Chương 21: Cho Anh Xem Nơi Đó.
Mễ Mâu Linh Vũ
12/01/2024
Ninh Ngôn nằm nhoài người trên bàn, đối với bữa sáng thơm ngào ngạt nghĩ mãi không ra.
Đàm Chá làm sao lại xuất hiện trên đường cô đến trường? Anh đi làm muộn sao? Đây có còn là chuyện anh rể nên làm không?
"Ài....." Ninh Ngôn cảm thấy rằng đây cuối cùng vẫn là một bài toán khó.
"Oa, bữa sáng tình yêu của Ninh Ngôn Ngôn?" Long Bao Bao lấy ra ba khối sô-cô-la như một đứa bé, chỉ chỉ túi vải dâu tây: "Ba Ba tôi đem từ nước ngoài về, tôi và cậu đổi một miếng bữa sáng có được không?"
"Tôi......."
Khi Ninh Ngôn rối rắm thì một bàn tay đoạt lấy túi vải dâu tây, giọng điệu càn quấy bướng bỉnh: "Đây là đồ của tôi!"
Chỉ trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ bạn học. Chỉ thấy Chúc Diệp Thư đối với Long Bao Bao vẻ mặt hung ác bảo vệ đồ ăn, vừa lặp lại một lần: "Cậu đừng mơ tưởng, đây là đồ của tôi!"
'Đây là bữa sáng tình yêu của giáo bá cho bạn học. Người nào cũng đều không được chia một miếng.' Các học sinh đều ồn ào đồng ý.
Long Bao Bao chỉ đành buông tha, ném cho Ninh Ngôn một ánh mắt thấu hiểu bất lực.
"Đây là của tôi."
Ninh Ngôn xấu hổ, tức tối làm hai má đỏ lên, đưa tay lấy đi: "Của tôi."
Chúc Diệp Thư không giữ mặt mũi cùng cô gái ngốc nghếch này tranh đoạt, cậu cũng không thể nói đây là cậu ruột của cậu làm cho Ninh Ngôn được, trực tiếp lấy đi cái bình giữ nhiệt màu hồng trong túi.
Bên trên còn có hình trái tim, đầy ý nghĩa.
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm ngạc nhiên của các bạn học, bạn học giáo bá mở ra cái bình trái tim màu hồng, nhấp một ngụm trà gừng đường đỏ bên trong.
Khuôn mặt nóng bừng bừng, nhưng không có nôn ra, cố gắng giữ gìn bộ dáng đẹp trai của mình.
"Này, cậu uống đi." Chúc Diệp Thư đưa trả cho Ninh Ngôn, tươi cười hăng hái: "Cậu uống đi."
Ninh Ngôn: "........Tôi không uống nữa."
"Cậu không uống? Tôi cũng không uống nữa." Cướp đi trà mà cậu mình làm, Chúc Diệp Thư vui vẻ đóng nắp lại, sau khi mưu kế đạt được trào phúng nói: "Khi nào muốn uống thì nói với tôi a, bất cứ lúc nào cũng có thể."
Long Bao Bao trợn mắt há mồm: "Chúc Diệp Thư, cậu......cậu thực sự là một người đàn ông sao?"
Ân cần thực sự không giống một cậu bé mười bảy, mười tám tuổi mà giống như người thời kỳ mãn kinh, ba mẹ đi theo sau lưng con cái lải nhải nhắc mãi.
Không chỉ nấu trà gừng cho bạn học, mà còn thay cô thử độ nóng, có phải còn muốn thổi một hơi cho vào trong miệng bạn luôn không?
Các học sinh bày tỏ cực kỳ hiếm thấy.
"Tôi không giống đàn ông sao? Cậu thử." Chúc Diệp Thư nheo mắt lại đắc ý, cậu mới lười cùng với người bình thường nói lời vô nghĩa, "Buổi chiều sẽ biết tôi có phải là một người đàn ông không."
Cậu phải khiến Ninh Ngôn biết rõ cậu không phải dễ chọc.
Vào giờ học giáo dục buổi chiều, Chúc Diệp Thư lôi kéo một nhóm người chơi bóng. Không vừa ý trình độ trong lớp thấp, không để ý tiếng còi nhắc nhở của thầy cô giáo, Chúc Diệp Thư chạy sang lớp bên cạnh đem học sinh giỏi thể dục kéo về.
Ánh nắng đầu xuân trong sáng, thiếu niên cởi bỏ áo đồng phục, mặc áo ba lỗ ở trên sân bóng chạy nhanh di chuyển.
Pha ném bóng vào rổ đẹp mắt khiến cho đám đông hét lên chói tai. Thầy cô cũng thích thú xem.
Ninh Ngôn đang đau đến kỳ sinh lý, ôm hai má ngẩn người, cô rất muốn đi thư viện a.
"Ninh Ngôn, cậu có xem không?"
Chúc Diệp Thư ở giữa ba người nhảy lên rồi vung tay ném bóng vào rổ với tư thế có thể nói là hoàn mỹ.
Chính là độ chính xác lại không được tốt.
Thay vì đập vào rổ lại đập mạnh vào đầu Ninh Ngôn.
Người nào khiến giáo bá không để quy tắc vào mắt đây, chơi bóng còn muốn nhìn bạn học, bây giờ thì tốt rồi, khỏi cần chơi bóng, mà có thể cần ôm bạn học đi phòng y tế rồi.
Các học sinh vui mừng tỏ vẻ cuối cùng cũng có thể kết thúc hiện trường tàn sát chó.
Ninh Ngôn càng thêm tủi thân.
Người này thật quá đáng! Hại cô bị mẹ mắng chửi, cướp trà gừng Đàm Chá làm cho cô, còn muốn lấy bóng đánh cô!
Nhưng mẹ đã nói. đây là tiểu thiếu gia nhà họ Chúc, người không thể trêu chọc. Nếu cùng Chúc Diệp Thư đối nghịch đến lúc đó không biết mẹ sẽ mắng chửi cô như thế nào.
Cô chịu đựng.
May mà giáo y nói chỉ trầy da nhẹ không có chuyện gì, rất nhanh sẽ không còn đau nữa.
Ninh Ngôn nằm ở trên giường bệnh, ngẩn người nhìn trần nhà. Bụng dường như càng đau hơn rồi.
Lúc Chúc Diệp Thư đi vào, cô đang phát ra tiếng kêu đầy đau đớn.
"Thật xin lỗi."
Tuy nói như vậy, nhưng giọng điệu của Chúc Diệp Thư như là phàn nàn, oán trách.
"Cậu có thể để tôi ở một mình được không?" Ninh Ngôn hết sức đề phòng mà tìm đường lui, "Nếu cậu lại đến đây một lần nữa, tôi sẽ nói với ba mẹ!"
Chúc Diệp Thư kinh hãi đứng lại chỗ.
Ngộ nhỡ Ninh Ngôn gọi điện thoại nói cho Đàm Chá, vậy thì không phải hai mươi roi như lần trước nữa, rất có khả năng bị cậu ruột của cậu xem như quả bóng mà trực tiếp ném xuống từ tầng ba mươi chín của tòa trụ sở chính.
Đàm Chá tốt xấu gì cũng là cậu ruột của cậu, chắc là sẽ không nhẫn tâm như vậy, mà sẽ cho cậu đeo thêm dù.
Dựa vào tính cách cậu ấy, Chúc Diệp Thư run lên, có lẽ chiếc dù sẽ bị hỏng.
Không được, cậu phải nghĩ cách chặn miệng Ninh Ngôn.
Chúc Diệp Thư thuận tay bắt lấy một bạn học, mở miệng nói nhưng lại cà lăm, Nhận lỗi? Vậy rất mất mặt, cậu làm sao có thể cúi đầu với Ninh Ngôn được.
"Cậu nói xem, nên tặng quà như thế nào?" Chúc Diệp Thư thấy bạn học vẻ mặt sợ hãi, liền chỉ ra vấn đề chính: "Mua quà cho Ninh Ngôn."
"Những món quà......."
Đối với giáo bá không dám có chút giấu diếm, cuối cùng không được cảm ơn còn bị hắn đánh, người cũng hỏng mất. Bạn học lạnh run: "Muốn đặc biệt, khó có thể cự tuyệt, thì tặng khuôn mặt đẹp trai của giáo thảo ngài."
"........" Chúc Diệp Thư vậy mà lại bối rối: "Cô ấy có lẽ chướng mắt khuôn mặt này của tôi."
Dù sao Ninh Ngôn muốn theo đuổi chính là cậu ruột Đàm Chá của cậu! Làm sao có thể để ý cậu.
Long Bao Bao đang lo lắng cho an nguy của bạn học suýt nữa phun ra một ngụm nước, thuận tay đưa khăn giấy cho bạn học bên cạnh.
Cảm động đến rớt nước mắt, nhỏ giọng than: "Ninh Ngôn ghê a, số đào hoa tới rồi."
Còn kinh khủng hơn, Long Bao Bao đỡ Chán, có một người đàn ông hiểu ý, tiện lợi hoàn mỹ hơn mười tuổi còn chưa đủ, còn có một tiểu bá vương vườn trường mạnh mã theo đuổi, đây căn bản chính là đào hoa nát.
Giáo bá này nhìn qua bộ dạng rất tàn bạo làm sao giống với Ninh Ngôn được......Ừm, giống như chú Husky được nuôi trong nhà Long Bao Bao, luôn phạm quy mà giành được hảo cảm.
Có một trận bóng rổ vào chiều thứ sáu.
Ninh Ngôn bị Chúc Diệp Thư dùng lý do 'Cậu nhất định phải tới xem a, nếu không xem chính là không cho tôi mặt mũi' để đe dọa.
Chúc Diệp Thư nghĩ rất đơn giản, cậu muốn giành chiến thắng hoàn mỹ trong trận bóng rổ tiếp theo, thể hiện kỹ năng chơi bóng rổ tuyệt vời của mình, để cho Ninh Ngôn tự mình hiểu được ngày hôm đó chỉ là lỡ tay, cậu không phải cố ý.
Nhưng Chúc Diệp Thư quên mất trên đời còn một cái gọi là định lý Murphy.
Cũng có thể là gần đây thủy nghịch.
Khi đang đánh hăng say, vui vẻ thì lỡ tay một cái, bóng rổ đập vào đầu Ninh Ngôn ở bên sân, không nghiêng lệnh vẫn là vị trí lần trước kia.
Ninh Ngôn che cái trán chảy máu, khóc to lại rồi rồi quay đầu bỏ chạy.
Cô xong rồi, mọi thứ đều kết thúc rồi.
Chủ nhật còn còn muốn đi Gia Đại gặp Đàm Chá, mà mặt mày cô biến dạng như thế này, Đàm Chá nhất định sẽ cảm thấy cô khó coi!
Ô ô ô, còn cái gì tuyệt vọng hơn đem khuôn mặt biến dạng đi gặp đối tượng thầm mếm?
Có. Thì đối tượng thầm mến chính là anh rể, bộ dáng bản thân thì bị phá hỏng, còn đi cùng với chị gái.
Tới triển lãm văn học rồi, Ninh Ngôn vẫn liên tục cúi đầu, ngoan ngoãn như chim cút theo sát phía sau Ninh Man.
"Cái trán làm sao thế?"
Thừa dịp Ninh Man đi lấy sổ tay tuyên truyền, Đàm Chá cúi người đem Ninh Ngôn ôm lấy, vén tóc mái của cô lên.
Đôi lông mày anh tuấn của anh nháy mắt nhíu chặt.
Ninh Ngôn cố gắng mỉm cười: "Có phải rất được không?"
Cô dán lên một hình dán dâu tây.
"Để tôi nhìn xem." Đàm Chá đưa tay khẽ vuột thì bị Ninh Ngôn đẩy ra.
"Anh đừng nhìn....."
Bây giờ vẫn còn rất đau, không bị Đàm Chá nhìn thấy còn tốt, Đàm Chá vừa nhìn cô, Ninh Ngôn liền không khỏi cảm thấy tủi thân.
"Không phải nói dâu tây rất được sao? ở đây tôi không được nhìn nó, vậy ở đâu thì được nhìn?" Giọng nói Đàm Chá trầm xuống, làm như tức giận, ngón tay ở trên đùi cô trêu chọc, chiếc váy xếp ly hôm nay cô đặc biệt mặc đã bị vén lên cao.
Quả nhiên, hôm nay bên trong cũng là dâu tây.
Đàm Chá làm sao lại xuất hiện trên đường cô đến trường? Anh đi làm muộn sao? Đây có còn là chuyện anh rể nên làm không?
"Ài....." Ninh Ngôn cảm thấy rằng đây cuối cùng vẫn là một bài toán khó.
"Oa, bữa sáng tình yêu của Ninh Ngôn Ngôn?" Long Bao Bao lấy ra ba khối sô-cô-la như một đứa bé, chỉ chỉ túi vải dâu tây: "Ba Ba tôi đem từ nước ngoài về, tôi và cậu đổi một miếng bữa sáng có được không?"
"Tôi......."
Khi Ninh Ngôn rối rắm thì một bàn tay đoạt lấy túi vải dâu tây, giọng điệu càn quấy bướng bỉnh: "Đây là đồ của tôi!"
Chỉ trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ bạn học. Chỉ thấy Chúc Diệp Thư đối với Long Bao Bao vẻ mặt hung ác bảo vệ đồ ăn, vừa lặp lại một lần: "Cậu đừng mơ tưởng, đây là đồ của tôi!"
'Đây là bữa sáng tình yêu của giáo bá cho bạn học. Người nào cũng đều không được chia một miếng.' Các học sinh đều ồn ào đồng ý.
Long Bao Bao chỉ đành buông tha, ném cho Ninh Ngôn một ánh mắt thấu hiểu bất lực.
"Đây là của tôi."
Ninh Ngôn xấu hổ, tức tối làm hai má đỏ lên, đưa tay lấy đi: "Của tôi."
Chúc Diệp Thư không giữ mặt mũi cùng cô gái ngốc nghếch này tranh đoạt, cậu cũng không thể nói đây là cậu ruột của cậu làm cho Ninh Ngôn được, trực tiếp lấy đi cái bình giữ nhiệt màu hồng trong túi.
Bên trên còn có hình trái tim, đầy ý nghĩa.
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm ngạc nhiên của các bạn học, bạn học giáo bá mở ra cái bình trái tim màu hồng, nhấp một ngụm trà gừng đường đỏ bên trong.
Khuôn mặt nóng bừng bừng, nhưng không có nôn ra, cố gắng giữ gìn bộ dáng đẹp trai của mình.
"Này, cậu uống đi." Chúc Diệp Thư đưa trả cho Ninh Ngôn, tươi cười hăng hái: "Cậu uống đi."
Ninh Ngôn: "........Tôi không uống nữa."
"Cậu không uống? Tôi cũng không uống nữa." Cướp đi trà mà cậu mình làm, Chúc Diệp Thư vui vẻ đóng nắp lại, sau khi mưu kế đạt được trào phúng nói: "Khi nào muốn uống thì nói với tôi a, bất cứ lúc nào cũng có thể."
Long Bao Bao trợn mắt há mồm: "Chúc Diệp Thư, cậu......cậu thực sự là một người đàn ông sao?"
Ân cần thực sự không giống một cậu bé mười bảy, mười tám tuổi mà giống như người thời kỳ mãn kinh, ba mẹ đi theo sau lưng con cái lải nhải nhắc mãi.
Không chỉ nấu trà gừng cho bạn học, mà còn thay cô thử độ nóng, có phải còn muốn thổi một hơi cho vào trong miệng bạn luôn không?
Các học sinh bày tỏ cực kỳ hiếm thấy.
"Tôi không giống đàn ông sao? Cậu thử." Chúc Diệp Thư nheo mắt lại đắc ý, cậu mới lười cùng với người bình thường nói lời vô nghĩa, "Buổi chiều sẽ biết tôi có phải là một người đàn ông không."
Cậu phải khiến Ninh Ngôn biết rõ cậu không phải dễ chọc.
Vào giờ học giáo dục buổi chiều, Chúc Diệp Thư lôi kéo một nhóm người chơi bóng. Không vừa ý trình độ trong lớp thấp, không để ý tiếng còi nhắc nhở của thầy cô giáo, Chúc Diệp Thư chạy sang lớp bên cạnh đem học sinh giỏi thể dục kéo về.
Ánh nắng đầu xuân trong sáng, thiếu niên cởi bỏ áo đồng phục, mặc áo ba lỗ ở trên sân bóng chạy nhanh di chuyển.
Pha ném bóng vào rổ đẹp mắt khiến cho đám đông hét lên chói tai. Thầy cô cũng thích thú xem.
Ninh Ngôn đang đau đến kỳ sinh lý, ôm hai má ngẩn người, cô rất muốn đi thư viện a.
"Ninh Ngôn, cậu có xem không?"
Chúc Diệp Thư ở giữa ba người nhảy lên rồi vung tay ném bóng vào rổ với tư thế có thể nói là hoàn mỹ.
Chính là độ chính xác lại không được tốt.
Thay vì đập vào rổ lại đập mạnh vào đầu Ninh Ngôn.
Người nào khiến giáo bá không để quy tắc vào mắt đây, chơi bóng còn muốn nhìn bạn học, bây giờ thì tốt rồi, khỏi cần chơi bóng, mà có thể cần ôm bạn học đi phòng y tế rồi.
Các học sinh vui mừng tỏ vẻ cuối cùng cũng có thể kết thúc hiện trường tàn sát chó.
Ninh Ngôn càng thêm tủi thân.
Người này thật quá đáng! Hại cô bị mẹ mắng chửi, cướp trà gừng Đàm Chá làm cho cô, còn muốn lấy bóng đánh cô!
Nhưng mẹ đã nói. đây là tiểu thiếu gia nhà họ Chúc, người không thể trêu chọc. Nếu cùng Chúc Diệp Thư đối nghịch đến lúc đó không biết mẹ sẽ mắng chửi cô như thế nào.
Cô chịu đựng.
May mà giáo y nói chỉ trầy da nhẹ không có chuyện gì, rất nhanh sẽ không còn đau nữa.
Ninh Ngôn nằm ở trên giường bệnh, ngẩn người nhìn trần nhà. Bụng dường như càng đau hơn rồi.
Lúc Chúc Diệp Thư đi vào, cô đang phát ra tiếng kêu đầy đau đớn.
"Thật xin lỗi."
Tuy nói như vậy, nhưng giọng điệu của Chúc Diệp Thư như là phàn nàn, oán trách.
"Cậu có thể để tôi ở một mình được không?" Ninh Ngôn hết sức đề phòng mà tìm đường lui, "Nếu cậu lại đến đây một lần nữa, tôi sẽ nói với ba mẹ!"
Chúc Diệp Thư kinh hãi đứng lại chỗ.
Ngộ nhỡ Ninh Ngôn gọi điện thoại nói cho Đàm Chá, vậy thì không phải hai mươi roi như lần trước nữa, rất có khả năng bị cậu ruột của cậu xem như quả bóng mà trực tiếp ném xuống từ tầng ba mươi chín của tòa trụ sở chính.
Đàm Chá tốt xấu gì cũng là cậu ruột của cậu, chắc là sẽ không nhẫn tâm như vậy, mà sẽ cho cậu đeo thêm dù.
Dựa vào tính cách cậu ấy, Chúc Diệp Thư run lên, có lẽ chiếc dù sẽ bị hỏng.
Không được, cậu phải nghĩ cách chặn miệng Ninh Ngôn.
Chúc Diệp Thư thuận tay bắt lấy một bạn học, mở miệng nói nhưng lại cà lăm, Nhận lỗi? Vậy rất mất mặt, cậu làm sao có thể cúi đầu với Ninh Ngôn được.
"Cậu nói xem, nên tặng quà như thế nào?" Chúc Diệp Thư thấy bạn học vẻ mặt sợ hãi, liền chỉ ra vấn đề chính: "Mua quà cho Ninh Ngôn."
"Những món quà......."
Đối với giáo bá không dám có chút giấu diếm, cuối cùng không được cảm ơn còn bị hắn đánh, người cũng hỏng mất. Bạn học lạnh run: "Muốn đặc biệt, khó có thể cự tuyệt, thì tặng khuôn mặt đẹp trai của giáo thảo ngài."
"........" Chúc Diệp Thư vậy mà lại bối rối: "Cô ấy có lẽ chướng mắt khuôn mặt này của tôi."
Dù sao Ninh Ngôn muốn theo đuổi chính là cậu ruột Đàm Chá của cậu! Làm sao có thể để ý cậu.
Long Bao Bao đang lo lắng cho an nguy của bạn học suýt nữa phun ra một ngụm nước, thuận tay đưa khăn giấy cho bạn học bên cạnh.
Cảm động đến rớt nước mắt, nhỏ giọng than: "Ninh Ngôn ghê a, số đào hoa tới rồi."
Còn kinh khủng hơn, Long Bao Bao đỡ Chán, có một người đàn ông hiểu ý, tiện lợi hoàn mỹ hơn mười tuổi còn chưa đủ, còn có một tiểu bá vương vườn trường mạnh mã theo đuổi, đây căn bản chính là đào hoa nát.
Giáo bá này nhìn qua bộ dạng rất tàn bạo làm sao giống với Ninh Ngôn được......Ừm, giống như chú Husky được nuôi trong nhà Long Bao Bao, luôn phạm quy mà giành được hảo cảm.
Có một trận bóng rổ vào chiều thứ sáu.
Ninh Ngôn bị Chúc Diệp Thư dùng lý do 'Cậu nhất định phải tới xem a, nếu không xem chính là không cho tôi mặt mũi' để đe dọa.
Chúc Diệp Thư nghĩ rất đơn giản, cậu muốn giành chiến thắng hoàn mỹ trong trận bóng rổ tiếp theo, thể hiện kỹ năng chơi bóng rổ tuyệt vời của mình, để cho Ninh Ngôn tự mình hiểu được ngày hôm đó chỉ là lỡ tay, cậu không phải cố ý.
Nhưng Chúc Diệp Thư quên mất trên đời còn một cái gọi là định lý Murphy.
Cũng có thể là gần đây thủy nghịch.
Khi đang đánh hăng say, vui vẻ thì lỡ tay một cái, bóng rổ đập vào đầu Ninh Ngôn ở bên sân, không nghiêng lệnh vẫn là vị trí lần trước kia.
Ninh Ngôn che cái trán chảy máu, khóc to lại rồi rồi quay đầu bỏ chạy.
Cô xong rồi, mọi thứ đều kết thúc rồi.
Chủ nhật còn còn muốn đi Gia Đại gặp Đàm Chá, mà mặt mày cô biến dạng như thế này, Đàm Chá nhất định sẽ cảm thấy cô khó coi!
Ô ô ô, còn cái gì tuyệt vọng hơn đem khuôn mặt biến dạng đi gặp đối tượng thầm mếm?
Có. Thì đối tượng thầm mến chính là anh rể, bộ dáng bản thân thì bị phá hỏng, còn đi cùng với chị gái.
Tới triển lãm văn học rồi, Ninh Ngôn vẫn liên tục cúi đầu, ngoan ngoãn như chim cút theo sát phía sau Ninh Man.
"Cái trán làm sao thế?"
Thừa dịp Ninh Man đi lấy sổ tay tuyên truyền, Đàm Chá cúi người đem Ninh Ngôn ôm lấy, vén tóc mái của cô lên.
Đôi lông mày anh tuấn của anh nháy mắt nhíu chặt.
Ninh Ngôn cố gắng mỉm cười: "Có phải rất được không?"
Cô dán lên một hình dán dâu tây.
"Để tôi nhìn xem." Đàm Chá đưa tay khẽ vuột thì bị Ninh Ngôn đẩy ra.
"Anh đừng nhìn....."
Bây giờ vẫn còn rất đau, không bị Đàm Chá nhìn thấy còn tốt, Đàm Chá vừa nhìn cô, Ninh Ngôn liền không khỏi cảm thấy tủi thân.
"Không phải nói dâu tây rất được sao? ở đây tôi không được nhìn nó, vậy ở đâu thì được nhìn?" Giọng nói Đàm Chá trầm xuống, làm như tức giận, ngón tay ở trên đùi cô trêu chọc, chiếc váy xếp ly hôm nay cô đặc biệt mặc đã bị vén lên cao.
Quả nhiên, hôm nay bên trong cũng là dâu tây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.