Chương 24:
Hạ Đa
01/12/2023
Lúc này không có người mẹ chanh chua của cô, cũng không có đứa em trai ồn ào nhốn nháo, Nhan Thiến vốn cho rằng bản thân có thể tĩnh tâm mà làm bài tập, nhưng mà mới chỉ viết chưa được một nửa trang giấy thi, cô liền cảm thấy tâm phiền ý loạn mà đặt bút xuống bàn, quay đầu nhìn ra phong cảnh bên ngoài khung cửa sổ ấy, ngồi ngắm nhìn đến thẫn thờ.
Cô nhớ đến ba ba, nhớ đến những cái đụng chạm và cọ xát không một tiếng động vào tối ngày hôm qua.
Ba ba vì sao lại làm những việc giống như vậy với cô chứ, trong lòng của ông rốt cuộc đang nghĩ gì?
Suy nghĩ gần hết nửa ngày vẫn không tìm ra được nguyên nhân chính xác, Nhan Thiến chỉ có thể cầm bút lên tiếp tục làm bài.
Nhan Tê Trì có khá nhiều việc phải làm ở trong trường, mãi cho đến tối khuya mới trở về nhà, lúc ông trở về thân thể toàn là mùi rượu, nhưng mà bộ dạng thoạt nhìn trông vẫn còn khá là tỉnh táo, chỉ là cử chỉ trên người lại có chút lười biếng, cảm giác lạnh lùng như ngày thường dường như đã biến mất.
Sau khi ông vào nhà cũng không thèm cởi giày, mà dựa lưng lên chiếc ghế sô pha châm lửa đốt một điếu thuốc, sau đó trầm mặc hít vào một hơi rồi nhả khói ra.
Nhan Thiến lúc này vẫn còn chưa đi ngủ, nhìn thấy dáng vẻ như vậy của ba ba, cô liền đi vào trong bếp nấu một chén trà giải rượu cho ông, cô trước kia ở dưới quê đã từng giúp ông nội nấu cái này, sau khi bưng ly trà nóng đặt lên trên bàn trà, cô lại nhìn thấy ông vẫn chưa cởi giày trên chân, liền đi ra cửa lấy đôi dép lê mà ông hay mang ở trong nhà lại đây.
"Ba ba, mau cởi giày ra mang dép vào."
Cô nhỏ giọng nói chuyện.
Ngón tay thon dài của Nhan Tê Trì kẹp lấy điếu thuốc, cơ thể thì ngồi dựa lưng trên ghế, cà vạt trên cổ áo đã tháo ra từ sớm, áo sơ mi mặc trên người cũng đã cởi hai nút áo trên cùng, bộ dạng lười biếng như thế dường như trông có chút gợi cảm.
Gương mặt của Nhan Thiến nóng lên, tim cũng bắt đầu không chịu sự khống chế mà đập càng lúc càng nhanh.
Nhìn thấy ông ngồi im đó không động đậy, Nhan Thiến mím môi, ngồi xổm xuống ngay trước người của ông, cô tính tự mình giúp ông cởi giày ra mang dép vào.
Nhưng mà cô chỉ vừa mới ngồi xổm xuống, Nhan Tê Trì lại đột nhiên bật người ngồi thẳng lưng lên, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt liền kéo gần lại, một người thì cúi đầu xuống nhìn, còn một người thì ngẩng đầu lên.
Hầu kết của Nhan Tê Trì lăn lộn lên xuống, sự phức tạp trong ánh mắt khó phân biệt, khàn giọng hỏi cô: "Con muốn làm gì?"
Thần kinh của Nhan Thiến căng như dây đàn, có chút hoảng hốt mà trả lời:
"Con ... Con muốn giúp ba cởi giày."
Hai bên chân mày của Nhan Tê Trì nhíu chặt vào nhau, ánh mắt hơi híp lại, đánh giá cô thật kỹ, Nhan Thiến bị ông nhìn đến nỗi da đầu đã trở nên tê dại, một chút cử động cũng không dám làm, chỉ có thể duy cái tư thế ngồi xổm trên mặt đất, ngửa đầu lên chống lại ánh mắt của ông.
Hai người liền duy trì cái tư thế như thế này, không có ai mở miệng, yên lặng mà giương mắt nhìn nhau.
Bỗng nhiên, Nhan Tê Trì vươn một bàn tay của mình lên, vội vàng che đi đôi mắt của Nhan Thiến, thở dài nói ra một câu: "Nhan Thiến, đừng có nhìn ba giống như vậy."
Khi mà Nhan Tệ Trì nói ra những chữ này, giống như đã hao tổn hết toàn bộ sức lực ở trong cơ thể của mình.
Nhìn thấy đôi mắt to tròn long lanh của con gái, nhìn trông giống với một con vật nhỏ, trong ánh mắt thành thật ấy của cô tràn ngập khát vọng về tình yêu, lộ ra một cách vô cùng hồn nhiên mà không thèm che giấu, giống như một ánh sáng thuần túy nhất ở trên đời này, xuyên thấu qua nội tâm ở sâu bên trong của ông.
Đêm nay ông cũng không có uống quá nhiều rượu, nhưng mà trong cơ thể chắc chắn là vẫn sẽ bị nhiễm chút men say của rượu, đầu trở nên vô cùng đau nhức, thân thể lại giống như đang rơi vào một mùi hương ôn nhu làm cho thể của mình vô cùng thoải mái, nhẹ nhàng đong đưa qua lại, làm cho cả người ông bị chấn động đến mức mềm nhũn ra.
Cô nhớ đến ba ba, nhớ đến những cái đụng chạm và cọ xát không một tiếng động vào tối ngày hôm qua.
Ba ba vì sao lại làm những việc giống như vậy với cô chứ, trong lòng của ông rốt cuộc đang nghĩ gì?
Suy nghĩ gần hết nửa ngày vẫn không tìm ra được nguyên nhân chính xác, Nhan Thiến chỉ có thể cầm bút lên tiếp tục làm bài.
Nhan Tê Trì có khá nhiều việc phải làm ở trong trường, mãi cho đến tối khuya mới trở về nhà, lúc ông trở về thân thể toàn là mùi rượu, nhưng mà bộ dạng thoạt nhìn trông vẫn còn khá là tỉnh táo, chỉ là cử chỉ trên người lại có chút lười biếng, cảm giác lạnh lùng như ngày thường dường như đã biến mất.
Sau khi ông vào nhà cũng không thèm cởi giày, mà dựa lưng lên chiếc ghế sô pha châm lửa đốt một điếu thuốc, sau đó trầm mặc hít vào một hơi rồi nhả khói ra.
Nhan Thiến lúc này vẫn còn chưa đi ngủ, nhìn thấy dáng vẻ như vậy của ba ba, cô liền đi vào trong bếp nấu một chén trà giải rượu cho ông, cô trước kia ở dưới quê đã từng giúp ông nội nấu cái này, sau khi bưng ly trà nóng đặt lên trên bàn trà, cô lại nhìn thấy ông vẫn chưa cởi giày trên chân, liền đi ra cửa lấy đôi dép lê mà ông hay mang ở trong nhà lại đây.
"Ba ba, mau cởi giày ra mang dép vào."
Cô nhỏ giọng nói chuyện.
Ngón tay thon dài của Nhan Tê Trì kẹp lấy điếu thuốc, cơ thể thì ngồi dựa lưng trên ghế, cà vạt trên cổ áo đã tháo ra từ sớm, áo sơ mi mặc trên người cũng đã cởi hai nút áo trên cùng, bộ dạng lười biếng như thế dường như trông có chút gợi cảm.
Gương mặt của Nhan Thiến nóng lên, tim cũng bắt đầu không chịu sự khống chế mà đập càng lúc càng nhanh.
Nhìn thấy ông ngồi im đó không động đậy, Nhan Thiến mím môi, ngồi xổm xuống ngay trước người của ông, cô tính tự mình giúp ông cởi giày ra mang dép vào.
Nhưng mà cô chỉ vừa mới ngồi xổm xuống, Nhan Tê Trì lại đột nhiên bật người ngồi thẳng lưng lên, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt liền kéo gần lại, một người thì cúi đầu xuống nhìn, còn một người thì ngẩng đầu lên.
Hầu kết của Nhan Tê Trì lăn lộn lên xuống, sự phức tạp trong ánh mắt khó phân biệt, khàn giọng hỏi cô: "Con muốn làm gì?"
Thần kinh của Nhan Thiến căng như dây đàn, có chút hoảng hốt mà trả lời:
"Con ... Con muốn giúp ba cởi giày."
Hai bên chân mày của Nhan Tê Trì nhíu chặt vào nhau, ánh mắt hơi híp lại, đánh giá cô thật kỹ, Nhan Thiến bị ông nhìn đến nỗi da đầu đã trở nên tê dại, một chút cử động cũng không dám làm, chỉ có thể duy cái tư thế ngồi xổm trên mặt đất, ngửa đầu lên chống lại ánh mắt của ông.
Hai người liền duy trì cái tư thế như thế này, không có ai mở miệng, yên lặng mà giương mắt nhìn nhau.
Bỗng nhiên, Nhan Tê Trì vươn một bàn tay của mình lên, vội vàng che đi đôi mắt của Nhan Thiến, thở dài nói ra một câu: "Nhan Thiến, đừng có nhìn ba giống như vậy."
Khi mà Nhan Tệ Trì nói ra những chữ này, giống như đã hao tổn hết toàn bộ sức lực ở trong cơ thể của mình.
Nhìn thấy đôi mắt to tròn long lanh của con gái, nhìn trông giống với một con vật nhỏ, trong ánh mắt thành thật ấy của cô tràn ngập khát vọng về tình yêu, lộ ra một cách vô cùng hồn nhiên mà không thèm che giấu, giống như một ánh sáng thuần túy nhất ở trên đời này, xuyên thấu qua nội tâm ở sâu bên trong của ông.
Đêm nay ông cũng không có uống quá nhiều rượu, nhưng mà trong cơ thể chắc chắn là vẫn sẽ bị nhiễm chút men say của rượu, đầu trở nên vô cùng đau nhức, thân thể lại giống như đang rơi vào một mùi hương ôn nhu làm cho thể của mình vô cùng thoải mái, nhẹ nhàng đong đưa qua lại, làm cho cả người ông bị chấn động đến mức mềm nhũn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.