Chương 39:
Hạ Đa
03/12/2023
trí ban đầu.
Người đàn ông vòng một tay qua eo Nhan Thiến, tay còn lại nâng lên, chạm vào bầu ngực bị bỏ quên bên kia, cách một lớp quần áo nhẹ nhàng xoa nắn.
Hai bầu vú ở hai bên đồng thời bị đùa giỡn, sự kích thích quá lớn khiến cho Nhan Thiến cảm thấy choáng váng, dục vọng mờ ảo hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Đột nhiên, trong phòng bếp vang lên tiếng chuông báo thức.
Tiếng chuông đột ngột khiến cho cả hai người đều cảm thấy sửng sốt, thân thể trong nháy mắt liền cứng đờ ngay tại chỗ, ảo mộng bị phá vỡ, cả hai đồng thời hồi phục lại tinh thần. Hoá ra là chuông báo thức mà Nhan Thiến đã cài đặt khi cô đang hầm canh.
Ngay khi Nhan Tê Trì đứng thẳng dậy đi tắt chuông, Nhan Thiến hoảng hốt sửa sang lại quần áo, trượt xuống khỏi bàn, nhanh chóng đi nấu canh gà với khuôn mặt đỏ bừng.
“Canh gần xong rồi, con phải xào thêm vài món nữa.”
Nhan Thiến mở miệng có chút khó khăn, chân vẫn còn đang mềm nhũn, tay cũng run rẩy, không nhớ nổi cái thực đơn đã được lên kế hoạch từ trước.
Nhan Tê Trì đang đứng ở bên kia bàn ăn, sắc mặt hơi trầm xuống, hô hấp vẫn còn có chút dồn dập, chiếc lều dựng thẳng trên đũng quần của ông chỉ sợ trong chốc lát không thể nào mềm xuống được.
Ông cứ vậy mà dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô đang tay chân luống cuống, không hề phát ra âm thanh nào.
Trái tim Nhan Thiến đập thình thịch, trong lòng vô cùng hoảng loạn, xoay quanh một hồi cũng không làm được gì, cuối cùng chỉ biết chán nản đứng trước bồn rửa chén, cúi đầu không biết làm sao.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, cơn giận không tên trong lòng Nhan Tê Trì nhanh chóng biến mất.
Người đàn ông lặng lẽ thở dài, tiến lên giữ lấy bả vai của cô đẩy cô sang một bên, dịu dàng nói:
"Để ba ba làm cho.”
Nhan Thiến kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông, hiển nhiên không ngờ được ba ba lại biết nấu ăn.
Từ khi cô về căn nhà này, chỉ có mẹ cô nấu hoặc là cô nấu, hoặc là gọi đồ ăn ở bên ngoài, trước nay cô chưa từng thấy ba ba nấu cơm.
Nhan Tê Trì cẩn thận kiểm tra các thực phẩm mà cô đã mua, sau khi dự đoán các món ăn trong lòng, ông liền quay sang nói với cô:
"Ngẩn người ở đó làm gì, mau tới giúp ba.”
Nhan Thiến bị ánh mắt lạnh lùng của ông làm cho tim đập thình thịch, khuôn mặt đỏ bừng, chần chừ không dám lại gần.
Lúc Nhan Thiến bưng bát canh cuối cùng ra, vừa lúc mẹ và em trai cô về đến nhà.
Người mới vừa bước vào cổng,.Nhan Hạo đã hét lên. Nhan Thiến nhìn qua cửa sổ gần sát đất, liền thấy Nhan Hạo đang tung tăng chạy vào sân, nâng chiếc xe bị rơi bên bồn hoa rồi hào hứng đạp lên, thoạt nhìn trông rất có sức sống.
Nhan Thiến bưng bát canh đặt lên bàn sau đó đi ra mở cổng, nhìn thấy Triệu Điềm, liền gọi một tiếng: "Mẹ."
Triệu Điềm hôm nay trang điểm tinh tế, bộ dạng trông khá thoải mái và dễ chịu, bà ta gật đầu với Nhan Thiến, hỏi: "Ba con đâu?"
Nhan Thiến đáp:"Ở trong phòng bếp."
“Phòng bếp?” Triệu Điềm nghe cô trả lời, liền giật mình kinh ngạc, hỏi: “Vào phòng bếp nấu ăn sao?”
"Vâng, buổi trưa có mấy món do ba ba làm."
Triệu Điềm giống như là nghe thấy tin tức rất kỳ lạ nào đó, vẻ mặt không thể tin nổi, sau đó lẩm bẩm: "Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây sao? Ông ấy vậy mà lại chịu vào bếp nấu ăn."
Bà ta đã nhiều năm rồi không ăn đồ do ông ấy làm.
Người đàn ông vòng một tay qua eo Nhan Thiến, tay còn lại nâng lên, chạm vào bầu ngực bị bỏ quên bên kia, cách một lớp quần áo nhẹ nhàng xoa nắn.
Hai bầu vú ở hai bên đồng thời bị đùa giỡn, sự kích thích quá lớn khiến cho Nhan Thiến cảm thấy choáng váng, dục vọng mờ ảo hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Đột nhiên, trong phòng bếp vang lên tiếng chuông báo thức.
Tiếng chuông đột ngột khiến cho cả hai người đều cảm thấy sửng sốt, thân thể trong nháy mắt liền cứng đờ ngay tại chỗ, ảo mộng bị phá vỡ, cả hai đồng thời hồi phục lại tinh thần. Hoá ra là chuông báo thức mà Nhan Thiến đã cài đặt khi cô đang hầm canh.
Ngay khi Nhan Tê Trì đứng thẳng dậy đi tắt chuông, Nhan Thiến hoảng hốt sửa sang lại quần áo, trượt xuống khỏi bàn, nhanh chóng đi nấu canh gà với khuôn mặt đỏ bừng.
“Canh gần xong rồi, con phải xào thêm vài món nữa.”
Nhan Thiến mở miệng có chút khó khăn, chân vẫn còn đang mềm nhũn, tay cũng run rẩy, không nhớ nổi cái thực đơn đã được lên kế hoạch từ trước.
Nhan Tê Trì đang đứng ở bên kia bàn ăn, sắc mặt hơi trầm xuống, hô hấp vẫn còn có chút dồn dập, chiếc lều dựng thẳng trên đũng quần của ông chỉ sợ trong chốc lát không thể nào mềm xuống được.
Ông cứ vậy mà dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô đang tay chân luống cuống, không hề phát ra âm thanh nào.
Trái tim Nhan Thiến đập thình thịch, trong lòng vô cùng hoảng loạn, xoay quanh một hồi cũng không làm được gì, cuối cùng chỉ biết chán nản đứng trước bồn rửa chén, cúi đầu không biết làm sao.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, cơn giận không tên trong lòng Nhan Tê Trì nhanh chóng biến mất.
Người đàn ông lặng lẽ thở dài, tiến lên giữ lấy bả vai của cô đẩy cô sang một bên, dịu dàng nói:
"Để ba ba làm cho.”
Nhan Thiến kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông, hiển nhiên không ngờ được ba ba lại biết nấu ăn.
Từ khi cô về căn nhà này, chỉ có mẹ cô nấu hoặc là cô nấu, hoặc là gọi đồ ăn ở bên ngoài, trước nay cô chưa từng thấy ba ba nấu cơm.
Nhan Tê Trì cẩn thận kiểm tra các thực phẩm mà cô đã mua, sau khi dự đoán các món ăn trong lòng, ông liền quay sang nói với cô:
"Ngẩn người ở đó làm gì, mau tới giúp ba.”
Nhan Thiến bị ánh mắt lạnh lùng của ông làm cho tim đập thình thịch, khuôn mặt đỏ bừng, chần chừ không dám lại gần.
Lúc Nhan Thiến bưng bát canh cuối cùng ra, vừa lúc mẹ và em trai cô về đến nhà.
Người mới vừa bước vào cổng,.Nhan Hạo đã hét lên. Nhan Thiến nhìn qua cửa sổ gần sát đất, liền thấy Nhan Hạo đang tung tăng chạy vào sân, nâng chiếc xe bị rơi bên bồn hoa rồi hào hứng đạp lên, thoạt nhìn trông rất có sức sống.
Nhan Thiến bưng bát canh đặt lên bàn sau đó đi ra mở cổng, nhìn thấy Triệu Điềm, liền gọi một tiếng: "Mẹ."
Triệu Điềm hôm nay trang điểm tinh tế, bộ dạng trông khá thoải mái và dễ chịu, bà ta gật đầu với Nhan Thiến, hỏi: "Ba con đâu?"
Nhan Thiến đáp:"Ở trong phòng bếp."
“Phòng bếp?” Triệu Điềm nghe cô trả lời, liền giật mình kinh ngạc, hỏi: “Vào phòng bếp nấu ăn sao?”
"Vâng, buổi trưa có mấy món do ba ba làm."
Triệu Điềm giống như là nghe thấy tin tức rất kỳ lạ nào đó, vẻ mặt không thể tin nổi, sau đó lẩm bẩm: "Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây sao? Ông ấy vậy mà lại chịu vào bếp nấu ăn."
Bà ta đã nhiều năm rồi không ăn đồ do ông ấy làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.