Chương 97
Thất Lưu
16/12/2022
Edit: jena
Đối với thỉnh cầu của Tống Bạch, Tư Thần siết lấy tay lái, rơi vào trầm tư: "Có lẽ là chỗ ngồi không đủ đâu thưa thầy."
Tống Bạch mỉm cười: "Không sao, thầy có thể đứng trên động cơ phía sau, hoặc là đuổi Trần Chấp Chu xuống cũng được."
Tư Thần nhặt được xe motor này ở trong không gian gấp khúc.
Tư Thần cộng thêm Trường Sinh Uyên nặng 200kg, sau lưng có số 9 cõng thêm cái đuôi rắn thì thế nào cũng phải hơn 300kg.
Xe motor nhỏ dù có chở đến 1 tấn vẫn không xi nhê, có thể nói là chế tạo rất hoàn mỹ.
Nhưng nếu thêm một Bạch Đế nữa thì khó nói.
Lý do chủ yếu là cậu vừa nghe một tin gây sốc "số 13 tên là Bạch Đế", cậu hoài nghi sợ Bạch Đế tâm tình không tốt muốn giết người diệt khẩu.
Đối mặt với Khoa Phụ, cậu còn có thể trốn trong phòng.
Đối mặt với Bạch Đế, chỉ sợ rằng chỉ có thể trốn chui trốn nhủi trong không gian gấp khúc.
Trên thực tế, quả thật có những người quá sợ hãi Bạch Đế nên đã trốn trong không gian gấp khúc mấy chục năm.
Khi Bạch Đế tới gần Tư Thần, cậu cảm thấy choáng váng, có chút giống say rượu, thân thể cũng mềm tựa bông, không còn sức lực.
Đây cũng là lý do mà cậu sợ hãi Tống Bạch.
Càng không biết thì sẽ càng dễ nảy sinh nỗi sợ hãi.
Tư Thần: "Thưa thầy, ba người ngồi trên một xe hình như có chút chật chội?"
Tống Bạch: "Đúng vậy, cho nên đuổi Trần Chấp Chu xuống đi, thằng bé đúng là chiếm diện tích quá."
Số 9: "..."
Không khí rơi vào một mảnh quỷ dị.
Số 9 kề tai nói nhỏ với Tư Thần: "Trên người ông ta có hương vị của số 13."
Số 9 dùng từ rất chuẩn xác.
Với Tư Thần là hương vị đánh dấu; Tống Bạch là có hương vị. Người trước là Omega lần đầu tiên tới kỳ động duc nên phải cưỡng chế đánh dấu; người sau là Alpha ra ngoài xã giao, trên người nồng nặc tin tức tố của Omgega nhà mình.
Trường Sinh Uyên tắm nắng trên đầu Tư Thần cũng lén lút bò vào trong cổ áo cậu.
Tư Thần căng da đầu ra trả lời: "Trần Chấp Chu bị thương."
Tống Bạch dừng một chút: "Thầy cũng bị thương."
Khi Tống Bạch nói câu này trông vẫn rất cà lơ phất phơ, nhìn qua như diễn kịch.
Nhưng ông bị thương thật.
Tống Bạch giơ cây dù đen lên, đây là vật phẩm cao duy, chất liệu làm từ da Trường Sinh Uyên, có tác dụng hấp thụ ô nhiễm.
Tư Thần rất muốn từ chối, nhưng Tống Bạch đã đạp một chân lên phía sau.
Bánh xe sau lún sâu xuống đất, từ từ xì hơi.
Tư Thần cũng muốn tìm một chiếc xe bốn bánh, nhưng ở đây lại sử dụng loại chip SID chống trộm.
Nói đơn giản thì các nhà sản xuất xe hơi sẽ cấy một con chip nhận dạng không kết nối mạng vào cơ thể của người mua xe. Bạn không thể lái xe nếu không có chip.
Cái đuôi của số 9 chiếm diện tích nhiều nhất. Tống Bạch vỗ vỗ vai số 9: "Cậu ra sau ngồi đi."
Số 9 muốn nói lại thôi, không có ý kiến.
Vì vậy, người ngồi ở giữa là Tống Bạch.
Tống Bạch không chút khách khí mà chỉ huy: "Đi về trước, qua khu nghiên cứu, đến khu dân cư còn lại của Khoa Học Thành Phụ."
Dù ngoài miệng thì không khách khí nhưng đã có thí sinh chết ở trường thi, mà ông còn làm giám thị, về tình về lý vẫn phải đến xem thử.
Khi xe motor khởi động, nó thở hổn hển như con trâu bị vắt kiệt sức lao động.
Một tay Tống Bạch giơ dù, một tay khác không an phận sờ tới sờ lui trên người Tư Thần.
Tư Thần muốn báo nguy.
Khi Tống Bạch sờ đến bài thi của Tư Thần liền lấy ra xem, sau đó vô cùng vui mừng: "Không tồi chút nào, đã được 80 điểm rồi."
Điểm đánh giá ông đưa ra là từ 25 điểm đến 60 điểm. Không ngờ Tư Thần còn chủ động làm thêm câu hỏi phụ và giải ra được một nửa câu số 4.
Đúng là vượt ngoài khả năng suy đoán của ông.
Một chiếc motor nho nhỏ chở tới ba con Trường Sinh Uyên.
Khi chiếc xe này được tạo ra, có khả năng cũng không ngờ mình lại có được thời khắc vinh quang như vậy. Thế nên khi đến được khu nghiên cứu đã thành công thăng thiên, hết sạch nhiên liệu.
Tư Thần không khỏi mừng thầm, nhưng sắc mặt lại bày tỏ đau lòng: "Thầy ơi, hết xăng rồi."
Bây giờ họ đã đến được khu nghiên cứu.
Trên người cậu chỉ còn một thẻ nhân viên K6.
Cậu tính lừa số 9 theo mình lên tầng 6 của cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn rồi lấy xác của số 6.
Một cái xác đến 10 điểm.
Nhưng Bạch Đế không cho cậu cơ hội này: "Đi cùng thầy."
Ông dẫn Tư Thần đến một hồ nước.
Chỗ này nhìn qua như một cái bể bơi đã được tu sửa.
Nhưng bên trong không phải nước, mà là một loại chất lỏng đặc sệt nhầy nhụa như sình lầy, bên trên còn có cỏ dại mọc thành cụm.
Tư Thần không rõ nguyên do: "Đây là cái gì?"
"Phía dưới có sinh vật cao duy 452, con còn nhớ 452 trông như thế nào không?"
452 có cái đầu như trâu, nó có tên là Quỳ Ngưu. Trong thần thoại, cả người Quỳ Ngưu mang điện, giống với 452. (1)
Quỳ Ngưu thích nằm dưới đáy nước, có đặc tính của điện. Trong danh lục các sinh vật cao duy, mức độ nguy hiểm xếp trung bình.
Đương nhiên, tác dụng của nó quan trọng nhất lúc này là 452 có phần lưng rất rộng, tốc độ chạy cũng nhanh, rất thích hợp làm thú cưỡi.
Tống Bạch cầm dù, ném một thanh kiếm qua cho Tư Thần: "Đi xuống bắt nó lên, phải còn sống. Không phải muốn làm học trò của thầy hả, chiến đấu thử cho thầy xem."
Vì vậy có thể thấy, Tống Bạch là người mặt dày không biết xấu hổ.
Rõ ràng là ông muốn tìm người thừa kế sớm một chút để được nghỉ hưu, nhưng lại nói lời cay đắng như vậy với Tư Thần.
Nhưng Tư Thần lại không hay biết gì, cậu chỉ muốn Trường Sinh Uyên sống sót để ở bên cạnh mình.
Vì vậy Tư Thần im lặng một lát, ngồi xổm xuống, nhặt thanh kiếm Bạch Đế ném qua.
Thanh kiếm có lưỡi dài đến khuỷu tay, kích cỡ vừa phải, thích hợp với một sát thủ nhạy bén và có lực tấn công cao như Tư Thần.
Cậu không do dự nhảy xuống hồ nước đen ngòm.
Nhanh chóng, mặt nước bắt đầu nổi sóng, từng vòng từng vòng chuyển động.
Mặt đất bắt đầu hơi rung động.
Số 9 đứng bên cạnh hồ, nói: "Cậu nghiêm khắc quá, 13."
Tống Bạch cười trả lời: "Tôi không phải số 13, cậu nhận lầm người rồi."
"13 hòa làm một với Trường Sinh Uyên, đã hoàn toàn thay đổi kết cấu sinh mệnh. Nhiều năm trước, 13 lợi dụng đặc tính của 11 để được sinh ra trong bụng của cha tôi. Cha đặt tên tôi là Tống Bạch, năm lần bảy lượt đều muốn gi3t ch3t tôi. Tôi không chỉ còn sống mà còn từ từ lấy lại ký ức của 13."
Khoảng hơn 100 năm trước, ngài Tống cùng các đồng đội vào không gian gấp khúc của Khoa Học Thành Phụ.
Cuối cùng, chỉ có ngài Tống mang thai quay về.
Về sau, sợ bị bại lộ, bị những người khác không chút do dự gi3t ch3t để phòng ngừa cao duy xâm lấn, ông đã lựa chọn che giấu lai lịch của cái thai, và giữ bí mật cho đến lúc chết.
"Cho nên, hiện tại cậu vẫn cho rằng bản thân là Bạch Đế, và là Tống Bạch?"
Tống Bạch trả lời: "Chuyện này không quan trọng."
Số 9 nghiêng đầu, có chút bực bội thè ra cái lưỡi rắn: "Cậu ấy còn trẻ."
Thật ra số 9 muốn nói là tuổi còn quá nhỏ.
Về mặt lý thuyết, đến năm 18 tuổi, nhân loại đã cơ bản phát triển toàn diện.
Nhưng đổi lại là Trường Sinh uyên, trong trạng thái tự nhiên, yêu cầu đến vài chục năm mới có thể ph4t dục hoàn toàn.
Tống Bạch lạnh lùng nói: "Khi vũ trụ cao duy phái người tới tàn sát, chúng cũng không để ý cậu có trẻ hay không."
Số 9 mím môi.
Tống Bạch hỏi: "Cậu mơ thấy gì?"
Khi thí nghiệm trong quá khứ, số 9 không chỉ dung hợp với bộ phận của Trường Sinh Uyên mà còn dung hợp thêm sinh vật cao duy tên "Hư tộc"*.
*虚族: "Hư" trong hư không, trống rỗng
Hư tộc ra đười ở nền văn minh Thần Quái, là một sinh vật không có thực thể.
Địa vị của Hư tộc ở nền văn minh Thần Quái tương đương với địa vị của Trường Sinh Uyên ở nền văn minh Hỗn Độn.
Số 9 có một đặc tính, gọi là mộng tiên đoán.
Số 9 trả lời: "Sau khi tôi tỉnh lại, chưa từng ngủ một giấc nào."
Tống Bạch: "Chậc, vậy cậu có muốn thoát khỏi đây không?"
"Không, ở đây là cố hương của tôi. Tôi muốn bồi táng chung với nó. Hơn nữa, ngủ rất thoải mái. Vô tri vô giác, cũng sẽ không thống khổ vì bản thân vô năng."
Tống Bạch không ngờ rằng số 9 có thể nói một chuyện tang tóc một cách thoát tục, nhẹ nhàng như vậy.
Ông gật đầu: "Cũng được."
"Thật ra kế hoạch lúc trước của cậu tuy không thành công nhưng cũng không tính là thất bại. Ít nhất thì Khoa Phụ quả thật đã chết."
Con của Thần đời thứ nhất ra đời nhờ vào thân thể của Khoa Phụ.
Chuyện này giống như việc phân chia tài sản trong gia đình, cha già còn sống thì vẫn còn quyền hạn thu hồi lại tài sản thừa kế của con cái.
Nhưng Khoa Phụ lại không ngờ rằng những thân thể mình thu hồi lại mắc bệnh.
Những thực nghiệm thể đó vì muốn đả thương kẻ địch 800 mà tổn hại bản thân đến 1000. Bọn họ sa đọa trở thành sinh vật ô nhiễm cấp cao, muốn trở thành sinh mệnh mới của Khoa Phụ Tống để gi3t ch3t gã.
Lúc trước gã đã làm gì với giám đốc, họ cũng sẽ làm ngược lại như vậy đối với gã.
Những thân thể bị thu hồi cũng không hoàn toàn đánh mất ý thức tự chủ.
Khoa Phụ Tống không thể chế tạo ra những vật chứa mới, hay còn gọi là Con của Thần đời thứ hai, vì vậy chỉ có thể sống với một thân thể bệnh tật.
Cuối cùng, số 13 cũng không trở thành chúa cứu thế, ngoài đám quái vật bọn họ thì không còn ai còn sống.
Số 9 hỏi: "Lần này cậu mở không gian gấp khúc có mục đích gì?"
Tống Bạch trả lời: "Tôi muốn nghỉ hưu. Nhân lúc chính mình vẫn còn khỏe thì tìm một đứa nhỏ xui xẻo nào đó làm người nối nghiệp."
Nghe thấy hai chữ "nghỉ hưu" từ miệng của một kẻ nghiện công việc, số 9 kinh ngạc cực kỳ.
Mặt hồ không ngừng chuyển động, nhưng dưới bề mặt đã lập lòe ánh chớp.
Cuộc trò chuyện kết thúc ở đây.
Một lát sau, Tư Thần túm một con Quỳ Ngưu nửa sống nửa chết lên bờ.
Cái đầu trâu có một con mắt và bốn cái sừng nhưng bây giờ đã gãy hai cái, lông đen trên người cứng như thép.
Bây giờ cả người nó ngập ngụa trong máu, thở hổn hển, nhả từng ngụm nước bùn ra ngoài. Trên mặt đất còn để lại vết máu vì bị kéo lê.
Quỳ Ngưu còn sống.
Nhưng so với chết còn thống khổ hơn.
Màu đen đã lan tới trên sườn mặt của Tư Thần, nhưng đó không phải là một làn da láng bóng, bên ngoài có một lớp vảy tinh mịn.
Dạ dày Tư Thần cồn cào đến đau đớn, cậu rất muốn được ăn.
Thậm chí cậu còn cảm thấy Trường Sinh Uyên còn muốn chui ra khỏi dạ dày của mình.
"Thầy à... Em, mang đồ về rồi."
Vì kiệt sức nên Tư Thần quỳ ngồi trên mặt đất, không ngừng thở d0c, Trường Sinh Uyên giúp cậu lấy thuốc gen.
Tầm mắt Tống Bạch dừng trên cái đuôi ở phần xương cụt của Tư Thần. Cái đuôi nhỏ đang dựng thẳng lên, nhìn qua có điểm sung huyết.
Ông tự nhận bản thân là người có kiến thức uyên thâm, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy đuôi của người Carol.
Thế nên Tống Bạch vươn tay ra theo bản năng, muốn sờ sờ, kết quả là bị vòng bảo hộ đeo trên đuôi bắn lên tay.
Đầu ngón tay ông bị đứt một miếng.
Tống Bạch nhìn vết thương trên tay, suy nghĩ hai giây, lấy tay tách vết thương ra một chút.
Đầu ngón tay ông chảy ra một giọt máu tròn trịa, không giống máu mà lại giống thạch trái cây đỏ.
Ông lấy máu bôi lên miệng Tư Thần.
Tư Thần mờ mịt, chớp mắt một cái, theo bản năng li3m vết máu trên môi.
Muốn ăn là bản năng nguyên thủy của động vật, huống hồ bây giờ cậu cũng rất đói.
Tư Thần cảm thấy thứ mình vừa ăn không phải máu, mà là chất k1ch thích dopamine cường độ cao, niềm vui sướng mãnh liệt lan tràn khắp người khiến cậu run lẩy bẩy.
Tư Thần đã gặp những kẻ nghiện nghiệp ở Vùng Thiên tai, rất nhiều bình dân bị dụ dỗ sử dụng thuốc dopamine, hoặc có thể nói họ muốn chìm đắm trong thế giới ảo tưởng để quên đi thực tại. Để có được thứ thuốc này, họ sẵn sàng bán đi tất cả mọi thứ mình có.
Cuối cùng, đến khi bị ép khô hết giá trị lợi dụng, họ sẽ bị ném vào trong ngõ tối, tự sinh tự diệt. Trên người có thứ gì bán được sẽ bán ngay, cứ như thế, để theo đuổi một niềm vui sướng tột độ. Khi chết, trên mặt vẫn còn nở một nụ cười.
Bạch Đế lại nặn ra thêm một giọt máu: "Muốn nữa không? Lại đây."
Khớp hàm Tư Thần run lên, cậu siết chặt cây kiếm.
Trường Sinh Uyên lần đầu tiên mất khống chế, theo bản năng khóc rống lên bên tai cậu, thậm chí còn muốn sử dụng thân thể của cậu để tiến lên.
"Mẹ ơi! Đói!" Thật giống một đứa trẻ lăn lộn gào khóc trên đường muốn mua đồ chơi mình thích.
Cậu là ký chủ của Trường Sinh Uyên, là một vật chứa. Mục đích của sinh vật ký sinh vào ký chủ là để sống.
Giống như con giun móc (2) ký sinh trên người bọ ngựa, ép bọn nó nhảy xuống sông, rất nhiều thời điểm, ký chủ khó lòng chống cự lại được sinh vật ký sinh trong người.
Nhưng Tư Thần chỉ gian nan lùi về sau một bước.
Bộ dạng của cậu vô cùng chật vật, hai mắt đỏ ngầu, nồng đậm sát ý nhìn Tống Bạch.
Thế nên Tống Bạnh vui vẻ nở một nụ cười tươi.
Ông lấy giọt máu kia đút cho Trường Sinh Uyên trong người mình, tiến lên phía trước, nắn nắn khuôn mặt nhếch nhác của Tư Thần: "Thầy rất là hài lòng với con. Nếu không thì đi cửa sau nhé."
Đối với thỉnh cầu của Tống Bạch, Tư Thần siết lấy tay lái, rơi vào trầm tư: "Có lẽ là chỗ ngồi không đủ đâu thưa thầy."
Tống Bạch mỉm cười: "Không sao, thầy có thể đứng trên động cơ phía sau, hoặc là đuổi Trần Chấp Chu xuống cũng được."
Tư Thần nhặt được xe motor này ở trong không gian gấp khúc.
Tư Thần cộng thêm Trường Sinh Uyên nặng 200kg, sau lưng có số 9 cõng thêm cái đuôi rắn thì thế nào cũng phải hơn 300kg.
Xe motor nhỏ dù có chở đến 1 tấn vẫn không xi nhê, có thể nói là chế tạo rất hoàn mỹ.
Nhưng nếu thêm một Bạch Đế nữa thì khó nói.
Lý do chủ yếu là cậu vừa nghe một tin gây sốc "số 13 tên là Bạch Đế", cậu hoài nghi sợ Bạch Đế tâm tình không tốt muốn giết người diệt khẩu.
Đối mặt với Khoa Phụ, cậu còn có thể trốn trong phòng.
Đối mặt với Bạch Đế, chỉ sợ rằng chỉ có thể trốn chui trốn nhủi trong không gian gấp khúc.
Trên thực tế, quả thật có những người quá sợ hãi Bạch Đế nên đã trốn trong không gian gấp khúc mấy chục năm.
Khi Bạch Đế tới gần Tư Thần, cậu cảm thấy choáng váng, có chút giống say rượu, thân thể cũng mềm tựa bông, không còn sức lực.
Đây cũng là lý do mà cậu sợ hãi Tống Bạch.
Càng không biết thì sẽ càng dễ nảy sinh nỗi sợ hãi.
Tư Thần: "Thưa thầy, ba người ngồi trên một xe hình như có chút chật chội?"
Tống Bạch: "Đúng vậy, cho nên đuổi Trần Chấp Chu xuống đi, thằng bé đúng là chiếm diện tích quá."
Số 9: "..."
Không khí rơi vào một mảnh quỷ dị.
Số 9 kề tai nói nhỏ với Tư Thần: "Trên người ông ta có hương vị của số 13."
Số 9 dùng từ rất chuẩn xác.
Với Tư Thần là hương vị đánh dấu; Tống Bạch là có hương vị. Người trước là Omega lần đầu tiên tới kỳ động duc nên phải cưỡng chế đánh dấu; người sau là Alpha ra ngoài xã giao, trên người nồng nặc tin tức tố của Omgega nhà mình.
Trường Sinh Uyên tắm nắng trên đầu Tư Thần cũng lén lút bò vào trong cổ áo cậu.
Tư Thần căng da đầu ra trả lời: "Trần Chấp Chu bị thương."
Tống Bạch dừng một chút: "Thầy cũng bị thương."
Khi Tống Bạch nói câu này trông vẫn rất cà lơ phất phơ, nhìn qua như diễn kịch.
Nhưng ông bị thương thật.
Tống Bạch giơ cây dù đen lên, đây là vật phẩm cao duy, chất liệu làm từ da Trường Sinh Uyên, có tác dụng hấp thụ ô nhiễm.
Tư Thần rất muốn từ chối, nhưng Tống Bạch đã đạp một chân lên phía sau.
Bánh xe sau lún sâu xuống đất, từ từ xì hơi.
Tư Thần cũng muốn tìm một chiếc xe bốn bánh, nhưng ở đây lại sử dụng loại chip SID chống trộm.
Nói đơn giản thì các nhà sản xuất xe hơi sẽ cấy một con chip nhận dạng không kết nối mạng vào cơ thể của người mua xe. Bạn không thể lái xe nếu không có chip.
Cái đuôi của số 9 chiếm diện tích nhiều nhất. Tống Bạch vỗ vỗ vai số 9: "Cậu ra sau ngồi đi."
Số 9 muốn nói lại thôi, không có ý kiến.
Vì vậy, người ngồi ở giữa là Tống Bạch.
Tống Bạch không chút khách khí mà chỉ huy: "Đi về trước, qua khu nghiên cứu, đến khu dân cư còn lại của Khoa Học Thành Phụ."
Dù ngoài miệng thì không khách khí nhưng đã có thí sinh chết ở trường thi, mà ông còn làm giám thị, về tình về lý vẫn phải đến xem thử.
Khi xe motor khởi động, nó thở hổn hển như con trâu bị vắt kiệt sức lao động.
Một tay Tống Bạch giơ dù, một tay khác không an phận sờ tới sờ lui trên người Tư Thần.
Tư Thần muốn báo nguy.
Khi Tống Bạch sờ đến bài thi của Tư Thần liền lấy ra xem, sau đó vô cùng vui mừng: "Không tồi chút nào, đã được 80 điểm rồi."
Điểm đánh giá ông đưa ra là từ 25 điểm đến 60 điểm. Không ngờ Tư Thần còn chủ động làm thêm câu hỏi phụ và giải ra được một nửa câu số 4.
Đúng là vượt ngoài khả năng suy đoán của ông.
Một chiếc motor nho nhỏ chở tới ba con Trường Sinh Uyên.
Khi chiếc xe này được tạo ra, có khả năng cũng không ngờ mình lại có được thời khắc vinh quang như vậy. Thế nên khi đến được khu nghiên cứu đã thành công thăng thiên, hết sạch nhiên liệu.
Tư Thần không khỏi mừng thầm, nhưng sắc mặt lại bày tỏ đau lòng: "Thầy ơi, hết xăng rồi."
Bây giờ họ đã đến được khu nghiên cứu.
Trên người cậu chỉ còn một thẻ nhân viên K6.
Cậu tính lừa số 9 theo mình lên tầng 6 của cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn rồi lấy xác của số 6.
Một cái xác đến 10 điểm.
Nhưng Bạch Đế không cho cậu cơ hội này: "Đi cùng thầy."
Ông dẫn Tư Thần đến một hồ nước.
Chỗ này nhìn qua như một cái bể bơi đã được tu sửa.
Nhưng bên trong không phải nước, mà là một loại chất lỏng đặc sệt nhầy nhụa như sình lầy, bên trên còn có cỏ dại mọc thành cụm.
Tư Thần không rõ nguyên do: "Đây là cái gì?"
"Phía dưới có sinh vật cao duy 452, con còn nhớ 452 trông như thế nào không?"
452 có cái đầu như trâu, nó có tên là Quỳ Ngưu. Trong thần thoại, cả người Quỳ Ngưu mang điện, giống với 452. (1)
Quỳ Ngưu thích nằm dưới đáy nước, có đặc tính của điện. Trong danh lục các sinh vật cao duy, mức độ nguy hiểm xếp trung bình.
Đương nhiên, tác dụng của nó quan trọng nhất lúc này là 452 có phần lưng rất rộng, tốc độ chạy cũng nhanh, rất thích hợp làm thú cưỡi.
Tống Bạch cầm dù, ném một thanh kiếm qua cho Tư Thần: "Đi xuống bắt nó lên, phải còn sống. Không phải muốn làm học trò của thầy hả, chiến đấu thử cho thầy xem."
Vì vậy có thể thấy, Tống Bạch là người mặt dày không biết xấu hổ.
Rõ ràng là ông muốn tìm người thừa kế sớm một chút để được nghỉ hưu, nhưng lại nói lời cay đắng như vậy với Tư Thần.
Nhưng Tư Thần lại không hay biết gì, cậu chỉ muốn Trường Sinh Uyên sống sót để ở bên cạnh mình.
Vì vậy Tư Thần im lặng một lát, ngồi xổm xuống, nhặt thanh kiếm Bạch Đế ném qua.
Thanh kiếm có lưỡi dài đến khuỷu tay, kích cỡ vừa phải, thích hợp với một sát thủ nhạy bén và có lực tấn công cao như Tư Thần.
Cậu không do dự nhảy xuống hồ nước đen ngòm.
Nhanh chóng, mặt nước bắt đầu nổi sóng, từng vòng từng vòng chuyển động.
Mặt đất bắt đầu hơi rung động.
Số 9 đứng bên cạnh hồ, nói: "Cậu nghiêm khắc quá, 13."
Tống Bạch cười trả lời: "Tôi không phải số 13, cậu nhận lầm người rồi."
"13 hòa làm một với Trường Sinh Uyên, đã hoàn toàn thay đổi kết cấu sinh mệnh. Nhiều năm trước, 13 lợi dụng đặc tính của 11 để được sinh ra trong bụng của cha tôi. Cha đặt tên tôi là Tống Bạch, năm lần bảy lượt đều muốn gi3t ch3t tôi. Tôi không chỉ còn sống mà còn từ từ lấy lại ký ức của 13."
Khoảng hơn 100 năm trước, ngài Tống cùng các đồng đội vào không gian gấp khúc của Khoa Học Thành Phụ.
Cuối cùng, chỉ có ngài Tống mang thai quay về.
Về sau, sợ bị bại lộ, bị những người khác không chút do dự gi3t ch3t để phòng ngừa cao duy xâm lấn, ông đã lựa chọn che giấu lai lịch của cái thai, và giữ bí mật cho đến lúc chết.
"Cho nên, hiện tại cậu vẫn cho rằng bản thân là Bạch Đế, và là Tống Bạch?"
Tống Bạch trả lời: "Chuyện này không quan trọng."
Số 9 nghiêng đầu, có chút bực bội thè ra cái lưỡi rắn: "Cậu ấy còn trẻ."
Thật ra số 9 muốn nói là tuổi còn quá nhỏ.
Về mặt lý thuyết, đến năm 18 tuổi, nhân loại đã cơ bản phát triển toàn diện.
Nhưng đổi lại là Trường Sinh uyên, trong trạng thái tự nhiên, yêu cầu đến vài chục năm mới có thể ph4t dục hoàn toàn.
Tống Bạch lạnh lùng nói: "Khi vũ trụ cao duy phái người tới tàn sát, chúng cũng không để ý cậu có trẻ hay không."
Số 9 mím môi.
Tống Bạch hỏi: "Cậu mơ thấy gì?"
Khi thí nghiệm trong quá khứ, số 9 không chỉ dung hợp với bộ phận của Trường Sinh Uyên mà còn dung hợp thêm sinh vật cao duy tên "Hư tộc"*.
*虚族: "Hư" trong hư không, trống rỗng
Hư tộc ra đười ở nền văn minh Thần Quái, là một sinh vật không có thực thể.
Địa vị của Hư tộc ở nền văn minh Thần Quái tương đương với địa vị của Trường Sinh Uyên ở nền văn minh Hỗn Độn.
Số 9 có một đặc tính, gọi là mộng tiên đoán.
Số 9 trả lời: "Sau khi tôi tỉnh lại, chưa từng ngủ một giấc nào."
Tống Bạch: "Chậc, vậy cậu có muốn thoát khỏi đây không?"
"Không, ở đây là cố hương của tôi. Tôi muốn bồi táng chung với nó. Hơn nữa, ngủ rất thoải mái. Vô tri vô giác, cũng sẽ không thống khổ vì bản thân vô năng."
Tống Bạch không ngờ rằng số 9 có thể nói một chuyện tang tóc một cách thoát tục, nhẹ nhàng như vậy.
Ông gật đầu: "Cũng được."
"Thật ra kế hoạch lúc trước của cậu tuy không thành công nhưng cũng không tính là thất bại. Ít nhất thì Khoa Phụ quả thật đã chết."
Con của Thần đời thứ nhất ra đời nhờ vào thân thể của Khoa Phụ.
Chuyện này giống như việc phân chia tài sản trong gia đình, cha già còn sống thì vẫn còn quyền hạn thu hồi lại tài sản thừa kế của con cái.
Nhưng Khoa Phụ lại không ngờ rằng những thân thể mình thu hồi lại mắc bệnh.
Những thực nghiệm thể đó vì muốn đả thương kẻ địch 800 mà tổn hại bản thân đến 1000. Bọn họ sa đọa trở thành sinh vật ô nhiễm cấp cao, muốn trở thành sinh mệnh mới của Khoa Phụ Tống để gi3t ch3t gã.
Lúc trước gã đã làm gì với giám đốc, họ cũng sẽ làm ngược lại như vậy đối với gã.
Những thân thể bị thu hồi cũng không hoàn toàn đánh mất ý thức tự chủ.
Khoa Phụ Tống không thể chế tạo ra những vật chứa mới, hay còn gọi là Con của Thần đời thứ hai, vì vậy chỉ có thể sống với một thân thể bệnh tật.
Cuối cùng, số 13 cũng không trở thành chúa cứu thế, ngoài đám quái vật bọn họ thì không còn ai còn sống.
Số 9 hỏi: "Lần này cậu mở không gian gấp khúc có mục đích gì?"
Tống Bạch trả lời: "Tôi muốn nghỉ hưu. Nhân lúc chính mình vẫn còn khỏe thì tìm một đứa nhỏ xui xẻo nào đó làm người nối nghiệp."
Nghe thấy hai chữ "nghỉ hưu" từ miệng của một kẻ nghiện công việc, số 9 kinh ngạc cực kỳ.
Mặt hồ không ngừng chuyển động, nhưng dưới bề mặt đã lập lòe ánh chớp.
Cuộc trò chuyện kết thúc ở đây.
Một lát sau, Tư Thần túm một con Quỳ Ngưu nửa sống nửa chết lên bờ.
Cái đầu trâu có một con mắt và bốn cái sừng nhưng bây giờ đã gãy hai cái, lông đen trên người cứng như thép.
Bây giờ cả người nó ngập ngụa trong máu, thở hổn hển, nhả từng ngụm nước bùn ra ngoài. Trên mặt đất còn để lại vết máu vì bị kéo lê.
Quỳ Ngưu còn sống.
Nhưng so với chết còn thống khổ hơn.
Màu đen đã lan tới trên sườn mặt của Tư Thần, nhưng đó không phải là một làn da láng bóng, bên ngoài có một lớp vảy tinh mịn.
Dạ dày Tư Thần cồn cào đến đau đớn, cậu rất muốn được ăn.
Thậm chí cậu còn cảm thấy Trường Sinh Uyên còn muốn chui ra khỏi dạ dày của mình.
"Thầy à... Em, mang đồ về rồi."
Vì kiệt sức nên Tư Thần quỳ ngồi trên mặt đất, không ngừng thở d0c, Trường Sinh Uyên giúp cậu lấy thuốc gen.
Tầm mắt Tống Bạch dừng trên cái đuôi ở phần xương cụt của Tư Thần. Cái đuôi nhỏ đang dựng thẳng lên, nhìn qua có điểm sung huyết.
Ông tự nhận bản thân là người có kiến thức uyên thâm, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy đuôi của người Carol.
Thế nên Tống Bạch vươn tay ra theo bản năng, muốn sờ sờ, kết quả là bị vòng bảo hộ đeo trên đuôi bắn lên tay.
Đầu ngón tay ông bị đứt một miếng.
Tống Bạch nhìn vết thương trên tay, suy nghĩ hai giây, lấy tay tách vết thương ra một chút.
Đầu ngón tay ông chảy ra một giọt máu tròn trịa, không giống máu mà lại giống thạch trái cây đỏ.
Ông lấy máu bôi lên miệng Tư Thần.
Tư Thần mờ mịt, chớp mắt một cái, theo bản năng li3m vết máu trên môi.
Muốn ăn là bản năng nguyên thủy của động vật, huống hồ bây giờ cậu cũng rất đói.
Tư Thần cảm thấy thứ mình vừa ăn không phải máu, mà là chất k1ch thích dopamine cường độ cao, niềm vui sướng mãnh liệt lan tràn khắp người khiến cậu run lẩy bẩy.
Tư Thần đã gặp những kẻ nghiện nghiệp ở Vùng Thiên tai, rất nhiều bình dân bị dụ dỗ sử dụng thuốc dopamine, hoặc có thể nói họ muốn chìm đắm trong thế giới ảo tưởng để quên đi thực tại. Để có được thứ thuốc này, họ sẵn sàng bán đi tất cả mọi thứ mình có.
Cuối cùng, đến khi bị ép khô hết giá trị lợi dụng, họ sẽ bị ném vào trong ngõ tối, tự sinh tự diệt. Trên người có thứ gì bán được sẽ bán ngay, cứ như thế, để theo đuổi một niềm vui sướng tột độ. Khi chết, trên mặt vẫn còn nở một nụ cười.
Bạch Đế lại nặn ra thêm một giọt máu: "Muốn nữa không? Lại đây."
Khớp hàm Tư Thần run lên, cậu siết chặt cây kiếm.
Trường Sinh Uyên lần đầu tiên mất khống chế, theo bản năng khóc rống lên bên tai cậu, thậm chí còn muốn sử dụng thân thể của cậu để tiến lên.
"Mẹ ơi! Đói!" Thật giống một đứa trẻ lăn lộn gào khóc trên đường muốn mua đồ chơi mình thích.
Cậu là ký chủ của Trường Sinh Uyên, là một vật chứa. Mục đích của sinh vật ký sinh vào ký chủ là để sống.
Giống như con giun móc (2) ký sinh trên người bọ ngựa, ép bọn nó nhảy xuống sông, rất nhiều thời điểm, ký chủ khó lòng chống cự lại được sinh vật ký sinh trong người.
Nhưng Tư Thần chỉ gian nan lùi về sau một bước.
Bộ dạng của cậu vô cùng chật vật, hai mắt đỏ ngầu, nồng đậm sát ý nhìn Tống Bạch.
Thế nên Tống Bạnh vui vẻ nở một nụ cười tươi.
Ông lấy giọt máu kia đút cho Trường Sinh Uyên trong người mình, tiến lên phía trước, nắn nắn khuôn mặt nhếch nhác của Tư Thần: "Thầy rất là hài lòng với con. Nếu không thì đi cửa sau nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.