Chương 34: Hơi H
Hạ Đa
03/12/2023
Nhan Tê Trì cũng không nghĩ đến việc con gái có phản ứng thế này, trong nháy mắt khi mà ông bắn tinh, cơ thể cô thế nhưng lại run rẩy kịch liệt sau đó thì rơi nước mắt.
Kết quả giống như vậy, làm cho ông cảm thấy bất ngờ, cũng khiến cho ông ngay lập tức cảm thấy hoảng sợ.
Không thèm bận tâm đến bản thân mình, Nhan Tê Trì nhanh chóng buông cơ thể của con gái ra, cầm lấy vài tờ khăn giấy khô, cúi người ngồi xổm xuống đất cẩn thận giúp cô lau sạch tinh dịch dính trên bắp đùi, đó là tinh dịch của ông, cùng với mật dịch bên trong tiểu huyệt của cô chảy ra.
Cô rõ ràng cũng cảm thấy thoải mái, thế nhưng cô lại khóc.
Tuy rằng ba ba đã đem tay của mình rời khỏi đôi mắt của cô, nhưng mà không biết bản thân cô có khúc mắc gì mà Nhan Thiến lại giơ tay lên che hai mắt của mình lại .
Tuy không còn nghe tiếng nữa, nhưng mà nước mắt của cô vẫn như cũ rơi không ngừng.
Bộ dạng như thế này y như cô đã bị ai đó khi dễ một cách vô cùng tàn nhẫn.
Nhan Tê Trì cẩn thận lau khô sạch sẽ hai bên bắp đùi của cô, nhưng mà cái quần lót đã ướt đẫm kia, ông lại cảm thấy vô cùng bất lực.
Khi ông đứng dậy, nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh vô cùng nhu nhược đáng thương kia của cô.
Nhan Tê Trì bỗng nhiên lại có xúc động muốn giơ tay lên tát thật mạnh một cái lên mặt của chính mình, ông quả thực chính là một người cha
cầm thú mà.
Sau khi ông tự mình chỉnh sửa lại quần áo trên người, Nhan Tê Trì mới giơ tay che miệng ho nhẹ một tiếng, ngữ khí có chút mất tự nhiên mà nói với Nhan Thiến: "Chúng ta đi về nhà trước đi, con cũng cần phải về nhà tắm rửa thay quần áo khác nữa."
Lúc này Nhan Thiến mới từ trước khung cửa sổ ấy xoay người lại, hạ thấp đầu xuống, ngoan ngoãn mà gật đầu nhẹ một cái.
Bởi vì nước mắt của cô nhất thời vẫn chưa thể nào thu lại được, cho nên bả vai đơn bạc vẫn còn run nhẹ lên từng cái từng cái.
Tâm tình của Nhan Tê Trì trở nên có chút phức tạp, không tiếng động mà thở dài một hơi, ông cảm thấy vô cùng phiền muộn mà nghĩ, cuối cùng thì ông vẫn dọa cô sợ.
Nhan Thiến hít hít mũi, nhiệt độ nóng bỏng nơi hốc mắt vẫn chưa thể biến mất, rũ khuôn mặt xuống, trầm mặc theo phía sau Nhan Tê Trì đi ra khỏi tòa nhà dành cho công nhân viên chức này, bởi vì cô đang thất thần không chú ý xung quanh.
Cho nên lúc mà ba ba bung dù ra, có tiếng mưa rơi bộp bộp bộp trên dù, làm cho cô giật mình hoảng sợ.
Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ba ba cầm dù nghiêng về phía bên cô để che mưa cho cô, còn bả vai bên kia của ông thì lại bị nước mưa xối ướt.
Nhan Thiến do dự khoảng hai giây, sau đó mới vô cùng cẩn thận mà đi sát lại gần bên người của ba ba, để cho cây dù có thể che mưa cho cả hai người.
Nhan Tê Trì đã thu hồi lại hết tất cả những cảm xúc suy nghĩ miên man lúc nãy của chính mình, trên mặt cũng đã quay trở lại biểu tình bình tĩnh lạnh nhạt như bình thường mỗi ngày:
"Xe của ba ở ngay phía trước thôi, không xa cho lắm."
Nhan Thiến lại một lần nữa quay trở về trạng thái không dám đối diện với ba ba, chỉ biết gật đầu một cái đáp lời.
Khi mà cô ngồi vào bên trong xe, cô vẫn còn đang suy nghĩ,ngay lúc đó vì sao cô lại khóc, mà còn khóc một cách thương tâm đến như vậy, cho dù cô có thật sự cảm thấy vô cùng sợ hãi, cũng đâu cần phải khóc đến như thế chứ.
Kết quả giống như vậy, làm cho ông cảm thấy bất ngờ, cũng khiến cho ông ngay lập tức cảm thấy hoảng sợ.
Không thèm bận tâm đến bản thân mình, Nhan Tê Trì nhanh chóng buông cơ thể của con gái ra, cầm lấy vài tờ khăn giấy khô, cúi người ngồi xổm xuống đất cẩn thận giúp cô lau sạch tinh dịch dính trên bắp đùi, đó là tinh dịch của ông, cùng với mật dịch bên trong tiểu huyệt của cô chảy ra.
Cô rõ ràng cũng cảm thấy thoải mái, thế nhưng cô lại khóc.
Tuy rằng ba ba đã đem tay của mình rời khỏi đôi mắt của cô, nhưng mà không biết bản thân cô có khúc mắc gì mà Nhan Thiến lại giơ tay lên che hai mắt của mình lại .
Tuy không còn nghe tiếng nữa, nhưng mà nước mắt của cô vẫn như cũ rơi không ngừng.
Bộ dạng như thế này y như cô đã bị ai đó khi dễ một cách vô cùng tàn nhẫn.
Nhan Tê Trì cẩn thận lau khô sạch sẽ hai bên bắp đùi của cô, nhưng mà cái quần lót đã ướt đẫm kia, ông lại cảm thấy vô cùng bất lực.
Khi ông đứng dậy, nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh vô cùng nhu nhược đáng thương kia của cô.
Nhan Tê Trì bỗng nhiên lại có xúc động muốn giơ tay lên tát thật mạnh một cái lên mặt của chính mình, ông quả thực chính là một người cha
cầm thú mà.
Sau khi ông tự mình chỉnh sửa lại quần áo trên người, Nhan Tê Trì mới giơ tay che miệng ho nhẹ một tiếng, ngữ khí có chút mất tự nhiên mà nói với Nhan Thiến: "Chúng ta đi về nhà trước đi, con cũng cần phải về nhà tắm rửa thay quần áo khác nữa."
Lúc này Nhan Thiến mới từ trước khung cửa sổ ấy xoay người lại, hạ thấp đầu xuống, ngoan ngoãn mà gật đầu nhẹ một cái.
Bởi vì nước mắt của cô nhất thời vẫn chưa thể nào thu lại được, cho nên bả vai đơn bạc vẫn còn run nhẹ lên từng cái từng cái.
Tâm tình của Nhan Tê Trì trở nên có chút phức tạp, không tiếng động mà thở dài một hơi, ông cảm thấy vô cùng phiền muộn mà nghĩ, cuối cùng thì ông vẫn dọa cô sợ.
Nhan Thiến hít hít mũi, nhiệt độ nóng bỏng nơi hốc mắt vẫn chưa thể biến mất, rũ khuôn mặt xuống, trầm mặc theo phía sau Nhan Tê Trì đi ra khỏi tòa nhà dành cho công nhân viên chức này, bởi vì cô đang thất thần không chú ý xung quanh.
Cho nên lúc mà ba ba bung dù ra, có tiếng mưa rơi bộp bộp bộp trên dù, làm cho cô giật mình hoảng sợ.
Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ba ba cầm dù nghiêng về phía bên cô để che mưa cho cô, còn bả vai bên kia của ông thì lại bị nước mưa xối ướt.
Nhan Thiến do dự khoảng hai giây, sau đó mới vô cùng cẩn thận mà đi sát lại gần bên người của ba ba, để cho cây dù có thể che mưa cho cả hai người.
Nhan Tê Trì đã thu hồi lại hết tất cả những cảm xúc suy nghĩ miên man lúc nãy của chính mình, trên mặt cũng đã quay trở lại biểu tình bình tĩnh lạnh nhạt như bình thường mỗi ngày:
"Xe của ba ở ngay phía trước thôi, không xa cho lắm."
Nhan Thiến lại một lần nữa quay trở về trạng thái không dám đối diện với ba ba, chỉ biết gật đầu một cái đáp lời.
Khi mà cô ngồi vào bên trong xe, cô vẫn còn đang suy nghĩ,ngay lúc đó vì sao cô lại khóc, mà còn khóc một cách thương tâm đến như vậy, cho dù cô có thật sự cảm thấy vô cùng sợ hãi, cũng đâu cần phải khóc đến như thế chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.