Chương 47:
Hạ Đa
03/12/2023
Nhưng hơi thở nóng hổi của ba vẫn còn quanh quẩn bên tai cô, hơi thở ẩm ướt và cảm xúc chân thực khiến cô nhận ra đó là sự thật, ba cô thật sự đã yêu cầu cô cởi quần.
Giống như người bị thôi miên, trong nháy mắt cô sợ hãi tỉnh lại, sau đó hoảng sợ muốn từ trong lòng của ba đứng dậy, nhưng tay ông đã đặt ở trên eo cô, khiến cô không thể động đậy.
“Đừng nhúc nhích.”
Ông trầm giọng nói.
Nhan Thiến hoảng sợ đến sắp khóc, cô lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe: "Không ... không được, con không thể ..."
Cô vừa khóc nức nở, không thể nói nên lời lặp lại những gì mình đã nói, như thể cô đang cố thuyết phục ông hoặc đang cố gắng thuyết phục chính mình.
Cô lại tiếp tục khóc ...
Nhan Tệ Trì thở dài một hơi, hơi nóng phả vào tai cô, gần như làm làn da của cô bị phỏng, ông không nói gì một lúc lâu, như thể ông đang cố gắng hết sức để kìm nén một số xung đột tội lỗi ở trong lòng của mình.
Ông lại mở miệng, giọng nói khàn khàn không nghe thấy rõ, ông nói: "Mẹ con đi ra ngoài rồi, không có ai ở nhà đâu ...”
Nói tới đây, ông mới dừng lại, dựa ngực vào lưng cô, phập phồng dữ dội, thở gấp và hỗn loạn.
Đột nhiên, ông dùng hai tay đỡ lấy eo cô, nhấc bổng cô lên, sau khi cô đứng yên, ông dùng sức đẩy cô ra.
Rồi lạnh giọng nói: "Đi ra ngoài đi.”
Nhan Thiến bị ông đẩy đến mức cơ thể trở nên lão đảo, suýt chút nữa đụng phải cạnh bàn, cô vội vàng chống tay lên bàn ổn định thân thể.
Chỉ là thân thể đứng vững, nhưng cả người lại có chút bối rối. Vậy là, ông đã nghe theo lời cô không chạm vào cô?
Còn bảo cô đi đi?
Nhan Thiến cảm thấy rằng chính cô nên thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì họ cũng đã kiềm chế và không để mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát.
Nhưng cô không thể vui vẻ hơn một chút nào, cô cảm thấy mất mát và buồn bã, tay chân cô dần lạnh đi.
Nếu cô rời đi bây giờ, mối quan hệ giữa cô và ông có thể trở lại đúng hướng, nhưng trong trường hợp đó, liệu họ có phải sẽ quay trở về trạng thái lạnh lùng và xa cách như ngày xưa hay không?
Chân cô có chút tê liệt mà bước lên phía trước hai bước, trái tim từng chút từng chút một chìm xuống như rơi vào động băng.
Không, đây không phải là điều mà cô mong muốn ...
Đôi chân phía trước của Nhan Thiến đột nhiên rụt lại, cô quay sang nhìn ba mình. Ông vẫn ngồi trên ghế, một tay chống cằm, hai mắt nhắm chặt, lộ ra dáng vẻ sầu muộn.
Nhan Thiến mím môi, nhớ lại chiếc khăn bịt mắt mà cô nhìn thấy khi dọn bàn vừa rồi, cô đi vòng quanh và nhặt nó lên.
Khi Nhan Tê Trì nghe thấy tiếng bước chân, ông nghĩ rằng con gái mình đã rời đi, ông lặng lẽ thở dài, xoa xoa thái dương nhức mỏi của mình, rồi từ từ mở mắt ra.
Ngay giây kế tiếp, đôi mắt ông đột nhiên tối sầm lại, và một chiếc khăn bịt mắt nhanh chóng được đeo lên mặt ông.
Ông theo bản năng muốn với lấy, nhưng cổ tay đã bị đối phương giữ lại.
“Đừng nhúc nhích.” Nhan Thiến nói.
Sau đó, Nhan Tê Trì nghe thấy tiếng sột soạt, tiếng vải cọ xát vào nhau.
Nhan Thiến đang cởi quần của chính mình.
Giờ khắc này, ông dường như bị sét đánh, tim suýt chút nữa ngừng đập, nhưng lại nhanh chóng không thể khống chế đập loạn xạ cả lên.
Nhan Thiến cảm thấy xấu hổ đến nỗi đỉnh đầu sắp bốc khói, đây là lần đầu tiên cô cởi trần trước mặt người khác, để lộ ra lông mu rậm rạp của tiểu huyệt.
Giống như người bị thôi miên, trong nháy mắt cô sợ hãi tỉnh lại, sau đó hoảng sợ muốn từ trong lòng của ba đứng dậy, nhưng tay ông đã đặt ở trên eo cô, khiến cô không thể động đậy.
“Đừng nhúc nhích.”
Ông trầm giọng nói.
Nhan Thiến hoảng sợ đến sắp khóc, cô lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe: "Không ... không được, con không thể ..."
Cô vừa khóc nức nở, không thể nói nên lời lặp lại những gì mình đã nói, như thể cô đang cố thuyết phục ông hoặc đang cố gắng thuyết phục chính mình.
Cô lại tiếp tục khóc ...
Nhan Tệ Trì thở dài một hơi, hơi nóng phả vào tai cô, gần như làm làn da của cô bị phỏng, ông không nói gì một lúc lâu, như thể ông đang cố gắng hết sức để kìm nén một số xung đột tội lỗi ở trong lòng của mình.
Ông lại mở miệng, giọng nói khàn khàn không nghe thấy rõ, ông nói: "Mẹ con đi ra ngoài rồi, không có ai ở nhà đâu ...”
Nói tới đây, ông mới dừng lại, dựa ngực vào lưng cô, phập phồng dữ dội, thở gấp và hỗn loạn.
Đột nhiên, ông dùng hai tay đỡ lấy eo cô, nhấc bổng cô lên, sau khi cô đứng yên, ông dùng sức đẩy cô ra.
Rồi lạnh giọng nói: "Đi ra ngoài đi.”
Nhan Thiến bị ông đẩy đến mức cơ thể trở nên lão đảo, suýt chút nữa đụng phải cạnh bàn, cô vội vàng chống tay lên bàn ổn định thân thể.
Chỉ là thân thể đứng vững, nhưng cả người lại có chút bối rối. Vậy là, ông đã nghe theo lời cô không chạm vào cô?
Còn bảo cô đi đi?
Nhan Thiến cảm thấy rằng chính cô nên thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì họ cũng đã kiềm chế và không để mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát.
Nhưng cô không thể vui vẻ hơn một chút nào, cô cảm thấy mất mát và buồn bã, tay chân cô dần lạnh đi.
Nếu cô rời đi bây giờ, mối quan hệ giữa cô và ông có thể trở lại đúng hướng, nhưng trong trường hợp đó, liệu họ có phải sẽ quay trở về trạng thái lạnh lùng và xa cách như ngày xưa hay không?
Chân cô có chút tê liệt mà bước lên phía trước hai bước, trái tim từng chút từng chút một chìm xuống như rơi vào động băng.
Không, đây không phải là điều mà cô mong muốn ...
Đôi chân phía trước của Nhan Thiến đột nhiên rụt lại, cô quay sang nhìn ba mình. Ông vẫn ngồi trên ghế, một tay chống cằm, hai mắt nhắm chặt, lộ ra dáng vẻ sầu muộn.
Nhan Thiến mím môi, nhớ lại chiếc khăn bịt mắt mà cô nhìn thấy khi dọn bàn vừa rồi, cô đi vòng quanh và nhặt nó lên.
Khi Nhan Tê Trì nghe thấy tiếng bước chân, ông nghĩ rằng con gái mình đã rời đi, ông lặng lẽ thở dài, xoa xoa thái dương nhức mỏi của mình, rồi từ từ mở mắt ra.
Ngay giây kế tiếp, đôi mắt ông đột nhiên tối sầm lại, và một chiếc khăn bịt mắt nhanh chóng được đeo lên mặt ông.
Ông theo bản năng muốn với lấy, nhưng cổ tay đã bị đối phương giữ lại.
“Đừng nhúc nhích.” Nhan Thiến nói.
Sau đó, Nhan Tê Trì nghe thấy tiếng sột soạt, tiếng vải cọ xát vào nhau.
Nhan Thiến đang cởi quần của chính mình.
Giờ khắc này, ông dường như bị sét đánh, tim suýt chút nữa ngừng đập, nhưng lại nhanh chóng không thể khống chế đập loạn xạ cả lên.
Nhan Thiến cảm thấy xấu hổ đến nỗi đỉnh đầu sắp bốc khói, đây là lần đầu tiên cô cởi trần trước mặt người khác, để lộ ra lông mu rậm rạp của tiểu huyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.