Chương 91
Thất Lưu
16/12/2022
Edit: jena
Đầu Trần Chấp Chu đau muốn nứt ra, cả người nhẹ tênh, đi trên đường như đạp lên mây.
Bất tri bất giác, trên cánh tay cậu toàn là vết máu do chính mình làm.
Trường thi đang đồng hóa bọn họ, đặc biệt là sau khi họ bước vào tòa tháp này.
Trần Chấp Chu gần như dùng hết sức lực mới có thể chống cự lại cơn buồn ngủ.
Ngủ ở trường thi khác thì cùng lắm chỉ cần nộp giấy trắng, sang năm thi lại; ngủ ở trường thi này thì có khả năng không thể mở mắt thêm lần nào nữa.
Trần Chấp Chu dự định tốc chiến tốc thắng, vì vậy cậu đến thẳng phòng số 9.
Trên làn da của cậu mọc ra lớp vảy rắn màu trắng.
Trần Chấp Chu chống tay lên tường, lảo đảo nghiêng ngả mà đi, cảm giác như mình đã đi qua một thế kỷ rồi vậy.
Nhưng trên bản đồ, cậu chỉ mới đi được một nửa lộ trình.
Phòng số 9 nằm ở nơi sâu nhất của hành lang.
Trần Chấp Chu quay đầu, nhìn hành lang không một bóng người, đột nhiên có chút hối hận với quyết định này.
Cậu không quá hứng thú với việc học cao học ở thành Bạch Đế, nếu đã có tên trong danh sách dự thi, hẳn là cậu đã được Bạch Đế ngầm thừa nhận.
Thiên phú của Trần Chấp Chu rất tốt. Cậu sống đến ngày hôm nay vẫn chưa gặp qua chuyện gì khiến bản thân suy sụp mà luôn cảm thấy "Có", không bao giờ phân vân giữa "Có thể" và "Không thể".
Nhưng bây giờ, Trần Chấp Chu buộc phải thừa nhận cậu đang lùi bước, vì cậu nghi ngờ bản thân không làm được.
Nhưng cứ như vậy rút lui thì khó tránh khỏi có chút không cam lòng. Huống hồ, cậu còn có trách nhiệm phải gánh vác tương lai của gia tộc.
Trần Chấp Chu cắn răng, sờ lên eo.
Bàn tay bắt đầu biến lớn, móng vuốt dài ra kéo mạnh lớp vảy.
Máu b4n ra.
Đau đớn giúp cậu tỉnh táo một lát.
Rút vảy đương nhiên là rất đau.
Cha của Trần Chấp Chu ở dòng chính, là con trai thứ tư trong nhà, gia chủ đương nhiệm của nhà họ Trần là bác cả của cậu.
Thiên phú của cha cậu thường thường, dù đã uống nhiều thuốc gen nhưng chỉ mới đến được cấp Bốn, xuất thân dòng dõi quý tộc cấp cao nhưng lại không thể hòa nhập vào thế giới của quý tộc cấp cao.
Vì cha chỉ là con thứ, không có khả năng trở thành người thừa kế, cũng không có cách nào xếp ngang hàng với những người đó.
Nhưng Trần Chấp Chu không giống cha mình, cậu là hy vọng của cả nhà.
Từ nhỏ cậu đã tiến hành cải tạo sinh vật, không một giây phút nào là nghỉ ngơi huấn luyện.
Nếu cậu sa sút, không được hạng nhất, cha sẽ cực kỳ tức giận rồi nhổ vảy trên người cậu. Đó là để trừng phạt, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến những hành động về sau của cậu.
Loại đau đớn quen thuộc này đã thật lâu rồi Trần Chấp Chu chưa trải qua.
Một lớp vảy rắn trắng rơi xuống đất, phát ra tiếng leng keng như kim loại.
Trần Chấp Chu không có chấp niệm với chiến thắng, nhưng cậu không thể thua cuộc.
Cậu hít một hơi, chống người đi về phía trước.
Cuối cùng, Trần Chấp Chu cũng đến được trước cửa phòng số 9.
Cậu nhợt nhạt cười, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Trần Chấp Chu đẩy cửa ra.
Đằng sau cánh cửa phòng số 9 là một hành lang dài giống như hành lang mà cậu đi đến, ngay cả những bức tranh trên tường cũng như vậy.
Trên mặt đất còn những giọt máu li ti của cậu đọng lại.
Một sự lạnh lẽo lan tràn khắp cả người cậu.
Trần Chấp Chu đột nhiên nghi ngờ: Nếu luôn trong trạng thái thiếu tỉnh táo, làm sao cậu có thể chắc chắn bản thân không ở trong mơ?
Cậu hít sâu một hơi, từ từ đóng cửa lại, sau đó nhắm mắt, bắt đầu lùi về phía sau.
Trần Chấp Chu không cần 25 điểm này, cậu muốn sống sót để đi ra ngoài.
Nếu đôi mắt có thể gạt người, vậy cậu sẽ dùng bản năng và trực giác.
Vì là cải tạo sinh vật, ở một phương diện nào đó, cậu giống với động vật hơn so với nhân loại bình thường.
Cậu nhắm chặt hai mắt, lúc này bản năng cầu sinh đã cực kỳ buồn ngủ.
Trần Chấp Chu một đường lùi về sau, cho đến khi lưng chống lên cửa sắt.
Cậu mở cửa, nhanh như bay chạy ra ngoài.
Trần Chấp Chu đi vào thang máy, không nhịn nổi mà quay đầu quan sát hành lang vào khu thí nghiệm lần cuối.
Đây là việc làm khiến cậu hối hận nhất trong ngày hôm nay.
Trần Chấp Chu nhìn thấy một đôi mắt thăm thẳm như vực sâu.
***
Tư Thần ra khỏi thang máy nồng nặc mùi máu tươi.
Lại kiểm tra trang bị trên người thêm một lần nữa, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, Tư Thần uống thêm một lọ thuốc gen rồi mới đẩy cửa phòng thí nghiệm ra.
Cậu lấy bản đồ nhìn, phát hiện tầng 13 không có phòng phẫu thuật, nhưng lại có thêm một "Phòng đào tạo". Ở bên cạnh phòng đào tạo là phòng hồ sơ.
Vì vậy, Tư Thần không chút do dự đi thẳng đến phòng đào tạo.
Nhưng căn phòng đã bị khóa trái.
Tư Thần lấy thẻ nhân viên tầng 11 xuống tra vào thử, lỗ khóa vừa khít.
Nếu là ngày thường, Tư Thần còn sẽ suy nghĩ vì sao chìa khóa tầng 11 lại có thể mở ra một căn phòng ở tầng 13, liệu có âm mưu gì phía sau hay không.
Nhưng bây giờ cậu đã dựa theo bản năng lấy chìa khóa mở cửa phòng ra.
Trong phòng đào tạo trống không. Bốn bức tường được ngăn thành những ô vuông đều tăm tắp bằng giá sắt. Mỗi ô lưới sắt lại có một hộp sắt hình vuông bị phong kín.
Những hộp sắt đó có hình thức rất đặc biệt. Bên trong là thủy tinh, bên ngoài lại là kim loại bao phủ như một lồng sắt, có thể mơ hồ nhìn thấy đồ vật ở bên trong.
Tư Thần lấy một hộp xuống.
Nước trong hộp đã vị vẩn đục thành màu xanh lục nhàn nhạt.
"Là hộp kim loại thu dụng sinh vật cao duy..." Tư Thần cầm cái hộp,, lẩm bẩm: "Không phải hoàn toàn bị phong kín, có lẽ dùng để quan sát nghiên cứu."
Theo động tác của cậu, thứ ở bên trong hộp dường như bị đánh thức.
Một con trùng thon dài màu đen trông như một chiếc đũa bắt đầu dán lên kính thủy tinh.
Toàn thân nó có màu đen nhánh, trên người còn có những mụn mủ màu trắng, phần trên có một cái miệng tròn tròn, bên trong mọc kín răng nanh.
Là ấu trùng Trường Sinh Uyên có diện mạo kỳ lạ.
Nhiều năm qua nhưng chúng vẫn còn có thể sống, không hổ là chủng tộc có tên "Trường Sinh".
Khi thành niên, vì không đủ chất dinh dưỡng nên buộc phải chết đi, vậy mà ấu thể lại có thể dưới tình huống cả thế giới hủy diệt rồi vẫn có thể gian gian tồn tại.
Trường Sinh Uyên trong hộp bắt đầu đâm người vào kính thủy tinh, trạng thái vô cùng nóng nảy, lí do vì sao thì cậu có thể đại khái nghĩ ra được.
Trường Sinh Uyên trong người Tư Thần gào to lên uy hiếp: "Chi!"
Một tiếng gào này dường như đã đánh thức tất cả những Trường Sinh Uyên trong phòng.
Chúng nó đều vặn vẹo điên cuồng ở trong hộp, sức lực rất lớn, bắt đầu đâm liên tục vào kính thủy tinh.
Tư Thần chần chờ một lát, hỏi: "... Con muốn ăn hả?"
Dù việc cách một lớp thủy tinh không thể ngửi thấy mùi vị gì nhưng Tư Thần cảm thấy những thứ này có vẻ là đại bổ cho Trường Sinh Uyên nhà mình.
Trường Sinh Uyên đáp: "Không ăn, hư, bụng bụng, đau."
Tuy đầu óc nó có vấn đề, nhưng tốt xấu gì cũng là một Trường Sinh Uyên được gây giống khỏe mạnh, so với đám hải sâm chuyển gen nằm trong hộp cao quý hơn nhiều!
Tư Thần cất cái hộp về chỗ cũ.
Ở đây ngoài bức tường toàn Trường Sinh Uyên còn có một bàn phẫu thuật.
Bên cạnh có ba bình thủy tinh bị bịt kín.
Tư Thần đến nhìn. Bình thứ nhất là thuốc an thần. Bình thứ hai là thuốc đặc hiệu có nhãn hiệu Chế Tạo Hỗn Độn, tác dụng là để ngăn thân thể bị ô nhiễm. Bình thứ ba không có nhãn sản xuất, nhưng dù được bảo quản tốt vẫn bị bốc hơi chỉ còn lại một chất nhầy trong suốt đọng lại dưới đáy.
Tư Thần mở nút bình, ngửi thử.
Là dịch tế bào cơ thể mẹ Trường Sinh Uyên.
Lớn đến nhường này nhưng Tư Thần chỉ từng nhìn thấy một lần, lúc trước khi trở thành tiến hóa giả, là vật mà Thẩm Nhạn Hành giao cho cậu.
Có tác dụng dụ dỗ ấu thể Trường Sinh Uyên tiến vào thân thể của ký chủ.
Tư Thần suy nghĩ: "Ở đây hẳn là nơi cấy ghép Trường Sinh Uyên..."
Vậy là, Con của Thần số 13, thật ra là tiến hóa giả cấy ghép Trường Sinh Uyên biến dị?
Tư Thần rời khỏi phòng đào tạo, đi vào phòng hồ sơ phía đối diện.
Tư liệu trên tủ đã bị quét sạch.
Cuối cùng, Tư Thần phát hiện trong thùng rác có một chip USB bị thiêu hủy và một đống mảnh giấy dính đầy máu.
Tư Thần kéo ghế ra, thổi lớp bụi bên trên rồi ngồi trước bàn. Cậu bắt đầu kiên nhẫn sắp xếp lại những mảnh giấy.
Cậu đã chơi trò ghép hình, vì vậy tốc độ ghép giấy rất nhanh.
Trên tờ giấy vẫn còn thiếu một vài chỗ nhưng cũng may không ảnh hưởng đến chỉnh thể, vẫn có thể đọc được.
- Tôi là số 13. Khi bạn nhìn thấy tờ giấy này, tôi đã chết.
- Tôi phát hiện ra cái gọi là kế hoạch Con của Thần chỉ là một lời nói dối của thế kỷ.
- Quả thật chúng tôi hấp thu ô nhiễm. Mỗi ngày vì biến dị mà tôi thống khổ không thể ngủ được. Thị lực ngày càng suy yếu, tinh thần hư hao, tư duy chậm chạp... Tôi từ từ biến thành sinh vật ô nhiễm mà tôi từng ghét nhất, là một con quái vật mang danh Thần.
- Khoa Phụ chỉ muốn mượn thân thể của chúng tôi để hoàn thành công cuộc tiến hóa của gã. Gã muốn đột phá hạn chế của Thời – Không, trở thành một vị thần chân chính của vũ trụ, khiến cho tất cả những nền văn minh trong vũ trụ gọi gã là chủ nhân.
- Sớm hay muộn, sẽ có ngày gã ***, sau đó thành thần.
- Tôi có thể làm gì bây giờ đây? Dẫn những thực nghiệm thể khác chạy trốn ư? Quả thật là chúng tôi có thể chạy trốn, nhưng còn sự an toàn của những người trong căn cứ thì sao?
- Trong đầu tôi có một ý tưởng điên cuồng.
- Nhưng ý tưởng này cần phải có sự giúp đỡ của mọi người. Tôi cũng không chắc chắn có thể thành công hay không.
- Tôi không biết bạn là ai. Nhưng có ngày đó, bạn sẽ đọc được nhật ký của tôi.
- Vì thì chúng tôi hẳn đã... Thành công?
Nhưng hai dòng chữ dưới trang cuối cùng được viết bằng người khác.
【 Ngươi có thể đọc được là vì ta muốn cho ngươi đọc. 】
【 Có thích câu chuyện này không? 】
Tư Thần xoa xoa mi tâm: "Cấp bậc của thế giới này hẳn là rất cao."
Thế giới của bọn họ là ở chiều không gian thứ 4, thế giới này ít nhất cũng phải giống với hành tinh Carol của nền văn minh Cơ Giới, đến từ chiều không gian thứ 8 hoặc thứ 9.
Nền văn minh Carol là khởi nguyên của Trung Tâm Cơ Giới.
Nơi này hẳn là khởi nguyên của Chế Tạo Hỗn Độn.
Video trước đó, Khoa Phụ Tống có nói "Sáng lập", không phải "Gia nhập".
Không gian gấp khúc khởi nguyên từ nền văn minh Cơ Giới vẫn còn một con sông băng bao trùm phía trên, ai cũng hiểu rõ đó là vùng cấm của nhân loại.
Tư Thần khiếp sợ: "Không thể nào, lẽ nào Bạch Đế thực sự mở một không gian gấp khúc cấp S để tổ chức kỳ thi?"
Cậu nhớ lại những sinh vật biến dị mình gặp được trên đường.
Chúng dao động từ cấp 3 đến cấp 4, cũng không vượt qua khỏi phạm vi năng lực của các thí sinh.
Có lẽ vì kế hoạch Con của Thần nên thế giới này mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cuối cùng không thể khiến Khoa Phụ phi thăng.
Bây giờ còn 50 phút nữa là đến thời gian tập hợp.
Cũng may phòng số 13 cách đây không xa.
Tư Thần ra khỏi phòng hồ sơ, cúi đầu nhìn bản đồ trong tay mình.
Cậu trầm mặc một lúc lâu, phát hiện cậu không thể phân biệt được phương hướng.
Kết cấu tầng 13 có chút phức tạp.
Tư Thần vẫn cho rằng do trí lực của mình bị đả kích nặng nề.
May mắn là cậu còn có một thiết bị hỗ trợ đặc hiệu.
Tư Thần hỏi: "Tiểu Uyên, bây giờ nên đi bên nào?"
Trường Sinh Uyên chui ra khỏi mu bàn tay Tư Thần, bò bò lên trên, ngồi trên vai cậu.
Qua một thời gian rồi nhưng Trường Sinh Uyên vẫn không có đầu. Nhưng bây giờ ở phần chính giữa của người nó nhô lên một khối nhỏ.
Cái này không khiến nó giống sao biển mà giống một con bạch tuộc.
Xúc tu của nó chỉ vào một hướng: "Chi!"
Không hổ là con trai lớn của mẹ.
Đầu Trần Chấp Chu đau muốn nứt ra, cả người nhẹ tênh, đi trên đường như đạp lên mây.
Bất tri bất giác, trên cánh tay cậu toàn là vết máu do chính mình làm.
Trường thi đang đồng hóa bọn họ, đặc biệt là sau khi họ bước vào tòa tháp này.
Trần Chấp Chu gần như dùng hết sức lực mới có thể chống cự lại cơn buồn ngủ.
Ngủ ở trường thi khác thì cùng lắm chỉ cần nộp giấy trắng, sang năm thi lại; ngủ ở trường thi này thì có khả năng không thể mở mắt thêm lần nào nữa.
Trần Chấp Chu dự định tốc chiến tốc thắng, vì vậy cậu đến thẳng phòng số 9.
Trên làn da của cậu mọc ra lớp vảy rắn màu trắng.
Trần Chấp Chu chống tay lên tường, lảo đảo nghiêng ngả mà đi, cảm giác như mình đã đi qua một thế kỷ rồi vậy.
Nhưng trên bản đồ, cậu chỉ mới đi được một nửa lộ trình.
Phòng số 9 nằm ở nơi sâu nhất của hành lang.
Trần Chấp Chu quay đầu, nhìn hành lang không một bóng người, đột nhiên có chút hối hận với quyết định này.
Cậu không quá hứng thú với việc học cao học ở thành Bạch Đế, nếu đã có tên trong danh sách dự thi, hẳn là cậu đã được Bạch Đế ngầm thừa nhận.
Thiên phú của Trần Chấp Chu rất tốt. Cậu sống đến ngày hôm nay vẫn chưa gặp qua chuyện gì khiến bản thân suy sụp mà luôn cảm thấy "Có", không bao giờ phân vân giữa "Có thể" và "Không thể".
Nhưng bây giờ, Trần Chấp Chu buộc phải thừa nhận cậu đang lùi bước, vì cậu nghi ngờ bản thân không làm được.
Nhưng cứ như vậy rút lui thì khó tránh khỏi có chút không cam lòng. Huống hồ, cậu còn có trách nhiệm phải gánh vác tương lai của gia tộc.
Trần Chấp Chu cắn răng, sờ lên eo.
Bàn tay bắt đầu biến lớn, móng vuốt dài ra kéo mạnh lớp vảy.
Máu b4n ra.
Đau đớn giúp cậu tỉnh táo một lát.
Rút vảy đương nhiên là rất đau.
Cha của Trần Chấp Chu ở dòng chính, là con trai thứ tư trong nhà, gia chủ đương nhiệm của nhà họ Trần là bác cả của cậu.
Thiên phú của cha cậu thường thường, dù đã uống nhiều thuốc gen nhưng chỉ mới đến được cấp Bốn, xuất thân dòng dõi quý tộc cấp cao nhưng lại không thể hòa nhập vào thế giới của quý tộc cấp cao.
Vì cha chỉ là con thứ, không có khả năng trở thành người thừa kế, cũng không có cách nào xếp ngang hàng với những người đó.
Nhưng Trần Chấp Chu không giống cha mình, cậu là hy vọng của cả nhà.
Từ nhỏ cậu đã tiến hành cải tạo sinh vật, không một giây phút nào là nghỉ ngơi huấn luyện.
Nếu cậu sa sút, không được hạng nhất, cha sẽ cực kỳ tức giận rồi nhổ vảy trên người cậu. Đó là để trừng phạt, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến những hành động về sau của cậu.
Loại đau đớn quen thuộc này đã thật lâu rồi Trần Chấp Chu chưa trải qua.
Một lớp vảy rắn trắng rơi xuống đất, phát ra tiếng leng keng như kim loại.
Trần Chấp Chu không có chấp niệm với chiến thắng, nhưng cậu không thể thua cuộc.
Cậu hít một hơi, chống người đi về phía trước.
Cuối cùng, Trần Chấp Chu cũng đến được trước cửa phòng số 9.
Cậu nhợt nhạt cười, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Trần Chấp Chu đẩy cửa ra.
Đằng sau cánh cửa phòng số 9 là một hành lang dài giống như hành lang mà cậu đi đến, ngay cả những bức tranh trên tường cũng như vậy.
Trên mặt đất còn những giọt máu li ti của cậu đọng lại.
Một sự lạnh lẽo lan tràn khắp cả người cậu.
Trần Chấp Chu đột nhiên nghi ngờ: Nếu luôn trong trạng thái thiếu tỉnh táo, làm sao cậu có thể chắc chắn bản thân không ở trong mơ?
Cậu hít sâu một hơi, từ từ đóng cửa lại, sau đó nhắm mắt, bắt đầu lùi về phía sau.
Trần Chấp Chu không cần 25 điểm này, cậu muốn sống sót để đi ra ngoài.
Nếu đôi mắt có thể gạt người, vậy cậu sẽ dùng bản năng và trực giác.
Vì là cải tạo sinh vật, ở một phương diện nào đó, cậu giống với động vật hơn so với nhân loại bình thường.
Cậu nhắm chặt hai mắt, lúc này bản năng cầu sinh đã cực kỳ buồn ngủ.
Trần Chấp Chu một đường lùi về sau, cho đến khi lưng chống lên cửa sắt.
Cậu mở cửa, nhanh như bay chạy ra ngoài.
Trần Chấp Chu đi vào thang máy, không nhịn nổi mà quay đầu quan sát hành lang vào khu thí nghiệm lần cuối.
Đây là việc làm khiến cậu hối hận nhất trong ngày hôm nay.
Trần Chấp Chu nhìn thấy một đôi mắt thăm thẳm như vực sâu.
***
Tư Thần ra khỏi thang máy nồng nặc mùi máu tươi.
Lại kiểm tra trang bị trên người thêm một lần nữa, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, Tư Thần uống thêm một lọ thuốc gen rồi mới đẩy cửa phòng thí nghiệm ra.
Cậu lấy bản đồ nhìn, phát hiện tầng 13 không có phòng phẫu thuật, nhưng lại có thêm một "Phòng đào tạo". Ở bên cạnh phòng đào tạo là phòng hồ sơ.
Vì vậy, Tư Thần không chút do dự đi thẳng đến phòng đào tạo.
Nhưng căn phòng đã bị khóa trái.
Tư Thần lấy thẻ nhân viên tầng 11 xuống tra vào thử, lỗ khóa vừa khít.
Nếu là ngày thường, Tư Thần còn sẽ suy nghĩ vì sao chìa khóa tầng 11 lại có thể mở ra một căn phòng ở tầng 13, liệu có âm mưu gì phía sau hay không.
Nhưng bây giờ cậu đã dựa theo bản năng lấy chìa khóa mở cửa phòng ra.
Trong phòng đào tạo trống không. Bốn bức tường được ngăn thành những ô vuông đều tăm tắp bằng giá sắt. Mỗi ô lưới sắt lại có một hộp sắt hình vuông bị phong kín.
Những hộp sắt đó có hình thức rất đặc biệt. Bên trong là thủy tinh, bên ngoài lại là kim loại bao phủ như một lồng sắt, có thể mơ hồ nhìn thấy đồ vật ở bên trong.
Tư Thần lấy một hộp xuống.
Nước trong hộp đã vị vẩn đục thành màu xanh lục nhàn nhạt.
"Là hộp kim loại thu dụng sinh vật cao duy..." Tư Thần cầm cái hộp,, lẩm bẩm: "Không phải hoàn toàn bị phong kín, có lẽ dùng để quan sát nghiên cứu."
Theo động tác của cậu, thứ ở bên trong hộp dường như bị đánh thức.
Một con trùng thon dài màu đen trông như một chiếc đũa bắt đầu dán lên kính thủy tinh.
Toàn thân nó có màu đen nhánh, trên người còn có những mụn mủ màu trắng, phần trên có một cái miệng tròn tròn, bên trong mọc kín răng nanh.
Là ấu trùng Trường Sinh Uyên có diện mạo kỳ lạ.
Nhiều năm qua nhưng chúng vẫn còn có thể sống, không hổ là chủng tộc có tên "Trường Sinh".
Khi thành niên, vì không đủ chất dinh dưỡng nên buộc phải chết đi, vậy mà ấu thể lại có thể dưới tình huống cả thế giới hủy diệt rồi vẫn có thể gian gian tồn tại.
Trường Sinh Uyên trong hộp bắt đầu đâm người vào kính thủy tinh, trạng thái vô cùng nóng nảy, lí do vì sao thì cậu có thể đại khái nghĩ ra được.
Trường Sinh Uyên trong người Tư Thần gào to lên uy hiếp: "Chi!"
Một tiếng gào này dường như đã đánh thức tất cả những Trường Sinh Uyên trong phòng.
Chúng nó đều vặn vẹo điên cuồng ở trong hộp, sức lực rất lớn, bắt đầu đâm liên tục vào kính thủy tinh.
Tư Thần chần chờ một lát, hỏi: "... Con muốn ăn hả?"
Dù việc cách một lớp thủy tinh không thể ngửi thấy mùi vị gì nhưng Tư Thần cảm thấy những thứ này có vẻ là đại bổ cho Trường Sinh Uyên nhà mình.
Trường Sinh Uyên đáp: "Không ăn, hư, bụng bụng, đau."
Tuy đầu óc nó có vấn đề, nhưng tốt xấu gì cũng là một Trường Sinh Uyên được gây giống khỏe mạnh, so với đám hải sâm chuyển gen nằm trong hộp cao quý hơn nhiều!
Tư Thần cất cái hộp về chỗ cũ.
Ở đây ngoài bức tường toàn Trường Sinh Uyên còn có một bàn phẫu thuật.
Bên cạnh có ba bình thủy tinh bị bịt kín.
Tư Thần đến nhìn. Bình thứ nhất là thuốc an thần. Bình thứ hai là thuốc đặc hiệu có nhãn hiệu Chế Tạo Hỗn Độn, tác dụng là để ngăn thân thể bị ô nhiễm. Bình thứ ba không có nhãn sản xuất, nhưng dù được bảo quản tốt vẫn bị bốc hơi chỉ còn lại một chất nhầy trong suốt đọng lại dưới đáy.
Tư Thần mở nút bình, ngửi thử.
Là dịch tế bào cơ thể mẹ Trường Sinh Uyên.
Lớn đến nhường này nhưng Tư Thần chỉ từng nhìn thấy một lần, lúc trước khi trở thành tiến hóa giả, là vật mà Thẩm Nhạn Hành giao cho cậu.
Có tác dụng dụ dỗ ấu thể Trường Sinh Uyên tiến vào thân thể của ký chủ.
Tư Thần suy nghĩ: "Ở đây hẳn là nơi cấy ghép Trường Sinh Uyên..."
Vậy là, Con của Thần số 13, thật ra là tiến hóa giả cấy ghép Trường Sinh Uyên biến dị?
Tư Thần rời khỏi phòng đào tạo, đi vào phòng hồ sơ phía đối diện.
Tư liệu trên tủ đã bị quét sạch.
Cuối cùng, Tư Thần phát hiện trong thùng rác có một chip USB bị thiêu hủy và một đống mảnh giấy dính đầy máu.
Tư Thần kéo ghế ra, thổi lớp bụi bên trên rồi ngồi trước bàn. Cậu bắt đầu kiên nhẫn sắp xếp lại những mảnh giấy.
Cậu đã chơi trò ghép hình, vì vậy tốc độ ghép giấy rất nhanh.
Trên tờ giấy vẫn còn thiếu một vài chỗ nhưng cũng may không ảnh hưởng đến chỉnh thể, vẫn có thể đọc được.
- Tôi là số 13. Khi bạn nhìn thấy tờ giấy này, tôi đã chết.
- Tôi phát hiện ra cái gọi là kế hoạch Con của Thần chỉ là một lời nói dối của thế kỷ.
- Quả thật chúng tôi hấp thu ô nhiễm. Mỗi ngày vì biến dị mà tôi thống khổ không thể ngủ được. Thị lực ngày càng suy yếu, tinh thần hư hao, tư duy chậm chạp... Tôi từ từ biến thành sinh vật ô nhiễm mà tôi từng ghét nhất, là một con quái vật mang danh Thần.
- Khoa Phụ chỉ muốn mượn thân thể của chúng tôi để hoàn thành công cuộc tiến hóa của gã. Gã muốn đột phá hạn chế của Thời – Không, trở thành một vị thần chân chính của vũ trụ, khiến cho tất cả những nền văn minh trong vũ trụ gọi gã là chủ nhân.
- Sớm hay muộn, sẽ có ngày gã ***, sau đó thành thần.
- Tôi có thể làm gì bây giờ đây? Dẫn những thực nghiệm thể khác chạy trốn ư? Quả thật là chúng tôi có thể chạy trốn, nhưng còn sự an toàn của những người trong căn cứ thì sao?
- Trong đầu tôi có một ý tưởng điên cuồng.
- Nhưng ý tưởng này cần phải có sự giúp đỡ của mọi người. Tôi cũng không chắc chắn có thể thành công hay không.
- Tôi không biết bạn là ai. Nhưng có ngày đó, bạn sẽ đọc được nhật ký của tôi.
- Vì thì chúng tôi hẳn đã... Thành công?
Nhưng hai dòng chữ dưới trang cuối cùng được viết bằng người khác.
【 Ngươi có thể đọc được là vì ta muốn cho ngươi đọc. 】
【 Có thích câu chuyện này không? 】
Tư Thần xoa xoa mi tâm: "Cấp bậc của thế giới này hẳn là rất cao."
Thế giới của bọn họ là ở chiều không gian thứ 4, thế giới này ít nhất cũng phải giống với hành tinh Carol của nền văn minh Cơ Giới, đến từ chiều không gian thứ 8 hoặc thứ 9.
Nền văn minh Carol là khởi nguyên của Trung Tâm Cơ Giới.
Nơi này hẳn là khởi nguyên của Chế Tạo Hỗn Độn.
Video trước đó, Khoa Phụ Tống có nói "Sáng lập", không phải "Gia nhập".
Không gian gấp khúc khởi nguyên từ nền văn minh Cơ Giới vẫn còn một con sông băng bao trùm phía trên, ai cũng hiểu rõ đó là vùng cấm của nhân loại.
Tư Thần khiếp sợ: "Không thể nào, lẽ nào Bạch Đế thực sự mở một không gian gấp khúc cấp S để tổ chức kỳ thi?"
Cậu nhớ lại những sinh vật biến dị mình gặp được trên đường.
Chúng dao động từ cấp 3 đến cấp 4, cũng không vượt qua khỏi phạm vi năng lực của các thí sinh.
Có lẽ vì kế hoạch Con của Thần nên thế giới này mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cuối cùng không thể khiến Khoa Phụ phi thăng.
Bây giờ còn 50 phút nữa là đến thời gian tập hợp.
Cũng may phòng số 13 cách đây không xa.
Tư Thần ra khỏi phòng hồ sơ, cúi đầu nhìn bản đồ trong tay mình.
Cậu trầm mặc một lúc lâu, phát hiện cậu không thể phân biệt được phương hướng.
Kết cấu tầng 13 có chút phức tạp.
Tư Thần vẫn cho rằng do trí lực của mình bị đả kích nặng nề.
May mắn là cậu còn có một thiết bị hỗ trợ đặc hiệu.
Tư Thần hỏi: "Tiểu Uyên, bây giờ nên đi bên nào?"
Trường Sinh Uyên chui ra khỏi mu bàn tay Tư Thần, bò bò lên trên, ngồi trên vai cậu.
Qua một thời gian rồi nhưng Trường Sinh Uyên vẫn không có đầu. Nhưng bây giờ ở phần chính giữa của người nó nhô lên một khối nhỏ.
Cái này không khiến nó giống sao biển mà giống một con bạch tuộc.
Xúc tu của nó chỉ vào một hướng: "Chi!"
Không hổ là con trai lớn của mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.