Chương 26: Cô Gái Nhỏ Thật Ngọt
Mễ Mâu Linh Vũ
12/01/2024
Cách tiệc trà một tiếng, Đàm Chá đưa Ninh Ngôn đến cửa hàng nhỏ trong khu ký túc xá.
"Làm sao chỉ mua một cái?" Đàm Chá đứng đợi cô dưới tàng cây, hoàng hôn xuyên qua lá cây rơi xuống bóng hình anh, bóng dáng càng thêm mơ hồ thần bí.
Tim Ninh Ngôn đập dồn dập, cầm tiền lẻ trả lại cho anh, "Mua nhiều đem về nhà thì không có cách nào giải thích được."
"Ý tôi là...." Đàm Chá vươn tay nắm lấy góc váy ngắn ngủn của cô, chỉ cần anh nhấc nhẹ cái liền có thể nhìn thấy hạ thân trần trụi của cô, "Mua cái váy lót an toàn, váy lót ngắn như vậy, hiện tại quần lót nhỏ cũng đều bị tôi nhìn hết."
Thế mà đã sớm bị phát hiện, Ninh Ngôn xấu hổ đỏ mặt nói: "Anh bắt nạt em."
"Đó là bình thường đừng có coi như chuyện không đứng đắn." Đàm Chá không nâng mà đè váy cô xuống, giống như một thầy giáo sửa sang lại ngoại hình cho học sinh: "Tôi lần đầu tiên chú ý tới váy lót phía dưới, nhìn rất đẹp."
"Lần đầu tiên?"
Giọng nói trêu chọc đầy mê hoặc của Đàm Chá quá khác với hình tượng chính nhân quân tử của anh, Ninh Ngôn nói: "Nói dối, rõ ràng chị gái em cũng đã mặc rồi."
Ninh Ngôn nhớ rõ, Khi Chị gái cô đến Gia Đại tham dự cuộc thi, trời lạnh như vậy vẫn đặc biệt mặc chiếc váy siêu ngắn.
"Tôi xem một tuyển thủ làm cái gì?" Đàm Chá nói một cách đương nhiên, "Chẳng lẽ Ngôn Ngôn không phải cố ý cho tôi xem sao?"
"......" Ninh Ngôn lùi lại từng bước một, hồi lâu vẫn nói không nên lời.
"Nhìn rất đẹp."
Đàm Chá cúi người xuống, ở bên tai cô đọc rõ từng chữ: "Tôi rất thích xem, nhưng mà không được cho người khác xem, tôi sẽ tức giận."
"Em.....em đi mua váy lót an toàn."
Muốn Mang mà.
Giọng nói vừa tức giận lại vừa ghen tuông suýt nữa kéo hồn Ninh Ngôn đi, Ninh Ngôn che váy xoay người bỏ chạy.
Cô quay lại, trong tay có nhiều hơn hai thứ nữa.
Cô mua một một cặp kẹo đường hình dáng nhỏ bé, một nam, một nữ với một trái tim được tách ra ở giữa.
"Cho anh." Ninh Ngôn cúi đầu, tay nhỏ bé khẽ run khiến mấy hạt đường trắng rớt xuống, "Em nghĩ chị nói, anh trước kia chưa từng có người yêu, cho nên đây là lần đầu tiên nhận được cái này....."
Kẹo tình nhân sao?
Ninh Ngôn tham lam mà nghĩ, chính mình còn muốn lưu lại cho Đàm Chá rất nhiều lần đầu tiên. Cô chắc chắn không phải người thứ nhất thầm mếm anh, cũng không phải người thứ nhất nói thích anh.
Nhưng cô chắc chắn là người đầu tiên tặng Đàm Chá loại kẹo này. Cô thật xấu a, rõ ràng là không thể nhưng vẫn muốn cho anh ghi nhớ.
Đàm Chá cúi đầu cười một tiếng, ngón tay thon dài cầm lấy kẹo, cực kỳ không hợp.
"Tôi thực sự là lần đầu tiên nhận được loại năm đồng một cặp kẹo này." Đàm Chá cắn một miếng, đúng là vị đường rẻ tiền, quá ngọt.
"Em không có tiền tiêu vặt, em cũng không thể bắt anh đưa tiền để mua quà tặng anh được."
Dù sao cũng là anh rể tương lai a, em gái như cô cũng chỉ có thể ngước nhìn người đàn ông này hạnh phúc.
Bản thân thật ngu ngốc a.
Ninh Ngôn rất mất mác, không giấu được tủi thân, "Thật xin lỗi, em không biết làm thế nào để đáp lại chiếc nhẫn lần trước anh tặng em, hay là anh lấy về đi?"
"Không cần."
Đàm Chá cầm lấy kẹo đường cắn một miếng, "Nếu như nhất định phải đáp lại, 'tôi là người đầu tiên tặng nhẫn cho em' như vậy là đủ rồi."
Nhưng.....sau này thì sao?
Anh chắc chắn cũng sẽ tặng chị một chiếc nhẫn. Chính mình lại càng lún càng sâu, có thể sẽ không bao giờ nhận nhẫn từ người khác tặng nữa.
Ninh Ngôn không dám hỏi, bởi vì cô phát hiện Đàm Chá thực sự đang ăn kẹo đường.
Một nửa khác trong tay cô, ô, vừa ngọt lại vừa dính, sẽ sâu răng mất.
Nhưng Đàm Chá không hề ghét bỏ.
"Không ngán sao?"
"Ừm? rất ngọt." Đàm Chá hỏi một đằng trả lời một nẻo. Anh lặng lẽ cúi đầu nhìn cô gái nhỏ, bất giác đi chậm lại, thừa dịp hoàng hôn trầm xuống, trong không gian mờ mịt không một bóng người cùng cô đi dọc hành lang sâu thẳm.
Gió đêm thong thả, hương hoa đầu xuân thoang thoảng, kẹo đường hình người giá rẻ.
Đàm Chá yên lặng đưa tay, đem bàn tay lạnh lẽo của Ninh Ngôn ôm vào lòng bàn tay.
Nhưng không quan trọng, cô gái nhỏ bảo bối mới là ngọt nhất.
"Làm sao chỉ mua một cái?" Đàm Chá đứng đợi cô dưới tàng cây, hoàng hôn xuyên qua lá cây rơi xuống bóng hình anh, bóng dáng càng thêm mơ hồ thần bí.
Tim Ninh Ngôn đập dồn dập, cầm tiền lẻ trả lại cho anh, "Mua nhiều đem về nhà thì không có cách nào giải thích được."
"Ý tôi là...." Đàm Chá vươn tay nắm lấy góc váy ngắn ngủn của cô, chỉ cần anh nhấc nhẹ cái liền có thể nhìn thấy hạ thân trần trụi của cô, "Mua cái váy lót an toàn, váy lót ngắn như vậy, hiện tại quần lót nhỏ cũng đều bị tôi nhìn hết."
Thế mà đã sớm bị phát hiện, Ninh Ngôn xấu hổ đỏ mặt nói: "Anh bắt nạt em."
"Đó là bình thường đừng có coi như chuyện không đứng đắn." Đàm Chá không nâng mà đè váy cô xuống, giống như một thầy giáo sửa sang lại ngoại hình cho học sinh: "Tôi lần đầu tiên chú ý tới váy lót phía dưới, nhìn rất đẹp."
"Lần đầu tiên?"
Giọng nói trêu chọc đầy mê hoặc của Đàm Chá quá khác với hình tượng chính nhân quân tử của anh, Ninh Ngôn nói: "Nói dối, rõ ràng chị gái em cũng đã mặc rồi."
Ninh Ngôn nhớ rõ, Khi Chị gái cô đến Gia Đại tham dự cuộc thi, trời lạnh như vậy vẫn đặc biệt mặc chiếc váy siêu ngắn.
"Tôi xem một tuyển thủ làm cái gì?" Đàm Chá nói một cách đương nhiên, "Chẳng lẽ Ngôn Ngôn không phải cố ý cho tôi xem sao?"
"......" Ninh Ngôn lùi lại từng bước một, hồi lâu vẫn nói không nên lời.
"Nhìn rất đẹp."
Đàm Chá cúi người xuống, ở bên tai cô đọc rõ từng chữ: "Tôi rất thích xem, nhưng mà không được cho người khác xem, tôi sẽ tức giận."
"Em.....em đi mua váy lót an toàn."
Muốn Mang mà.
Giọng nói vừa tức giận lại vừa ghen tuông suýt nữa kéo hồn Ninh Ngôn đi, Ninh Ngôn che váy xoay người bỏ chạy.
Cô quay lại, trong tay có nhiều hơn hai thứ nữa.
Cô mua một một cặp kẹo đường hình dáng nhỏ bé, một nam, một nữ với một trái tim được tách ra ở giữa.
"Cho anh." Ninh Ngôn cúi đầu, tay nhỏ bé khẽ run khiến mấy hạt đường trắng rớt xuống, "Em nghĩ chị nói, anh trước kia chưa từng có người yêu, cho nên đây là lần đầu tiên nhận được cái này....."
Kẹo tình nhân sao?
Ninh Ngôn tham lam mà nghĩ, chính mình còn muốn lưu lại cho Đàm Chá rất nhiều lần đầu tiên. Cô chắc chắn không phải người thứ nhất thầm mếm anh, cũng không phải người thứ nhất nói thích anh.
Nhưng cô chắc chắn là người đầu tiên tặng Đàm Chá loại kẹo này. Cô thật xấu a, rõ ràng là không thể nhưng vẫn muốn cho anh ghi nhớ.
Đàm Chá cúi đầu cười một tiếng, ngón tay thon dài cầm lấy kẹo, cực kỳ không hợp.
"Tôi thực sự là lần đầu tiên nhận được loại năm đồng một cặp kẹo này." Đàm Chá cắn một miếng, đúng là vị đường rẻ tiền, quá ngọt.
"Em không có tiền tiêu vặt, em cũng không thể bắt anh đưa tiền để mua quà tặng anh được."
Dù sao cũng là anh rể tương lai a, em gái như cô cũng chỉ có thể ngước nhìn người đàn ông này hạnh phúc.
Bản thân thật ngu ngốc a.
Ninh Ngôn rất mất mác, không giấu được tủi thân, "Thật xin lỗi, em không biết làm thế nào để đáp lại chiếc nhẫn lần trước anh tặng em, hay là anh lấy về đi?"
"Không cần."
Đàm Chá cầm lấy kẹo đường cắn một miếng, "Nếu như nhất định phải đáp lại, 'tôi là người đầu tiên tặng nhẫn cho em' như vậy là đủ rồi."
Nhưng.....sau này thì sao?
Anh chắc chắn cũng sẽ tặng chị một chiếc nhẫn. Chính mình lại càng lún càng sâu, có thể sẽ không bao giờ nhận nhẫn từ người khác tặng nữa.
Ninh Ngôn không dám hỏi, bởi vì cô phát hiện Đàm Chá thực sự đang ăn kẹo đường.
Một nửa khác trong tay cô, ô, vừa ngọt lại vừa dính, sẽ sâu răng mất.
Nhưng Đàm Chá không hề ghét bỏ.
"Không ngán sao?"
"Ừm? rất ngọt." Đàm Chá hỏi một đằng trả lời một nẻo. Anh lặng lẽ cúi đầu nhìn cô gái nhỏ, bất giác đi chậm lại, thừa dịp hoàng hôn trầm xuống, trong không gian mờ mịt không một bóng người cùng cô đi dọc hành lang sâu thẳm.
Gió đêm thong thả, hương hoa đầu xuân thoang thoảng, kẹo đường hình người giá rẻ.
Đàm Chá yên lặng đưa tay, đem bàn tay lạnh lẽo của Ninh Ngôn ôm vào lòng bàn tay.
Nhưng không quan trọng, cô gái nhỏ bảo bối mới là ngọt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.