Chương 3
Viễn Giả Lai Ni
30/08/2017
Ngày quay chương trình thực tế.
Đời trước chương trình này rất ác. Lịch hẹn quay là sáu giờ sáng mới bắt đầu quay. Nhưng mới bốn giờ khuya, đội ngũ quay phim đã thông đồng với quản lý các nghệ sĩ, sau đó bất ngờ tìm tới tận phòng, còn đem cảnh chuẩn bị hành lý của các diễn viên quay lại. Mà thời gian cho phép chuẩn bị lại chỉ có ba mươi phút. Kia người nào chuẩn bị đồ từ sớm thì không lo, còn người chưa chuẩn bị kịp thì...
Đời trước cũng vì vậy mà một số người chưa kịp chuẩn bị hành lý, cuối cùng đồ mang theo bị thiếu rất nhiều.
Hiện tại cô đã biết trước sẽ có tình huống này. Cho nên đêm qua trước khi đi ngủ cô đã sớm chuẩn bị sẳn đồ đạt cần thiết chất vào trong hai cái vali.
Vali là đựng đồ dùng trong sinh hoạt hằng ngày khi qua tới nước L, còn balo đeo trên người, là những thứ cần thiết dùng trong lúc di chuyển.
…
Vì biết sẽ bị máy quay ập tới quay bất ngờ, cho nên sau khi chuẩn bị đồ xong, cô liền dùng các loại trung dược nấu một nồi xông, rồi trùm mềnh xông, chờ xông song thì đi đi tắm gội nước nóng rồi về giường ngủ.
Quả nhiên, vừa chợp mắt được một lát, khi đồng hồ chuyển tới bốn giờ sáng. Chuông cửa phòng vang lên.
Đời trước cô tưởng chị quản lý tới phụ giúp thu xếp đồ, nên bê luôn một thân hình lượm thượm lúc mới ngủ dậy ra mở cửa, kết quả bị máy quay ghi lại. Mà hình tượng của cô lúc đó... thật sự mất mặt tới không muốn nhìn lần thứ hai.
Cô lúc đó mặc cái áo thun ba lỗ ngắn cùng cái quần sọt. Quần áo cũn cởn nhăn nheo, cả người phờ phạt nhếch nhác, đầu tóc rối tung rối nùi trông thật bê bối.
Mà hiện tại, cô mặc chiếc áo ngủ có bâu hình lá sen, áo ngủ rộng và dài xuốn tới gối. Phía trước có hình nhân vật Doremon. Cái áo ngủ này là đêm qua cô đi mua về đấy, là cố tình chuẩn bị cho lần ghi hình bất ngờ này đấy.
Cô có mái tóc dài, đời trước do bị bệnh, chị quản lý không cho phép cô gội đầu, bảo rằng bản thân đang sốt, nếu lại tắm gội thì dễ bị trúng nước, bệnh càng nặng thêm. Cho nên không cho phép gội đầu.
Đời trước cô rất nghe lời chị quản lý, cho nên tuyệt nhiên không hề nghi ngờ cái gì. Còn cho rằng chị tốt bụng, chị lo cho mình. Cũng vì nghe lời chị không tắm gội nhiều ngày, thế nên cho tới lúc máy quay bất ngờ qập tới thì đầu tóc của cô vừa dơ vừa rối vừa có mùi. Bị ống kính quay được, cô liền bị đặt biệt danh cô nàng lết thết ở dơ.
Còn hiện tại... cô đã sớm gội sạch, còn ủ dầu cho tóc thật mềm mại. Thức dậy, tuy rằng không dùng lượt chải qua, nhưng từng sợi tóc lại suông mềm óng mượt rũ nhẹ xuống bờ vai. Tuy rằng cũng có vài sợi rối, nhưng càng vì vậy, càng thêm minh chứng cho sự tự nhiên đáng yêu của cô.
Nhìn vào gương lúc này, trông cô đáng yêu tới muốn ôm hôn một cái.
Hài lòng với hình tượng vừa mới ngủ dậy của mình, Miên Miên xỏ dép có hình Doremon màu xanh vào, vờ còn ngáy ngủ mà lết từng bước ra mở cửa. Cô cố tình như còn buồn ngủ tới không mở mắt lên nổi. Lúc cửa vừa mở ra, liền nửa tựa nửa gục đầu vào một bên cửa, dùng giọng điệu ngây ngủ nói:
“Chị, hành lý em đã sớm chuẩn bị rồi, chị đâu cần tới sớm như vậy. Aizz... chị mau vào đi, khuya như vậy ra ngoài chắc lạnh lắm. Em có trà trong tủ đấy, chị lấy mà uống. Em ngủ tiếp đây, nào tới giờ đi thì chị gọi em nha!”
Nói xong một câu, đôi mắt vẫn ở trạng thái lim dim buồn ngủ. Chân lại lết từng bước từng bước đi trở về giường, trèo lên, kéo chăn che người lại, ôm con gấu bông doremon vào lòng, chép miệng hai cái, lại ngủ tiếp.
Là một thiếu nữ mười bảy tuổi, vốn đã mang trong người nét ngây ngô đầy cuốn hút. Hiện tại lại còn giả vờ để càng thêm đáng yêu, kia... lọt vào ống kính quay, chẳng những khiến mấy anh quay phim mừng rỡ vì quay được thước phim đẹp, còn khiến cho các anh phải nuốt nước miếng vì bị độ siêu cấp đáng yêu này.
Thấy Miên Miên còn chưa phát hiện ra họ tới quay tập kích, mà cứ như vậy đi trở về giường ngủ. Chỉ đạo quay phim vẫn là quay ống kính về phía cô, nhưng đồng thời cũng nhìn hai đồng nghiệp đi theo khác, biểu tình đầy xấu hổ.
Lúc này, chị quản lý của Miên Miên mới phản ứng lại, chị cau mày đi tới giường, kéo kéo chăn đang đắp trên người Miên Miên xuống.
“Mộng Miên Miêng, đừng ngủ nữa, người của chương trình Chúng Ta Cùng Nhau đến rồi, mau dậy đi!”
Lời nói của chị quản lý cũng được máy quay thu vào, mà Miên Miên, cô lật người lăn một cái, chép chép miệng hai cái, hừ hừ một tiếng, mới lòm còm bò ngồi dậy. Đáng yêu tựa chú mèo con mà dụi dụi mắt, rồi mới run run đôi mi cong dài từ từ đôi mắt to đen. Kế tiếp lại một bộ dáng ngây ngốc mà giương mắt nhìn vào một đám bốn người ở trong phòng.
Ở đây có hai nam hai nữ. Hai nam, một người bưng bê xách xỏ cái gì đó, một người ôm máy quay phim.
Hai người nữ, một người đứng một bên cầm cuốn tập gì đó, một người là chị quản lý của cô.
Chờ nhìn rõ bốn người, Miên Miên liền nhảy nhỏm lên, vờ kinh hoảng mà kêu lên thành tiếng.
“A!... Các... Các người là... là ai?”
Sau đó chuyển mắt nhìn chị quản lý, rồi giống như tìm được cọng rơm cứu mạng, cô ôm nhanh lấy cái mềnh che lại người, sau đó tức tốc chân không dẫm đất mà vọt tới núp phía sau chị quản lý. Ánh mắt đề phòng cùng dè chừng nhìn hai người đàn ông lạ mặt trong phòng.
Bộ dạng của Miên Miên lúc này giống như một con mèo con đang dè chừng người lạ, co ro kèm biểu tình đề phòng, kia nói bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu đáng yêu, thật là khiến người ta muốn đem ôm ủng ở trong lòng, mặc sức mà che chở chiều chuộng.
Sau khi núp sau lưng chị quản ký, Miên Miên liền một bộ dạng hoảng sợ cùng nghi ngờ mà níu vạt áo chị ta, lắp bắp hỏi. “Chị... những người này là ai vậy? Vì sao nửa đêm lại chạy tới nhà của em?”
Giọng chị quản lý giống như có một chút ngớ người, có lẽ vì kinh ngạc với cái bộ dạng của đáng yêu không giống bình thường của Miên Miên đi, nhưng vẫn là trả lời, có đều giọng rất nhạt.
“Họ là người của chương trình Cùng Đi Với Nhau. Họ tới để rước em tới sân bay!”
“Gì? Người của chương trình? Tới sân bay!?” Miên Miên kinh ngạc hỏi lại một câu, rồi quay nhanh nhìn đồng hồ treo tường, thấy mới bốn giờ hơn, liền nghi hoặc hỏi tiếp: “Bây giờ còn chưa tới năm giờ, vì sao đi sớm như vậy?”
Đời trước chương trình này rất ác. Lịch hẹn quay là sáu giờ sáng mới bắt đầu quay. Nhưng mới bốn giờ khuya, đội ngũ quay phim đã thông đồng với quản lý các nghệ sĩ, sau đó bất ngờ tìm tới tận phòng, còn đem cảnh chuẩn bị hành lý của các diễn viên quay lại. Mà thời gian cho phép chuẩn bị lại chỉ có ba mươi phút. Kia người nào chuẩn bị đồ từ sớm thì không lo, còn người chưa chuẩn bị kịp thì...
Đời trước cũng vì vậy mà một số người chưa kịp chuẩn bị hành lý, cuối cùng đồ mang theo bị thiếu rất nhiều.
Hiện tại cô đã biết trước sẽ có tình huống này. Cho nên đêm qua trước khi đi ngủ cô đã sớm chuẩn bị sẳn đồ đạt cần thiết chất vào trong hai cái vali.
Vali là đựng đồ dùng trong sinh hoạt hằng ngày khi qua tới nước L, còn balo đeo trên người, là những thứ cần thiết dùng trong lúc di chuyển.
…
Vì biết sẽ bị máy quay ập tới quay bất ngờ, cho nên sau khi chuẩn bị đồ xong, cô liền dùng các loại trung dược nấu một nồi xông, rồi trùm mềnh xông, chờ xông song thì đi đi tắm gội nước nóng rồi về giường ngủ.
Quả nhiên, vừa chợp mắt được một lát, khi đồng hồ chuyển tới bốn giờ sáng. Chuông cửa phòng vang lên.
Đời trước cô tưởng chị quản lý tới phụ giúp thu xếp đồ, nên bê luôn một thân hình lượm thượm lúc mới ngủ dậy ra mở cửa, kết quả bị máy quay ghi lại. Mà hình tượng của cô lúc đó... thật sự mất mặt tới không muốn nhìn lần thứ hai.
Cô lúc đó mặc cái áo thun ba lỗ ngắn cùng cái quần sọt. Quần áo cũn cởn nhăn nheo, cả người phờ phạt nhếch nhác, đầu tóc rối tung rối nùi trông thật bê bối.
Mà hiện tại, cô mặc chiếc áo ngủ có bâu hình lá sen, áo ngủ rộng và dài xuốn tới gối. Phía trước có hình nhân vật Doremon. Cái áo ngủ này là đêm qua cô đi mua về đấy, là cố tình chuẩn bị cho lần ghi hình bất ngờ này đấy.
Cô có mái tóc dài, đời trước do bị bệnh, chị quản lý không cho phép cô gội đầu, bảo rằng bản thân đang sốt, nếu lại tắm gội thì dễ bị trúng nước, bệnh càng nặng thêm. Cho nên không cho phép gội đầu.
Đời trước cô rất nghe lời chị quản lý, cho nên tuyệt nhiên không hề nghi ngờ cái gì. Còn cho rằng chị tốt bụng, chị lo cho mình. Cũng vì nghe lời chị không tắm gội nhiều ngày, thế nên cho tới lúc máy quay bất ngờ qập tới thì đầu tóc của cô vừa dơ vừa rối vừa có mùi. Bị ống kính quay được, cô liền bị đặt biệt danh cô nàng lết thết ở dơ.
Còn hiện tại... cô đã sớm gội sạch, còn ủ dầu cho tóc thật mềm mại. Thức dậy, tuy rằng không dùng lượt chải qua, nhưng từng sợi tóc lại suông mềm óng mượt rũ nhẹ xuống bờ vai. Tuy rằng cũng có vài sợi rối, nhưng càng vì vậy, càng thêm minh chứng cho sự tự nhiên đáng yêu của cô.
Nhìn vào gương lúc này, trông cô đáng yêu tới muốn ôm hôn một cái.
Hài lòng với hình tượng vừa mới ngủ dậy của mình, Miên Miên xỏ dép có hình Doremon màu xanh vào, vờ còn ngáy ngủ mà lết từng bước ra mở cửa. Cô cố tình như còn buồn ngủ tới không mở mắt lên nổi. Lúc cửa vừa mở ra, liền nửa tựa nửa gục đầu vào một bên cửa, dùng giọng điệu ngây ngủ nói:
“Chị, hành lý em đã sớm chuẩn bị rồi, chị đâu cần tới sớm như vậy. Aizz... chị mau vào đi, khuya như vậy ra ngoài chắc lạnh lắm. Em có trà trong tủ đấy, chị lấy mà uống. Em ngủ tiếp đây, nào tới giờ đi thì chị gọi em nha!”
Nói xong một câu, đôi mắt vẫn ở trạng thái lim dim buồn ngủ. Chân lại lết từng bước từng bước đi trở về giường, trèo lên, kéo chăn che người lại, ôm con gấu bông doremon vào lòng, chép miệng hai cái, lại ngủ tiếp.
Là một thiếu nữ mười bảy tuổi, vốn đã mang trong người nét ngây ngô đầy cuốn hút. Hiện tại lại còn giả vờ để càng thêm đáng yêu, kia... lọt vào ống kính quay, chẳng những khiến mấy anh quay phim mừng rỡ vì quay được thước phim đẹp, còn khiến cho các anh phải nuốt nước miếng vì bị độ siêu cấp đáng yêu này.
Thấy Miên Miên còn chưa phát hiện ra họ tới quay tập kích, mà cứ như vậy đi trở về giường ngủ. Chỉ đạo quay phim vẫn là quay ống kính về phía cô, nhưng đồng thời cũng nhìn hai đồng nghiệp đi theo khác, biểu tình đầy xấu hổ.
Lúc này, chị quản lý của Miên Miên mới phản ứng lại, chị cau mày đi tới giường, kéo kéo chăn đang đắp trên người Miên Miên xuống.
“Mộng Miên Miêng, đừng ngủ nữa, người của chương trình Chúng Ta Cùng Nhau đến rồi, mau dậy đi!”
Lời nói của chị quản lý cũng được máy quay thu vào, mà Miên Miên, cô lật người lăn một cái, chép chép miệng hai cái, hừ hừ một tiếng, mới lòm còm bò ngồi dậy. Đáng yêu tựa chú mèo con mà dụi dụi mắt, rồi mới run run đôi mi cong dài từ từ đôi mắt to đen. Kế tiếp lại một bộ dáng ngây ngốc mà giương mắt nhìn vào một đám bốn người ở trong phòng.
Ở đây có hai nam hai nữ. Hai nam, một người bưng bê xách xỏ cái gì đó, một người ôm máy quay phim.
Hai người nữ, một người đứng một bên cầm cuốn tập gì đó, một người là chị quản lý của cô.
Chờ nhìn rõ bốn người, Miên Miên liền nhảy nhỏm lên, vờ kinh hoảng mà kêu lên thành tiếng.
“A!... Các... Các người là... là ai?”
Sau đó chuyển mắt nhìn chị quản lý, rồi giống như tìm được cọng rơm cứu mạng, cô ôm nhanh lấy cái mềnh che lại người, sau đó tức tốc chân không dẫm đất mà vọt tới núp phía sau chị quản lý. Ánh mắt đề phòng cùng dè chừng nhìn hai người đàn ông lạ mặt trong phòng.
Bộ dạng của Miên Miên lúc này giống như một con mèo con đang dè chừng người lạ, co ro kèm biểu tình đề phòng, kia nói bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu đáng yêu, thật là khiến người ta muốn đem ôm ủng ở trong lòng, mặc sức mà che chở chiều chuộng.
Sau khi núp sau lưng chị quản ký, Miên Miên liền một bộ dạng hoảng sợ cùng nghi ngờ mà níu vạt áo chị ta, lắp bắp hỏi. “Chị... những người này là ai vậy? Vì sao nửa đêm lại chạy tới nhà của em?”
Giọng chị quản lý giống như có một chút ngớ người, có lẽ vì kinh ngạc với cái bộ dạng của đáng yêu không giống bình thường của Miên Miên đi, nhưng vẫn là trả lời, có đều giọng rất nhạt.
“Họ là người của chương trình Cùng Đi Với Nhau. Họ tới để rước em tới sân bay!”
“Gì? Người của chương trình? Tới sân bay!?” Miên Miên kinh ngạc hỏi lại một câu, rồi quay nhanh nhìn đồng hồ treo tường, thấy mới bốn giờ hơn, liền nghi hoặc hỏi tiếp: “Bây giờ còn chưa tới năm giờ, vì sao đi sớm như vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.