Chương 17:
Hạ Đa
22/11/2023
Nhan Thiến không dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ là dùng khoé mắt của mình liếc ra phía sau một cái.
Lúc ba ba rời khỏi phòng của cô hình như bước chân có vẻ gấp gáp hơn so với ngày thường.
"Cạch cạch" hai tiếng, cửa phòng đã được đóng lại một cách ôn nhu.
Dây thần kinh căng chặt nãy giờ của Nhan Thiến trong nháy mắt đã thả lỏng ra, thân thể cũng xụi lơ hoàn toàn nằm bẹp ở trên giường.
Cái mền cọ vào bên trên tiểu huyệt của cô vẫn còn ở đó, Nhan Thiến vừa nhúc nhích một chút, cái mền liền hung hăng mà cọ xát vào tiểu huyệt của cô, làm cho cô thoải mái đến mức nhịn không được mà hừ nhẹ một tiếng.
"Ừm..."
Đầu óc còn hơi nóng một chút, hai cái đùi lại kẹp chặt lấy cái mền bên dưới, không thể tự chủ được mà nhẹ nhàng đong đưa cơ thể.
Vừa tê, vừa ngứa, còn vô cùng mắc cỡ.
Nhan Thiến liền cứ như vậy mà mơ mơ màng màng ngủ một giấc, chờ cho đến khi cô tỉnh dậy, đã là hai giờ chiều, bởi vì đã bôi thuốc lên trên những chỗ bị dị ứng, cho nên phía sau lưng của cô cũng không còn bị ngứa như lúc sáng, cô đứng dậy mặc quần áo đàng hoàng xong, đi ra cửa nhìn một vòng xung quanh, mới phát hiện rằng ba ba không có ở trong viện bọn họ ở, trên bàn ăn ông có để lại một tờ giấy ghi chú cho cô.
"Ba đến bệnh viện một chút, tối nay sẽ trở về."
Chữ viết của ba ba rất đẹp, bút pháp nhanh và mạnh mẽ, làm cho cô nhịn không được mà ngắm nhìn đánh giá một hồi lâu.
Chỉ có một mình một người cũng khá tốt, bên tai cũng trở nên yên tĩnh hơn.
Nhan Thiến gọi điện thoại đến nhà ăn, đặt một phần cơm trưa muộn, ăn xong liền quay về phòng của mình làm bài thi, cô nhanh chóng thu hết những tâm tư rối loạn lung tung của mình lại, nhanh chóng đắm chìm vào bên trong những cái đề thi thử này.
Chờ cho đến khi cô phục hồi lại tinh thần, thì lúc này bên ngoài trời đã tối đen.
Nghĩ đến chắc là ba ba của cô cũng sắp về rồi, trái tim của Nhan Thiến lại nhịn không được mà đập thình thịch thình.. thình thịch, gương mặt cũng đã nóng bừng lên, sau khi đã trải qua chuyện bôi thuốc vào giữa trưa hôm nay, tâm tình của cô bây giờ phải nói là vô cùng phức tạp, cô không biết nên đối mặt với ba ba của mình ra sao đây.
Ngay sau đó, cô lại nhớ đến một việc, bác sĩ đã dặn dò thuốc này cần phải bôi một ngày ba lần, nói cách khác chính là, tối hôm nay trước khi đi ngủ, cô còn cần phải bôi thêm một lần nữa.
Ở thời điểm mà Nhan Thiến đang không ngừng suy nghĩ lung tung một lúc lâu như vậy.
Thì lúc này cửa viện lại bị người ở bên ngoài đẩy vào, Nhan Tê Trì đã về rồi.
Khi mà Nhan Tệ Trì bước vào trong nhà, sắc mặt có chút không được tốt cho lắm, có thể là ở trong bệnh viện đã xảy ra việc gì đó khiến cho ông cảm thấy phiền lòng, ông vừa đi vừa dùng tay cởi đi hai cái nút áo phía trên cùng của chiếc áo sơ mi đang mặc trên người, sau khi tháo xong lại cởi nút tay áo.
Nhan Thiến đứng ở trước cửa phòng, nhẹ giọng gọi ông một tiếng:"Ba ba."
Người đàn ông đi lại, cách cô khoảng mấy bước chân thì dừng lại, ánh mắt sâu thẳm sau chiếc mắt kính kia nhìn thẳng vào người Nhan Thiến, không một tiếng động mà đánh giá cô.
"Ở phía sau lưng có đỡ hơn chút nào không?"
Nhan Thiến gật đầu một cái:"Đã đỡ hơn nhiều rồi ạ, không còn ngứa như lúc đầu nữa."
"Ăn cơm chiều chưa?" Ông lại tiếp tục hỏi.
"Vẫn chưa ăn."
"Ừm, vậy đợi lát nữa ba sẽ gọi cho bên đó mang cơm đến." Nhan Tê Trì nói, sau đó thì nhấc chân lên đi về phía phòng ngủ chính trong viện này.
"Ba ba." Nhan Thiến gọi ông một tiếng, hỏi:
"Nhan Hạo chích thuốc xong thì có đỡ hơn chút nào không ạ?"
Nhan Tệ Trì gật đầu.
"Những vết mẩn đỏ đã giảm bớt đi rồi, chỉ là vẫn còn hơi ngứa một chút."
"Ồ."
Nhan Tê Trì hơi dừng lại một lúc, mới mở miệng nói tiếp:"Ở trên trường học còn có việc, ngày mai ba sẽ quay về nhà, bên bệnh viện thì đã có mẹ của con và dì hộ lý chăm sóc cho Nhan Hạo rồi, con muốn tiếp tục ở chỗ này, hay là đi về nhà với ba luôn?"
Lúc ba ba rời khỏi phòng của cô hình như bước chân có vẻ gấp gáp hơn so với ngày thường.
"Cạch cạch" hai tiếng, cửa phòng đã được đóng lại một cách ôn nhu.
Dây thần kinh căng chặt nãy giờ của Nhan Thiến trong nháy mắt đã thả lỏng ra, thân thể cũng xụi lơ hoàn toàn nằm bẹp ở trên giường.
Cái mền cọ vào bên trên tiểu huyệt của cô vẫn còn ở đó, Nhan Thiến vừa nhúc nhích một chút, cái mền liền hung hăng mà cọ xát vào tiểu huyệt của cô, làm cho cô thoải mái đến mức nhịn không được mà hừ nhẹ một tiếng.
"Ừm..."
Đầu óc còn hơi nóng một chút, hai cái đùi lại kẹp chặt lấy cái mền bên dưới, không thể tự chủ được mà nhẹ nhàng đong đưa cơ thể.
Vừa tê, vừa ngứa, còn vô cùng mắc cỡ.
Nhan Thiến liền cứ như vậy mà mơ mơ màng màng ngủ một giấc, chờ cho đến khi cô tỉnh dậy, đã là hai giờ chiều, bởi vì đã bôi thuốc lên trên những chỗ bị dị ứng, cho nên phía sau lưng của cô cũng không còn bị ngứa như lúc sáng, cô đứng dậy mặc quần áo đàng hoàng xong, đi ra cửa nhìn một vòng xung quanh, mới phát hiện rằng ba ba không có ở trong viện bọn họ ở, trên bàn ăn ông có để lại một tờ giấy ghi chú cho cô.
"Ba đến bệnh viện một chút, tối nay sẽ trở về."
Chữ viết của ba ba rất đẹp, bút pháp nhanh và mạnh mẽ, làm cho cô nhịn không được mà ngắm nhìn đánh giá một hồi lâu.
Chỉ có một mình một người cũng khá tốt, bên tai cũng trở nên yên tĩnh hơn.
Nhan Thiến gọi điện thoại đến nhà ăn, đặt một phần cơm trưa muộn, ăn xong liền quay về phòng của mình làm bài thi, cô nhanh chóng thu hết những tâm tư rối loạn lung tung của mình lại, nhanh chóng đắm chìm vào bên trong những cái đề thi thử này.
Chờ cho đến khi cô phục hồi lại tinh thần, thì lúc này bên ngoài trời đã tối đen.
Nghĩ đến chắc là ba ba của cô cũng sắp về rồi, trái tim của Nhan Thiến lại nhịn không được mà đập thình thịch thình.. thình thịch, gương mặt cũng đã nóng bừng lên, sau khi đã trải qua chuyện bôi thuốc vào giữa trưa hôm nay, tâm tình của cô bây giờ phải nói là vô cùng phức tạp, cô không biết nên đối mặt với ba ba của mình ra sao đây.
Ngay sau đó, cô lại nhớ đến một việc, bác sĩ đã dặn dò thuốc này cần phải bôi một ngày ba lần, nói cách khác chính là, tối hôm nay trước khi đi ngủ, cô còn cần phải bôi thêm một lần nữa.
Ở thời điểm mà Nhan Thiến đang không ngừng suy nghĩ lung tung một lúc lâu như vậy.
Thì lúc này cửa viện lại bị người ở bên ngoài đẩy vào, Nhan Tê Trì đã về rồi.
Khi mà Nhan Tệ Trì bước vào trong nhà, sắc mặt có chút không được tốt cho lắm, có thể là ở trong bệnh viện đã xảy ra việc gì đó khiến cho ông cảm thấy phiền lòng, ông vừa đi vừa dùng tay cởi đi hai cái nút áo phía trên cùng của chiếc áo sơ mi đang mặc trên người, sau khi tháo xong lại cởi nút tay áo.
Nhan Thiến đứng ở trước cửa phòng, nhẹ giọng gọi ông một tiếng:"Ba ba."
Người đàn ông đi lại, cách cô khoảng mấy bước chân thì dừng lại, ánh mắt sâu thẳm sau chiếc mắt kính kia nhìn thẳng vào người Nhan Thiến, không một tiếng động mà đánh giá cô.
"Ở phía sau lưng có đỡ hơn chút nào không?"
Nhan Thiến gật đầu một cái:"Đã đỡ hơn nhiều rồi ạ, không còn ngứa như lúc đầu nữa."
"Ăn cơm chiều chưa?" Ông lại tiếp tục hỏi.
"Vẫn chưa ăn."
"Ừm, vậy đợi lát nữa ba sẽ gọi cho bên đó mang cơm đến." Nhan Tê Trì nói, sau đó thì nhấc chân lên đi về phía phòng ngủ chính trong viện này.
"Ba ba." Nhan Thiến gọi ông một tiếng, hỏi:
"Nhan Hạo chích thuốc xong thì có đỡ hơn chút nào không ạ?"
Nhan Tệ Trì gật đầu.
"Những vết mẩn đỏ đã giảm bớt đi rồi, chỉ là vẫn còn hơi ngứa một chút."
"Ồ."
Nhan Tê Trì hơi dừng lại một lúc, mới mở miệng nói tiếp:"Ở trên trường học còn có việc, ngày mai ba sẽ quay về nhà, bên bệnh viện thì đã có mẹ của con và dì hộ lý chăm sóc cho Nhan Hạo rồi, con muốn tiếp tục ở chỗ này, hay là đi về nhà với ba luôn?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.