỏng phẫu thuật... Cùng với một số căn phòng bị bôi đen.

Phòng đen là một ô vuông nhỏ, có một dòng chữ trắng: "Phòng số 13 (Nơi chứa xác)".

Phía dưới tấm bản đồ có một dòng phê bình: Cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn – tầng 13 – bản vẽ mặt phẳng.

Đây là đạo cụ của đại học Bạch Đế giúp giảm độ khó cho các thí sinh à?

Lâm Giai Lệ ngay lập tức vui mừng quá đỗi: "Tôi biết thầy Bạch Đế sẽ không để chúng ta chịu chết đâu mà!"

Của cô là bản đồ tầng 5, Trần Chấp Chu là tầng 9.

Tư Thần nhíu mày: "Vậy là phòng 13 cũng là nơi chứa xác Con của Thần số 13?"

Nhưng bài thi vẫn không tự mình viết ra đáp án, xem ra yêu cầu thí sinh phải tự mở cửa nhìn.

Lâm Giai Lệ cất bản đồ của mình đi: "Đều đã đến đây, đề thi của chúng ta cũng không giống nhau. Tuy chúng ta hợp tác cùng nhau nhưng vẫn phải tham gia thi cử, cần phải cạnh tranh. Tôi đề nghị mỗi người tự giải quyết đề thi của mình, như vậy mới có thể đánh giá được đúng mức độ."

Tư Thần khẽ gật đầu: "Ngày đầu tiên, buổi tối kéo dài 24 tiếng, ngày tiếp theo là 23 tiếng. Hôm nay hẳn là 22 tiếng. Quy định nhân viên yêu cầu nhân viên phải tan làm trước buổi tối, không thể ở lại. Hôm nay chúng ta đi từ khu dân cư đến đây, bỏ qua các quái vật trên đường, thì với tốc độ nhanh nhất sẽ đi khoảng 40 phút."

"Để phòng ngừa vạn nhất, tôi đề nghị 8 giờ tối chúng ta sẽ tập hợp ở trước cửa. Đúng 8 giờ, mặc kệ những ai chưa đến, vì sự an toàn của bản thân, phải quay trở về khu dân cư."

Dựa theo quy luật trời tối của không gian gấp khúc, thời gian ban ngày dành cho họ sẽ ngày càng ngắn lại*.

*mình không biết có phải tác giả lộn hong nhưng mình thấy theo logic thì phải là thời gian ban đêm ngày càng ít lại mới đúng chứ nhỉ ;; v ;; mình check raw mấy lần nó vẫn là 留给他们的白天会越来越短.

Vào ngày cuối cùng, buổi sáng bắt đầu lúc 4 giờ, buổi tối sẽ là 11 giờ.

Bây giờ là 4 giờ chiều. 8 giờ tối tập hợp thì họ có ít nhất 4 giờ để giải đề.

Nếu hôm nay chưa tìm ra đáp án cũng không sao, còn 11 ngày nữa.

"Đã hiểu."

Ba người không có ý kiến gì.

Cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn có 13 tầng, và chỉ có một thang máy.

Thang máy này giống như một thang máy để thăm quan, như một hộp thủy tinh lồng trong một hộp thủy tinh khác lớn hơn.

Ba người cùng vào thang máy. Tư Thần nhìn thử, nhấn tầng 5, 9, 13.

Thật ra nhìn bạn đồng hành biến mất dần cũng sẽ có chút lo lắng và phiền muộn.

Lâm Giai Lệ đến tầng 5, Trần Chấp Chu là tầng 9, nhanh chóng trong thang máy chỉ còn một mình Tư Thần.

Ánh sáng trắng soi rọi trên gương mặt không cảm xúc của cậu.

Tư Thần suy nghĩ một lát, nhấn vào tầng "11".

Trần Chấp Chu nói với cậu rằng trong phòng số 11, dê núi đen bị trói ở trên ghế, không ngừng khóc.

Mà trong tay cậu đang có thẻ nhân viên K11.

Đôi khi, bạn không cần thi điểm tuyệt đối, chỉ cần điểm cao hơn những thí sinh khác là được.

Cậu nhân lúc chính mình còn tỉnh táo, tranh thủ kiếm thêm điểm cộng.

Thang máy nhanh chóng dừng ở tầng 11.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cao Duy Xâm Lấn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook