Chương 30: Ngoan Ngoãn Nghe Lời
Mễ Mâu Linh Vũ
12/01/2024
Lời nói trêu ghẹo của Đàm Chá khiến Ninh Ngôn khó có thể kiềm chế. Cô biết mình xong rồi.
Quần an toàn mà cô cố ý mua bị cởi ra, quần lót nhỏ bị ngón tay Đàm Chá móc lên một cái đã không còn bóng dáng, mông trơn bóng bị ăn một cái tát.
“Thực xin lỗi!”
Trước mặt Đàm Chá mà lại đi nói xấu người ta, xấu hổ cùng hối hận làm cho Ninh Ngôn ngoan cực. Cô cuộn tròn người lại, mặc cho Đàm Chá dùng răng cắn vào từng chỗ nhạy cảm trên cổ mình, “Em không cố ý, hu hu, thực xin lỗi, anh tha thứ cho em đi. Em không biết anh là ông chủ, anh đừng giận mà.”
“Có thể,” Đàm Chá rộng lượng nói: “Để tôi chơi sướng tôi sẽ tha thứ cho em.”
Hơi thở nóng bỏng ẩm ướt của anh phun vào lỗ tai khiến người ta ngứa ngáy cồn cào, Ninh Ngôn mềm mại gật đầu đồng ý: “Được… Được ạ…”
“Vậy em phải ngoan chút nhé.”
Đàm Chá dùng sức cắn Manh một cái, trên cần cổ trắng như tuyết của cô lập tức hiện lên một dấu răng mờ mờ, như được đánh dấu.
Anh dễ dàng cởi bỏ lớp vải trên người cô, thân thể mười tám tuổi vẫn còn rất ngây ngô, da thịt mịn màng nhẵn nhụi, Đàm Chá không nhịn được lưu luyến trên hai bầu vú căng tròn của cô.
Đầu vú nho nhỏ non mềm màu hồng nhạt, mới vừa rồi cọ xát trên tấm ga trải giường tơ lụa không đủ an ủi, khi cứng lên sẽ được nhuộm thành sắc anh đào đỏ thắm.
“Ưm”
Thịt vú đột nhiên bị Đàm Chá mút vào khiến đầu óc Ninh Ngôn trở nên trống rỗng. Khoang miệng anh ấm áp, đầu lưỡi linh hoạt đè lên đỉnh vú cô rê qua rê lại, khoái cảm nhỏ vụn không ngừng tích tụ, như có thứ gì đó sắp trào ra.
“Ướt rồi?”
Đàm Chá chụt một tiếng nhả vú ra, sau đó ngậm tiếp bên bị vắng vẻ còn lại, bàn tay theo da thịt nhẵn nhụi của cô đi xuống, lướt qua vùng bụng phẳng lì cùng vòng eo mềm mại, đi tới giữa đôi chân cô đang cố gắng khép chặt.
“Ưm… Ưm a…”
Một ngón tay cắm vào trong huyệt khiến Ninh Ngôn khó nhịn ngâm nga ra tiếng. Cô không quen với cách trực tiếp cắm thẳng vào như vậy, có hơi đau, nhưng ngón tay của Đàm Chá đã ra ra vào vào khuấy động ái dịch, rất nhanh hóa thành ngứa ngáy tê dại.
Vú vẫn còn bị anh ngậm trong miệng liếm láp, Ninh Ngôn không khỏi cong người lên, hai chân không ngừng cọ xát vào cánh tay Đàm Chá: “Đàm Chá… Anh… Anh…”
“Tôi cái gì?”
Ngón thứ hai chen vào trong huyệt, âm đạo mềm mại ẩm ướt thoáng chốc co chặt lại, chảy đầy tay anh đều là ái dịch.
Đàm Chá xấu xa tách hai ngón tay ra, anh thấy cô gái nhỏ hơi nhăn mặt lại, khuôn mặt vừa thẹn thùng ửng đỏ, vừa ẩn hiện một tia cầu xin dâm mị khiến anh khó có thể dừng tay.
Chuyển động của ngón tay chậm lại.
Đủ để làm cho tiểu huyệt của cô cảm thấy bị tra tấn đến thèm khát, ngón tay cắm vào từng đốt một, rồi lại rút ra, chà qua từng nếp gấp trong huyệt, cạo vét nước dâm của cô.
Đàm Chá duỗi ngón cái đè lên đỉnh âm đế khiến Ninh Ngôn thét chói tai mở mắt ra, trong đôi mắt mờ mịt hơi nước gần như mang ý cầu xin: “Anh cho em đi…”
“Muốn bị ngón tay cắm vào sao?”
Nhéo nhẹ âm đế nhỏ nhắn của cô, Đàm Chá từ từ tăng dần tần suất. Cô vặn vẹo người, hai chân càng dang rộng ra hơn. Hoa huyệt mềm mại bị ngón tay ra vào đâm chọc, từng luồng ái dịch phun tung tóe.
“Ưm ưm… Em… chỗ đó, chỗ đó muốn…”
Theo Đàm Chá dùng sức nhéo Manh một cái, một luồng nước dâm trong suốt ấm áp phun ra từ hoa huyệt của cô, thấm ướt một mảng ga giường.
Ánh mắt Ninh Ngôn trống rỗng nhìn trụ giường bốn phía, bộ ngực phập phồng lên xuống trong lúc thở dốc.
“Đàm Chá.” Cô gọi anh, anh cúi đầu hôn cô.
Đầu lưỡi xâm nhập vào trong cái miệng nhỏ mà cô chủ động hé mở, lưỡi nhỏ bị anh quấn chặt lấy hôn mút, từ cổ họng truyền ra tiếng nức nở trầm thấp, Đàm Chá buông cô gái nhỏ mặt đỏ bừng ra: “Chỉ bấy nhiêu đã chịu không nổi rồi?”
“Còn không phải do anh sao.” Ninh Ngôn như oán giận nhìn anh, đôi mắt ngấn nước vô cùng động tình.
Vậy mà cô lại đang phát cáu với anh. Lá gan nhỏ của cô cũng chỉ bé như hạt dưa hấu mà thôi, hết lần này tới lần khác chỉ ở trên giường, như là tình thú, lại tựa như khiêu khích, dục cự còn nghênh quyến rũ làm anh bừng lên lửa dục.
Đàm Chá không thể để cô nhìn tiếp như vậy nữa.
Anh sẽ nhịn không được muốn chơi cô đến khóc mới thôi.
“Vừa rồi là ai nói sẽ ngoan ngoãn nghe lời đây?”
Đàm Chá mở ngăn kéo, lấy ra một cái bịt mắt đeo vào cho Ninh Ngôn, “Từ giờ trở đi, em không được nhúc nhích, nếu không tôi sẽ tức giận đó.”
Trước mắt là bóng tối. Ninh Ngôn cảm nhận được Đàm Chá rời khỏi giường, mang theo âm thanh leng keng của xích sắt. Hợp chất kim loại mang đến cảm xúc lạnh lẽo, khiến cô càng thêm khẩn trương, thân thể càng mẫn cảm hơn.
Anh kéo tay cô, cô không dám làm anh tức giận, tay nhỏ nắm chặt lại để mặc cho anh đeo vào chiếc còng mềm mại. Hai chân bị buộc phải tách ra, giữa hai chân dính nhớp, nhưng cô lại không thể trốn.
Cổ chân cũng bị còng lại.
“Đàm Chá.” Ninh Ngôn sợ hãi lên tiếng, nhưng môi anh đã chạm nhẹ vào má cô, giọng nói khàn khàn dịu dàng mê hoặc: “Suỵt, đừng sợ, hãy cùng tôi làm chút chuyện kích thích khiến em cả đời khó quên, có được không?”
Quần an toàn mà cô cố ý mua bị cởi ra, quần lót nhỏ bị ngón tay Đàm Chá móc lên một cái đã không còn bóng dáng, mông trơn bóng bị ăn một cái tát.
“Thực xin lỗi!”
Trước mặt Đàm Chá mà lại đi nói xấu người ta, xấu hổ cùng hối hận làm cho Ninh Ngôn ngoan cực. Cô cuộn tròn người lại, mặc cho Đàm Chá dùng răng cắn vào từng chỗ nhạy cảm trên cổ mình, “Em không cố ý, hu hu, thực xin lỗi, anh tha thứ cho em đi. Em không biết anh là ông chủ, anh đừng giận mà.”
“Có thể,” Đàm Chá rộng lượng nói: “Để tôi chơi sướng tôi sẽ tha thứ cho em.”
Hơi thở nóng bỏng ẩm ướt của anh phun vào lỗ tai khiến người ta ngứa ngáy cồn cào, Ninh Ngôn mềm mại gật đầu đồng ý: “Được… Được ạ…”
“Vậy em phải ngoan chút nhé.”
Đàm Chá dùng sức cắn Manh một cái, trên cần cổ trắng như tuyết của cô lập tức hiện lên một dấu răng mờ mờ, như được đánh dấu.
Anh dễ dàng cởi bỏ lớp vải trên người cô, thân thể mười tám tuổi vẫn còn rất ngây ngô, da thịt mịn màng nhẵn nhụi, Đàm Chá không nhịn được lưu luyến trên hai bầu vú căng tròn của cô.
Đầu vú nho nhỏ non mềm màu hồng nhạt, mới vừa rồi cọ xát trên tấm ga trải giường tơ lụa không đủ an ủi, khi cứng lên sẽ được nhuộm thành sắc anh đào đỏ thắm.
“Ưm”
Thịt vú đột nhiên bị Đàm Chá mút vào khiến đầu óc Ninh Ngôn trở nên trống rỗng. Khoang miệng anh ấm áp, đầu lưỡi linh hoạt đè lên đỉnh vú cô rê qua rê lại, khoái cảm nhỏ vụn không ngừng tích tụ, như có thứ gì đó sắp trào ra.
“Ướt rồi?”
Đàm Chá chụt một tiếng nhả vú ra, sau đó ngậm tiếp bên bị vắng vẻ còn lại, bàn tay theo da thịt nhẵn nhụi của cô đi xuống, lướt qua vùng bụng phẳng lì cùng vòng eo mềm mại, đi tới giữa đôi chân cô đang cố gắng khép chặt.
“Ưm… Ưm a…”
Một ngón tay cắm vào trong huyệt khiến Ninh Ngôn khó nhịn ngâm nga ra tiếng. Cô không quen với cách trực tiếp cắm thẳng vào như vậy, có hơi đau, nhưng ngón tay của Đàm Chá đã ra ra vào vào khuấy động ái dịch, rất nhanh hóa thành ngứa ngáy tê dại.
Vú vẫn còn bị anh ngậm trong miệng liếm láp, Ninh Ngôn không khỏi cong người lên, hai chân không ngừng cọ xát vào cánh tay Đàm Chá: “Đàm Chá… Anh… Anh…”
“Tôi cái gì?”
Ngón thứ hai chen vào trong huyệt, âm đạo mềm mại ẩm ướt thoáng chốc co chặt lại, chảy đầy tay anh đều là ái dịch.
Đàm Chá xấu xa tách hai ngón tay ra, anh thấy cô gái nhỏ hơi nhăn mặt lại, khuôn mặt vừa thẹn thùng ửng đỏ, vừa ẩn hiện một tia cầu xin dâm mị khiến anh khó có thể dừng tay.
Chuyển động của ngón tay chậm lại.
Đủ để làm cho tiểu huyệt của cô cảm thấy bị tra tấn đến thèm khát, ngón tay cắm vào từng đốt một, rồi lại rút ra, chà qua từng nếp gấp trong huyệt, cạo vét nước dâm của cô.
Đàm Chá duỗi ngón cái đè lên đỉnh âm đế khiến Ninh Ngôn thét chói tai mở mắt ra, trong đôi mắt mờ mịt hơi nước gần như mang ý cầu xin: “Anh cho em đi…”
“Muốn bị ngón tay cắm vào sao?”
Nhéo nhẹ âm đế nhỏ nhắn của cô, Đàm Chá từ từ tăng dần tần suất. Cô vặn vẹo người, hai chân càng dang rộng ra hơn. Hoa huyệt mềm mại bị ngón tay ra vào đâm chọc, từng luồng ái dịch phun tung tóe.
“Ưm ưm… Em… chỗ đó, chỗ đó muốn…”
Theo Đàm Chá dùng sức nhéo Manh một cái, một luồng nước dâm trong suốt ấm áp phun ra từ hoa huyệt của cô, thấm ướt một mảng ga giường.
Ánh mắt Ninh Ngôn trống rỗng nhìn trụ giường bốn phía, bộ ngực phập phồng lên xuống trong lúc thở dốc.
“Đàm Chá.” Cô gọi anh, anh cúi đầu hôn cô.
Đầu lưỡi xâm nhập vào trong cái miệng nhỏ mà cô chủ động hé mở, lưỡi nhỏ bị anh quấn chặt lấy hôn mút, từ cổ họng truyền ra tiếng nức nở trầm thấp, Đàm Chá buông cô gái nhỏ mặt đỏ bừng ra: “Chỉ bấy nhiêu đã chịu không nổi rồi?”
“Còn không phải do anh sao.” Ninh Ngôn như oán giận nhìn anh, đôi mắt ngấn nước vô cùng động tình.
Vậy mà cô lại đang phát cáu với anh. Lá gan nhỏ của cô cũng chỉ bé như hạt dưa hấu mà thôi, hết lần này tới lần khác chỉ ở trên giường, như là tình thú, lại tựa như khiêu khích, dục cự còn nghênh quyến rũ làm anh bừng lên lửa dục.
Đàm Chá không thể để cô nhìn tiếp như vậy nữa.
Anh sẽ nhịn không được muốn chơi cô đến khóc mới thôi.
“Vừa rồi là ai nói sẽ ngoan ngoãn nghe lời đây?”
Đàm Chá mở ngăn kéo, lấy ra một cái bịt mắt đeo vào cho Ninh Ngôn, “Từ giờ trở đi, em không được nhúc nhích, nếu không tôi sẽ tức giận đó.”
Trước mắt là bóng tối. Ninh Ngôn cảm nhận được Đàm Chá rời khỏi giường, mang theo âm thanh leng keng của xích sắt. Hợp chất kim loại mang đến cảm xúc lạnh lẽo, khiến cô càng thêm khẩn trương, thân thể càng mẫn cảm hơn.
Anh kéo tay cô, cô không dám làm anh tức giận, tay nhỏ nắm chặt lại để mặc cho anh đeo vào chiếc còng mềm mại. Hai chân bị buộc phải tách ra, giữa hai chân dính nhớp, nhưng cô lại không thể trốn.
Cổ chân cũng bị còng lại.
“Đàm Chá.” Ninh Ngôn sợ hãi lên tiếng, nhưng môi anh đã chạm nhẹ vào má cô, giọng nói khàn khàn dịu dàng mê hoặc: “Suỵt, đừng sợ, hãy cùng tôi làm chút chuyện kích thích khiến em cả đời khó quên, có được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.