Chương 9
Thất Lưu
16/12/2022
Edit: jena
Trong tay Tư Thần cầm giấy và bút, cậu đang ghi chép thông tin của thực vật ven đường.
Mắt nhân tạo dùng rất tốt, không những nhìn thấy rõ vào ban đêm, nó còn có thể phát hiện ra dao động năng lượng ở xung quanh.
Vì vậy Tư Thần phát hiện ra có rất nhiều cây cối. Vấn đề duy nhất là không có internet nên cậu không thể tra cứu những loài cây này là cây gì.
Nhưng cậu biết rõ chúng đến từ ngoại giới, có thể bán được tiền, đặc biệt giá cả rất cao.
Vì vậy có rất nhiều người không màng nguy hiểm, chờ không gian gấp khúc kết thúc thì tình nguyện đi đến đây tìm hiểu.
Tư Thần biết trong tập đoàn Xà Trượng có một bộ phận chuyên môn chuyên đi thu thập nguyên vật liệu dùng để chế thuốc.
Trường Sinh Uyên đối với thực vật không quá hứng thú, đáp án luôn là "có thể ăn" hoặc "không thể ăn". Không thể ăn là vì có chứa độc, hoặc có khả năng là do đánh không lại.
Đi thẳng một đường, Tư Thần thu hoạch được một giỏ rau xanh mơn mởn đầy ắp, nhìn thoáng qua còn tưởng cậu đang đi dạo trong siêu thị.
Trường Sinh Uyên không chỉ biết phân biệt được đồ ăn được hay không ăn được mà còn giống như một máy radar tự động phát hiện được sinh vật nguy hiểm phụ cận.
Cảm giác được sinh mệnh bị uy hiếp, Tư Thần sẽ chủ động đi vòng ra xa, cậu không muốn trở thành thức ăn ngon cho sinh vật cao duy rồi hóa thành vong hồn vất vưởng ở đây.
Vì nhiệt độ không khí ngày càng lạnh, hai tiếng sau, cậu phải dừng lại.
Hàm lượng nước quá thấp, nhiệt độ xuống thấp nhưng không có tuyết rơi, chỉ có gió lạnh như đao cắt mang theo cát bụi mịt mù bay đến trước mặt cậu.
Tư Thần dừng lại ở một phế tích.
Lúc trước, ở đây là một khu dân cư nhỏ, phân nửa khu vực đã bị vùi trong đất đá, chỉ còn lại một chút sân lộ ra bên ngoài, cũng may một mái hiên rách nát cũng đã đủ giúp cậu chống đỡ gió cát.
Không có ai gác đêm, dù cho không bị vây khốn, cậu vẫn không muốn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cậu là một người có ý chí kiên cường, luôn tàn nhẫn với bản thân như vậy. Lúc trước vì thi đại học, Tư Thần có thể sắp xếp kế hoạch chi tiết đến từng giây từng phút, giống hệt như một cái máy, không qua loa, cẩu thả mà chấp hành suốt ba năm. Cậu hoàn toàn có thể cưỡng lại cơn buồn ngủ.
Nhưng không phải vì nghỉ ngơi không đủ nên mới buồn ngủ, cơn buồn ngủ này là di chứng sau khi tiến hóa.
Thông thường, sau khi tiến hóa giả kết thúc cải tạo sẽ được quan sát khá lâu để tránh xuất hiện phản ứng dị thường. Chỉ riêng một mình Tư Thần là ngủ, ăn, một mình lên đường.
Việc thích ngủ này cũng là một hiện tượng dị thường được báo trước, nhiêu đó đã đủ khiến các tân tiến hóa giả bật còi báo động rồi.
Trong thời buổi này, tiến hóa giả tự do rất ít.
Tri thức nhận biết như nhau, nhưng tài nguyên tiến hóa đều bị tầng trên lũng đoạn.
Vì vậy Tư Thần cũng không rõ lí do vì sao mình lại buồn ngủ.
Cậu lấy một tấm chăn bông nhặt được ven đường bọc kín mình, cuộn tròn ở trong góc tường, dùng lực bóp đùi để chống đỡ tỉnh táo.
Nhưng ý chí có sắt thép đến mấy cũng có giới hạn.
Tay Tư Thần bóp, đầu tựa vào tường, hoàn toàn rơi vào hôn mê.
Cậu hơi hé miệng, vẻ tiều tụy trên mặt dần dần thay thế bằng một sự bình thản, thoạt nhìn như ngủ rất sâu. Chỉ có con mắt bên trong lại không ngừng chuyển động lên xuống, như thế có thứ gì đó đang ngọ nguậy liên tục.
Con mắt nhân tạo bên trái bị một cái xúc tu nhỏ đen sì đẩy ra.
Trường Sinh Uyên dùng cái bụng núc ních cuộn con mắt lại, chui ra khỏi hốc mắt của Tư Thần.
So với lúc mới gặp nhau, bây giờ Trường Sinh Uyên đã lớn hơn một vòng, hơn nữa lông máu* cũng đã rụng rồi.
*胎毛: lông của động vật mới sinh
Nó lại mọc ra thêm một cái miệng, trong miệng có một hàm răng sữa nhòn nhọn, hình dáng giống với răng nanh mới mọc của Tư Thần.
Ấu tể Trường Sinh Uyên có thân thể tàn tật sẽ bị cơ thể mẹ vứt bỏ.
Lúc trước vì chướng ngại trí lực nên nó bị chính mẹ mình vứt bỏ. Bình thường thì Trường Sinh Uyên non sẽ mọc đầu não dưới bụng, còn nó lại không có.
Dù được xem là một Trường Sinh Uyên bị thiểu năng trí tuệ, nó cũng có thể mơ hồ nhận ra rằng Tư Thần không phải mẹ của mình.
Thứ nhất, mẹ sẽ không cho nó vào lại thân thể.
Thứ hai, mẹ không thích ăn rau.
Và tất nhiên, quan trọng nhất chính là mẹ sẽ không bao giờ trả lời nó.
Trường Sinh Uyên không có tình cảm, là một sinh vật lạnh lùng, là chủ nhân tuyệt đối của chiều không gian thứ 8. Thứ chúng nó theo đuổi là lợi ích và sức mạnh cường đại, vì vậy trong quá trình tiến hóa đã sớm vứt bỏ đi tình cảm dư thừa, ngay cả những cá thể tự sinh sản cũng có h4m muốn tăng cường sức mạnh của bản thân.
Vì bị thiểu năng nên Trường Sinh Uyên này có tinh thần không hoạt động giống với đồng loại.
Nó đã sinh ra cảm giác "không muốn xa rời" với Tư Thần.
Mẹ mới quá yếu, thân thể cũng không khỏe. Nhưng mẹ lại không vứt bỏ nó.
Nó cũng sẽ không rời xa mẹ đâu!
Vì vậy, Trường Sinh Uyên lúc lắc người, làm rớt đi những cặn bã còn sót lại rồi mấp máy chui trở về, còn ngoan ngoãn sắp xếp lại con mắt nhân tạo cho mẹ mình.
Nó còn biết là con ngươi (máy rà quét) phải được đặt phía trước, thật đúng là một bé ngoan.
Sau khi Tư Thần nhắm mắt, Trường Sinh Uyên cũng không thể nhìn thấy được gì, vì vậy nó mới muốn chui ra ngoài xem thử.
Nó vào lại trong thân thể của Tư Thần, chìm vào giấc ngủ đông.
...
...
Tư Thần bị cảm giác nguy hiểm cận kề làm cho tỉnh giấc.
Thân thể của cậu căng cứng, thất tha thất thểu đứng dậy. Cậu cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Xung quanh là một màn đêm đen đặc, Tư Thần không thể nhìn thấy được gì, chỉ có nỗi sợ hãi mơ hồ vây lấy cậu.
Cậu nghe thấy tiếng tim mình đập, còn ngửi được một mùi tanh hôi.
Theo bản năng, Tư Thần bắt đầu chạy đi.
Cậu vừa mới chạy, bên tai cậu lại vang lên một tiếng nổ nặng nề.
Mặt đất bắt đầu chấn động.
Nữ vương ngửi thấy được hơi thở của Tư Thần, tiến tới gần như cơn sóng thần, ồ ạt kéo đến.
Nữ vương đuổi theo cậu, đột nhiên chui lên từ dưới đất.
Con trùng này so với lần đầu thấy đã nhỏ hơn một vòng, nhưng cách biệt thể trạng giữa nó và con người vẫn rất lớn.
Nước miếng của Trường Sinh Uyên chảy đầy đất: "Mẹ ơi, thật nhiều thịt."
Tư Thần cảm thấy rằng có khả năng Nữ vương kia cũng cảm nhận giống nó.
Có lẽ biết chuyện đó không thể làm được nên Trường Sinh Uyên ngoan ngoãn không kêu gào đòi ăn.
Hai thân thể của Nữ vương xếp thành một trước một sau, quyết tâm không cho Tư Thần chạy thoát.
Chúng nó banh miệng ra, rít gào khuếch tán sóng âm. Những kiến trúc còn sót lại xung quanh dần dần vỡ vụn, Tư Thần đứng ở trung tâm sóng âm, tai của cậu bỗng mất đi thính giác.
Cậu bị vây ở bên trong, nhìn con sao biển đang tới gần, gắt gao c4n chặt khớp hàm.
Trường Sinh Uyên tiếp quản thân thể cậu.
So với những kẻ khác, nó hiểu rõ rằng nếu bây giờ đối đầu với Nữ vương, Tư Thần hoàn toàn không có khả năng chiến thắng.
Nữ vương là sinh vật cao duy cấp Sáu, dù không trọng thương nhưng chỉ với thân thể to lớn của nó cũng đã mang tính công kính, mà Tư Thần chỉ vừa mới tiến hóa.
Để cho nó đến, điều đó là không thể.
Vì vậy bọn họ vẫn lựa chọn chiến đấu.
Có thể thấp bé, nhưng không thể hèn nhát.
Từ khi không gian gấp khúc xuất hiện, đã năm ngày trôi qua.
Vì trọng thương nên Nữ vương cũng không thể tiến hóa. Phần lớn năng lượng của nó đã dùng để duy trì sinh mạng, hồi phục thương thế.
Nữ vương là chủ nhân của không gian này, từ lâu đã quên mất cảm giác bị đả kích nghiêm trọng
Vì vậy cơn tức giận này nó không thể buông xuống, nó phải giết sạch toàn bộ sinh vật cấp thấp. Nhưng đồng thời nó cũng có một nỗi sợ hãi mơ hồ - hình như sinh vật cấp thấp của không gian này không giống như nó nghĩ.
Nó muốn tra tấn những nhân loại này, khiến cho bọn chúng sợ hãi đến khi giọt máu cuối cùng đổ xuống, chết đi trong thống khổ; nó muốn khiến cho những sinh vật cấp thấp đó hiểu rõ chúng nhỏ bé, yếu ớt đến nhường nào, mỗi khi nhìn thấy tộc đàn của mình thì phải quỳ xuống vì sợ hãi.
Nhưng con người bé nhỏ như con kiến kia đang cầm dao lạnh lùng nhìn mình, rõ ràng không hề sợ hãi chút nào.
Chuyện này khiến nó tức giận đến tột độ.
Đặc biệt là giây tiếp theo, con kiến hôi kia còn chủ động tấn công nó!
Buồn cười đến cực điểm.
Con dao ngắn nhưng sắc bén đã chém một đường trên làn da trắng nhợt của Nữ vương.
Đuôi của một trong hai thân thể của Nữ vương hung hăng quất đến người Tư Thần.
Ánh mắt của nó lạnh nhạt, đã có thể tưởng tượng ra hình ảnh máu thịt mơ hồ của con mồi.
...
...
Dù phấn khích chém một nhát nhưng Tư Thần cũng không có kỳ vọng gì lớn.
Chân chính đối mặt với cái chết, cậu không sợ hãi, chỉ là có chút tiếc nuối. Rốt cuộc thì thẻ ngân hàng mấy triệu điểm tín dụng không có ai kế thừa, chỉ có thể nộp lên quốc khố.
Nếu còn cơ hội, cậu nguyện ý đem hết số tiền đó đi từ thiện cho các mạnh thường quân tài phiệt, cho dù bọn họ có thể ăn chặn nhưng tốt xấu gì cũng sẽ có mấy chục ngàn được gửi đến cho những người cần dùng.
Đuôi trùng to lớn nâng lên, muốn lấp đi một bóng đen, Tư Thần chính là bóng đen ở phía dưới.
Cậu có thể cảm giác được sức mạnh truyền xuống từ đỉnh đầu, như thể có một bàn tay mang theo gió lốc ép cậu xuống.
Tư Thần nhắm chặt mắt theo bản năng.
...
...
Thành tích lý luận về cơ giới của Quý Sở Nghiêu rất tốt, đó là những ghi chép cách đánh vỡ trang thiết bị máy móc.
Là một nhân tài phát triển toàn diện, trình độ sửa chữa của hắn cũng không tồi.
Vì vậy hắn chưa kịp buồn rầu đã nhanh chóng nhảy xuống mương, lắp chân lại.
Trong họa có phúc, hắn ở mương nhặt được một chiếc xe máy, vẫn còn xăng. Quý Sở Nghiêu dùng sức bẻ gãy khóa, phóng mô tô trên mặt đường gập ghềnh, cực kỳ giống một anh shipper giao cơm trưa trễ giờ.
Chỉ là tốc độ của xe vẫn có hơi chậm.
Dù đã tính toán khoảng cách gần nhất, Nữ vương vẫn nhanh chân hơn hắn, nó đã tìm thấy Tư Thần.
Thế nên hắn đã mạo hiểm lựa chọn một phương án khác, hắn không đi con đường gần nhất mà là phóng xe từ trên đỉnh núi xuống. Quyết chí tiến thẳng lên vách đá dựng đứng.
Theo tầm nhìn của hắn, hắn có thể nhìn thấy sao biển đang chui lên từ vực sâu.
Hệ thống phụ trợ cảnh báo kịch liệt, nhắc nhở hắn rằng trạng thái bây giờ của hắn không thể đối đầu với hai thân thể của Nữ vương, kiến nghị quay đầu, đổi mới thân thể rồi chiến đấu.
Hệ thống động lực của xe máy phun ra một ngọn lửa, phóng Quý Sở Nghiêu bay giữa không trung.
Hắn buông tay lái giữa không trung, rút thanh kiếm từ khuỷu tay ra.
Quý Sở Nghiêu từ trên trời lao xuống, nhưng lại chưa rơi xuống hoàn toàn.
Không chỉ thân thể hắn, ý thức của hắn trong nháy mắt đã thoát khỏi khống chế.
[Thần-Cơ-Giới-Giáng-Trần]!
...
...
Đau đớn trong dự đoán và tỉ lệ tử vong không xảy ra.
Một thanh kiếm xanh lộng lẫy như trong mộng, chất lỏng nóng bỏng màu xanh lục bắn lên người Tư Thần.
Đuôi của con trùng kia bị cắt làm đôi.
Nữ vương đau đớn thét chói tai.
Quý Sở Nghiêu nắm chặt thanh kiếm cong dài, sáng lóa trong tay, thân kiếm xuất hiện hoa văn màu xanh rực rỡ, đẹp đẽ.
Hắn đối mặt với Nữ vương, sau lưng là Tư Thần đã ngã xuống đất. Thần thái trên mặt có chút gấp gáp hơn so với khi chiến đấu, và nỗi nghi hoặc càng nhiều hơn cả.
"Quý Sở Nghiêu" không rõ vì sao mình lại xuất hiện.
Thân thể này sau khi cải tạo cơ giới có chút không chịu phối hợp với hắn, đặc biệt là vừa lắp ráp thêm hai cái chân kim loại rẻ tiền. So với thân thể của chính hắn, sự chênh lệch này cực kỳ lớn.
Nhưng người xưa có câu: "Đến thì cũng đã đến rồi.".
Quý Sở Nghiêu giương mắt nhìn Nữ vương, đôi mắt lóa lên một tia sáng mỏng manh.
Kiếm ở trong tay hắn hơi cong, vạch ra một ranh giới trên mặt đất: "Cách xa tôi một chút."
Tránh để bị thương.
Đáng tiếc Tư Thần không nghe được.
Lúc đó Trường Sinh Uyên đã phán đoán rằng Quý Sở Nghiêu xuất hiện đã giải trừ hiểm nguy, vì vậy không khống chế thân thể của Tư Thần nữa.
Vì Tư Thần tiêu hao sức mạnh quá mực, bây giờ đã trực tiếp hôn mê.
Không biết vì sao, trong lòng Quý Sở Nghiêu lại sinh ra một chuỗi số liệu dư thừa.
Phiên dịch lại thì chúng có nghĩa là "Không vui.".
Tâm tình không tốt, hắn quyết định dùng kiếm hiến tế Nữ vương.
***
Khu Trang Sơn.
Thư ký cẩn thận báo cáo: "Giám đốc Quý, năng lượng của pháo đã bố trí xong. Xin ngài kiểm duyệt."
Quý Tư Thành đứng trên đài cao, đeo kính râm, lạnh lùng nói: "Tốt, mau khởi động, bắn nát chỗ này đi!"
Vì hành động lần này, tập đoàn Cơ Giới đã cho người phong tỏa toàn bộ cư dân phụ cận.
"Bắt đầu!"
Thư ký đứng tại chỗ dùng điện lưu truyền lệnh, kết giới vật chất tối trước mặt như một tấm kính bị một lực lớn đánh vào, bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt.
Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc.
Kết giới nứt vỡ, đó là dấu hiệu không gian gấp khúc sắp kết thúc.
Vết rạn nứt như gợn sóng mà khuếch tán ra ngoài, dần dần che kín toàn bộ kết giới.
"Răng rắc", âm thanh bén nhọn như không hề tồn tại, nó vang lên từ một không gian vũ trụ khác.
Gi3t ch3t sinh vật cao duy có thể trực tiếp mở không gian gấp khúc, đồng thời triệt tiêu kết giới, là bước giải quyết đầu tiên của quá trình cao duy xâm lấn.
Kết giới đã biến mất.
Một cơn sóng nhiệt đánh úp lại, mọi người có chút không ổn, đồng loạt nheo mắt.
Giống như một khu rừng mưa nhiệt đới hiển hiện trước mắt mọi người.
Nhưng khi nhìn kỹ, cách đó không xa là một vách núi đã bị cắt bỏ một đoạn.
Hiển nhiên không phải do tự nhiên hình thành, chỗ bị đứt gãy của vách núi kia là một mặt cắt trơn nhẵn, vết cắt đó kéo dài xuống mặt đất vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Trên mặt đất đã xuất hiện một cái rãnh trời.
Giữa mùi thuốc súng nồng đậm, Quý Sở Nghiêu ôm một thứ gì đó đi ra ngoài.
Thứ đó có chút giống người, nhưng được bọc trong một cái thảm.
Trạng thái của Quý Sở Nghiêu không tốt lắm. Trên người đã có nhiều chỗ bị nứt vỡ, chốt sạc bị chặt đứt, dung dịch đông lạnh bị chảy ra khắp nơi.
Đặc biệt là đôi chân kia, chỉ còn lại hai khúc kim loại nhỏ bé như cây gậy trúc chống đỡ cả người hắn, thanh kiếm Thiên Thanh lừng danh lại được dùng làm một cây gậy giúp hắn bước đi.
Quý Tư Thành quá đỗi vui mừng, quăng cây gậy của mình đi, chạy về phía trước, vừa chạy vừa gào: "Con trai của cha, sao con lại chạy tới đây vậy hả?! Mẹ con là đồ đàn bà thúi, mỗi ngày chỉ biết hội họp trong công ty, chỉ có hai cha con chúng ta nương tựa nhau mà sống thôi! Nếu con mất thì cha sống như thế nào hả con ơi!"
Quý Sở Nghiêu: "Thật à?"
Giọng nói kỳ lạ mang theo cảm xúc lạnh băng của kim loại.
Quý Tư Thành giật mình một cái, thân thể bỗng chốc đứng thẳng lại, hơi hé miệng, bởi vì ông quá mức khiếp sợ, cả nửa ngày cũng không biết nên nói gì.
Cũng vì vậy mà ông đã bỏ lỡ mất cơ hội dò hỏi tốt nhất.
Thân thể của Quý Sở Nghiêu mềm nhũn, loảng xoảng ngã xuống đất.
Nhân viên y tế và kỹ sư máy móc khiêng cán đến, cũng đặt Tư Thần đang hôn mê bất tỉnh lên cán mang đi cùng.
Trước tiên Quý Sở Nghiêu bị đẩy mạnh vào phòng phẫu thuật. Nhưng nhìn thấy một người bị hắn bọc kín lại thì lòng hiếu kỳ của Quý Tư Thành rất mãnh liệt.
Căn cứ theo số liệu rà quét, bên trong là một người bị trọng thương, xuất hiện phản ứng dị thường sau khi cao duy xâm lấn.
Lão gia tử nhà họ Quý tiến lên, lật đống quần áo che kín người nọ ra, bắt đầu dùng máy móc rà quét thông tin của đối phương.
Tư liệu trong nháy mắt xuất hiện trong đại não của Quý Tư Thành.
Tư Thần, giới tính nam, 22 tuổi. Không có ghi chép phạm tội. Không cha, không mẹ, được nuôi dưỡng ở viện phúc lợi xã hội phố Tân Hà, khu Trang Sơn.
Sinh viên trường đại học Đông Lam chuyên ngành nghiên cứu gen sinh vật, tốt nghiệp năm 47, có bằng cử nhân sinh học. Công dân cấp năm của khu An toàn. Công nhân viên chức thuộc tập đoàn Xà Trượng.
[ Tư liệu đổi mới ] Tiến hóa giả (cấp Một), sinh vật cải tạo.
Sao một người như thế này lại xuất hiện ở Vùng Thiên tai?
Sao Quý Sở Nghiêu lại ôm cậu ta đi ra ngoài?
Sao cậu ta lại có thể trở thành tiến hóa giả?
Quý Tư Thành suy nghĩ thật lâu.
Những người xung quanh cảm nhận được áp suất thấp trên người lão gia tử nhà họ Quý, vô cùng sợ hãi, không dám hé răng nửa lời.
Quý Tư Thành ho khan một tiếng: "Thất thần cái gì? Còn không gọi bác sĩ đi."
***
Khu Trang Sơn, bệnh viện. Phòng chăm sóc đặc biệt ICU*.
*ICU hay còn gọi là đơn vị chăm sóc tích cực những bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch và cần được theo dõi, chăm sóc chuyên sâu, đặc biệt cần phải được hỗ trợ hô hấp rất phức tạp.
Tư Thần chợt mở mắt, trên đỉnh đấu là một trần nhà được làm bằng kim loại, trên người cậu được cắm những ống dẫn lạnh như băng.
Sau khi cậu tỉnh dậu, cửa phòng bật mở đèn xanh.
Vì có nhiều loại hình tiến hóa giả nên bây giờ bệnh viện đã chia làm hai loại.
Một loại là bệnh viện dành cho cải tạo cơ giới, một loại khác là những phân loại bình thường. Do nhà họ Quý mang người đến nên bệnh viện không dám chậm trễ, sắp xếp phòng bệnh tốt nhất, thuốc dùng cũng là thuốc tốt nhất.
Với trình độ y học hiện tại, Tư Thần là tiến hóa giả cấp thấp, chỉ cần còn sót lại chút hơi tàn cũng có thể cứu chữa được. Rót vào vài bình thuốc, bây giờ chỉ cần cơ thể tái sinh.
Chỉ là không ngờ mức tiêu hao thuốc của Tư Thần cao quá mức, lượng thuốc cần dùng nhiều gấp mười mấy lần người bình thường.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, mọi người đều nghi ngờ bệnh viện đang lừa đảo.
Sau khi tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên của Tư Thần là: không ngờ mình còn sống.
Phản ứng thứ hai: đáng tiếc cho rổ rau tươi mới cậu mới hái... À không phải, là sinh vật cao duy mới đúng.
Thân thể bị nghiền nát đau đớn, nhưng dạ dày trống không còn đau đớn hơn.
Vừa mới tỉnh lại, Trường Sinh Uyên đã gào khóc đòi ăn: "Mẹ ơi! Bụng bụng đói!"
...
...
Vì không có cảm giác đau, Quý Sở Nghiêu tỉnh lại sớm hơn Tư Thần.
Khi hắn tỉnh lại, kỹ sư đang đang đo đạc một cơ thể cyber khác cho hắn.
Do quá tải, nguồn năng lượng trung tâm đã vỡ nát hoàn toàn, từ cấp Sáu rớt xuống cấp Một. Cũng may trong gia tộc còn hàng dự trữ, nhưng do quá cấp bách, vẫn nên lắp ráp cho hắn một cơ thể hoàn chỉnh.
Sợ Quý Sở Nghiêu nhàm chán, kỹ sư còn tri kỷ cho hắn một cái kính VR, có thể trực tiếp lên mạng.
Quý Sở Nghiêu mở ứng dụng mạng xã hộ, toàn là tin nhắn của người thân bạn bè.
- Nghe nói cậu đi Trang Sơn để nghiên cứu khoa học xong rơi nhầm vào không gian gấp khúc hả?
- Nghe nói cậu và bạn học ở không gian gấp khúc gặp sinh vật cao duy cấp Sáu?
- Nghe nói cậu cứu một người ra khỏi không gian gấp khúc? Người đó rất đẹp đúng không? Đẹp đến mức nào vậy?
....
- Nghe nói cậu yêu một người bình dân, cùng người ta trốn thoát khỏi không gian gấp khúc, chú Quý tức giận điều động 88 khẩu pháo năng lượng tới bắn cậu hả?
Quý Sở Nghiêu: "..."
Quá đáng.
Trong tay Tư Thần cầm giấy và bút, cậu đang ghi chép thông tin của thực vật ven đường.
Mắt nhân tạo dùng rất tốt, không những nhìn thấy rõ vào ban đêm, nó còn có thể phát hiện ra dao động năng lượng ở xung quanh.
Vì vậy Tư Thần phát hiện ra có rất nhiều cây cối. Vấn đề duy nhất là không có internet nên cậu không thể tra cứu những loài cây này là cây gì.
Nhưng cậu biết rõ chúng đến từ ngoại giới, có thể bán được tiền, đặc biệt giá cả rất cao.
Vì vậy có rất nhiều người không màng nguy hiểm, chờ không gian gấp khúc kết thúc thì tình nguyện đi đến đây tìm hiểu.
Tư Thần biết trong tập đoàn Xà Trượng có một bộ phận chuyên môn chuyên đi thu thập nguyên vật liệu dùng để chế thuốc.
Trường Sinh Uyên đối với thực vật không quá hứng thú, đáp án luôn là "có thể ăn" hoặc "không thể ăn". Không thể ăn là vì có chứa độc, hoặc có khả năng là do đánh không lại.
Đi thẳng một đường, Tư Thần thu hoạch được một giỏ rau xanh mơn mởn đầy ắp, nhìn thoáng qua còn tưởng cậu đang đi dạo trong siêu thị.
Trường Sinh Uyên không chỉ biết phân biệt được đồ ăn được hay không ăn được mà còn giống như một máy radar tự động phát hiện được sinh vật nguy hiểm phụ cận.
Cảm giác được sinh mệnh bị uy hiếp, Tư Thần sẽ chủ động đi vòng ra xa, cậu không muốn trở thành thức ăn ngon cho sinh vật cao duy rồi hóa thành vong hồn vất vưởng ở đây.
Vì nhiệt độ không khí ngày càng lạnh, hai tiếng sau, cậu phải dừng lại.
Hàm lượng nước quá thấp, nhiệt độ xuống thấp nhưng không có tuyết rơi, chỉ có gió lạnh như đao cắt mang theo cát bụi mịt mù bay đến trước mặt cậu.
Tư Thần dừng lại ở một phế tích.
Lúc trước, ở đây là một khu dân cư nhỏ, phân nửa khu vực đã bị vùi trong đất đá, chỉ còn lại một chút sân lộ ra bên ngoài, cũng may một mái hiên rách nát cũng đã đủ giúp cậu chống đỡ gió cát.
Không có ai gác đêm, dù cho không bị vây khốn, cậu vẫn không muốn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cậu là một người có ý chí kiên cường, luôn tàn nhẫn với bản thân như vậy. Lúc trước vì thi đại học, Tư Thần có thể sắp xếp kế hoạch chi tiết đến từng giây từng phút, giống hệt như một cái máy, không qua loa, cẩu thả mà chấp hành suốt ba năm. Cậu hoàn toàn có thể cưỡng lại cơn buồn ngủ.
Nhưng không phải vì nghỉ ngơi không đủ nên mới buồn ngủ, cơn buồn ngủ này là di chứng sau khi tiến hóa.
Thông thường, sau khi tiến hóa giả kết thúc cải tạo sẽ được quan sát khá lâu để tránh xuất hiện phản ứng dị thường. Chỉ riêng một mình Tư Thần là ngủ, ăn, một mình lên đường.
Việc thích ngủ này cũng là một hiện tượng dị thường được báo trước, nhiêu đó đã đủ khiến các tân tiến hóa giả bật còi báo động rồi.
Trong thời buổi này, tiến hóa giả tự do rất ít.
Tri thức nhận biết như nhau, nhưng tài nguyên tiến hóa đều bị tầng trên lũng đoạn.
Vì vậy Tư Thần cũng không rõ lí do vì sao mình lại buồn ngủ.
Cậu lấy một tấm chăn bông nhặt được ven đường bọc kín mình, cuộn tròn ở trong góc tường, dùng lực bóp đùi để chống đỡ tỉnh táo.
Nhưng ý chí có sắt thép đến mấy cũng có giới hạn.
Tay Tư Thần bóp, đầu tựa vào tường, hoàn toàn rơi vào hôn mê.
Cậu hơi hé miệng, vẻ tiều tụy trên mặt dần dần thay thế bằng một sự bình thản, thoạt nhìn như ngủ rất sâu. Chỉ có con mắt bên trong lại không ngừng chuyển động lên xuống, như thế có thứ gì đó đang ngọ nguậy liên tục.
Con mắt nhân tạo bên trái bị một cái xúc tu nhỏ đen sì đẩy ra.
Trường Sinh Uyên dùng cái bụng núc ních cuộn con mắt lại, chui ra khỏi hốc mắt của Tư Thần.
So với lúc mới gặp nhau, bây giờ Trường Sinh Uyên đã lớn hơn một vòng, hơn nữa lông máu* cũng đã rụng rồi.
*胎毛: lông của động vật mới sinh
Nó lại mọc ra thêm một cái miệng, trong miệng có một hàm răng sữa nhòn nhọn, hình dáng giống với răng nanh mới mọc của Tư Thần.
Ấu tể Trường Sinh Uyên có thân thể tàn tật sẽ bị cơ thể mẹ vứt bỏ.
Lúc trước vì chướng ngại trí lực nên nó bị chính mẹ mình vứt bỏ. Bình thường thì Trường Sinh Uyên non sẽ mọc đầu não dưới bụng, còn nó lại không có.
Dù được xem là một Trường Sinh Uyên bị thiểu năng trí tuệ, nó cũng có thể mơ hồ nhận ra rằng Tư Thần không phải mẹ của mình.
Thứ nhất, mẹ sẽ không cho nó vào lại thân thể.
Thứ hai, mẹ không thích ăn rau.
Và tất nhiên, quan trọng nhất chính là mẹ sẽ không bao giờ trả lời nó.
Trường Sinh Uyên không có tình cảm, là một sinh vật lạnh lùng, là chủ nhân tuyệt đối của chiều không gian thứ 8. Thứ chúng nó theo đuổi là lợi ích và sức mạnh cường đại, vì vậy trong quá trình tiến hóa đã sớm vứt bỏ đi tình cảm dư thừa, ngay cả những cá thể tự sinh sản cũng có h4m muốn tăng cường sức mạnh của bản thân.
Vì bị thiểu năng nên Trường Sinh Uyên này có tinh thần không hoạt động giống với đồng loại.
Nó đã sinh ra cảm giác "không muốn xa rời" với Tư Thần.
Mẹ mới quá yếu, thân thể cũng không khỏe. Nhưng mẹ lại không vứt bỏ nó.
Nó cũng sẽ không rời xa mẹ đâu!
Vì vậy, Trường Sinh Uyên lúc lắc người, làm rớt đi những cặn bã còn sót lại rồi mấp máy chui trở về, còn ngoan ngoãn sắp xếp lại con mắt nhân tạo cho mẹ mình.
Nó còn biết là con ngươi (máy rà quét) phải được đặt phía trước, thật đúng là một bé ngoan.
Sau khi Tư Thần nhắm mắt, Trường Sinh Uyên cũng không thể nhìn thấy được gì, vì vậy nó mới muốn chui ra ngoài xem thử.
Nó vào lại trong thân thể của Tư Thần, chìm vào giấc ngủ đông.
...
...
Tư Thần bị cảm giác nguy hiểm cận kề làm cho tỉnh giấc.
Thân thể của cậu căng cứng, thất tha thất thểu đứng dậy. Cậu cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Xung quanh là một màn đêm đen đặc, Tư Thần không thể nhìn thấy được gì, chỉ có nỗi sợ hãi mơ hồ vây lấy cậu.
Cậu nghe thấy tiếng tim mình đập, còn ngửi được một mùi tanh hôi.
Theo bản năng, Tư Thần bắt đầu chạy đi.
Cậu vừa mới chạy, bên tai cậu lại vang lên một tiếng nổ nặng nề.
Mặt đất bắt đầu chấn động.
Nữ vương ngửi thấy được hơi thở của Tư Thần, tiến tới gần như cơn sóng thần, ồ ạt kéo đến.
Nữ vương đuổi theo cậu, đột nhiên chui lên từ dưới đất.
Con trùng này so với lần đầu thấy đã nhỏ hơn một vòng, nhưng cách biệt thể trạng giữa nó và con người vẫn rất lớn.
Nước miếng của Trường Sinh Uyên chảy đầy đất: "Mẹ ơi, thật nhiều thịt."
Tư Thần cảm thấy rằng có khả năng Nữ vương kia cũng cảm nhận giống nó.
Có lẽ biết chuyện đó không thể làm được nên Trường Sinh Uyên ngoan ngoãn không kêu gào đòi ăn.
Hai thân thể của Nữ vương xếp thành một trước một sau, quyết tâm không cho Tư Thần chạy thoát.
Chúng nó banh miệng ra, rít gào khuếch tán sóng âm. Những kiến trúc còn sót lại xung quanh dần dần vỡ vụn, Tư Thần đứng ở trung tâm sóng âm, tai của cậu bỗng mất đi thính giác.
Cậu bị vây ở bên trong, nhìn con sao biển đang tới gần, gắt gao c4n chặt khớp hàm.
Trường Sinh Uyên tiếp quản thân thể cậu.
So với những kẻ khác, nó hiểu rõ rằng nếu bây giờ đối đầu với Nữ vương, Tư Thần hoàn toàn không có khả năng chiến thắng.
Nữ vương là sinh vật cao duy cấp Sáu, dù không trọng thương nhưng chỉ với thân thể to lớn của nó cũng đã mang tính công kính, mà Tư Thần chỉ vừa mới tiến hóa.
Để cho nó đến, điều đó là không thể.
Vì vậy bọn họ vẫn lựa chọn chiến đấu.
Có thể thấp bé, nhưng không thể hèn nhát.
Từ khi không gian gấp khúc xuất hiện, đã năm ngày trôi qua.
Vì trọng thương nên Nữ vương cũng không thể tiến hóa. Phần lớn năng lượng của nó đã dùng để duy trì sinh mạng, hồi phục thương thế.
Nữ vương là chủ nhân của không gian này, từ lâu đã quên mất cảm giác bị đả kích nghiêm trọng
Vì vậy cơn tức giận này nó không thể buông xuống, nó phải giết sạch toàn bộ sinh vật cấp thấp. Nhưng đồng thời nó cũng có một nỗi sợ hãi mơ hồ - hình như sinh vật cấp thấp của không gian này không giống như nó nghĩ.
Nó muốn tra tấn những nhân loại này, khiến cho bọn chúng sợ hãi đến khi giọt máu cuối cùng đổ xuống, chết đi trong thống khổ; nó muốn khiến cho những sinh vật cấp thấp đó hiểu rõ chúng nhỏ bé, yếu ớt đến nhường nào, mỗi khi nhìn thấy tộc đàn của mình thì phải quỳ xuống vì sợ hãi.
Nhưng con người bé nhỏ như con kiến kia đang cầm dao lạnh lùng nhìn mình, rõ ràng không hề sợ hãi chút nào.
Chuyện này khiến nó tức giận đến tột độ.
Đặc biệt là giây tiếp theo, con kiến hôi kia còn chủ động tấn công nó!
Buồn cười đến cực điểm.
Con dao ngắn nhưng sắc bén đã chém một đường trên làn da trắng nhợt của Nữ vương.
Đuôi của một trong hai thân thể của Nữ vương hung hăng quất đến người Tư Thần.
Ánh mắt của nó lạnh nhạt, đã có thể tưởng tượng ra hình ảnh máu thịt mơ hồ của con mồi.
...
...
Dù phấn khích chém một nhát nhưng Tư Thần cũng không có kỳ vọng gì lớn.
Chân chính đối mặt với cái chết, cậu không sợ hãi, chỉ là có chút tiếc nuối. Rốt cuộc thì thẻ ngân hàng mấy triệu điểm tín dụng không có ai kế thừa, chỉ có thể nộp lên quốc khố.
Nếu còn cơ hội, cậu nguyện ý đem hết số tiền đó đi từ thiện cho các mạnh thường quân tài phiệt, cho dù bọn họ có thể ăn chặn nhưng tốt xấu gì cũng sẽ có mấy chục ngàn được gửi đến cho những người cần dùng.
Đuôi trùng to lớn nâng lên, muốn lấp đi một bóng đen, Tư Thần chính là bóng đen ở phía dưới.
Cậu có thể cảm giác được sức mạnh truyền xuống từ đỉnh đầu, như thể có một bàn tay mang theo gió lốc ép cậu xuống.
Tư Thần nhắm chặt mắt theo bản năng.
...
...
Thành tích lý luận về cơ giới của Quý Sở Nghiêu rất tốt, đó là những ghi chép cách đánh vỡ trang thiết bị máy móc.
Là một nhân tài phát triển toàn diện, trình độ sửa chữa của hắn cũng không tồi.
Vì vậy hắn chưa kịp buồn rầu đã nhanh chóng nhảy xuống mương, lắp chân lại.
Trong họa có phúc, hắn ở mương nhặt được một chiếc xe máy, vẫn còn xăng. Quý Sở Nghiêu dùng sức bẻ gãy khóa, phóng mô tô trên mặt đường gập ghềnh, cực kỳ giống một anh shipper giao cơm trưa trễ giờ.
Chỉ là tốc độ của xe vẫn có hơi chậm.
Dù đã tính toán khoảng cách gần nhất, Nữ vương vẫn nhanh chân hơn hắn, nó đã tìm thấy Tư Thần.
Thế nên hắn đã mạo hiểm lựa chọn một phương án khác, hắn không đi con đường gần nhất mà là phóng xe từ trên đỉnh núi xuống. Quyết chí tiến thẳng lên vách đá dựng đứng.
Theo tầm nhìn của hắn, hắn có thể nhìn thấy sao biển đang chui lên từ vực sâu.
Hệ thống phụ trợ cảnh báo kịch liệt, nhắc nhở hắn rằng trạng thái bây giờ của hắn không thể đối đầu với hai thân thể của Nữ vương, kiến nghị quay đầu, đổi mới thân thể rồi chiến đấu.
Hệ thống động lực của xe máy phun ra một ngọn lửa, phóng Quý Sở Nghiêu bay giữa không trung.
Hắn buông tay lái giữa không trung, rút thanh kiếm từ khuỷu tay ra.
Quý Sở Nghiêu từ trên trời lao xuống, nhưng lại chưa rơi xuống hoàn toàn.
Không chỉ thân thể hắn, ý thức của hắn trong nháy mắt đã thoát khỏi khống chế.
[Thần-Cơ-Giới-Giáng-Trần]!
...
...
Đau đớn trong dự đoán và tỉ lệ tử vong không xảy ra.
Một thanh kiếm xanh lộng lẫy như trong mộng, chất lỏng nóng bỏng màu xanh lục bắn lên người Tư Thần.
Đuôi của con trùng kia bị cắt làm đôi.
Nữ vương đau đớn thét chói tai.
Quý Sở Nghiêu nắm chặt thanh kiếm cong dài, sáng lóa trong tay, thân kiếm xuất hiện hoa văn màu xanh rực rỡ, đẹp đẽ.
Hắn đối mặt với Nữ vương, sau lưng là Tư Thần đã ngã xuống đất. Thần thái trên mặt có chút gấp gáp hơn so với khi chiến đấu, và nỗi nghi hoặc càng nhiều hơn cả.
"Quý Sở Nghiêu" không rõ vì sao mình lại xuất hiện.
Thân thể này sau khi cải tạo cơ giới có chút không chịu phối hợp với hắn, đặc biệt là vừa lắp ráp thêm hai cái chân kim loại rẻ tiền. So với thân thể của chính hắn, sự chênh lệch này cực kỳ lớn.
Nhưng người xưa có câu: "Đến thì cũng đã đến rồi.".
Quý Sở Nghiêu giương mắt nhìn Nữ vương, đôi mắt lóa lên một tia sáng mỏng manh.
Kiếm ở trong tay hắn hơi cong, vạch ra một ranh giới trên mặt đất: "Cách xa tôi một chút."
Tránh để bị thương.
Đáng tiếc Tư Thần không nghe được.
Lúc đó Trường Sinh Uyên đã phán đoán rằng Quý Sở Nghiêu xuất hiện đã giải trừ hiểm nguy, vì vậy không khống chế thân thể của Tư Thần nữa.
Vì Tư Thần tiêu hao sức mạnh quá mực, bây giờ đã trực tiếp hôn mê.
Không biết vì sao, trong lòng Quý Sở Nghiêu lại sinh ra một chuỗi số liệu dư thừa.
Phiên dịch lại thì chúng có nghĩa là "Không vui.".
Tâm tình không tốt, hắn quyết định dùng kiếm hiến tế Nữ vương.
***
Khu Trang Sơn.
Thư ký cẩn thận báo cáo: "Giám đốc Quý, năng lượng của pháo đã bố trí xong. Xin ngài kiểm duyệt."
Quý Tư Thành đứng trên đài cao, đeo kính râm, lạnh lùng nói: "Tốt, mau khởi động, bắn nát chỗ này đi!"
Vì hành động lần này, tập đoàn Cơ Giới đã cho người phong tỏa toàn bộ cư dân phụ cận.
"Bắt đầu!"
Thư ký đứng tại chỗ dùng điện lưu truyền lệnh, kết giới vật chất tối trước mặt như một tấm kính bị một lực lớn đánh vào, bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt.
Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc.
Kết giới nứt vỡ, đó là dấu hiệu không gian gấp khúc sắp kết thúc.
Vết rạn nứt như gợn sóng mà khuếch tán ra ngoài, dần dần che kín toàn bộ kết giới.
"Răng rắc", âm thanh bén nhọn như không hề tồn tại, nó vang lên từ một không gian vũ trụ khác.
Gi3t ch3t sinh vật cao duy có thể trực tiếp mở không gian gấp khúc, đồng thời triệt tiêu kết giới, là bước giải quyết đầu tiên của quá trình cao duy xâm lấn.
Kết giới đã biến mất.
Một cơn sóng nhiệt đánh úp lại, mọi người có chút không ổn, đồng loạt nheo mắt.
Giống như một khu rừng mưa nhiệt đới hiển hiện trước mắt mọi người.
Nhưng khi nhìn kỹ, cách đó không xa là một vách núi đã bị cắt bỏ một đoạn.
Hiển nhiên không phải do tự nhiên hình thành, chỗ bị đứt gãy của vách núi kia là một mặt cắt trơn nhẵn, vết cắt đó kéo dài xuống mặt đất vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Trên mặt đất đã xuất hiện một cái rãnh trời.
Giữa mùi thuốc súng nồng đậm, Quý Sở Nghiêu ôm một thứ gì đó đi ra ngoài.
Thứ đó có chút giống người, nhưng được bọc trong một cái thảm.
Trạng thái của Quý Sở Nghiêu không tốt lắm. Trên người đã có nhiều chỗ bị nứt vỡ, chốt sạc bị chặt đứt, dung dịch đông lạnh bị chảy ra khắp nơi.
Đặc biệt là đôi chân kia, chỉ còn lại hai khúc kim loại nhỏ bé như cây gậy trúc chống đỡ cả người hắn, thanh kiếm Thiên Thanh lừng danh lại được dùng làm một cây gậy giúp hắn bước đi.
Quý Tư Thành quá đỗi vui mừng, quăng cây gậy của mình đi, chạy về phía trước, vừa chạy vừa gào: "Con trai của cha, sao con lại chạy tới đây vậy hả?! Mẹ con là đồ đàn bà thúi, mỗi ngày chỉ biết hội họp trong công ty, chỉ có hai cha con chúng ta nương tựa nhau mà sống thôi! Nếu con mất thì cha sống như thế nào hả con ơi!"
Quý Sở Nghiêu: "Thật à?"
Giọng nói kỳ lạ mang theo cảm xúc lạnh băng của kim loại.
Quý Tư Thành giật mình một cái, thân thể bỗng chốc đứng thẳng lại, hơi hé miệng, bởi vì ông quá mức khiếp sợ, cả nửa ngày cũng không biết nên nói gì.
Cũng vì vậy mà ông đã bỏ lỡ mất cơ hội dò hỏi tốt nhất.
Thân thể của Quý Sở Nghiêu mềm nhũn, loảng xoảng ngã xuống đất.
Nhân viên y tế và kỹ sư máy móc khiêng cán đến, cũng đặt Tư Thần đang hôn mê bất tỉnh lên cán mang đi cùng.
Trước tiên Quý Sở Nghiêu bị đẩy mạnh vào phòng phẫu thuật. Nhưng nhìn thấy một người bị hắn bọc kín lại thì lòng hiếu kỳ của Quý Tư Thành rất mãnh liệt.
Căn cứ theo số liệu rà quét, bên trong là một người bị trọng thương, xuất hiện phản ứng dị thường sau khi cao duy xâm lấn.
Lão gia tử nhà họ Quý tiến lên, lật đống quần áo che kín người nọ ra, bắt đầu dùng máy móc rà quét thông tin của đối phương.
Tư liệu trong nháy mắt xuất hiện trong đại não của Quý Tư Thành.
Tư Thần, giới tính nam, 22 tuổi. Không có ghi chép phạm tội. Không cha, không mẹ, được nuôi dưỡng ở viện phúc lợi xã hội phố Tân Hà, khu Trang Sơn.
Sinh viên trường đại học Đông Lam chuyên ngành nghiên cứu gen sinh vật, tốt nghiệp năm 47, có bằng cử nhân sinh học. Công dân cấp năm của khu An toàn. Công nhân viên chức thuộc tập đoàn Xà Trượng.
[ Tư liệu đổi mới ] Tiến hóa giả (cấp Một), sinh vật cải tạo.
Sao một người như thế này lại xuất hiện ở Vùng Thiên tai?
Sao Quý Sở Nghiêu lại ôm cậu ta đi ra ngoài?
Sao cậu ta lại có thể trở thành tiến hóa giả?
Quý Tư Thành suy nghĩ thật lâu.
Những người xung quanh cảm nhận được áp suất thấp trên người lão gia tử nhà họ Quý, vô cùng sợ hãi, không dám hé răng nửa lời.
Quý Tư Thành ho khan một tiếng: "Thất thần cái gì? Còn không gọi bác sĩ đi."
***
Khu Trang Sơn, bệnh viện. Phòng chăm sóc đặc biệt ICU*.
*ICU hay còn gọi là đơn vị chăm sóc tích cực những bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch và cần được theo dõi, chăm sóc chuyên sâu, đặc biệt cần phải được hỗ trợ hô hấp rất phức tạp.
Tư Thần chợt mở mắt, trên đỉnh đấu là một trần nhà được làm bằng kim loại, trên người cậu được cắm những ống dẫn lạnh như băng.
Sau khi cậu tỉnh dậu, cửa phòng bật mở đèn xanh.
Vì có nhiều loại hình tiến hóa giả nên bây giờ bệnh viện đã chia làm hai loại.
Một loại là bệnh viện dành cho cải tạo cơ giới, một loại khác là những phân loại bình thường. Do nhà họ Quý mang người đến nên bệnh viện không dám chậm trễ, sắp xếp phòng bệnh tốt nhất, thuốc dùng cũng là thuốc tốt nhất.
Với trình độ y học hiện tại, Tư Thần là tiến hóa giả cấp thấp, chỉ cần còn sót lại chút hơi tàn cũng có thể cứu chữa được. Rót vào vài bình thuốc, bây giờ chỉ cần cơ thể tái sinh.
Chỉ là không ngờ mức tiêu hao thuốc của Tư Thần cao quá mức, lượng thuốc cần dùng nhiều gấp mười mấy lần người bình thường.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, mọi người đều nghi ngờ bệnh viện đang lừa đảo.
Sau khi tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên của Tư Thần là: không ngờ mình còn sống.
Phản ứng thứ hai: đáng tiếc cho rổ rau tươi mới cậu mới hái... À không phải, là sinh vật cao duy mới đúng.
Thân thể bị nghiền nát đau đớn, nhưng dạ dày trống không còn đau đớn hơn.
Vừa mới tỉnh lại, Trường Sinh Uyên đã gào khóc đòi ăn: "Mẹ ơi! Bụng bụng đói!"
...
...
Vì không có cảm giác đau, Quý Sở Nghiêu tỉnh lại sớm hơn Tư Thần.
Khi hắn tỉnh lại, kỹ sư đang đang đo đạc một cơ thể cyber khác cho hắn.
Do quá tải, nguồn năng lượng trung tâm đã vỡ nát hoàn toàn, từ cấp Sáu rớt xuống cấp Một. Cũng may trong gia tộc còn hàng dự trữ, nhưng do quá cấp bách, vẫn nên lắp ráp cho hắn một cơ thể hoàn chỉnh.
Sợ Quý Sở Nghiêu nhàm chán, kỹ sư còn tri kỷ cho hắn một cái kính VR, có thể trực tiếp lên mạng.
Quý Sở Nghiêu mở ứng dụng mạng xã hộ, toàn là tin nhắn của người thân bạn bè.
- Nghe nói cậu đi Trang Sơn để nghiên cứu khoa học xong rơi nhầm vào không gian gấp khúc hả?
- Nghe nói cậu và bạn học ở không gian gấp khúc gặp sinh vật cao duy cấp Sáu?
- Nghe nói cậu cứu một người ra khỏi không gian gấp khúc? Người đó rất đẹp đúng không? Đẹp đến mức nào vậy?
....
- Nghe nói cậu yêu một người bình dân, cùng người ta trốn thoát khỏi không gian gấp khúc, chú Quý tức giận điều động 88 khẩu pháo năng lượng tới bắn cậu hả?
Quý Sở Nghiêu: "..."
Quá đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.